Tam vương phủ
Một đường phong trần, trải qua hơn nữa tháng lộ trình, Hiên Viên Mặc cuối cùng cũng về tới kinh thành. Sau khi trở lại phủ, Hiên Viên Mặc còn chưa tẩy trừ một đường phong trần, liền lập tức phái người chuẩn bị cung phục, tham gia thịnh yến buổi tối.
Về phần bè phái Hiên Viên Hạo làm chuyện mờ ám ở sau lưng, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Nói cho cùng, thì tất cả đều bị người hữu tâm che giấu, không có bất cứ tin tức gì bị rò rỉ ra.
Nhưng, mục đích lần này hắn trở về, đã rất rõ ràng, lúc ở biên quan bình loạn, Hiên Viên Diệp âm thầm làm chuyện mờ ám, hắn đều cẩn thận từng li từng tí đối phó, đồng thời làm tốt biện pháp phòng bị, cho nên lần trở về này, hắn phải hành động. Đây là quyết định đích xác không thể nghi ngờ.
Mà khi hắn bắt đầu hỏi về tình hình của Liễu Nguyệt Phi và Độc Cô Ngạo Thiên, thì lại nhận được tin tức khiến người ta sợ hãi, Độc Cô Ngạo Thiên bị người phế bỏ võ công! Việc này chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tại kinh thành, người người đều biết rõ.
Rốt cuộc là người phương nào lớn mật đến vậy? Hành thích Độc Cô Ngạo Thiên?
“Bọn họ có tra ra là người phương nào không?” Hiên Viên Mặc trầm giọng hỏi.
Hộ vệ Lưu Trầm lắc đầu nói: “Vẫn không có tin gì, nghe nói là do một hắc y nữ tử gây nên.”
“Ồ?” Ngũ quan Hiên Viên Mặc như đao khắc dưới ánh dương quang chiếu rọi, càng thêm đoạt hồn đoạt phách, chấn động tâm linh, khóe miệng hắn cứng cỏi, khẽ nhếch lên lộ ra một chút sát khí, nói: “Bất luận người này là ai, đều đã giúp bổn vương trừ bỏ được một cái gai. Đã như vậy, báo cho Liễu Nguyệt Phi không cần tiếp cận Độc Cô Ngạo Thiên nữa.” Nếu Độc Cô Ngạo Thiên đã không còn võ công, vậy thì hắn không cần phải lo lắng về anh danh hiển hách của hắn ta trên chiến trường nữa.
“Vâng.” Lưu Trầm đáp, khi nghe tới Hiên Viên Mặc nói không để Liễu Nguyệt Phi tiếp cận Độc Cô Ngạo Thiên nữa, trong đôi mắt rũ xuống của hắn, hiện lên một tia vui mừng. Mà điểm này, Hiên Viên Mặc không thấy được.
“Thịnh yến Hoa Mẫu Đơn vương năm rồi, Liễu Nguyệt Phi không có tham gia. Như vậy năm nay…phái người đưa tin cho Liễu Nguyệt Phi, nói bổn vương chúc nàng năm nay thuận lợi giành được danh hiệu Hoa Mẫu Đơn vương.” Nữ tử có thể xứng với hắn, nhất định phải đủ thông minh, và sau lưng cũng phải có thế lực, cho nên, ngoại trừ Trình Tuyết Nhi, Liễu Nguyệt Phi là một lựa chọn thích hợp. Hiên Viên Mặc xoay người, mặc vào bào phục xanh đen, sau đó nói với Lưu Trầm.
Nghe vậy, trong đôi mắt đen nhánh của Lưu Trầm hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, “Ý của Vương gia là?” Gìanh được hạng nhất, điều đó đã nói lên, Liễu tiểu thư có thể sẽ được người vị vương gia nào đó coi trọng, sau đó có thể trở thành Hoàng phi hoặc Vương phi.
Lẽ nào… trong mắt Lưu Trầm lóe lên tia sáng, lẽ nào Vương gia muốn lấy Liễu tiểu thư?
