Dù sao cũng là cháu gái bảo bối của nhà họ Cố, bà nghĩ làm hoành tráng một chút cũng không sao.
Bà Cố nói chuyện một hồi cũng đưa ra quyết định vô cùng dứt khoát như vậy, làm cho người ta không có chút chỗ trống nào xen vào, Cố Kiến Quốc không còn cách nào khác đành phải nghe theo ý của mẹ mình.
Cố Kiến Quốc trở về phòng mình, anh cẩn thận đứng ở ngoài cửa dậm chân một chút cho rớt hết bông tuyết trên người, cũng đợi cho khí lạnh trên người vơi đi bớt mới dám tiến lại gần cái lò sưởi đặt ở đầu giường, vừa sưởi ấm vừa nhìn con gái nhỏ của mình. Hai cái tay nhỏ của con gái anh siết chặt thành hình nắm đấm nho nhỏ, hai tay đặt ở trên đầu nằm ngủ rất yên tĩnh.
Lông mi của cô bé hơi rũ xuống, cái mũi nhỏ thở nhẹ theo từng nhịp hô hấp, nhìn bao nhiêu lần cũng thấy vô cùng đáng yêu tinh xảo.
Cố Kiến Quốc là một người đàn ông trưởng thành mà nhìn thấy cảnh này mũi cũng có chút cay cay, cô vợ nhà anh sao lại có thể sinh cho anh một đứa bé đáng yêu như thế cơ chứ!
"Anh trở về rồi à?" Đồng Vận vừa cho bé bú xong mới đặt con xuống ngủ, thân thể cũng có chút mệt mỏi, không để ý liền ngủ cạnh con bé lúc nào không hay, vừa giật mình thức giấc liền thấy chồng của mình ngồi nhìn con gái đến phát ngốc luôn.
"Ừm, anh vừa về, em muốn uống nước không, anh lấy cho em, hay là phải ăn chút gì đó trước?” Cố Kiến Quốc không để lại dấu vết gì vội che cái mũi đang đỏ, quay sang chỗ khác để vợ không thấy ánh mắt cay cay của anh.
"Vừa rồi là thế nào đây, dùng cái ánh mắt đó nhìn con bé chẳng khác nào đang nhìn người yêu tám năm mới gặp lại vậy!” Đồng Vận nhìn chồng của cô có chút khó hiểu hỏi anh, ánh mắt không khỏi liếc qua nhìn anh lâu thêm chút nữa.
Cố Kiến Quốc nhìn Đồng Vận đang nằm ở trong chăn, khuôn mặt trắng trẻo hai má ửng hồng, mái tóc đen dài có hơi rối được trải đều trên cái gối, bởi vì vừa tỉnh ngủ mà đôi mắt có chút mông lung, giọng nói lười biếng pha một chút sự buồn ngủ chất chứa bên trong, cất lên tạo nên một sự gợi cảm vô cùng, mà đôi mắt đồng dạng đang nhìn anh vô cùng trong trẻo thanh thiết, nghiêng nghiên nhìn qua, mang nửa phần oán trách lại nửa phần có ý cười, làm anh cảm giác nhất thời ngực có chút bồn chồn.
Anh lập tức nhìn xem bên trong bên ngoài nhà có ai không, liền đi đến bên cạnh cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt của Đồng Vận rồi nói: “Em mau mau khỏe lại đi …”
Câu phía sau anh không nói gì cả, có điều Đồng Vận tự nhiên hiểu ý anh muốn nói là gì, gương mặt đỏ ửng liếc nhìn anh thêm một cái nữa, sau đó cô mới hỏi: “Anh đi qua gặp mẹ, mẹ có nói gì không?”
Cố Kiến Quốc nhớ tới lời của mẹ, vội vàng báo cáo lại cho vợ của mình: “Anh đến tìm mẹ nói chuyện một hồi, nhờ mẹ đặt tên cho con gái chúng ta.”
Đồng Vận đối người mẹ chồng làm giáo viên dạy tiểu học này là vô cùng kính trọng bà, cô có nghe Cố Kiến Quốc từng nói qua, nhà mẹ chồng anh trước kia là một hộ gia đình làm nha hoàn cho nhà kia, cũng không giỏi chữ nghĩa lại phải chịu đủ mọi sự hành hạ, về sau chạy nạn đến đây sống thì được gả cho cha chồng.
