Chính là năm đứa trẻ kia!!!
Đời này cô sợ nhất chính là trẻ con. Dù cô từng tiếp xúc với trẻ con, hơn phân nửa cũng là những đứa trẻ nghịch ngợm.
Ví dụ như đồng nghiệp cô có một bé gái sáu tuổi, đến phòng làm việc đòi cô mua đồ hoặc làm nũng gọi cô “dì ơi” nhằm lấy vòng cổ bông tai của cô để đeo, còn nhờ cô đừng nói cho mẹ nó biết.
Một hai lần cũng thôi đi, mấy lần sau, cô rốt cục nhịn không được nói với đồng nghiệp, người đó trước mặt cô nói xin lỗi, nói con mình còn nhỏ không hiểu chuyện mong cô bỏ qua, kết quả xoay người liền cùng đồng nghiệp khác nói cô keo kiệt không có tình thương, đối xử khắt khe với trẻ nhỏ.
Còn có con của họ hàng thân thích, mỗi lần tới nhà cô, đều giống như tới ăn cướp. Nếu cô không đem đồ trang điểm, trang sức cùng với các sản phẩm điện tử cất đi, đây tuyệt đối là một cuộc tai nạn. Hơn ngàn sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm có thể bị bôi trét khắp nơi.
Cô còn chưa tức giận, chỉ không cười nói với họ rằng ” không có gì”, họ cũng phải phàn nàn với mẹ của cô “Sao Lam Lam càng ngày càng khó tính vậy, cùng đứa bé chấp nhặt? Con gái lớn như vậy rồi còn không mau kết hôn rồi sinh con đi, nếu không sau này liền trở thành đồ cổ đấy.”
Chỉ sợ cả đống đồ mỹ phẩm của cô đều bị đứa cháu này phá hỏng rồi, mẹ cô còn mắng tới mắng lui. Cuối cùng cô tự mình mua nhà thay vì để dành tiền cho em trai mua phòng cưới, tiện đà phát triển đến việc cô không muốn kết hôn và sinh con.
“Con dù sao cũng không có con, nhà này cùng tiền này về sau không phải cho bọn họ hay sao? Bọn họ bị sao vậy? Cũng không phải đem cho người ngoài, không sợ lãng phí.”
Tóm lại cô sợ cưới, sợ trẻ con sợ làm mẹ, không muốn có những đứa con như tiểu quỷ, không muốn trở thành người giống mẹ mình.
Cô quyết định độc thân cả đời, không hại người mà cũng không hại mình.
Thà đánh liều mười năm làm việc chăm chỉ, để cuộc sống tự do thoải mái, cần gì phải tìm đàn ông rồi sinh một đứa con làm giảm chất lượng cuộc sống?
Ai ngờ, ông trời ngứa mắt cô, lại để cô xuyên vào một người đàn bà đanh đá, mang theo năm đứa con khỏe mạnh, còn tặng kèm một ông chồng đầu gỗ!
Thời gian này không biết trôi qua như thế nào a!!!
Cô nhắm mắt lại thật chặt, nghĩ xem có thể xuyên trở lại, hoặc đây chỉ là một giấc mơ thôi?
Lúc này bên tai truyền đến tiếng khóc sợ hãi của trẻ con, “Mẹ...... Chết...... Chết......” Một cái nhỏ tay sờ loạn trên mặt cô, cũng không biết nặng nhẹ, làm cho cô đau mắt đau cổ, hô hấp cũng khó khăn.
Lâm Lam chỉ đành phải mở mắt, đem bàn tay kia bỏ ra, “Làm gì vậy?”
Nói xong cô liền hối hận, mình nói giọng quá dữ, lại làm nó sợ.
Nhưng đứa nhỏ kia cũng không để ý, một đôi mắt to gắt gao nhìn cô, chỉ sợ cô thật sự đã chết rồi.
