Không có suy nghĩ nào khác, Thập Thất siết chặt nắm tay, nét mặt băng giá nhìn mười con mãng xà! Loại tình cảnh mà chỉ có trong những cuốn tiểu thuyết huyền huyễn, giờ đây lại hiện ra trước mắt, khiến nàng không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể chấn động, khiếp sợ!
Luồng khí lạnh từ lòng bàn chân phi thẳng lên, thanh âm như gió xuân mang theo vỗ về của Hiên Viên Ninh vang lên ở bên trên, “Đừng sợ! Nghe mệnh lệnh của ta chạy ra sơn động!”
Thập Thất gật đầu, Phi Kiếm, Mai Hoa gật đầu.
Bọn họ biết rất rõ, cho dù có chạy ra bên ngoài, những con mãng xà này cũng sẽ đuổi theo, mà bọn họ chỉ có thể đánh cược một phen! Chỉ cần chạy khỏi đây, sẽ có vô hạn khả năng!
“Đi!” Hiên Viên Ninh dời tầm mắt khỏi đám cự mãng, quay lại phân phó với nhóm ba người Thập Thất.
Bốn người cùng nhau chạy ra sơn động!
Hạt mưa lạnh giá quất lên trên người, nhưng bốn người lại không hề để tâm!
Chúng cự mãng thấy bọn họ chạy ra ngoài, liền đuổi theo!
Nơi hoang dã, rừng rậm, là địa bàn của chúng, chúng không cho phép bất cứ ai đến quấy phá!
Chúng nó giương to cái mồm đỏ lòm to lớn, mùi vị tanh tưởi tản ra, đuổi theo bốn người!
Bốn người dù cho có chạy nhanh đến đâu, cũng khó địch nổi với tốc độ của chúng!
Nhìn chúng cự mãng cao gấp vài lần so với mình, nhóm Hiên Viên Ninh ngừng chạy! Chạy trốn cũng vô ích, vậy thì hãy cùng chúng nó chém giết một phen!
Chưa từng thấy qua Hiên Viên Ninh xuất vũ khí bao giờ, lúc này, Thập Thất thấy hắn lấy từ trong tay áo ra một sợi tơ bạc mảnh dẻ, hắn đứng trong mưa gió, sắc mặt lần đầu tiên lộ ra nét dữ tợn, hung ác.
Thập Thất thu hồi ánh mắt, mưa to xối xả khiến nàng tuy có chút chật vật, nhưng vẫn vô pháp lấp giấu sát khí trong mắt nàng! Tay phải nắm chặt thanh đoản kiếm lóe ánh hàn quang sắc bén.
Mai Hoa giơ nhuyễn kiếm, sắc mặt cũng không có tí ti sợ hãi, “Giết những con súc sinh này!”
“Giết bọn súc sinh này!” Phi Kiếm cũng hét to lên.
Thập Thất và Hiên Viên Ninh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều dấy lên khát vọng sinh tồn! Nàng đã nói qua, người đã chết qua một lần, thì cái chết cũng không còn đáng sợ! Thế nhưng nàng muốn sống, hắn cũng muốn sống!
“Giết!” Hai người cùng nhau thét lên.
Dường như sát khí của họ đã làm cho lũ mãng xà kinh sợ, chúng nó sửng sờ ra, không hề xuất kích!
Thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, bốn người đã tới gần trước mắt, tung đòn sát thủ về phía chúng!
Mười con mãng xà lúc này mới có phản ứng! Chúng nó lập tức vung đuôi đánh úp về phía nhóm Thập Thất!
Bốn người cật lực tránh né, phòng ngừa bị cái đuôi của chúng quất phải!
Hiên Viên Ninh cưỡi lên đầu một con mãng xà, lấy sợi tơ bạc toát ra hàn khí lạnh lẽo quấn một vòng quanh đầu con mãng xà, sau đó liền nghe thấy Hiên Viên Ninh thét lên: “Chết đi!”
Bất chợt, mùi máu cộng thêm mùi tanh tưởi tràn ngập chóp mũi!
Trong làn mưa to, gió lớn, mùi vị ấy tản ra cực nhanh!
Chín con mãng xà còn lại nghe thấy được hơi thở tử vong của đồng loại, lập tức như phát cuồng! Phát động đợt tấn công mãnh liệt!
