Bởi vì lòng mang nặng chuyện sư môn, suốt một quãng đường này thật sự là cưỡi phong mà đi. Dư Khinh cuối cùng cũng được mở mang kiến thức về uy lực của phi kiếm tên là ”Gỉan Thủy Lam” của Vô Biên, cùng tới tốc độ khi đi tới sát thủ cốc căn bản là chênh lệch một cấp bậc.
Không biết bay bao lâu, bởi vì là ở trên mây, tốc độ lại như tia chớp, cho nên Dư Khinh cũng lạnh cóng, cũng may giá y* rộng thùng thình, lại có vài tầng, mới có thể chịu được chút khí lạnh. Hơn nữa có Vô Biên đem y ôm vào trong ngực, nói chung cũng không đến nỗi rét đến mặt xanh môi trắng.
_giá y: áo cưới.
Trời còn chưa sáng ni, Dư Khinh dựa vào lòng Vô Biên nghe tiếng gió gào thét qua hai bên tay, trong lòng tính toán đại khái đã bay hai ba canh giờ, ngày cũng sắp sáng. Chợt nghe Vô Biên trầm giọng nói: “Khinh Khinh, tới rồi.”
Lời còn chưa dứt, Dư Khinh liền cảm giác được thân thể bỗng nhiên rơi xuống, tim của y đập kịch liệt, vội vàng nắm chặt tay áo Vô Biên, cắn chặt môi đễ không phát ra tiếng âm, e sợ khiến cho Vô Biên phân tâm.
Chỉ trong chớp mắt, hai chân lại đột ngột chạm đến mặt đất. Vô Biên đỡ lấy thắt lưng Dư Khinh, ghé vào lỗ tai yn nhẹ giọng nói: “Khinh Khinh, tới rồi, đây là Bạch Vân sơn xá.”
Dư Khinh thở phào một hơi, vội vàng từ trong lòng Vô Biên ngẩng đầu lên, y nghĩ y đã nhìn thấy một nơi như bồng lai tiên cảnh: mao diêm thảo xá* xếp từng lớp, thanh sơn lục thủy**, sương trắng trắng như tuyết lượn lờ, bạch hạc phượng hoàng du nhàn*** bay qua.
_mao diêm thảo xá: nhà lẫn mái nhà đều bằng cây cỏ.
_thanh sơn lục thủy: non xanh nước biếc.
_du nhàn: rãnh rổi và An nhàn.
Cũng bởi vậy, y thật lâu cũng không có cách nào đem mình từ trong cơn kinh ngạc kéo ra. Thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng nói nặng trĩu của Vô Biên: “Chúng ta vào xem đi, sao một chút động tĩnh cũng không có vậy chứ?” Y mới hồi phục tinh thần lại.
“Vô Biên, nơi này chính là Bạch Vân sơn xá của các ngươi?”Nắm tay Vô Biên bước bậc thang cẩm thạch cao ngất đến trên mây kia, Dư Khinh vẫn là không thể tin được hết thảy trước mắt.
“Đúng vậy, đây là Bạch Vân sơn xá. Là nơi mà tất cả đạo gia đệ tử luôn hướng tới.” Vô Biên tự hào cười, nhưng lại nhớ tới giờ phút này sư môn không biết đã gặp phải loại nào độc hại, nụ cười kia cũng ảm đạm xuống.
“Các ngươi… Các ngươi gọi cái này là sơn xá cái gì a? Đây là gạt người mà.”
Dư Khinh bởi vì quá mức chấn kinh, cho nên xem nhẹ tâm tình trầm trọng của chồng: “Này… Này căn bản phải tên là Bạch Vân hoàng cung đi? Không, không đúng, hoàng cung cũng không tráng lệ như thế, kêu Tiên cung cũng không sai biệt lắm. Các ngươi… Các ngươi nếu gọi là sơn xá, chuyện này làm sao khiến cho các ẩn sĩ đang chân chính ở trong sơn sá chịu nổi a?”
Vô Biên cho dù tâm tình không tốt, cũng bị lời nói của Dư Khinh chọc cười một chút, hắn lắc đầu nói: “Nơi này là thánh địa đạo giáo, mỗi một năm đều đã có các đại môn phái đến tụ tập, luận bàn đạo thuật với nhau, nếu là quá keo kiệt thì không được a. Huống chi, trước khi tổ sư gia phi tiên, nơi này đích xác chỉ là vài toà sơn xá mà thôi, chính là sau mỗi một thế hệ đại chưởng môn dần dần tu sửa, cuối cùng mới thành quy mô như trước mắt.”
Bậc thang thật dài nhưng không có điểm ngừng kia, nhưng khi đi theo Vô Biên, không đến vài bước liền đặt lên bậc thang cao nhất, lúc này mới thấy rõ mây mù bao phủ toàn bộ sơn môn thật lớn, bên trên một cái cửa cái đề một chữ ”vấn” thật lớn, bên còn lại cũng đề chữ ”đạo” thật to.
_vấn & đạo: hỏi và đáp.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy chữ nặc to đầy trong sân(1), thương tùng thúy bách cổ ý sâm sâm(2), trong không khí thoáng mùi hương của kỳ hoa dị thảo(3), mỹ cảnh điểu ngữ hoa hương(4) này, dù như thế nào cũng không giống cảnh tượng nên có sau khi trải qua kiếp nạn.
_TBD: câu này tiểu Bạch cũng không hiểu nên chém thui. Ai biết chỉ TBD dùm nha!!只见诺大的一重院落内
_ thương tùng thúy bách cổ ý sâm sâm: cây thông và gỗ bách xanh biếc cổ kính rậm rạp.
