Giản Bình đứng trước gương.....mái tóc đen dày được cô cột cao gọn gàng..cô gái trong gương trở nên xinh đẹp hơn năm tháng trước rất nhiều...làn da mịn màng không tùy vết....đôi má phớt hồng...khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy đặn hơn...hôm nay cô mặc chiếc đầm màu trắng kiểu cách đơn giản nhưng rất dễ thương....Giản Bình thích thú ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình...cả người cô điều toát lên vẻ thanh thuần tươi mát như gió xuân...
Reng...reng...
Giản Bình nhanh chóng bắt máy, vui vẻ......nhỏ giọng...
-" Em nghe "
-" Có nhớ anh không?"
Tiếng Trương Hải trầm thấp vang lên...
Giản Bình mỉm cười...Anh đi công tác giải quyết vấn đề công việc ở Mỹ...Ngày nào anh cũng gọi về...nhưng cô thật sự rất nhớ anh..đêm đầu tiên cô còn không ngủ được...
-" Nhớ ạ "
Tiếng trẻ con làm tim Trương Hải mềm nhũng.
-" Em bước ra mở cửa đi "
-" Sao ạ?"
Giản Bình khó hiểu..nhưng trả lời cô...là chỉ nghe tiếng cười nhẹ của anh...cô hồi hợp mở cửa phòng...Hai mắt mở lớn...miệng nhỏ lấp bấp..
-" Anh...anh...về khi nào...?"
Trương Hải đứng trước cửa phòng ngủ...tai vẫn nghe điện thoại nhìn cô mỉm cười...Anh không trả lời...nhét điện thoại vào túi...hai cánh tay mở rộng...Gỉan Bình hiểu ý...nhào vào lòng ôm anh thật chặt...Trương Hải hôn lên tóc cô..
-" Hải...người ta rất nhớ anh nha..ừm..."
Trương Hải trao nỗi nhớ nhung của mình qua nụ hôn...Anh kéo Giản Bình vào lòng...
Để nụ hôn sâu hơn Trương Hải một tay nâng mặt Giản Bình, một tay ôm chặt người cô. Đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn hai người,quấn quýt triền miên không thể nào ngừng lại.Hai người dây dưa, chân va vào nhau đến khi té nhào lên giường....Cả thân người to lớn của Trương Hải đè lên Giản Bình...nụ hôn mạnh mẽ ngày càng dịu dàng...triền miên...
-" Ừm...Hải...ừm.."
Giản Bình ngày càng thiếu dưỡng khí...khó khăn lắm cô mới mở miệng thở dốc...
-" Nhóc con..Anh rất nhớ em "
Trương Hải vùi mặt vào cổ cô..khàn giọng thì thầm...Giản Bỉnh mím môi cười tủm tỉm..bàn tay nhỏ bé...ôm lấy bờ vai dày rộng của anh...Thật sự chẳng muốn buông tay...Cô nhớ da diết hơi thở này...vòng ôm này...
Trương Hải ngẩng mặt nhìn bảo bối trong lòng....năm tháng qua...hai người sớm tối có nhau....Vẻ ngây ngô...non nớt của cô như dòng nước ấm ngày càng thấm sâu vào tim anh...Anh sang Mỹ mới được bốn ngày...
nhưng nỗi nhớ dày vò khiến anh không thể không tìm cách trở về sớm hơn dự định...
Nhóc con chỉ mới mấy tháng được anh chăm sóc mà thay đổi đến kinh ngạc...vẻ đẹp trong sáng, rực rỡ như ánh ban mai...đôi mắt biết cười cong cong càng khiến khuôn mặt non nớt ngày nào thêm sống động...Làm cho người khác muốn say đắm ngắm nhìn không rời...Anh biết mình đã nhặt được bảo bối...
Và cũng rõ ràng hơn hết anh ngày càng không thể sống thiếu cô...
Những đêm ở Mỹ...tiếng cười khúch khích
..tiếng nói làm nũng...làm anh nhớ đến mất ngủ..
-" Thích đến thế à...?"
Anh cắn nhẹ chóp mũi cô...nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô khiến anh rất hài lòng...
