Editor: Wave Literature
Người chơi hạng Đồng kiên cường bất khuất sao… thì có gì khác với người chơi hạng Đồng chứ?
Thi Yến đột nhiên cảm thấy như có điều gì đó thôi thúc cô quăng chiếc điện thoại xuống đất.
[Expert of the Monkeys]: "Ông chủ, cậu có hơi đáng rồi đấy."
[Juice]: "Đúng vậy, cậu thực sự không biết cách trò chuyện với những quý cô!"
[Expert of the Monkeys]: "Yến muội, muội đừng để tâm đến Ông chủ mà thay vào đó hãy nhảy dù đi."
Trước những lời chỉ trích của Expert và Juice, thật bất ngờ, [111111] không hề phản bác lại một câu nào.
Thi Yến cảm thấy bất ngờ một lúc. Nhưng sau đó cô cùng với Expert lái một chiếc xe máy để săn theo một thùng thính 1 .
Đặt cái miệng độc địa của [111111] qua một bên, thực sự các kỹ năng của anh trong trò chơi rất ấn tượng. Đến mức có thể khiến mọi người quỳ gối trước anh và gọi anh là Pa Pa.
So với tình trạng tồi tệ của anh trong vài ngày trước thì lúc này dường như anh tích cực hơn nhiều. Với hơn mười bàn thắng K.O mỗi ván, anh đã đưa họ đi từ "ăn gà" này đến "ăn gà" khác.
...
Khi kim đồng hồ chuẩn bị nhích tới con số mười hai giờ, sự thôi thúc khiến Hạ Thương Chu muốn hít một hơi thuốc lá đột nhiên tăng lên.
Lâm Giang, người không bao giờ hút thuốc, đã có yêu cầu nghiêm ngặt rằng Hạ Thương Chu phải hút thuốc bên ngoài phòng. Vì vậy anh ta nói với cả nhóm, "Đợi một lát, tôi sẽ đi hít một hơi". Rồi anh ta lấy ra một điếu thuốc và bước ra ban công. Những người còn lại cũng nghỉ ngơi trong thời gian này.
Khi đang châm điếu thuốc thì Hạ Thương Chu đột nhiên nhận ra có rất nhiều người đang xúm lại trên ban công của ký túc xá. Ánh mắt họ tập trung xuống bên dưới.
Khi đặt điếu thuốc lên miệng thì mắt anh cũng hướng xuống phía dưới. Anh không thể không thốt lên, "Cái quái gì thế này!" Anh nhanh chóng vẫy tay gọi hai người đang ở trong phòng, nói: "Ra đây mà xem này, có sự kiện gì đấy mà không phải ngày nào các cậu cũng được nhìn thấy đâu!"
Lục Bôn Lai là người đầu tiên đi ra ban công. Anh ta nhìn xuống dưới, và cũng không kìm được mà phán xét, "Cái quái gì thế!" "Là tỏ tình đấy! Anh chàng đó tỏ tình với ai vậy?"
Hạ Thương Chu, "Tôi không biết. Chúng ta cứ xem đi rồi hẵng biết."
Lục Bôn Lai quay lại nhìn Lâm Giang đang bất động, người vẫn đang ngồi một cách đạo mạo trong phòng ký túc xá. Anh nói, "Ông chủ, cậu không định xem ư? Sự kiện này sẽ được lưu lại trong sử sách của trường Đại học G đấy! Tôi nghĩ màn tỏ tình lãng mạn và vĩ đại này thật đáng để noi theo. Tôi sẽ quan sát cách nó diễn ra và áp dụng khi tỏ tình với bạn gái tương lai của mình!"
Tuy nhiên, khuôn mặt của Lâm Giang vẫn hoàn toàn thờ ơ và người ta gần như có thể thấy dòng chữ "không phải việc của tôi" hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Không để tâm đến phản ứng lãnh đạm của Lâm Giang, Hạ Thương Chu tiếp tục quan sát cảnh tượng phía bên dưới và nhận xét, "Ồ? Anh chàng nào ở dưới đấy vậy? Giọng hát của anh ta cũng không tệ lắm!"
