Hắn đã đi du ngoạn về rồi ư? Sao nhanh vậy?
Thập Thất suy tư nhìn chằm chằm Hiên Viên Ninh, nhìn sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hẳn là bị bệnh. Nhưng hắn xuất hiện ở đây là trùng hợp? Lại cùng xuất hiện với Hiên Viên Mặc, tuy rằng không phải ở cùng một tửu lâu. Nhưng thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?
Tựa hồ đã nhận ra có tầm mắt đang nhìn mình, Hiên Viên Ninh nhìn sang Thập Thất ôn nhu cười, tựa như hai người là bằng hữu đã quen biết nhiều năm, nhưng ánh mắt hắn vẫn thâm trầm, khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra.
Thập Thất nhíu nhíu mày, nàng khi nào thì thân quen với hắn như vậy? Giữa bọn họ đơn thuần chỉ có một vụ giao dịch mà thôi. Thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Liễu Nguyệt Phi.
Nhìn thấy nàng dời mắt, nam tử có con ngươi thâm trầm sâu thẳm, thoáng nhíu đôi lông mày, tạm dừng thưởng thức chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái. Ánh mắt cũng không thu lại như Thập Thất mà là càng thêm thâm trầm.
Liễu Nguyệt Phi cực kỳ hận, nàng tỉ mỉ bày ra việc bị thương, cứ như vậy mà bị hủy trong tay Mộ Dung Thập Thất!
Đây là chuyện nàng có thế nào cũng không nghĩ tới. Vốn tưởng rằng Hiên Viên Mặc sẽ âm thầm bảo hộ, sẽ không để chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, nhưng hiển nhiên không phải! Nam nhân cứu nàng lại là người của Mộ Dung Thập Thất! Mộ Dung Thập Thất sớm đã muốn phá vỡ chuyện của nàng!
Như vậy là khiến nàng muốn trốn cũng không thể trốn, bắt buộc phải đi hòa thân!
Sắc mặt xanh mét, siết chặt hai tay thành quả đấm, trợn mắt trừng trừng nhìn Thập Thất, nay trước mắt bao người, nàng tuy rằng không thể làm điều gì, nhưng mà, nàng chắc chắn sỉ nhục hôm nay sẽ được ghi tạc trong lòng! Mộ Dung Thập Thất đã hủy nàng, nàng nhất định phải hủy Mộ Dung Thập Thất!
Lúc này cho dù Hiên Viên Mặc có ngăn cản như thế nào, nàng cũng phải phản kích! Mất đi cơ hội lần này, về sau sẽ không có cơ hội!
“Liễu tiểu thư, trăm ngàn đừng tức giận. Tam Vương gia ngồi ngay trên lầu hai phía sau đang nhìn cô đó. Nếu bởi vì tức giận, mà tự hủy đi hình tượng của bản thân, sẽ mất nhiều hơn được à nha! Chậc chậc, có cái gì mà phải trốn chứ, lúc ở trong cung, không phải cô đã nói với Mộ Dung tiểu thư, đi hòa thân là việc vinh quang lắm sao? Nay đem cơ hội hòa thân nhường cho cô, Mộ Dung tiểu thư có thể nói là dụng tâm như Bồ Tát, nên mới đem chuyện tốt như vậy cho cô. Cho nên nói, chớ có tức giận, phải cảm ơn á nha!” Sài Lang đã sớm bị đẩy ra lại xán đến gần Liễu Nguyệt Phi, tiếp tục dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới có thể nghe được nói, lúc thu hồi ánh mắt, dường như có chút vô lại xẹt qua bộ ngực cao ngất của Liễu Nguyệt Phi, Sài Lang thầm nghĩ, chà chà, ghê gớm thật, không biết sờ lên sẽ có cảm giác như thế nào, về sau nếu có mệnh lệnh của Lâu chủ, hắn nhất định phải chơi đủ.
Liễu Nguyệt Phi là người khá mẫn cảm, nghe được lời nói của hắn, tức giận đến lửa nóng phun trào, nhưng mà nàng không phải là đồ đệ của Trình Tuyết Nhi, không biết ẩn nhẫn, nếu bây giờ nàng ra tay, nhất định sẽ dẫn đến chuyện không hay, mọi người nhất định sẽ nghĩ, nàng không biết cảm ơn ân nhân cứu mạng. Nhưng mà chết tiệt, ánh mắt dâm tà của hắn cứ nhìn chằm chằm cơ thể nàng, khiến nàng cực kỳ không thoải mái.
Cắn răng, thở hổn hển, áp chế lửa giận và hận ý ngập trời trong lòng.
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?” Mọi người bị kinh hoàng rốt cục cũng khôi phục thần trí, đặc biệt là nhóm nha hoàn bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, ríu rít lo lắng hỏi.
Liễu Nguyệt Phi hít sâu một hơi, bình thản trả lời: “Ta không sao.”
Dứt lời, nàng lại xoay người nhìn Sài Lang, ngữ khí bình thản, thần sắc lạnh lùng, đáy lòng sát khí dạt dào: “Tạ ơn công tử đã cứu giúp.” Hôm nay là sỉ nhục của Liễu Nguyệt Phi nàng, bị người khác phá vỡ kế hoạch, còn phải ở trước mặt công chúng nói tiếng cám ơn! Giờ phút này, nàng có thể tưởng tượng ra được Mộ Dung Thập Thất đang cười đắc ý đến cỡ nào.
Mọi người thấy mỹ nhân được người cứu, cũng không bị gì, người người đều vỗ ngực. “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
“Nguy hiểm quá! May mắn là được người cứu, bằng không xe ngựa đổ xuống người Liễu tiểu thư, thì không biết sẽ bị thương thành cái dạng gì a!”
“Anh hùng a!” Mọi người giơ ngón tay cái chỉ về phía Sài Lang.
Thấy mọi người khen ngợi, Sài Lang sao có thể không nhân cơ hội biểu diễn?
Chỉ thấy hắn chắp tay hướng tới mọi người nói: “Nhấc tay chi lao mà thôi. Dù sao việc phát sinh ngoài ý muốn nào có ai muốn nhìn đến. May mà Liễu tiểu thư không bị gì, nếu Liễu tiểu thư mà bị thương, thì sẽ chậm trễ đến việc mười lăm ngày sau đi hòa thân.” Những lời kế tiếp là hắn dành cho Liễu Nguyệt Phi, “Tại hạ xin khuyên Liễu tiểu thư, mấy ngày tới vẫn nên ít xuất môn là tốt nhất. Nếu không lại có tình huống như thế này phát sinh, thì cũng quá khéo đi. Vô luận như thế nào, việc đi hòa thân vô cùng quan trọng, cho nên đừng để có sai lầm gì.”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, vô luận như thế nào đều áp chế không được lửa giận bùng bùng trong cơ thể. Nhưng mà, nàng lại không thể không hé răng, cũng chỉ có thể cúi đầu trả lời: “Tạ ơn công tử nhắc nhở.” Nàng nhớ kỹ mặt mũi nam nhân này, về sau có cơ hội nhất định phải giết hắn!
