Editor: Wave Literature
Lương Mạc vừa nói vừa rung rung nước mắt, …"Tớ thực sự không mong nhìn thấy điều này. Sao cậu lại có thể làm thế này? Nếu tớ không nhầm lẫn thời gian và đến đây sớm hơn, cậu còn muốn giấu điều này đến tận khi nào?"
"Trời ơi, thật đáng sợ. T-t-t…" Lúc này, Lương Mạc tỏ vẻ không nói nên lời, với vẻ hoang mang và đau lòng cực độ, cô quay sang phía Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý và nói, "…Dì Lâm, chị Tâm Ý, c-c-chúng ta nên làm sao đây?"
Giang Vọng Quí là người phụ nữ can trường đã vượt qua vô số biến cố cuộc đời. Mặc dù đang trong hoàn cảnh bất ngờ này, bà vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh. Không chút do dự, cô quay sang Lâm Tâm Ý và nói, "Tâm Ý, kéo chăn xuống."
"K-không, đừng!" Ở ngưỡng cửa, Thi Yến đã nhanh chóng nuốt miếng bánh vào miệng và hét lên với vẻ hoảng hốt.
Nhìn thấy phản ứng của Thi Yến, Lương Mạc càng chắc mẩm kế hoạch của cô đã thành công, nhất là khi cô đã tận mắt chứng kiến Hàn Giang bước vào khách sạn. Lời nói của cô do đó mà càng trở nên gay gắt hơn, "Tớ nghĩ là tớ biết ai đang nằm trong chăn. Có phải tiền bối Hàn không, Yến Yến? Tớ luôn cảm thấy giữa hai người có chút gì không bình thường, nhưng không ngờ hai người lại thực sự có mối quan hệ như vậy!"
"Ta sẽ không lãng phí thêm chút hơi thở nào vào những điều vô nghĩa nữa!" Dường như đã mất hết kiên nhẫn, Giang Vọng Quí bắt đầu rảo bước đến bên giường.
Nhưng mới được vài bước, Lâm Tâm Ý đã nhanh chóng giữ bà lại, "Mẹ ơi, con tin rằng Yến Yến không phải là người như vậy. Có khi, những điều chúng ta tận mắt thấy lại không phải là sự thật. Có thể đây chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Chị Tâm Ý, em biết chị thích Yến Yến, nhưng đừng vì vậy mà để cảm xúc lấn át lý trí của mình! Chị không thể phủ nhận thực tế, nhất là sau khi thấy điều này!" Lương Mạc xen lời vào trong lúc cô bắt đầu tiến về phía giường.
Ngay lúc cô đưa tay giật lấy tấm chăn ra, Thi Yến nhét vội miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi vội vàng đến ấn lại tấm chăn xuống giường.
Lại một lần nữa, miệng cô lại nhét đầy thức ăn đến nỗi cô không thể mở miệng nói chuyện. Tuy vậy, đôi mắt cô vẫn hướng về Lương Mạc với vẻ kiên quyết gằn một chữ "không"
Thế nhưng, điều đó không dấy lên nổi chút do dự nào ở Lương Mạc. Thay vào đó, cô lại phẫn nộ chỉ trích Thi Yến, "Yến Yến, cậu nên nghĩ đến hậu quả này trước khi cậu làm những việc dơ bẩn đó. Cậu là vợ sắp cưới của anh Giang đấy!"
Lý do tại sao Lương Mạc từ trước đến nay vẫn chưa vội lật mặt với Thi Yến là vì cô chưa có cơ hội để làm điều đó. Mục đích của cô là hạ gục đối phương chỉ bằng một đòn duy nhất, và với cơ hội như vậy đang nằm ngay trước mắt, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ qua?
Với suy nghĩ như vậy trong đầu, Lương Mạc càng gắng sức mạnh hơn để giật tấm chăn trên tay
Trái lại, Thi Yến vẫn nhất quyết giữ chặt tấm chăn không buông, trong khi miệng cô vẫn đang nhét đầy bánh bao, nhưng cuối cùng, cô vẫn đuối sức trước Lương Mạc.
Cuối cùng, tấm chăn cũng bị tuột ra, để lộ một thân người chỉ mang mỗi đồ lót trước mặt mọi người.
Đó là một người vẫn sống sờ sờ, đang say ngủ với từng hơi thở đều đặn. Với mái tóc ngắn cùng những đường nét trên gương mặt, trông giống như một cậu con trai. Thế nhưng, có một điều đặc biệt về người này khiến cậu khác với những chàng trai khác, đó là ngực. Mặc dù chúng nhỏ đến đáng thương, trông giống như những miếng trứng rán phồng nhẹ, nhưng nó vẫn đủ để phân biệt giới tính của "anh ấy"…
Do chăn bị kéo quá mạnh khiến "anh ấy" đang ngủ cuối cùng cũng phải tỉnh giấc. Mở mắt đã thấy có nhiều người nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của mình, cô hét lên một tiếng kinh hãi rồi vội kéo tấm ga trải giường lên để che "trứng chiên" của mình.
