CHƯƠNG 19
Bác sĩ Triệu đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn hai người trên hàng ghế, hệt như bức danh họa nổi tiếng thế giới.
Bên tai còn vang lên tiếng xì xào bàn tán của mấy cô y tá
"Đây không phải bác sĩ Cảnh sao? Sao anh ấy lại tới khoa Cấp cứu rồi?"
"Ồ, mau nhìn kìa, bác sĩ Cảnh đang tựa vào cô gái kia ngủ rồi Bọn họ có mối quan hệ gì thế nhỉ?"
"Hừm, tôi đoán... hẳn là bạn gái nhỉ? Tuy là ban nãy không biết hai người nói chuyện gì, nhưng các cô thấy không, vừa rồi bác sĩ Cảnh nhìn cô gái kia với ánh mắt cực kỳ dịu dàng luôn."
"Oa, tôi nhớ ra cô gái kia rồi... Là cô gái ngất xỉu được đưa vào mấy hôm trước, chính là cô ấy rồi. Khoan, vậy chẳng phải cô bạn gái không còn sống lâu của bác sĩ Cảnh là..."
"Trời ạ, vận mệnh của bạn gái bác sĩ Cảnh bi thảm quá ấy chứ. Tôi nghe nói nguyên nhân cô ấy được đưa tới đây là bị xe đâm. Nhưng may là người không bị sao."
"Như vậy ¢hắc chắn là bác sĩ Cảnh nghe nói bạn gái xảy ra chuyện, nên mới chạy tới đây."
Bác sĩ Triệu nhẹ ͼhân nhẹ tay đi tới chỗ hai người, liếc nhìn Cảnh Khiêm đã ngủ thiếp đi, rồi nói rõ tình hình cho Hướng Dĩ Mạt nghe.
Từ lúc rạng sáng Cảnh Khiêm bị gọi về bệnh viện, làm phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, chưa hề được chợp mắt.
Mãi cho tới ban nãy, vừa hoàn thành một ca phẫu thuật nữa, mới biết cô bị tai nạn, Cảnh Khiêm cực kỳ lo lắng cho cô, hoàn toàn không kịp nghỉ ngơi, đã vội vàng chạy tới tìm cô.
Vả lại Cảnh Khiêm mắc chứng mất ngủ cực kỳ nghiêm trọng, gần như không được ngủ ngon lúc nào, không ngờ lúc này anh ta lại đang ngủ say.
thông cảm cho Cảnh Khiêm.
"Vậy, tôi không quấy rầy hai vị nữa." Sau khi nói xong những gì muốn nói, bác sĩ Triệu lập tức cười híp mắt bước đi.
Hướng Dĩ Mạt rũ mắt nhìn khuôn mặt trông có vẻ mệt mỏi của Cảnh Khiêm.
Hóa ra... Cảnh Khiêm bị mắc chứng mất ngủ sao?
Hướng Dĩ Mạt nhìn người đàn ông, tɾong lòng có chút khựng lại Khoan, vậy ngày đó sao anh ta lại ngủ ngon lành trên giường mình?
Hướng Dĩ Mạt không nghĩ ra, cũng không nỡ đánh thức Cảnh Khiêm dậy.
Thế là cô với đầu óc toàn những dấu hỏi chấm quyết định chờ Cảnh Khiêm dậy, nào ngờ cứ chờ rồi cô cũng ngủ quên theo.
Mãi tới sáu giờ tối, lần này Cảnh Khiêm ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, được bác sĩ Triệu đang chuẩn bị về nhà, tiện đường ghé qua đánh thức.
"Bác sĩ Cảnh, tan làm rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
"Còn ngồi ở đây ngủ nữa, hai người sẽ bị một người viêm bả vai, một người bị bệnh xương cổ đấy."
/333
|