Editor: Wave Literature
Thi Yến chỉ đáp lại vỏn vẹn một tiếng "Ồ", rồi lấy lại cây bút từ tay Lâm Giang và bắt đầu chú tâm vào những câu hỏi mới.
Lâm Giang giữ im lặng để không làm phiền đến Thi Yến.
Ánh mắt anh trước hết đảo qua "Tần Thọ (con thú man rợ)" - người hiện tại đang trưng ra một vẻ mặt thật khủng khiếp - rồi anh chuyển ánh mắt quay trở về với Thi Yến.
Cô gái đang chuyên chú với những bài tập của mình. Thỉnh thoảng, hàng lông mày xinh đẹp của cô sẽ ẩn hiện cái nhíu mày khi cô chìm đắm trong dòng suy tư.
Có lẽ là do chiều nay cô có tiết học thể dục; mái tóc dài mượt của cô đã được tết lại và cuộn thành búi, để lộ ra chiếc cổ thon gọn và mịn màng.
Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy góc nghiêng tinh tế và quyến rũ của cô. Điều này đặc biệt đúng bởi cái mũi xinh xắn; hơi hếch lên và trông rất đáng yêu.
Lâm Giang dường như vẫn chưa cảm thấy đủ khi anh đã ngồi ngắm nhìn cô một lúc lâu. Ngược lại, càng tập trung ánh nhìn của anh vào cô thì anh càng cảm nhận được sự vui thích do cô đem lại.
Bên cạnh vẻ ngoài ưa nhìn, vẻ đẹp của Yến ngốc cũng được xem là không tuổi, nét đẹp này chắc hẳn đã bị thời gian bỏ quên, nó không một chút phai nhạt… Mình không mong đợi điều này. Chẳng có gì lạ khi nam sinh kia gửi thư tình cho cô ấy. Mình đang tự hỏi từ trước đến cô ấy đã nhận được bao nhiêu lá thư rồi...
Khi Lâm Giang đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình thì một nữ sinh ngồi đối diện anh đột nhiên bước tới gần anh với một quyển vở trên tay. Cô hỏi: "Học trưởng Lâm, em không biết phải làm câu này thế nào. Anh có thể giúp em được không ạ?"
Trước khi Lâm Giang trả lời cô gái đó thì Thi Yến đã ngước đầu khỏi tờ giấy nhìn nữ sinh với vẻ tò mò.
Lâm Giang khẽ đưa tay lên và gõ nhẹ một cái vào đầu Thi Yến, "Làm bài tập của em đi."
Hai má Thi Yến phồng lên vì khó chịu. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn và cúi đầu xuống, tiếp tục chiến đấu với những câu hỏi của Lâm Giang.
Thấy Lâm Giang không đếm xỉa đến sự nhờ vả của mình thì nữ sinh vừa tiếp cận anh lại một lần nữa lên tiếng, "Học trưởng Lâm, câu hỏi này…,"
Nhưng lần này, trước khi cô gái có thể nói ra hết ý của mình, Lâm Giang đã xen vào, "Tôi có phải là giáo viên không?"
Mặt cô gái có chút ửng đỏ sau khi nghe những lời của anh. Cô tức thời lắc đầu và trả lời một cách nhu mì, "Không ạ."
"Đó chính là câu trả lời của tôi. Nếu có điều gì không hiểu về bài tập ở trường, cô nên hỏi giáo viên chứ tại sao lại hỏi tôi?" Lâm Giang trả lời cô một cách kiên quyết. Rồi anh hướng ánh nhìn về Thi Yến.
Làm sao nữ sinh này lại có thể làm như vậy? Tiếp cận mình ngay trước mặt Yến ngốc, không phải đang thực sự muốn làm hỏng thanh danh trong sạch của mình đấy chứ?
Nhưng nói đến điều này mới nhớ. Ban đầu mình chỉ nghĩ đơn giản là làm một chuyến đến thư viện, nhưng thay vào đó, Yến ngốc thì nhận được bức thư tình còn mình lại bị nữ sinh kia tiếp cận. Chúng ta rất giỏi trong việc thu hút người khác phái đấy - chúng ta thực sự là duyên phận do trời định… Tên gì thì phù hợp với chúng ta đây? Cặp đôi đào hoa chăng…?
Lâm Giang vẫn đang phấn khởi bởi cái tên mà anh vừa nghĩ ra cho hai người thì ánh mắt anh đột nhiên chạm vào dòng chữ màu xanh một lần nữa.