_kỳ hoa dị thảo: hoa thơm cỏ lạ.
_điểu ngữ hoa hương: chim hót líu lo, muôn hoa tươi thắm.
Dư Khinh một bên nhìn một bên buồn bực, thầm nghĩ cho dù là trước khi tai khiếp đến, cũng không nên có dáng vẻ này mà a, dù sao cũng phải có chút không khí của ”gió thổi mưa giông trước cơn bão” cùng ”như lâm đại địch” đi.
Chẳng những là Dư Khinh, mà ngay cả Vô Biên đều mơ màng, thì thào lẩm bẩm: “Hay là sơn xá đã bị công phá, bây giờ là địch nhân cố ý thiết hạ bẫy rập, vì bắt chúng ta sao?”
“Chính là, không phải nói Bạch Vân sơn xá rất lợi hại sao? Không đạo lý mau ngủm như thế chứ? Tối thiểu, ba năm ngày hẳn là có thể chống đỡ được đi?” Dư Khinh kéo kéo cánh tay của Vô Biên, từng bước một dò xét đường đi, sợ ở một nơi nào đóbỗng nhiên xuất hiện một cái hố to cùng bẫy.
Đúng vậy a, dù sao cũng không thể tới mức không chịu được một kích a. Địch nhân nếu thực lợi hại như thế, còn phải cần dùng bẫy để đối phó ta sao?” Vô Biên cũng là trăm tư không được lý giải.
Hai người cứ thế thật cẩn thận đi mấy chục bước, mắt thấy gần đến đại điện, chợt nghe một trận âm thanh “Cục cục tác cục cục tác” vang lên, tiếp theo một con gà mái hoa lau bước tám bước, ngẩng đầu ưỡn ngực từ góc phòng đi ra.
Vô Biên cùng Dư Khinh đều mở to hai mắt nhìn gà mái tinh thần sung mãn kia, con gà mái như cảm giác được bọn họ đang để ý đến mình, thế là dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu lớn khinh thường liếc bọn họ một cái, ý là: nhóc con, chưa từng thấy qua gà mái xinh đẹp a? Nhìn hai người các ngươi, ánh mắt đều thẳng …
Dư Khinh liền cảm thấy một cỗ sát khí từ trên người Vô Biên đột nhiên dâng lên, đang lúc y không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng đã tới lúc địch nhân xuất hiện, y lại nghe thấy Vô Biên xả giọng rống to lên: “Thanh Phong, Minh Nguyệt, hai lão gia khỏa các ngươi đi ra cho ta, đi ra…”
“Thanh Phong Minh Nguyệt là ai?” Dư Khinh hoảng sợ, rồi mới chợt nghe Vô Biên thở phì phì nói: “Thanh Phong là sư phó của ta, Minh Nguyệt là chưởng môn hiện tại của Bạch Vân sơn xá.”
“Ngươi… Ngươi đối đãi sư phó cùng chưởng môn, chính là… Chính là loại thái độ này?” Dư Khinh cảm thấy chân như có chút như nhũn ra, sờ sờ đầu Vô Biên: không phát sốt a.
“Thanh Phong, Minh Nguyệt, các ngươi nếu không ra, ta sẽ đem cái núi này đốt…” Vô Biên lại xả giọng lớn tiếng hô to lên.
Ngay sau đó, chợt nghe một loạt tiếng bước chân tất tất tác tác, tiếp theo có người hô lớn: ”Là mao tặc phương nào, dám đến nơi này giương oai, còn gọi thẳng tục danh chưởng môn cùng trưởng lão chúng ta, không muốn sống nữa sao?”
Theo giọng nói, từ hậu viện liền trào ra rất nhiều đạo sĩ, mỗi người đều là đằng đằng sát khí, cầm trong tay các loại binh khí.
Bất quá bọn hắn vừa nhìn thấy Vô Biên, liền ngây ngẩn cả người. Đều buông binh khí trong tay, kinh ngạc hét lớn: “Vô Biên? Là ngươi sao? Đây là làm gì chứ? Chưởng môn cùng trưởng lão đã đắc tội ngươi hay sao?”
“Nguyên lai là Vô Biên a, đồ nhi ngoan, ngươi đã trở lại?”
Còn không chờ Vô Biên trả lời, các đạo sĩ liền bỗng nhiên hướng hai bên né ra, một con đường hiện ra, rồi hai lão đạo sĩ phiêu dật mới thi thi nhiên* đi ra, còn một bên ngáp.
_di di nhiên: tướng đi thong thả.
_phiêu dật: nhẹ nhàng.
Đây là chưởng môn Bạch Vân sơn xá? Là vị mà nghe nói đã gần vào tiên cảnh, nhưng không có phi tiên kia sao? Còn có vị trưởng lão kia, từng trong một đêm mà đem mấy chục con giao long làm hại một vùng tiêu diệt sạch, lợi hại đến dị thường là lão gia nầy sao?
Dư Khinh kính sợ nhìn hai vị đạo trưởng trong truyền thuyết này, thấy bọn họ tiên phong đạo cốt*, râu tóc đều là tuyết trắng không có một sợi khác màu pha tạp, hai cọng lông mi thật dài dọc gương mặt, thật là giống như tiên giáng trần.
_tiên phong đạo cốt: phong cách tiên nhân, cốt cách đạo gia.
“Các ngươi… Các ngươi nói… Nói sư môn có sự cố phát sinh, đây là bộ dáng có sự cố sao? Các ngươi nói, biến cố này chưa tới hay là đã qua? Đừng nói với ta giữa trưa ngày hôm qua hai người các ngươi ăn cơm quá no, là sự cố.”
