Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em
Chương 105: Con heo tuyệt thế vô song và độc nhất vô nhị của tôi (1)
/297
|
"Quả nhiên, quả nhiên mà! Ông chủ à, nếu cậu cứ tỏ ra như thế này thì cậu sẽ mất đi một người bạn tốt là tôi đấy!"
"Cậu cũng sẽ mất luôn cả tôi đấy!"
"Hơ…" Lâm Giang lạnh nhạt buông một điệu cười như thể anh vừa mới nghe một câu chuyện cực kỳ buồn cười. Bằng một chất giọng không hè giấu diếm sự khinh thường, anh nói, "… Các cậu nói cứ như thể tôi đã từng cần đến bất kỳ ai trong hai người ấy nhỉ!"
Lục Bôn Lai: "Ông chủ! Nếu cậu muốn đã muốn điều đó xảy ra thì tôi sẵn sàng trở thành người của cậu bất cứ khi nào cậu muốn!"
Hạ Thương Chu: "Ông chủ à, tối nay thì sao? Tối nay tôi sẽ giúp cậu làm ấm giường nhé? À không, tôi sẽ giúp tài khoản ngân hàng với tám con số của tôi làm ấm giường chứ!"
Nghe mấy lời đó của hai người thì khóe môi Lâm Giang bất giác mà co giật không ngừng và đột nhiên anh cảm thấy không muốn nói chuyện với bọn họ thêm một giây phút nào nữa.
Sau khi đã sao chép xong mọi thông tin mà anh cần, Lâm Giang tắt máy tính rồi đem theo sách vở của anh, "Chúng ta sắp muộn học rồi đấy. Chuẩn bị nhanh lên rồi đi thôi."
Vì vậy Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai cũng thu dọn sách vở của bọn họ rồi đi theo anh.
Khi đang trên đường từ ký túc xá đi đến lớp học, Lục Bôn Lai vẫn tò mò mà gặng hỏi thêm một lần nữa, "Ông chủ này, tôi hỏi nghiêm túc đấy. Chuyện gì khiến cậu đột ngột quyết định nhận dự án đó vậy?"
"Đúng nhỉ-"
Trước khi Lâm Giang kịp nói dứt lời thì Hạ Thương Chu lại lanh chanh mà tranh thủ cướp mic, "Ông chủ à, đừng nói với bọn tôi là cậu đột nhiên cảm thấy nghèo túng hay mấy lý do gì tương tự đấy nhé, chúng tôi có phải trẻ lên ba đâu! Không đúng, đến cả trẻ lên ba cũng không ngốc nghếch đến nỗi bị lừa bởi cái câu đó!"
"Tôi đang nghiêm túc đấy, tôi thực sự cảm thấy mình nghèo thật. Gần đây, tôi vừa phát hiện ra…"
Nói đến đây, Lâm Giang dừng lại trong giây lát.
Nuốt lại từ "cô gái" suýt nữa thì lỡ nói ra vào lại trong bụng, anh đành tìm cách khác để diễn đạt thay cho từ "cô gái" đó, "… thú cưng, một kiểu thú cưng có tâm hồn ăn uống khổng lồ. Chỉ một mình nó mà cũng có thể dễ dàng xử đẹp một bữa ăn dành cho những ba người. Tôi có chút lo lắng tiền tiết kiệm của tôi sẽ không đủ để nuôi nó ăn mất, vì thế tôi mới quyết định làm việc chăm chỉ hơn một chút để kiếm nhiều tiền cho gia đình hơn mà thôi."
Hạ Thương Chu kinh ngạc mở to mắt, "Một mình nó có thể ăn hết một bữa ăn dành cho ba người á?
Cậu nhận nuôi cái thể loại thú cưng phàm ăn gì thế?"
Miệng của Lục Bôn Lai cũng há hốc ra trong sửng sốt, "Ông chủ à, có phải cậu đang nuôi một con heo không vậy?"
"Hahahaha…!" Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu bùng nổ một tràng cười tới khí thế.