Từ cửa sổ hướng ra ngoài ban công, Lâm Giang có thể mơ hồ nghe thấy giọng hát ai đó vọng lại.
"Một nút thắt cho mọi cuộc gặp gỡ định mệnh, anh vẫn đang chờ đợi quyết định duy nhất của đời mình. Một sự thừa nhận thông qua ánh mắt của chúng ta, anh đã được gặp người dành cho anh..."
Nhiều sinh viên đã tập trung tại khu vực và tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy. Khi bài hát đến đoạn điệp khúc thì những tiếng hò reo vang lên trong đám đông.
Ngay cả Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu cũng không thể đứng ngoài cuộc huyên náo với những tiếng cổ vũ lớn của hai bọn họ.
Ồn ào!
Lâm Giang cau mày, đứng dậy và tiến ra ban công.
Anh bất giác liếc xuống nhìn cảnh tượng bên dưới. Giữa thảm hoa và nến là một chàng trai trẻ ngồi trên chiếc ghế với cây đàn guitar trên tay, lướt những ngón tay điệu nghệ trên nó khi hát.
Thật vô nghĩa. Rốt cuộc là chuyện này có vấn đề gì vậy? Làm chấn động cả trường bằng chính lời tỏ tình của mình, giới trẻ ngày nay đã thực sự quên đi đức tính khiêm nhường...
Với những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu, Lâm Giang thu lại ánh mắt, chuẩn bị quay bước vào phòng.
Nhưng trước khi anh có thể di chuyển, bài hát dưới kia cuối cùng cũng kết thúc và anh chàng đột nhiên nói: "Bây giờ là 12 giờ. Với những người còn lại thì đây chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng đối với anh thì đây chính là ngày mà người quan trọng nhất trong cuộc đời mình được sinh ra.
"Thi Yến, chúc mừng sinh nhật em!"
Như thể bị ai đó điểm vào huyệt, Lâm Giang lập tức trở nên hóa đá.
Người chơi hạng Đồng kiên cường bất khuất sao… thì có gì khác với người chơi hạng Đồng chứ?
Thi Yến đột nhiên cảm thấy như có điều gì đó thôi thúc cô quăng chiếc điện thoại xuống đất.
[Expert of the Monkeys]: "Ông chủ, cậu có hơi đáng rồi đấy."
[Juice]: "Đúng vậy, cậu thực sự không biết cách trò chuyện với những quý cô!"
[Expert of the Monkeys]: "Yến muội, muội đừng để tâm đến Ông chủ mà thay vào đó hãy nhảy dù đi."
Trước những lời chỉ trích của Expert và Juice, thật bất ngờ, [111111] không hề phản bác lại một câu nào.
Thi Yến cảm thấy bất ngờ một lúc. Nhưng sau đó cô cùng với Expert lái một chiếc xe máy để săn theo một thùng thính 1 .
Đặt cái miệng độc địa của [111111] qua một bên, thực sự các kỹ năng của anh trong trò chơi rất ấn tượng. Đến mức có thể khiến mọi người quỳ gối trước anh và gọi anh là Pa Pa.
So với tình trạng tồi tệ của anh trong vài ngày trước thì lúc này dường như anh tích cực hơn nhiều. Với hơn mười bàn thắng K.O mỗi ván, anh đã đưa họ đi từ "ăn gà" này đến "ăn gà" khác.
...
Khi kim đồng hồ chuẩn bị nhích tới con số mười hai giờ, sự thôi thúc khiến Hạ Thương Chu muốn hít một hơi thuốc lá đột nhiên tăng lên.
Lâm Giang, người không bao giờ hút thuốc, đã có yêu cầu nghiêm ngặt rằng Hạ Thương Chu phải hút thuốc bên ngoài phòng. Vì vậy anh ta nói với cả nhóm, "Đợi một lát, tôi sẽ đi hít một hơi". Rồi anh ta lấy ra một điếu thuốc và bước ra ban công. Những người còn lại cũng nghỉ ngơi trong thời gian này.