Vô Biên nghiến răng nghiến lợi chỉ hai lão đạo sĩ. Dư Khinh nóng nảy, một phen đánh tay hắn xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm gì vậy? Đây chính là sư phó cùng chưởng môn của ngươi a, ngươi… Ngươi muốn bị trục xuất sư môn a?”
“Tốt, các ngươi liền đem ta trục xuất sư môn a.” Vô Biên ôm quyền làm hung cười lạnh, một câu chưa xong, hai lão đạo sĩ đồng thời ho khan một tiếng.
Thanh Phong đạo trưởng thanh thanh cổ họng, uy nghiêm nói: “Đươc rồi, có gì vào trong rồi nói, nơi thanh tu, ở trong này rống to kêu to, còn có thể thống gì.” Nói xong, lấy tay vuốt râu, khi trước bước đi.
Mặt Vô Biên xanh mét đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích. Dư Khinh lại cảm thấy rằng đây đã là cho hắn một bậc thang để hắn tự leo xuống, nên liều mạng lôi kéo hắn, giống như kéo trâu mà đi theo cước bộ của hai vị lão đạo, vừa đi vừa thở dài ở trong lòng, thầm nghĩ đây mà gọi là trở về sư môn hắn sao? Sao giống như là quay về sư môn của ta, còn muốn ta lôi hắn vào.
Thẳng tới khi đi vào trong hậu diện của đại điện, vài đồng tử dâng trà thơm cùng điểm tâm lên, rồi một đám lui ra ngoài hết. Lão đạo kia mới thấy Dư Khinh đầu đầy mồ hôi đem Vô Biên kéo vào, thế là hai tay cung lên lên, miệng niệm vài câu.
Dư Khinh hoảng sợ, vừa muốn hỏi Vô Biên đây là làm gì vậy, chợt nghe Vô Biên tức giận nói: “Hắn đang thiết kết giới mà.”
Nói xong rồi hướng hai lão đạo kia nói: “Ta nói, các ngươi không cần uổng phí khí lực được không? Trong sơn xá này ngoài tiểu đệ tử đồng lứa ra, người nào không biết sư huynh đệ chúng ta chưa từng sợ hai người các ngươi, phải mất hết oai phong cũng đã sớm mất hết, còn cần chờ đến hiện tại sao?”
“Ai, tình hình đột phát chúng ta ngăn lại không kịp, nếu tình hình không xảy ra đột ngột, đương nhiên là có thể giấu được một chút thì dấu một chút.”
Vị chưởng môn Minh Nguyệt kia nói xong, liền lôi kéo tay Dư Khinh khóc lóc kể lể nói: “Vợ đồ đệ, nhìn thấy nhìn thấy không? Đây chính là đồ đệ mà ta cùng sư huynh dạy dỗ a, một đám đều không đem chúng ta để vào mắt, trong lòng chúng ta thật khổ hu hu …”
Cả người Dư Khinh đều bị vị sư tổ biến thành nhân vật ngớ ngấn, nhìn thấy hắn râu tóc đã hoa râm hết còn đứng ở chỗ này khóc không ngừng, y cuối cùng cũng biết được hành vi trái khuôn mẫu của Vô Biên thường ngày đều là từ đâu mà có.
“Ít nói nhảm, rốt cuộc là chuyện gì? Nói cho các ngươi biết, ta cùng Khinh Khinh đang động phòng hoa chúc, kết quả lại bị hai lão gia khỏa các ngươi quấy rầy, ngươi nếu không cho ra một cái giải thích hợp lý, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Vô Biên ở bên cạnh kêu gào.
Mặc dù đã biết hai sư phó có bao nhiêu trái phép, nhưng Dư Khinh là người có giáo dục ở nhân gian vẫn không có cách nào quen với loại khẩu khí này của chồng, liền liếc Vô Biên một cái, lập tức khiến dáng vẻ bệ vệ đang tăng vọt lên của hắn xìu xuống vài phần.
“A phi*, ngươi còn có mặt mũi để nói a?” Minh Nguyệt đạo trưởng kêu to: “Ngươi cũng biết ngươi đang động phòng hoa chúc, nhưng ngươi có báo chúng ta biết khônf? Đem ngươi nuôi lớn, dạy pháp thuật, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Nhưng lúc ngươi đủ lông đủ cánh, rồi ngay cả thành hôn đại sự cũng không cùng chúng ta thương lượng liền làm, ngươi đó dù sao cũng phải làm một con hạc đến thông báo một tiếng chứ.”
_a phi: hành động phỉ nhổ.
“Nga, cái này a.” Nói đến đây, Vô Biên thật là không thể ”có lý chẳng sợ” thêm nữa, Dư Khinh cũng cúi đầu thật sâu, trong lòng đem Vô Biên mắng đến chó huyết lâm đầu*, nhớ đã từng kêu ngươi báo cho sư phụ sư phó của ngươi biết, ngươi không phải nói không cần sao? Hiện tại hay rồi, khiến hai lão nhân gia người ta tìm tới cửa đi?
_chó huyết lâm đầu: chỉ hành động mắng xối xả kịch liệt.
“Sư phó, các ngươi không biết, ta thật vất vả mới đem Khinh Khinh bắt vào trong tay, vốn là muốn mang y trở về cho các ngươi xem, bất quá vì quá trình đeo đuổi quá mức gian khổ, cho nên ta khi theo đuổi thành công, liền muốn lập tức rèn sắt khi còn nóng, trước cùng y đem hôn sự làm xong. Cái này là sư phó các ngươi dạy ta a, vịt luột chín mà không ăn nó còn có thể bay mất đúng hay không?”