Mai Hoa đã đâm vài con cự mãng bị thương, thế nhưng đều ở những vị trí không quan trọng, nên bèn hướng về phía vị trí trí mạng của cự mãng, mà đâm tới.
Ngay tại lúc Hiên Viên Ninh giết chết một con cự mãng, thì Phi Kiếm cũng đã giải quyết được một con mãng xà nhỏ hơn!
Mùi máu tanh càng ngày càng nồng, Thập Thất cắn răng, nhảy lên trên thân một con cự mãng, đoản kiếm không ngừng đâm vào! Dòng máu tanh tưởi bắn lên mặt nàng, chịu cơn mưa to xối xả cọ rửa, Thập Thất cắn chặt răng! Hạ thủ mạnh hơn…
Ngay lúc đoản kiếm của nàng hướng vị trí trí mạng của cự mãng đâm xuống, thì cái đuôi to lớn của cự mãng quất mạnh vào người nàng, đánh bay nàng ra!
Hiên Viên Ninh lướt dư quang qua, khuôn mặt mang theo sát khí khủng bố, lúc này hiện lên một tia hoảng loạn, “Thập Thất!” Phi thân bay qua, dốc hết sức lực toàn thân. Ôm lấy Thập Thất!
Thập Thất bị đánh bay, tuy rằng không có té mạnh xuống mặt đất, nhưng cũng phun ra một ngụm máu tươi! Nàng cắn răng, trấn an nói với Hiên Viên Ninh: “Ta không sao!”
Con ngươi đen của Hiên Viên Ninh chớp động, nhìn vệt máu nơi miệng nàng, sự rét lạnh trong mắt càng thêm sâu sắc, dần dần nó trở mình khơi dậy từng đợt sóng lớn!
Đặt Thập Thất nằm trên mặt đất, Hiên Viên Ninh đứng dậy phản kích! Sợi tơ bạc trong tay hắn dường như trở thành sợi dây câu hồn người, tản ra luồng khí đen ngòm! Quanh thân Hiên Viên Ninh tựa như được bao lấy bởi một luồng khí đen!
Sát khí dày đặc hừng hực bốc lên, bao phủ toàn thân.
Phi Kiếm thấy thế, vọng sang Hiên Viên Ninh, hoảng sợ kinh hô: “Vương gia! Không thể!” Vương gia làm vậy là lấy mệnh đến đổi! Vừa rồi lẽ ra hắn nên dốc hết toàn lực bảo vệ Mộ Dung tiểu thư.
Trong cơn mưa gió, lúc Thập Thất và Mai Hoa không hề trông thấy, thì con ngươi vốn đen láy của Hiên Viên Ninh nay đã biến thành màu tím lam. “Đều chết đi!” Hiên Viên Ninh dùng chất giọng bình tĩnh, thản nhiên nói.
Thế nhưng, thanh âm bình thản như thế, lại tựa như thứ âm thanh của Tu La truyền đến từ địa ngục xa xăm.
Thập Thất nhìn Hiên Viên Ninh, đưa tay bụm lồng ngực đang phát đau, đáy lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Hắn…
Mai Hoa hoảng sợ nhìn bóng lưng Hiên Viên Ninh, lui ra phía sau một bước, “Tứ Vương gia…”
Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, máu tanh, tanh hôi.
Tĩnh lặng.
Chúng cự mãng nhìn Hiên Viên Ninh, bắt đầu lui dần ra phía sau. Ở bên trong sơn động, chúng nó chưa từng gặp phải đối thủ đáng sợ như thế này. Hôm nay, trong chớp mắt, đồng bạn đã chết bốn. Mà đối thủ này, khí tức lúc này, lại khiến chúng nó dâng lên cảm giác sợ hãi.
Ngay lúc Hiên Viên Ninh Ninh vận khí, nhắm mắt muốn xuất kích.
Thì có một làn nhạc thanh đánh vỡ sự tĩnh lặng.
Ánh mắt màu tím lam dần dần khôi phục lại sắc đen, Hiên Viên Ninh xoay người nhìn về phía Thập Thất.
Chỉ thấy Thập Thất khép hờ mắt, thần sắc nàng lãnh lệ nhìn chúng cự mãng. Sát khí nhè nhẹ trong mắt bốc hơi dần, nàng chỉ thử xem sao! Trung thúc có nói qua, luyện tốt tuyên cầm, sẽ có thể thống ngự vạn thú! Tuy rằng nàng chỉ luyện tuyên cầm đến tầng thứ tư, nhưng, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng cũng muốn thử!
