“Mộ Dung Thập Thất, là ai cho ngươi cái lá gan! Dám bất kính với hoàng huynh, vả lại còn tự cao tự đại, không xem Tam ca vào mắt! Ngay cả Trình Tuyết Nhi ngươi cũng dám đánh! Ngươi có biết ngươi là loại thân phận gì hay không? Ngươi chẳng qua chỉ là chi nữ của một tri phủ, thân phận thấp kém! Thánh chỉ của Hoàng thượng ngươi cũng dám vi phạm! Cho ngươi đi tiểu quốc hòa thân, đã là để mắt đến ngươi! Nhưng ngươi lại dám đá lên người Liễu Nguyệt Phi? Hôm nay nếu không giáo huấn ngươi một chút, chẳng phải là khiến ngươi ngày càng tự cao sao?!” Hiên Viên Diệp mang theo tám người từ trên tường cao nhảy xuống trước mặt ba người Thập Thất.
Từ lúc Hiên Viên Diệp cất tiếng, thì tám người kia đã bắt đầu dàn ra bao vây lấy ba người Thập Thất.
Hiên Viên Diệp mắt lạnh nhìn ba người, cười lạnh nói: “Hôm nay dù cho có phải trói ngươi, ta cũng phải mang ngươi đến tiểu quốc! Liễu tiểu thư chính là người trong lòng Lăng Dạ, làm sao có thể để nàng đi hòa thân?! Vẫn nên để thứ tiện nhân như ngươi đi!”
Vẻ mặt Thập Thất trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có vẻ gì là sợ hãi! Ánh mắt nàng nhìn Hiên Viên Diệp, đều là rà xét và khinh thường, cất giọng nói băng lãnh: “Ngươi tới bắt ta, không có được bất cứ ai đồng ý chứ? Ngươi cho là chỉ bằng ngươi và tám người phía sau kia có thể vây trụ được ta?!” Không ngờ lại có tên ngốc xuất đầu vì Liễu Nguyệt Phi và Trình Tuyết Nhi! Hiên Viên Diệp coi nàng là cái gì? Chuyện hòa thân là do bang phái bọn chúng đào ra, nàng chỉ là phản kích! Không ai có thể chi phối vận mệnh của nàng! Hôm nay, nàng sẽ để cho hắn biết, hắn còn chưa đủ tư cách!
Mai Hoa hộ bên cạnh Thập Thất, tay đè lên nhuyễn kiếm bên hông, chỉ cần những người này tiến lên, nàng nhất định sẽ cho máu tươi chảy ngay tại chỗ!
Cẩm Sắc từ trước đến nay vẫn luôn nhát gan nay lại không hề lui lại, nhìn thấy phản ứng của Mai Hoa, lá gan nàng cũng to lên hộ bên người Thập Thất.
“Nực cười! Khẩu xuất cuồng ngôn! Đối phó loại như ngươi, bổn vương còn phải xin chỉ thị người khác sao?! Hôm nay không thể đem ngươi buộc đến tiểu quốc hòa thân, cũng muốn mạng của ngươi! Đỡ phải cho ngươi đi ra mà mắt mặt xấu hổ!” Mặt Hiên Viên Diệp tràn ngập khinh rẻ, lạnh giọng nói. Tiếp đó nhìn ba người đang cầm vũ khí, mệnh lệnh nói: “Nếu ả phản kháng, giết không cần hỏi!”
Hắn vừa dứt lời, Thập Thất liền xuất đoản kiếm dùng để phòng thân ra, “Muốn mạng ta? Vọng tưởng!” Nếu hắn đã có sát tâm mà đến, nàng tất phải hoàn trả! Nàng cần cái giá bằng máu để nói cho hắn biết, sau cùng ai mới là kẻ phải chết!
Mai Hoa bá một tiếng, xuất ra nhuyễn kiếm bên hông, trường kiếm mang theo hàn khí sắc bén chỉ hướng Hiên Viên Diệp, nét mặt mang theo sát khí, “Dám đả thương tiểu thư, giết không cần hỏi!”
“Dám đả thương tiểu thư, Cẩm Sắc bất kể ngài là Ngũ Vương gia, cũng tuyệt đối lấy thân chống đỡ, sẽ không để ngài thương tổn đến một cọng tóc của tiểu thư!” Vẻ mặt Cẩm Sắc kiên quyết, không hề có chút sợ hãi. Trong tay nắm chặt chủy thủ Thập Thất đưa cho nàng.
Hiên Viên Diệp hất mi, hoàn toàn không coi ba người Thập Thất ra gì, “Còn dám phản kháng? Tốt lắm, vậy thì đừng nên trách bổn vương thủ đoạn độc ác, tất cả đều do ngươi tự tìm!” Sau đó, hắn quay đầu lại ngoan thanh nói với tám người: “Giết!” Mộ Dung Thập Thất lưu lại cũng là một tai họa, dẫu sao nàng cũng chỉ có ba người, giết cũng không sao cả!
Nhưng chưa từng có một nữ nhân nào dám dùng loại khẩu khí bất kính này nói với hắn, một nữ nhi tri phủ mà lại dám phản kháng! Lý trí của Hiên Viên Diệp đã bị phẫn nộ che lấp, căn bản không có nghĩ tới hậu quả, hắn đơn giản cho rằng, tính mạng của loại tiểu nhân vật như Thập Thất, hắn có thể hoàn toàn nắm trong tay!
Gió thổi cỏ lay, sát khí bùng lên!
Một cỗ máu tanh sền sệt thoáng vờn quanh chóp mũi, đây là dấu hiệu của tử vong, mùi vị của cái chết!
Mặt Thập Thất hoàn toàn là khí sát phạt, từ khi xuyên qua đến đây, khắp nơi đều bị người quản chế, cảnh bị người cười nhạo vũ nhục hiện lên ngay trước mắt, kiếp này nàng là Mộ Dung Thập Thất, kiếp trước là La Lăng, hôm nay quyết rửa nhục, tuyệt không nương tay!
“Mai Hoa, gặp một giết một! Tuyệt không nương tay! Cẩm Sắc, chỉ cần có người tới gần, cầm chủy thủ trong tay dùng sức mà đâm! Thấy máu thì rút ra!” Tiếng nói của Thập Thất lạnh lẽo lượn lờ trong làn sát khí, theo gió truyền vào tai Cẩm Sắc. Thân hình Cẩm Sắc khẽ run, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Trong lúc nhất thời, song phương giằng co.
Hiên Viên Diệp làm sao cũng không ngờ đến, Mộ Dung Thập Thất trước đây nhìn qua nhát gan nhu nhược, nay lại không có chút sợ hãi nào, với lại nhìn qua còn lộ ra tia quỷ dị! Ánh mắt của nàng, không có sợ hãi, chỉ có sát khí!
Hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, tám gã thủ hạ đã ra tay!
Đao quang kiếm ảnh, Thập Thất, Mai Hoa, Cẩm Sắc tựa lưng vào nhau.