Cô đỏ mặt gật đầu...Trương Hải yêu thương hôn lên má phấn...
-" Nhóc con...ở nhà có ngoan ngoãn học hành hay không?"
Nói đến việc học mắt cô sáng lên...
-" Em đã làm xong tất cả bài tập anh giao cho "
-" Ngoan lắm...Mát xa cho anh đi...anh mệt quá "
Cả đêm mất ngủ...lại bay hơn mười mấy tiếng...khiến anh hơi mệt...
Đây là thói quen của hai người....Khi anh mệt mỏi sẽ để cô mát xa, giải tỏa cho anh.....Giản Bình ngoan ngõan ngồi dậy
..để anh nằm trên đùi mình..bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấn vào hai bên thái dương của anh...thuần thục day trán khiến Trương Hải thoải mái....cả người thả lỏng....
Mấy tháng trước khi thấy anh làm việc mệt mỏi đến khuya..cô chỉ xoa đầu và đấm bóp cho anh...Về sau cô lên mạng học một cách bài bản...nên bây giờ mới thực hành thành thạo như thế....Chẳng mấy chốc do dễ chịu hay quá mệt mỏi...Trương Hải chìm vào giấc ngủ không hay...Giản Bình vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh mà đau lòng...chắc là anh mệt mỏi lắm đây...Cô chẳng dám động đậy...cứ thế để anh nằm trên đùi cô say giấc....
*************
Dưới ánh đèn vàng mang hơi hướng thuần bí...Hai người đàn ông cao lớn ngồi đối diện..phong thái đỉnh đạc...
-" Nào chúc mừng cậu..đã dọn dẹp sạch sẽ bọn Kim Chính "
Trình Viện nhếch môi...cụng nhẹ vào ly rượi đỏ của Trương Hải...hai người ngả cổ uống một hơi sạch loáng...
-" Mình không ngờ cả hàng trắng tên Kim Chính đó lại dính phải..."
-" Không nhờ thế sao mình dễ dàng tóm gọn được hắn..."
Trương Hải gật đầu đồng ý...
-" Này...thứ cậu cần...đem về lấy công với bảo bối nhà cậu đi "
Trịnh Viện đẩy tập tài liệu đến trước mặt..Trương Hải.
Ngày đó ở bãi biển, Trình Viện biết suy đoán của mình sẽ không sai...Đến khi chứng kiến...cảnh cô nhóc đấy ở nhà Trương Hải...anh biết suy nghĩ của mình là đúng...Vì Trương Hải không dễ dàng cho một ai ở cùng anh nếu người ấy không đặc biệt...
Công việc của Trương Hải rất cần sự yên tĩnh..đặc biệt bảo mật tuyệt đối...nhưng anh lại dám chứa chấp một người mới quen biết ở nhà mình...phải có một tình cảm đặc biệt nào đó mới làm được như vậy...Haiz người ta nói khi lạc vào lưới tình...người thông minh IQ sẽ giảm đi rõ rệt...
-" Cám ơn cậu..."
Trương Hải cầm tập tài liệu trong tay...nghĩ đến vẻ mặt nhóc con khi thấy cái này sẽ vui biết bao...từ bao giờ cảm xúc của cô đã hoàn toàn chi phối cảm xúc của anh thế này...nhưng anh có nên giao nó cho cô hay không...
-" Thôi cậu về đi....nhìn khuôn mặt cậu...mình chẳng tâm tình nào uống rượu"
Trình Viện cau mày khó chịu với Trương Hải...ngồi nơi đây mà suy nghĩ trôi về đâu...Thật chán mà...
-" Ơ..cậu về thật đấy à..."
-" Ừ...Có cần mình kêu cho cậu mấy em chân dài không?"
Mắt thấy Trương Hải...lấy áo...ý định rời đi.
Vẻ mặt nôn nóng như muốn chớp mắt là có thể về đến nhà...Trình Viện lấy chân đạp mạnh cái ghế về phía Trương Hải...
-" Hừ...Cậu biến cho đẹp trời đi "
Trương Hải..lấy chân chặn ngang chiếc ghế....cười cười...