Âm thanh khác hẳn với trước đây, lúc này trong làn điệu có chứa một loại mê hoặc kỳ lạ.
Ban đầu, chúng cự mãng còn xao động bất an, muốn công kích Thập Thất, khi nhóm ba người Hiên Viên Ninh đang định ra tay, thì chúng cự mãng lại bất động, dường như chúng đang trầm mê trong thứ âm thanh phát ra từ tuyên cầm!
Ba người thấy thế, lập tức thừa dịp chúng nó không có phản kháng và đề phòng, bèn cùng nhau tiến lên công kích! Và dường như âm thanh kia có mê lực quá lớn, chúng nó không hề phản kháng chút nào!
Trong chớp mắt, sáu con cự mãng đều bị bọn họ giết sạch!
Âm vang ngừng lại, Thập Thất đặt tuyên cầm vào bên hông, cùng Hiên Viên Ninh, Mai Hoa, Phi Kiếm, nhìn chúng cự mãng phơi xác đầy đất.
Rồi nhìn nhau cười.
“May quá.” Thập Thất thấp giọng, khàn khàn nói. May mà tất cả mọi người không sao.
Bốn người trăm miệng một lời nói: “May quá.”
Loạng choạng bước lại gần nhau, thì bỗng có một mùi thơm lạ lùng thổi tới, và dường như thể lực lúc này của bốn người đều chống đỡ hết nổi, nên họ đã cùng nhau ngất đi.
Vào thời khắc ngất đi, bốn người tựa hồ trông thấy, bạch y thấp thoáng, dường như có tiên nữ đang đi tới trước mặt họ.
…
Cõi mộng, không giống thật, nhưng lại có cảm giác rất chân thật.
Thập Thất bừng tỉnh trong cơn mê, nhìn khung cảnh quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt, đây là thành phố mà kiếp trước nàng sinh sống, nàng lại xuyên không lần nữa ư?
Cảnh tượng chợt thay đổi, nàng lại xuất hiện trong nhà của nàng, trên chiếc giường lớn của nàng, có một nam một nữ đang quấn lấy nhau. Nàng không nghe được âm thanh gì, nhưng sau một khắc, nàng thấy người nam bóp lấy cổ người nữ, và sau khi người nữ chết thảm, người nam cũng giơ súng lên tự sát.
Bấy giờ nàng mới nhìn rõ, người nữ là người chị kiếp trước của nàng. Còn nam là Mạnh Siêu.
Tuy rằng nàng không nghe được trước khi chết Mạnh Siêu nói những gì, thế nhưng từ khẩu hình của hắn, nàng có thể thấy: “La Lăng, tôi lấy chết để tạ tội.”
Thập Thất không hề có chút cảm giác gì, hắn phản bội nàng, sau cùng lấy chết tạ tội thì có ích gì? Nhưng nàng không hận hắn, muốn giẫm lên người khác để bò lên thì lòng phải độc. Nàng chỉ tự trách mình không có dự liệu đến việc hắn phản bội!
Bĩu môi cười cười, xoay người kiên quyết rời khỏi ngôi biệt thự xa hoa.
Nàng đối với kiếp trước đã không còn lưu luyến.
Kiếp này, có cha mẹ thương yêu, có Cẩm Sắc vì nàng mà chết, còn có các thuộc hạ trung tâm. Ở đây mới thuộc về nàng.
Dường như đây chỉ là giấc mộng.
“Ta phải trở về, ta phải trở về…”
Nằm trên giường lớn, Thập Thất không ngừng lắc đầu, thốt tiếng hô trong cơn mê.
Trong phòng, mơ mơ hồ hồ, nàng nghe thấy được một giọng nữ êm tai, ưu mỹ, dịu dàng: “Đi sắc thuốc đi, hẳn là nàng sắp tỉnh.”
“Vâng.”
“Tiểu thư, rõ ràng là vị tiểu thư này bị thương nặng nhất, vì sao còn có dấu hiệu thanh tỉnh? Mà ba người kia bây giờ lại vẫn còn hôn mê.”
“Ta cũng không biết.” Giọng nữ duyên dáng lại vang lên.