Nhìn bộ dáng áp chế lửa giận của Liễu Nguyệt Phi, Sài Lang cười thầm trong lòng, rồi sau đó đắc ý nhìn lầu hai đối diện đằng kia, cười tươi lộ ra hàm răng nanh trắng noãn. Tựa như đang nói với Thập Thất: răng trắng, trắng do mỗi ngày đều dùng bột tẩy trắng.
Khóe miệng Thập Thất run run, thu hồi ánh mắt, lại uống một ngụm trà.
“Tiểu thư, Sài Lang hoàn thành nhiệm vụ lần này không tệ chứ? Hắn mới vừa bí mật truyền âm, bảo em nói với tiểu thư, kiểu gì thì kiểu, tiểu thư đều phải thưởng cho hắn.” Mai Hoa cười nói.
Nghe vậy, Thập Thất bình thản gật đầu: “Hãy bảo các cô nương ở Thiên Hạ Lâu đêm nay không cần tiếp khách, đều đi hầu hạ Sài Lang đi.”
“Cái gì? Tiểu thư người quá đề cao Sài Lang a!” Mai Hoa kinh hô, các cô nương ở Thiên Hạ Lâu ít nhất cũng có năm mươi người, để các nàng hầu hạ Sài Lang, chẳng phải là khiến Sài Lang tinh tẫn mà chết ư?!
Dưới lầu, Sài Lang nghe được Mai Hoa bí mật truyền âm, thân hình lảo đảo một cái, sắc mặt trắng bệch, bật cười. Hắn chỉ có một “cây thương”, sao có thể cùng một đêm mà xông vào năm mươi “con đường”! Cho dù háo sắc, nhưng hắn cũng không thể gánh nổi trò này được! (=]])
Nhìn thấy phản ứng của Sài Lang, Thập Thất sang sảng cười ra tiếng: “Ha ha ha! Nói với hắn, ta chỉ đùa hắn thôi.”
Mai Hoa che miệng cười khẽ: “Sài Lang thật là. Dù sao em cũng không truyền âm nữa, để cho hắn lo lắng cả đêm đi. Đêm nay chắc hắn sẽ không dám về Thiên Hạ Lâu.”
Sài Lang chờ thật lâu cũng không được đáp lại, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ Lâu chủ làm như thế thật ư? Hắn kinh nghiệm sa trường, duyệt vô số nữ nhân, không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là bị đàn bướm công kích. Hắn… hắn không chịu nổi a! (Ahahaha)
Lúc Thập Thất cúi đầu uống trà, cảm nhận được nhiệt độ ngày càng tăng của một một ánh mắt ẩn nhẫn tức giận đặt trên người nàng, không cần nhìn, cũng biết là Hiên Viên Mặc! Chỉ có hắn mới có thể vì Liễu Nguyệt Phi bị tổn hại mà thấy bất bình! Nhưng mà, vô luận như thế nào, hôm nay nàng phải ra tay với Liễu Nguyệt Phi, nếu không, tâm phẫn nan bình! (Mối hận trong lòng khó giải)
Đơn giản bỏ qua ánh mắt đó, giữa nàng và Hiên Viên Mặc, không có gì để nói. Song, nàng nhìn về phía Hiên Viên Ninh, nàng tìm hắn xác thực là có việc, mà có một số việc cũng chỉ có thể tìm hắn.
Hiện tại không phải thời cơ tốt, ngày mai nàng sẽ đi gặp hắn.
“Tứ Vương gia, không đi gặp Mộ Dung tiểu thư sao? Vừa rồi tiểu thư lại nhìn ngài đó.” Phi Kiếm thấp giọng hỏi. Dù sao hiện tại là thời cơ tốt, Mộ Dung tiểu thư đang ở đối diện, hơn nữa Mộ Dung tiểu thư lại hai lần nhìn Vương gia.
Nghe vậy, Hiên Viên Ninh đùa nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe miệng cong lên, nói: “Hiên Viên Mặc ở đây, lúc này không phải thời cơ tốt.”
“Ớ?”
Ánh mắt Hiên Viên Ninh quét về phía Hiên Viên Mặc, con ngươi thâm trầm chợt lóe.
Rồi thu hồi tầm mắt, hắn không nhìn về phía Thập Thất nữa, nguyên nhân chỉ có một, lúc đối mặt với Mộ Dung Thập Thất, mục đích không thể quá mức rõ ràng, thủ đoạn phải ẩn nhẫn.
“Nhưng mà Vương gia từ miếu Nam Tuyền trở về không phải vì Mộ Dung tiểu thư sao?” Phi Kiếm nghi ngờ hỏi. Đã nhiều ngày qua, Vương gia ngày đêm không ngừng tu luyện, đồng thời còn ngâm mình trong kịch độc dược, tuy rằng Vương gia bách độc bất xâm, nhưng dù sao cũng sẽ bị thương thân thể, sau cùng cũng có thể xuống giường, nhưng vẫn không thể đi đứng linh hoạt, cứ nghĩ rằng Vương gia trở về, thì sẽ đến gặp Mộ Dung tiểu thư ngay.
Nhưng nhìn Vương gia lúc này, thái độ với Mộ Dung tiểu thư lại có vẻ rất ôn hoà. Phi Kiếm cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
“Phi Kiếm, trở về vương phủ.” Hiên Viên Ninh lệnh cho Phi Kiếm. Trong hai ngày tới nàng sẽ chủ động tìm hắn, hắn không cần chủ động đi gặp? Huống hồ mục đích hôm nay của hắn không phải gặp nàng, mà là xem Liễu Nguyệt Phi làm trò gì.
Liễu Nguyệt Phi được nha hoàn giúp đỡ ngồi lên trên một chiếc xe ngựa khác, ngoài ý muốn phát sinh lần đầu tiên, thì tuyệt đối không có khả năng có việc ngoài ý muốn xảy ra lần thứ hai. Hành trình đi miếu cầu phúc hôm nay của Liễu Nguyệt Phi cần phải tiếp tục.
