Tuy rằng Trình Đại Bảo còn nhỏ tuổi, nhưng thân thể và sức lực của nhóc rất mạnh mẽ, chân tay nhanh nhẹn, ném xong mớ đất liền chạy xung quanh cái cối xay, Lưu Hồng Hoa vừa bảo vệ lương thực lại muốn đánh nhóc, trong lúc nhất thời không thể đuổi theo cậu được.
Mấy người đàn ông ngồi hóng mát ở bên cạnh thấy vậy liền kêu lên: “Chị dâu, chị đuổi đánh một đứa bé làm gì?”Cũng có người mắng: “Thằng nhóc thúi này thiếu đòn, y hệt như ba nó vậy.
”Sau đó liền bắt đầu lôi chuyện cũ ra để nói: “Thằng nhóc Đông Sinh kia năm đó trở về thôn năm bao nhiêu tuổi nhỉ? Tầm mười một mười hai tuổi rời đi, y như một con sói con, nếu ai dám nói nhà nó một câu không tốt, thằng nhóc đó liền đánh tên kia gần chết mới thôi.
”Đông Sinh là tên ở nhà của Trình Như Sơn.
Lúc đó Trình Như Sơn ở nông trường cải tạo lao động, nơi đó hội đủ thành phần, chẳng những có mấy phần tử địa chủ phú thương gì đó, còn có mấy quan quân Quốc Dân Đảng cũ.
Trong đó có một người là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, Trình Như Sơn từ nhỏ đi theo hắn học công phu.
Lúc đó mới mười một mười hai tuổi, vậy mà tên nhóc đó đánh nhau cực giỏi, nghe nói một người tuổi trẻ lực tráng hay dân binh ưu tú cũng không phải đối thủ của hắn, càng không cần nhắc đến những đứa trẻ tinh nghịch trong thôn.
Chỉ cần có người mắng cha mẹ của anh là địa chủ thuộc phần tử xấu, mắng anh là chó con nhà địa chủ, mặc kệ là người lớn hay vẫn là trẻ nhỏ, toàn bộ đều bị ăn đánh hết.
Thậm chí sau khi xong chuyện, dù bị bắt đeo bảng gỗ đi ra ngoài đường và tiếp nhận phê đấu, Trình Như Sơn vẫn không thay đổi.
Hơn nữa càng đánh càng hung.
Anh xuống tay đánh người rất tàn nhẫn, người khác đánh lại anh cũng không xin tha, bởi vì dám cùng người khác liều mạng, lâu dần người trong thôn cũng không dám chọc vào anh.
Hơn nữa có đại đội bí thư chi bộ che chở cho anh, dần dần nhà anh cũng trở thành trường hợp ngoại lệ “Giáo dục tốt con cái”, không ai còn dám kêu anh là chó con nhà địa chủ linh tinh.
Chờ Trình Như Sơn mười bốn tuổi đi theo nhà nước vận chuyển đến nơi xa xôi, có thể một mình đảm đương và gánh vác việc nuôi gia đình, tự nhiên càng không ai dám coi thường anh nữa.
Chẳng sợ anh không có ở nhà, danh tiếng của anh vẫn còn ở đây.
Nhưng lúc này Trình Như Hải nói anh không thể về nữa, có vài xã viên ôm thù cũ không khỏi bỏ đá xuống giếng, đặc biệt những tên vốn mơ ước sắc đẹp của mẹ và vợ anh.
Khương Lâm nhìn Lưu Hồng Hoa đuổi đánh Đại Bảo, liền đem Tiểu Bảo đặt ở một bên, chạy tới ngăn cản.
Mà Lưu Hồng Hoa ở bên kia vừa gấp vừa tức, cuối cùng phát hỏa, trực tiếp mặc kệ lương thực, chỉ lo dí Trình Đại Bảo, tuyên bố muốn đánh chết cậu thì mới thôi.
Dù sao Trình Đại Bảo vẫn là một đứa trẻ, trong chốc lát liền bị cô ta lôi kéo cánh tay.
Lưu Hồng Hoa một tay lôi kéo Trình Đại Bảo, một tay giơ lên tới hướng tới khuôn mặt nhỏ của cậu để đánh tới: “Tao đánh chết mày, cái đồ con nít ranh hư hỏng.
”Khương Lâm không hề chần chừ, bàn tay cô ta chưa dừng ở trên mặt Trình Đại Bảo, cô đã xông lên trước, một tay bắt lấy Lưu Hồng Hoa, một cái tát cũng nhanh chóng hạ xuống ở trên mặt Lưu Hồng Hoa: “Miệng của chị sạch sẽ chút đi có được không?”Đầu óc Lưu Hồng Hoa bị đánh đến mê man, nửa bên mặt đều sưng lên.
Có mấy người đàn ông nhìn thấy cảnh này thì tới khuyên can, cũng không khỏi cảm thấy sợ đến đổ mồ hôi lạnh, bọn họ cũng không ngờ từ trước đến nay cô giáo Khương luôn nhẹ nhàng, nũng nịu, làm không được việc gì, thế mà lúc này lại mạnh mẽ đến vậy.
Kiếp trước, sức lao động của Khương Lâm vẫn luôn lớn hơn một chút so với người bình thường, sau khi xuyên qua đây cũng phát hiện sức lực của thân thể này cũng không nhỏ, nguyên cả một buổi ôm Trình Tiểu Bảo đi bộ cũng chưa cảm thấy mệt.
Lúc này, cô đang tức đến nổ phổi, cho nên một cái tát này của cô mang theo cơn giận chó đánh mèo, thế là dùng hết sức lực để đánh.
Lưu Hồng Hoa bị ăn một cái tát như trời trồng, bị đau đến điếng người.
Cô ta hùng hổ, giận dữ như một người điên chạy thẳng đến trước mặt Khương Lâm mà cào tán loạn, hiển nhiên là Lưu Hồng Hoa muốn nắm tóc của cô rồi đánh lại cho hả giận.
Nhưng Khương Lâm là ai, cô chưa từng sợ đánh nhau.
.
/55
|