Bởi vì ông bí thư chi bộ cũ vừa đi, cho nên cũng không còn ai chống lưng cho bọn họ, lũ khốn háo sắc bắt đầu có ý đồ xấu với cô, sinh hoạt trong nhà cũng ngày càng sa sút, cô chưa bao giờ ăn phải đau khổ như thế.
Đúng lúc này, cô bạn thân từ thành phố về thăm người thân lại báo cho cô một tin tức, Biện Hải Đào cùng vợ chung sống không hạnh phúc, anh ta vẫn luôn nhớ thương cô, còn nói qua hai năm nữa sẽ giúp cô tìm cách ra khỏi đây.
Khương Lâm vừa nghe xong sao có thể chờ nổi hai năm, lập tức muốn trở về thành phố để tìm anh ta, dáng vẻ chẳng khác gì một người mất trí.
Nhưng cô không thể tự mình làm thủ tục trở về thành phố.
Có một nam thanh niên trí thức trong thôn có học vấn vẫn luôn thích cô.
Còn nói rằng anh ta sẽ đi nhờ cậy quan hệ để làm cô gả cho anh ta, như vậy sau này dù cô có ở không mà không làm việc cũng chẳng có vấn đề gì.
Tất nhiên cô không thèm anh ta nuôi dưỡng, nhưng cô muốn đi tìm Biện Hải Đào, cho nên Khương Lâm rất cần trở về thành phố, vì vậy liền dỗ ngọt để anh ta giúp đỡ mình về thành phố rồi mới tính tiếp.
Anh ta nói chuẩn bị quan hệ cần ít nhất năm trăm đồng, anh có ba trăm còn lại để cho cô lo nốt hai trăm kia.
Cô vắt hết óc thu thập được hai mươi đồng, cuối cùng nghe cô bạn thân nói có người muốn mua con trai mình, Khương Lâm vừa nghe liền động tâm tư.
Mấy ngày trước cô đã nói dối với mẹ chồng rằng cha mẹ cô đổ bệnh, muốn cô trở về thăm hỏi, còn đem đồ ăn trong nhà đổi thành phiếu gạo, lại đi đại đội xin một tờ thư giới thiệu có thời hạn dài nhất để đi thăm bệnh.
Vừa nghĩ đến đây, dưới chân Khương Lâm khẽ lảo đảo một cái, xém chút nữa ngã ở trên mặt đất.
Tại sao ở nơi này cũng có Biện Hải Đào?!! Cô thật sự không hiểu cái không gian song song này là như thế nào?Khương Lâm lại nghĩ đến hai đứa con, bỗng dưng cảm thấy đồng cảm với bọn chúng, bởi vì lúc tám tuổi cha cô một mực đòi ly hôn, năm cô lên mười một tuổi thì mẹ cô lại kết hôn và có gia đình mới.
Từ đây cô cũng chính thức trở thành người không có nhà.
.
/55
|