-" Uống ít thôi...cậu cũng nên tìm một người quản tính xấu của cậu đi"
Nói rồi thong thả ra cửa...làm lơ vẻ mặt cáu giận của Trình Viện....
***************
Khi Trương Hải về đến nhà cũng hơn 12h đêm... mở nhẹ cửa phòng..bảo bối anh thay vì nằm trên giường ngủ...cô lại ngồi trên ghế...đầu gối lên cạnh ghế sopha...trên tay còn ôm cuốn sách....
Trương Hải để cặp táp lên ghế...một chân quỳ trên mặt thảm....nhẹ nhàng rút cuốn sách ra khỏi tay cô...vòng tay bế thân thể nhỏ nhắn đặt lên giường....nhưng vừa đặt cô xuống...Giản Bình lại tỉnh...hé mắt nhìn anh...miệng lầm bầm...
-" Anh về rồi.."
-" Ừ...anh làm em thức sao? "
Trương Hải cưng chiều hôn nhẹ lên môi cô
Giản Bình cau mũi...chu môi oán hờn...
-" Anh lại uống rượu sao...Thật là...Dạo này anh làm việc khuya sức khỏe không tốt lại còn uống rượu"
Trương Hải đã quen nghe cô làu bàu...anh vùi mặt vào cổ cô giở tính xấu mè nheo...
-" Ừmh...anh cũng không muốn..công việc bắt buộc thôi....Thật mệt...."
Anh vô cùng thích khi thấy cô đau lòng vì anh...Từ ngày yêu cô...anh không biết vì sao mình lại trở nên biến thái đến vậy...Bảo bối nhà anh là người sống đa sầu đa cảm, nhẹ dạ cả tin...Anh muốn thấy ánh mắt đau lòng..đôi mày cau lại lo lắng...cái môi vểnh lên bất mãn...lời nói càm ràm...mọi cử chỉ của cô vì anh mà xuất phát anh điều thích...
-" Đấy...nói mà không nghe...anh xem mỗi lần uống rượu...anh sẽ hay nhức đầu..."
Không ngừng trách hờn...nhưng hai tay lại nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc anh...còn day day trán anh...mà lúc này cả mặt ai đó đang úp trên ngực cô....Trương Hải càng được nước làm tới...lừa gạt cô gái nhỏ...
-" Mệt...thật mệt "
-" Anh ngồi dậy...em xuống pha nước giả rượu cho anh...pha nước cho anh tắm..sẽ tốt hơn được không?"
-" Không cần...Để anh ôm em một chút...sẽ đỡ hơn "
Người nào đó...quên đi tuổi tác của chính mình..không ngừng ăn vạ với cô gái nhỏ...cả đầu cũng không chịu ngẩng lên...Giản Bình hết cách đành nằm đó...ôm đầu anh day nhẹ nhàng cho anh dễ chịu...
-" Tiểu Bình "
Qua một lúc....Trương Hải bổng gọi tên cô...đầu cũng chịu ngẩng lên...nhìn sâu vào đôi mắt to tròn...không rành sự đời của cô gái dưới thân....
-" Sao thế anh....khó chịu lắm à?"
Bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve trên khuôn mặt cương nghị của anh...mày thanh tú cau lại đau lòng....
-" Anh không sao...."
Nhìn ánh mắt không tin của cô...anh hôn chụt vào cái miệng đang vểnh lên vì nghi ngờ của cô...nhẹ giọng...
-" Thật...anh rất khỏe..."
Giản Bình cảm thấy anh rất lạ...cô vuốt mi tâm của...giọng lo sợ...
-" Hải...có chuyện gì sao?"
Anh nhìn cô chăm chú...qua mấy giây...anh cười nhẹ..
-"À...không...em pha nước tắm giúp anh nhé "
Giản Bình khó hiểu với thái độ của anh...
nhưng cô thấy anh không muốn nói, cũng không tiện hỏi thêm, ngoan ngoãn xuống giường pha nước cho anh...
