Mộ Dung phủ
Thập Thất ra khỏi phòng, bèn lệnh cho Cẩm Sắc: “Cẩm Sắc, đi thông tri mẹ đến phòng ta.”
Cẩm Sắc lĩnh mệnh, rồi lập tức đi tìm Lí Uyển Nhi.
Giang Tiểu Ngư sáng sớm đã đến trước cửa phòng Thập Thất, nhưng cậu và Cẩm Sắc đều bị chặn ở ngoài cửa. Đêm qua xảy ra chuyện gì, cậu cũng không rõ lắm, nhưng nhìn thần sắc trầm trọng hôm nay của tiểu thư, cậu biết là đã có đại sự xảy ra, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Đôi mắt Giang Tiểu Ngư híp lại chìm trong suy nghĩ . Đột nhiên cửa mở, Thập Thất đi ra, mùi máu tươi phiêu tán từ trong phòng ra ngoài. Sao lại thế này? Sao lại có mùi máu tươi? Rốt cuộc tối qua tiểu thư ra ngoài làm chuyện gì?
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thập Thất một cái, phát hiện mắt nàng còn vương lệ. Ánh mắt như bao hàm nhiều thứ, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn. Giang Tiểu Ngư chợt cúi đầu, che giấu sự hoảng loạn trong mắt, mới chỉ có tám tuổi nhưng Giang Tiểu Ngư lại có thể trấn định khi đối mặt với ánh mắt không che giấu sát khí của Thập Thất. Thập Thất cong môi, ánh mắt vẫn chứa đựng sát khí, đợi đến khi thân ảnh Cẩm Sắc biến mất ở góc hành lang, nàng liền nhẹ nhàng khom lưng, vuốt tóc Giang Tiểu Ngư, chầm chậm mở miệng: “Tiểu Ngư thật đáng yêu, đứa bé đáng yêu hẳn nên học được chút thông minh. Nếu không, thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc*, Tiểu Ngư à, đệ sẽ sớm gặp được mẹ đệ đấy.”
*Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.
Thân hình Giang Tiểu Ngư run lên một cách kịch liệt, lòng hoảng sợ vô cùng.
Trong đầu tự hỏi, khi nào thì tiểu thư biết cậu tiếp cận là có mục đích? Nhưng tiểu thư lại bất động thanh sắc, còn dám mạo hiểm giữ cậu ở lại bên người?!
Qua nửa khắc, Giang Tiểu Ngư trấn áp sự hoảng sợ, ngẩng đầu, chu đôi môi phấn nộn hồng hồng đáng yêu mỉm cười: “Tiểu thư, Tiểu Ngư sẽ trở nên thực thông mình, tuyệt đối sẽ không để tiểu thư lo lắng cho Tiểu Ngư.”
Thập Thất nhíu mày, tươi cười hòa ái dễ gần nói: “Ngoan.”
Một khắc sau, Lí Uyển Nhi đến.
Trong phòng, chỉ có ba người Lí Uyển Nhi, Thập Thất, Mộ Dung Phong.
Lí Uyển Nhi không tin vào cảnh tượng trước mắt mình, sắc mặt Mộ Dung Phong tái nhợt nằm trên giường, không nhúc nhích, như là không có hô hấp. “Sao lại thế này?” Lí Uyển Nhi vươn tay, run run vuốt ve vầng trán của Mộ Dung Phong, dọc xuống hai má, cằm, cuối cùng, tay bà run run đặt vào chóp mũi ông, sau khi cảm nhận được có hơi thở, lòng bà mới nhẹ nhàng buông lỏng một chút.
“Đêm qua, trên đường cha từ yến hội trở về thì bị kẻ du côn tập kích. Vì không muốn mẹ lo lắng, cho nên tối hôm con không nói cho mẹ biết.” Thập Thất nhẹ nhàng bâng quơ, không nói cho Lí Uyển Nhi biết tình hình thực tế. Âm mưu và tính kế, không thích hợp để mẹ biết, mà nàng cũng không muốn mẹ bị cuốn vào.
