Editor: Wave Literature
Dựa lưng vào ghế lái, Lương Mạc thở hổn hển một lúc rồi quay sang nhìn cô gái trẻ bên cạnh, người cuối cùng cũng im lặng sau khi gây ra một vụ ầm ĩ trong quán bar.
Cô nhìn chằm chằm vào Thi Yến một hồi lâu, một tia lạnh lẽo gợn lên trong sâu thẳm đôi mắt vốn điềm tĩnh của cô.
Tớ cũng không muốn làm điều này đâu, nhưng tớ không còn sự lựa chọn nào khác. Tớ không thể để cậu đến gần Lâm Giang hơn được nữa…
Đôi môi của Lương Mạc mím chặt khi cô nghĩ vậy. Sau đó, cô nhấn ga và lái xe đi.
Cô không lái xe về hướng nhà hay trường của Thi Yến. Cô cũng không định đưa Thi Yến quay lại căn hộ của mình. Thay vào đó, cô lái xe đến một khách sạn 5 sao gần đó.
Sau khi xe Lương Mạc dừng ở lối ra vào, một nhân viên phục vụ ngay lập tức chạy đến giúp cô đỡ Thi Yến.
Lương Mạc không đến quầy lễ tân để lấy phòng mà đi thẳng vào thang máy, sau đó rút thẻ thang máy.
Đưa tay nhấn nút đến tầng tương ứng, Lương Mạc đưa mắt quan sát Thi Yến, người đang hoàn toàn say bí tỉ không biết gì qua gương thang máy. Cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ bản thân khi cửa thang máy lại được mở ra lần nữa. Rồi cô dẫn nhân viên phục vụ đi đến một căn phòng, quẹt thẻ vào phòng và ra hiệu đặt Thi Yến xuống giường.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lương Mạc mới bước vào buồng ngủ của căn phòng thuộc hạng cao cấp nhất trong khách sạn.
Cô nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ mê mệt trên giường hồi lâu, rồi thử gọi tên cô, "Yến Yến? Yến Yến?"
Thấy Thi Yến không đáp lời mình, Lương Mạc đưa tay vừa vỗ nhẹ lên mặt cô, vừa thử gọi thêm lần nữa, "Yến Yến? Yến Yến?"
Thấy Thi Yến vẫn không có chút động đậy, Lương Mạc mới cảm thấy có chút nhẹ nhõm, rồi, cô đi về phía túi của Thi Yến và nhẹ nhàng lấy điện thoại của cô ra.
Dùng dấu vân tay của Thi Yến để mở khóa điện thoại ra, cô tìm đến ứng dụng Messages và tìm kiếm cái tên "Hàn Giang".
Nhìn vào tên của Hàn Giang tầm ba giây, cuối cùng cô dứt khoát quay số.
Chẳng bao lâu, đầu dây bên kia đã có tiếng bắt máy, nhưng ngay lập tức cũng gác máy ngay sau đó.
Lương Mạc nhíu mày. Cô vừa định gọi lại thêm lần nữa thì đột nhiên, một tin nhắn gửi đến. Đó là tin nhắn từ Hàn Giang: [Có chuyện gì vậy? Bạn cùng phòng của anh đang ngủ lúc này nên không tiện gọi điện cho lắm.]
Lương Mạc ngay lập tức gửi tin nhắn trả lời: [Tôi có thể biết liệu anh có phải tiền bối Hàn mà Thi Yến thường nói đến không?]
Hàn Giang: [Vâng, tôi đây.]
Có lẽ vì dự cảm điều không ổn, Hàn Giang đã nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: [Bạn là?]
Lương Mạc: [Em là bạn của Thi Yến, Lương Mạc. Chúng ta từng gặp nhau một lần trước đây. Anh có nhớ không ạ?]
Hàn Giang: [Tôi nhớ rồi. Có chuyện gì xảy ra với Thi Yến hay sao?]
