Thái Huy dẫn cô vào nhà, chính xác hơn là một toà lâu đài thu nhỏ, bên ngoài có rất nhiều người mặc đồ đen đứng gác. Cô chỉ nhớ như vậy, cô nghĩ, chắc cũng chẳn nhìn được lần hai nên nhớ rõ làm gì.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt vô hồn rồi đưa mắt xuống linh cửu cô ôm trên tay, Thái Huy khẽ thở dài nói với người hầu:
- Đưa con bé lên phòng tắm rửa đi rồi nấu gì đó bổ bổ.
Cô người hầu gật đầu nhẹ nhàng dẫn cô lên lầu. Thái Huy quay sang trợ lí.
- Thay tất cả đồ trong phòng bằng đồ hơi. Cho thêm vài người canh gác. Phòng nó lại làm điều dại dột.
Nói rồi ông xoay gót về phòng mình. Cái cảm giác bỗng chốc mất đi người mình yêu thương nhất, ai hiểu rõ bằng ông. Lúc ấy, ông chỉ muốn đi cùng người đó mà thôi. Đã đưa cô về thì phải chịu trách nhiệm lỡ cô có chuyện gì, ông cũng chẳng dám nhìn mặt Trinh Tân nữa.
Anh à! Em đang thực hiện lời hứa với anh đây! Nhưng... Em không hứa sẽ yêu thương nó khi nó là thứ cướp đi anh
...
Tắm rửa xong, họ đưa cô đến một căn phòng kì lạ. Giường hơi, ghế hơi, bàn hơi, những vật trang trí cũng bằng hơi...
Chợt giật mình cô suy nghĩ gì đó chạy nhanh ra ban công, phía dưới giăng một tấm lưới lớn, cô châu mày quay lại cửa chính.
Bị khoá rồi!
Ông ta biết cô muốn tự tử sao? Không! Cô bây giờ không muốn sống nữa! Cuộc sống này hành hạ cô thế là quá đủ rồi, đập mạnh cửa, cô quát lớn.
- Mở ra! Mở cửa ra! Tôi nói ông mở cửa ra ông nghe không?
Cô cứ thế đứng đó la hét, tự hỏi rằng mình là gì trên thế giới này? Khi đến chết cũng không có quyền quyết định. Mệt mỏi cô dừng đập, gục đầu lên cửa.
Rốt cuộc, cô vẫn còn được hưởng quyền của một con người không? Hay chính cô không còn là con người nữa mà là thứ bỏ đi của xã hội này?
- Mở cửa ra...
Cô vẫn ngoan cố kêu lên một tiếng mong ai đó mở cửa. Nhưng chẳng ai giúp cô cả. Một cảm giác cay nòng dâng lên sóng mũi, Bẩn thỉu! Cuộc đời cô thật bẩn thỉu...
Vậy sao cứ buộc cô sống một mình cùng nó? Cô sợ cô độc, mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái yếu mềm mà thôi. Làm ơn! Hãy cho cô ở cùng người mình yêu thương đi, đừng hành hạ cô nữa. Cô nhớ họ quá rồi! Nhớ đến tê tái rồi. Ôm lấy lòng ngực trái, cô ngồi bệt xuống sàn.
Nước mắt nối tiếp nước mắt, có thể vì kiềm nén quá lâu mà nó tuông ra thật nhiều, những ngày qua cô chỉ ép mình mạnh mẽ gắng gượng cuộn nước mắt vào trong. Rồi tự bảo rằng mẹ vẫn còn bên cạnh. Nhưng giờ, chẳng thể chịu đựng nổi. Cô ghét cái đau đớn này nó rách xé cả tâm can, nó đau còn hơn cái chết... Cắn chặt lấy mu bàn tay để đánh lạc hướng cơn đau trong cỏi lòng nhưng mùi tanh từ máu chỉ khiến cô nhận ra tất cả là sự thật, rằng cô đã mất mọi thứ, phải một mình cô độc trên thế gian này, vậy nên đau thương lại càng tan thương. Ngã trên nền sàn lạnh lẽo cô co người lại, thu mình giữa dòng đời nghiệt ngã...
Cô! Rốt cuộc, cô là gì ở thế giới này đây...
- Ba ơi... Mẹ ơi...
Cô yếu ớt gọi những người mình yêu thương nhất mang theo một tia hi vọng họ có thể đưa cô đi cùng vì biết bản thân chẳng thể sống nổi nữa rồi.
....
- Em ăn một chút đi! Đã ba ngày rồi cứ như vậy em chết mất.
Linh- cô người hầu đưa đồ ăn trước mặt cô thành khẩn nói, cô chẳng để tâm vẫn giương đôi mắt vô hồn nhìn mông lung. Nếu chết được thì tốt quá rồi!
- Làm ơn ăn một miếng cũng được!