Trương Hải nhìn thân ảnh đã khuất sau cánh cửa....mắt anh nhìn sang chiếc cặp táp đặt trên ghế sopha....Hãy cho anh ích kỷ một lần...anh biết mình làm thế là không công bằng với cô...nhưng anh rất sợ...sợ một ngày cô nhận ra...cô không có tình cảm với anh và rời xa anh....Anh không biết lúc đấy anh sẽ ra sao?
Reng...reng...
Giản Bình nhanh chóng bắt máy, vui vẻ......nhỏ giọng...
-" Em nghe "
-" Có nhớ anh không?"
Tiếng Trương Hải trầm thấp vang lên...
Giản Bình mỉm cười...Anh đi công tác giải quyết vấn đề công việc ở Mỹ...Ngày nào anh cũng gọi về...nhưng cô thật sự rất nhớ anh..đêm đầu tiên cô còn không ngủ được...
-" Nhớ ạ "
Tiếng trẻ con làm tim Trương Hải mềm nhũng.
-" Em bước ra mở cửa đi "
-" Sao ạ?"
Giản Bình khó hiểu..nhưng trả lời cô...là chỉ nghe tiếng cười nhẹ của anh...cô hồi hợp mở cửa phòng...Hai mắt mở lớn...miệng nhỏ lấp bấp..
-" Anh...anh...về khi nào...?"
Trương Hải đứng trước cửa phòng ngủ...tai vẫn nghe điện thoại nhìn cô mỉm cười...Anh không trả lời...nhét điện thoại vào túi...hai cánh tay mở rộng...Gỉan Bình hiểu ý...nhào vào lòng ôm anh thật chặt...Trương Hải hôn lên tóc cô..
-" Hải...người ta rất nhớ anh nha..ừm..."
Trương Hải trao nỗi nhớ nhung của mình qua nụ hôn...Anh kéo Giản Bình vào lòng...
Để nụ hôn sâu hơn Trương Hải một tay nâng mặt Giản Bình, một tay ôm chặt người cô. Đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn hai người,quấn quýt triền miên không thể nào ngừng lại.Hai người dây dưa, chân va vào nhau đến khi té nhào lên giường....Cả thân người to lớn của Trương Hải đè lên Giản Bình...nụ hôn mạnh mẽ ngày càng dịu dàng...triền miên...
-" Ừm...Hải...ừm.."
Giản Bình ngày càng thiếu dưỡng khí...khó khăn lắm cô mới mở miệng thở dốc...
-" Nhóc con..Anh rất nhớ em "
Trương Hải vùi mặt vào cổ cô..khàn giọng thì thầm...Giản Bỉnh mím môi cười tủm tỉm..bàn tay nhỏ bé...ôm lấy bờ vai dày rộng của anh...Thật sự chẳng muốn buông tay...Cô nhớ da diết hơi thở này...vòng ôm này...
Trương Hải ngẩng mặt nhìn bảo bối trong lòng....năm tháng qua...hai người sớm tối có nhau....Vẻ ngây ngô...non nớt của cô như dòng nước ấm ngày càng thấm sâu vào tim anh...Anh sang Mỹ mới được bốn ngày...
nhưng nỗi nhớ dày vò khiến anh không thể không tìm cách trở về sớm hơn dự định...
Nhóc con chỉ mới mấy tháng được anh chăm sóc mà thay đổi đến kinh ngạc...vẻ đẹp trong sáng, rực rỡ như ánh ban mai...đôi mắt biết cười cong cong càng khiến khuôn mặt non nớt ngày nào thêm sống động...Làm cho người khác muốn say đắm ngắm nhìn không rời...Anh biết mình đã nhặt được bảo bối...
Và cũng rõ ràng hơn hết anh ngày càng không thể sống thiếu cô...
Những đêm ở Mỹ...tiếng cười khúch khích
..tiếng nói làm nũng...làm anh nhớ đến mất ngủ..
-" Thích đến thế à...?"
Anh cắn nhẹ chóp mũi cô...nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô khiến anh rất hài lòng...
Cô đỏ mặt gật đầu...Trương Hải yêu thương hôn lên má phấn...
-" Nhóc con...ở nhà có ngoan ngoãn học hành hay không?"
Nói đến việc học mắt cô sáng lên...
