Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào người Mộ Dung Thập Thất.
Mộ Dung Phong ngồi ở phía đối diện nghe vậy, miệng giương ra, không biết nên nói gì thay Thập Thất ngăn cản Lăng Thanh, ông thực sự không muốn Thập Thất xấu mặt, lại bị người chê cười nữa.
Thập Thất biếng nhác giương mắt nhìn sang Lăng Thanh, lòng thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài lại cười xán lạn, y theo dự đoán của Lăng Thanh mà tiếp đà, nàng nói: “Thập Thất cầm kỹ không cao, sợ rằng làm nhục tai mọi người. Hôm nay Thập Thất có tài nghệ khác, trình diễn thổi tiêu, cho nên…” Lưu câu nói kế tiếp lại cho Lăng Thanh.
Giờ phút này, Lăng Thanh chĩa mũi nhọn vào, vừa vặn khiến cho nàng xấu mặt dưới tâm tính xem trò hay của mọi người, mà nàng muốn trong bầu không khí xem kịch vui này, triển lộ sáu phần thực lực, như vậy hiệu quả chấn động sẽ gia tăng vượt qua khỏi Liễu Nguyệt Phi và Trình Tuyết Nhi.
Có người trợ giúp, sao nàng lại không làm.
Lăng Thanh rất nhanh đánh một ánh mắt cho Mai quý phi, Mai quý phi nhận được tín hiệu, bèn nhìn về phía Thập Thất, cười nói: “Nếu Mộ Dung tiểu thư am hiểu nhất chính là đánh đàn, vậy đánh đàn đi, vừa vặn để mọi người thưởng thức. Không cần lại từ chối. Ha ha.”
Ô? Lôi luôn Mai quý phi vào? Thập Thất rũ mắt, một tia sát khí rất nhanh xẹt qua, coi Mộ Dung Thập Thất nàng là cái gì? Quả hồng bẹp sao? Tùy ý chà xát nhào nặn?
MN!
Đã như vậy, lần biểu diễn này, nàng sẽ hào phóng một chút, xuất ra sáu phẩy năm thành công lực!
Mặt Thập Thất đầy vẻ khó khăn, dưới ánh mắt đắc ý của Lăng Thanh, ánh mắt xem kịch vui của Mai quý phi, ánh mắt khinh thường của Độc Cô Ngạo Thiên và Trình Tuyết Nhi, ánh mắt bình tĩnh của Hiên Viên Ninh, ánh mắt không cho là đúng của Hiên Viên Mặc, ánh mắt phức tạp của Lăng Dạ, tâm tình của những người đứng xem như Long Quy và Tư Mã San San, ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Phong, nàng ngập ngừng tiến lên.
Thập Thất đưa mắt nhìn thất huyền cầm tinh xảo, tia sáng lãnh liệt sắc bén ẩn giấu trong đáy mắt. Mười ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên dây đàn.
Lại lần nữa giương mắt quét một vòng thần sắc khác nhau của mọi người.
Sau đó, ngón tay nàng khẽ động lên dây đàn.
Buổi thính giác thịnh yến chân chính lúc này mới bắt đầu.
Cầm nhạc du dương, giống như đã được băng tuyết trên núi cao gột rửa, lanh lảnh véo von, trong xa xăm lộ ra vẻ tinh thuần, hoan hỉ giữa đất trời bao la. Âm sắc như thanh thủy, thanh thanh thánh thót, tựa như gió mát về đêm dạo quét mặt hồ.
Đột nhiên, tay ngọc khẽ hất, chỉ thấy tay ngọc nhỏ nhắn lướt nhanh trên dây đàn, tiếng đàn trở nên sắc bén, vang dội, sau lại cao chót vót. Như vạn mã phi nhanh, chí lớn hùng tráng. Tiếng đàn khí phách khuấy động không gian, tựa như ở trong đại mạc rộng lớn, trên thảo nguyên mênh mông, tư thế hào hùng huyết chiến sa trường, sát khí chém giết xuyên thủng áng mây trên trời, trong nháy mắt, thiên địa biến sắc!