Linh cất giọng cầu xin người con gái đang co mình trong góc tường với gương mặt trắng bệt nhợt nhạt chẳng khác gì một xác sống. Nói mãi mà cô chả đá động gì đến đồ ăn, Linh thở dài mệt mỏi rời khỏi phòng. Chị khép nép cuối đầu trước quản gia đang quay lưng về phía mình.
- Con bé vẫn không chịu ăn ạ!
Bát Ông Trần xoay người vung cho chị một bạt tay, quát lớn.
- Ai cho phép cô gọi bằng con bé vậy hả? Phải gọi cô chủ! Nghe chưa hả?
Chị ngạc nhiên rồi gập người xin lỗi. Ông Trần chấp hai tay sau lưng, giọng lắng xuống đôi chút nói với người hầu bên cạnh.
- Thông báo cho người làm trong nhà, từ hôm nay ông chủ nhận cô chủ làm con nuôi nên tất cả phải thay đổi cách xưng hô.
- Vâng ạ!
Người đó gật đầu nhanh chóng rời đi, ông Trần quay lại với Linh.
- Đã bao lâu rồi cô chủ chưa ăn cơm?
- Dạ! Ba ngày rồi ạ!
Bát một bàn tay lại in lên vết đỏ chưa kịp mờ ban nãy. Ông Trần trừng mắt nhìn chị.
- Ba ngày? Tôi bảo cô chăm sóc tốt cho cô chủ vậy mà dám nói là ba ngày chưa ăn cơm? Cô làm việc kiểu gì vậy hả?
Linh khẽ châu mày, rõ ràng ai cũng biết con bé mới vào nhà đã trải qua những cú sốc gì nên bỏ ăn cũng phải, giờ lại đổ lỗi cho chị chăm sóc không chu đáo rồi đánh hết lần này đến lần khác, cảm thấy quá vô lí Linh cố gắng giải thích:
- Dù tôi cố gắng năn nỉ thế nào cô chủ vẫn không ăn, thậm chí cô chủ còn chẳng nhìn tôi lấy một lần nói gì đến nghe tôi nói.
Ông Trần ngạc nhiên trợn to đôi mắt một mí của mình, nghiếng răng, vung tay lên:
- Còn dám cãi lại hả?
Thấy cánh tay ông đưa lên Linh sợ hãi nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tinh thần cho cái bạt tay tiếp theo nhưng mấy giây sau vẫn chưa có động tĩnh gì cô hé hờ mắt rồi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng phía trước, lắp bắp nói:
- Cậu...cậu... chủ...
Nhìn gương mặt nhợt nhạt vô hồn rồi đưa mắt xuống linh cửu cô ôm trên tay, Thái Huy khẽ thở dài nói với người hầu:
- Đưa con bé lên phòng tắm rửa đi rồi nấu gì đó bổ bổ.
Cô người hầu gật đầu nhẹ nhàng dẫn cô lên lầu. Thái Huy quay sang trợ lí.
- Thay tất cả đồ trong phòng bằng đồ hơi. Cho thêm vài người canh gác. Phòng nó lại làm điều dại dột.
Nói rồi ông xoay gót về phòng mình. Cái cảm giác bỗng chốc mất đi người mình yêu thương nhất, ai hiểu rõ bằng ông. Lúc ấy, ông chỉ muốn đi cùng người đó mà thôi. Đã đưa cô về thì phải chịu trách nhiệm lỡ cô có chuyện gì, ông cũng chẳng dám nhìn mặt Trinh Tân nữa.
Anh à! Em đang thực hiện lời hứa với anh đây! Nhưng... Em không hứa sẽ yêu thương nó khi nó là thứ cướp đi anh
...
Tắm rửa xong, họ đưa cô đến một căn phòng kì lạ. Giường hơi, ghế hơi, bàn hơi, những vật trang trí cũng bằng hơi...
Chợt giật mình cô suy nghĩ gì đó chạy nhanh ra ban công, phía dưới giăng một tấm lưới lớn, cô châu mày quay lại cửa chính.
Bị khoá rồi!
Ông ta biết cô muốn tự tử sao? Không! Cô bây giờ không muốn sống nữa! Cuộc sống này hành hạ cô thế là quá đủ rồi, đập mạnh cửa, cô quát lớn.
- Mở ra! Mở cửa ra! Tôi nói ông mở cửa ra ông nghe không?
Cô cứ thế đứng đó la hét, tự hỏi rằng mình là gì trên thế giới này? Khi đến chết cũng không có quyền quyết định. Mệt mỏi cô dừng đập, gục đầu lên cửa.
Rốt cuộc, cô vẫn còn được hưởng quyền của một con người không? Hay chính cô không còn là con người nữa mà là thứ bỏ đi của xã hội này?
- Mở cửa ra...