Cái thứ này càng nhìn càng không vừa mắt mình...
Lâm Giang nhìn chằm chằm vào bức thư một lúc, anh dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Rồi anh nói, "Anh bắt đầu cảm thấy khát nước sau khi giải thích tất cả những bài tập này cho em rồi…"
Nghe thấy tiếng anh, Thi Yến quay đầu lại nhìn.
Nhưng trước khi cô trả lời thì Lâm Giang tiếp tục, "... Anh không cần em chiêu đãi anh, nhưng nếu em cố chấp, anh đoán điều đó là không thể tránh được. Anh sẽ thanh toán hóa đơn đó."
Vừa luyên thuyên một mình, Lâm Giang vừa nhấc điện thoại lên, gõ vào một ứng dụng giao đồ ăn và đưa cho Thi Yến, "Em muốn uống gì?"
Ai muốn mời anh uống nước chứ? Có phải anh đang ngộ nhận không vậy?
Thi Yến trong lòng trách mắng. Nhưng ngay khi nhìn thấy dãy trà sữa đầy màu sắc trên màn hình điện thoại của Lâm Giang, cô ngập ngừng một lúc rồi chỉ vào trà sữa trà xanh.
Lâm Giang chớp mắt để tỏ ý anh đã nhận được đơn yêu cầu của cô. Sau đó anh đặt đồ uống giao đến thư viện.
Tuy nhiên, sau khi gọi trà sữa thì anh còn gửi tin nhắn cho Lục Bôn Lai: [Giúp tôi in tin nhắn này ra và gửi nó đến thư viện.]
Lục Bôn Lai tức khắc trả lời: [Xin lỗi, nhưng mà người cậu trông chờ hiện tại đang ở trên Sao Hỏa rồi.]
Lâm Giang bình tĩnh đáp lại chỉ vỏn vẹn hai từ: [Golden Resplendence.]
Lục Bôn Lai trả lời ngay sau đó: [Đã nhận được lệnh, Ông chủ, chỉ cần đợi vài phút thôi, tôi chắc chắn thứ cậu cần sẽ được chuyển đến với tốc độ ánh sáng!]
Thi Yến chỉ đáp lại vỏn vẹn một tiếng "Ồ", rồi lấy lại cây bút từ tay Lâm Giang và bắt đầu chú tâm vào những câu hỏi mới.
Lâm Giang giữ im lặng để không làm phiền đến Thi Yến.
Ánh mắt anh trước hết đảo qua "Tần Thọ (con thú man rợ)" - người hiện tại đang trưng ra một vẻ mặt thật khủng khiếp - rồi anh chuyển ánh mắt quay trở về với Thi Yến.
Cô gái đang chuyên chú với những bài tập của mình. Thỉnh thoảng, hàng lông mày xinh đẹp của cô sẽ ẩn hiện cái nhíu mày khi cô chìm đắm trong dòng suy tư.
Có lẽ là do chiều nay cô có tiết học thể dục; mái tóc dài mượt của cô đã được tết lại và cuộn thành búi, để lộ ra chiếc cổ thon gọn và mịn màng.
Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy góc nghiêng tinh tế và quyến rũ của cô. Điều này đặc biệt đúng bởi cái mũi xinh xắn; hơi hếch lên và trông rất đáng yêu.
Lâm Giang dường như vẫn chưa cảm thấy đủ khi anh đã ngồi ngắm nhìn cô một lúc lâu. Ngược lại, càng tập trung ánh nhìn của anh vào cô thì anh càng cảm nhận được sự vui thích do cô đem lại.
Bên cạnh vẻ ngoài ưa nhìn, vẻ đẹp của Yến ngốc cũng được xem là không tuổi, nét đẹp này chắc hẳn đã bị thời gian bỏ quên, nó không một chút phai nhạt… Mình không mong đợi điều này. Chẳng có gì lạ khi nam sinh kia gửi thư tình cho cô ấy. Mình đang tự hỏi từ trước đến cô ấy đã nhận được bao nhiêu lá thư rồi...
Khi Lâm Giang đang miên man trong dòng suy nghĩ của mình thì một nữ sinh ngồi đối diện anh đột nhiên bước tới gần anh với một quyển vở trên tay. Cô hỏi: "Học trưởng Lâm, em không biết phải làm câu này thế nào. Anh có thể giúp em được không ạ?"