Dưới những lời chúc phúc của mọi người, sau khi Liễu Nguyệt Phi ngồi lên xe ngựa, xe ngựa tiếp tục đi về phía miếu. Trước lúc rời đi, nàng lại một lần nữa oán hận nhìn Thập Thất, nhưng ở trên lầu hai lúc ấy làm sao còn có thân ảnh của Thập Thất?
Lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mặc, chỉ thấy ánh mắt của hắn thủy chung cũng không đặt ở trên người nàng, mà là nhìn chằm chằm vào chỗ trống không ở đối diện và có chút đăm chiêu.
Liễu Nguyệt Phi lập tức bị cảnh ấy làm đau đớn nên đành nhắm hai mắt lại. Cổ họng bắt đầu tuôn đọng, cảm giác toan chát tràn khắp lòng. Nàng tự nói với bản thân, xem như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Một hồi phong ba, mang theo mục đích của từng người, chấm dứt.
Hoàng cung – Phượng Thiên quốc.
Kiền Thanh cung
Bởi vì Hiên Viên Diệp bị giết, bang phái Hiên Viên Hạo khó nén bi thống, “Cái chết của Ngũ đệ tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lại tra không ra nửa điểm manh mối.” Hiên Viên Hạo nhìn Lăng Dạ với Độc Cô Ngạo Thiên nói.
Hiên Viên Diệp tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi Dăng Đầu Sơn, hơn nữa đã thẩm vấn bọn thổ phỉ ở Dăng Đầu Sơn, bọn chúng căn bản không có giết Ngũ đệ!
Nhưng mà mấy ngày qua, phái ra trăm người đi điều tra việc này, thì gần như tất cả chứng cứ vẫn hướng về Dăng Đầu Sơn.
Hiên Viên Hạo không phải không có hoài nghi, hắn hoài nghi là Hiên Viên Mặc làm!
Không chỉ mình hắn có suy nghĩ này, ngay cả Lăng Dạ cũng có suy nghĩ tương tự.
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên lại vẫn im lặng, sau khi nghe thấy lời Hiên Viên Hạo nói, hắn cau mày nói: “Thần đang đoán, có phải Mộ Dung Thập Thất làm hay không? Hai ngày trước ở trong tửu lâu, nghe Ngũ Vương gia nói qua, muốn dạy cho Mộ Dung Thập Thất một ít giáo huấn, bây giờ nghĩ đến thật quá trùng hợp.”
“Không có khả năng. Ngày Ngũ Vương gia chết, ta đã gặp Mộ Dung Thập Thất. Nàng là một nữ tử không có võ công, làm sao có thể giết Ngũ Vương gia và tám gã hộ vệ?” Lăng Dạ lắc đầu phản bác. Thông qua một ít hiểu biết, hắn càng ngày càng phát hiện, Mộ Dung Thập Thất tuyệt sẽ không là người tâm ngoan thủ lạt, nàng không có võ công, căn bản là không có khả năng giết Ngũ Vương gia. (V~ Lăng Dạ)
Cuộc nói chuyện, khiến lòng nghi ngờ của Độc Cô Ngạo Thiên hơi giảm, nhưng lòng nghi ngờ đối với Mộ Dung Thập Thất vẫn tồn tại như cũ, con ngươi đen lóe lóe, xem ra, hắn phải âm thầm điều tra việc này.
Hiên Viên Hạo gật đầu, “Hơn phân nửa có thể là Tam đệ làm. Mục đích hắn làm như vậy rất rõ ràng, là muốn cảnh cáo trẫm. Việc này cho thấy, cuộc chiến giữa trẫm và hắn sắp bắt đầu.”
“Việc của Ngũ Vương gia vẫn đang âm thầm điều tra. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là theo dõi cẩn thận động thái của Tam Vương gia.” Độc Cô Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Hiên Viên Hạo và Lăng Dạ gật đầu.
Bóng đêm lan tràn, bầu trời đầy sao.
Màn đêm buông xuống, Thập Thất với Mai Hoa lặng yên không một tiếng động đến Thiên Hạ Lâu.
Thiên Hạ Lâu
Sắc mặt Thập Thất trầm trọng nhìn người đang nằm trên giường, mới có vài ngày không gặp Trung thúc, mà trong một đêm thúc ấy dường như đã già đi mười tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt trắng bệch, nếp nhăn khắc sâu, mới qua mấy ngày, sao Trung thúc có thể trở thành bộ dạng như vậy?
“Trung thúc, rốt cuộc có chuyện gì?” Thập Thất đè nén cảm xúc, trầm giọng hỏi.
Trung thúc ho khan vài tiếng, gian nan mở miệng: “Bệnh quấn thân đã lâu, lại nhiễm phong hàn mà thôi, không có chuyện gì. Lâu chủ chớ có lo lắng.”
“Con làm sao có thể không lo lắng được, đã sớm nghe nói thúc nhiễm phong hàn, nhưng có thế nào con cũng không ngờ tới lại nghiêm trọng nhường này, thời gian dài như vậy cũng không khỏi hẳn.” Thập Thất quan tâm nói. Nói thật, lúc nàng nhìn thấy bộ dạng của Trung thúc, cũng giật mình, trách không được Mai Hoa bảo nàng đến thăm một lần.
“Lâu chủ chớ lo lắng, người già chính là như vậy, một chút tiểu bệnh cũng không dễ khỏi hẳn. Chờ lão nghỉ ngơi thêm vài hôm là có thể khỏe. Bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, Lâu chủ không thể tùy tiện đến Thiên Hạ Lâu, lão có bọn Mẫu Đơn chiếu cố, sẽ tốt thôi. Về sau nếu có tin tức gì, bảo Mai Hoa truyền đến. Đừng tự mình chạy tới. Nếu để lộ ra ngoài, sẽ bất lợi cho Lâu chủ.” Thần sắc Trung thúc hơi khẩn trương dặn dò.
Thập Thất gật đầu đáp: “Được.”
“Nghe Mai Hoa nói, Lâu chủ từng dùng tuyên cầm chế địch?” Trung thúc lại ho khan vài tiếng, hỏi Thập Thất.
“Phải, đã từng dùng qua. Có điều lực khống chế của con đối với tuyên cầm vẫn rất thấp.” Thập Thất kéo chăn cho Trung thúc xong, trầm giọng nói. Lại nghĩ đến, lúc thổi tuyên cầm thì trong cơ thể có vài luồng nhiệt lưu giao thoa với nhau, khiến nàng khó có thể khống chế, mà càng luyện tập, lại càng phát hiện tuyên cầm khó có thể nắm giữ. “Nhưng Trung thúc, con không có nội lực, vì sao lúc thổi tuyên cầm, trong cơ thể lại có vài luồng nhiệt lưu giao thoa?”