Kỳ thực ngay từ lúc đầu, hắn đã biết Liễu tiểu thư yêu thương Vương gia, thế nhưng Vương gia lại hiếm khi động tâm với nữ tử, nếu Vương gia thực sự muốn lấy Liễu tiểu thư, vậy thì, Liễu tiểu thư nhất định sẽ vô cùng vui sướng. Đây cũng là cục diện hắn muốn nhìn thấy.
Liễu phủ
Liễu Nguyệt Phi nắm chặt tờ giấy trong tay, chỉ ngắn ngủn vài chữ, nhưng lại khiến tim nàng đập mạnh mẽ, mặt đỏ bừng. Từ trước đến nay nàng hỉ nộ đều không thể hiện, lúc này lại vui mừng mà đuôi lông mày giãn ra. Thiếp thân nha hoàn Thải Hà đi theo bên người nàng đã lâu thấy thế, bèn kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì khiến tiểu thư vui vẻ đến vậy?” Nàng chưa bao giờ trông thấy bộ dáng vui vẻ như vậy của tiểu thư.
Nghe vậy, khuôn mặt Liễu Nguyệt Phi hiện ra niềm vui phơi phới của một cô gái đang yêu, đôi môi hồng nộn vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, cười nói: “Đây là việc ta chờ đợi đã lâu, người ấy… vậy mà có cùng tâm tư với ta.” Nếu là như thế, đêm nay, nàng tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì.
Thải Hà nhướng mày, vẫn khó hiểu. Nhưng lại âm thầm đoán, chẳng lẽ là Thụy Vương gia muốn lấy tiểu thư? Cho nên tiểu thư mới vui sướng, nếu là như thế, cũng không uổng phí mấy ngày nay tiểu thư hao hết tâm tư tiếp cận Thụy Vương gia rồi.
Thẳng thắn mà nói, thời buổi loạn lạc hỗn loạn, ở trong cơn lốc xoáy quyền lợi tranh đoạt, trận sương mù dày đặc này chỉ sợ ngay cả những người ngồi xem thế cục, cũng không thể đẩy ra mây mù.
…
Mộ Dung phủ
Trong phòng, Thập Thất lao lực hết tâm tư trang điểm, giờ đây đang đứng thẳng trước gương, cẩn thận quan sát.
Nữ tử trong gương, một thân váy dài màu trắng tinh thướt tha, trên vạt áo rộng thùng thình thêu hoa văn hồng nhạt, trên cánh tay được khoác lên những sợi ren bằng tơ màu tím tựa như sương khói mờ ảo. Eo nhỏ xinh xinh, được bao lấy bởi một thắt lưng thổ cẩm màu tím có khảm phỉ thúy. Mái tóc đen nhánh được buộc bởi một sợi tơ màu tím nhạt, trắng đen đan xen, trong nháy mắt đã tôn thêm cho nước da nàng càng thêm trắng nõn thủy nộn.
Đôi mắt long lanh như nước, lại mang theo sự hàn băng không dễ nhận ra, ánh mắt tựa hồ có thể xem thấu hết thảy, nắm giữ hết thảy. Đôi môi đỏ thắm, phấn hồng đáng yêu. Tóc đen dài tới thắt lưng khẽ vũ động theo những làn gió thỉnh thoảng thổi vào gian phòng, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, có khí chất như một vị tiên tử thoát tục. Chẳng qua, nét mặt của nàng lại lạnh nhạt, phảng phất tựa như một vị tiên nữ không nhiễm bụi trần chốn nhân gian.
Đôi môi khẽ cười, trang điểm như vậy, nàng rất hài lòng.
Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên, kinh ngạc há to miệng. Nàng chưa từng thấy tiểu thư mỹ lệ như thế! Nhất cử nhất động, đều ưu nhã và cao quý, đối lập rõ ràng với hình tượng tục tằn không chịu nổi trước kia.
Nếu giờ phút này Thụy Vương gia nhìn thấy mỹ mạo như thiên tiên của tiểu thư, nhất định sẽ thần hồn điên đảo, làm sao còn có thể đuổi tiểu thư ra khỏi phủ nữa! (Ôi Cẩm Sắc của ta..)