Cô vẫn ngoan cố kêu lên một tiếng mong ai đó mở cửa. Nhưng chẳng ai giúp cô cả. Một cảm giác cay nòng dâng lên sóng mũi, Bẩn thỉu! Cuộc đời cô thật bẩn thỉu...
Vậy sao cứ buộc cô sống một mình cùng nó? Cô sợ cô độc, mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái yếu mềm mà thôi. Làm ơn! Hãy cho cô ở cùng người mình yêu thương đi, đừng hành hạ cô nữa. Cô nhớ họ quá rồi! Nhớ đến tê tái rồi. Ôm lấy lòng ngực trái, cô ngồi bệt xuống sàn.
Nước mắt nối tiếp nước mắt, có thể vì kiềm nén quá lâu mà nó tuông ra thật nhiều, những ngày qua cô chỉ ép mình mạnh mẽ gắng gượng cuộn nước mắt vào trong. Rồi tự bảo rằng mẹ vẫn còn bên cạnh. Nhưng giờ, chẳng thể chịu đựng nổi. Cô ghét cái đau đớn này nó rách xé cả tâm can, nó đau còn hơn cái chết... Cắn chặt lấy mu bàn tay để đánh lạc hướng cơn đau trong cỏi lòng nhưng mùi tanh từ máu chỉ khiến cô nhận ra tất cả là sự thật, rằng cô đã mất mọi thứ, phải một mình cô độc trên thế gian này, vậy nên đau thương lại càng tan thương. Ngã trên nền sàn lạnh lẽo cô co người lại, thu mình giữa dòng đời nghiệt ngã...
Cô! Rốt cuộc, cô là gì ở thế giới này đây...
- Ba ơi... Mẹ ơi...
Cô yếu ớt gọi những người mình yêu thương nhất mang theo một tia hi vọng họ có thể đưa cô đi cùng vì biết bản thân chẳng thể sống nổi nữa rồi.
....
- Em ăn một chút đi! Đã ba ngày rồi cứ như vậy em chết mất.
Linh- cô người hầu đưa đồ ăn trước mặt cô thành khẩn nói, cô chẳng để tâm vẫn giương đôi mắt vô hồn nhìn mông lung. Nếu chết được thì tốt quá rồi!
- Làm ơn ăn một miếng cũng được!
Linh cất giọng cầu xin người con gái đang co mình trong góc tường với gương mặt trắng bệt nhợt nhạt chẳng khác gì một xác sống. Nói mãi mà cô chả đá động gì đến đồ ăn, Linh thở dài mệt mỏi rời khỏi phòng. Chị khép nép cuối đầu trước quản gia đang quay lưng về phía mình.
- Con bé vẫn không chịu ăn ạ!
Bát Ông Trần xoay người vung cho chị một bạt tay, quát lớn.
- Ai cho phép cô gọi bằng con bé vậy hả? Phải gọi cô chủ! Nghe chưa hả?
Chị ngạc nhiên rồi gập người xin lỗi. Ông Trần chấp hai tay sau lưng, giọng lắng xuống đôi chút nói với người hầu bên cạnh.
- Thông báo cho người làm trong nhà, từ hôm nay ông chủ nhận cô chủ làm con nuôi nên tất cả phải thay đổi cách xưng hô.
- Vâng ạ!
Người đó gật đầu nhanh chóng rời đi, ông Trần quay lại với Linh.
- Đã bao lâu rồi cô chủ chưa ăn cơm?
- Dạ! Ba ngày rồi ạ!
Bát một bàn tay lại in lên vết đỏ chưa kịp mờ ban nãy. Ông Trần trừng mắt nhìn chị.
- Ba ngày? Tôi bảo cô chăm sóc tốt cho cô chủ vậy mà dám nói là ba ngày chưa ăn cơm? Cô làm việc kiểu gì vậy hả?
Linh khẽ châu mày, rõ ràng ai cũng biết con bé mới vào nhà đã trải qua những cú sốc gì nên bỏ ăn cũng phải, giờ lại đổ lỗi cho chị chăm sóc không chu đáo rồi đánh hết lần này đến lần khác, cảm thấy quá vô lí Linh cố gắng giải thích:
- Dù tôi cố gắng năn nỉ thế nào cô chủ vẫn không ăn, thậm chí cô chủ còn chẳng nhìn tôi lấy một lần nói gì đến nghe tôi nói.
Ông Trần ngạc nhiên trợn to đôi mắt một mí của mình, nghiếng răng, vung tay lên:
- Còn dám cãi lại hả?
Thấy cánh tay ông đưa lên Linh sợ hãi nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tinh thần cho cái bạt tay tiếp theo nhưng mấy giây sau vẫn chưa có động tĩnh gì cô hé hờ mắt rồi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng phía trước, lắp bắp nói:
- Cậu...cậu... chủ...
/5
|