Tám người căn bản không coi ba người Thập Thất ra gì, thầm nghĩ nhanh nhanh giải quyết để còn báo cáo kết quả!
Nhưng tám người vừa tiếp cận, Mai Hoa xuất kiếm, kiếm khí mạnh mẽ quét ngang, bám theo đó là một đường sáng lóe, một người trong đó kinh ngạc, thì thanh kiếm đã vô tình đâm vào ngực người đó, kiếm rút ra, máu tươi văng khắp nơi!
Thập Thất híp mắt, mục đích chủ yếu của tám người này đều nhằm vào nàng, cho nên đại đa số bọn chúng đều xuất kiếm với nàng, sau khi nghe thấy được mùi vị máu tanh, Thập Thất cười lạnh, đánh trong khoảng cách gần là thế mạnh của nàng, đoản kiếm đâm vào ngực gã đàn ông vừa tiếp cận nàng, chuẩn xác không có lầm tiến thẳng vào tim hắn!
Bất thình lình, sáu người còn lại kinh hãi nhìn Thập Thất, Hiên Viên Diệp mắt xem líu lưỡi, khó có thể tin! Một thiếu nữ tử yếu đuối, lại dám giết người!
Tầm mắt kinh ngạc rơi vào khuôn mặt cười lạnh của Thập Thất, hắn bỗng dưng có cảm giác quỷ dị.
Hắn cường ngạnh giữ bình tĩnh! Nàng tuyệt đối không đơn giản như hắn nghĩ, một nữ tử giết người không chớp mắt, sao lại là loại nhát gan nhu nhược háo sắc trong nhận thức của hắn?
Máu tươi, từ chủy thủ sắc bén chậm rãi rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt… Ý cười trên mặt Thập Thất càng sâu: “Ngũ Vương gia, ngài đã chủ động đưa lên cửa, ta tuyệt đối không nương tay!”
Cẩm Sắc thở hổn hển, nàng trừng lớn hai mắt, không dám thả lỏng cảnh giác, tuy rằng tiểu thư và Mai Hoa đều đang bảo hộ nàng, nhưng nàng cũng không thể thiếu cảnh giác, dù cho nàng đang vô cùng sợ, nhưng nàng cũng không thể làm tiểu thư vướng bận.
Mà câu Thập Thất vừa nói đã thật sâu khiến Hiên Viên Diệp kích động, hắn vươn ngón tay thon dài, chỉ vào Thập Thất, quát gầm lên: “Khẩu khí thật lớn! Giết ả cho bổn vương!”
Sáu người còn lại không hề xem thường nữa, mà là cẩn thận ứng phó.
Trong ba nữ tử, có hai người có chút bản lĩnh, điều đó nằm ngoài dự liệu của bọn họ, khiến bọn họ trở tay không kịp, nên mới chết hai người.
Bầu không khí kịch liệt, nương theo mùi máu tanh, bầu trời dần dần u ám, không khí ẩm ướt dung hợp với máu tanh, kích thích thị giác và cảm quan của con người.
“Giết!” Sáu người quát một tiếng, liền nhào về phía ba người!
Ba người đối kháng sáu người.
Đao kiếm va chạm, hoả tinh bắn ra bốn phía.
“Tiểu thư, Cẩm Sắc!” Mai Hoa kinh hô một tiếng, sắc mặt hoảng hốt nhìn hai thanh kiếm đang đâm về phía Thập Thất và Cẩm Sắc, theo tiếng hô lớn đầy kinh hãi của nàng, Thập Thất giơ đoản kiếm chống lên thanh đại đao đang hướng về phía đầu nàng.
Cẩm Sắc nhìn thanh kiếm gần trong gang tấc, sắp đâm vào lồng ngực nàng, “A!” kinh hô một tiếng.
Khóe mắt Thập Thất lia đến, tung một cước về phía tên đang cản trở nàng, sau đó đâm đoản kiếm tới.
Máu tươi phun ra, bắn tung toé lên mặt Cẩm Sắc.
“Cẩm Sắc, lui ra phía sau! Không sao!” Thập Thất quay đầu cao giọng hô với Cẩm Sắc đang sợ đến mất mật.
Cẩm Sắc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu.
Hiên Viên Diệp không sao tin nổi nhìn Thập Thất, giờ đây đã ngã xuống bốn người! Tám người này tuy rằng không phải ám vệ huấn luyện có tổ chức, nhưng, dù sao võ công cũng không quá thấp. Mộ Dung Thập Thất, còn có nha hoàn của nàng, xuất thủ tàn nhẫn, đâu có chỗ nào giống như vị tiểu thư không hề bước ra khỏi cửa?
Đột nhiên, những lời cảnh cáo của Độc Cô Ngạo và Lăng Dạ hiện lên trong đầu hắn, bọn họ đã từng nói hắn đừng tùy tiện ra tay!
Đang nghĩ ngợi, thì chợt nghe thấy một loại âm thanh kỳ quái.
Là âm thanh của một loại nhạc khí.
Kỳ lạ là khi âm thanh đó truyền ra, khiến thân hình hắn run lên, lông tơ dựng đứng.
Âm thanh đó đập mạnh vào đầu quả tim.
Giương mắt nhìn lại, liền thấy Mộ Dung Thập Thất một thân dính đầy máu tươi, trong tay cầm một thanh màu xanh biếc gì đó đặt trên môi, âm thanh kỳ quái phát ra từ đó. Mà ánh mắt của nàng, lúc này nhìn như là ánh mắt của ma quỷ.
“Ả đang gọi người đến hỗ trợ! Mau! Mau giết ả!” Hiên Viên Diệp nóng nảy, không thích hợp, thấy thế nào cũng không thích hợp, nhưng tay hắn không cách nào nới lỏng được, chỉ cảm thấy hỗn loạn rối bời. Khi ra lệnh cho bốn người còn lại, hắn cũng xuất thủ với Thập Thất.
Đôi mắt Thập Thất híp lại phóng ra khí tức quỷ mị nhè nhẹ, không nhanh không chậm thổi tuyên cầm, vừa rồi lúc đối địch, nàng ngoài ý muốn đụng tới tuyên cầm luôn giắt bên hông, liên hệ đến trong khoảng thời gian này, nàng đã thuần thục nắm vững, nàng phát hiện khống chế tuyên cầm hoàn toàn có thể dựa vào tâm tình, lúc này nàng muốn giết Hiên Viên Diệp, nên trong thanh âm tuyên cầm thổi ra, liền mang theo sát khí quỷ dị.
Cẩm Sắc và Mai Hoa đứng phía sau Thập Thất. Mai Hoa biết là đang có chuyện gì xảy ra, cũng biết tác dụng của tuyên cầm, liền mặt không đổi sắc. Nhưng Cẩm Sắc lại nghi hoặc, sao bây giờ tiểu thư lại thổi nhạc khí? Nhạc khí này cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua?
