Editor: Wave Literature
Với suy nghĩ này trong đầu thì Lâm Giang hắng giọng và bước đến bên Thi Yến, "Sau bữa ăn này em có bận gì không?"
Thi Yến đưa mắt nhìn sang trái, rồi đưa mắt nhìn sang phải.
Không có ai ở bên cạnh cô. Có phải Lâm Giang đang nói chuyện với cô không?
Nhưng anh không gọi tên cô… Nhỡ anh thực sự nói chuyện với tài xế thì sao?
Ngốc nghếch! Tôi đang nói chuyện với em đấy. Em nhìn vào đâu?
Lâm Giang hét vào trong, hỏi một lần nữa, "Em rảnh chứ, Thi Yến?"
Thi Yến vẫn đang ngồi giữa nhìn xung quanh khi cô nghe thấy ai đó gọi tên mình. Chỉ sau đó, cô mới chắc chắn rằng Lâm Giang đang nói chuyện với mình. Cô vội vàng trả lời: "Em nghĩ vậy."
Ngay khi vừa thốt câu trả lời ra khỏi miệng theo bản năng thì cô lập tức tự vấn liệu mình có quá thật thà không.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, cô nói thêm, "Có việc gì không ạ?"
Lâm Giang hắng giọng. Anh hỏi, với một chút lúng túng nghẹn lại ở họng, "Có việc… nên anh cần em giúp đỡ...."
Hả?! Anh cần sự giúp đỡ của mình? Thực sự cũng có những lúc anh ấy cần sự giúp đỡ của người khác ư?
Thi Yến theo bản năng bắn một cái nhìn lên bầu trời. Không, mặt trời không mọc phía tây..., những điều mình vừa nghe là sao?
Vừa lẩm bẩm trong lòng, Thi Yến vừa trả lời anh bằng một giọng nhẹ nhàng, "Anh cần em giúp anh làm gì?"
Có phải giọng của Yến ngốc lúc nào cũng nhẹ nhàng và đáng yêu như thế không?
Giọng nói của cô làm dịu trái tim Lâm Giang, đến nỗi giọng anh nói ra cũng dịu dàng đi. "Chị gái anh vừa mới nhận được một dự án mới cách đây không lâu. Và anh muốn gửi đến chị một món quà chúc mừng. Nhưng anh không biết rõ con gái thường thích gì. Vì vậy anh muốn hỏi ý kiến của em."
À, vậy là anh ấy muốn mua quà cho chị Tâm Ý… Nhưng anh ấy có thể nhờ một cô gái khác giúp mà, phải không? Tại sao anh ấy phải hỏi mình?
Trong khi Thi Yến suy ngẫm về hành động của anh thì Lâm Giang chăm chú quan sát sự im lặng của cô. Anh cho rằng cô đang miễn cưỡng, vì thế anh nói thêm, "Có sao không? Có phải nó quá phức tạp không?"
Lâm Giang dừng lại một lát. Rồi anh tiếp tục, "Lý do vì sao anh muốn em giúp là vì chị anh rất thích em và đối xử với em khá tốt. Chị ấy thường mang quà nước ngoài về cho em. Vì vậy, anh nghĩ rằng em có thể biết rõ sở thích của chị ấy hơn."
Những lời của Lâm Giang nghe có vẻ bình thường. Nhưng mỗi từ trong số chúng đều nhằm để gây áp lực đối với Thi Yến.
Thi Yến thực sự không biết nhiều về sở thích của Tâm Ý. Nhưng sự thật là chị gái này rất hay mang quà từ nước quà từ nước ngoài về cho cô.
À… Ngay cả khi Lâm Giang không nhờ thì mình vẫn nên giúp chọn quà cho Lâm Tâm Ý.
Vì vậy, sau khi nghe những lời của Lâm giang, cô nhanh chóng giải thích: "Ah. không có phức tạp gì cả. Em chỉ đang tự hỏi chị Tâm Ý sẽ thích món quà nào."
"Em không cần phải vội vàng. Em có thể suy nghĩ về điều đó sau khi chúng ta đến " trung tâm mua sắm. Thấy Thi Yên đồng ý, Lâm Giang quay sang tài xế và nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi."
"Vâng, thưa thiếu gia." Tài xế bước tới Lâm Giang và đưa chìa khóa xe cho anh. Cùng lúc đó, anh ta cúi xuống gần hơn và thì thầm bằng giọng nói chỉ có thể hai người họ nghe được, "Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị những thứ mà anh muốn. Chúng đang ở trong cốp xe."
Lâm Giang gật đầu lãnh đạm. Anh nói với Thi Yến "Lên xe" rồi đi vòng qua tự mình ngồi lên ghế lái.
Khi đang thắt dây an toàn thì Lâm Giang phát hiện ra Thi Yến đã ngồi ở phía ghế sau. Anh bỗng hóa đá.
Anh chậm rãi quay đầu lại với Thi Yến và hỏi: "Trông anh có giống tài xế của em không?"
Thi Yến bối rối trước câu hỏi của Lâm Giang. Cô lắc đầu và ngoan ngoãn trả lời, "Không ạ?"
Lâm Giang hất cằm lên và ra hiệu cho vị trí của cô. Anh nói, "Vậy thì, em có ý gì khi ngồi ở hàng ghế sau chứ?"
