Editor: Wave Literature
"Chị nói cái gì mà tắm chung?!" Không thể chịu thêm được nửa, cuối cùng Lâm Giang cũng ngắt lời.
"Khi chị bốn tuổi đang chơi trong nhà thì chị đã đối xử với đứa bé tám tháng tuổi tôi đây như một con búp bê rồi ném tôi thẳng vào bồn nước. Nếu tôi không cố kiên cường bám víu để sống thì có lẽ tôi đã bị chết đuối rồi!"
Lâm Tâm Ý: "Được rồi, thậm chí nếu điều mày nói là sự thật thì nó vẫn không thay đổi được sự thật tao biết mày rất rõ. Cái trò vặt vãnh của mày không thể qua mặt được tao đâu!"
Lúc này, Lâm Tâm Ý dừng một lát rồi cô mới cúi xuống thì thầm vào tai Lâm Giang, "Nói tao sự thật đi. Món quà đó là dành cho Yến Yến đúng không?"
Lâm Giang không nói gì nhưng vẻ mặt anh rõ ràng thay đổi.
Chú ý đến phản ứng của anh, niềm vui trên khuôn mặt Lâm Tâm Ý càng thêm sâu, "Mày định đưa Yến Yến một món quà và sử dụng tao như một vỏ bọc, đúng không?"
"Nhưng mày không ngờ tao lại quay trở lại, nên bây giờ mọi cố gắng của mày đều uổng phí. Haizz, đây chắc là nỗi đau lớn lắm, phải không?"
Lâm Giang cầm gối và chôn đầu vào nó, từ chối nghe thêm bất kỳ lời nói nào của Lâm Tâm Ý. "Trung Quốc không chào đón chị đâu, làm ơn quay trở về nơi mà chị nên ở đó đi!"
"Tại sao tao nên thế cơ chứ? Tao không muốn, vậy mày có thể làm gì đây?" Lâm Tâm Ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên và quay trở lại chủ đề trước đó. "Tao nghĩ mày ghét Yến Yến chứ? Con bé đã từng đến nhà chúng ta rất nhiều lần nhưng mày chưa từng dành cho con bé một ánh mắt dư thừa nào.
"Chị nói cái gì mà tắm chung?!" Không thể chịu thêm được nửa, cuối cùng Lâm Giang cũng ngắt lời.
"Khi chị bốn tuổi đang chơi trong nhà thì chị đã đối xử với đứa bé tám tháng tuổi tôi đây như một con búp bê rồi ném tôi thẳng vào bồn nước. Nếu tôi không cố kiên cường bám víu để sống thì có lẽ tôi đã bị chết đuối rồi!"
Lâm Tâm Ý: "Được rồi, thậm chí nếu điều mày nói là sự thật thì nó vẫn không thay đổi được sự thật tao biết mày rất rõ. Cái trò vặt vãnh của mày không thể qua mặt được tao đâu!"
Lúc này, Lâm Tâm Ý dừng một lát rồi cô mới cúi xuống thì thầm vào tai Lâm Giang, "Nói tao sự thật đi. Món quà đó là dành cho Yến Yến đúng không?"
Lâm Giang không nói gì nhưng vẻ mặt anh rõ ràng thay đổi.
Chú ý đến phản ứng của anh, niềm vui trên khuôn mặt Lâm Tâm Ý càng thêm sâu, "Mày định đưa Yến Yến một món quà và sử dụng tao như một vỏ bọc, đúng không?"
"Nhưng mày không ngờ tao lại quay trở lại, nên bây giờ mọi cố gắng của mày đều uổng phí. Haizz, đây chắc là nỗi đau lớn lắm, phải không?"
Lâm Giang cầm gối và chôn đầu vào nó, từ chối nghe thêm bất kỳ lời nói nào của Lâm Tâm Ý. "Trung Quốc không chào đón chị đâu, làm ơn quay trở về nơi mà chị nên ở đó đi!"
"Tại sao tao nên thế cơ chứ? Tao không muốn, vậy mày có thể làm gì đây?" Lâm Tâm Ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên và quay trở lại chủ đề trước đó. "Tao nghĩ mày ghét Yến Yến chứ? Con bé đã từng đến nhà chúng ta rất nhiều lần nhưng mày chưa từng dành cho con bé một ánh mắt dư thừa nào.