Với lại, rất kỳ quái, nàng không cảm giác được gì cả, nhưng lại phát hiện Hiên Viên Diệp và bốn tên thủ hạ phía sau hắn đang công kích tới đều dần dần thay đổi sắc mặt.
Hiên Viên Diệp cũng dần dần nhận ra không thích hợp, nhưng nói không nên lời là vì sao. Chỉ biết là phải ngăn cản nàng tiếp tục thổi! Bằng không sẽ có người đến cứu nàng.
Bây giờ hắn có chút hối hận, hắn không nên tùy tiện hành động, dù cho không quen nhìn Mộ Dung Thập Thất cũng không nên tùy tiện ra tay!
Thập Thất trời sinh đối với âm nhạc có lực nắm rất cao, đáy lòng mang theo sát khí thổi tuyên cầm, bắt đầu thổi ra âm phù lấy mạng!
“Cẩm Sắc nhắm mắt lại, đừng nghe.” Mai Hoa nói với Cẩm Sắc. Mặc dù trình độ thổi tuyên cầm lúc này của tiểu thư tuy thua kém khí thế thiên quân vạn mã, thế nhưng đối phó vài người hẳn là thừa sức, nhưng Cẩm Sắc không có võ công, mặc dù sát khí của tiểu thư không nhằm vào nàng, nhưng khó bảo toàn sát khí sẽ không gây thương tổn đến nàng.
Cẩm Sắc biết lúc này không phải là thời cơ truy hỏi, liền nhắm mắt lại, tận lực nghĩ đến chuyện khác, nhưng âm phù tiểu thư thổi ra quả thật khiến người ta không tự chủ được lắng nghe. Nếu không phải Mai Hoa ở bên cạnh một mực nhỏ giọng nhắc nhở, nàng sẽ bị hãm sâu vào.
Mai Hoa mê mẩn nhìn Thập Thất, nàng biết tiểu thư sẽ thổi được tuyên cầm, đồng thời sẽ sử dụng tuyên cầm lui địch!
Nửa khắc trôi qua, đám người Hiên Viên Diệp muốn tới gần Thập Thất, muốn ngăn cản nàng thổi, thế nhưng không bước ra được nửa bước, ngũ tạng lục phủ đều bị cưa bén một cách đau đớn.
Hiên Viên Diệp dù cho có căm phẫn như thế nào, cũng biết bây giờ nhất định phải mau chóng rời khỏi!
Mộ Dung Thập Thất quá quỷ dị!
“Đi, chúng ta đi!” Hiên Viên Diệp gian nan nói.
Thập Thất ý thức được ý đồ của hắn, liền cười nhạt, thổi tuyên cầm nhanh hơn, từng tiếng từng tiếng làm huyết mạch trong cơ thể bọn họ sôi trào, khiến huyết lưu nghịch chuyển, đau đớn nhập cốt. Hiên Viên Diệp cực lực khắc chế, trên trán đã bao phủ một tầng mồ hôi. Tiếp theo phóng mắt nhìn lại, thấy mấy tên thủ hạ đi theo hắn, nay đã ngã lăn lộn trên mặt đất, thất thanh hô đau đớn.
“Dừng tay, đừng thổi nữa! Mộ Dung Thập Thất ngươi đừng thổi! Bổn vương ra lệnh cho ngươi ngừng ngay lập tức!” Hiên Viên Diệp gầm lên giận dữ.
Nhưng khi giọng nói tuỳ tiện, cao cao tại thượng ra lệnh của hắn vang lên, thì âm phù quỷ dị khiến người ta sợ hãi không những không ngừng lại, mà còn nhanh hơn.
Võ công Hiên Viên Diệp không kém, nhưng hậu quả của việc cực lực áp chế, đó là miệng phun ra một búng máu tươi! Hắn không ngừng lui về phía sau, hắn biết, hắn nhất định phải mau rời khỏi!
Nhưng, Thập Thất tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội trốn thoát!
Âm thanh ngừng lại, Thập Thất bình ổn hô hấp. Còn có cỗ khí tức đang xao động trong cơ thể. Lực nắm bắt của nàng đối với tuyên cầm vẫn còn chưa sâu, sau này có thời gian nhất định phải gia tăng luyện tập. Nàng đi về phía Hiên Viên Diệp đang chuệnh choạng muốn rời khỏi.
“Không phải ngươi muốn giết ta sao? Sao giờ lại muốn bỏ đi?” Thập Thất từng bước đến gần, bên khóe môi nở nụ cười, lạnh lùng hỏi.
Hiên Viên Diệp nhíu chặt hai hàng lông mày, “Bổn vương tạm thời buông tha ngươi! Nếu không muốn cả nhà ngươi mất mạng, liền lập tức cút cho bổn vương!” Hắn vẫn cho là, hắn thân phận tôn quý, cho dù nàng dám giết thuộc hạ của hắn, cũng tuyệt đối không dám giết hắn, sau khi có cách nghĩ này, ngữ khí hắn nói ra cũng kiên cường hơn chút đỉnh.
Nghe vậy, Thập Thất nhướng mi, sao hắn vẫn còn như thơ như thế nhỉ? “Ngươi đã muốn giết ta, cũng lấy người nhà mà ta coi trọng nhất ra uy hiếp, ngươi nói, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ta ghét nhất bè đảng Hiên Viên Hạo các ngươi, luôn khắp nơi kiếm chuyện với ta! Lại càng cho rằng có thể nắm giữ vận mệnh của ta, hạ độc thủ với ta! Mỗi một việc các ngươi đã làm, ta đều ghi tạc trong đầu, không phải không ra tay với các ngươi, mà là ta muốn chậm rãi đùa bỡn! Hôm nay, trước hết giải quyết ngươi! Cho dù ngươi chết, cũng sẽ không có người hoài nghi đến ta! Dẫu sao kẻ ngu ngốc, háo sắc trong miệng ngươi, thấy thế nào cũng không giống người ra tay tàn nhẫn!” Tiếng nói vừa dứt, nàng đang định đâm ra một kiếm. Mai Hoa phía sau đã tiến lên chắn phía trước, “Tiểu thư, không cần người động thủ.” Dứt lời, một kiếm đâm về phía trái tim của Hiên Viên Diệp đang kinh ngạc vạn phần.
“Ngươi — lại– dám– giết– bổn– vương–!” Hiên Viên Diệp nhìn trường kiếm trên ngực, sắc mặt tái nhợt, không thể tin nổi nhìn Thập Thất.
‘Hưu’, Mai Hoa rút kiếm về. Quay đầu lại giết bốn người kia!
“Bí mật của tiểu thư không thể để lộ ra ngoài.” Mai Hoa lạnh lùng nói, từ khi tiểu thư để tuyên cầm xuất hiện trước mặt Hiên Viên Diệp, thì nàng đã biết tiểu thư đã hạ sát tâm với Hiên Viên Diệp!
