Editor: Wave Literature
...
"Một tháng miễn phí sữa chua, trà sữa và khoai tây chiên!"
Giọng nói của Thi Yến vang vọng qua chương trình phát thanh và lọt vào tai Lâm Giang.
Sau khi Lâm Giang nghe những lời đó, chỉ sau đó, anh cuối cùng cũng đã tin cô gái trẻ, người được biết là nhà vô địch cuộc đua marathon 10km nữ và phá vỡ kỉ lục đó, với Thi Yến mà anh biết là một, là Thi Yến với đôi tay và đôi chân thon thả!
Sau tất cả, đây như là một cái tát vào tất cả những suy đoán trước đây của mình về cô ấy?
Cô ấy thậm chí còn không cần xe cứu thương, nói gì đến việc mình bế cô ấy ra khỏi đường đua…
Vị hôn thê bé nhỏ mà ông nội đã đẩy cho mình hóa ra không phải là một masochist, mà là một "chuyên gia" chạy đường dài ngầm ư?
Đầu tiên là một cơn lốc trên các trang diễn đàn. Lần thứ hai là bài bài học giáo dục thể chất. Và bây giờ, là Đại hội Thể thao… Từ trước đến nay, cô đã mang lại cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Lục Bôn Lai lẫn Hạ Thương Chu dường như rất đỗi ngạc nhiên trước kết quả. Lục Bôn Lai thông báo với Lâm Giang: "Ông chủ, đàn em bé bỏng đã giành chức vô địch rồi kìa!"
Hạ Thương Chu nói thêm với vẻ phấn khích: "Cô ấy không chỉ về đích đầu tiên mà còn.....sau khi chạy cả 10km!"
Lục Bôn Lai:"666666666666!"
Hạ Thương Chu cảm thấy chút kì quái khi nghe như vậy mà Lâm Giang vẫn bình thản như không, thế nên anh liền nhắc lại những lời của Lục Bôn Lai, "Ông chủ, đàn em bé nhỏ vừa giành được chức quán quân đấy!"
Lâm Giang gật đầu. "Tôi thấy rồi."
Hạ Thương Chu khó hiểu: "Sao trông cậu có vẻ không vui vậy? Cậu cũng thấy phần thi của đàn em bé nhỏ thú vị đến thế nào mà! Cứ như chúng ta đang xem một trận NBA thật sự vậy!"
Thằng nhãi này thấy mình không vui ở đâu chứ? Thậm chí mình còn đang phấn khích tới nỗi muốn nhảy cẫng lên…
Không những vậy, trong lòng lại đang dậy sóng bao nhiêu là cảm xúc lẫn lộn: choáng váng, bất ngờ, kích động, đan xen với chút vui mừng và tự hào…
Lâm Giang vừa định nói với Hạ Thương Chu cảm xúc của anh, nhưng ngay khi lời nói còn chưa thoát ra đầu lưỡi, anh khựng lại vì nhận ra câu trả lời như vậy chẳng khác nào nói với hai người họ anh cũng thực sự không biết về Thi Yến.
Bởi vậy, Lâm Giang ngập ngừng một lúc, rồi anh đưa mắt cho Hạ Thương Chu với vẻ mặt bình thản, tựa như anh đã biết tất cả mọi thứ: "Không phải đã nói rồi sao? Cậu có cần thiết phải làm ầm ĩ lên như vậy không?"
Hạ Thương Chu bị nghẹn mất một lúc, cậu bật lại: "Ông chủ, nếu cậu biết đàn em bé nhỏ sẽ thắng, sao từ đầu cậu còn nói cô ấy không thể tham gia cuộc thi marathon?"
À… Cậu là Hạ Thương Chu, đúng không? Tôi sẽ nhớ kĩ!
Lâm Giang khẽ hạ ánh mắt xuống để giấu đi cái nhìn trong mắt anh. Sau một hồi im lặng, anh lại nhìn Hạ Thương Chu, và trả lời với chút ngạo mạn trong giọng nói: "Vì tôi biết cô ấy không phải là người dễ dàng hạ mình chỉ để tranh chút thắng thua với những người này."