“Tiểu thư, người thật đẹp!” Cẩm Sắc không nhịn được thốt ra những lời tán thưởng từ đáy lòng, mắt không hề chớp nhìn ngây ngẩn.
Ngoài cổng, trên xe ngựa, khi Mộ Dung Phong nhìn thấy Thập Thất, cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng ông có muôn vàn cảm khái, quả thật là nữ đại mười tám biến. Con gái cũng có vài phần tư sắc của mẹ nó.
Lần này tiến cung, không thể mang theo nhiều người, Thập Thất chỉ mang theo một mình Cẩm Sắc. Tiểu Ngư ‘dường như’ thực sự thay đổi, trở nên rất ngoan, lúc Thập Thất lên xe ngựa, không cam lòng nói hai câu, cái khác thì giống như cậu đã từng nói qua, cậu sẽ thông minh, nên làm thì làm, không nên làm… hợp thời đi làm.
Xe ngựa một đường lắc lư, trải qua nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới hoàng cung.
Xe ngựa đến cửa cung, nhất định phải dừng lại, Thập Thất và Mộ Dung Phong nhất định phải xuống xe đi bộ vào cung.
Tuy rằng đã tới một lần, nhưng dù sao lần trước là vào lúc đêm khuya, hơn nữa căn bản không có tâm tình đi thưởng thức cảnh sắc trong hoàng cung. Nên lúc này Thập Thất vừa đi vừa dùng ánh mắt thưởng thức.
Trăng non xẹt qua vọng lâu tinh xảo, làm cho bên trong mảnh tường cao kia hiện ra một chút ánh sáng mông lung mờ ảo, khiến hoàng cung có vẻ thần bí mà an tĩnh. Tòa cung điện đỏ thẫm tựa như ngồi trên mặt tuyết. Cung điện tọa lạc giữa những rừng cây, lộ ra từng tầng ngói lưu ly, giống như một tòa núi vàng. Ngói lưu ly kim hoàng sắc trùng trùng điệp điệp, vô cùng huy hoàng. Thật là một nơi nguy nga lộng lẫy!
Những người đi bộ giống bọn họ rất nhiều, phần lớn đều có chức quan đồng cấp với Mộ Dung Phong. Nếu như chức quan hơn tứ phẩm, đều có thể được ngồi trên cỗ kiệu của hoàng cung đi thẳng tới Hoa Thanh cung – nơi tổ chức thịnh yến.
Thập Thất im lặng đi, bất động thanh sắc đánh giá mọi người.
Lúc này, có một cỗ kiệu xa hoa đi ngang qua, người ở bên trong cỗ kiệu vén rèm lên, nhìn sang Thập Thất, ngữ khí cao vang và cao ngạo không gì sánh được, khí thế vênh váo hung hăng như con chim khổng tước, “Ta tưởng là ai ăn mặc xinh đẹp như vầy, hóa ra là Mộ Dung tiểu thư! Không ngờ cô cũng dám tới tham gia thịnh yến hôm nay. Lá gan thật đủ lớn đấy! Ta xin khuyên cô một câu, dừng lại việc mất mặt xấu hổ này đi. Mặc kệ cô có chưng diện ra sao, Thụy Vương gia cũng sẽ không nhìn cô dù chỉ một cái đâu!”
Nghe thấy ngữ khí khinh miệt như vậy, Mộ Dung Phong đi phía trước Thập Thất dừng lại, nét mặt già nua xanh trắng đan xen nhìn về phía nữ tử trong kiệu. Nữ tử này thật quá kiêu ngạo, ở nơi đông người, lại đang ở trong cung, còn dám gióng trống khua chiêng cười nhạo mỉa mai Thập Thất như thế!
Mà nét mặt Thập Thất thì bình tĩnh, trên khuôn mặt không nhìn ra có điểm tức giận nào, bờ môi còn mang theo vài phần tươi cười nhìn sang nữ tử vênh váo hung hăng kia, thì ra là Lăng Thanh!