Ánh mắt Trung thúc lóe lên, thần sắc có chút mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lão liền hiền lành cười nói: “Lâu chủ yên tâm, đây là chuyện bình thường. Chỉ cần luyện tuyên cầm đến tầng thứ mười, những cỗ nhiệt lưu trong cơ thể sẽ dễ điều khiển, cũng sẽ tự chuyển hóa thành nội lực, đến lúc đó Lâu chủ nhất định sẽ vận dụng tự nhiên.”
Năng lực quan sát của Thập Thất không phải người bình thường có thể so sánh được. Tuy rằng nàng không nhìn thấy thần sắc biến hóa trong nháy mắt của Trung thúc, nhưng từ trong lời nói của Trung thúc, làm cho nàng nhận thấy được một tia khác thường. Càng tu luyện tuyên cầm càng lâu, nàng lại càng phát hiện tuyên cầm có ma lực nào đó, từng bước cắn nuốt một ít này nọ, thật sự sẽ đúng như lời Trung thúc nói? Luyện đến tầng thứ mười, vấn đề nàng gặp phải sẽ giải quyết dễ dàng?
“Vâng, con đã biết.” Trên mặt Thập Thất không có gì khác thường.
Trung thúc gật đầu.
“Trung thúc nghỉ ngơi đi, Thập Thất không thể ở lại quá lâu.” Thập Thất nói với Trung thúc.
Trung thúc gật đầu, rồi sau đó thần sắc không hề có biến hóa nhắm mắt lại, đợi khi Thập Thất đẩy cửa ra rời đi, thì Trung thúc mở hai mắt nhìn ra phía cửa…
Đám người Mai Hoa, Mẫu Mơn đều ở trước cửa chờ, thấy Thập Thất đi ra, đều tụ lại nghênh đón.
Bốn người Mẫu Đơn, Thược Dược, Cáp Tử, Mai Hoa đều có mặt, cũng chỉ có Sài Lang đêm nay quả nhiên không trở về.
“Mẫu Đơn, thời gian Trung thúc bị như vậy đã bao lâu?” Thập Thất ngồi xuống, nhìn Mẫu Đơn hỏi.
Thập Thất cúi đầu, thầm nghĩ: Nếu đơn giản như những điều Trung thúc miêu tả, chỉ nhiễm phong hàn. Thì vì sao thời gian đã lâu cũng không hồi phục?
“Thưa lâu chủ, Trung thúc thật bị nhiễm phong hàn, nhưng không biết vì sao, vẫn không thể chuyển biến tốt. Tưởng là do dược liệu, nên em đã liên tục thay đổi ba phương thuốc khác nhau, nhưng vẫn không có dấu hiệu tốt lên.” Mẫu Đơn trả lời, nàng dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể chữa khỏi cho Trung thúc, nàng cũng không rõ, thân thể Trung thúc vẫn đều rất tốt, mặc dù có chút vết thương cũ, nhưng mà, chỉ một cơn phong hàn, hơn nửa tháng mà vẫn không khỏe lại, đến tột cùng vấn đề ở chỗ nào?
Thập Thất gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Chiếu cố Trung thúc cho tốt, ta không muốn Trung thúc có việc.”
“Lâu chủ yên tâm, nếu Trung thúc còn không khỏi hẳn, em sẽ tiếp tục thay đổi phương thuốc cho Trung thúc. Nhất định sẽ giúp Trung thúc khỏi hẳn.” Mẫu Đơn hứa hẹn. Không ai so với nàng càng hy vọng Trung thúc sẽ khỏi hẳn, dù sao Trung thúc vẫn là ân nhân nuôi lớn bọn họ.
“Đúng rồi, Hổ Báo không có hồi âm sao, khi nào thì trở về?” Thập Thất trầm giọng hỏi. Lúc nhìn thấy Trung thúc, nàng liền nghĩ tới Hổ Báo ra ngoài phát triển Thiên Hạ Lâu, mấy ngày nay, tin tức của hắn ngày càng ít, cho dù không thuận lợi, cũng phải có chút tin tức chứ, nhưng bây giờ cái gì cũng không có… Tâm tư Thập Thất trầm thêm vài phần. Lại giương mắt quét nhìn vài người trong phòng, tia sáng ở chỗ sâu bên trong đáy mắt của Thập Thất càng thêm ám trầm.
Thược Dược lắc đầu, vội vàng trả lời: “Vẫn không có, song, hai ngày trước đã có hồi âm, nói mọi việc thuận lợi. Lâu chủ yên tâm.”
Nghe vậy, Cáp Tử bĩu môi: “Tim của hắn có phải bị ăn rồi không? Ở bên ngoài chơi hóa điên rồi chắc? Nếu mọi việc đều thuận lợi, hắn không trở về còn ở bên ngoài làm gì? Còn nữa, Sài Lang đêm nay cũng không trở về, không biết lại đi kỹ viện nào nữa.”
Mai Hoa che miệng cười khẽ: “Thôi đừng đề cập đến bọn họ, Hổ Báo làm việc trầm ổn, chỉ khi làm tốt mọi thứ, không có gì ngoài ý muốn mới trở về.”
“Lâu chủ muốn gặp Hổ Báo? Không bằng em dùng bồ câu đưa tin, bảo hắn trở về?” Mẫu Đơn thấy Thập Thất nhắc tới Hổ Báo, liền đưa ra ý kiến.
Nghe vậy, Thập Thất lắc đầu, cười nói: “Để hắn ở bên ngoài làm việc đi, mọi người nhớ lấy, phải chiếu cố tốt Trung thúc, ta và Mai Hoa phải đi đây.”
Mọi người gật đầu.
Sau khi trở lại Mộ Dung phủ, Thập Thất tắt ngọn nến xong, không lập tức đi ngủ, mà nghĩ đến Trung thúc, đến Hổ Báo, tổng cảm thấy có chút không thích hợp, mà rốt cuộc là chỗ nào không đúng, nàng còn chưa nghĩ ra được.
Về miêu tả của Trung thúc đối với tuyên cầm, Thập Thất cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho dù Trung thúc là người đáng giá tin cậy, thế nhưng những miêu tả về tuyên cầm ấy, nàng mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với võ công cũng biết, vài cổ nhiệt lưu chuyển đó không hề đơn giản.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Một đêm này, Thập Thất mất ngủ.