Nói đoạn, Lâm Giang quay người trở về chỗ ngồi, bỏ mặc một Hạ Thương Chu đang gãi đầu bối rối với chút hoang mang.
Cái này có chút không đúng. Người đang có thành tích chạy tốt là đàn em bé nhỏ, vậy sao ông chủ lại có biểu cảm "Ta là kẻ chinh phục bất khuất" ở đây vậy?
Lâm Giang vừa mới bước hai bước lên khán đài thì bất chợt nghe một giọng nói khá quen thuộc: "Thi Yến đang ở đâu? Cô ấy có muốn uống gì không? Lúa Mạch? Được rồi, giờ tôi sẽ đi mua và mang sang"
Thi Yến… Rõ ràng Lâm Giang vừa nghe hai từ ấy. Anh bất giác dừng chân và nghiêng đầu nhìn lại.
Đó là Hàn Giang.
Anh đang sắp sửa tắt điện thoại.
Không phải cậu ta vừa nhắc đến tên Thi Yến sao? Nhưng tại sao cậu ta không gọi cho Thi Yến thay vì một trong đám bạn cùng phòng của cô?
Lúa Mạch… Cậu ta muốn mua Lúa Mạch cho Thi Yến?
Lâm Giang khựng lại trong hai giây, rồi anh đột ngột quay lại, đi theo hướng với Hàn Giang.
Việc anh đổi hướng đột ngột khiến cho Lục Bôn Lai lẫn Hạ Thương Chu đầy khó hiểu
"Ông chủ, cậu đi đâu vậy?"
"Ông chủ?"
Bỏ mặc lời nói sau lưng, Lâm Giang vẫn tiếp tục đi theo hướng ngược lại. Bước chân anh dường như càng lúc càng nhanh hơn, không bao lâu anh đã vượt đi trước Hàn Giang. Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh đã biến mất trong biển người mênh mông của sân vận động
...
"Một tháng miễn phí sữa chua, trà sữa và khoai tây chiên!"
Giọng nói của Thi Yến vang vọng qua chương trình phát thanh và lọt vào tai Lâm Giang.
Sau khi Lâm Giang nghe những lời đó, chỉ sau đó, anh cuối cùng cũng đã tin cô gái trẻ, người được biết là nhà vô địch cuộc đua marathon 10km nữ và phá vỡ kỉ lục đó, với Thi Yến mà anh biết là một, là Thi Yến với đôi tay và đôi chân thon thả!
Sau tất cả, đây như là một cái tát vào tất cả những suy đoán trước đây của mình về cô ấy?
Cô ấy thậm chí còn không cần xe cứu thương, nói gì đến việc mình bế cô ấy ra khỏi đường đua…
Vị hôn thê bé nhỏ mà ông nội đã đẩy cho mình hóa ra không phải là một masochist, mà là một "chuyên gia" chạy đường dài ngầm ư?
Đầu tiên là một cơn lốc trên các trang diễn đàn. Lần thứ hai là bài bài học giáo dục thể chất. Và bây giờ, là Đại hội Thể thao… Từ trước đến nay, cô đã mang lại cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Lục Bôn Lai lẫn Hạ Thương Chu dường như rất đỗi ngạc nhiên trước kết quả. Lục Bôn Lai thông báo với Lâm Giang: "Ông chủ, đàn em bé bỏng đã giành chức vô địch rồi kìa!"
Hạ Thương Chu nói thêm với vẻ phấn khích: "Cô ấy không chỉ về đích đầu tiên mà còn.....sau khi chạy cả 10km!"
Lục Bôn Lai:"666666666666!"
Hạ Thương Chu cảm thấy chút kì quái khi nghe như vậy mà Lâm Giang vẫn bình thản như không, thế nên anh liền nhắc lại những lời của Lục Bôn Lai, "Ông chủ, đàn em bé nhỏ vừa giành được chức quán quân đấy!"