Có điều cô luôn cảm thấy người mẹ chồng này của cô là một người ăn nói rất có chiều sâu, bình thường trong lời nói cũng đã chứa đầy kiến thức rồi, nhìn cũng không phải chỉ là một người trong một gia đình nha hoàn bình thường.
Đồng Vận tức hỏi vội: "Lấy tên là gì vậy ạ?"
Cố Kiến Quốc cười nói: "Mẹ đặt tên ở nhà là Mật Nha còn tên ở ngoài gọi là Cố Phi.”
"Mật Nha, Cố Phi..." Đồng Vận vừa nghe hai cái tên này đều rất là thích, tên ở nhà nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, còn cái tên kia thì lại vô cùng hào phóng ngắn gọn, cũng rất dễ nghe.
Chữ Phi đó cho cô cảm nhận nó hiện ra sự lộng lẫy xinh đẹp, lại thêm cái màu đỏ trong tên cũng rất hay.
Thêm màu đỏ tượng trưng cho màu cờ Trung Quốc, cái chữ phi này dù đẹp đẽ nhưng cũng không quá khác người.
Nghe xong suy ngẫm một hồi, cô thật sự hài lòng nói với chồng mình: “Mẹ đặt cái tên này thật sự rất hay.”
Đang khi hai người nói chuyện, cúi đầu nhìn qua con gái đang nằm ngủ ngon vô cùng ngọt ngào, nhìn cô bé nói: “Về sau, con liền được gọi là Mật Nha nha, vậy nên Mật Nha của chúng ta phải ngoan ngoãn nha.”
Cố Kiến Quốc ngồi nhìn cô vợ xinh đẹp của mình, rồi lại quay qua nhìn cô con gái mềm mềm, anh cảm giác thấy cuộc đời mình quá đủ rồi không cần gì khác nữa, lập tức liền cởi giày ra leo lên giường chui vào trong chăn ôm lấy vợ vào trong ngực nói: “Mẹ cũng có nói muốn tổ chức tiệc đầy tháng hoành tráng cho Mật Nha một chút.”
"Tổ chức hoành tráng à? Em thấy hay là thôi đi, bây giờ cũng là đầu năm tất cả mọi người hiện tại cũng không có giàu có gì, chưa nói cha em hiện tại lại đang bị điều tra nữa …”
Bà Cố nói chuyện một hồi cũng đưa ra quyết định vô cùng dứt khoát như vậy, làm cho người ta không có chút chỗ trống nào xen vào, Cố Kiến Quốc không còn cách nào khác đành phải nghe theo ý của mẹ mình.
Cố Kiến Quốc trở về phòng mình, anh cẩn thận đứng ở ngoài cửa dậm chân một chút cho rớt hết bông tuyết trên người, cũng đợi cho khí lạnh trên người vơi đi bớt mới dám tiến lại gần cái lò sưởi đặt ở đầu giường, vừa sưởi ấm vừa nhìn con gái nhỏ của mình. Hai cái tay nhỏ của con gái anh siết chặt thành hình nắm đấm nho nhỏ, hai tay đặt ở trên đầu nằm ngủ rất yên tĩnh.
Lông mi của cô bé hơi rũ xuống, cái mũi nhỏ thở nhẹ theo từng nhịp hô hấp, nhìn bao nhiêu lần cũng thấy vô cùng đáng yêu tinh xảo.
Cố Kiến Quốc là một người đàn ông trưởng thành mà nhìn thấy cảnh này mũi cũng có chút cay cay, cô vợ nhà anh sao lại có thể sinh cho anh một đứa bé đáng yêu như thế cơ chứ!
"Anh trở về rồi à?" Đồng Vận vừa cho bé bú xong mới đặt con xuống ngủ, thân thể cũng có chút mệt mỏi, không để ý liền ngủ cạnh con bé lúc nào không hay, vừa giật mình thức giấc liền thấy chồng của mình ngồi nhìn con gái đến phát ngốc luôn.
"Ừm, anh vừa về, em muốn uống nước không, anh lấy cho em, hay là phải ăn chút gì đó trước?” Cố Kiến Quốc không để lại dấu vết gì vội che cái mũi đang đỏ, quay sang chỗ khác để vợ không thấy ánh mắt cay cay của anh.
"Vừa rồi là thế nào đây, dùng cái ánh mắt đó nhìn con bé chẳng khác nào đang nhìn người yêu tám năm mới gặp lại vậy!” Đồng Vận nhìn chồng của cô có chút khó hiểu hỏi anh, ánh mắt không khỏi liếc qua nhìn anh lâu thêm chút nữa.