Một đường phong trần, trải qua hơn nữa tháng lộ trình, Hiên Viên Mặc cuối cùng cũng về tới kinh thành. Sau khi trở lại phủ, Hiên Viên Mặc còn chưa tẩy trừ một đường phong trần, liền lập tức phái người chuẩn bị cung phục, tham gia thịnh yến buổi tối.
Về phần bè phái Hiên Viên Hạo làm chuyện mờ ám ở sau lưng, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Nói cho cùng, thì tất cả đều bị người hữu tâm che giấu, không có bất cứ tin tức gì bị rò rỉ ra.
Nhưng, mục đích lần này hắn trở về, đã rất rõ ràng, lúc ở biên quan bình loạn, Hiên Viên Diệp âm thầm làm chuyện mờ ám, hắn đều cẩn thận từng li từng tí đối phó, đồng thời làm tốt biện pháp phòng bị, cho nên lần trở về này, hắn phải hành động. Đây là quyết định đích xác không thể nghi ngờ.
Mà khi hắn bắt đầu hỏi về tình hình của Liễu Nguyệt Phi và Độc Cô Ngạo Thiên, thì lại nhận được tin tức khiến người ta sợ hãi, Độc Cô Ngạo Thiên bị người phế bỏ võ công! Việc này chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tại kinh thành, người người đều biết rõ.
Rốt cuộc là người phương nào lớn mật đến vậy? Hành thích Độc Cô Ngạo Thiên?
“Bọn họ có tra ra là người phương nào không?” Hiên Viên Mặc trầm giọng hỏi.
Hộ vệ Lưu Trầm lắc đầu nói: “Vẫn không có tin gì, nghe nói là do một hắc y nữ tử gây nên.”
“Ồ?” Ngũ quan Hiên Viên Mặc như đao khắc dưới ánh dương quang chiếu rọi, càng thêm đoạt hồn đoạt phách, chấn động tâm linh, khóe miệng hắn cứng cỏi, khẽ nhếch lên lộ ra một chút sát khí, nói: “Bất luận người này là ai, đều đã giúp bổn vương trừ bỏ được một cái gai. Đã như vậy, báo cho Liễu Nguyệt Phi không cần tiếp cận Độc Cô Ngạo Thiên nữa.” Nếu Độc Cô Ngạo Thiên đã không còn võ công, vậy thì hắn không cần phải lo lắng về anh danh hiển hách của hắn ta trên chiến trường nữa.
“Vâng.” Lưu Trầm đáp, khi nghe tới Hiên Viên Mặc nói không để Liễu Nguyệt Phi tiếp cận Độc Cô Ngạo Thiên nữa, trong đôi mắt rũ xuống của hắn, hiện lên một tia vui mừng. Mà điểm này, Hiên Viên Mặc không thấy được.
“Thịnh yến Hoa Mẫu Đơn vương năm rồi, Liễu Nguyệt Phi không có tham gia. Như vậy năm nay…phái người đưa tin cho Liễu Nguyệt Phi, nói bổn vương chúc nàng năm nay thuận lợi giành được danh hiệu Hoa Mẫu Đơn vương.” Nữ tử có thể xứng với hắn, nhất định phải đủ thông minh, và sau lưng cũng phải có thế lực, cho nên, ngoại trừ Trình Tuyết Nhi, Liễu Nguyệt Phi là một lựa chọn thích hợp. Hiên Viên Mặc xoay người, mặc vào bào phục xanh đen, sau đó nói với Lưu Trầm.
Nghe vậy, trong đôi mắt đen nhánh của Lưu Trầm hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, “Ý của Vương gia là?” Gìanh được hạng nhất, điều đó đã nói lên, Liễu tiểu thư có thể sẽ được người vị vương gia nào đó coi trọng, sau đó có thể trở thành Hoàng phi hoặc Vương phi.
Lẽ nào… trong mắt Lưu Trầm lóe lên tia sáng, lẽ nào Vương gia muốn lấy Liễu tiểu thư?
