Lâm Giang hoàn toàn mất sạch hứng thú tiếp tục lén giám sát xem Thi Yến sẽ trả lời tin nhắn ấy như thế nào.
Lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa kính xe hơi, anh quan sát từng cảnh vật trên đường phố đang lần lượt lướt ngang qua bên cạnh anh. Một lát sau, trong đôi mắt lãnh đạm của anh chợt lóe lên một tia sáng, "Dừng lại ở nhà cũ trước đi."
Câu nói bất ngờ của anh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bao trùm lên chiếc xe từ nãy đến giờ, khiến cả người tài xế và Thi Yến không khỏi ngạc nhiên mà hướng ánh mắt đầy khó hiểu sang nhìn anh.
Nhanh chóng định thần lại sau câu nói không báo trước của anh, người tài xế đáp "Tôi biết rồi." sau đó lập tức đánh lái để thay đổi tuyến đường mà chiếc xe đang chạy sang hướng khác
Anh ấy định về nhà đấy à? Còn mình thì phải làm sao chứ?
Thi Yến nhìn chằm chằm vào Lâm Giang mà không chớp mắt trong suốt năm giây khi thấy chiếc xe vừa tình cờ chạy ngang qua một trạm tàu điện ngầm. Vì thế, cô vội vàng lên tiếng, "Ừm… Anh để tôi xuống xe ở đây là được rồi. Tôi sẽ bắt một chuyến tàu quay về trường…"
"Thế còn cái bánh thì sao?" Lâm Giang liếc nhìn Thi Yến rồi vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt của hắn hỏi.
Hóa ra anh ấy muốn quay về nhà để lấy bánh cho mình sao?
Thi Yến còn chưa kịp nói gì thì Lâm Giang đã tiếp tục phủ đầu cô, "Chắc cô không định bảo tôi mang cái bánh đó đến tận ký túc xá nữ cho cô đâu nhỉ?"
Nghe vậy, Thi Yến không do dự mà vội vã vừa lắc đầu vừa phân bua, "K-không phải thế, tất nhiên là không rồi!"
Nhớ lại sáu năm về trước, khi mà sự chống đối của anh cuối cùng cũng bị nhà họ Lâm khuất phục và anh bị ép phải chấp thuận để cô trở thành vị hôn thê của anh, Lâm Giang đã tự mình đến tìm cô để làm rõ chuyện hôn ước của hai người.
Đó lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mà anh ấy chủ động nói chuyện với cô trong suốt ba năm đầu tiên kể từ khi cô được giới thiệu cho anh.
Có thể khi đó Thi Yến chỉ là một đứa trẻ nhưng vẫn có thể ghi nhớ thật rõ ràng từng từ từng chữ mà anh đã nói. Hơn nữa, thời gian sáu năm không hề khiến ký ức về những lời năm đó anh nói xáo trộn dù chỉ một chút và chính cô cũng không dám xáo trộn nó.
Năm đó anh từng thẳng thừng nói, "Chỉ có ông nội tôi là người duy nhất thừa nhận cô là hôn thê của tôi mà thôi nên tôi khuyên cô tốt nhất là đừng có nằm mơ, cả đời này sẽ không bao giờ có chuyện tôi chấp nhận để cô trở thành vợ chưa cưới của mình đâu."
"Vị hôn thê duy nhất mà tôi thừa nhận phải là người mà tôi thực sự thích. Cô ấy chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, đáng yêu hơn cô, thuần khiết hơn cô, cao quý hơn cô,…"
Anh ấy đã một hơi liệt kê ra rất nhiều thứ mà cô vợ chưa cưới trong trí tưởng tượng của anh "hơn" Thi Yến, mỗi lần nói ra một từ anh lại cố tình gằn giọng để nhấn mạnh nó như thể muốn nhấn mạnh thái độ khinh thường của anh đối với cô.
"Thế nên đừng vì ông nội cho cô danh phận vợ chưa cưới của tôi mà cố gắng làm thân với tôi. Đối với tôi, cô chỉ có thể mãi mãi là người dưng mà thôi, thậm chí kể cả khi ông nội giúp cô chuyển tới học cùng trường với tôi thì tốt hơn hết cô cũng đừng có cố bắt chuyện hay là lan truyền tin đồn vớ vẩn gì đó đấy. Nếu để mấy chuyện kiểu như giữa chúng ta có gì đó liên quan đến nhau lọt đến tai tôi, tôi chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu!"
Không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng, anh quay người rời đi ngay tức khắc.
Bước được hai bước chân, anh bỗng nhiên quay mặt lại phía cô rồi dùng giọng điệu kiêu ngạo mà bổ sung thêm câu, "Cô đã nghe rõ chưa vậy?"