Mặc dù Lâm Lam không thích trẻ con, nhưng cũng thừa nhận đứa trẻ này có một đôi mắt to tròn xinh đẹp, trong bóng tối mờ tỏa sáng long lanh, chỉ tiếc bé quá mức gầy yếu, cộng thêm không ai tỉ mỉ chăm sóc, cả người vô cùng bẩn.
Đây là con nhỏ nhất của nguyên chủ- Vượng Vượng, năm nay 4 tuổi, bởi vì sinh non nên từ nhỏ yếu ớt, còn có khuynh hướng tự bế, nguyên chủ rất ghét bé, cảm thấy bé như một người mù, một kẻ ngu, là một gánh nặng.
Lâm Lam lại không thấy nó ngu ngốc, kẻ ngu sao có thể có ánh mắt chăm chú sáng ngời như vậy?
“Mẹ, ăn.” Nó vươn bàn tay nhỏ bé đen đúa ra, trên có một viên kẹo đang tan chảy.
Vô cùng bẩn.Lâm Lam thấy vậy có chút buồn nôn.
Nhưng cô cũng không nhẫn tâm giận lây sang bé, dù sao việc mình xuyên qua là một chuyện rất kì lạ, không liên quan tới bé.
Cô nhắm mắt lại, “Con tự ăn đi, đừng chạm vào cô.”
Bàn tay đen đen dinh dính kia khiến cho cô khẩn trương ra mồ hôi lạnh.
Đứa nhỏ rất sợ cô, quả nhiên co rúm lại ở một bên không dám đụng cô nữa, chẳng qua là tầm mắt vẫn dính chặt trên người cô, sợ cô đã chết giống như lời người khác nói.
Đứa nhỏ a......
Lâm Lam thở dài, bảo cô nuôi năm đứa trẻ, đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành a.
Cô nhắm mắt lại, đem cuộc sống của nguyên chủ cùng 5 đứa con này xem qua một lần, rất nhanh mồ hôi lạnh lại chảy ròng, nguyên chủ cũng thật là lợi hại, đem mấy đứa nhỏ này đều dưỡng thành đại nhân vật phản diện trong truyện.
Lâm Lam trầm mặc một lúc lâu, cảm giác mặc dù mình không sợ việc sống sót bằng thân phận của nguyên chủ, nhưng không có dũng khí đón nhận năm đứa trẻ này.
Tương lai của bọn chúng, thật sự là quá mức...... Cô một khi đã tiến vào nhân vật, vậy thì phải có trách nhiệm chăm sóc và hướng dẫn chúng đi đúng đường.
Trời ạ, cô sợ nhất là trẻ con!
Cho dù tiểu thiên sứ đáng yêu cô còn sợ, huống chi thoáng cái tiến vào hình thức Địa Ngục!
Vận may này cô nhận không nổi.
Cô đang suy nghĩ miên man, nghe” két” một tiếng, có người mở cửa chạy vào.
“Mẹ, con bắt được một con cá chép rất to!” Một bé trai kháu khỉnh khỏe mạnh xông tới, hưng phấn mà khua tay múa chân, “Mẹ đoán xem con bắt như thế nào? Lúc con ở dưới nước, oạch một cái liền lấy tay bắt đấy, ha ha!”
Lâm Lam miễn cưỡng mở mắt ra nhìn nó, đây là con thứ ba, cả người chỉ mặc một cái quần cộc, toàn thân bị phơi đen nhánh, chỉ có tròng mắt trắng và hàm răng ở trong căn phòng tối mờ sáng lên, trông đặc biệt buồn cười.
Đây là Tam Vượng, kể từ khi ba tuổi bị rơi xuống sông rồi tự mình học bơi liền thích nước, trừ phi sông trong thôn bị đóng băng không thể bơi được, những lúc khác liền trốn đi bơi.
Có điều tục ngữ có câu “Chết đuối biết bơi”, tiểu tử này sau lại chính là bị chết vì đuối nước.
Ai...... Lâm Lam thở dài.
Tam Vượng khó hiểu: “Mẹ, mẹ thế nào rồi? Cá lớn như vậy cũng không vui sao?”