“Ngươi chết, có thể bọn Độc Cô Ngạo Thiên sẽ quan tâm đến. Chỉ có điều, trong một tháng này bọn họ sẽ lãng phí thời gian giúp ngươi tìm hung thủ, hay là giúp đỡ Hiên Viên Hạo bảo trụ ngôi vị hoàng đế? Ngươi có thể ở dưới địa ngục chậm rãi mà nhìn. Bốn chữ chết không nhắm mắt tặng cho ngươi!” Từng tiếng Thập Thất nói ra, đều mang theo hàn ý.
“Ngươi!” Hiên Viên Diệp hoảng sợ trừng mắt nhìn Thập Thất, vừa lên giọng, liền đứt mạch mà chết.
Vươn tay tham dò cổ hắn, nhận thấy không còn mạch đập, Thập Thất liền yên tâm. Lập tức quay đầu phân phó Mai Hoa: “Mai Hoa dùng khinh công mang ta và Cẩm Sắc đến một con đường không người khác, không thể để kẻ khác phát hiện. Với lại phải thay quần áo dính máu trên người ba chúng ta!”
Mai Hoa gật đầu: “Vâng!”
Mai Hoa ôm lấy Thập Thất và Cẩm Sắc phóng qua tường cao, sau đó dần dần đi xa.
Trong ngõ nhỏ không người đi qua, trên vũng máu ẩm ướt lạnh lẽo, nằm chín cổ thi thể.
Trên không một bầy chim én bay qua, nhả xuống vài miếng lá khô.
Một luồng thanh hương ùa tới, quét sạch hết mùi vị của máu tanh.
Trên xe lăn được bốn người nâng, bạch y nam tử nhìn thi thể trên mặt đất, lắc đầu bật cười nói: “Nàng quả thật đã hạ thủ.”
“Tứ Vương gia, giải quyết thế nào?” Phi Kiếm đứng bên sườn xe lăn, trầm giọng hỏi. Tứ Vương gia vừa nghe tin Mộ Dung tiểu thư có nguy hiểm, liền không quan tâm bản thân an nguy, đến đây bang trợ.
“Ném toàn bộ thi thể đến Dăng Đầu Sơn.” Hiên Viên Ninh nhẹ giọng phân phó. Hắn nheo đôi mắt thâm trầm, nhìn về phương hướng Thập Thất biến mất, vừa rồi thứ nàng thổi chẳng lẽ là tuyên cầm trong truyền thuyết? Trong lòng bật cười, hắn vậy mà mất lý trí lo lắng cho nàng, dựa vào bản lĩnh đối mặt với bất cứ chuyện gì đều mặt không đổi sắc và tuyệt không nương tay của nàng, hắn chỉ biết nàng sẽ không có việc gì.
“Vâng.” Khóe miệng Phi Kiếm co giật, đáp. Dăng Đầu Sơn? Ngọn núi kia thế nhưng chính là khu vực của thổ phỉ và cường đạo, ném Ngũ Vương gia tới đó, cũng chính là triệt để thay đổi đường nhìn. Ai lại còn đi hoài nghi đến Mộ Dung tiểu thư nữa chứ!
…
Ba người Thập Thất lặng yên không một tiếng động trở lại Mộ Dung phủ, sau đó thần tốc thay quần áo nhiễm máu, tiếp theo hủy thi diệt tích.
“Tiểu thư, Cẩm Sắc vừa rồi rất sợ.” Xong xuôi đâu đó hết, Cẩm Sắc nghĩ lại mà sợ, liền nhào vào người Thập Thất, khóc rống chảy nước mắt.
“Đừng sợ, đều đã trôi qua. Cẩm Sắc, hôm nay em rất tuyệt. Hôm nay, nếu không phải ba người chúng ta dũng cảm đối mặt, thế thì ba người chúng ta đã chết rồi. Việc hôm nay, Cẩm Sắc, em tuyệt đối không được nói cho kẻ khác, có biết chưa?” Thập Thất dịu dàng trấn an.
Cẩm Sắc không ngừng gật đầu, sau đó ngẩng đầu, lau khô nước mắt, ngẩng cao đầu nói với Thập Thất: “Tiểu thư, Cẩm Sắc tuyệt đối sẽ không trở thành trói buộc của người. Có thời gian Cẩm Sắc sẽ học võ với Mai Hoa tỷ tỷ, sau này sẽ bảo vệ tiểu thư.”
“Cẩm Sắc, em rất có thiên phú học võ, sau này lúc đêm khuya vắng lặng, ta sẽ dạy em. Hôm nay tam quốc ở vào thế chân vạc, thiên hạ sẽ không thái bình lâu nữa, học chút võ công có thể tự bảo vệ mình, rồi lại có thể bảo vệ tiểu thư.” Mai Hoa gật đầu, nghiêm giọng nói.
“Thật chứ? Em có thể chịu khổ, nhất định có thể luyện được!” Cẩm Sắc vui vẻ không thôi. Tuy rằng nàng không sao quên được tình cảnh máu me kia, nhưng sau này nếu không muốn chết, không muốn khiến tiểu thư chết, thế thì, nàng sẽ nỗ lực học võ công.
Thập Thất nhìn Cẩm Sắc khôi phục lại chút khí sắc, liền thu hồi nụ cười, sắc mặt trầm ngưng, sa vào suy tư. Nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như đám người Độc Cô Ngạo Thiên tra ra nàng giết Hiên Viên Diệp, thì nên làm như thế nào?
“Mai Hoa, nói với Mẫu Đơn, nếu như bọn người Độc Cô Ngạo Thiên có bất luận dị động gì, nhất định phải sớm bẩm báo.”
Thập Thất nghiêm giọng ra chỉ thị. Nàng phải sớm làm chuẩn bị, nếu như sự việc đã bại lộ, vậy thì, mang cha mẹ xa chạy cao bay.
“Vâng.”
Hai ngày sau, từ trong cung truyền ra tin tức, Hiên Viên Diệp bị thổ phỉ ở Dăng Đầu Sơn mưu hại, hôm nay Hiên Viên Hạo đã phái binh đi vào Dăng Đầu Sơn tiêu diệt thổ phỉ. [Thổ phỉ: oan quá, chúng ta bị oan a; Sara: Tội nghịp các bạn >”<]
Sự việc truyền tới tai Thập Thất, Thập Thất không khỏi kinh ngạc, Dăng Đầu Sơn? Thi thể của bọn Hiên Viên Diệp sao lại ở Dăng Đầu Sơn? Thật không thể tin được! Vốn tưởng rằng là do bọn Độc Cô Ngạo Thiên sử hoa chiêu, thế nhưng Mẫu Đơn lại vô cùng khẳng định nói, thi thể của Hiên Viên Diệp tìm được ở Dăng Đầu Sơn.
Chẳng lẽ là có người đang âm thầm giúp nàng?
Là ai?
Sắc mặt Thập Thất biến rồi biến, chẳng lẽ là nam tử mang mặt nạ bạc đã hai ba lần cứu nàng và mẹ kia sao?