Chỉ đến khi trông thấy cô gật đầu tỏ ý xác nhận Lâm Giang mới hài lòng mà đi tiếp.
Năm đó cô mới chỉ mười ba tuổi mà thôi, quả thực vẫn chỉ là một cô nhóc chưa hiểu chuyện nên thái độ gay gắt của anh đã khiến tâm hồn nhỏ bé của cô bị dọa sợ tới mức hôm ấy nuốt không trôi cơm tối.
Nhớ lại đoạn ký ức ấy, Thi Yến lặng lẽ đưa tay lên xoa bụng.
Thậm chí đến tận ngày hôm nay, cô vẫn còn mơ hồ nhớ được cơn đói bụng tối hôm đó đã hành hạ cô đến mất cả ngủ như thế nào, đã phải chịu tổn thương ghê gớm đến suýt thì bật khóc …
Mình chỉ bịa ra cái lý do đó để ngăn cản cô ấy quay lại trường học ngay lúc này mà thôi, cô ấy có cần phải suy nghĩ nghiêm túc đến thế không cơ chứ?
Mặt khác, Lâm Giang không muốn nói về vấn đề này quá nhiều nên anh chỉ gật đầu lấy lệ một cái rồi lại tiếp tục im lặng, cố tỏ ra điềm tĩnh như thường lệ để vấn đề đó cứ thế mà trôi vào quên lãng.
Nhưng trong mắt Thi Yến, dường như cái gật đầu đó của anh lại khiến cô có chút nghi ngờ.
Cô ngồi thẳng lưng lại rồi rất nghiêm túc mà nói, "Tôi vẫn còn nhớ năm đó anh đã từng nói những gì với tôi."
"Vì thế, những năm này tôi chưa từng nhắc đến tên của anh trước mặt bất kỳ người nào khác, tôi cũng không hề lan truyền tin đồn thất thiệt gì cả. Thậm chí những người bạn học của tôi ở trường cũng không biết về …"
Thi Yến đã định sử dụng từ "quan hệ" nhưng cô lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người thực sự không phù hợp với cái từ đó nên cô liền thay thế nó bằng một từ khác, "…chúng ta đã từng nói chuyện với nhau."
- --
Ghi chú của tác giả: Đúng là "Gieo nhân nào gặt quả ấy."
Lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa kính xe hơi, anh quan sát từng cảnh vật trên đường phố đang lần lượt lướt ngang qua bên cạnh anh. Một lát sau, trong đôi mắt lãnh đạm của anh chợt lóe lên một tia sáng, "Dừng lại ở nhà cũ trước đi."
Câu nói bất ngờ của anh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bao trùm lên chiếc xe từ nãy đến giờ, khiến cả người tài xế và Thi Yến không khỏi ngạc nhiên mà hướng ánh mắt đầy khó hiểu sang nhìn anh.
Nhanh chóng định thần lại sau câu nói không báo trước của anh, người tài xế đáp "Tôi biết rồi." sau đó lập tức đánh lái để thay đổi tuyến đường mà chiếc xe đang chạy sang hướng khác
Anh ấy định về nhà đấy à? Còn mình thì phải làm sao chứ?
Thi Yến nhìn chằm chằm vào Lâm Giang mà không chớp mắt trong suốt năm giây khi thấy chiếc xe vừa tình cờ chạy ngang qua một trạm tàu điện ngầm. Vì thế, cô vội vàng lên tiếng, "Ừm… Anh để tôi xuống xe ở đây là được rồi. Tôi sẽ bắt một chuyến tàu quay về trường…"
"Thế còn cái bánh thì sao?" Lâm Giang liếc nhìn Thi Yến rồi vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt của hắn hỏi.
Hóa ra anh ấy muốn quay về nhà để lấy bánh cho mình sao?
Thi Yến còn chưa kịp nói gì thì Lâm Giang đã tiếp tục phủ đầu cô, "Chắc cô không định bảo tôi mang cái bánh đó đến tận ký túc xá nữ cho cô đâu nhỉ?"
Nghe vậy, Thi Yến không do dự mà vội vã vừa lắc đầu vừa phân bua, "K-không phải thế, tất nhiên là không rồi!"
Nhớ lại sáu năm về trước, khi mà sự chống đối của anh cuối cùng cũng bị nhà họ Lâm khuất phục và anh bị ép phải chấp thuận để cô trở thành vị hôn thê của anh, Lâm Giang đã tự mình đến tìm cô để làm rõ chuyện hôn ước của hai người.