“Tam Vượng!” Một bé trai khác từ ngoài đi vào, thuận tay đem cửa khép lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ, tên ngốc Tam Vượng này, nếu không phải vừa rồi con giữ nó lại, nó còn muốn đem cá lên nhà chính đấy.” Bé trai ấn đầu Tam Vượng xuống, “Đần!”
Tam Vượng không phục, bĩu môi, “Đừng ấn đầu em!”
“Mẹ, có khá hơn chút nào chưa? Con đi nấu canh cá cho mẹ. Nếu không, bà nội nhất định đem cá cho chú với dì út ăn. Hôm nay bà còn sai bảo anh cả với chị đi đưa trứng gà, còn bắt chị giặt quần áo cho dì út, thật là thiên vị!”
Lâm Lam nhìn nó một cái, đây là Nhị Vượng, từ nhỏ đã rất khôn khéo, có mắt nhìn hơn so với những đứa trẻ khác, cái miệng nhỏ nhắn cũng ngọt, am hiểu nịnh nọt lấy lòng người, so sánh với con gái càng giống áo bông nhỏ (cùng ý với tri âm tri kỷ, biết quan tâm chăm sóc) của nguyên chủ hơn. Nói khó nghe một chút chính là miệng lưỡi trơn tru, khẩu phật tâm xà, dù sao sau này lớn lên dựa vào há miệng mà đi ngang thiên hạ, cuối cùng cũng bị chính cái miệng này hại.
Hiện tại những đứa trẻ này còn nhỏ, còn là một bộ dạng ngây thơ, đi đường sai cũng không biết đi như thế nào, chân chính hư hỏng phải đến khi Hàn Thanh Tùng chết.
Lâm Lam suy nghĩ nếu bây giờ cô bắt đầu dạy dỗ, có thể đem bọn nhỏ tránh khỏi kết cục bi thảm kia sao?
Aiz, gánh nặng đường xa.
Lúc này nhà chính truyền đến âm thanh chói tai của bà Hàn, lớn giọng như vậy rõ ràng là cố ý để cô nghe thấy.
Lâm Lam nhíu mày, mặc dù nguyên chủ có nhiều cái không đúng, nhưng bà già này cũng quá thiên vị, đối xử với nguyên chủ cũng quá tệ rồi.
Nàng dừng lại ý nghĩ muốn Nhị Vượng đem con cá lên nhà chính, dù sao mình cũng là người đàn bà đanh đá không cùng thuyền với bà lão này, nếu là thoáng cái hiểu Lễ kính lão, sẽ làm sợ bọn họ.
Cô nói: “Nhị Vượng, con dẫn mấy em ra ngoài nướng cá ăn đi.”
Để bọn chúng tìm chân cầu hay xó xỉnh nào nướng cá ăn cũng là chuyện bình thường, nguyên chủ trước kia không ít lần trộm đồ rồi mang theo mấy đứa trẻ ra ngoài ăn.
“Mẹ, được được, chờ nướng chín rồi con đem về cho mẹ ăn.” Nhị Vượng vừa nói vừa kéo Tam Vượng chạy đi, cũng không có quan tâm Tiểu Vượng đang ngồi co ro ở góc giường.
Đứa nhỏ đáng thương này, tất cả mọi người đều không để ý tới nó.
Lâm Lam cũng biết Nhị Vượng miệng lưỡi trơn tru, con cá đó chắc là không thể mang phần về, hơn phân nửa là chui vào bụng nó, Tam Vượng có thể ăn được hai phần là nhiều.
......
Nơi đóng quân ở tỉnh D, bộ chỉ huy.
Đoàn trưởng Trần nhìn Hàn Thanh Tùng trước mặt, mới chừng mười năm trôi qua, tân binh ngây ngô năm đó giờ đã là Đại đội trưởng. Hơn mười năm sống trong quân ngũ làm phai đi vẻ non nớt trên mặt anh, thân thể cao lớn tráng kiện, khí thế trầm ổn cô đọng.