Lương Mạc: [Thi Yến có uống một chút, và giờ cô ấy không được khỏe lắm. Em có việc phải đi ngay lúc này nên không thể chăm sóc cô ấy được, nhưng em lại không yên tâm khi để cô ấy ở một mình. Hai người thường xuyên đi chơi với nhau nên em nghĩ anh rất thân với cô ấy. Xin lỗi đã làm phiền nhưng anh có thể đến và chăm sóc cô ấy không?]
Sợ rằng Hàn Giang không đồng ý chuyện này, nên Lương Mạc nhanh chóng nói thêm: [Cô ấy thực sự đang rất say, và không ngừng nôn mửa kể từ lúc rời quán bar. Em sợ cô ấy có thể bị khó thở và gặp nguy hiểm, nên sẽ tốt biết bao nếu anh có thể đến].
Khoảng mười giây sau, cuối cùng Hàn Giang cũng đáp lời: [Tôi hiểu rồi. Địa chỉ là gì? Tôi sẽ đến đây ngay bây giờ.]
Lương Mạc: [Tốt quá!]
Lương Mạc nhanh chóng gửi địa chỉ khách sạn qua rồi nói thêm: [Em thực sự phải đi bây giờ vì có vấn đề khẩn cấp, anh đến nhanh nhé. Số phòng là 1012. Em sẽ để lại thẻ phòng cho nhân viên lễ tân. Anh chỉ cần nói tên của em cùng với tên anh thì sẽ nhận được.]
Hàn Giang: [Được rồi.]
Lương Mạc: [Xin lỗi một lần nữa vì đã làm phiền anh. Dù sao cũng cảm ơn anh ạ.]
Hàn Giang: [Không sao. Không có gì.]
Lương Mạc không nhắn tin trả lời nữa. Cô nhanh chóng xóa cuộc trò chuyện với Hàn Giang ra khỏi máy của Thi Yến, nhưng lại cố tình giữ nhật kí cuộc gọi với Hàn Giang trước đó. Cuối cùng, cô đặt điện thoại bên cạnh gối của Thi Yến rồi đứng dậy rời khỏi phòng khách sạn.
Dựa lưng vào ghế lái, Lương Mạc thở hổn hển một lúc rồi quay sang nhìn cô gái trẻ bên cạnh, người cuối cùng cũng im lặng sau khi gây ra một vụ ầm ĩ trong quán bar.
Cô nhìn chằm chằm vào Thi Yến một hồi lâu, một tia lạnh lẽo gợn lên trong sâu thẳm đôi mắt vốn điềm tĩnh của cô.
Tớ cũng không muốn làm điều này đâu, nhưng tớ không còn sự lựa chọn nào khác. Tớ không thể để cậu đến gần Lâm Giang hơn được nữa…
Đôi môi của Lương Mạc mím chặt khi cô nghĩ vậy. Sau đó, cô nhấn ga và lái xe đi.
Cô không lái xe về hướng nhà hay trường của Thi Yến. Cô cũng không định đưa Thi Yến quay lại căn hộ của mình. Thay vào đó, cô lái xe đến một khách sạn 5 sao gần đó.
Sau khi xe Lương Mạc dừng ở lối ra vào, một nhân viên phục vụ ngay lập tức chạy đến giúp cô đỡ Thi Yến.
Lương Mạc không đến quầy lễ tân để lấy phòng mà đi thẳng vào thang máy, sau đó rút thẻ thang máy.
Đưa tay nhấn nút đến tầng tương ứng, Lương Mạc đưa mắt quan sát Thi Yến, người đang hoàn toàn say bí tỉ không biết gì qua gương thang máy. Cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ bản thân khi cửa thang máy lại được mở ra lần nữa. Rồi cô dẫn nhân viên phục vụ đi đến một căn phòng, quẹt thẻ vào phòng và ra hiệu đặt Thi Yến xuống giường.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lương Mạc mới bước vào buồng ngủ của căn phòng thuộc hạng cao cấp nhất trong khách sạn.
Cô nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ mê mệt trên giường hồi lâu, rồi thử gọi tên cô, "Yến Yến? Yến Yến?"