Hừng đông lên, dùng bữa sáng xong, nàng chuẩn bị đi tìm Hiên Viên Ninh. Nhưng tới lúc sắp ra khỏi phủ, lại đụng phải một người là Hiên Viên Mặc
Thập Thất suy tư nhìn chằm chằm Hiên Viên Ninh, nhìn sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hẳn là bị bệnh. Nhưng hắn xuất hiện ở đây là trùng hợp? Lại cùng xuất hiện với Hiên Viên Mặc, tuy rằng không phải ở cùng một tửu lâu. Nhưng thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?
Tựa hồ đã nhận ra có tầm mắt đang nhìn mình, Hiên Viên Ninh nhìn sang Thập Thất ôn nhu cười, tựa như hai người là bằng hữu đã quen biết nhiều năm, nhưng ánh mắt hắn vẫn thâm trầm, khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra.
Thập Thất nhíu nhíu mày, nàng khi nào thì thân quen với hắn như vậy? Giữa bọn họ đơn thuần chỉ có một vụ giao dịch mà thôi. Thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Liễu Nguyệt Phi.
Nhìn thấy nàng dời mắt, nam tử có con ngươi thâm trầm sâu thẳm, thoáng nhíu đôi lông mày, tạm dừng thưởng thức chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái. Ánh mắt cũng không thu lại như Thập Thất mà là càng thêm thâm trầm.
Liễu Nguyệt Phi cực kỳ hận, nàng tỉ mỉ bày ra việc bị thương, cứ như vậy mà bị hủy trong tay Mộ Dung Thập Thất!
Đây là chuyện nàng có thế nào cũng không nghĩ tới. Vốn tưởng rằng Hiên Viên Mặc sẽ âm thầm bảo hộ, sẽ không để chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, nhưng hiển nhiên không phải! Nam nhân cứu nàng lại là người của Mộ Dung Thập Thất! Mộ Dung Thập Thất sớm đã muốn phá vỡ chuyện của nàng!
Như vậy là khiến nàng muốn trốn cũng không thể trốn, bắt buộc phải đi hòa thân!
Sắc mặt xanh mét, siết chặt hai tay thành quả đấm, trợn mắt trừng trừng nhìn Thập Thất, nay trước mắt bao người, nàng tuy rằng không thể làm điều gì, nhưng mà, nàng chắc chắn sỉ nhục hôm nay sẽ được ghi tạc trong lòng! Mộ Dung Thập Thất đã hủy nàng, nàng nhất định phải hủy Mộ Dung Thập Thất!
Lúc này cho dù Hiên Viên Mặc có ngăn cản như thế nào, nàng cũng phải phản kích! Mất đi cơ hội lần này, về sau sẽ không có cơ hội!
“Liễu tiểu thư, trăm ngàn đừng tức giận. Tam Vương gia ngồi ngay trên lầu hai phía sau đang nhìn cô đó. Nếu bởi vì tức giận, mà tự hủy đi hình tượng của bản thân, sẽ mất nhiều hơn được à nha! Chậc chậc, có cái gì mà phải trốn chứ, lúc ở trong cung, không phải cô đã nói với Mộ Dung tiểu thư, đi hòa thân là việc vinh quang lắm sao? Nay đem cơ hội hòa thân nhường cho cô, Mộ Dung tiểu thư có thể nói là dụng tâm như Bồ Tát, nên mới đem chuyện tốt như vậy cho cô. Cho nên nói, chớ có tức giận, phải cảm ơn á nha!” Sài Lang đã sớm bị đẩy ra lại xán đến gần Liễu Nguyệt Phi, tiếp tục dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới có thể nghe được nói, lúc thu hồi ánh mắt, dường như có chút vô lại xẹt qua bộ ngực cao ngất của Liễu Nguyệt Phi, Sài Lang thầm nghĩ, chà chà, ghê gớm thật, không biết sờ lên sẽ có cảm giác như thế nào, về sau nếu có mệnh lệnh của Lâu chủ, hắn nhất định phải chơi đủ.
Liễu Nguyệt Phi là người khá mẫn cảm, nghe được lời nói của hắn, tức giận đến lửa nóng phun trào, nhưng mà nàng không phải là đồ đệ của Trình Tuyết Nhi, không biết ẩn nhẫn, nếu bây giờ nàng ra tay, nhất định sẽ dẫn đến chuyện không hay, mọi người nhất định sẽ nghĩ, nàng không biết cảm ơn ân nhân cứu mạng. Nhưng mà chết tiệt, ánh mắt dâm tà của hắn cứ nhìn chằm chằm cơ thể nàng, khiến nàng cực kỳ không thoải mái.
Cắn răng, thở hổn hển, áp chế lửa giận và hận ý ngập trời trong lòng.
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?” Mọi người bị kinh hoàng rốt cục cũng khôi phục thần trí, đặc biệt là nhóm nha hoàn bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, ríu rít lo lắng hỏi.
Liễu Nguyệt Phi hít sâu một hơi, bình thản trả lời: “Ta không sao.”
Dứt lời, nàng lại xoay người nhìn Sài Lang, ngữ khí bình thản, thần sắc lạnh lùng, đáy lòng sát khí dạt dào: “Tạ ơn công tử đã cứu giúp.” Hôm nay là sỉ nhục của Liễu Nguyệt Phi nàng, bị người khác phá vỡ kế hoạch, còn phải ở trước mặt công chúng nói tiếng cám ơn! Giờ phút này, nàng có thể tưởng tượng ra được Mộ Dung Thập Thất đang cười đắc ý đến cỡ nào.
Mọi người thấy mỹ nhân được người cứu, cũng không bị gì, người người đều vỗ ngực. “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
“Nguy hiểm quá! May mắn là được người cứu, bằng không xe ngựa đổ xuống người Liễu tiểu thư, thì không biết sẽ bị thương thành cái dạng gì a!”
“Anh hùng a!” Mọi người giơ ngón tay cái chỉ về phía Sài Lang.
Thấy mọi người khen ngợi, Sài Lang sao có thể không nhân cơ hội biểu diễn?
Chỉ thấy hắn chắp tay hướng tới mọi người nói: “Nhấc tay chi lao mà thôi. Dù sao việc phát sinh ngoài ý muốn nào có ai muốn nhìn đến. May mà Liễu tiểu thư không bị gì, nếu Liễu tiểu thư mà bị thương, thì sẽ chậm trễ đến việc mười lăm ngày sau đi hòa thân.” Những lời kế tiếp là hắn dành cho Liễu Nguyệt Phi, “Tại hạ xin khuyên Liễu tiểu thư, mấy ngày tới vẫn nên ít xuất môn là tốt nhất. Nếu không lại có tình huống như thế này phát sinh, thì cũng quá khéo đi. Vô luận như thế nào, việc đi hòa thân vô cùng quan trọng, cho nên đừng để có sai lầm gì.”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, vô luận như thế nào đều áp chế không được lửa giận bùng bùng trong cơ thể. Nhưng mà, nàng lại không thể không hé răng, cũng chỉ có thể cúi đầu trả lời: “Tạ ơn công tử nhắc nhở.” Nàng nhớ kỹ mặt mũi nam nhân này, về sau có cơ hội nhất định phải giết hắn!