Người này mặc dù ăn nói không tốt, nhưng trong quân đội lại rất nổi bật, trung thành, dũng cảm, sắc xảo, rất có tiền đồ.
Bây giờ anh lại nói muốn xuất ngũ? Đầu bị lừa đá sao! Mặc dù tình hình đấu tranh hiện tại nghiêm trọng, dựa vào việc Hàn Thanh Tùng nhiều lần vào sinh ra tử lập nhiều chiến công cũng có thể bảo vệ anh bình yên không ngại.
“Hàn Thanh Tùng, cậu đã là lính chính thức, năm sau sư đoàn chúng ta sẽ thành lập một đội ngũ hàng đầu, bộ chỉ huy đã quyết định bổ nhiệm cậu làm đội trưởng huấn luyện đặc biệt, bây giờ lại muốn xuất ngũ? Cậu cần phải suy nghĩ rõ ràng!”
Chức vụ này bao nhiêu người nhòm ngó, không thiếu người vót nhọn đầu cũng muốn chui vào.
Hàn Thanh Tùng nhếch khóe môi muốn nói lại thôi, nắm tay chặt hơn một chút, trầm mặc, gật đầu.
Binh lính từ nông thôn lên có thể làm đến chức vụ như anh không có mấy người, chỉ cần có chút hi vọng sẽ không ai chịu xuất ngũ về nhà, không chỉ chiến hữu của anh không hiểu, mà ngay cả chỉ huy cũng không hiểu, lập tức tìm anh đến đây hỏi rõ ràng.
Nhưng anh không muốn giải thích quá nhiều.
Những năm này mặc dù anh ở trong quân đội rất nổi bật, nhưng phải đổ máu rất nhiều, hơn nữa hai lần bị thương chỗ hiểm, có thể còn sống sót đã là rất may mắn. Với tố chất thân thể như hiện tại, để anh tới đội huấn luyện đặc biệt, ngược lại sẽ ảnh hưởng việc tập luyện.
Chủ yếu nhất chính là: trong lúc làm ra lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp...... Anh cũng không muốn đổi ý.
Mười mấy năm ở bên ngoài, một lần thăm người thân vội vàng được mấy ngày, anh không có thời gian cùng tinh lực thực hiện chức trách của một người chồng, một người cha. Cho nên trong nhà náo loạn đến tình trạng này, anh có trách nhiệm rất lớn.
Vợ tìm đến cái chết, thậm chí tuyên bố muốn dẫn con cùng nhảy sông tự vẫn, mặc dù biết cô chỉ lặp lại trò cũ uy hiếp anh, nhưng anh mệt mỏi.
Không muốn bị hành hạ thêm nữa.
Lúc trước anh liên tục bảo đảm với cô, năm sau anh sẽ xin cho thành viên trong gia đình đi theo quân đội, để cô với con cùng tới đây.
Cô rõ ràng đáp ứng, nhưng bây giờ lại thay đổi, hơn nữa chỉ cần náo, đó chính là liên hoàn náo, nhảy sông tự vẫn, treo cổ, uống thuốc trừ sâu, không làm đến long trời lỡ đất thì sẽ không bỏ qua.
Anh đã cẩn thận suy nghĩ, quyết định về nhà sống cùng vợ con.
Đoàn trưởng Trần biết Hàn Thanh Tùng là một hũ nút, sẽ không nói chuyện, vì thế cũng phải lỗi không ít người, hơn nữa anh đã quyết định chuyện gì thì bất luận kẻ nào khuyên cũng vô dụng.
Ông nói: “Cậu được phép về nhà thăm người thân trong vòng nửa tháng, xử lí tốt việc gia đình đi.”
Hàn Thanh Tùng trở lại kí túc xá, rồi lại nhận được bức thư khác từ nhà gửi đến, không giống mấy phong thư trước gọi anh trở về, đòi tìm chết hay là không được xuất ngũ.
Một phong thư này là gọi anh mau về, nhưng về để bỏ vợ!