Thập Thất cau chặt mày, nàng cảm thấy xương cốt toàn thân cứ như bị vỡ vụn, toàn tâm đau buốt, không được, nàng phải mở mắt, phải tỉnh táo lại!
Luồng khí lạnh từ lòng bàn chân phi thẳng lên, thanh âm như gió xuân mang theo vỗ về của Hiên Viên Ninh vang lên ở bên trên, “Đừng sợ! Nghe mệnh lệnh của ta chạy ra sơn động!”
Thập Thất gật đầu, Phi Kiếm, Mai Hoa gật đầu.
Bọn họ biết rất rõ, cho dù có chạy ra bên ngoài, những con mãng xà này cũng sẽ đuổi theo, mà bọn họ chỉ có thể đánh cược một phen! Chỉ cần chạy khỏi đây, sẽ có vô hạn khả năng!
“Đi!” Hiên Viên Ninh dời tầm mắt khỏi đám cự mãng, quay lại phân phó với nhóm ba người Thập Thất.
Bốn người cùng nhau chạy ra sơn động!
Hạt mưa lạnh giá quất lên trên người, nhưng bốn người lại không hề để tâm!
Chúng cự mãng thấy bọn họ chạy ra ngoài, liền đuổi theo!
Nơi hoang dã, rừng rậm, là địa bàn của chúng, chúng không cho phép bất cứ ai đến quấy phá!
Chúng nó giương to cái mồm đỏ lòm to lớn, mùi vị tanh tưởi tản ra, đuổi theo bốn người!
Bốn người dù cho có chạy nhanh đến đâu, cũng khó địch nổi với tốc độ của chúng!
Nhìn chúng cự mãng cao gấp vài lần so với mình, nhóm Hiên Viên Ninh ngừng chạy! Chạy trốn cũng vô ích, vậy thì hãy cùng chúng nó chém giết một phen!
Chưa từng thấy qua Hiên Viên Ninh xuất vũ khí bao giờ, lúc này, Thập Thất thấy hắn lấy từ trong tay áo ra một sợi tơ bạc mảnh dẻ, hắn đứng trong mưa gió, sắc mặt lần đầu tiên lộ ra nét dữ tợn, hung ác.
Thập Thất thu hồi ánh mắt, mưa to xối xả khiến nàng tuy có chút chật vật, nhưng vẫn vô pháp lấp giấu sát khí trong mắt nàng! Tay phải nắm chặt thanh đoản kiếm lóe ánh hàn quang sắc bén.
Mai Hoa giơ nhuyễn kiếm, sắc mặt cũng không có tí ti sợ hãi, “Giết những con súc sinh này!”
“Giết bọn súc sinh này!” Phi Kiếm cũng hét to lên.
Thập Thất và Hiên Viên Ninh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều dấy lên khát vọng sinh tồn! Nàng đã nói qua, người đã chết qua một lần, thì cái chết cũng không còn đáng sợ! Thế nhưng nàng muốn sống, hắn cũng muốn sống!
“Giết!” Hai người cùng nhau thét lên.
Dường như sát khí của họ đã làm cho lũ mãng xà kinh sợ, chúng nó sửng sờ ra, không hề xuất kích!
Thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, bốn người đã tới gần trước mắt, tung đòn sát thủ về phía chúng!
Mười con mãng xà lúc này mới có phản ứng! Chúng nó lập tức vung đuôi đánh úp về phía nhóm Thập Thất!
Bốn người cật lực tránh né, phòng ngừa bị cái đuôi của chúng quất phải!
Hiên Viên Ninh cưỡi lên đầu một con mãng xà, lấy sợi tơ bạc toát ra hàn khí lạnh lẽo quấn một vòng quanh đầu con mãng xà, sau đó liền nghe thấy Hiên Viên Ninh thét lên: “Chết đi!”
Bất chợt, mùi máu cộng thêm mùi tanh tưởi tràn ngập chóp mũi!
Trong làn mưa to, gió lớn, mùi vị ấy tản ra cực nhanh!
Chín con mãng xà còn lại nghe thấy được hơi thở tử vong của đồng loại, lập tức như phát cuồng! Phát động đợt tấn công mãnh liệt!
Mai Hoa đã đâm vài con cự mãng bị thương, thế nhưng đều ở những vị trí không quan trọng, nên bèn hướng về phía vị trí trí mạng của cự mãng, mà đâm tới.
