Editor: Wave Literature
Khi thức ăn của họ được bày dọn trên bàn cũng chính là lúc Lâm Giang tắt điện thoại.
Trong Lâm Giang nói những lời đó, Thi Yến đã tranh thủ nhét một ít thức ăn vào miệng. Vì vậy, cô chỉ có thể lắc đầu đáp lại.
Để ý đến cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong ánh mắt anh, Thi Yến không thể làm ngơ được. Cô vội vã nuốt đồ ăn trong miệng và đón lấy điện thoại từ tay Lâm Giang. Đôi mắt tròn to ánh lên sự tha thiết, dịu dàng: "Không sao đâu mà."
Hình như chính biểu cảm chân thành của cô đã thực sự lôi cuốn Lâm Giang, nhưng sau đó anh cũng đã rời mắt khỏi cô và cầm đũa lên.
...
Sau bữa ăn, Thi Yến gọi người phục vụ để lấy hóa đơn.
Không giống như những lần trước, Lâm Giang không tranh giành trả tiền với cô. Thay vào đó, anh ung dung dựa lưng vào ghế và quan sát cô phục vụ đưa hóa đơn cho Thi Yến.
Thi Yến xem xét tổng hóa đơn rồi mới hỏi: "Tôi có thể trả bằng WeChat Pay được không?"
Người phục vụ trả lời: "Tất nhiên là được ạ!"
Ngay khi Thi Yến với tay lấy điện thoại của mình, cô chợt nhớ ra rằng trước đó Lâm Giang đã sử dụng điện thoại của mình hết sạch pin rồi. Vì vậy, Thi Yến nở một nụ cười xin lỗi với cô hầu bàn và nói: "Chỉ là tôi vừa nhớ ra rằng điện thoại của tôi đã hết pin. Vậy tôi sẽ trả bằng thẻ nhé!"
"Chắc chắn rồi, thưa cô." Vừa nói, cô phục vụ vừa nhập số tiền trên đầu đọc thẻ.
Về phía Thi Yến, cô đã lục tung túi xách của mình, nhưng không thể cảm nhận được chiếc ví nằm ở đâu đó trong túi. Sau đó cô mang chiếc túi lại gần hơn nữa và cúi đầu xuống, nghiêm túc tìm kiếm nó.
Thời gian từ từ trôi qua, đầu tiên Thi Yến lấy ra một gói nhỏ màu xanh lá cây, lần thứ hai cũng là một gói màu xanh lá cây, Lâm Giang đột nhiên nhớ lại cách anh chạm vào gói đó lúc nãy, chợt anh đỏ mặt và hơi xấu hổ. Anh hắng giọng và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mặc dù đã lục lọi túi xách của cô ba lần, nhưng Thi Yến vẫn không thể tìm ra chiếc ví. Cô quay sang Lâm Giang với vẻ mặt đau khổ và nói: "Tôi nghĩ rằng...có thể tôi đã quên mang ví của mình."
Á à? Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ lo lắng biết bao khi nói rằng cô bị mất ví, nhưng thay vào đó, cô lại nói cô quên mang ví theo... Trí nhớ này thật là... Có phải mọi thứ khác đối với cô đều không quan trọng bằng đồ ăn không?
Lâm Giang im lặng một lúc rồi anh rút ví ra khỏi túi, "Không sao đâu, tôi sẽ trả."
Sau khi quẹt thẻ và ký vào biên lai, Lâm Giang và Thi Yến lần lượt từng người đứng dậy và rời khỏi nhà hàng.
Không lâu sau khi lên xe, Thi Yến cất giọng với khuôn mặt đỏ bừng, "Về việc đó... Không phải là tôi đang cố trốn tránh việc trả tiền cho bữa ăn. Tôi thực sự quên mang theo ví..."
Và như thể sợ Lâm Giang không tin, Thi Yến thậm chí còn mở cả túi xách của mình ra và đưa cho anh kiểm tra.
Vì trước đó cô đã lục tung chiếc túi nên tình cờ một chiếc hộp màu xanh lá cây nào đó đã bị xáo lên trên cùng và thu hút ánh mắt của Lâm Giang. Khuôn mặt anh trở nên nóng bừng. Anh cất giọng khó hiểu "Ừm" rồi nhanh chóng đảo mắt.
Về phần Thi Yến, cô đã để ý thấy phản ứng của Lâm Giang nhưng không lý giải nổi nó có nghĩa là gì.
Anh ấy là người đã gọi cô và yêu cầu cô trả tiền bữa ăn mà cô nợ anh ta, nhưng rốt cuộc anh ta lại phải trả. Liệu anh ta có thực sự nghĩ mình cố ý không?
Suy nghĩ này khiến Thi Yến cảm thấy khó chịu trong lòng. Vì vậy, cô lại khẽ lên tiếng, "Tôi thực sự không cố ý quỵt anh một bữa ăn. Tại sao chúng ta không thử làm thế này nhỉ? Ngay bây giờ tôi sẽ trả tiền bữa ăn lại cho anh, và cứ coi như tôi đã mượn anh một số tiền vậy. Hoặc là tôi sẽ viết giấy nợ và ký tên ngay tại đây cho anh luôn? "
Vừa chăm chú nhìn đường, Lâm Giang vừa bình tĩnh trả lời: "Không cần làm vậy đâu."
"Nếu điều đó cũng không có tác dụng, vậy tôi đãi anh hai, không, ý tôi là ba bữa..." Trước khi Thi Yến kịp nói xong, cô đột ngột nhìn thấy một cái gì đó qua cửa sổ xe và lập tức im lặng.