“Thập Thất, đừng lừa mẹ, mẹ biết hai cha con đang âm thầm làm chuyện gì đó, mẹ cũng hiểu việc này nhất định nguy hiểm. Con không muốn mẹ lo lắng, mẹ cũng không hỏi, nhưng mà, về sau phải chú ý an toàn. Mẹ không muốn hai cha con gặp chuyện không may.” Lí Uyển Nhi thở dài một tiếng, rồi một giọt thanh lệ tự hốc mắt bà chảy xuống.
Thập Thất thấy vậy, tâm ẩn ẩn đau, cũng không nói thêm điều gì nữa. Nàng biết mẹ mơ hồ cũng đã đoán được tình cảnh của cha, cha cũng đã nói cho mẹ biết nguyên nhân ông lạnh nhạt bà năm năm nay, thế nhưng, mẹ là người thiện lương dịu dàng , sao có thể biết được sự tàn nhẫn của thế giới này!
Lí Uyển Nhi hơi đưa lưng về phía Thập Thất, nhìn Mộ Dung Phong, rốt cuộc nhịn không được rơi lệ. Bọn họ thật ngốc, muốn lừa bà, không để bà lo lắng, nhưng bà cũng có cảm giác, mà hơn nữa… bà cũng không phải là người không quan tâm đến thế sự.
Chẳng qua, bà chưa bao giờ tranh đấu với kẻ khác, trong mắt bà chỉ có lão gia và Thấp Thất. Lúc này bà nên giao thứ kia cho Thập Thất, có lẽ sẽ giúp được Thập Thất. Nhưng… ý nghĩa của điều này, đó là Thập Thất sẽ không còn được như những khuê nữ bình thường khác, bình dị mà sống nữa.
Sau khi do dự một lát, Lí Uyển Nhi rút một vật giống như kèn Harmonica đã đặt ở bên người hơn hai mươi năm ra. Bà nghiêng người, vươn tay về phía Thập Thất, nói: “Mẹ vốn định cả đời làm một phụ nhân bình thường, mẹ không có dã tâm. Cho nên, hai mươi năm qua, mẹ chưa bao giờ để cho bất cứ ai xem qua tuyên cầm.” Đây là bí mật bà che giấu từ năm mười tuối, bà hi vọng cả đời này cũng không lấy tuyên cầm ra.
Nghe vậy, Thập Thất nheo mắt, nhìn vật trong tay Lí Uyển Nhi, tuyên cầm kia lộ ra một chút hàn ý. “Mẹ, tuyên cầm này đại biểu cho điều gì?” Trái tim đang đập bị kiềm hãm lại, một ý tưởng bỗng toát lên trong đầu Thập Thất. Không đâu, sẽ không nhìn qua đơn thuần không có bối cảnh như mẹ mà cũng có thế lực chứ?
“Tuyên cầm, hay còn gọi là khẩu tiêu. Năm đó khi phụ mậu của mẹ cách thế đã giao nó cho mẹ, vốn định bảo mẹ dùng nó làm tín vật, chưởng quản Thiên Hạ Lâu. Nhưng mẹ vừa không biết thổi tuyên cầm, lại cũng không thông minh, càng không có dã tâm, cho nên hơn hai mươi năm qua, mẹ chưa bao giờ đến Thiên Hạ Lâu.” Lí Uyển Nhi khi nói lên điều này, lại có chút thản nhiên. Suy cho cùng, bà cũng không có dã tâm, bà thầm nghĩ làm một phụ nhân bình thường, giúp chồng dạy con.
“Thiên Hạ Lâu? Là nơi nào? Còn nữa, biết thổi tuyên cầm, sẽ có lợi ích gì?” Sắc mặt Thập Thất chăm chú, trầm giọng hỏi. Tiếp nhận tuyên cầm, Thập Thất cẩn thận đánh giá, tuy rằng tạo hình kỳ lạ, lộ ra chút quỷ dị, nhưng nhìn kết cấu của nó, lại như là một bản ngọc tiêu thu nhỏ. Muốn thổi nó, hẳn là không khó. Bây giờ điều nàng càng muốn biết, chính là Thiên Hạ Lâu là địa phương gì.
