Editor: Wave Literature
Thi Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại khá lâu, chỉ khi cô dần dần tin chắc suy luận của cô là đúng, cô mới nhấc ngón tay lên và bắt đầu gõ: [Có phải chị Lâm Tâm Ý đã kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra với...]
Theo thói quen, Thi Yến theo bản năng muốn gõ từ "Mạc Mạc", nhưng cô ngay lập tức nhận ra rằng bữa nay không còn là "Mạc Mạc" mà là "Lương Mạc".
[...Lương Mạc và tôi ư?]
...
Chỉ khi Thi Yến vào khu ký túc xá nữ an toàn, Lâm Giang mới rời đi. Anh quay lại chỗ bóng đèn-nơi hai người đã đứng lúc sớm- dùng tấm khăn giấy mỏng manh, từ từ nhặt những mảnh thuỷ tinh vụn vỡ rồi ném chúng vào thùng rác gần đó.
Màn đêm khuya khoắt lặng lẽ bao trùm cả trường. Giờ này, một cái liếc nhìn cũng không được hồi đáp.
Tuy nhiên, Lâm Giang đã không vội vã trở về phòng ký túc xá của mình ngay lúc đó. Thay vào đó, anh rút điện thoại ra, tìm kiếm số của Lương Cửu Tư và gọi cho anh ta.
Điện thoại reo khá lâu, cuối cùng cũng có người nhấc máy ở đầu dây bên kia.
Lương Cửu Tư đột nhiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ. Anh trả lời điện thoại với giọng điệu khó chịu và còn ngái ngủ: "Người anh em, cậu có biết rằng làm gián đoạn giấc ngủ của người khác là hành vi vô đạo đức lắm không?"
Qua điện thoại, Lâm Giang có thể nghe thấy tiếng Lương Cửu Tư bước ra khỏi giường để lấy cốc nước.
Trong khi Lương Cửu Tư vừa đi, anh vừa tuôn ra những lời phàn nàn hết lần này đến lần khác, "Cậu có biết rằng cậu đã phá hỏng giấc ngủ của tôi rồi không? Tôi đang có một giấc mơ ngọt ngào! Diệu Tuyết bé bỏng của tôi đã đến thăm tôi với bộ đồ lót cực kỳ ngọt ngào và đáng yêu, và vải là loại mỏng! "
"Ồ, phải rồi, có lẽ cậu không biết cô bé Diệu Tuyết của tôi là ai đâu. Đó là nữ chính của một bộ truyện tranh tôi mới mua gần đây. Bộ truyện tranh rất thú vị, cậu có muốn thử đọc không? Tôi sẽ không bao giờ chia sẻ cho bất cứ ai khác, nhưng nếu là cậu, tôi có thể miễn cưỡng chia sẻ Diệu Tuyết bé bỏng của tôi với cậu. "
"Lương Cửu Tư."
Lâm Giang đã quen với thói quen giới thiệu tất cả các loại truyện tranh khiêu dâm của Lương Cửu Tư cho anh mỗi khi anh trả lời điện thoại, vì vậy anh đã nhanh chóng cắt lời ngay khi sắp sửa lạc vào thế giới của anh ta.
Giọng anh cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi tạo thành một con người hoàn toàn khác chứ không phải là Lâm Giang của thường ngày.
Do vậy, mạch kể luyên thuyên của Lương Cửu Tư đột ngột dừng lại.
Lâm Giang lại tiếp tục, "Tôi đang gọi để nhắc nhở cậu: Làm ơn hãy quản lý chặt chẽ cô em họ sống trong nhà của cậu đi."
Lương Cửu Tư im lặng trong hai giây trước rồi nghi hoặc hỏi: "Em họ tôi ư? Ý cậu là Mạc Mạc à? Có chuyện gì với nó vậy?"
Lâm Giang chưa kịp trả lời, Lương Cửu Tư hỏi thêm: "Có chuyện gì không hay xảy ra hay sao?
"Tôi đã biết Mạc Mạc trong nhiều năm rồi. Ngoài tính cách ngang bướng của em ấy ra, thì thực sự không có điều gì đặc biệt xấu về em ấy. Cậu biết em ấy đã thích cậu từ khi còn bé rồi còn gì, vì vậy nếu em ấy làm điều gì đó thiếu suy nghĩ với cậu, tôi sẽ xin lỗi cậu thay cho em ấy. Làm ơn đừng bận tâm đến hành động của em ấy quá nh.."
Trước khi Lương Cửu Tư có thể nói xong từ "nhiều", Lâm Giang đã thốt ra với giọng điệu vô cùng lạnh lùng, "Tôi biết điều đó. Rất nhiều là đằng khác."
Lương Cửu Tư: "Ah? Vậy điều mà em ấy làm có thực sự nghiêm trọng không? Em ấy thực ra đã làm gì rồi?"
"Cậu đi mà hỏi trực tiếp cô ta xem cô ta đã làm những gì. Bởi vì tôi xem cậu như một người anh em nên tôi mới nói rõ điều này với cậu. Tôi hy vọng rằng đây là lần đầu tiên cô ta làm những điều tương tự như thế này, và đây chắc chắn cũng là lần cuối cùng!" Khi những lời nói tuôn ra khỏi miệng Lâm Giang, giọng nói của anh ngày càng trở nên sắc lạnh, đến mức ngay cả biểu cảm của anh cũng trở nên hơi đáng sợ. "Nếu điều này xảy ra một lần nữa, tôi đảm bảo với cậu rằng nó sẽ không kết thúc đơn giản bằng một cuộc gọi đâu!"