Nhưng điệu cười của cả hai thậm chí không sống sót được tới ba giây trước khi bị tắt ngúm một cách bất ngờ.
Lý do là bởi vì trên gương mặt ông chủ đáng kính của bọn họ đang đầy vẻ bất mãn.
Bằng sự sắc bén vốn có, chỉ tốn một vài giây không đáng kể để Lục Bôn Lai thay đổi biểu cảm của hắn từ cợt nhả thành cực kỳ nghiêm túc rồi còn không quên giơ ngón tay cái lên để thể hiện sự ngưỡng mộ, "Thật đúng như mong đợi, thậm chí đến cả thú cưng của ông chủ cũng thật là mới mẻ và độc đáo!"
Cùng lúc đó, câu nói của Hạ Thương Chu cũng bằng cách nào đó mà phù hợp với lời nói của Lục Bôn Lai đến bất ngờ, "Ông chủ, nói cho tôi biết thú cưng của cậu là loài gì đi. Tôi cũng muốn nuôi giống thú cưng đó nữa!"
Hẳn là cậu đang đùa tôi đấy phải không? Làm sao mà Thi Yến lại có thể là một con heo được cơ chứ?
Thậm chí nếu cô ấy là một con heo thì cũng phải là một con heo tuyệt thế vô song và độc nhất vô nhị!
Vì thế, nếu mấy cậu đang nghĩ đến việc nhận nuôi một con cùng loài với thú cưng của tôi thì… Ha ha, cứ nằm mơ đi!
Nghĩ vậy, Lâm Giang càn bước đi nhanh hơn trước.
Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu vẫn tiếp tục hét lớn từ "Ông chủ!" trong suốt quãng đường bọn họ gấp gáp đuổi theo phía sau để bắt kịp Lâm Giang.
Lục Bôn Lai: "Nói đi nói lại thì rốt cuộc tối hôm qua cậu đã đi đâu vậy? Thực sự có chuyện gì xảy ra với cậu rồi sao?"
Hạ Thương Chu: "Đúng đấy, cậu đừng có bày cái thái độ này ra nữa đi. Nếu không có sự tin tưởng và thành thật thì chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn cùng phòng được hay sao? Đây là lần đầu tiên mà cậu trốn học đấy, hơn nữa tôi còn để ý thấy hai chiếc bọng mắt nặng trịch đang đeo trên mắt cậu kia kìa. Rõ ràng là tối hôm qua cậu không hề chợp mắt chút nào! Thật tình, tôi không nghĩ rằng cậu lại là một con quái thú như vậy đâu đấy! Thậm chí cậu còn bị cảm cúm nữa chứ… Chờ đã, cậu thực sự ra ngoài chơi bời đấy à?"
Lục Bôn Lai: "Cái quái gì vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là tôi đã muốn chảy máu mũi rồi đây này. Ông chủ của chúng ta hẳn là phải cực kỳ giỏi mấy chuyện tán tỉnh đấy nhỉ!"
Giỏi mấy chuyện tán tỉnh gì chứ, giỏi cái đầu cậu thì có!
Nghe bọn họ nhắc đến tối hôm qua, mặt Lâm Giang ngay lập tức tối sầm lại.
Ngày hôm qua anh không hề chợp mắt được dù chỉ một chút, nhưng không phải là do hắn quá bận rộn với bất kỳ hoạt động kịch liệt nào cả.
Hắn đã qua đêm bên ngoài thật, nhưng chỉ là đứng bên ngoài ban công chịu đựng trả giá trọn vẹn một đêm toàn gió lạnh mà thôi.
Nếu hắn buộc phải kể ra cuộc đọ sức bí ẩn nhất mà anh có được tối hôm qua thì đó chắc chắc sẽ là chuyện làm thế nào mà anh, người có điểm số đứng đầu khoa Toán học, lại thực sự quên mất 1+1 bằng bao nhiêu. Chưa hết, anh, người luôn được biết đến là "người bất khả xâm phạm mà bất kỳ ai cũng muốn qua đêm cùng", lại rơi vào tình cảnh mắc phải một cơn cảm lạnh vì tắm nước lạnh quá lâu…
"Cậu cũng sẽ mất luôn cả tôi đấy!"