-" Em đã làm xong tất cả bài tập anh giao cho "
-" Ngoan lắm...Mát xa cho anh đi...anh mệt quá "
Cả đêm mất ngủ...lại bay hơn mười mấy tiếng...khiến anh hơi mệt...
Đây là thói quen của hai người....Khi anh mệt mỏi sẽ để cô mát xa, giải tỏa cho anh.....Giản Bình ngoan ngõan ngồi dậy
..để anh nằm trên đùi mình..bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấn vào hai bên thái dương của anh...thuần thục day trán khiến Trương Hải thoải mái....cả người thả lỏng....
Mấy tháng trước khi thấy anh làm việc mệt mỏi đến khuya..cô chỉ xoa đầu và đấm bóp cho anh...Về sau cô lên mạng học một cách bài bản...nên bây giờ mới thực hành thành thạo như thế....Chẳng mấy chốc do dễ chịu hay quá mệt mỏi...Trương Hải chìm vào giấc ngủ không hay...Giản Bình vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh mà đau lòng...chắc là anh mệt mỏi lắm đây...Cô chẳng dám động đậy...cứ thế để anh nằm trên đùi cô say giấc....
*************
Dưới ánh đèn vàng mang hơi hướng thuần bí...Hai người đàn ông cao lớn ngồi đối diện..phong thái đỉnh đạc...
-" Nào chúc mừng cậu..đã dọn dẹp sạch sẽ bọn Kim Chính "
Trình Viện nhếch môi...cụng nhẹ vào ly rượi đỏ của Trương Hải...hai người ngả cổ uống một hơi sạch loáng...
-" Mình không ngờ cả hàng trắng tên Kim Chính đó lại dính phải..."
-" Không nhờ thế sao mình dễ dàng tóm gọn được hắn..."
Trương Hải gật đầu đồng ý...
-" Này...thứ cậu cần...đem về lấy công với bảo bối nhà cậu đi "
Trịnh Viện đẩy tập tài liệu đến trước mặt..Trương Hải.
Ngày đó ở bãi biển, Trình Viện biết suy đoán của mình sẽ không sai...Đến khi chứng kiến...cảnh cô nhóc đấy ở nhà Trương Hải...anh biết suy nghĩ của mình là đúng...Vì Trương Hải không dễ dàng cho một ai ở cùng anh nếu người ấy không đặc biệt...
Công việc của Trương Hải rất cần sự yên tĩnh..đặc biệt bảo mật tuyệt đối...nhưng anh lại dám chứa chấp một người mới quen biết ở nhà mình...phải có một tình cảm đặc biệt nào đó mới làm được như vậy...Haiz người ta nói khi lạc vào lưới tình...người thông minh IQ sẽ giảm đi rõ rệt...
-" Cám ơn cậu..."
Trương Hải cầm tập tài liệu trong tay...nghĩ đến vẻ mặt nhóc con khi thấy cái này sẽ vui biết bao...từ bao giờ cảm xúc của cô đã hoàn toàn chi phối cảm xúc của anh thế này...nhưng anh có nên giao nó cho cô hay không...
-" Thôi cậu về đi....nhìn khuôn mặt cậu...mình chẳng tâm tình nào uống rượu"
Trình Viện cau mày khó chịu với Trương Hải...ngồi nơi đây mà suy nghĩ trôi về đâu...Thật chán mà...
-" Ơ..cậu về thật đấy à..."
-" Ừ...Có cần mình kêu cho cậu mấy em chân dài không?"
Mắt thấy Trương Hải...lấy áo...ý định rời đi.
Vẻ mặt nôn nóng như muốn chớp mắt là có thể về đến nhà...Trình Viện lấy chân đạp mạnh cái ghế về phía Trương Hải...
-" Hừ...Cậu biến cho đẹp trời đi "
Trương Hải..lấy chân chặn ngang chiếc ghế....cười cười...
-" Uống ít thôi...cậu cũng nên tìm một người quản tính xấu của cậu đi"
Nói rồi thong thả ra cửa...làm lơ vẻ mặt cáu giận của Trình Viện....