“Tiểu thư, nhanh đi xem trò hay. Liễu Nguyệt Phi vậy mà nghĩ tới việc đi miếu tự cầu phúc cho Ngũ Vương gia mà ngụy trang xuất môn! Nếu không có gì đặc biệt, hôm nay nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp để bản thân trốn thoát khỏi việc hòa thân!” Mai Hoa từ bên ngoài chạy vào phòng, nhìn Thập Thất đang chìm đắm trong trầm tư nói.
Từ lúc Hiên Viên Diệp cất tiếng, thì tám người kia đã bắt đầu dàn ra bao vây lấy ba người Thập Thất.
Hiên Viên Diệp mắt lạnh nhìn ba người, cười lạnh nói: “Hôm nay dù cho có phải trói ngươi, ta cũng phải mang ngươi đến tiểu quốc! Liễu tiểu thư chính là người trong lòng Lăng Dạ, làm sao có thể để nàng đi hòa thân?! Vẫn nên để thứ tiện nhân như ngươi đi!”
Vẻ mặt Thập Thất trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có vẻ gì là sợ hãi! Ánh mắt nàng nhìn Hiên Viên Diệp, đều là rà xét và khinh thường, cất giọng nói băng lãnh: “Ngươi tới bắt ta, không có được bất cứ ai đồng ý chứ? Ngươi cho là chỉ bằng ngươi và tám người phía sau kia có thể vây trụ được ta?!” Không ngờ lại có tên ngốc xuất đầu vì Liễu Nguyệt Phi và Trình Tuyết Nhi! Hiên Viên Diệp coi nàng là cái gì? Chuyện hòa thân là do bang phái bọn chúng đào ra, nàng chỉ là phản kích! Không ai có thể chi phối vận mệnh của nàng! Hôm nay, nàng sẽ để cho hắn biết, hắn còn chưa đủ tư cách!
Mai Hoa hộ bên cạnh Thập Thất, tay đè lên nhuyễn kiếm bên hông, chỉ cần những người này tiến lên, nàng nhất định sẽ cho máu tươi chảy ngay tại chỗ!
Cẩm Sắc từ trước đến nay vẫn luôn nhát gan nay lại không hề lui lại, nhìn thấy phản ứng của Mai Hoa, lá gan nàng cũng to lên hộ bên người Thập Thất.
“Nực cười! Khẩu xuất cuồng ngôn! Đối phó loại như ngươi, bổn vương còn phải xin chỉ thị người khác sao?! Hôm nay không thể đem ngươi buộc đến tiểu quốc hòa thân, cũng muốn mạng của ngươi! Đỡ phải cho ngươi đi ra mà mắt mặt xấu hổ!” Mặt Hiên Viên Diệp tràn ngập khinh rẻ, lạnh giọng nói. Tiếp đó nhìn ba người đang cầm vũ khí, mệnh lệnh nói: “Nếu ả phản kháng, giết không cần hỏi!”
Hắn vừa dứt lời, Thập Thất liền xuất đoản kiếm dùng để phòng thân ra, “Muốn mạng ta? Vọng tưởng!” Nếu hắn đã có sát tâm mà đến, nàng tất phải hoàn trả! Nàng cần cái giá bằng máu để nói cho hắn biết, sau cùng ai mới là kẻ phải chết!
Mai Hoa bá một tiếng, xuất ra nhuyễn kiếm bên hông, trường kiếm mang theo hàn khí sắc bén chỉ hướng Hiên Viên Diệp, nét mặt mang theo sát khí, “Dám đả thương tiểu thư, giết không cần hỏi!”
“Dám đả thương tiểu thư, Cẩm Sắc bất kể ngài là Ngũ Vương gia, cũng tuyệt đối lấy thân chống đỡ, sẽ không để ngài thương tổn đến một cọng tóc của tiểu thư!” Vẻ mặt Cẩm Sắc kiên quyết, không hề có chút sợ hãi. Trong tay nắm chặt chủy thủ Thập Thất đưa cho nàng.
Hiên Viên Diệp hất mi, hoàn toàn không coi ba người Thập Thất ra gì, “Còn dám phản kháng? Tốt lắm, vậy thì đừng nên trách bổn vương thủ đoạn độc ác, tất cả đều do ngươi tự tìm!” Sau đó, hắn quay đầu lại ngoan thanh nói với tám người: “Giết!” Mộ Dung Thập Thất lưu lại cũng là một tai họa, dẫu sao nàng cũng chỉ có ba người, giết cũng không sao cả!
Nhưng chưa từng có một nữ nhân nào dám dùng loại khẩu khí bất kính này nói với hắn, một nữ nhi tri phủ mà lại dám phản kháng! Lý trí của Hiên Viên Diệp đã bị phẫn nộ che lấp, căn bản không có nghĩ tới hậu quả, hắn đơn giản cho rằng, tính mạng của loại tiểu nhân vật như Thập Thất, hắn có thể hoàn toàn nắm trong tay!
Gió thổi cỏ lay, sát khí bùng lên!
Một cỗ máu tanh sền sệt thoáng vờn quanh chóp mũi, đây là dấu hiệu của tử vong, mùi vị của cái chết!
Mặt Thập Thất hoàn toàn là khí sát phạt, từ khi xuyên qua đến đây, khắp nơi đều bị người quản chế, cảnh bị người cười nhạo vũ nhục hiện lên ngay trước mắt, kiếp này nàng là Mộ Dung Thập Thất, kiếp trước là La Lăng, hôm nay quyết rửa nhục, tuyệt không nương tay!
“Mai Hoa, gặp một giết một! Tuyệt không nương tay! Cẩm Sắc, chỉ cần có người tới gần, cầm chủy thủ trong tay dùng sức mà đâm! Thấy máu thì rút ra!” Tiếng nói của Thập Thất lạnh lẽo lượn lờ trong làn sát khí, theo gió truyền vào tai Cẩm Sắc. Thân hình Cẩm Sắc khẽ run, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Trong lúc nhất thời, song phương giằng co.
Hiên Viên Diệp làm sao cũng không ngờ đến, Mộ Dung Thập Thất trước đây nhìn qua nhát gan nhu nhược, nay lại không có chút sợ hãi nào, với lại nhìn qua còn lộ ra tia quỷ dị! Ánh mắt của nàng, không có sợ hãi, chỉ có sát khí!
Hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, tám gã thủ hạ đã ra tay!
Đao quang kiếm ảnh, Thập Thất, Mai Hoa, Cẩm Sắc tựa lưng vào nhau.
Tám người căn bản không coi ba người Thập Thất ra gì, thầm nghĩ nhanh nhanh giải quyết để còn báo cáo kết quả!
Nhưng tám người vừa tiếp cận, Mai Hoa xuất kiếm, kiếm khí mạnh mẽ quét ngang, bám theo đó là một đường sáng lóe, một người trong đó kinh ngạc, thì thanh kiếm đã vô tình đâm vào ngực người đó, kiếm rút ra, máu tươi văng khắp nơi!