"Hơ…" Lâm Giang lạnh nhạt buông một điệu cười như thể anh vừa mới nghe một câu chuyện cực kỳ buồn cười. Bằng một chất giọng không hè giấu diếm sự khinh thường, anh nói, "… Các cậu nói cứ như thể tôi đã từng cần đến bất kỳ ai trong hai người ấy nhỉ!"
Lục Bôn Lai: "Ông chủ! Nếu cậu muốn đã muốn điều đó xảy ra thì tôi sẵn sàng trở thành người của cậu bất cứ khi nào cậu muốn!"
Hạ Thương Chu: "Ông chủ à, tối nay thì sao? Tối nay tôi sẽ giúp cậu làm ấm giường nhé? À không, tôi sẽ giúp tài khoản ngân hàng với tám con số của tôi làm ấm giường chứ!"
Nghe mấy lời đó của hai người thì khóe môi Lâm Giang bất giác mà co giật không ngừng và đột nhiên anh cảm thấy không muốn nói chuyện với bọn họ thêm một giây phút nào nữa.
Sau khi đã sao chép xong mọi thông tin mà anh cần, Lâm Giang tắt máy tính rồi đem theo sách vở của anh, "Chúng ta sắp muộn học rồi đấy. Chuẩn bị nhanh lên rồi đi thôi."
Vì vậy Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai cũng thu dọn sách vở của bọn họ rồi đi theo anh.
Khi đang trên đường từ ký túc xá đi đến lớp học, Lục Bôn Lai vẫn tò mò mà gặng hỏi thêm một lần nữa, "Ông chủ này, tôi hỏi nghiêm túc đấy. Chuyện gì khiến cậu đột ngột quyết định nhận dự án đó vậy?"
"Đúng nhỉ-"
Trước khi Lâm Giang kịp nói dứt lời thì Hạ Thương Chu lại lanh chanh mà tranh thủ cướp mic, "Ông chủ à, đừng nói với bọn tôi là cậu đột nhiên cảm thấy nghèo túng hay mấy lý do gì tương tự đấy nhé, chúng tôi có phải trẻ lên ba đâu! Không đúng, đến cả trẻ lên ba cũng không ngốc nghếch đến nỗi bị lừa bởi cái câu đó!"
"Tôi đang nghiêm túc đấy, tôi thực sự cảm thấy mình nghèo thật. Gần đây, tôi vừa phát hiện ra…"
Nói đến đây, Lâm Giang dừng lại trong giây lát.
Nuốt lại từ "cô gái" suýt nữa thì lỡ nói ra vào lại trong bụng, anh đành tìm cách khác để diễn đạt thay cho từ "cô gái" đó, "… thú cưng, một kiểu thú cưng có tâm hồn ăn uống khổng lồ. Chỉ một mình nó mà cũng có thể dễ dàng xử đẹp một bữa ăn dành cho những ba người. Tôi có chút lo lắng tiền tiết kiệm của tôi sẽ không đủ để nuôi nó ăn mất, vì thế tôi mới quyết định làm việc chăm chỉ hơn một chút để kiếm nhiều tiền cho gia đình hơn mà thôi."
Hạ Thương Chu kinh ngạc mở to mắt, "Một mình nó có thể ăn hết một bữa ăn dành cho ba người á?
Cậu nhận nuôi cái thể loại thú cưng phàm ăn gì thế?"
Miệng của Lục Bôn Lai cũng há hốc ra trong sửng sốt, "Ông chủ à, có phải cậu đang nuôi một con heo không vậy?"
"Hahahaha…!" Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu bùng nổ một tràng cười tới khí thế.
Nhưng điệu cười của cả hai thậm chí không sống sót được tới ba giây trước khi bị tắt ngúm một cách bất ngờ.