Lâm Giang gật đầu. "Tôi thấy rồi."
Hạ Thương Chu khó hiểu: "Sao trông cậu có vẻ không vui vậy? Cậu cũng thấy phần thi của đàn em bé nhỏ thú vị đến thế nào mà! Cứ như chúng ta đang xem một trận NBA thật sự vậy!"
Thằng nhãi này thấy mình không vui ở đâu chứ? Thậm chí mình còn đang phấn khích tới nỗi muốn nhảy cẫng lên…
Không những vậy, trong lòng lại đang dậy sóng bao nhiêu là cảm xúc lẫn lộn: choáng váng, bất ngờ, kích động, đan xen với chút vui mừng và tự hào…
Lâm Giang vừa định nói với Hạ Thương Chu cảm xúc của anh, nhưng ngay khi lời nói còn chưa thoát ra đầu lưỡi, anh khựng lại vì nhận ra câu trả lời như vậy chẳng khác nào nói với hai người họ anh cũng thực sự không biết về Thi Yến.
Bởi vậy, Lâm Giang ngập ngừng một lúc, rồi anh đưa mắt cho Hạ Thương Chu với vẻ mặt bình thản, tựa như anh đã biết tất cả mọi thứ: "Không phải đã nói rồi sao? Cậu có cần thiết phải làm ầm ĩ lên như vậy không?"
Hạ Thương Chu bị nghẹn mất một lúc, cậu bật lại: "Ông chủ, nếu cậu biết đàn em bé nhỏ sẽ thắng, sao từ đầu cậu còn nói cô ấy không thể tham gia cuộc thi marathon?"
À… Cậu là Hạ Thương Chu, đúng không? Tôi sẽ nhớ kĩ!
Lâm Giang khẽ hạ ánh mắt xuống để giấu đi cái nhìn trong mắt anh. Sau một hồi im lặng, anh lại nhìn Hạ Thương Chu, và trả lời với chút ngạo mạn trong giọng nói: "Vì tôi biết cô ấy không phải là người dễ dàng hạ mình chỉ để tranh chút thắng thua với những người này."
Nói đoạn, Lâm Giang quay người trở về chỗ ngồi, bỏ mặc một Hạ Thương Chu đang gãi đầu bối rối với chút hoang mang.
Cái này có chút không đúng. Người đang có thành tích chạy tốt là đàn em bé nhỏ, vậy sao ông chủ lại có biểu cảm "Ta là kẻ chinh phục bất khuất" ở đây vậy?
Lâm Giang vừa mới bước hai bước lên khán đài thì bất chợt nghe một giọng nói khá quen thuộc: "Thi Yến đang ở đâu? Cô ấy có muốn uống gì không? Lúa Mạch? Được rồi, giờ tôi sẽ đi mua và mang sang"
Thi Yến… Rõ ràng Lâm Giang vừa nghe hai từ ấy. Anh bất giác dừng chân và nghiêng đầu nhìn lại.
Đó là Hàn Giang.
Anh đang sắp sửa tắt điện thoại.
Không phải cậu ta vừa nhắc đến tên Thi Yến sao? Nhưng tại sao cậu ta không gọi cho Thi Yến thay vì một trong đám bạn cùng phòng của cô?
Lúa Mạch… Cậu ta muốn mua Lúa Mạch cho Thi Yến?
Lâm Giang khựng lại trong hai giây, rồi anh đột ngột quay lại, đi theo hướng với Hàn Giang.
Việc anh đổi hướng đột ngột khiến cho Lục Bôn Lai lẫn Hạ Thương Chu đầy khó hiểu
"Ông chủ, cậu đi đâu vậy?"
"Ông chủ?"
Bỏ mặc lời nói sau lưng, Lâm Giang vẫn tiếp tục đi theo hướng ngược lại. Bước chân anh dường như càng lúc càng nhanh hơn, không bao lâu anh đã vượt đi trước Hàn Giang. Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh đã biến mất trong biển người mênh mông của sân vận động
/297
|