Đồng Vận một lần nữa cúi đầu, nhìn đứa con gái Mật Nha bé bỏng mềm mại đang nằm trong ngực của cô, không khỏi lầm bầm cười nói: “Con đó nha, chính là cái bình mật ngọt bên trong cái trường thành họ Cố này, tranh thủ mau mau mọc rễ nảy mầm mà trưởng thành đi thôi.”
Mà thân thể nhỏ bé trắng mềm đang nằm trong ngực Đồng Vận lại im lặng, mở to đôi mắt trong sáng, vô cùng hiếu kì mà đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh.
Lúc này Mật Nha cũng không phải là một đứa bé vô tri không biết gì, trong đầu của cô còn có ký ức của đời trước, một lần nữa trong nháy mắt thân thể và linh hồn cũng dần hòa nhập vào nhau.
Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không hiểu lí do, chỉ mơ hồ biết là từ khi được mẹ sinh ra, ngay thời điểm đó thì trong đầu cô đã bắt đầu có ý thức, ban đầu mẹ cô sinh ra thì linh hồn này không phải là cô, còn cô là bị bắt ép chui vào thân thể của em bé để đến thế giới này.
Cô sinh ra tới nay cũng được mấy ngày rồi, lúc mới bắt đầu thì mọi thứ xung quanh cô còn hơi mơ hồ, nhưng mà đến bây giờ thì Mật Nha đã có thể nhìn thấy được mọi thứ trong phòng vô cùng rõ ràng.
Đây là một gian phòng ngủ, từ tia sáng bên ngoài chiếu vào thì chắc là phòng này nằm ở phía tây, trong phòng trưng bày đồ vật rất đơn giản, một cái giường to đã chiếm hết diện tích nửa cái phòng rồi, gần đầu giường đặt một cái lò sưởi, kế đó là một hàng tủ nhỏ dưới chân giường, một cánh cửa tủ được ai đó mở ra sẵn, bên trong được xếp chồng mấy cái nệm bị dính nước tiểu vô cùng chỉnh tề. Kế bên chiếc giường thì có một cái cây ngũ trảo, bên cạnh cái cây ngũ trảo này là một cái ghế cũ, chỉ có nhiêu đó, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Tường là tường đất, nhìn ra được là đã có nhiều năm tuổi rồi mà vẫn khá bền bỉ, trên tường ngoài trừ dán một ít tờ báo chí cũ kỹ ra, thì còn có dán một bức tranh chân dung.
Nhớ lại việc mấy ngày nay cô nghe được cha mẹ ruột mình nói chuyện với nhau, cô mơ hồ cảm giác được đây là cái xã hội cũng mới được thành lập thôi, chắc là nằm khoảng những năm sáu mươi hay bảy mươi, bởi vì thời điểm này là lúc mà tất cả đồ vật đều thiếu thốn vô cùng nghiêm trọng.
Chưa kể hình như ông ngoại của cô có vẻ như là thành phần không tốt, không biết hiện tại như thế nào rồi. Có điều chuyện này cũng không liên quan tới cô, tại vì nghe qua thì có vẻ như mẹ cô đã xuống cái nông thôn này được mấy năm rồi, so với mốc thời gian dài như này thì hẳn cũng đã qua được mấy năm, đoán chừng thì cũng hết phải chịu khổ rồi.
Nằm suy nghĩ lung tung nhiều như vậy, đối với đứa bé như cô thì đã bắt đầu có chút hơi mệt.
Dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ là một cô bé mới sinh vài ngày thôi, cái đầu của cô so với cái nắm đấm cũng không lớn hơn được bao nhiêu, nên cũng không có cách nào mà có thể suy nghĩ được quá nhiều thứ cùng một lúc hay giải quyết được gì cả.
Mật Nha nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận dụng đầu óc tập hợp lại một số vấn đề, sau đó cô mới phát hiện là mình vẫn có thể suy nghĩ rành mạch rõ ràng, cô vẫn còn nhớ lại một số việc khi còn bé sẽ xảy ra, dường như mọi thứ cô vẫn có thể nhớ được, tới lúc này thì bản thân cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy sự thông minh của bản thân cùng với cái trí nhớ hiện tại mà cô đang có cũng không phải vì biến thành con nít mà đầu óc bị thoái hóa theo, như vậy cũng tốt rồi.
Cô có nghe qua là trẻ nhỏ vừa mới ra đời sẽ nhớ kỹ chuyện của kiếp trước, thậm chí còn có thể nhìn thấy nhiều thứ quỷ quái khác, nhưng mà đến khi lên bốn năm tuổi thì cũng sẽ từ từ quên đi hết.
Hi vọng đến lúc đó cô vẫn sẽ nhớ kỹ, dù sao thì cái thời đại này so với cái thời đại trước kia của cô cách nhau cũng chỉ có vài chục năm thôi, sẽ có rất nhiều sự kiện và phát triển sau này chắc là cũng y như kiếp trước của cô, không có gì thay đổi, nếu mà vẫn còn nhớ thì tương lai sẽ giúp ích cho cô rất nhiều đấy.
Mật Nha cứ như vậy mà nằm suy nghĩ hết cái này đến cái kia, lúc sau nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến âm thanh líu ra líu ríu, nghe qua thì chắc là giọng nói của mấy đứa nhỏ, chắc là đang được người lớn dắt tới đây rồi.
Cửa bị đẩy ra, cô cảm thấy một làn gió mát thổi tới đây, mẹ của cô Đồng Vận liền vội vàng cầm chăn nhỏ che lại cho cô vô cùng chặt chẽ.