Sóng âm tựa như có sinh mệnh, làm rúng động tâm linh mọi người!
Thân hình Hiên Viên Ninh đột nhiên chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Thập Thất. Nàng vậy mà, lại…từng tiếng từng tiến nện vào tâm hắn, chưa bao giờ có một tiếng đàn nào có thể xuyên thấu tâm hắn, mà tiếng đàn của nàng lại có thể! Rốt cuộc, nàng là một nữ tử như thế nào?
Không chỉ có mình hắn chấn động, mọi người vốn mang vẻ mặt xem kịch vui nay lại càng khiếp sợ, quá rõ ràng, cầm kỹ của Mộ Dung Thập Thất cao hơn Liễu Nguyệt Phi, lại càng sâu hơn Lăng Thanh!
Lăng Thanh cao ngạo tới đâu cũng tự biết bản thân mình thua, sắc mặt xanh đen.
Tay Liễu Nguyệt Phi cầm chén trà không ngừng run run, đây là Mộ Dung Thập Thất mà phố phường đồn đãi ngu xuẩn và háo sắc ư? Giương mắt nhìn sang Hiên Viên Mặc, nhìn thấy phản ứng của hắn, tâm phịch một tiếng, mãnh liệt run lên!
Hiên Viên Mặc run sợ, loại cầm nhạc khí phách này, chỉ có trải qua máu tươi tẩy rửa, quyền lợi âm mưu tranh đoạt, mới có thể có đủ lực xuyên thấu đến vậy! Nàng, một nữ tử không được hắn để vào mắt, vậy mà, dễ dàng dùng tiếng nhạc đánh vào tâm linh cường ngạnh như sắt của hắn!
Độc Cô Ngạo Thiên trợn tròn mắt, đây là Mộ Dung Thập Thất trên buổi tiệc sinh thần của hắn có cầm kỹ thường thường, bị người chế nhạo kia sao? Nếu không phải là khuôn mặt ấy, hắn nhất định cho rằng đó là hai người khác nhau!
Trình Tuyết Nhi vô cùng sợ hãi, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nàng đã quá xem thường Mộ Dung Thập Thất.
Lăng Dạ kinh hãi, tâm tình rất phức tạp. Mộ Dung Thập Thất rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Đây có đúng là nữ tử tâm như rắn rết, háo sắc mà hắn biết không? Nàng hiện nay hoàn toàn khác biệt, đánh mạnh vào nhận thức dĩ vãng của hắn.
Long Quy nâng nâng mi, uống lên một chén rượu, thú vị, nữ nhân này mới vừa rồi vẫn là bộ dáng khó xử, bây giờ lại triển lộ cầm kỹ phi phàm, hung hăng quăng một cái tát vào gương mặt đắc ý khiêu khích của người khác, nữ nhân này không phải là người có thể dễ dàng đắc tội.
Tư Mã San San vừa rồi còn có chút lo lắng cho biểu hiện của Thập Thất, sợ nàng bị người cười nhạo, nhưng hiện tại, hiển nhiên lo lắng của nàng là dư thừa.
Mộ Dung Phong vốn còn lo lắng, bây giờ tảng đá lớn trong lòng đã được buông xuống, Thập Thất là có bị mà đến! Nội tâm ông mừng như điên, từ hôm nay trở đi, Thập Thất sẽ không còn bị người chê cười nữa.
Ý nghĩ của mọi người vẫn chưa hết, cánh tay nhỏ nhắn của Thập Thất đã ngừng lại.
Hoa Thanh cung yên tĩnh một lúc lâu.
Một lát sau, tiếng vỗ tay như sấm rền khuấy động oanh vỡ màng tai vang lên bôm bốp.
Thập Thất khom lưng thi lễ, rồi bình tĩnh thong thả quay về chỗ ngồi.
Đợi sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, lại một trận yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn Thập Thất từ khinh thường lúc đầu bây giờ chuyển thành kinh diễm.