Khi thức ăn của họ được bày dọn trên bàn cũng chính là lúc Lâm Giang tắt điện thoại.
Trong Lâm Giang nói những lời đó, Thi Yến đã tranh thủ nhét một ít thức ăn vào miệng. Vì vậy, cô chỉ có thể lắc đầu đáp lại.
Để ý đến cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong ánh mắt anh, Thi Yến không thể làm ngơ được. Cô vội vã nuốt đồ ăn trong miệng và đón lấy điện thoại từ tay Lâm Giang. Đôi mắt tròn to ánh lên sự tha thiết, dịu dàng: "Không sao đâu mà."
Hình như chính biểu cảm chân thành của cô đã thực sự lôi cuốn Lâm Giang, nhưng sau đó anh cũng đã rời mắt khỏi cô và cầm đũa lên.
...
Sau bữa ăn, Thi Yến gọi người phục vụ để lấy hóa đơn.
Không giống như những lần trước, Lâm Giang không tranh giành trả tiền với cô. Thay vào đó, anh ung dung dựa lưng vào ghế và quan sát cô phục vụ đưa hóa đơn cho Thi Yến.
Thi Yến xem xét tổng hóa đơn rồi mới hỏi: "Tôi có thể trả bằng WeChat Pay được không?"
Người phục vụ trả lời: "Tất nhiên là được ạ!"
Ngay khi Thi Yến với tay lấy điện thoại của mình, cô chợt nhớ ra rằng trước đó Lâm Giang đã sử dụng điện thoại của mình hết sạch pin rồi. Vì vậy, Thi Yến nở một nụ cười xin lỗi với cô hầu bàn và nói: "Chỉ là tôi vừa nhớ ra rằng điện thoại của tôi đã hết pin. Vậy tôi sẽ trả bằng thẻ nhé!"
"Chắc chắn rồi, thưa cô." Vừa nói, cô phục vụ vừa nhập số tiền trên đầu đọc thẻ.
Về phía Thi Yến, cô đã lục tung túi xách của mình, nhưng không thể cảm nhận được chiếc ví nằm ở đâu đó trong túi. Sau đó cô mang chiếc túi lại gần hơn nữa và cúi đầu xuống, nghiêm túc tìm kiếm nó.
Thời gian từ từ trôi qua, đầu tiên Thi Yến lấy ra một gói nhỏ màu xanh lá cây, lần thứ hai cũng là một gói màu xanh lá cây, Lâm Giang đột nhiên nhớ lại cách anh chạm vào gói đó lúc nãy, chợt anh đỏ mặt và hơi xấu hổ. Anh hắng giọng và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mặc dù đã lục lọi túi xách của cô ba lần, nhưng Thi Yến vẫn không thể tìm ra chiếc ví. Cô quay sang Lâm Giang với vẻ mặt đau khổ và nói: "Tôi nghĩ rằng...có thể tôi đã quên mang ví của mình."
Á à? Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ lo lắng biết bao khi nói rằng cô bị mất ví, nhưng thay vào đó, cô lại nói cô quên mang ví theo... Trí nhớ này thật là... Có phải mọi thứ khác đối với cô đều không quan trọng bằng đồ ăn không?
Lâm Giang im lặng một lúc rồi anh rút ví ra khỏi túi, "Không sao đâu, tôi sẽ trả."
Sau khi quẹt thẻ và ký vào biên lai, Lâm Giang và Thi Yến lần lượt từng người đứng dậy và rời khỏi nhà hàng.
Không lâu sau khi lên xe, Thi Yến cất giọng với khuôn mặt đỏ bừng, "Về việc đó... Không phải là tôi đang cố trốn tránh việc trả tiền cho bữa ăn. Tôi thực sự quên mang theo ví..."
Và như thể sợ Lâm Giang không tin, Thi Yến thậm chí còn mở cả túi xách của mình ra và đưa cho anh kiểm tra.
Vì trước đó cô đã lục tung chiếc túi nên tình cờ một chiếc hộp màu xanh lá cây nào đó đã bị xáo lên trên cùng và thu hút ánh mắt của Lâm Giang. Khuôn mặt anh trở nên nóng bừng. Anh cất giọng khó hiểu "Ừm" rồi nhanh chóng đảo mắt.
Về phần Thi Yến, cô đã để ý thấy phản ứng của Lâm Giang nhưng không lý giải nổi nó có nghĩa là gì.
Anh ấy là người đã gọi cô và yêu cầu cô trả tiền bữa ăn mà cô nợ anh ta, nhưng rốt cuộc anh ta lại phải trả. Liệu anh ta có thực sự nghĩ mình cố ý không?
Suy nghĩ này khiến Thi Yến cảm thấy khó chịu trong lòng. Vì vậy, cô lại khẽ lên tiếng, "Tôi thực sự không cố ý quỵt anh một bữa ăn. Tại sao chúng ta không thử làm thế này nhỉ? Ngay bây giờ tôi sẽ trả tiền bữa ăn lại cho anh, và cứ coi như tôi đã mượn anh một số tiền vậy. Hoặc là tôi sẽ viết giấy nợ và ký tên ngay tại đây cho anh luôn? "
Vừa chăm chú nhìn đường, Lâm Giang vừa bình tĩnh trả lời: "Không cần làm vậy đâu."
"Nếu điều đó cũng không có tác dụng, vậy tôi đãi anh hai, không, ý tôi là ba bữa..." Trước khi Thi Yến kịp nói xong, cô đột ngột nhìn thấy một cái gì đó qua cửa sổ xe và lập tức im lặng.
/297
|