Lương Mạc vừa nói vừa rung rung nước mắt, …"Tớ thực sự không mong nhìn thấy điều này. Sao cậu lại có thể làm thế này? Nếu tớ không nhầm lẫn thời gian và đến đây sớm hơn, cậu còn muốn giấu điều này đến tận khi nào?"
"Trời ơi, thật đáng sợ. T-t-t…" Lúc này, Lương Mạc tỏ vẻ không nói nên lời, với vẻ hoang mang và đau lòng cực độ, cô quay sang phía Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý và nói, "…Dì Lâm, chị Tâm Ý, c-c-chúng ta nên làm sao đây?"
Giang Vọng Quí là người phụ nữ can trường đã vượt qua vô số biến cố cuộc đời. Mặc dù đang trong hoàn cảnh bất ngờ này, bà vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh. Không chút do dự, cô quay sang Lâm Tâm Ý và nói, "Tâm Ý, kéo chăn xuống."
"K-không, đừng!" Ở ngưỡng cửa, Thi Yến đã nhanh chóng nuốt miếng bánh vào miệng và hét lên với vẻ hoảng hốt.
Nhìn thấy phản ứng của Thi Yến, Lương Mạc càng chắc mẩm kế hoạch của cô đã thành công, nhất là khi cô đã tận mắt chứng kiến Hàn Giang bước vào khách sạn. Lời nói của cô do đó mà càng trở nên gay gắt hơn, "Tớ nghĩ là tớ biết ai đang nằm trong chăn. Có phải tiền bối Hàn không, Yến Yến? Tớ luôn cảm thấy giữa hai người có chút gì không bình thường, nhưng không ngờ hai người lại thực sự có mối quan hệ như vậy!"
"Ta sẽ không lãng phí thêm chút hơi thở nào vào những điều vô nghĩa nữa!" Dường như đã mất hết kiên nhẫn, Giang Vọng Quí bắt đầu rảo bước đến bên giường.
Nhưng mới được vài bước, Lâm Tâm Ý đã nhanh chóng giữ bà lại, "Mẹ ơi, con tin rằng Yến Yến không phải là người như vậy. Có khi, những điều chúng ta tận mắt thấy lại không phải là sự thật. Có thể đây chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Chị Tâm Ý, em biết chị thích Yến Yến, nhưng đừng vì vậy mà để cảm xúc lấn át lý trí của mình! Chị không thể phủ nhận thực tế, nhất là sau khi thấy điều này!" Lương Mạc xen lời vào trong lúc cô bắt đầu tiến về phía giường.
Ngay lúc cô đưa tay giật lấy tấm chăn ra, Thi Yến nhét vội miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi vội vàng đến ấn lại tấm chăn xuống giường.
Lại một lần nữa, miệng cô lại nhét đầy thức ăn đến nỗi cô không thể mở miệng nói chuyện. Tuy vậy, đôi mắt cô vẫn hướng về Lương Mạc với vẻ kiên quyết gằn một chữ "không"
Thế nhưng, điều đó không dấy lên nổi chút do dự nào ở Lương Mạc. Thay vào đó, cô lại phẫn nộ chỉ trích Thi Yến, "Yến Yến, cậu nên nghĩ đến hậu quả này trước khi cậu làm những việc dơ bẩn đó. Cậu là vợ sắp cưới của anh Giang đấy!"
Lý do tại sao Lương Mạc từ trước đến nay vẫn chưa vội lật mặt với Thi Yến là vì cô chưa có cơ hội để làm điều đó. Mục đích của cô là hạ gục đối phương chỉ bằng một đòn duy nhất, và với cơ hội như vậy đang nằm ngay trước mắt, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ qua?
Với suy nghĩ như vậy trong đầu, Lương Mạc càng gắng sức mạnh hơn để giật tấm chăn trên tay
Trái lại, Thi Yến vẫn nhất quyết giữ chặt tấm chăn không buông, trong khi miệng cô vẫn đang nhét đầy bánh bao, nhưng cuối cùng, cô vẫn đuối sức trước Lương Mạc.
Cuối cùng, tấm chăn cũng bị tuột ra, để lộ một thân người chỉ mang mỗi đồ lót trước mặt mọi người.
Đó là một người vẫn sống sờ sờ, đang say ngủ với từng hơi thở đều đặn. Với mái tóc ngắn cùng những đường nét trên gương mặt, trông giống như một cậu con trai. Thế nhưng, có một điều đặc biệt về người này khiến cậu khác với những chàng trai khác, đó là ngực. Mặc dù chúng nhỏ đến đáng thương, trông giống như những miếng trứng rán phồng nhẹ, nhưng nó vẫn đủ để phân biệt giới tính của "anh ấy"…
Do chăn bị kéo quá mạnh khiến "anh ấy" đang ngủ cuối cùng cũng phải tỉnh giấc. Mở mắt đã thấy có nhiều người nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của mình, cô hét lên một tiếng kinh hãi rồi vội kéo tấm ga trải giường lên để che "trứng chiên" của mình.
/297
|