Thập Thất híp mắt, mục đích chủ yếu của tám người này đều nhằm vào nàng, cho nên đại đa số bọn chúng đều xuất kiếm với nàng, sau khi nghe thấy được mùi vị máu tanh, Thập Thất cười lạnh, đánh trong khoảng cách gần là thế mạnh của nàng, đoản kiếm đâm vào ngực gã đàn ông vừa tiếp cận nàng, chuẩn xác không có lầm tiến thẳng vào tim hắn!
Bất thình lình, sáu người còn lại kinh hãi nhìn Thập Thất, Hiên Viên Diệp mắt xem líu lưỡi, khó có thể tin! Một thiếu nữ tử yếu đuối, lại dám giết người!
Tầm mắt kinh ngạc rơi vào khuôn mặt cười lạnh của Thập Thất, hắn bỗng dưng có cảm giác quỷ dị.
Hắn cường ngạnh giữ bình tĩnh! Nàng tuyệt đối không đơn giản như hắn nghĩ, một nữ tử giết người không chớp mắt, sao lại là loại nhát gan nhu nhược háo sắc trong nhận thức của hắn?
Máu tươi, từ chủy thủ sắc bén chậm rãi rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt… Ý cười trên mặt Thập Thất càng sâu: “Ngũ Vương gia, ngài đã chủ động đưa lên cửa, ta tuyệt đối không nương tay!”
Cẩm Sắc thở hổn hển, nàng trừng lớn hai mắt, không dám thả lỏng cảnh giác, tuy rằng tiểu thư và Mai Hoa đều đang bảo hộ nàng, nhưng nàng cũng không thể thiếu cảnh giác, dù cho nàng đang vô cùng sợ, nhưng nàng cũng không thể làm tiểu thư vướng bận.
Mà câu Thập Thất vừa nói đã thật sâu khiến Hiên Viên Diệp kích động, hắn vươn ngón tay thon dài, chỉ vào Thập Thất, quát gầm lên: “Khẩu khí thật lớn! Giết ả cho bổn vương!”
Sáu người còn lại không hề xem thường nữa, mà là cẩn thận ứng phó.
Trong ba nữ tử, có hai người có chút bản lĩnh, điều đó nằm ngoài dự liệu của bọn họ, khiến bọn họ trở tay không kịp, nên mới chết hai người.
Bầu không khí kịch liệt, nương theo mùi máu tanh, bầu trời dần dần u ám, không khí ẩm ướt dung hợp với máu tanh, kích thích thị giác và cảm quan của con người.
“Giết!” Sáu người quát một tiếng, liền nhào về phía ba người!
Ba người đối kháng sáu người.
Đao kiếm va chạm, hoả tinh bắn ra bốn phía.
“Tiểu thư, Cẩm Sắc!” Mai Hoa kinh hô một tiếng, sắc mặt hoảng hốt nhìn hai thanh kiếm đang đâm về phía Thập Thất và Cẩm Sắc, theo tiếng hô lớn đầy kinh hãi của nàng, Thập Thất giơ đoản kiếm chống lên thanh đại đao đang hướng về phía đầu nàng.
Cẩm Sắc nhìn thanh kiếm gần trong gang tấc, sắp đâm vào lồng ngực nàng, “A!” kinh hô một tiếng.
Khóe mắt Thập Thất lia đến, tung một cước về phía tên đang cản trở nàng, sau đó đâm đoản kiếm tới.
Máu tươi phun ra, bắn tung toé lên mặt Cẩm Sắc.
“Cẩm Sắc, lui ra phía sau! Không sao!” Thập Thất quay đầu cao giọng hô với Cẩm Sắc đang sợ đến mất mật.
Cẩm Sắc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu.
Hiên Viên Diệp không sao tin nổi nhìn Thập Thất, giờ đây đã ngã xuống bốn người! Tám người này tuy rằng không phải ám vệ huấn luyện có tổ chức, nhưng, dù sao võ công cũng không quá thấp. Mộ Dung Thập Thất, còn có nha hoàn của nàng, xuất thủ tàn nhẫn, đâu có chỗ nào giống như vị tiểu thư không hề bước ra khỏi cửa?
Đột nhiên, những lời cảnh cáo của Độc Cô Ngạo và Lăng Dạ hiện lên trong đầu hắn, bọn họ đã từng nói hắn đừng tùy tiện ra tay!
Đang nghĩ ngợi, thì chợt nghe thấy một loại âm thanh kỳ quái.
Là âm thanh của một loại nhạc khí.
Kỳ lạ là khi âm thanh đó truyền ra, khiến thân hình hắn run lên, lông tơ dựng đứng.
Âm thanh đó đập mạnh vào đầu quả tim.
Giương mắt nhìn lại, liền thấy Mộ Dung Thập Thất một thân dính đầy máu tươi, trong tay cầm một thanh màu xanh biếc gì đó đặt trên môi, âm thanh kỳ quái phát ra từ đó. Mà ánh mắt của nàng, lúc này nhìn như là ánh mắt của ma quỷ.
“Ả đang gọi người đến hỗ trợ! Mau! Mau giết ả!” Hiên Viên Diệp nóng nảy, không thích hợp, thấy thế nào cũng không thích hợp, nhưng tay hắn không cách nào nới lỏng được, chỉ cảm thấy hỗn loạn rối bời. Khi ra lệnh cho bốn người còn lại, hắn cũng xuất thủ với Thập Thất.
Đôi mắt Thập Thất híp lại phóng ra khí tức quỷ mị nhè nhẹ, không nhanh không chậm thổi tuyên cầm, vừa rồi lúc đối địch, nàng ngoài ý muốn đụng tới tuyên cầm luôn giắt bên hông, liên hệ đến trong khoảng thời gian này, nàng đã thuần thục nắm vững, nàng phát hiện khống chế tuyên cầm hoàn toàn có thể dựa vào tâm tình, lúc này nàng muốn giết Hiên Viên Diệp, nên trong thanh âm tuyên cầm thổi ra, liền mang theo sát khí quỷ dị.
Cẩm Sắc và Mai Hoa đứng phía sau Thập Thất. Mai Hoa biết là đang có chuyện gì xảy ra, cũng biết tác dụng của tuyên cầm, liền mặt không đổi sắc. Nhưng Cẩm Sắc lại nghi hoặc, sao bây giờ tiểu thư lại thổi nhạc khí? Nhạc khí này cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua?
Với lại, rất kỳ quái, nàng không cảm giác được gì cả, nhưng lại phát hiện Hiên Viên Diệp và bốn tên thủ hạ phía sau hắn đang công kích tới đều dần dần thay đổi sắc mặt.
Hiên Viên Diệp cũng dần dần nhận ra không thích hợp, nhưng nói không nên lời là vì sao. Chỉ biết là phải ngăn cản nàng tiếp tục thổi! Bằng không sẽ có người đến cứu nàng.