"Mau đến đây đi, tranh thủ thời gian lại đây ngồi, ngồi gần lò sưởi cạnh giường bên này nè.” Đám người đi vào là chị dâu nhà Tôn Lục kế bên vách, còn có cậu nhóc họ Tiêu nhà bọn họ, cũng có thêm mấy đứa cháu khác nữa.
Mà thân thể nhỏ bé trắng mềm đang nằm trong ngực Đồng Vận lại im lặng, mở to đôi mắt trong sáng, vô cùng hiếu kì mà đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh.
Lúc này Mật Nha cũng không phải là một đứa bé vô tri không biết gì, trong đầu của cô còn có ký ức của đời trước, một lần nữa trong nháy mắt thân thể và linh hồn cũng dần hòa nhập vào nhau.
Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không hiểu lí do, chỉ mơ hồ biết là từ khi được mẹ sinh ra, ngay thời điểm đó thì trong đầu cô đã bắt đầu có ý thức, ban đầu mẹ cô sinh ra thì linh hồn này không phải là cô, còn cô là bị bắt ép chui vào thân thể của em bé để đến thế giới này.
Cô sinh ra tới nay cũng được mấy ngày rồi, lúc mới bắt đầu thì mọi thứ xung quanh cô còn hơi mơ hồ, nhưng mà đến bây giờ thì Mật Nha đã có thể nhìn thấy được mọi thứ trong phòng vô cùng rõ ràng.
Đây là một gian phòng ngủ, từ tia sáng bên ngoài chiếu vào thì chắc là phòng này nằm ở phía tây, trong phòng trưng bày đồ vật rất đơn giản, một cái giường to đã chiếm hết diện tích nửa cái phòng rồi, gần đầu giường đặt một cái lò sưởi, kế đó là một hàng tủ nhỏ dưới chân giường, một cánh cửa tủ được ai đó mở ra sẵn, bên trong được xếp chồng mấy cái nệm bị dính nước tiểu vô cùng chỉnh tề. Kế bên chiếc giường thì có một cái cây ngũ trảo, bên cạnh cái cây ngũ trảo này là một cái ghế cũ, chỉ có nhiêu đó, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Tường là tường đất, nhìn ra được là đã có nhiều năm tuổi rồi mà vẫn khá bền bỉ, trên tường ngoài trừ dán một ít tờ báo chí cũ kỹ ra, thì còn có dán một bức tranh chân dung.
Nhớ lại việc mấy ngày nay cô nghe được cha mẹ ruột mình nói chuyện với nhau, cô mơ hồ cảm giác được đây là cái xã hội cũng mới được thành lập thôi, chắc là nằm khoảng những năm sáu mươi hay bảy mươi, bởi vì thời điểm này là lúc mà tất cả đồ vật đều thiếu thốn vô cùng nghiêm trọng.
Chưa kể hình như ông ngoại của cô có vẻ như là thành phần không tốt, không biết hiện tại như thế nào rồi. Có điều chuyện này cũng không liên quan tới cô, tại vì nghe qua thì có vẻ như mẹ cô đã xuống cái nông thôn này được mấy năm rồi, so với mốc thời gian dài như này thì hẳn cũng đã qua được mấy năm, đoán chừng thì cũng hết phải chịu khổ rồi.
Nằm suy nghĩ lung tung nhiều như vậy, đối với đứa bé như cô thì đã bắt đầu có chút hơi mệt.
Dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ là một cô bé mới sinh vài ngày thôi, cái đầu của cô so với cái nắm đấm cũng không lớn hơn được bao nhiêu, nên cũng không có cách nào mà có thể suy nghĩ được quá nhiều thứ cùng một lúc hay giải quyết được gì cả.
Mật Nha nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận dụng đầu óc tập hợp lại một số vấn đề, sau đó cô mới phát hiện là mình vẫn có thể suy nghĩ rành mạch rõ ràng, cô vẫn còn nhớ lại một số việc khi còn bé sẽ xảy ra, dường như mọi thứ cô vẫn có thể nhớ được, tới lúc này thì bản thân cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy sự thông minh của bản thân cùng với cái trí nhớ hiện tại mà cô đang có cũng không phải vì biến thành con nít mà đầu óc bị thoái hóa theo, như vậy cũng tốt rồi.
Cô có nghe qua là trẻ nhỏ vừa mới ra đời sẽ nhớ kỹ chuyện của kiếp trước, thậm chí còn có thể nhìn thấy nhiều thứ quỷ quái khác, nhưng mà đến khi lên bốn năm tuổi thì cũng sẽ từ từ quên đi hết.
Hi vọng đến lúc đó cô vẫn sẽ nhớ kỹ, dù sao thì cái thời đại này so với cái thời đại trước kia của cô cách nhau cũng chỉ có vài chục năm thôi, sẽ có rất nhiều sự kiện và phát triển sau này chắc là cũng y như kiếp trước của cô, không có gì thay đổi, nếu mà vẫn còn nhớ thì tương lai sẽ giúp ích cho cô rất nhiều đấy.
Mật Nha cứ như vậy mà nằm suy nghĩ hết cái này đến cái kia, lúc sau nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến âm thanh líu ra líu ríu, nghe qua thì chắc là giọng nói của mấy đứa nhỏ, chắc là đang được người lớn dắt tới đây rồi.
Cửa bị đẩy ra, cô cảm thấy một làn gió mát thổi tới đây, mẹ của cô Đồng Vận liền vội vàng cầm chăn nhỏ che lại cho cô vô cùng chặt chẽ.
"Mau đến đây đi, tranh thủ thời gian lại đây ngồi, ngồi gần lò sưởi cạnh giường bên này nè.” Đám người đi vào là chị dâu nhà Tôn Lục kế bên vách, còn có cậu nhóc họ Tiêu nhà bọn họ, cũng có thêm mấy đứa cháu khác nữa.
/820
|