Thi Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại khá lâu, chỉ khi cô dần dần tin chắc suy luận của cô là đúng, cô mới nhấc ngón tay lên và bắt đầu gõ: [Có phải chị Lâm Tâm Ý đã kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra với...]
Theo thói quen, Thi Yến theo bản năng muốn gõ từ "Mạc Mạc", nhưng cô ngay lập tức nhận ra rằng bữa nay không còn là "Mạc Mạc" mà là "Lương Mạc".
[...Lương Mạc và tôi ư?]
...
Chỉ khi Thi Yến vào khu ký túc xá nữ an toàn, Lâm Giang mới rời đi. Anh quay lại chỗ bóng đèn-nơi hai người đã đứng lúc sớm- dùng tấm khăn giấy mỏng manh, từ từ nhặt những mảnh thuỷ tinh vụn vỡ rồi ném chúng vào thùng rác gần đó.
Màn đêm khuya khoắt lặng lẽ bao trùm cả trường. Giờ này, một cái liếc nhìn cũng không được hồi đáp.
Tuy nhiên, Lâm Giang đã không vội vã trở về phòng ký túc xá của mình ngay lúc đó. Thay vào đó, anh rút điện thoại ra, tìm kiếm số của Lương Cửu Tư và gọi cho anh ta.
Điện thoại reo khá lâu, cuối cùng cũng có người nhấc máy ở đầu dây bên kia.
Lương Cửu Tư đột nhiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ. Anh trả lời điện thoại với giọng điệu khó chịu và còn ngái ngủ: "Người anh em, cậu có biết rằng làm gián đoạn giấc ngủ của người khác là hành vi vô đạo đức lắm không?"
Qua điện thoại, Lâm Giang có thể nghe thấy tiếng Lương Cửu Tư bước ra khỏi giường để lấy cốc nước.
Trong khi Lương Cửu Tư vừa đi, anh vừa tuôn ra những lời phàn nàn hết lần này đến lần khác, "Cậu có biết rằng cậu đã phá hỏng giấc ngủ của tôi rồi không? Tôi đang có một giấc mơ ngọt ngào! Diệu Tuyết bé bỏng của tôi đã đến thăm tôi với bộ đồ lót cực kỳ ngọt ngào và đáng yêu, và vải là loại mỏng! "
"Ồ, phải rồi, có lẽ cậu không biết cô bé Diệu Tuyết của tôi là ai đâu. Đó là nữ chính của một bộ truyện tranh tôi mới mua gần đây. Bộ truyện tranh rất thú vị, cậu có muốn thử đọc không? Tôi sẽ không bao giờ chia sẻ cho bất cứ ai khác, nhưng nếu là cậu, tôi có thể miễn cưỡng chia sẻ Diệu Tuyết bé bỏng của tôi với cậu. "
"Lương Cửu Tư."
Lâm Giang đã quen với thói quen giới thiệu tất cả các loại truyện tranh khiêu dâm của Lương Cửu Tư cho anh mỗi khi anh trả lời điện thoại, vì vậy anh đã nhanh chóng cắt lời ngay khi sắp sửa lạc vào thế giới của anh ta.
Giọng anh cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi tạo thành một con người hoàn toàn khác chứ không phải là Lâm Giang của thường ngày.
Do vậy, mạch kể luyên thuyên của Lương Cửu Tư đột ngột dừng lại.
Lâm Giang lại tiếp tục, "Tôi đang gọi để nhắc nhở cậu: Làm ơn hãy quản lý chặt chẽ cô em họ sống trong nhà của cậu đi."
Lương Cửu Tư im lặng trong hai giây trước rồi nghi hoặc hỏi: "Em họ tôi ư? Ý cậu là Mạc Mạc à? Có chuyện gì với nó vậy?"
Lâm Giang chưa kịp trả lời, Lương Cửu Tư hỏi thêm: "Có chuyện gì không hay xảy ra hay sao?
"Tôi đã biết Mạc Mạc trong nhiều năm rồi. Ngoài tính cách ngang bướng của em ấy ra, thì thực sự không có điều gì đặc biệt xấu về em ấy. Cậu biết em ấy đã thích cậu từ khi còn bé rồi còn gì, vì vậy nếu em ấy làm điều gì đó thiếu suy nghĩ với cậu, tôi sẽ xin lỗi cậu thay cho em ấy. Làm ơn đừng bận tâm đến hành động của em ấy quá nh.."
Trước khi Lương Cửu Tư có thể nói xong từ "nhiều", Lâm Giang đã thốt ra với giọng điệu vô cùng lạnh lùng, "Tôi biết điều đó. Rất nhiều là đằng khác."
Lương Cửu Tư: "Ah? Vậy điều mà em ấy làm có thực sự nghiêm trọng không? Em ấy thực ra đã làm gì rồi?"
"Cậu đi mà hỏi trực tiếp cô ta xem cô ta đã làm những gì. Bởi vì tôi xem cậu như một người anh em nên tôi mới nói rõ điều này với cậu. Tôi hy vọng rằng đây là lần đầu tiên cô ta làm những điều tương tự như thế này, và đây chắc chắn cũng là lần cuối cùng!" Khi những lời nói tuôn ra khỏi miệng Lâm Giang, giọng nói của anh ngày càng trở nên sắc lạnh, đến mức ngay cả biểu cảm của anh cũng trở nên hơi đáng sợ. "Nếu điều này xảy ra một lần nữa, tôi đảm bảo với cậu rằng nó sẽ không kết thúc đơn giản bằng một cuộc gọi đâu!"
/297
|