Nhìn bộ dáng áp chế lửa giận của Liễu Nguyệt Phi, Sài Lang cười thầm trong lòng, rồi sau đó đắc ý nhìn lầu hai đối diện đằng kia, cười tươi lộ ra hàm răng nanh trắng noãn. Tựa như đang nói với Thập Thất: răng trắng, trắng do mỗi ngày đều dùng bột tẩy trắng.
Khóe miệng Thập Thất run run, thu hồi ánh mắt, lại uống một ngụm trà.
“Tiểu thư, Sài Lang hoàn thành nhiệm vụ lần này không tệ chứ? Hắn mới vừa bí mật truyền âm, bảo em nói với tiểu thư, kiểu gì thì kiểu, tiểu thư đều phải thưởng cho hắn.” Mai Hoa cười nói.
Nghe vậy, Thập Thất bình thản gật đầu: “Hãy bảo các cô nương ở Thiên Hạ Lâu đêm nay không cần tiếp khách, đều đi hầu hạ Sài Lang đi.”
“Cái gì? Tiểu thư người quá đề cao Sài Lang a!” Mai Hoa kinh hô, các cô nương ở Thiên Hạ Lâu ít nhất cũng có năm mươi người, để các nàng hầu hạ Sài Lang, chẳng phải là khiến Sài Lang tinh tẫn mà chết ư?!
Dưới lầu, Sài Lang nghe được Mai Hoa bí mật truyền âm, thân hình lảo đảo một cái, sắc mặt trắng bệch, bật cười. Hắn chỉ có một “cây thương”, sao có thể cùng một đêm mà xông vào năm mươi “con đường”! Cho dù háo sắc, nhưng hắn cũng không thể gánh nổi trò này được! (=]])
Nhìn thấy phản ứng của Sài Lang, Thập Thất sang sảng cười ra tiếng: “Ha ha ha! Nói với hắn, ta chỉ đùa hắn thôi.”
Mai Hoa che miệng cười khẽ: “Sài Lang thật là. Dù sao em cũng không truyền âm nữa, để cho hắn lo lắng cả đêm đi. Đêm nay chắc hắn sẽ không dám về Thiên Hạ Lâu.”
Sài Lang chờ thật lâu cũng không được đáp lại, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ Lâu chủ làm như thế thật ư? Hắn kinh nghiệm sa trường, duyệt vô số nữ nhân, không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là bị đàn bướm công kích. Hắn… hắn không chịu nổi a! (Ahahaha)
Lúc Thập Thất cúi đầu uống trà, cảm nhận được nhiệt độ ngày càng tăng của một một ánh mắt ẩn nhẫn tức giận đặt trên người nàng, không cần nhìn, cũng biết là Hiên Viên Mặc! Chỉ có hắn mới có thể vì Liễu Nguyệt Phi bị tổn hại mà thấy bất bình! Nhưng mà, vô luận như thế nào, hôm nay nàng phải ra tay với Liễu Nguyệt Phi, nếu không, tâm phẫn nan bình! (Mối hận trong lòng khó giải)
Đơn giản bỏ qua ánh mắt đó, giữa nàng và Hiên Viên Mặc, không có gì để nói. Song, nàng nhìn về phía Hiên Viên Ninh, nàng tìm hắn xác thực là có việc, mà có một số việc cũng chỉ có thể tìm hắn.
Hiện tại không phải thời cơ tốt, ngày mai nàng sẽ đi gặp hắn.
“Tứ Vương gia, không đi gặp Mộ Dung tiểu thư sao? Vừa rồi tiểu thư lại nhìn ngài đó.” Phi Kiếm thấp giọng hỏi. Dù sao hiện tại là thời cơ tốt, Mộ Dung tiểu thư đang ở đối diện, hơn nữa Mộ Dung tiểu thư lại hai lần nhìn Vương gia.
Nghe vậy, Hiên Viên Ninh đùa nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe miệng cong lên, nói: “Hiên Viên Mặc ở đây, lúc này không phải thời cơ tốt.”
“Ớ?”
Ánh mắt Hiên Viên Ninh quét về phía Hiên Viên Mặc, con ngươi thâm trầm chợt lóe.
Rồi thu hồi tầm mắt, hắn không nhìn về phía Thập Thất nữa, nguyên nhân chỉ có một, lúc đối mặt với Mộ Dung Thập Thất, mục đích không thể quá mức rõ ràng, thủ đoạn phải ẩn nhẫn.
“Nhưng mà Vương gia từ miếu Nam Tuyền trở về không phải vì Mộ Dung tiểu thư sao?” Phi Kiếm nghi ngờ hỏi. Đã nhiều ngày qua, Vương gia ngày đêm không ngừng tu luyện, đồng thời còn ngâm mình trong kịch độc dược, tuy rằng Vương gia bách độc bất xâm, nhưng dù sao cũng sẽ bị thương thân thể, sau cùng cũng có thể xuống giường, nhưng vẫn không thể đi đứng linh hoạt, cứ nghĩ rằng Vương gia trở về, thì sẽ đến gặp Mộ Dung tiểu thư ngay.
Nhưng nhìn Vương gia lúc này, thái độ với Mộ Dung tiểu thư lại có vẻ rất ôn hoà. Phi Kiếm cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
“Phi Kiếm, trở về vương phủ.” Hiên Viên Ninh lệnh cho Phi Kiếm. Trong hai ngày tới nàng sẽ chủ động tìm hắn, hắn không cần chủ động đi gặp? Huống hồ mục đích hôm nay của hắn không phải gặp nàng, mà là xem Liễu Nguyệt Phi làm trò gì.
Liễu Nguyệt Phi được nha hoàn giúp đỡ ngồi lên trên một chiếc xe ngựa khác, ngoài ý muốn phát sinh lần đầu tiên, thì tuyệt đối không có khả năng có việc ngoài ý muốn xảy ra lần thứ hai. Hành trình đi miếu cầu phúc hôm nay của Liễu Nguyệt Phi cần phải tiếp tục.