Bây giờ hắn có chút hối hận, hắn không nên tùy tiện hành động, dù cho không quen nhìn Mộ Dung Thập Thất cũng không nên tùy tiện ra tay!
Thập Thất trời sinh đối với âm nhạc có lực nắm rất cao, đáy lòng mang theo sát khí thổi tuyên cầm, bắt đầu thổi ra âm phù lấy mạng!
“Cẩm Sắc nhắm mắt lại, đừng nghe.” Mai Hoa nói với Cẩm Sắc. Mặc dù trình độ thổi tuyên cầm lúc này của tiểu thư tuy thua kém khí thế thiên quân vạn mã, thế nhưng đối phó vài người hẳn là thừa sức, nhưng Cẩm Sắc không có võ công, mặc dù sát khí của tiểu thư không nhằm vào nàng, nhưng khó bảo toàn sát khí sẽ không gây thương tổn đến nàng.
Cẩm Sắc biết lúc này không phải là thời cơ truy hỏi, liền nhắm mắt lại, tận lực nghĩ đến chuyện khác, nhưng âm phù tiểu thư thổi ra quả thật khiến người ta không tự chủ được lắng nghe. Nếu không phải Mai Hoa ở bên cạnh một mực nhỏ giọng nhắc nhở, nàng sẽ bị hãm sâu vào.
Mai Hoa mê mẩn nhìn Thập Thất, nàng biết tiểu thư sẽ thổi được tuyên cầm, đồng thời sẽ sử dụng tuyên cầm lui địch!
Nửa khắc trôi qua, đám người Hiên Viên Diệp muốn tới gần Thập Thất, muốn ngăn cản nàng thổi, thế nhưng không bước ra được nửa bước, ngũ tạng lục phủ đều bị cưa bén một cách đau đớn.
Hiên Viên Diệp dù cho có căm phẫn như thế nào, cũng biết bây giờ nhất định phải mau chóng rời khỏi!
Mộ Dung Thập Thất quá quỷ dị!
“Đi, chúng ta đi!” Hiên Viên Diệp gian nan nói.
Thập Thất ý thức được ý đồ của hắn, liền cười nhạt, thổi tuyên cầm nhanh hơn, từng tiếng từng tiếng làm huyết mạch trong cơ thể bọn họ sôi trào, khiến huyết lưu nghịch chuyển, đau đớn nhập cốt. Hiên Viên Diệp cực lực khắc chế, trên trán đã bao phủ một tầng mồ hôi. Tiếp theo phóng mắt nhìn lại, thấy mấy tên thủ hạ đi theo hắn, nay đã ngã lăn lộn trên mặt đất, thất thanh hô đau đớn.
“Dừng tay, đừng thổi nữa! Mộ Dung Thập Thất ngươi đừng thổi! Bổn vương ra lệnh cho ngươi ngừng ngay lập tức!” Hiên Viên Diệp gầm lên giận dữ.
Nhưng khi giọng nói tuỳ tiện, cao cao tại thượng ra lệnh của hắn vang lên, thì âm phù quỷ dị khiến người ta sợ hãi không những không ngừng lại, mà còn nhanh hơn.
Võ công Hiên Viên Diệp không kém, nhưng hậu quả của việc cực lực áp chế, đó là miệng phun ra một búng máu tươi! Hắn không ngừng lui về phía sau, hắn biết, hắn nhất định phải mau rời khỏi!
Nhưng, Thập Thất tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội trốn thoát!
Âm thanh ngừng lại, Thập Thất bình ổn hô hấp. Còn có cỗ khí tức đang xao động trong cơ thể. Lực nắm bắt của nàng đối với tuyên cầm vẫn còn chưa sâu, sau này có thời gian nhất định phải gia tăng luyện tập. Nàng đi về phía Hiên Viên Diệp đang chuệnh choạng muốn rời khỏi.
“Không phải ngươi muốn giết ta sao? Sao giờ lại muốn bỏ đi?” Thập Thất từng bước đến gần, bên khóe môi nở nụ cười, lạnh lùng hỏi.
Hiên Viên Diệp nhíu chặt hai hàng lông mày, “Bổn vương tạm thời buông tha ngươi! Nếu không muốn cả nhà ngươi mất mạng, liền lập tức cút cho bổn vương!” Hắn vẫn cho là, hắn thân phận tôn quý, cho dù nàng dám giết thuộc hạ của hắn, cũng tuyệt đối không dám giết hắn, sau khi có cách nghĩ này, ngữ khí hắn nói ra cũng kiên cường hơn chút đỉnh.
Nghe vậy, Thập Thất nhướng mi, sao hắn vẫn còn như thơ như thế nhỉ? “Ngươi đã muốn giết ta, cũng lấy người nhà mà ta coi trọng nhất ra uy hiếp, ngươi nói, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ta ghét nhất bè đảng Hiên Viên Hạo các ngươi, luôn khắp nơi kiếm chuyện với ta! Lại càng cho rằng có thể nắm giữ vận mệnh của ta, hạ độc thủ với ta! Mỗi một việc các ngươi đã làm, ta đều ghi tạc trong đầu, không phải không ra tay với các ngươi, mà là ta muốn chậm rãi đùa bỡn! Hôm nay, trước hết giải quyết ngươi! Cho dù ngươi chết, cũng sẽ không có người hoài nghi đến ta! Dẫu sao kẻ ngu ngốc, háo sắc trong miệng ngươi, thấy thế nào cũng không giống người ra tay tàn nhẫn!” Tiếng nói vừa dứt, nàng đang định đâm ra một kiếm. Mai Hoa phía sau đã tiến lên chắn phía trước, “Tiểu thư, không cần người động thủ.” Dứt lời, một kiếm đâm về phía trái tim của Hiên Viên Diệp đang kinh ngạc vạn phần.
“Ngươi — lại– dám– giết– bổn– vương–!” Hiên Viên Diệp nhìn trường kiếm trên ngực, sắc mặt tái nhợt, không thể tin nổi nhìn Thập Thất.
‘Hưu’, Mai Hoa rút kiếm về. Quay đầu lại giết bốn người kia!
“Bí mật của tiểu thư không thể để lộ ra ngoài.” Mai Hoa lạnh lùng nói, từ khi tiểu thư để tuyên cầm xuất hiện trước mặt Hiên Viên Diệp, thì nàng đã biết tiểu thư đã hạ sát tâm với Hiên Viên Diệp!
“Ngươi chết, có thể bọn Độc Cô Ngạo Thiên sẽ quan tâm đến. Chỉ có điều, trong một tháng này bọn họ sẽ lãng phí thời gian giúp ngươi tìm hung thủ, hay là giúp đỡ Hiên Viên Hạo bảo trụ ngôi vị hoàng đế? Ngươi có thể ở dưới địa ngục chậm rãi mà nhìn. Bốn chữ chết không nhắm mắt tặng cho ngươi!” Từng tiếng Thập Thất nói ra, đều mang theo hàn ý.