Hiên Viên Hạo nhíu mày lại, nắm chặt song quyền nhìn Thập Thất, thoáng thất thần. Mộ Dung Thập Thất nhất định có cao nhân chỉ điểm phía sau, nàng căn bản không có cầm kỹ kinh diễm đến vậy. Không biết là ai đứng ở phía sau nàng! Chẳng lẽ là…. tầm mắt rơi vào người Hiên Viên Mặc, chẳng lẽ Hiên Viên Mặc muốn lợi dụng Mộ Dung Thập Thất quyến rũ ai ư?
Mai quý phi vô cùng xấu hổ, có ra sao nàng cũng không ngờ tới Mộ Dung Thập Thất lại có cầm kỹ cao siêu như thế, căn bản không như mong đợi, nhìn thấy nụ cười của nàng ta, lúc này, nàng chỉ có thể ho nhẹ che giấu sự xấu hổ. Nói với mọi người: “Màn biểu diễn tiếp theo đi.”
Kế tiếp, vài người trong sân cũng không còn tâm tình đặt vào những màn biểu diễn nữa.
Thập Thất vừa mới ngồi xuống, Cẩm Sắc cạnh bên liền kinh hô: “Tiểu thư! Người quá tuyệt vời!”
Thập Thất bình tĩnh thoải mái uống trà, đối với ánh mắt xem xét thường thường quét tới của mọi người, nàng toàn bộ đều xem như không thấy.
Kết quả biểu diễn rất nhanh đã có, trong màn biểu diễn này, bởi vì có chút người thao túng phía sau, Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi có màn biểu diễn xuất chúng, Trình Tuyết Nhi cũng được xếp đồng hạng. Lưu lại sáu người đứng đầu, những người còn lại bị loại.
“Không công bằng, thật không công bằng, các nàng căn bản không bằng tiểu thư.” Cẩm Sắc giậm chân, nhỏ giọng nói thầm.
Thập Thất lắc đầu cười cười. Thứ bậc đối với nàng mà nói, không quan trọng. Nàng cũng không muốn làm Hoa vương.
Kế tiếp đó là làm thơ. Do người có thứ bậc thấp nhất làm thơ trước, đầu đề là vịnh hoa mẫu đơn.
Người xếp thứ sáu đến người xếp thứ hai sau khi tất cả làm thơ xong. Trình Tuyết Nhi trước đứng dậy, dung mạo nàng tuyệt sắc, hé nở nụ cười khuynh thành, khẽ mở môi đỏ mọng:
“Lạc tẫn tàn hồng thủy thổ phương,
Giai danh hoán tác bách hoa vương.
Tịnh khoa thiên hạ vô song tuyệt,
Độc chiếm nhân gian đệ nhất hương.”
(落尽残红始吐芳, 佳名唤作百花王. 净夸天下无双绝, 独占人间第一香.)
Mọi người châu đầu ghé tai, liên tục gật đầu, hảo thi, hảo thi a!
Trình Tuyết Nhi tươi cười càng rực rỡ, ánh mắt như có như không đảo qua Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười thanh nhã, khí tức bình ổn ngâm khẽ:
“Mẫu đan kỳ đàn lạc đô xuân,
Trăm cây ngàn hoa đua nhau khoe sắc.
Quốc sắc tiên minh thư nộn kiểm,
Tiên quan trọng điệp tiễn hồng vân.“
(牡丹奇檀洛都春, 百卉千花浪纠纷. 国色鲜明舒嫩脸, 仙冠重叠剪红云.)
Lại là một hảo thi!
So sánh với thơ của các nàng, mọi người có chút chờ mong thơ của Thập Thất, không biết nàng có thể làm ra bài thơ khiến mọi người kinh thán hay không.
Sau khi Liễu Nguyệt Phi ngồi xuống, bàn tay trong tay áo run nhè nhẹ. Dư quang nhìn về phía Thập Thất, sau cùng lướt nhìn sang Hiên Viên Mặc, phát hiện hắn có phần hứng thú nhìn Thập Thất, tâm lại run lên.