Dưới những lời chúc phúc của mọi người, sau khi Liễu Nguyệt Phi ngồi lên xe ngựa, xe ngựa tiếp tục đi về phía miếu. Trước lúc rời đi, nàng lại một lần nữa oán hận nhìn Thập Thất, nhưng ở trên lầu hai lúc ấy làm sao còn có thân ảnh của Thập Thất?
Lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mặc, chỉ thấy ánh mắt của hắn thủy chung cũng không đặt ở trên người nàng, mà là nhìn chằm chằm vào chỗ trống không ở đối diện và có chút đăm chiêu.
Liễu Nguyệt Phi lập tức bị cảnh ấy làm đau đớn nên đành nhắm hai mắt lại. Cổ họng bắt đầu tuôn đọng, cảm giác toan chát tràn khắp lòng. Nàng tự nói với bản thân, xem như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Một hồi phong ba, mang theo mục đích của từng người, chấm dứt.
Hoàng cung – Phượng Thiên quốc.
Kiền Thanh cung
Bởi vì Hiên Viên Diệp bị giết, bang phái Hiên Viên Hạo khó nén bi thống, “Cái chết của Ngũ đệ tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lại tra không ra nửa điểm manh mối.” Hiên Viên Hạo nhìn Lăng Dạ với Độc Cô Ngạo Thiên nói.
Hiên Viên Diệp tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi Dăng Đầu Sơn, hơn nữa đã thẩm vấn bọn thổ phỉ ở Dăng Đầu Sơn, bọn chúng căn bản không có giết Ngũ đệ!
Nhưng mà mấy ngày qua, phái ra trăm người đi điều tra việc này, thì gần như tất cả chứng cứ vẫn hướng về Dăng Đầu Sơn.
Hiên Viên Hạo không phải không có hoài nghi, hắn hoài nghi là Hiên Viên Mặc làm!
Không chỉ mình hắn có suy nghĩ này, ngay cả Lăng Dạ cũng có suy nghĩ tương tự.
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên lại vẫn im lặng, sau khi nghe thấy lời Hiên Viên Hạo nói, hắn cau mày nói: “Thần đang đoán, có phải Mộ Dung Thập Thất làm hay không? Hai ngày trước ở trong tửu lâu, nghe Ngũ Vương gia nói qua, muốn dạy cho Mộ Dung Thập Thất một ít giáo huấn, bây giờ nghĩ đến thật quá trùng hợp.”
“Không có khả năng. Ngày Ngũ Vương gia chết, ta đã gặp Mộ Dung Thập Thất. Nàng là một nữ tử không có võ công, làm sao có thể giết Ngũ Vương gia và tám gã hộ vệ?” Lăng Dạ lắc đầu phản bác. Thông qua một ít hiểu biết, hắn càng ngày càng phát hiện, Mộ Dung Thập Thất tuyệt sẽ không là người tâm ngoan thủ lạt, nàng không có võ công, căn bản là không có khả năng giết Ngũ Vương gia. (V~ Lăng Dạ)
Cuộc nói chuyện, khiến lòng nghi ngờ của Độc Cô Ngạo Thiên hơi giảm, nhưng lòng nghi ngờ đối với Mộ Dung Thập Thất vẫn tồn tại như cũ, con ngươi đen lóe lóe, xem ra, hắn phải âm thầm điều tra việc này.
Hiên Viên Hạo gật đầu, “Hơn phân nửa có thể là Tam đệ làm. Mục đích hắn làm như vậy rất rõ ràng, là muốn cảnh cáo trẫm. Việc này cho thấy, cuộc chiến giữa trẫm và hắn sắp bắt đầu.”
“Việc của Ngũ Vương gia vẫn đang âm thầm điều tra. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là theo dõi cẩn thận động thái của Tam Vương gia.” Độc Cô Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Hiên Viên Hạo và Lăng Dạ gật đầu.
Bóng đêm lan tràn, bầu trời đầy sao.
Màn đêm buông xuống, Thập Thất với Mai Hoa lặng yên không một tiếng động đến Thiên Hạ Lâu.
Thiên Hạ Lâu
Sắc mặt Thập Thất trầm trọng nhìn người đang nằm trên giường, mới có vài ngày không gặp Trung thúc, mà trong một đêm thúc ấy dường như đã già đi mười tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt trắng bệch, nếp nhăn khắc sâu, mới qua mấy ngày, sao Trung thúc có thể trở thành bộ dạng như vậy?
“Trung thúc, rốt cuộc có chuyện gì?” Thập Thất đè nén cảm xúc, trầm giọng hỏi.
Trung thúc ho khan vài tiếng, gian nan mở miệng: “Bệnh quấn thân đã lâu, lại nhiễm phong hàn mà thôi, không có chuyện gì. Lâu chủ chớ có lo lắng.”
“Con làm sao có thể không lo lắng được, đã sớm nghe nói thúc nhiễm phong hàn, nhưng có thế nào con cũng không ngờ tới lại nghiêm trọng nhường này, thời gian dài như vậy cũng không khỏi hẳn.” Thập Thất quan tâm nói. Nói thật, lúc nàng nhìn thấy bộ dạng của Trung thúc, cũng giật mình, trách không được Mai Hoa bảo nàng đến thăm một lần.
“Lâu chủ chớ lo lắng, người già chính là như vậy, một chút tiểu bệnh cũng không dễ khỏi hẳn. Chờ lão nghỉ ngơi thêm vài hôm là có thể khỏe. Bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, Lâu chủ không thể tùy tiện đến Thiên Hạ Lâu, lão có bọn Mẫu Đơn chiếu cố, sẽ tốt thôi. Về sau nếu có tin tức gì, bảo Mai Hoa truyền đến. Đừng tự mình chạy tới. Nếu để lộ ra ngoài, sẽ bất lợi cho Lâu chủ.” Thần sắc Trung thúc hơi khẩn trương dặn dò.
Thập Thất gật đầu đáp: “Được.”
“Nghe Mai Hoa nói, Lâu chủ từng dùng tuyên cầm chế địch?” Trung thúc lại ho khan vài tiếng, hỏi Thập Thất.
“Phải, đã từng dùng qua. Có điều lực khống chế của con đối với tuyên cầm vẫn rất thấp.” Thập Thất kéo chăn cho Trung thúc xong, trầm giọng nói. Lại nghĩ đến, lúc thổi tuyên cầm thì trong cơ thể có vài luồng nhiệt lưu giao thoa với nhau, khiến nàng khó có thể khống chế, mà càng luyện tập, lại càng phát hiện tuyên cầm khó có thể nắm giữ. “Nhưng Trung thúc, con không có nội lực, vì sao lúc thổi tuyên cầm, trong cơ thể lại có vài luồng nhiệt lưu giao thoa?”