Đời này cô sợ nhất chính là trẻ con. Dù cô từng tiếp xúc với trẻ con, hơn phân nửa cũng là những đứa trẻ nghịch ngợm.
Ví dụ như đồng nghiệp cô có một bé gái sáu tuổi, đến phòng làm việc đòi cô mua đồ hoặc làm nũng gọi cô “dì ơi” nhằm lấy vòng cổ bông tai của cô để đeo, còn nhờ cô đừng nói cho mẹ nó biết.
Một hai lần cũng thôi đi, mấy lần sau, cô rốt cục nhịn không được nói với đồng nghiệp, người đó trước mặt cô nói xin lỗi, nói con mình còn nhỏ không hiểu chuyện mong cô bỏ qua, kết quả xoay người liền cùng đồng nghiệp khác nói cô keo kiệt không có tình thương, đối xử khắt khe với trẻ nhỏ.
Còn có con của họ hàng thân thích, mỗi lần tới nhà cô, đều giống như tới ăn cướp. Nếu cô không đem đồ trang điểm, trang sức cùng với các sản phẩm điện tử cất đi, đây tuyệt đối là một cuộc tai nạn. Hơn ngàn sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm có thể bị bôi trét khắp nơi.
Cô còn chưa tức giận, chỉ không cười nói với họ rằng ” không có gì”, họ cũng phải phàn nàn với mẹ của cô “Sao Lam Lam càng ngày càng khó tính vậy, cùng đứa bé chấp nhặt? Con gái lớn như vậy rồi còn không mau kết hôn rồi sinh con đi, nếu không sau này liền trở thành đồ cổ đấy.”
Chỉ sợ cả đống đồ mỹ phẩm của cô đều bị đứa cháu này phá hỏng rồi, mẹ cô còn mắng tới mắng lui. Cuối cùng cô tự mình mua nhà thay vì để dành tiền cho em trai mua phòng cưới, tiện đà phát triển đến việc cô không muốn kết hôn và sinh con.
“Con dù sao cũng không có con, nhà này cùng tiền này về sau không phải cho bọn họ hay sao? Bọn họ bị sao vậy? Cũng không phải đem cho người ngoài, không sợ lãng phí.”
Tóm lại cô sợ cưới, sợ trẻ con sợ làm mẹ, không muốn có những đứa con như tiểu quỷ, không muốn trở thành người giống mẹ mình.
Cô quyết định độc thân cả đời, không hại người mà cũng không hại mình.
Thà đánh liều mười năm làm việc chăm chỉ, để cuộc sống tự do thoải mái, cần gì phải tìm đàn ông rồi sinh một đứa con làm giảm chất lượng cuộc sống?
Ai ngờ, ông trời ngứa mắt cô, lại để cô xuyên vào một người đàn bà đanh đá, mang theo năm đứa con khỏe mạnh, còn tặng kèm một ông chồng đầu gỗ!
Thời gian này không biết trôi qua như thế nào a!!!
Cô nhắm mắt lại thật chặt, nghĩ xem có thể xuyên trở lại, hoặc đây chỉ là một giấc mơ thôi?
Lúc này bên tai truyền đến tiếng khóc sợ hãi của trẻ con, “Mẹ...... Chết...... Chết......” Một cái nhỏ tay sờ loạn trên mặt cô, cũng không biết nặng nhẹ, làm cho cô đau mắt đau cổ, hô hấp cũng khó khăn.
Lâm Lam chỉ đành phải mở mắt, đem bàn tay kia bỏ ra, “Làm gì vậy?”
Nói xong cô liền hối hận, mình nói giọng quá dữ, lại làm nó sợ.
Nhưng đứa nhỏ kia cũng không để ý, một đôi mắt to gắt gao nhìn cô, chỉ sợ cô thật sự đã chết rồi.