Vô Biên rất nhanh đã thu lại vẻ xấu hổ, chậm rãi mà nói: “Bất quá, ta vốn định sau khi thành hôn sẽ đem Khinh Khinh đến gặp các ngươi, ai biết các ngươi cũng quá gấp gáp, ngươi nói tối hôm qua động phòng hoa chúc, đó là cơ hội mà ta thật vất vả lắm mới quơ được, còn không chưa đem Khinh Khinh ăn đến miệng…”
Vô Biên không đợi nói xong, đã bị một đôi giày bay tới đập vô mặt, hắn quát to một tiếng, nhảy về phía sau, chỉ thấy Dư Khinh đứng ở bên cạnh Minh Nguyệt chưởng môn, gương mặt đỏ như muốn xuất huyết, nghiến răng nghiến lợi từng chữ một nói: “Vô Biên, ngươi nói thêm một tiếng nữa xem.”
“Yên tâm yên tâm, vợ đồ đệ, không khí của chúng ta Bạch Vân sơn xá rất mở cửa.” Minh Nguyệt chưởng môn vỗ vỗ bả vai Dư Khinh, may mà không khiến y tăng thêm tức giận.
Vô Biên đảo mắt hai cái, hừ một tiếng nói: “Được lắm được lắm, các ngươi rốt cuộc cũng không có gì đúng không? Nếu đã không có chuyện gì, ta cùng Khinh Khinh về phòng của ta.”
“Ân, đương nhiên là có việc.” Thanh Phong đạo trưởng khụ một tiếng, rồi mới tiến lên: “Vô Biên a, cái kia…Phòng của ngươi đã bị thước sào cưu chiêm*, ngươi xem, không bằng ngươi ở noãn các* trong phòng của ta chịu đựng vào ngày đi.
_thước sào cưu chiêm: chim cưu chiếm tổ chim khách => có người vào ở
_noãn các: buồn sưởi
Vô Biên giận dữ, nghĩ thầm nói kiểu gì vậy? Nếu ở trong buồng sưởi của ngươi, Khinh Khinh còn có thể cùng mình song tu sao?
Mới vừa nghĩ đến đây, chợt nghe tiếng của một đồng tử truyền đến: “Sư tổ, những tên kia lại tới nữa.”
“Ân, đã biết.”
Minh Nguyệt chưởng môn lên tiếng, đối Vô Biên nói nhỏ: “Gọi các ngươi trở về quả thật là có chuyện, bất quá cũng không phải đại sự gì, chính là Lê Vân Quan cùng Tử Tinh và mấy phái đạo sĩ khác liên hợp lại, đến sơn xá chúng ta tìm ngươi khởi binh vấn tội, nói ngươi bao che yêu tinh, Vô Biên, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Vô Biên “Nga” một tiếng, cười lạnh nói: “Nguyên lai là bọn họ, bọn họ thật còn có này lá gan. Hừ, cho dù lá gan có lớn, da mặt cũng không cần sao?”
Lập tức liền đem chuyện ở trong *** của Hồng Y phát hiện bọn đạo sĩ này đi nơi tu yêu bắt yêu tinh luyện chế kể ra. Quả nhiên, hai vị đạo trưởng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt chưa nghe xong, sắc mặt cũng đã trầm xuống.
“Nếu là chuyện này, đừng nói bọn họ đuối lý, cho dù bọn họ là đúng lý hợp tình, cũng quyết không dám tới sơn xá của chúng ta hỏi tội. Nhất định là có Lê Vân Quan ở phía sau làm chỗ dựa, kỳ quái, sư phó a, chúng ta cùng Lê Vân Quan từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, các ngươi khi nào lại đắc tội bọn họ?”
Thanh Phong đạo trưởng trừng mắt nhìn Vô Biên một cái, khụ một tiếng nói: “Chúng ta sao vậy có thể đi đắc tội với bọn họ. Còn không phải bởi vì ngươi, vốn là đệ tử trẻ tuổi được xem là ưu tú nhất, nổi bật nhất thế nhưng so ra lại kém Giang Thượng Hàn kia, khiến mặt mũi già nua của ta cùng chưởng môn không thể hãnh diện, chúng ta nào có thể nào đi chủ động tìm người của Lê Vân Quan lui tới.”
Vô Biên rút khóe miệng: “Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ, tôn chỉđạo gia chính là thanh tĩnh vô vi, lớn tuổi như vậy, còn muốn tranh giành danh tiếng. Được rồi, đừng lạc đề, nếu không tới lui, bọn họ sao có thể tìm đến chúng ta? Ta biết bọn họ rất lợi hại, cũng không phục chúng ta, nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội tới động chúng ta, lần này là tại sao?”
“Chính là vì cái người đang nằm ở trong phòng ngươi a.” Thanh Phong đạo trưởng bĩu môi: “Tốt lắm, các ngươi qua đó xem đi, cần gì cứ hỏi Đồng nhi, liền rõ ràng. Ta cùng chưởng môn đi ứng phó mấy đứa tạp mao này trước, hừ, nguyên lai là có chuyện như thế, lúc này phải cho bọn họ biết, Bạch Vân sơn xá chúng ta không phải dễ chọc. Phạm hạ gây tội nghiệt như vậy, còn dám lộ diện ư.” Nói xong, vung tay áo đi ra ngoài.
Dư Khinh nghe xong líu lưỡi, nghĩ thầm mọi người đều nói người tu đạo dữ thế vô tranh*. Nhưng tính tình hai vị sư tổ này cũng quá bạo đi?
_dữ thế vô tranh: không tranh luận chuyện thế giới.