Lý do là bởi vì trên gương mặt ông chủ đáng kính của bọn họ đang đầy vẻ bất mãn.
Bằng sự sắc bén vốn có, chỉ tốn một vài giây không đáng kể để Lục Bôn Lai thay đổi biểu cảm của hắn từ cợt nhả thành cực kỳ nghiêm túc rồi còn không quên giơ ngón tay cái lên để thể hiện sự ngưỡng mộ, "Thật đúng như mong đợi, thậm chí đến cả thú cưng của ông chủ cũng thật là mới mẻ và độc đáo!"
Cùng lúc đó, câu nói của Hạ Thương Chu cũng bằng cách nào đó mà phù hợp với lời nói của Lục Bôn Lai đến bất ngờ, "Ông chủ, nói cho tôi biết thú cưng của cậu là loài gì đi. Tôi cũng muốn nuôi giống thú cưng đó nữa!"
Hẳn là cậu đang đùa tôi đấy phải không? Làm sao mà Thi Yến lại có thể là một con heo được cơ chứ?
Thậm chí nếu cô ấy là một con heo thì cũng phải là một con heo tuyệt thế vô song và độc nhất vô nhị!
Vì thế, nếu mấy cậu đang nghĩ đến việc nhận nuôi một con cùng loài với thú cưng của tôi thì… Ha ha, cứ nằm mơ đi!
Nghĩ vậy, Lâm Giang càn bước đi nhanh hơn trước.
Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu vẫn tiếp tục hét lớn từ "Ông chủ!" trong suốt quãng đường bọn họ gấp gáp đuổi theo phía sau để bắt kịp Lâm Giang.
Lục Bôn Lai: "Nói đi nói lại thì rốt cuộc tối hôm qua cậu đã đi đâu vậy? Thực sự có chuyện gì xảy ra với cậu rồi sao?"
Hạ Thương Chu: "Đúng đấy, cậu đừng có bày cái thái độ này ra nữa đi. Nếu không có sự tin tưởng và thành thật thì chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn cùng phòng được hay sao? Đây là lần đầu tiên mà cậu trốn học đấy, hơn nữa tôi còn để ý thấy hai chiếc bọng mắt nặng trịch đang đeo trên mắt cậu kia kìa. Rõ ràng là tối hôm qua cậu không hề chợp mắt chút nào! Thật tình, tôi không nghĩ rằng cậu lại là một con quái thú như vậy đâu đấy! Thậm chí cậu còn bị cảm cúm nữa chứ… Chờ đã, cậu thực sự ra ngoài chơi bời đấy à?"
Lục Bôn Lai: "Cái quái gì vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là tôi đã muốn chảy máu mũi rồi đây này. Ông chủ của chúng ta hẳn là phải cực kỳ giỏi mấy chuyện tán tỉnh đấy nhỉ!"
Giỏi mấy chuyện tán tỉnh gì chứ, giỏi cái đầu cậu thì có!
Nghe bọn họ nhắc đến tối hôm qua, mặt Lâm Giang ngay lập tức tối sầm lại.
Ngày hôm qua anh không hề chợp mắt được dù chỉ một chút, nhưng không phải là do hắn quá bận rộn với bất kỳ hoạt động kịch liệt nào cả.
Hắn đã qua đêm bên ngoài thật, nhưng chỉ là đứng bên ngoài ban công chịu đựng trả giá trọn vẹn một đêm toàn gió lạnh mà thôi.
Nếu hắn buộc phải kể ra cuộc đọ sức bí ẩn nhất mà anh có được tối hôm qua thì đó chắc chắc sẽ là chuyện làm thế nào mà anh, người có điểm số đứng đầu khoa Toán học, lại thực sự quên mất 1+1 bằng bao nhiêu. Chưa hết, anh, người luôn được biết đến là "người bất khả xâm phạm mà bất kỳ ai cũng muốn qua đêm cùng", lại rơi vào tình cảnh mắc phải một cơn cảm lạnh vì tắm nước lạnh quá lâu…
/297
|