Mặc dù Lâm Lam không thích trẻ con, nhưng cũng thừa nhận đứa trẻ này có một đôi mắt to tròn xinh đẹp, trong bóng tối mờ tỏa sáng long lanh, chỉ tiếc bé quá mức gầy yếu, cộng thêm không ai tỉ mỉ chăm sóc, cả người vô cùng bẩn.
Đây là con nhỏ nhất của nguyên chủ- Vượng Vượng, năm nay 4 tuổi, bởi vì sinh non nên từ nhỏ yếu ớt, còn có khuynh hướng tự bế, nguyên chủ rất ghét bé, cảm thấy bé như một người mù, một kẻ ngu, là một gánh nặng.
Lâm Lam lại không thấy nó ngu ngốc, kẻ ngu sao có thể có ánh mắt chăm chú sáng ngời như vậy?
“Mẹ, ăn.” Nó vươn bàn tay nhỏ bé đen đúa ra, trên có một viên kẹo đang tan chảy.
Vô cùng bẩn.Lâm Lam thấy vậy có chút buồn nôn.
Nhưng cô cũng không nhẫn tâm giận lây sang bé, dù sao việc mình xuyên qua là một chuyện rất kì lạ, không liên quan tới bé.
Cô nhắm mắt lại, “Con tự ăn đi, đừng chạm vào cô.”
Bàn tay đen đen dinh dính kia khiến cho cô khẩn trương ra mồ hôi lạnh.
Đứa nhỏ rất sợ cô, quả nhiên co rúm lại ở một bên không dám đụng cô nữa, chẳng qua là tầm mắt vẫn dính chặt trên người cô, sợ cô đã chết giống như lời người khác nói.
Đứa nhỏ a......
Lâm Lam thở dài, bảo cô nuôi năm đứa trẻ, đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành a.
Cô nhắm mắt lại, đem cuộc sống của nguyên chủ cùng 5 đứa con này xem qua một lần, rất nhanh mồ hôi lạnh lại chảy ròng, nguyên chủ cũng thật là lợi hại, đem mấy đứa nhỏ này đều dưỡng thành đại nhân vật phản diện trong truyện.
Lâm Lam trầm mặc một lúc lâu, cảm giác mặc dù mình không sợ việc sống sót bằng thân phận của nguyên chủ, nhưng không có dũng khí đón nhận năm đứa trẻ này.
Tương lai của bọn chúng, thật sự là quá mức...... Cô một khi đã tiến vào nhân vật, vậy thì phải có trách nhiệm chăm sóc và hướng dẫn chúng đi đúng đường.
Trời ạ, cô sợ nhất là trẻ con!
Cho dù tiểu thiên sứ đáng yêu cô còn sợ, huống chi thoáng cái tiến vào hình thức Địa Ngục!
Vận may này cô nhận không nổi.
Cô đang suy nghĩ miên man, nghe” két” một tiếng, có người mở cửa chạy vào.
“Mẹ, con bắt được một con cá chép rất to!” Một bé trai kháu khỉnh khỏe mạnh xông tới, hưng phấn mà khua tay múa chân, “Mẹ đoán xem con bắt như thế nào? Lúc con ở dưới nước, oạch một cái liền lấy tay bắt đấy, ha ha!”
Lâm Lam miễn cưỡng mở mắt ra nhìn nó, đây là con thứ ba, cả người chỉ mặc một cái quần cộc, toàn thân bị phơi đen nhánh, chỉ có tròng mắt trắng và hàm răng ở trong căn phòng tối mờ sáng lên, trông đặc biệt buồn cười.
Đây là Tam Vượng, kể từ khi ba tuổi bị rơi xuống sông rồi tự mình học bơi liền thích nước, trừ phi sông trong thôn bị đóng băng không thể bơi được, những lúc khác liền trốn đi bơi.
Có điều tục ngữ có câu “Chết đuối biết bơi”, tiểu tử này sau lại chính là bị chết vì đuối nước.
Ai...... Lâm Lam thở dài.
Tam Vượng khó hiểu: “Mẹ, mẹ thế nào rồi? Cá lớn như vậy cũng không vui sao?”