Kỳ thực ngay từ lúc đầu, hắn đã biết Liễu tiểu thư yêu thương Vương gia, thế nhưng Vương gia lại hiếm khi động tâm với nữ tử, nếu Vương gia thực sự muốn lấy Liễu tiểu thư, vậy thì, Liễu tiểu thư nhất định sẽ vô cùng vui sướng. Đây cũng là cục diện hắn muốn nhìn thấy.
Liễu phủ
Liễu Nguyệt Phi nắm chặt tờ giấy trong tay, chỉ ngắn ngủn vài chữ, nhưng lại khiến tim nàng đập mạnh mẽ, mặt đỏ bừng. Từ trước đến nay nàng hỉ nộ đều không thể hiện, lúc này lại vui mừng mà đuôi lông mày giãn ra. Thiếp thân nha hoàn Thải Hà đi theo bên người nàng đã lâu thấy thế, bèn kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì khiến tiểu thư vui vẻ đến vậy?” Nàng chưa bao giờ trông thấy bộ dáng vui vẻ như vậy của tiểu thư.
Nghe vậy, khuôn mặt Liễu Nguyệt Phi hiện ra niềm vui phơi phới của một cô gái đang yêu, đôi môi hồng nộn vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, cười nói: “Đây là việc ta chờ đợi đã lâu, người ấy… vậy mà có cùng tâm tư với ta.” Nếu là như thế, đêm nay, nàng tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì.
Thải Hà nhướng mày, vẫn khó hiểu. Nhưng lại âm thầm đoán, chẳng lẽ là Thụy Vương gia muốn lấy tiểu thư? Cho nên tiểu thư mới vui sướng, nếu là như thế, cũng không uổng phí mấy ngày nay tiểu thư hao hết tâm tư tiếp cận Thụy Vương gia rồi.
Thẳng thắn mà nói, thời buổi loạn lạc hỗn loạn, ở trong cơn lốc xoáy quyền lợi tranh đoạt, trận sương mù dày đặc này chỉ sợ ngay cả những người ngồi xem thế cục, cũng không thể đẩy ra mây mù.
…
Mộ Dung phủ
Trong phòng, Thập Thất lao lực hết tâm tư trang điểm, giờ đây đang đứng thẳng trước gương, cẩn thận quan sát.
Nữ tử trong gương, một thân váy dài màu trắng tinh thướt tha, trên vạt áo rộng thùng thình thêu hoa văn hồng nhạt, trên cánh tay được khoác lên những sợi ren bằng tơ màu tím tựa như sương khói mờ ảo. Eo nhỏ xinh xinh, được bao lấy bởi một thắt lưng thổ cẩm màu tím có khảm phỉ thúy. Mái tóc đen nhánh được buộc bởi một sợi tơ màu tím nhạt, trắng đen đan xen, trong nháy mắt đã tôn thêm cho nước da nàng càng thêm trắng nõn thủy nộn.
Đôi mắt long lanh như nước, lại mang theo sự hàn băng không dễ nhận ra, ánh mắt tựa hồ có thể xem thấu hết thảy, nắm giữ hết thảy. Đôi môi đỏ thắm, phấn hồng đáng yêu. Tóc đen dài tới thắt lưng khẽ vũ động theo những làn gió thỉnh thoảng thổi vào gian phòng, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, có khí chất như một vị tiên tử thoát tục. Chẳng qua, nét mặt của nàng lại lạnh nhạt, phảng phất tựa như một vị tiên nữ không nhiễm bụi trần chốn nhân gian.
Đôi môi khẽ cười, trang điểm như vậy, nàng rất hài lòng.
Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên, kinh ngạc há to miệng. Nàng chưa từng thấy tiểu thư mỹ lệ như thế! Nhất cử nhất động, đều ưu nhã và cao quý, đối lập rõ ràng với hình tượng tục tằn không chịu nổi trước kia.
Nếu giờ phút này Thụy Vương gia nhìn thấy mỹ mạo như thiên tiên của tiểu thư, nhất định sẽ thần hồn điên đảo, làm sao còn có thể đuổi tiểu thư ra khỏi phủ nữa! (Ôi Cẩm Sắc của ta..)