Thấy Thi Yến không đáp lời mình, Lương Mạc đưa tay vừa vỗ nhẹ lên mặt cô, vừa thử gọi thêm lần nữa, "Yến Yến? Yến Yến?"
Thấy Thi Yến vẫn không có chút động đậy, Lương Mạc mới cảm thấy có chút nhẹ nhõm, rồi, cô đi về phía túi của Thi Yến và nhẹ nhàng lấy điện thoại của cô ra.
Dùng dấu vân tay của Thi Yến để mở khóa điện thoại ra, cô tìm đến ứng dụng Messages và tìm kiếm cái tên "Hàn Giang".
Nhìn vào tên của Hàn Giang tầm ba giây, cuối cùng cô dứt khoát quay số.
Chẳng bao lâu, đầu dây bên kia đã có tiếng bắt máy, nhưng ngay lập tức cũng gác máy ngay sau đó.
Lương Mạc nhíu mày. Cô vừa định gọi lại thêm lần nữa thì đột nhiên, một tin nhắn gửi đến. Đó là tin nhắn từ Hàn Giang: [Có chuyện gì vậy? Bạn cùng phòng của anh đang ngủ lúc này nên không tiện gọi điện cho lắm.]
Lương Mạc ngay lập tức gửi tin nhắn trả lời: [Tôi có thể biết liệu anh có phải tiền bối Hàn mà Thi Yến thường nói đến không?]
Hàn Giang: [Vâng, tôi đây.]
Có lẽ vì dự cảm điều không ổn, Hàn Giang đã nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: [Bạn là?]
Lương Mạc: [Em là bạn của Thi Yến, Lương Mạc. Chúng ta từng gặp nhau một lần trước đây. Anh có nhớ không ạ?]
Hàn Giang: [Tôi nhớ rồi. Có chuyện gì xảy ra với Thi Yến hay sao?]
Lương Mạc: [Thi Yến có uống một chút, và giờ cô ấy không được khỏe lắm. Em có việc phải đi ngay lúc này nên không thể chăm sóc cô ấy được, nhưng em lại không yên tâm khi để cô ấy ở một mình. Hai người thường xuyên đi chơi với nhau nên em nghĩ anh rất thân với cô ấy. Xin lỗi đã làm phiền nhưng anh có thể đến và chăm sóc cô ấy không?]
Sợ rằng Hàn Giang không đồng ý chuyện này, nên Lương Mạc nhanh chóng nói thêm: [Cô ấy thực sự đang rất say, và không ngừng nôn mửa kể từ lúc rời quán bar. Em sợ cô ấy có thể bị khó thở và gặp nguy hiểm, nên sẽ tốt biết bao nếu anh có thể đến].
Khoảng mười giây sau, cuối cùng Hàn Giang cũng đáp lời: [Tôi hiểu rồi. Địa chỉ là gì? Tôi sẽ đến đây ngay bây giờ.]
Lương Mạc: [Tốt quá!]
Lương Mạc nhanh chóng gửi địa chỉ khách sạn qua rồi nói thêm: [Em thực sự phải đi bây giờ vì có vấn đề khẩn cấp, anh đến nhanh nhé. Số phòng là 1012. Em sẽ để lại thẻ phòng cho nhân viên lễ tân. Anh chỉ cần nói tên của em cùng với tên anh thì sẽ nhận được.]
Hàn Giang: [Được rồi.]
Lương Mạc: [Xin lỗi một lần nữa vì đã làm phiền anh. Dù sao cũng cảm ơn anh ạ.]
Hàn Giang: [Không sao. Không có gì.]
Lương Mạc không nhắn tin trả lời nữa. Cô nhanh chóng xóa cuộc trò chuyện với Hàn Giang ra khỏi máy của Thi Yến, nhưng lại cố tình giữ nhật kí cuộc gọi với Hàn Giang trước đó. Cuối cùng, cô đặt điện thoại bên cạnh gối của Thi Yến rồi đứng dậy rời khỏi phòng khách sạn.
/297
|