Lí Uyển Nhi cũng có chút mờ mịt, lắc đầu cười khổ nói: “Thiên Hạ Lâu hơn hai mươi năm trước, ẩn tàng ở dân gian, là loại thế lực hắc ám. Thiên Hạ Lâu hoạt động bằng cách góp nhặt tư liệu của người trong thiên hạ, đây cũng là cách sinh tồn của Thiên Hạ Lâu. Hơn hai mươi năm trước ở trong chốn giang hồ cũng có chút danh tiếng. Nhưng bây giờ, đã hơn hai mươi năm, mẹ chưa bao giờ đến Thiên Hạ Lâu, không biết bây giờ tình cảnh ra sao. Về tuyên cầm, mẹ cũng không rõ lắm. Chỉ biết ai có thể thổi nó, người đó có thế tiếp quản Thiên Hạ Lâu.”
Mồ hôi! Mãnh liệt nhỏ giọt! Cho dù tối hôm qua thấy Lăng Dạ cởi quần đi tiểu, nàng cũng không có toát mồ hôi như vậy. Nhưng lúc này, sau khi nghe những lời Lí Uyển Nhi nói, Thập Thất cảm giác, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi. Mẹ thật đúng là cùng thế vô tranh a, Thiên Hạ Lâu này tuy không phải là tổ chức sát thủ, nhưng mà có thể có tư liệu của người trong thiên hạ , muốn dựa vào điểm này phát triển thế lực, cũng đã có thế thoải mái đòi mạng! Nhưng mẹ lại nửa điểm cũng không động tâm.
Một khi đã như vậy… Thập Thất cúi đầu nhìn vật trong tay, tuyên cầm để lộ một chút hàn khí xanh biếc, con ngươi híp lại bắn ra hào quang, trong lòng có quyết định.
Đây là một sự khởi đầu tốt đẹp.
…
Hoàng cung Phượng Thiên quốc
Trong phòng tràn đầy mùi thuốc.
Vài cung nữ xử bận bịu bên ngoài, phía sau bình phong, mấy ngự y tiều tụy không thôi, có vài phần lười nhác cẩu thả khom lưng xoay người đứng ở một bên.
Trên giường lớn, Độc Cô Ngạo Thiên bị thương ở bả vai rốt cục cũng thanh tỉnh.
Trong giây phút hắn mở mắt ra, thì một tiếng tê rống toát ra từ miệng hắn vang vọng cả căn phòng: “A…” Lúc thanh tỉnh, hắn liền cảm giác được nội lực biến mất, một cảm giác vô lực bủa vây lấy hắn! Loại cảm giác xa lạ mà đáng sợ này nói cho hắn biết , hắn đã bị phế võ công!
Nhất định là nữ nhân kia làm!
Các cung nữ và ngự y nghe tiếng, đều tiến vào bên trong, ngạc nhiên phát hiện đôi mắt Độc Cô Ngạo Thiên trống rỗng.
“Vương gia, ngài không thể như thế. Nhất định không thể làm động đến miệng vết thương.” Một ngự y vội vàng nói.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên cười lạnh, bình tĩnh lạnh lùng nói: “Bổn vương bị phế võ công.”
Sau khi nghe lời hắn nói, bốn phía chìm vào im lặng. Không ai dám trả lời. Sợ sẽ kích thích đến hắn.
Độc Cô Ngạo Thiên nhắm mắt lại, phá lệ bình tĩnh, bình tĩnh dị thường, khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tuyết Nhi đâu?” Hắn bị thương, Tuyết Nhi hẳn là phải tiến cung ở bên cạnh hắn.
Lúc này, vài cung nữ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một cung nữ dưới ánh mắt của mọi người, da đầu nàng run lên, tiến lên nhỏ giọng nói: “Trình tiểu thư nói, nàng phải xử lý công việc ở vương phủ, không thể vào cung chiếu cố Vương gia.”
“Cái gì!” Độc Cô Ngạo Thiên kinh ngạc. Quanh thân hắn bắt đầu tản ra sát khí nồng đậm. Tuyết Nhi, nàng thế nhưng…
Thập Thất ra khỏi phòng, bèn lệnh cho Cẩm Sắc: “Cẩm Sắc, đi thông tri mẹ đến phòng ta.”