Với suy nghĩ này trong đầu thì Lâm Giang hắng giọng và bước đến bên Thi Yến, "Sau bữa ăn này em có bận gì không?"
Thi Yến đưa mắt nhìn sang trái, rồi đưa mắt nhìn sang phải.
Không có ai ở bên cạnh cô. Có phải Lâm Giang đang nói chuyện với cô không?
Nhưng anh không gọi tên cô… Nhỡ anh thực sự nói chuyện với tài xế thì sao?
Ngốc nghếch! Tôi đang nói chuyện với em đấy. Em nhìn vào đâu?
Lâm Giang hét vào trong, hỏi một lần nữa, "Em rảnh chứ, Thi Yến?"
Thi Yến vẫn đang ngồi giữa nhìn xung quanh khi cô nghe thấy ai đó gọi tên mình. Chỉ sau đó, cô mới chắc chắn rằng Lâm Giang đang nói chuyện với mình. Cô vội vàng trả lời: "Em nghĩ vậy."
Ngay khi vừa thốt câu trả lời ra khỏi miệng theo bản năng thì cô lập tức tự vấn liệu mình có quá thật thà không.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, cô nói thêm, "Có việc gì không ạ?"
Lâm Giang hắng giọng. Anh hỏi, với một chút lúng túng nghẹn lại ở họng, "Có việc… nên anh cần em giúp đỡ...."
Hả?! Anh cần sự giúp đỡ của mình? Thực sự cũng có những lúc anh ấy cần sự giúp đỡ của người khác ư?
Thi Yến theo bản năng bắn một cái nhìn lên bầu trời. Không, mặt trời không mọc phía tây..., những điều mình vừa nghe là sao?
Vừa lẩm bẩm trong lòng, Thi Yến vừa trả lời anh bằng một giọng nhẹ nhàng, "Anh cần em giúp anh làm gì?"
Có phải giọng của Yến ngốc lúc nào cũng nhẹ nhàng và đáng yêu như thế không?
Giọng nói của cô làm dịu trái tim Lâm Giang, đến nỗi giọng anh nói ra cũng dịu dàng đi. "Chị gái anh vừa mới nhận được một dự án mới cách đây không lâu. Và anh muốn gửi đến chị một món quà chúc mừng. Nhưng anh không biết rõ con gái thường thích gì. Vì vậy anh muốn hỏi ý kiến của em."
À, vậy là anh ấy muốn mua quà cho chị Tâm Ý… Nhưng anh ấy có thể nhờ một cô gái khác giúp mà, phải không? Tại sao anh ấy phải hỏi mình?
Trong khi Thi Yến suy ngẫm về hành động của anh thì Lâm Giang chăm chú quan sát sự im lặng của cô. Anh cho rằng cô đang miễn cưỡng, vì thế anh nói thêm, "Có sao không? Có phải nó quá phức tạp không?"
Lâm Giang dừng lại một lát. Rồi anh tiếp tục, "Lý do vì sao anh muốn em giúp là vì chị anh rất thích em và đối xử với em khá tốt. Chị ấy thường mang quà nước ngoài về cho em. Vì vậy, anh nghĩ rằng em có thể biết rõ sở thích của chị ấy hơn."
Những lời của Lâm Giang nghe có vẻ bình thường. Nhưng mỗi từ trong số chúng đều nhằm để gây áp lực đối với Thi Yến.
Thi Yến thực sự không biết nhiều về sở thích của Tâm Ý. Nhưng sự thật là chị gái này rất hay mang quà từ nước quà từ nước ngoài về cho cô.
À… Ngay cả khi Lâm Giang không nhờ thì mình vẫn nên giúp chọn quà cho Lâm Tâm Ý.
Vì vậy, sau khi nghe những lời của Lâm giang, cô nhanh chóng giải thích: "Ah. không có phức tạp gì cả. Em chỉ đang tự hỏi chị Tâm Ý sẽ thích món quà nào."
"Em không cần phải vội vàng. Em có thể suy nghĩ về điều đó sau khi chúng ta đến " trung tâm mua sắm. Thấy Thi Yên đồng ý, Lâm Giang quay sang tài xế và nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi."
"Vâng, thưa thiếu gia." Tài xế bước tới Lâm Giang và đưa chìa khóa xe cho anh. Cùng lúc đó, anh ta cúi xuống gần hơn và thì thầm bằng giọng nói chỉ có thể hai người họ nghe được, "Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị những thứ mà anh muốn. Chúng đang ở trong cốp xe."
Lâm Giang gật đầu lãnh đạm. Anh nói với Thi Yến "Lên xe" rồi đi vòng qua tự mình ngồi lên ghế lái.
Khi đang thắt dây an toàn thì Lâm Giang phát hiện ra Thi Yến đã ngồi ở phía ghế sau. Anh bỗng hóa đá.
Anh chậm rãi quay đầu lại với Thi Yến và hỏi: "Trông anh có giống tài xế của em không?"
Thi Yến bối rối trước câu hỏi của Lâm Giang. Cô lắc đầu và ngoan ngoãn trả lời, "Không ạ?"
Lâm Giang hất cằm lên và ra hiệu cho vị trí của cô. Anh nói, "Vậy thì, em có ý gì khi ngồi ở hàng ghế sau chứ?"
/297
|