Rồi lập tức định cùng Vô Biên trở về phòng, lại bị Vô Biên kéo đi vào trong đại điện, đứng ở phía sau một đám đệ tử.
Không biết bay bao lâu, bởi vì là ở trên mây, tốc độ lại như tia chớp, cho nên Dư Khinh cũng lạnh cóng, cũng may giá y* rộng thùng thình, lại có vài tầng, mới có thể chịu được chút khí lạnh. Hơn nữa có Vô Biên đem y ôm vào trong ngực, nói chung cũng không đến nỗi rét đến mặt xanh môi trắng.
_giá y: áo cưới.
Trời còn chưa sáng ni, Dư Khinh dựa vào lòng Vô Biên nghe tiếng gió gào thét qua hai bên tay, trong lòng tính toán đại khái đã bay hai ba canh giờ, ngày cũng sắp sáng. Chợt nghe Vô Biên trầm giọng nói: “Khinh Khinh, tới rồi.”
Lời còn chưa dứt, Dư Khinh liền cảm giác được thân thể bỗng nhiên rơi xuống, tim của y đập kịch liệt, vội vàng nắm chặt tay áo Vô Biên, cắn chặt môi đễ không phát ra tiếng âm, e sợ khiến cho Vô Biên phân tâm.
Chỉ trong chớp mắt, hai chân lại đột ngột chạm đến mặt đất. Vô Biên đỡ lấy thắt lưng Dư Khinh, ghé vào lỗ tai yn nhẹ giọng nói: “Khinh Khinh, tới rồi, đây là Bạch Vân sơn xá.”
Dư Khinh thở phào một hơi, vội vàng từ trong lòng Vô Biên ngẩng đầu lên, y nghĩ y đã nhìn thấy một nơi như bồng lai tiên cảnh: mao diêm thảo xá* xếp từng lớp, thanh sơn lục thủy**, sương trắng trắng như tuyết lượn lờ, bạch hạc phượng hoàng du nhàn*** bay qua.
_mao diêm thảo xá: nhà lẫn mái nhà đều bằng cây cỏ.
_thanh sơn lục thủy: non xanh nước biếc.
_du nhàn: rãnh rổi và An nhàn.
Cũng bởi vậy, y thật lâu cũng không có cách nào đem mình từ trong cơn kinh ngạc kéo ra. Thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng nói nặng trĩu của Vô Biên: “Chúng ta vào xem đi, sao một chút động tĩnh cũng không có vậy chứ?” Y mới hồi phục tinh thần lại.
“Vô Biên, nơi này chính là Bạch Vân sơn xá của các ngươi?”Nắm tay Vô Biên bước bậc thang cẩm thạch cao ngất đến trên mây kia, Dư Khinh vẫn là không thể tin được hết thảy trước mắt.
“Đúng vậy, đây là Bạch Vân sơn xá. Là nơi mà tất cả đạo gia đệ tử luôn hướng tới.” Vô Biên tự hào cười, nhưng lại nhớ tới giờ phút này sư môn không biết đã gặp phải loại nào độc hại, nụ cười kia cũng ảm đạm xuống.
“Các ngươi… Các ngươi gọi cái này là sơn xá cái gì a? Đây là gạt người mà.”
Dư Khinh bởi vì quá mức chấn kinh, cho nên xem nhẹ tâm tình trầm trọng của chồng: “Này… Này căn bản phải tên là Bạch Vân hoàng cung đi? Không, không đúng, hoàng cung cũng không tráng lệ như thế, kêu Tiên cung cũng không sai biệt lắm. Các ngươi… Các ngươi nếu gọi là sơn xá, chuyện này làm sao khiến cho các ẩn sĩ đang chân chính ở trong sơn sá chịu nổi a?”
Vô Biên cho dù tâm tình không tốt, cũng bị lời nói của Dư Khinh chọc cười một chút, hắn lắc đầu nói: “Nơi này là thánh địa đạo giáo, mỗi một năm đều đã có các đại môn phái đến tụ tập, luận bàn đạo thuật với nhau, nếu là quá keo kiệt thì không được a. Huống chi, trước khi tổ sư gia phi tiên, nơi này đích xác chỉ là vài toà sơn xá mà thôi, chính là sau mỗi một thế hệ đại chưởng môn dần dần tu sửa, cuối cùng mới thành quy mô như trước mắt.”
Bậc thang thật dài nhưng không có điểm ngừng kia, nhưng khi đi theo Vô Biên, không đến vài bước liền đặt lên bậc thang cao nhất, lúc này mới thấy rõ mây mù bao phủ toàn bộ sơn môn thật lớn, bên trên một cái cửa cái đề một chữ ”vấn” thật lớn, bên còn lại cũng đề chữ ”đạo” thật to.
_vấn & đạo: hỏi và đáp.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy chữ nặc to đầy trong sân(1), thương tùng thúy bách cổ ý sâm sâm(2), trong không khí thoáng mùi hương của kỳ hoa dị thảo(3), mỹ cảnh điểu ngữ hoa hương(4) này, dù như thế nào cũng không giống cảnh tượng nên có sau khi trải qua kiếp nạn.
_TBD: câu này tiểu Bạch cũng không hiểu nên chém thui. Ai biết chỉ TBD dùm nha!!只见诺大的一重院落内
_ thương tùng thúy bách cổ ý sâm sâm: cây thông và gỗ bách xanh biếc cổ kính rậm rạp.
_kỳ hoa dị thảo: hoa thơm cỏ lạ.
_điểu ngữ hoa hương: chim hót líu lo, muôn hoa tươi thắm.