Cẩm Sắc lĩnh mệnh, rồi lập tức đi tìm Lí Uyển Nhi.
Giang Tiểu Ngư sáng sớm đã đến trước cửa phòng Thập Thất, nhưng cậu và Cẩm Sắc đều bị chặn ở ngoài cửa. Đêm qua xảy ra chuyện gì, cậu cũng không rõ lắm, nhưng nhìn thần sắc trầm trọng hôm nay của tiểu thư, cậu biết là đã có đại sự xảy ra, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Đôi mắt Giang Tiểu Ngư híp lại chìm trong suy nghĩ . Đột nhiên cửa mở, Thập Thất đi ra, mùi máu tươi phiêu tán từ trong phòng ra ngoài. Sao lại thế này? Sao lại có mùi máu tươi? Rốt cuộc tối qua tiểu thư ra ngoài làm chuyện gì?
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thập Thất một cái, phát hiện mắt nàng còn vương lệ. Ánh mắt như bao hàm nhiều thứ, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn. Giang Tiểu Ngư chợt cúi đầu, che giấu sự hoảng loạn trong mắt, mới chỉ có tám tuổi nhưng Giang Tiểu Ngư lại có thể trấn định khi đối mặt với ánh mắt không che giấu sát khí của Thập Thất. Thập Thất cong môi, ánh mắt vẫn chứa đựng sát khí, đợi đến khi thân ảnh Cẩm Sắc biến mất ở góc hành lang, nàng liền nhẹ nhàng khom lưng, vuốt tóc Giang Tiểu Ngư, chầm chậm mở miệng: “Tiểu Ngư thật đáng yêu, đứa bé đáng yêu hẳn nên học được chút thông minh. Nếu không, thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc*, Tiểu Ngư à, đệ sẽ sớm gặp được mẹ đệ đấy.”
*Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.
Thân hình Giang Tiểu Ngư run lên một cách kịch liệt, lòng hoảng sợ vô cùng.
Trong đầu tự hỏi, khi nào thì tiểu thư biết cậu tiếp cận là có mục đích? Nhưng tiểu thư lại bất động thanh sắc, còn dám mạo hiểm giữ cậu ở lại bên người?!
Qua nửa khắc, Giang Tiểu Ngư trấn áp sự hoảng sợ, ngẩng đầu, chu đôi môi phấn nộn hồng hồng đáng yêu mỉm cười: “Tiểu thư, Tiểu Ngư sẽ trở nên thực thông mình, tuyệt đối sẽ không để tiểu thư lo lắng cho Tiểu Ngư.”
Thập Thất nhíu mày, tươi cười hòa ái dễ gần nói: “Ngoan.”
Một khắc sau, Lí Uyển Nhi đến.
Trong phòng, chỉ có ba người Lí Uyển Nhi, Thập Thất, Mộ Dung Phong.
Lí Uyển Nhi không tin vào cảnh tượng trước mắt mình, sắc mặt Mộ Dung Phong tái nhợt nằm trên giường, không nhúc nhích, như là không có hô hấp. “Sao lại thế này?” Lí Uyển Nhi vươn tay, run run vuốt ve vầng trán của Mộ Dung Phong, dọc xuống hai má, cằm, cuối cùng, tay bà run run đặt vào chóp mũi ông, sau khi cảm nhận được có hơi thở, lòng bà mới nhẹ nhàng buông lỏng một chút.
“Đêm qua, trên đường cha từ yến hội trở về thì bị kẻ du côn tập kích. Vì không muốn mẹ lo lắng, cho nên tối hôm con không nói cho mẹ biết.” Thập Thất nhẹ nhàng bâng quơ, không nói cho Lí Uyển Nhi biết tình hình thực tế. Âm mưu và tính kế, không thích hợp để mẹ biết, mà nàng cũng không muốn mẹ bị cuốn vào.