Ngay tại lúc Hiên Viên Ninh giết chết một con cự mãng, thì Phi Kiếm cũng đã giải quyết được một con mãng xà nhỏ hơn!
Mùi máu tanh càng ngày càng nồng, Thập Thất cắn răng, nhảy lên trên thân một con cự mãng, đoản kiếm không ngừng đâm vào! Dòng máu tanh tưởi bắn lên mặt nàng, chịu cơn mưa to xối xả cọ rửa, Thập Thất cắn chặt răng! Hạ thủ mạnh hơn…
Ngay lúc đoản kiếm của nàng hướng vị trí trí mạng của cự mãng đâm xuống, thì cái đuôi to lớn của cự mãng quất mạnh vào người nàng, đánh bay nàng ra!
Hiên Viên Ninh lướt dư quang qua, khuôn mặt mang theo sát khí khủng bố, lúc này hiện lên một tia hoảng loạn, “Thập Thất!” Phi thân bay qua, dốc hết sức lực toàn thân. Ôm lấy Thập Thất!
Thập Thất bị đánh bay, tuy rằng không có té mạnh xuống mặt đất, nhưng cũng phun ra một ngụm máu tươi! Nàng cắn răng, trấn an nói với Hiên Viên Ninh: “Ta không sao!”
Con ngươi đen của Hiên Viên Ninh chớp động, nhìn vệt máu nơi miệng nàng, sự rét lạnh trong mắt càng thêm sâu sắc, dần dần nó trở mình khơi dậy từng đợt sóng lớn!
Đặt Thập Thất nằm trên mặt đất, Hiên Viên Ninh đứng dậy phản kích! Sợi tơ bạc trong tay hắn dường như trở thành sợi dây câu hồn người, tản ra luồng khí đen ngòm! Quanh thân Hiên Viên Ninh tựa như được bao lấy bởi một luồng khí đen!
Sát khí dày đặc hừng hực bốc lên, bao phủ toàn thân.
Phi Kiếm thấy thế, vọng sang Hiên Viên Ninh, hoảng sợ kinh hô: “Vương gia! Không thể!” Vương gia làm vậy là lấy mệnh đến đổi! Vừa rồi lẽ ra hắn nên dốc hết toàn lực bảo vệ Mộ Dung tiểu thư.
Trong cơn mưa gió, lúc Thập Thất và Mai Hoa không hề trông thấy, thì con ngươi vốn đen láy của Hiên Viên Ninh nay đã biến thành màu tím lam. “Đều chết đi!” Hiên Viên Ninh dùng chất giọng bình tĩnh, thản nhiên nói.
Thế nhưng, thanh âm bình thản như thế, lại tựa như thứ âm thanh của Tu La truyền đến từ địa ngục xa xăm.
Thập Thất nhìn Hiên Viên Ninh, đưa tay bụm lồng ngực đang phát đau, đáy lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Hắn…
Mai Hoa hoảng sợ nhìn bóng lưng Hiên Viên Ninh, lui ra phía sau một bước, “Tứ Vương gia…”
Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, máu tanh, tanh hôi.
Tĩnh lặng.
Chúng cự mãng nhìn Hiên Viên Ninh, bắt đầu lui dần ra phía sau. Ở bên trong sơn động, chúng nó chưa từng gặp phải đối thủ đáng sợ như thế này. Hôm nay, trong chớp mắt, đồng bạn đã chết bốn. Mà đối thủ này, khí tức lúc này, lại khiến chúng nó dâng lên cảm giác sợ hãi.
Ngay lúc Hiên Viên Ninh Ninh vận khí, nhắm mắt muốn xuất kích.
Thì có một làn nhạc thanh đánh vỡ sự tĩnh lặng.
Ánh mắt màu tím lam dần dần khôi phục lại sắc đen, Hiên Viên Ninh xoay người nhìn về phía Thập Thất.
Chỉ thấy Thập Thất khép hờ mắt, thần sắc nàng lãnh lệ nhìn chúng cự mãng. Sát khí nhè nhẹ trong mắt bốc hơi dần, nàng chỉ thử xem sao! Trung thúc có nói qua, luyện tốt tuyên cầm, sẽ có thể thống ngự vạn thú! Tuy rằng nàng chỉ luyện tuyên cầm đến tầng thứ tư, nhưng, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng cũng muốn thử!