“Tiểu thư, người thật đẹp!” Cẩm Sắc không nhịn được thốt ra những lời tán thưởng từ đáy lòng, mắt không hề chớp nhìn ngây ngẩn.
Ngoài cổng, trên xe ngựa, khi Mộ Dung Phong nhìn thấy Thập Thất, cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng ông có muôn vàn cảm khái, quả thật là nữ đại mười tám biến. Con gái cũng có vài phần tư sắc của mẹ nó.
Lần này tiến cung, không thể mang theo nhiều người, Thập Thất chỉ mang theo một mình Cẩm Sắc. Tiểu Ngư ‘dường như’ thực sự thay đổi, trở nên rất ngoan, lúc Thập Thất lên xe ngựa, không cam lòng nói hai câu, cái khác thì giống như cậu đã từng nói qua, cậu sẽ thông minh, nên làm thì làm, không nên làm… hợp thời đi làm.
Xe ngựa một đường lắc lư, trải qua nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới hoàng cung.
Xe ngựa đến cửa cung, nhất định phải dừng lại, Thập Thất và Mộ Dung Phong nhất định phải xuống xe đi bộ vào cung.
Tuy rằng đã tới một lần, nhưng dù sao lần trước là vào lúc đêm khuya, hơn nữa căn bản không có tâm tình đi thưởng thức cảnh sắc trong hoàng cung. Nên lúc này Thập Thất vừa đi vừa dùng ánh mắt thưởng thức.
Trăng non xẹt qua vọng lâu tinh xảo, làm cho bên trong mảnh tường cao kia hiện ra một chút ánh sáng mông lung mờ ảo, khiến hoàng cung có vẻ thần bí mà an tĩnh. Tòa cung điện đỏ thẫm tựa như ngồi trên mặt tuyết. Cung điện tọa lạc giữa những rừng cây, lộ ra từng tầng ngói lưu ly, giống như một tòa núi vàng. Ngói lưu ly kim hoàng sắc trùng trùng điệp điệp, vô cùng huy hoàng. Thật là một nơi nguy nga lộng lẫy!
Những người đi bộ giống bọn họ rất nhiều, phần lớn đều có chức quan đồng cấp với Mộ Dung Phong. Nếu như chức quan hơn tứ phẩm, đều có thể được ngồi trên cỗ kiệu của hoàng cung đi thẳng tới Hoa Thanh cung – nơi tổ chức thịnh yến.
Thập Thất im lặng đi, bất động thanh sắc đánh giá mọi người.
Lúc này, có một cỗ kiệu xa hoa đi ngang qua, người ở bên trong cỗ kiệu vén rèm lên, nhìn sang Thập Thất, ngữ khí cao vang và cao ngạo không gì sánh được, khí thế vênh váo hung hăng như con chim khổng tước, “Ta tưởng là ai ăn mặc xinh đẹp như vầy, hóa ra là Mộ Dung tiểu thư! Không ngờ cô cũng dám tới tham gia thịnh yến hôm nay. Lá gan thật đủ lớn đấy! Ta xin khuyên cô một câu, dừng lại việc mất mặt xấu hổ này đi. Mặc kệ cô có chưng diện ra sao, Thụy Vương gia cũng sẽ không nhìn cô dù chỉ một cái đâu!”
Nghe thấy ngữ khí khinh miệt như vậy, Mộ Dung Phong đi phía trước Thập Thất dừng lại, nét mặt già nua xanh trắng đan xen nhìn về phía nữ tử trong kiệu. Nữ tử này thật quá kiêu ngạo, ở nơi đông người, lại đang ở trong cung, còn dám gióng trống khua chiêng cười nhạo mỉa mai Thập Thất như thế!
Mà nét mặt Thập Thất thì bình tĩnh, trên khuôn mặt không nhìn ra có điểm tức giận nào, bờ môi còn mang theo vài phần tươi cười nhìn sang nữ tử vênh váo hung hăng kia, thì ra là Lăng Thanh!
/173
|