“Thập Thất, đừng lừa mẹ, mẹ biết hai cha con đang âm thầm làm chuyện gì đó, mẹ cũng hiểu việc này nhất định nguy hiểm. Con không muốn mẹ lo lắng, mẹ cũng không hỏi, nhưng mà, về sau phải chú ý an toàn. Mẹ không muốn hai cha con gặp chuyện không may.” Lí Uyển Nhi thở dài một tiếng, rồi một giọt thanh lệ tự hốc mắt bà chảy xuống.
Thập Thất thấy vậy, tâm ẩn ẩn đau, cũng không nói thêm điều gì nữa. Nàng biết mẹ mơ hồ cũng đã đoán được tình cảnh của cha, cha cũng đã nói cho mẹ biết nguyên nhân ông lạnh nhạt bà năm năm nay, thế nhưng, mẹ là người thiện lương dịu dàng , sao có thể biết được sự tàn nhẫn của thế giới này!
Lí Uyển Nhi hơi đưa lưng về phía Thập Thất, nhìn Mộ Dung Phong, rốt cuộc nhịn không được rơi lệ. Bọn họ thật ngốc, muốn lừa bà, không để bà lo lắng, nhưng bà cũng có cảm giác, mà hơn nữa… bà cũng không phải là người không quan tâm đến thế sự.
Chẳng qua, bà chưa bao giờ tranh đấu với kẻ khác, trong mắt bà chỉ có lão gia và Thấp Thất. Lúc này bà nên giao thứ kia cho Thập Thất, có lẽ sẽ giúp được Thập Thất. Nhưng… ý nghĩa của điều này, đó là Thập Thất sẽ không còn được như những khuê nữ bình thường khác, bình dị mà sống nữa.
Sau khi do dự một lát, Lí Uyển Nhi rút một vật giống như kèn Harmonica đã đặt ở bên người hơn hai mươi năm ra. Bà nghiêng người, vươn tay về phía Thập Thất, nói: “Mẹ vốn định cả đời làm một phụ nhân bình thường, mẹ không có dã tâm. Cho nên, hai mươi năm qua, mẹ chưa bao giờ để cho bất cứ ai xem qua tuyên cầm.” Đây là bí mật bà che giấu từ năm mười tuối, bà hi vọng cả đời này cũng không lấy tuyên cầm ra.
Nghe vậy, Thập Thất nheo mắt, nhìn vật trong tay Lí Uyển Nhi, tuyên cầm kia lộ ra một chút hàn ý. “Mẹ, tuyên cầm này đại biểu cho điều gì?” Trái tim đang đập bị kiềm hãm lại, một ý tưởng bỗng toát lên trong đầu Thập Thất. Không đâu, sẽ không nhìn qua đơn thuần không có bối cảnh như mẹ mà cũng có thế lực chứ?
“Tuyên cầm, hay còn gọi là khẩu tiêu. Năm đó khi phụ mậu của mẹ cách thế đã giao nó cho mẹ, vốn định bảo mẹ dùng nó làm tín vật, chưởng quản Thiên Hạ Lâu. Nhưng mẹ vừa không biết thổi tuyên cầm, lại cũng không thông minh, càng không có dã tâm, cho nên hơn hai mươi năm qua, mẹ chưa bao giờ đến Thiên Hạ Lâu.” Lí Uyển Nhi khi nói lên điều này, lại có chút thản nhiên. Suy cho cùng, bà cũng không có dã tâm, bà thầm nghĩ làm một phụ nhân bình thường, giúp chồng dạy con.
“Thiên Hạ Lâu? Là nơi nào? Còn nữa, biết thổi tuyên cầm, sẽ có lợi ích gì?” Sắc mặt Thập Thất chăm chú, trầm giọng hỏi. Tiếp nhận tuyên cầm, Thập Thất cẩn thận đánh giá, tuy rằng tạo hình kỳ lạ, lộ ra chút quỷ dị, nhưng nhìn kết cấu của nó, lại như là một bản ngọc tiêu thu nhỏ. Muốn thổi nó, hẳn là không khó. Bây giờ điều nàng càng muốn biết, chính là Thiên Hạ Lâu là địa phương gì.