Dư Khinh một bên nhìn một bên buồn bực, thầm nghĩ cho dù là trước khi tai khiếp đến, cũng không nên có dáng vẻ này mà a, dù sao cũng phải có chút không khí của ”gió thổi mưa giông trước cơn bão” cùng ”như lâm đại địch” đi.
Chẳng những là Dư Khinh, mà ngay cả Vô Biên đều mơ màng, thì thào lẩm bẩm: “Hay là sơn xá đã bị công phá, bây giờ là địch nhân cố ý thiết hạ bẫy rập, vì bắt chúng ta sao?”
“Chính là, không phải nói Bạch Vân sơn xá rất lợi hại sao? Không đạo lý mau ngủm như thế chứ? Tối thiểu, ba năm ngày hẳn là có thể chống đỡ được đi?” Dư Khinh kéo kéo cánh tay của Vô Biên, từng bước một dò xét đường đi, sợ ở một nơi nào đóbỗng nhiên xuất hiện một cái hố to cùng bẫy.
Đúng vậy a, dù sao cũng không thể tới mức không chịu được một kích a. Địch nhân nếu thực lợi hại như thế, còn phải cần dùng bẫy để đối phó ta sao?” Vô Biên cũng là trăm tư không được lý giải.
Hai người cứ thế thật cẩn thận đi mấy chục bước, mắt thấy gần đến đại điện, chợt nghe một trận âm thanh “Cục cục tác cục cục tác” vang lên, tiếp theo một con gà mái hoa lau bước tám bước, ngẩng đầu ưỡn ngực từ góc phòng đi ra.
Vô Biên cùng Dư Khinh đều mở to hai mắt nhìn gà mái tinh thần sung mãn kia, con gà mái như cảm giác được bọn họ đang để ý đến mình, thế là dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu lớn khinh thường liếc bọn họ một cái, ý là: nhóc con, chưa từng thấy qua gà mái xinh đẹp a? Nhìn hai người các ngươi, ánh mắt đều thẳng …
Dư Khinh liền cảm thấy một cỗ sát khí từ trên người Vô Biên đột nhiên dâng lên, đang lúc y không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng đã tới lúc địch nhân xuất hiện, y lại nghe thấy Vô Biên xả giọng rống to lên: “Thanh Phong, Minh Nguyệt, hai lão gia khỏa các ngươi đi ra cho ta, đi ra…”
“Thanh Phong Minh Nguyệt là ai?” Dư Khinh hoảng sợ, rồi mới chợt nghe Vô Biên thở phì phì nói: “Thanh Phong là sư phó của ta, Minh Nguyệt là chưởng môn hiện tại của Bạch Vân sơn xá.”
“Ngươi… Ngươi đối đãi sư phó cùng chưởng môn, chính là… Chính là loại thái độ này?” Dư Khinh cảm thấy chân như có chút như nhũn ra, sờ sờ đầu Vô Biên: không phát sốt a.
“Thanh Phong, Minh Nguyệt, các ngươi nếu không ra, ta sẽ đem cái núi này đốt…” Vô Biên lại xả giọng lớn tiếng hô to lên.
Ngay sau đó, chợt nghe một loạt tiếng bước chân tất tất tác tác, tiếp theo có người hô lớn: ”Là mao tặc phương nào, dám đến nơi này giương oai, còn gọi thẳng tục danh chưởng môn cùng trưởng lão chúng ta, không muốn sống nữa sao?”
Theo giọng nói, từ hậu viện liền trào ra rất nhiều đạo sĩ, mỗi người đều là đằng đằng sát khí, cầm trong tay các loại binh khí.
Bất quá bọn hắn vừa nhìn thấy Vô Biên, liền ngây ngẩn cả người. Đều buông binh khí trong tay, kinh ngạc hét lớn: “Vô Biên? Là ngươi sao? Đây là làm gì chứ? Chưởng môn cùng trưởng lão đã đắc tội ngươi hay sao?”
“Nguyên lai là Vô Biên a, đồ nhi ngoan, ngươi đã trở lại?”
Còn không chờ Vô Biên trả lời, các đạo sĩ liền bỗng nhiên hướng hai bên né ra, một con đường hiện ra, rồi hai lão đạo sĩ phiêu dật mới thi thi nhiên* đi ra, còn một bên ngáp.
_di di nhiên: tướng đi thong thả.
_phiêu dật: nhẹ nhàng.
Đây là chưởng môn Bạch Vân sơn xá? Là vị mà nghe nói đã gần vào tiên cảnh, nhưng không có phi tiên kia sao? Còn có vị trưởng lão kia, từng trong một đêm mà đem mấy chục con giao long làm hại một vùng tiêu diệt sạch, lợi hại đến dị thường là lão gia nầy sao?
Dư Khinh kính sợ nhìn hai vị đạo trưởng trong truyền thuyết này, thấy bọn họ tiên phong đạo cốt*, râu tóc đều là tuyết trắng không có một sợi khác màu pha tạp, hai cọng lông mi thật dài dọc gương mặt, thật là giống như tiên giáng trần.
_tiên phong đạo cốt: phong cách tiên nhân, cốt cách đạo gia.
“Các ngươi… Các ngươi nói… Nói sư môn có sự cố phát sinh, đây là bộ dáng có sự cố sao? Các ngươi nói, biến cố này chưa tới hay là đã qua? Đừng nói với ta giữa trưa ngày hôm qua hai người các ngươi ăn cơm quá no, là sự cố.”
Vô Biên nghiến răng nghiến lợi chỉ hai lão đạo sĩ. Dư Khinh nóng nảy, một phen đánh tay hắn xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm gì vậy? Đây chính là sư phó cùng chưởng môn của ngươi a, ngươi… Ngươi muốn bị trục xuất sư môn a?”