Âm thanh khác hẳn với trước đây, lúc này trong làn điệu có chứa một loại mê hoặc kỳ lạ.
Ban đầu, chúng cự mãng còn xao động bất an, muốn công kích Thập Thất, khi nhóm ba người Hiên Viên Ninh đang định ra tay, thì chúng cự mãng lại bất động, dường như chúng đang trầm mê trong thứ âm thanh phát ra từ tuyên cầm!
Ba người thấy thế, lập tức thừa dịp chúng nó không có phản kháng và đề phòng, bèn cùng nhau tiến lên công kích! Và dường như âm thanh kia có mê lực quá lớn, chúng nó không hề phản kháng chút nào!
Trong chớp mắt, sáu con cự mãng đều bị bọn họ giết sạch!
Âm vang ngừng lại, Thập Thất đặt tuyên cầm vào bên hông, cùng Hiên Viên Ninh, Mai Hoa, Phi Kiếm, nhìn chúng cự mãng phơi xác đầy đất.
Rồi nhìn nhau cười.
“May quá.” Thập Thất thấp giọng, khàn khàn nói. May mà tất cả mọi người không sao.
Bốn người trăm miệng một lời nói: “May quá.”
Loạng choạng bước lại gần nhau, thì bỗng có một mùi thơm lạ lùng thổi tới, và dường như thể lực lúc này của bốn người đều chống đỡ hết nổi, nên họ đã cùng nhau ngất đi.
Vào thời khắc ngất đi, bốn người tựa hồ trông thấy, bạch y thấp thoáng, dường như có tiên nữ đang đi tới trước mặt họ.
…
Cõi mộng, không giống thật, nhưng lại có cảm giác rất chân thật.
Thập Thất bừng tỉnh trong cơn mê, nhìn khung cảnh quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt, đây là thành phố mà kiếp trước nàng sinh sống, nàng lại xuyên không lần nữa ư?
Cảnh tượng chợt thay đổi, nàng lại xuất hiện trong nhà của nàng, trên chiếc giường lớn của nàng, có một nam một nữ đang quấn lấy nhau. Nàng không nghe được âm thanh gì, nhưng sau một khắc, nàng thấy người nam bóp lấy cổ người nữ, và sau khi người nữ chết thảm, người nam cũng giơ súng lên tự sát.
Bấy giờ nàng mới nhìn rõ, người nữ là người chị kiếp trước của nàng. Còn nam là Mạnh Siêu.
Tuy rằng nàng không nghe được trước khi chết Mạnh Siêu nói những gì, thế nhưng từ khẩu hình của hắn, nàng có thể thấy: “La Lăng, tôi lấy chết để tạ tội.”
Thập Thất không hề có chút cảm giác gì, hắn phản bội nàng, sau cùng lấy chết tạ tội thì có ích gì? Nhưng nàng không hận hắn, muốn giẫm lên người khác để bò lên thì lòng phải độc. Nàng chỉ tự trách mình không có dự liệu đến việc hắn phản bội!
Bĩu môi cười cười, xoay người kiên quyết rời khỏi ngôi biệt thự xa hoa.
Nàng đối với kiếp trước đã không còn lưu luyến.
Kiếp này, có cha mẹ thương yêu, có Cẩm Sắc vì nàng mà chết, còn có các thuộc hạ trung tâm. Ở đây mới thuộc về nàng.
Dường như đây chỉ là giấc mộng.
“Ta phải trở về, ta phải trở về…”
Nằm trên giường lớn, Thập Thất không ngừng lắc đầu, thốt tiếng hô trong cơn mê.
Trong phòng, mơ mơ hồ hồ, nàng nghe thấy được một giọng nữ êm tai, ưu mỹ, dịu dàng: “Đi sắc thuốc đi, hẳn là nàng sắp tỉnh.”
“Vâng.”
“Tiểu thư, rõ ràng là vị tiểu thư này bị thương nặng nhất, vì sao còn có dấu hiệu thanh tỉnh? Mà ba người kia bây giờ lại vẫn còn hôn mê.”
“Ta cũng không biết.” Giọng nữ duyên dáng lại vang lên.
Thập Thất cau chặt mày, nàng cảm thấy xương cốt toàn thân cứ như bị vỡ vụn, toàn tâm đau buốt, không được, nàng phải mở mắt, phải tỉnh táo lại!
/173
|