Đó lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mà anh ấy chủ động nói chuyện với cô trong suốt ba năm đầu tiên kể từ khi cô được giới thiệu cho anh.
Có thể khi đó Thi Yến chỉ là một đứa trẻ nhưng vẫn có thể ghi nhớ thật rõ ràng từng từ từng chữ mà anh đã nói. Hơn nữa, thời gian sáu năm không hề khiến ký ức về những lời năm đó anh nói xáo trộn dù chỉ một chút và chính cô cũng không dám xáo trộn nó.
Năm đó anh từng thẳng thừng nói, "Chỉ có ông nội tôi là người duy nhất thừa nhận cô là hôn thê của tôi mà thôi nên tôi khuyên cô tốt nhất là đừng có nằm mơ, cả đời này sẽ không bao giờ có chuyện tôi chấp nhận để cô trở thành vợ chưa cưới của mình đâu."
"Vị hôn thê duy nhất mà tôi thừa nhận phải là người mà tôi thực sự thích. Cô ấy chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, đáng yêu hơn cô, thuần khiết hơn cô, cao quý hơn cô,…"
Anh ấy đã một hơi liệt kê ra rất nhiều thứ mà cô vợ chưa cưới trong trí tưởng tượng của anh "hơn" Thi Yến, mỗi lần nói ra một từ anh lại cố tình gằn giọng để nhấn mạnh nó như thể muốn nhấn mạnh thái độ khinh thường của anh đối với cô.
"Thế nên đừng vì ông nội cho cô danh phận vợ chưa cưới của tôi mà cố gắng làm thân với tôi. Đối với tôi, cô chỉ có thể mãi mãi là người dưng mà thôi, thậm chí kể cả khi ông nội giúp cô chuyển tới học cùng trường với tôi thì tốt hơn hết cô cũng đừng có cố bắt chuyện hay là lan truyền tin đồn vớ vẩn gì đó đấy. Nếu để mấy chuyện kiểu như giữa chúng ta có gì đó liên quan đến nhau lọt đến tai tôi, tôi chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu!"
Không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng, anh quay người rời đi ngay tức khắc.
Bước được hai bước chân, anh bỗng nhiên quay mặt lại phía cô rồi dùng giọng điệu kiêu ngạo mà bổ sung thêm câu, "Cô đã nghe rõ chưa vậy?"
Chỉ đến khi trông thấy cô gật đầu tỏ ý xác nhận Lâm Giang mới hài lòng mà đi tiếp.
Năm đó cô mới chỉ mười ba tuổi mà thôi, quả thực vẫn chỉ là một cô nhóc chưa hiểu chuyện nên thái độ gay gắt của anh đã khiến tâm hồn nhỏ bé của cô bị dọa sợ tới mức hôm ấy nuốt không trôi cơm tối.
Nhớ lại đoạn ký ức ấy, Thi Yến lặng lẽ đưa tay lên xoa bụng.
Thậm chí đến tận ngày hôm nay, cô vẫn còn mơ hồ nhớ được cơn đói bụng tối hôm đó đã hành hạ cô đến mất cả ngủ như thế nào, đã phải chịu tổn thương ghê gớm đến suýt thì bật khóc …
Mình chỉ bịa ra cái lý do đó để ngăn cản cô ấy quay lại trường học ngay lúc này mà thôi, cô ấy có cần phải suy nghĩ nghiêm túc đến thế không cơ chứ?
Mặt khác, Lâm Giang không muốn nói về vấn đề này quá nhiều nên anh chỉ gật đầu lấy lệ một cái rồi lại tiếp tục im lặng, cố tỏ ra điềm tĩnh như thường lệ để vấn đề đó cứ thế mà trôi vào quên lãng.
Nhưng trong mắt Thi Yến, dường như cái gật đầu đó của anh lại khiến cô có chút nghi ngờ.
Cô ngồi thẳng lưng lại rồi rất nghiêm túc mà nói, "Tôi vẫn còn nhớ năm đó anh đã từng nói những gì với tôi."
"Vì thế, những năm này tôi chưa từng nhắc đến tên của anh trước mặt bất kỳ người nào khác, tôi cũng không hề lan truyền tin đồn thất thiệt gì cả. Thậm chí những người bạn học của tôi ở trường cũng không biết về …"
Thi Yến đã định sử dụng từ "quan hệ" nhưng cô lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người thực sự không phù hợp với cái từ đó nên cô liền thay thế nó bằng một từ khác, "…chúng ta đã từng nói chuyện với nhau."
- --
Ghi chú của tác giả: Đúng là "Gieo nhân nào gặt quả ấy."
/297
|