Trước khi Lâm Giang trả lời cô gái đó thì Thi Yến đã ngước đầu khỏi tờ giấy nhìn nữ sinh với vẻ tò mò.
Lâm Giang khẽ đưa tay lên và gõ nhẹ một cái vào đầu Thi Yến, "Làm bài tập của em đi."
Hai má Thi Yến phồng lên vì khó chịu. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn và cúi đầu xuống, tiếp tục chiến đấu với những câu hỏi của Lâm Giang.
Thấy Lâm Giang không đếm xỉa đến sự nhờ vả của mình thì nữ sinh vừa tiếp cận anh lại một lần nữa lên tiếng, "Học trưởng Lâm, câu hỏi này…,"
Nhưng lần này, trước khi cô gái có thể nói ra hết ý của mình, Lâm Giang đã xen vào, "Tôi có phải là giáo viên không?"
Mặt cô gái có chút ửng đỏ sau khi nghe những lời của anh. Cô tức thời lắc đầu và trả lời một cách nhu mì, "Không ạ."
"Đó chính là câu trả lời của tôi. Nếu có điều gì không hiểu về bài tập ở trường, cô nên hỏi giáo viên chứ tại sao lại hỏi tôi?" Lâm Giang trả lời cô một cách kiên quyết. Rồi anh hướng ánh nhìn về Thi Yến.
Làm sao nữ sinh này lại có thể làm như vậy? Tiếp cận mình ngay trước mặt Yến ngốc, không phải đang thực sự muốn làm hỏng thanh danh trong sạch của mình đấy chứ?
Nhưng nói đến điều này mới nhớ. Ban đầu mình chỉ nghĩ đơn giản là làm một chuyến đến thư viện, nhưng thay vào đó, Yến ngốc thì nhận được bức thư tình còn mình lại bị nữ sinh kia tiếp cận. Chúng ta rất giỏi trong việc thu hút người khác phái đấy - chúng ta thực sự là duyên phận do trời định… Tên gì thì phù hợp với chúng ta đây? Cặp đôi đào hoa chăng…?
Lâm Giang vẫn đang phấn khởi bởi cái tên mà anh vừa nghĩ ra cho hai người thì ánh mắt anh đột nhiên chạm vào dòng chữ màu xanh một lần nữa.
Cái thứ này càng nhìn càng không vừa mắt mình...
Lâm Giang nhìn chằm chằm vào bức thư một lúc, anh dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Rồi anh nói, "Anh bắt đầu cảm thấy khát nước sau khi giải thích tất cả những bài tập này cho em rồi…"
Nghe thấy tiếng anh, Thi Yến quay đầu lại nhìn.
Nhưng trước khi cô trả lời thì Lâm Giang tiếp tục, "... Anh không cần em chiêu đãi anh, nhưng nếu em cố chấp, anh đoán điều đó là không thể tránh được. Anh sẽ thanh toán hóa đơn đó."
Vừa luyên thuyên một mình, Lâm Giang vừa nhấc điện thoại lên, gõ vào một ứng dụng giao đồ ăn và đưa cho Thi Yến, "Em muốn uống gì?"
Ai muốn mời anh uống nước chứ? Có phải anh đang ngộ nhận không vậy?
Thi Yến trong lòng trách mắng. Nhưng ngay khi nhìn thấy dãy trà sữa đầy màu sắc trên màn hình điện thoại của Lâm Giang, cô ngập ngừng một lúc rồi chỉ vào trà sữa trà xanh.
Lâm Giang chớp mắt để tỏ ý anh đã nhận được đơn yêu cầu của cô. Sau đó anh đặt đồ uống giao đến thư viện.
Tuy nhiên, sau khi gọi trà sữa thì anh còn gửi tin nhắn cho Lục Bôn Lai: [Giúp tôi in tin nhắn này ra và gửi nó đến thư viện.]
Lục Bôn Lai tức khắc trả lời: [Xin lỗi, nhưng mà người cậu trông chờ hiện tại đang ở trên Sao Hỏa rồi.]
Lâm Giang bình tĩnh đáp lại chỉ vỏn vẹn hai từ: [Golden Resplendence.]
Lục Bôn Lai trả lời ngay sau đó: [Đã nhận được lệnh, Ông chủ, chỉ cần đợi vài phút thôi, tôi chắc chắn thứ cậu cần sẽ được chuyển đến với tốc độ ánh sáng!]
/297
|