“Tốt, các ngươi liền đem ta trục xuất sư môn a.” Vô Biên ôm quyền làm hung cười lạnh, một câu chưa xong, hai lão đạo sĩ đồng thời ho khan một tiếng.
Thanh Phong đạo trưởng thanh thanh cổ họng, uy nghiêm nói: “Đươc rồi, có gì vào trong rồi nói, nơi thanh tu, ở trong này rống to kêu to, còn có thể thống gì.” Nói xong, lấy tay vuốt râu, khi trước bước đi.
Mặt Vô Biên xanh mét đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích. Dư Khinh lại cảm thấy rằng đây đã là cho hắn một bậc thang để hắn tự leo xuống, nên liều mạng lôi kéo hắn, giống như kéo trâu mà đi theo cước bộ của hai vị lão đạo, vừa đi vừa thở dài ở trong lòng, thầm nghĩ đây mà gọi là trở về sư môn hắn sao? Sao giống như là quay về sư môn của ta, còn muốn ta lôi hắn vào.
Thẳng tới khi đi vào trong hậu diện của đại điện, vài đồng tử dâng trà thơm cùng điểm tâm lên, rồi một đám lui ra ngoài hết. Lão đạo kia mới thấy Dư Khinh đầu đầy mồ hôi đem Vô Biên kéo vào, thế là hai tay cung lên lên, miệng niệm vài câu.
Dư Khinh hoảng sợ, vừa muốn hỏi Vô Biên đây là làm gì vậy, chợt nghe Vô Biên tức giận nói: “Hắn đang thiết kết giới mà.”
Nói xong rồi hướng hai lão đạo kia nói: “Ta nói, các ngươi không cần uổng phí khí lực được không? Trong sơn xá này ngoài tiểu đệ tử đồng lứa ra, người nào không biết sư huynh đệ chúng ta chưa từng sợ hai người các ngươi, phải mất hết oai phong cũng đã sớm mất hết, còn cần chờ đến hiện tại sao?”
“Ai, tình hình đột phát chúng ta ngăn lại không kịp, nếu tình hình không xảy ra đột ngột, đương nhiên là có thể giấu được một chút thì dấu một chút.”
Vị chưởng môn Minh Nguyệt kia nói xong, liền lôi kéo tay Dư Khinh khóc lóc kể lể nói: “Vợ đồ đệ, nhìn thấy nhìn thấy không? Đây chính là đồ đệ mà ta cùng sư huynh dạy dỗ a, một đám đều không đem chúng ta để vào mắt, trong lòng chúng ta thật khổ hu hu …”
Cả người Dư Khinh đều bị vị sư tổ biến thành nhân vật ngớ ngấn, nhìn thấy hắn râu tóc đã hoa râm hết còn đứng ở chỗ này khóc không ngừng, y cuối cùng cũng biết được hành vi trái khuôn mẫu của Vô Biên thường ngày đều là từ đâu mà có.
“Ít nói nhảm, rốt cuộc là chuyện gì? Nói cho các ngươi biết, ta cùng Khinh Khinh đang động phòng hoa chúc, kết quả lại bị hai lão gia khỏa các ngươi quấy rầy, ngươi nếu không cho ra một cái giải thích hợp lý, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Vô Biên ở bên cạnh kêu gào.
Mặc dù đã biết hai sư phó có bao nhiêu trái phép, nhưng Dư Khinh là người có giáo dục ở nhân gian vẫn không có cách nào quen với loại khẩu khí này của chồng, liền liếc Vô Biên một cái, lập tức khiến dáng vẻ bệ vệ đang tăng vọt lên của hắn xìu xuống vài phần.
“A phi*, ngươi còn có mặt mũi để nói a?” Minh Nguyệt đạo trưởng kêu to: “Ngươi cũng biết ngươi đang động phòng hoa chúc, nhưng ngươi có báo chúng ta biết khônf? Đem ngươi nuôi lớn, dạy pháp thuật, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Nhưng lúc ngươi đủ lông đủ cánh, rồi ngay cả thành hôn đại sự cũng không cùng chúng ta thương lượng liền làm, ngươi đó dù sao cũng phải làm một con hạc đến thông báo một tiếng chứ.”
_a phi: hành động phỉ nhổ.
“Nga, cái này a.” Nói đến đây, Vô Biên thật là không thể ”có lý chẳng sợ” thêm nữa, Dư Khinh cũng cúi đầu thật sâu, trong lòng đem Vô Biên mắng đến chó huyết lâm đầu*, nhớ đã từng kêu ngươi báo cho sư phụ sư phó của ngươi biết, ngươi không phải nói không cần sao? Hiện tại hay rồi, khiến hai lão nhân gia người ta tìm tới cửa đi?
_chó huyết lâm đầu: chỉ hành động mắng xối xả kịch liệt.
“Sư phó, các ngươi không biết, ta thật vất vả mới đem Khinh Khinh bắt vào trong tay, vốn là muốn mang y trở về cho các ngươi xem, bất quá vì quá trình đeo đuổi quá mức gian khổ, cho nên ta khi theo đuổi thành công, liền muốn lập tức rèn sắt khi còn nóng, trước cùng y đem hôn sự làm xong. Cái này là sư phó các ngươi dạy ta a, vịt luột chín mà không ăn nó còn có thể bay mất đúng hay không?”