“Tam Vượng!” Một bé trai khác từ ngoài đi vào, thuận tay đem cửa khép lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ, tên ngốc Tam Vượng này, nếu không phải vừa rồi con giữ nó lại, nó còn muốn đem cá lên nhà chính đấy.” Bé trai ấn đầu Tam Vượng xuống, “Đần!”
Tam Vượng không phục, bĩu môi, “Đừng ấn đầu em!”
“Mẹ, có khá hơn chút nào chưa? Con đi nấu canh cá cho mẹ. Nếu không, bà nội nhất định đem cá cho chú với dì út ăn. Hôm nay bà còn sai bảo anh cả với chị đi đưa trứng gà, còn bắt chị giặt quần áo cho dì út, thật là thiên vị!”
Lâm Lam nhìn nó một cái, đây là Nhị Vượng, từ nhỏ đã rất khôn khéo, có mắt nhìn hơn so với những đứa trẻ khác, cái miệng nhỏ nhắn cũng ngọt, am hiểu nịnh nọt lấy lòng người, so sánh với con gái càng giống áo bông nhỏ (cùng ý với tri âm tri kỷ, biết quan tâm chăm sóc) của nguyên chủ hơn. Nói khó nghe một chút chính là miệng lưỡi trơn tru, khẩu phật tâm xà, dù sao sau này lớn lên dựa vào há miệng mà đi ngang thiên hạ, cuối cùng cũng bị chính cái miệng này hại.
Hiện tại những đứa trẻ này còn nhỏ, còn là một bộ dạng ngây thơ, đi đường sai cũng không biết đi như thế nào, chân chính hư hỏng phải đến khi Hàn Thanh Tùng chết.
Lâm Lam suy nghĩ nếu bây giờ cô bắt đầu dạy dỗ, có thể đem bọn nhỏ tránh khỏi kết cục bi thảm kia sao?
Aiz, gánh nặng đường xa.
Lúc này nhà chính truyền đến âm thanh chói tai của bà Hàn, lớn giọng như vậy rõ ràng là cố ý để cô nghe thấy.
Lâm Lam nhíu mày, mặc dù nguyên chủ có nhiều cái không đúng, nhưng bà già này cũng quá thiên vị, đối xử với nguyên chủ cũng quá tệ rồi.
Nàng dừng lại ý nghĩ muốn Nhị Vượng đem con cá lên nhà chính, dù sao mình cũng là người đàn bà đanh đá không cùng thuyền với bà lão này, nếu là thoáng cái hiểu Lễ kính lão, sẽ làm sợ bọn họ.
Cô nói: “Nhị Vượng, con dẫn mấy em ra ngoài nướng cá ăn đi.”
Để bọn chúng tìm chân cầu hay xó xỉnh nào nướng cá ăn cũng là chuyện bình thường, nguyên chủ trước kia không ít lần trộm đồ rồi mang theo mấy đứa trẻ ra ngoài ăn.
“Mẹ, được được, chờ nướng chín rồi con đem về cho mẹ ăn.” Nhị Vượng vừa nói vừa kéo Tam Vượng chạy đi, cũng không có quan tâm Tiểu Vượng đang ngồi co ro ở góc giường.
Đứa nhỏ đáng thương này, tất cả mọi người đều không để ý tới nó.
Lâm Lam cũng biết Nhị Vượng miệng lưỡi trơn tru, con cá đó chắc là không thể mang phần về, hơn phân nửa là chui vào bụng nó, Tam Vượng có thể ăn được hai phần là nhiều.
......
Nơi đóng quân ở tỉnh D, bộ chỉ huy.
Đoàn trưởng Trần nhìn Hàn Thanh Tùng trước mặt, mới chừng mười năm trôi qua, tân binh ngây ngô năm đó giờ đã là Đại đội trưởng. Hơn mười năm sống trong quân ngũ làm phai đi vẻ non nớt trên mặt anh, thân thể cao lớn tráng kiện, khí thế trầm ổn cô đọng.