Cố Kiến Quốc nhìn Đồng Vận đang nằm ở trong chăn, khuôn mặt trắng trẻo hai má ửng hồng, mái tóc đen dài có hơi rối được trải đều trên cái gối, bởi vì vừa tỉnh ngủ mà đôi mắt có chút mông lung, giọng nói lười biếng pha một chút sự buồn ngủ chất chứa bên trong, cất lên tạo nên một sự gợi cảm vô cùng, mà đôi mắt đồng dạng đang nhìn anh vô cùng trong trẻo thanh thiết, nghiêng nghiên nhìn qua, mang nửa phần oán trách lại nửa phần có ý cười, làm anh cảm giác nhất thời ngực có chút bồn chồn.
Anh lập tức nhìn xem bên trong bên ngoài nhà có ai không, liền đi đến bên cạnh cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt của Đồng Vận rồi nói: “Em mau mau khỏe lại đi …”
Câu phía sau anh không nói gì cả, có điều Đồng Vận tự nhiên hiểu ý anh muốn nói là gì, gương mặt đỏ ửng liếc nhìn anh thêm một cái nữa, sau đó cô mới hỏi: “Anh đi qua gặp mẹ, mẹ có nói gì không?”
Cố Kiến Quốc nhớ tới lời của mẹ, vội vàng báo cáo lại cho vợ của mình: “Anh đến tìm mẹ nói chuyện một hồi, nhờ mẹ đặt tên cho con gái chúng ta.”
Đồng Vận đối người mẹ chồng làm giáo viên dạy tiểu học này là vô cùng kính trọng bà, cô có nghe Cố Kiến Quốc từng nói qua, nhà mẹ chồng anh trước kia là một hộ gia đình làm nha hoàn cho nhà kia, cũng không giỏi chữ nghĩa lại phải chịu đủ mọi sự hành hạ, về sau chạy nạn đến đây sống thì được gả cho cha chồng.
Có điều cô luôn cảm thấy người mẹ chồng này của cô là một người ăn nói rất có chiều sâu, bình thường trong lời nói cũng đã chứa đầy kiến thức rồi, nhìn cũng không phải chỉ là một người trong một gia đình nha hoàn bình thường.
Đồng Vận tức hỏi vội: "Lấy tên là gì vậy ạ?"
Cố Kiến Quốc cười nói: "Mẹ đặt tên ở nhà là Mật Nha còn tên ở ngoài gọi là Cố Phi.”
"Mật Nha, Cố Phi..." Đồng Vận vừa nghe hai cái tên này đều rất là thích, tên ở nhà nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, còn cái tên kia thì lại vô cùng hào phóng ngắn gọn, cũng rất dễ nghe.
Chữ Phi đó cho cô cảm nhận nó hiện ra sự lộng lẫy xinh đẹp, lại thêm cái màu đỏ trong tên cũng rất hay.
Thêm màu đỏ tượng trưng cho màu cờ Trung Quốc, cái chữ phi này dù đẹp đẽ nhưng cũng không quá khác người.
Nghe xong suy ngẫm một hồi, cô thật sự hài lòng nói với chồng mình: “Mẹ đặt cái tên này thật sự rất hay.”
Đang khi hai người nói chuyện, cúi đầu nhìn qua con gái đang nằm ngủ ngon vô cùng ngọt ngào, nhìn cô bé nói: “Về sau, con liền được gọi là Mật Nha nha, vậy nên Mật Nha của chúng ta phải ngoan ngoãn nha.”
Cố Kiến Quốc ngồi nhìn cô vợ xinh đẹp của mình, rồi lại quay qua nhìn cô con gái mềm mềm, anh cảm giác thấy cuộc đời mình quá đủ rồi không cần gì khác nữa, lập tức liền cởi giày ra leo lên giường chui vào trong chăn ôm lấy vợ vào trong ngực nói: “Mẹ cũng có nói muốn tổ chức tiệc đầy tháng hoành tráng cho Mật Nha một chút.”
"Tổ chức hoành tráng à? Em thấy hay là thôi đi, bây giờ cũng là đầu năm tất cả mọi người hiện tại cũng không có giàu có gì, chưa nói cha em hiện tại lại đang bị điều tra nữa …”
/820
|