“Ngươi!” Hiên Viên Diệp hoảng sợ trừng mắt nhìn Thập Thất, vừa lên giọng, liền đứt mạch mà chết.
Vươn tay tham dò cổ hắn, nhận thấy không còn mạch đập, Thập Thất liền yên tâm. Lập tức quay đầu phân phó Mai Hoa: “Mai Hoa dùng khinh công mang ta và Cẩm Sắc đến một con đường không người khác, không thể để kẻ khác phát hiện. Với lại phải thay quần áo dính máu trên người ba chúng ta!”
Mai Hoa gật đầu: “Vâng!”
Mai Hoa ôm lấy Thập Thất và Cẩm Sắc phóng qua tường cao, sau đó dần dần đi xa.
Trong ngõ nhỏ không người đi qua, trên vũng máu ẩm ướt lạnh lẽo, nằm chín cổ thi thể.
Trên không một bầy chim én bay qua, nhả xuống vài miếng lá khô.
Một luồng thanh hương ùa tới, quét sạch hết mùi vị của máu tanh.
Trên xe lăn được bốn người nâng, bạch y nam tử nhìn thi thể trên mặt đất, lắc đầu bật cười nói: “Nàng quả thật đã hạ thủ.”
“Tứ Vương gia, giải quyết thế nào?” Phi Kiếm đứng bên sườn xe lăn, trầm giọng hỏi. Tứ Vương gia vừa nghe tin Mộ Dung tiểu thư có nguy hiểm, liền không quan tâm bản thân an nguy, đến đây bang trợ.
“Ném toàn bộ thi thể đến Dăng Đầu Sơn.” Hiên Viên Ninh nhẹ giọng phân phó. Hắn nheo đôi mắt thâm trầm, nhìn về phương hướng Thập Thất biến mất, vừa rồi thứ nàng thổi chẳng lẽ là tuyên cầm trong truyền thuyết? Trong lòng bật cười, hắn vậy mà mất lý trí lo lắng cho nàng, dựa vào bản lĩnh đối mặt với bất cứ chuyện gì đều mặt không đổi sắc và tuyệt không nương tay của nàng, hắn chỉ biết nàng sẽ không có việc gì.
“Vâng.” Khóe miệng Phi Kiếm co giật, đáp. Dăng Đầu Sơn? Ngọn núi kia thế nhưng chính là khu vực của thổ phỉ và cường đạo, ném Ngũ Vương gia tới đó, cũng chính là triệt để thay đổi đường nhìn. Ai lại còn đi hoài nghi đến Mộ Dung tiểu thư nữa chứ!
…
Ba người Thập Thất lặng yên không một tiếng động trở lại Mộ Dung phủ, sau đó thần tốc thay quần áo nhiễm máu, tiếp theo hủy thi diệt tích.
“Tiểu thư, Cẩm Sắc vừa rồi rất sợ.” Xong xuôi đâu đó hết, Cẩm Sắc nghĩ lại mà sợ, liền nhào vào người Thập Thất, khóc rống chảy nước mắt.
“Đừng sợ, đều đã trôi qua. Cẩm Sắc, hôm nay em rất tuyệt. Hôm nay, nếu không phải ba người chúng ta dũng cảm đối mặt, thế thì ba người chúng ta đã chết rồi. Việc hôm nay, Cẩm Sắc, em tuyệt đối không được nói cho kẻ khác, có biết chưa?” Thập Thất dịu dàng trấn an.
Cẩm Sắc không ngừng gật đầu, sau đó ngẩng đầu, lau khô nước mắt, ngẩng cao đầu nói với Thập Thất: “Tiểu thư, Cẩm Sắc tuyệt đối sẽ không trở thành trói buộc của người. Có thời gian Cẩm Sắc sẽ học võ với Mai Hoa tỷ tỷ, sau này sẽ bảo vệ tiểu thư.”
“Cẩm Sắc, em rất có thiên phú học võ, sau này lúc đêm khuya vắng lặng, ta sẽ dạy em. Hôm nay tam quốc ở vào thế chân vạc, thiên hạ sẽ không thái bình lâu nữa, học chút võ công có thể tự bảo vệ mình, rồi lại có thể bảo vệ tiểu thư.” Mai Hoa gật đầu, nghiêm giọng nói.
“Thật chứ? Em có thể chịu khổ, nhất định có thể luyện được!” Cẩm Sắc vui vẻ không thôi. Tuy rằng nàng không sao quên được tình cảnh máu me kia, nhưng sau này nếu không muốn chết, không muốn khiến tiểu thư chết, thế thì, nàng sẽ nỗ lực học võ công.
Thập Thất nhìn Cẩm Sắc khôi phục lại chút khí sắc, liền thu hồi nụ cười, sắc mặt trầm ngưng, sa vào suy tư. Nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như đám người Độc Cô Ngạo Thiên tra ra nàng giết Hiên Viên Diệp, thì nên làm như thế nào?
“Mai Hoa, nói với Mẫu Đơn, nếu như bọn người Độc Cô Ngạo Thiên có bất luận dị động gì, nhất định phải sớm bẩm báo.”
Thập Thất nghiêm giọng ra chỉ thị. Nàng phải sớm làm chuẩn bị, nếu như sự việc đã bại lộ, vậy thì, mang cha mẹ xa chạy cao bay.
“Vâng.”
Hai ngày sau, từ trong cung truyền ra tin tức, Hiên Viên Diệp bị thổ phỉ ở Dăng Đầu Sơn mưu hại, hôm nay Hiên Viên Hạo đã phái binh đi vào Dăng Đầu Sơn tiêu diệt thổ phỉ. [Thổ phỉ: oan quá, chúng ta bị oan a; Sara: Tội nghịp các bạn >”<]
Sự việc truyền tới tai Thập Thất, Thập Thất không khỏi kinh ngạc, Dăng Đầu Sơn? Thi thể của bọn Hiên Viên Diệp sao lại ở Dăng Đầu Sơn? Thật không thể tin được! Vốn tưởng rằng là do bọn Độc Cô Ngạo Thiên sử hoa chiêu, thế nhưng Mẫu Đơn lại vô cùng khẳng định nói, thi thể của Hiên Viên Diệp tìm được ở Dăng Đầu Sơn.
Chẳng lẽ là có người đang âm thầm giúp nàng?
Là ai?
Sắc mặt Thập Thất biến rồi biến, chẳng lẽ là nam tử mang mặt nạ bạc đã hai ba lần cứu nàng và mẹ kia sao?
“Tiểu thư, nhanh đi xem trò hay. Liễu Nguyệt Phi vậy mà nghĩ tới việc đi miếu tự cầu phúc cho Ngũ Vương gia mà ngụy trang xuất môn! Nếu không có gì đặc biệt, hôm nay nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp để bản thân trốn thoát khỏi việc hòa thân!” Mai Hoa từ bên ngoài chạy vào phòng, nhìn Thập Thất đang chìm đắm trong trầm tư nói.
/173
|