Hiên Viên Ninh lúc này không có đặt lực chú ý đặt vào người Thập Thất, lúc này hắn vẫn còn bị cầm kỹ tinh xảo của Thập Thất rúng động, hắn nhìn ra, Thập Thất không có dùng hết toàn lực, nàng thoải mái đạn tấu như vậy đã có thể khắc vào cốt tủy người khác, nếu nàng xuất hết toàn lực, sẽ có bao nhiêu rung động!
Nơi khác, một loại ý nghĩ ăn sâu bén rễ đã đi sâu vào trong đầu, Độc Cô Ngạo Thiên nhìn sang, thấy Thập Thất yên lặng không nói, cười lạnh, vừa rồi nàng chẳng qua chỉ là ăn may mà thôi.
Hiên Viên Diệp vẫn dẩu môi lộ ra nụ cười khinh khi.
Hiên Viên Hạo đối với sự thay đổi của Thập Thất không có bao nhiêu tâm tư, chẳng qua hắn chỉ muốn biết, mục đích của Hiên Viên Mặc là gì.
Lăng Dạ, đám người Long Quy lại nhìn về phía Thập Thất.
“Mẫu đơn nghe nhiều cũng chán, không bằng Mộ Dung tiểu thư lấy mai nhập đề, như thế nào?” Từ trong khiếp sợ hoàn hồn, Lăng Thanh đứng dậy có chút không phục, còn có chút cố ý làm khó nói với Thập Thất.
Lúc này đây, Mai quý phi cũng không phụ họa theo, dẫu sao, xấu mặt một lần đã đủ rồi, lại xấu mặt nữa, chính là cử chỉ không sáng suốt.
Nghe thấy lời này, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lăng tiểu thư này rắp tâm muốn làm khó Mộ Dung Thập Thất a! Năm rồi đều là vịnh hoa mẫu đơn, mọi người chuẩn bị thi từ cũng là về mẫu đơn, đột nhiên thay đổi đề mục, đây là cố tình làm khó a.
Nhưng Thập Thất cũng không giận không hờn, đứng lên, tầm mắt thản nhiên mang theo lãnh liệt dừng trên người Lăng Thanh… thật đúng là dai như đỉa, không thấy nàng xấu mặt thì sẽ không bỏ qua. Một khi đã như vậy, Thập Thất khẽ cười nói: “Nếu Lăng tiểu thư đã muốn đổi đề mục như thế, vậy thì, Thập Thất cũng không cự tuyệt.” Não bộ thần tốc lục lọi, một bài thơ của cổ nhân rất nhanh hiện ra trong đầu Thập Thất, ngay sau đó, nàng cất cao giọng nói:
“U cốc na kham canh bắc chi,
Niên niên tự phân trứ hoa trì.
Cao tiêu dật vận quân tri phủ,
Chính thị tằng băng tích tuyết thì.“
(幽谷那堪更北枝, 年年自分着花迟. 高标逸韵君知否, 正是层冰积雪时.)
Lời thơ vừa rơi lại đưa tới một trận yên tĩnh.
Đối với cầm nhạc rung động mà vừa rồi Thập Thất mang đến, hiện tại bọn họ cũng đã có chút bình tĩnh. Chỉ có điều ánh mắt nhìn Thập Thất đều đã thay đổi.
Sắc mặt Lăng Thanh đen trắng luân phiên, nom vô cùng đẹp mặt! Mộ Dung Thập Thất, ngươi giỏi lắm, dám khiến cho nàng xấu mặt hai lần! Chết tiệt!
Mộ Dung Phong lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong mấy bài thơ vừa rồi, tuy chỉ có Thập Thất vịnh mai, thế nhưng, con bé lại có thể tạo ra một cục diện mới, không hề có chút chùn chân. Không hổ là con gái của ông.
Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ninh thần tốc thu hồi ánh mắt đặt trên người Thập Thất. Phảng phất sự chú ý vừa rồi của bọn họ chỉ là ảo cảnh.
Về phần ánh mắt của những nam tử và nữ tử ấy, Thập Thất không quan tâm, cũng không muốn biết ý nghĩ của họ. Dù sao, người rất nhiều, để ý từng người, rất mệt mỏi. Huống hồ mục đích của nàng đã đạt được, cái khác nàng cũng không muốn nghĩ nhiều.