Ánh mắt Trung thúc lóe lên, thần sắc có chút mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lão liền hiền lành cười nói: “Lâu chủ yên tâm, đây là chuyện bình thường. Chỉ cần luyện tuyên cầm đến tầng thứ mười, những cỗ nhiệt lưu trong cơ thể sẽ dễ điều khiển, cũng sẽ tự chuyển hóa thành nội lực, đến lúc đó Lâu chủ nhất định sẽ vận dụng tự nhiên.”
Năng lực quan sát của Thập Thất không phải người bình thường có thể so sánh được. Tuy rằng nàng không nhìn thấy thần sắc biến hóa trong nháy mắt của Trung thúc, nhưng từ trong lời nói của Trung thúc, làm cho nàng nhận thấy được một tia khác thường. Càng tu luyện tuyên cầm càng lâu, nàng lại càng phát hiện tuyên cầm có ma lực nào đó, từng bước cắn nuốt một ít này nọ, thật sự sẽ đúng như lời Trung thúc nói? Luyện đến tầng thứ mười, vấn đề nàng gặp phải sẽ giải quyết dễ dàng?
“Vâng, con đã biết.” Trên mặt Thập Thất không có gì khác thường.
Trung thúc gật đầu.
“Trung thúc nghỉ ngơi đi, Thập Thất không thể ở lại quá lâu.” Thập Thất nói với Trung thúc.
Trung thúc gật đầu, rồi sau đó thần sắc không hề có biến hóa nhắm mắt lại, đợi khi Thập Thất đẩy cửa ra rời đi, thì Trung thúc mở hai mắt nhìn ra phía cửa…
Đám người Mai Hoa, Mẫu Mơn đều ở trước cửa chờ, thấy Thập Thất đi ra, đều tụ lại nghênh đón.
Bốn người Mẫu Đơn, Thược Dược, Cáp Tử, Mai Hoa đều có mặt, cũng chỉ có Sài Lang đêm nay quả nhiên không trở về.
“Mẫu Đơn, thời gian Trung thúc bị như vậy đã bao lâu?” Thập Thất ngồi xuống, nhìn Mẫu Đơn hỏi.
Thập Thất cúi đầu, thầm nghĩ: Nếu đơn giản như những điều Trung thúc miêu tả, chỉ nhiễm phong hàn. Thì vì sao thời gian đã lâu cũng không hồi phục?
“Thưa lâu chủ, Trung thúc thật bị nhiễm phong hàn, nhưng không biết vì sao, vẫn không thể chuyển biến tốt. Tưởng là do dược liệu, nên em đã liên tục thay đổi ba phương thuốc khác nhau, nhưng vẫn không có dấu hiệu tốt lên.” Mẫu Đơn trả lời, nàng dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể chữa khỏi cho Trung thúc, nàng cũng không rõ, thân thể Trung thúc vẫn đều rất tốt, mặc dù có chút vết thương cũ, nhưng mà, chỉ một cơn phong hàn, hơn nửa tháng mà vẫn không khỏe lại, đến tột cùng vấn đề ở chỗ nào?
Thập Thất gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Chiếu cố Trung thúc cho tốt, ta không muốn Trung thúc có việc.”
“Lâu chủ yên tâm, nếu Trung thúc còn không khỏi hẳn, em sẽ tiếp tục thay đổi phương thuốc cho Trung thúc. Nhất định sẽ giúp Trung thúc khỏi hẳn.” Mẫu Đơn hứa hẹn. Không ai so với nàng càng hy vọng Trung thúc sẽ khỏi hẳn, dù sao Trung thúc vẫn là ân nhân nuôi lớn bọn họ.
“Đúng rồi, Hổ Báo không có hồi âm sao, khi nào thì trở về?” Thập Thất trầm giọng hỏi. Lúc nhìn thấy Trung thúc, nàng liền nghĩ tới Hổ Báo ra ngoài phát triển Thiên Hạ Lâu, mấy ngày nay, tin tức của hắn ngày càng ít, cho dù không thuận lợi, cũng phải có chút tin tức chứ, nhưng bây giờ cái gì cũng không có… Tâm tư Thập Thất trầm thêm vài phần. Lại giương mắt quét nhìn vài người trong phòng, tia sáng ở chỗ sâu bên trong đáy mắt của Thập Thất càng thêm ám trầm.
Thược Dược lắc đầu, vội vàng trả lời: “Vẫn không có, song, hai ngày trước đã có hồi âm, nói mọi việc thuận lợi. Lâu chủ yên tâm.”
Nghe vậy, Cáp Tử bĩu môi: “Tim của hắn có phải bị ăn rồi không? Ở bên ngoài chơi hóa điên rồi chắc? Nếu mọi việc đều thuận lợi, hắn không trở về còn ở bên ngoài làm gì? Còn nữa, Sài Lang đêm nay cũng không trở về, không biết lại đi kỹ viện nào nữa.”
Mai Hoa che miệng cười khẽ: “Thôi đừng đề cập đến bọn họ, Hổ Báo làm việc trầm ổn, chỉ khi làm tốt mọi thứ, không có gì ngoài ý muốn mới trở về.”
“Lâu chủ muốn gặp Hổ Báo? Không bằng em dùng bồ câu đưa tin, bảo hắn trở về?” Mẫu Đơn thấy Thập Thất nhắc tới Hổ Báo, liền đưa ra ý kiến.
Nghe vậy, Thập Thất lắc đầu, cười nói: “Để hắn ở bên ngoài làm việc đi, mọi người nhớ lấy, phải chiếu cố tốt Trung thúc, ta và Mai Hoa phải đi đây.”
Mọi người gật đầu.
Sau khi trở lại Mộ Dung phủ, Thập Thất tắt ngọn nến xong, không lập tức đi ngủ, mà nghĩ đến Trung thúc, đến Hổ Báo, tổng cảm thấy có chút không thích hợp, mà rốt cuộc là chỗ nào không đúng, nàng còn chưa nghĩ ra được.
Về miêu tả của Trung thúc đối với tuyên cầm, Thập Thất cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho dù Trung thúc là người đáng giá tin cậy, thế nhưng những miêu tả về tuyên cầm ấy, nàng mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với võ công cũng biết, vài cổ nhiệt lưu chuyển đó không hề đơn giản.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Một đêm này, Thập Thất mất ngủ.
Hừng đông lên, dùng bữa sáng xong, nàng chuẩn bị đi tìm Hiên Viên Ninh. Nhưng tới lúc sắp ra khỏi phủ, lại đụng phải một người là Hiên Viên Mặc
/173
|