***************
Khi Trương Hải về đến nhà cũng hơn 12h đêm... mở nhẹ cửa phòng..bảo bối anh thay vì nằm trên giường ngủ...cô lại ngồi trên ghế...đầu gối lên cạnh ghế sopha...trên tay còn ôm cuốn sách....
Trương Hải để cặp táp lên ghế...một chân quỳ trên mặt thảm....nhẹ nhàng rút cuốn sách ra khỏi tay cô...vòng tay bế thân thể nhỏ nhắn đặt lên giường....nhưng vừa đặt cô xuống...Giản Bình lại tỉnh...hé mắt nhìn anh...miệng lầm bầm...
-" Anh về rồi.."
-" Ừ...anh làm em thức sao? "
Trương Hải cưng chiều hôn nhẹ lên môi cô
Giản Bình cau mũi...chu môi oán hờn...
-" Anh lại uống rượu sao...Thật là...Dạo này anh làm việc khuya sức khỏe không tốt lại còn uống rượu"
Trương Hải đã quen nghe cô làu bàu...anh vùi mặt vào cổ cô giở tính xấu mè nheo...
-" Ừmh...anh cũng không muốn..công việc bắt buộc thôi....Thật mệt...."
Anh vô cùng thích khi thấy cô đau lòng vì anh...Từ ngày yêu cô...anh không biết vì sao mình lại trở nên biến thái đến vậy...Bảo bối nhà anh là người sống đa sầu đa cảm, nhẹ dạ cả tin...Anh muốn thấy ánh mắt đau lòng..đôi mày cau lại lo lắng...cái môi vểnh lên bất mãn...lời nói càm ràm...mọi cử chỉ của cô vì anh mà xuất phát anh điều thích...
-" Đấy...nói mà không nghe...anh xem mỗi lần uống rượu...anh sẽ hay nhức đầu..."
Không ngừng trách hờn...nhưng hai tay lại nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc anh...còn day day trán anh...mà lúc này cả mặt ai đó đang úp trên ngực cô....Trương Hải càng được nước làm tới...lừa gạt cô gái nhỏ...
-" Mệt...thật mệt "
-" Anh ngồi dậy...em xuống pha nước giả rượu cho anh...pha nước cho anh tắm..sẽ tốt hơn được không?"
-" Không cần...Để anh ôm em một chút...sẽ đỡ hơn "
Người nào đó...quên đi tuổi tác của chính mình..không ngừng ăn vạ với cô gái nhỏ...cả đầu cũng không chịu ngẩng lên...Giản Bình hết cách đành nằm đó...ôm đầu anh day nhẹ nhàng cho anh dễ chịu...
-" Tiểu Bình "
Qua một lúc....Trương Hải bổng gọi tên cô...đầu cũng chịu ngẩng lên...nhìn sâu vào đôi mắt to tròn...không rành sự đời của cô gái dưới thân....
-" Sao thế anh....khó chịu lắm à?"
Bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve trên khuôn mặt cương nghị của anh...mày thanh tú cau lại đau lòng....
-" Anh không sao...."
Nhìn ánh mắt không tin của cô...anh hôn chụt vào cái miệng đang vểnh lên vì nghi ngờ của cô...nhẹ giọng...
-" Thật...anh rất khỏe..."
Giản Bình cảm thấy anh rất lạ...cô vuốt mi tâm của...giọng lo sợ...
-" Hải...có chuyện gì sao?"
Anh nhìn cô chăm chú...qua mấy giây...anh cười nhẹ..
-"À...không...em pha nước tắm giúp anh nhé "
Giản Bình khó hiểu với thái độ của anh...
nhưng cô thấy anh không muốn nói, cũng không tiện hỏi thêm, ngoan ngoãn xuống giường pha nước cho anh...
Trương Hải nhìn thân ảnh đã khuất sau cánh cửa....mắt anh nhìn sang chiếc cặp táp đặt trên ghế sopha....Hãy cho anh ích kỷ một lần...anh biết mình làm thế là không công bằng với cô...nhưng anh rất sợ...sợ một ngày cô nhận ra...cô không có tình cảm với anh và rời xa anh....Anh không biết lúc đấy anh sẽ ra sao?
/32
|