Vô Biên rất nhanh đã thu lại vẻ xấu hổ, chậm rãi mà nói: “Bất quá, ta vốn định sau khi thành hôn sẽ đem Khinh Khinh đến gặp các ngươi, ai biết các ngươi cũng quá gấp gáp, ngươi nói tối hôm qua động phòng hoa chúc, đó là cơ hội mà ta thật vất vả lắm mới quơ được, còn không chưa đem Khinh Khinh ăn đến miệng…”
Vô Biên không đợi nói xong, đã bị một đôi giày bay tới đập vô mặt, hắn quát to một tiếng, nhảy về phía sau, chỉ thấy Dư Khinh đứng ở bên cạnh Minh Nguyệt chưởng môn, gương mặt đỏ như muốn xuất huyết, nghiến răng nghiến lợi từng chữ một nói: “Vô Biên, ngươi nói thêm một tiếng nữa xem.”
“Yên tâm yên tâm, vợ đồ đệ, không khí của chúng ta Bạch Vân sơn xá rất mở cửa.” Minh Nguyệt chưởng môn vỗ vỗ bả vai Dư Khinh, may mà không khiến y tăng thêm tức giận.
Vô Biên đảo mắt hai cái, hừ một tiếng nói: “Được lắm được lắm, các ngươi rốt cuộc cũng không có gì đúng không? Nếu đã không có chuyện gì, ta cùng Khinh Khinh về phòng của ta.”
“Ân, đương nhiên là có việc.” Thanh Phong đạo trưởng khụ một tiếng, rồi mới tiến lên: “Vô Biên a, cái kia…Phòng của ngươi đã bị thước sào cưu chiêm*, ngươi xem, không bằng ngươi ở noãn các* trong phòng của ta chịu đựng vào ngày đi.
_thước sào cưu chiêm: chim cưu chiếm tổ chim khách => có người vào ở
_noãn các: buồn sưởi
Vô Biên giận dữ, nghĩ thầm nói kiểu gì vậy? Nếu ở trong buồng sưởi của ngươi, Khinh Khinh còn có thể cùng mình song tu sao?
Mới vừa nghĩ đến đây, chợt nghe tiếng của một đồng tử truyền đến: “Sư tổ, những tên kia lại tới nữa.”
“Ân, đã biết.”
Minh Nguyệt chưởng môn lên tiếng, đối Vô Biên nói nhỏ: “Gọi các ngươi trở về quả thật là có chuyện, bất quá cũng không phải đại sự gì, chính là Lê Vân Quan cùng Tử Tinh và mấy phái đạo sĩ khác liên hợp lại, đến sơn xá chúng ta tìm ngươi khởi binh vấn tội, nói ngươi bao che yêu tinh, Vô Biên, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Vô Biên “Nga” một tiếng, cười lạnh nói: “Nguyên lai là bọn họ, bọn họ thật còn có này lá gan. Hừ, cho dù lá gan có lớn, da mặt cũng không cần sao?”
Lập tức liền đem chuyện ở trong *** của Hồng Y phát hiện bọn đạo sĩ này đi nơi tu yêu bắt yêu tinh luyện chế kể ra. Quả nhiên, hai vị đạo trưởng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt chưa nghe xong, sắc mặt cũng đã trầm xuống.
“Nếu là chuyện này, đừng nói bọn họ đuối lý, cho dù bọn họ là đúng lý hợp tình, cũng quyết không dám tới sơn xá của chúng ta hỏi tội. Nhất định là có Lê Vân Quan ở phía sau làm chỗ dựa, kỳ quái, sư phó a, chúng ta cùng Lê Vân Quan từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, các ngươi khi nào lại đắc tội bọn họ?”
Thanh Phong đạo trưởng trừng mắt nhìn Vô Biên một cái, khụ một tiếng nói: “Chúng ta sao vậy có thể đi đắc tội với bọn họ. Còn không phải bởi vì ngươi, vốn là đệ tử trẻ tuổi được xem là ưu tú nhất, nổi bật nhất thế nhưng so ra lại kém Giang Thượng Hàn kia, khiến mặt mũi già nua của ta cùng chưởng môn không thể hãnh diện, chúng ta nào có thể nào đi chủ động tìm người của Lê Vân Quan lui tới.”
Vô Biên rút khóe miệng: “Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ, tôn chỉđạo gia chính là thanh tĩnh vô vi, lớn tuổi như vậy, còn muốn tranh giành danh tiếng. Được rồi, đừng lạc đề, nếu không tới lui, bọn họ sao có thể tìm đến chúng ta? Ta biết bọn họ rất lợi hại, cũng không phục chúng ta, nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội tới động chúng ta, lần này là tại sao?”
“Chính là vì cái người đang nằm ở trong phòng ngươi a.” Thanh Phong đạo trưởng bĩu môi: “Tốt lắm, các ngươi qua đó xem đi, cần gì cứ hỏi Đồng nhi, liền rõ ràng. Ta cùng chưởng môn đi ứng phó mấy đứa tạp mao này trước, hừ, nguyên lai là có chuyện như thế, lúc này phải cho bọn họ biết, Bạch Vân sơn xá chúng ta không phải dễ chọc. Phạm hạ gây tội nghiệt như vậy, còn dám lộ diện ư.” Nói xong, vung tay áo đi ra ngoài.
Dư Khinh nghe xong líu lưỡi, nghĩ thầm mọi người đều nói người tu đạo dữ thế vô tranh*. Nhưng tính tình hai vị sư tổ này cũng quá bạo đi?
_dữ thế vô tranh: không tranh luận chuyện thế giới.
Rồi lập tức định cùng Vô Biên trở về phòng, lại bị Vô Biên kéo đi vào trong đại điện, đứng ở phía sau một đám đệ tử.
/86
|