Khi đang châm điếu thuốc thì Hạ Thương Chu đột nhiên nhận ra có rất nhiều người đang xúm lại trên ban công của ký túc xá. Ánh mắt họ tập trung xuống bên dưới.
Khi đặt điếu thuốc lên miệng thì mắt anh cũng hướng xuống phía dưới. Anh không thể không thốt lên, "Cái quái gì thế này!" Anh nhanh chóng vẫy tay gọi hai người đang ở trong phòng, nói: "Ra đây mà xem này, có sự kiện gì đấy mà không phải ngày nào các cậu cũng được nhìn thấy đâu!"
Lục Bôn Lai là người đầu tiên đi ra ban công. Anh ta nhìn xuống dưới, và cũng không kìm được mà phán xét, "Cái quái gì thế!" "Là tỏ tình đấy! Anh chàng đó tỏ tình với ai vậy?"
Hạ Thương Chu, "Tôi không biết. Chúng ta cứ xem đi rồi hẵng biết."
Lục Bôn Lai quay lại nhìn Lâm Giang đang bất động, người vẫn đang ngồi một cách đạo mạo trong phòng ký túc xá. Anh nói, "Ông chủ, cậu không định xem ư? Sự kiện này sẽ được lưu lại trong sử sách của trường Đại học G đấy! Tôi nghĩ màn tỏ tình lãng mạn và vĩ đại này thật đáng để noi theo. Tôi sẽ quan sát cách nó diễn ra và áp dụng khi tỏ tình với bạn gái tương lai của mình!"
Tuy nhiên, khuôn mặt của Lâm Giang vẫn hoàn toàn thờ ơ và người ta gần như có thể thấy dòng chữ "không phải việc của tôi" hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Không để tâm đến phản ứng lãnh đạm của Lâm Giang, Hạ Thương Chu tiếp tục quan sát cảnh tượng phía bên dưới và nhận xét, "Ồ? Anh chàng nào ở dưới đấy vậy? Giọng hát của anh ta cũng không tệ lắm!"
Từ cửa sổ hướng ra ngoài ban công, Lâm Giang có thể mơ hồ nghe thấy giọng hát ai đó vọng lại.
"Một nút thắt cho mọi cuộc gặp gỡ định mệnh, anh vẫn đang chờ đợi quyết định duy nhất của đời mình. Một sự thừa nhận thông qua ánh mắt của chúng ta, anh đã được gặp người dành cho anh..."
Nhiều sinh viên đã tập trung tại khu vực và tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy. Khi bài hát đến đoạn điệp khúc thì những tiếng hò reo vang lên trong đám đông.
Ngay cả Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu cũng không thể đứng ngoài cuộc huyên náo với những tiếng cổ vũ lớn của hai bọn họ.
Ồn ào!
Lâm Giang cau mày, đứng dậy và tiến ra ban công.
Anh bất giác liếc xuống nhìn cảnh tượng bên dưới. Giữa thảm hoa và nến là một chàng trai trẻ ngồi trên chiếc ghế với cây đàn guitar trên tay, lướt những ngón tay điệu nghệ trên nó khi hát.
Thật vô nghĩa. Rốt cuộc là chuyện này có vấn đề gì vậy? Làm chấn động cả trường bằng chính lời tỏ tình của mình, giới trẻ ngày nay đã thực sự quên đi đức tính khiêm nhường...
Với những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu, Lâm Giang thu lại ánh mắt, chuẩn bị quay bước vào phòng.
Nhưng trước khi anh có thể di chuyển, bài hát dưới kia cuối cùng cũng kết thúc và anh chàng đột nhiên nói: "Bây giờ là 12 giờ. Với những người còn lại thì đây chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng đối với anh thì đây chính là ngày mà người quan trọng nhất trong cuộc đời mình được sinh ra.
"Thi Yến, chúc mừng sinh nhật em!"
Như thể bị ai đó điểm vào huyệt, Lâm Giang lập tức trở nên hóa đá.
/297
|