Người này mặc dù ăn nói không tốt, nhưng trong quân đội lại rất nổi bật, trung thành, dũng cảm, sắc xảo, rất có tiền đồ.
Bây giờ anh lại nói muốn xuất ngũ? Đầu bị lừa đá sao! Mặc dù tình hình đấu tranh hiện tại nghiêm trọng, dựa vào việc Hàn Thanh Tùng nhiều lần vào sinh ra tử lập nhiều chiến công cũng có thể bảo vệ anh bình yên không ngại.
“Hàn Thanh Tùng, cậu đã là lính chính thức, năm sau sư đoàn chúng ta sẽ thành lập một đội ngũ hàng đầu, bộ chỉ huy đã quyết định bổ nhiệm cậu làm đội trưởng huấn luyện đặc biệt, bây giờ lại muốn xuất ngũ? Cậu cần phải suy nghĩ rõ ràng!”
Chức vụ này bao nhiêu người nhòm ngó, không thiếu người vót nhọn đầu cũng muốn chui vào.
Hàn Thanh Tùng nhếch khóe môi muốn nói lại thôi, nắm tay chặt hơn một chút, trầm mặc, gật đầu.
Binh lính từ nông thôn lên có thể làm đến chức vụ như anh không có mấy người, chỉ cần có chút hi vọng sẽ không ai chịu xuất ngũ về nhà, không chỉ chiến hữu của anh không hiểu, mà ngay cả chỉ huy cũng không hiểu, lập tức tìm anh đến đây hỏi rõ ràng.
Nhưng anh không muốn giải thích quá nhiều.
Những năm này mặc dù anh ở trong quân đội rất nổi bật, nhưng phải đổ máu rất nhiều, hơn nữa hai lần bị thương chỗ hiểm, có thể còn sống sót đã là rất may mắn. Với tố chất thân thể như hiện tại, để anh tới đội huấn luyện đặc biệt, ngược lại sẽ ảnh hưởng việc tập luyện.
Chủ yếu nhất chính là: trong lúc làm ra lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp...... Anh cũng không muốn đổi ý.
Mười mấy năm ở bên ngoài, một lần thăm người thân vội vàng được mấy ngày, anh không có thời gian cùng tinh lực thực hiện chức trách của một người chồng, một người cha. Cho nên trong nhà náo loạn đến tình trạng này, anh có trách nhiệm rất lớn.
Vợ tìm đến cái chết, thậm chí tuyên bố muốn dẫn con cùng nhảy sông tự vẫn, mặc dù biết cô chỉ lặp lại trò cũ uy hiếp anh, nhưng anh mệt mỏi.
Không muốn bị hành hạ thêm nữa.
Lúc trước anh liên tục bảo đảm với cô, năm sau anh sẽ xin cho thành viên trong gia đình đi theo quân đội, để cô với con cùng tới đây.
Cô rõ ràng đáp ứng, nhưng bây giờ lại thay đổi, hơn nữa chỉ cần náo, đó chính là liên hoàn náo, nhảy sông tự vẫn, treo cổ, uống thuốc trừ sâu, không làm đến long trời lỡ đất thì sẽ không bỏ qua.
Anh đã cẩn thận suy nghĩ, quyết định về nhà sống cùng vợ con.
Đoàn trưởng Trần biết Hàn Thanh Tùng là một hũ nút, sẽ không nói chuyện, vì thế cũng phải lỗi không ít người, hơn nữa anh đã quyết định chuyện gì thì bất luận kẻ nào khuyên cũng vô dụng.
Ông nói: “Cậu được phép về nhà thăm người thân trong vòng nửa tháng, xử lí tốt việc gia đình đi.”
Hàn Thanh Tùng trở lại kí túc xá, rồi lại nhận được bức thư khác từ nhà gửi đến, không giống mấy phong thư trước gọi anh trở về, đòi tìm chết hay là không được xuất ngũ.
Một phong thư này là gọi anh mau về, nhưng về để bỏ vợ!
/285
|