Lí Uyển Nhi cũng có chút mờ mịt, lắc đầu cười khổ nói: “Thiên Hạ Lâu hơn hai mươi năm trước, ẩn tàng ở dân gian, là loại thế lực hắc ám. Thiên Hạ Lâu hoạt động bằng cách góp nhặt tư liệu của người trong thiên hạ, đây cũng là cách sinh tồn của Thiên Hạ Lâu. Hơn hai mươi năm trước ở trong chốn giang hồ cũng có chút danh tiếng. Nhưng bây giờ, đã hơn hai mươi năm, mẹ chưa bao giờ đến Thiên Hạ Lâu, không biết bây giờ tình cảnh ra sao. Về tuyên cầm, mẹ cũng không rõ lắm. Chỉ biết ai có thể thổi nó, người đó có thế tiếp quản Thiên Hạ Lâu.”
Mồ hôi! Mãnh liệt nhỏ giọt! Cho dù tối hôm qua thấy Lăng Dạ cởi quần đi tiểu, nàng cũng không có toát mồ hôi như vậy. Nhưng lúc này, sau khi nghe những lời Lí Uyển Nhi nói, Thập Thất cảm giác, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi. Mẹ thật đúng là cùng thế vô tranh a, Thiên Hạ Lâu này tuy không phải là tổ chức sát thủ, nhưng mà có thể có tư liệu của người trong thiên hạ , muốn dựa vào điểm này phát triển thế lực, cũng đã có thế thoải mái đòi mạng! Nhưng mẹ lại nửa điểm cũng không động tâm.
Một khi đã như vậy… Thập Thất cúi đầu nhìn vật trong tay, tuyên cầm để lộ một chút hàn khí xanh biếc, con ngươi híp lại bắn ra hào quang, trong lòng có quyết định.
Đây là một sự khởi đầu tốt đẹp.
…
Hoàng cung Phượng Thiên quốc
Trong phòng tràn đầy mùi thuốc.
Vài cung nữ xử bận bịu bên ngoài, phía sau bình phong, mấy ngự y tiều tụy không thôi, có vài phần lười nhác cẩu thả khom lưng xoay người đứng ở một bên.
Trên giường lớn, Độc Cô Ngạo Thiên bị thương ở bả vai rốt cục cũng thanh tỉnh.
Trong giây phút hắn mở mắt ra, thì một tiếng tê rống toát ra từ miệng hắn vang vọng cả căn phòng: “A…” Lúc thanh tỉnh, hắn liền cảm giác được nội lực biến mất, một cảm giác vô lực bủa vây lấy hắn! Loại cảm giác xa lạ mà đáng sợ này nói cho hắn biết , hắn đã bị phế võ công!
Nhất định là nữ nhân kia làm!
Các cung nữ và ngự y nghe tiếng, đều tiến vào bên trong, ngạc nhiên phát hiện đôi mắt Độc Cô Ngạo Thiên trống rỗng.
“Vương gia, ngài không thể như thế. Nhất định không thể làm động đến miệng vết thương.” Một ngự y vội vàng nói.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên cười lạnh, bình tĩnh lạnh lùng nói: “Bổn vương bị phế võ công.”
Sau khi nghe lời hắn nói, bốn phía chìm vào im lặng. Không ai dám trả lời. Sợ sẽ kích thích đến hắn.
Độc Cô Ngạo Thiên nhắm mắt lại, phá lệ bình tĩnh, bình tĩnh dị thường, khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tuyết Nhi đâu?” Hắn bị thương, Tuyết Nhi hẳn là phải tiến cung ở bên cạnh hắn.
Lúc này, vài cung nữ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một cung nữ dưới ánh mắt của mọi người, da đầu nàng run lên, tiến lên nhỏ giọng nói: “Trình tiểu thư nói, nàng phải xử lý công việc ở vương phủ, không thể vào cung chiếu cố Vương gia.”
“Cái gì!” Độc Cô Ngạo Thiên kinh ngạc. Quanh thân hắn bắt đầu tản ra sát khí nồng đậm. Tuyết Nhi, nàng thế nhưng…
/173
|