Không có gì bất ngờ, trận thứ hai này, Thập Thất như trước đứng nhất, xếp ngang hàng với nàng là Lăng Thanh, Liễu Nguyệt Phi, Trình Tuyết Nhi.
Bước vào trận tỷ thí sau cùng, thêu thùa.
Đến trận tỷ thí này, Hiên Viên Hạo ra lệnh, trước nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, sẽ tỷ thí.
Bầu không khí có chút náo nhiệt, hai ba vị đại thần hợp thành nhóm uống rượu nói chuyện phiếm.
Hiên Viên Hạo và Mai quý phi cũng cùng khách phương xa – Long Quy và Tư Mã San San- khách khí xã giao.
Một số vị tiểu thư sau khi bị loại ra, rời khỏi chỗ ngồi, đi tản bộ trong hoa viên ở phía trước, đợi nửa canh giờ trôi qua sẽ trở về.
Thập Thất cũng đứng dậy đi đến khu rừng cây nhỏ hít thở không khí, Cẩm Sắc thấy thế, bám đuôi đi theo.
Bởi vì là ban đêm, lại là trong rừng cây, nên không khí rất nhẹ nhàng khoan khoái, mát mẻ.
Thập Thất đi không lâu thì tìm thấy một chỗ yên tĩnh, tùy tiện tìm một gốc cây cao lớn, mệt mỏi dựa vào.
Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên, mở miệng muốn hỏi tiểu thư phải chăng đã chuẩn bị tốt hàng thêu, nhưng thấy bộ dáng tiểu thư thản nhiên tự đắc, Cẩm Sắc liền không lên tiếng hỏi.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Thập Thất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một khắc đồng hồ trôi qua, một hương khí thanh nhã loáng thoáng được gió đưa tới.
Đôi mắt đen lãnh liệt đột ngột mở ra, Thập Thất lạnh mắt quét về phía mùi hương truyền đến.
Dưới ánh trăng, có một nữ tử chậm rãi đi đến.
“Liễu tiểu thư.” Thập Thất chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói với Liễu Nguyệt Phi trước mặt. Thập Thất thoáng nghi hoặc, nàng lựa chọn địa phương tương đối bí ẩn, sao Liễu Nguyệt Phi có thể đến đây?
Chẳng lẽ là cố ý đến tìm nàng?
Đối với dáng vẻ trấn định của Thập Thất khi nhìn thấy mình, ánh mắt lãnh đạm của Liễu Nguyệt Phi hiện lên một tia dị sắc, gật đầu nói: “Mộ Dung tiểu thư.”
Hai người gật đầu coi như là lên tiếng bắt chuyện. Nhưng bầu không khí bởi vì như vậy mà có chút cứng ngắt.
Thập Thất dời tầm mắt đi nơi khác, không nói. Nàng đang đợi, đợi Liễu Nguyệt Phi chủ động mở lời.
Nhưng Liễu Nguyệt Phi vẫn lãnh đạm đánh giá Thập Thất, trong thủy mâu lộ ra tia nghi vấn, kỳ thực vừa rồi trên đường tới đây, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, không biết nàng tìm đến Thập Thất có phải là hành động đúng đắn hay không. Nàng không muốn mất Tam Vương gia. Cho nên, ban nãy, khi nàng nhìn thấy ánh mắt Tam Vương gia nhìn Thập Thất có tia kinh hỉ, thì lòng nàng liền sợ hãi. Cho nên, nàng muốn hỏi rõ ràng.
Do dự nửa khắc, nàng rốt cục mở lời, thay đổi cách thức hỏi: “Mộ Dung tiểu thư vẫn ái mộ Thụy Vương gia chứ?”
Mộ Dung Phong ngồi ở phía đối diện nghe vậy, miệng giương ra, không biết nên nói gì thay Thập Thất ngăn cản Lăng Thanh, ông thực sự không muốn Thập Thất xấu mặt, lại bị người chê cười nữa.
Thập Thất biếng nhác giương mắt nhìn sang Lăng Thanh, lòng thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài lại cười xán lạn, y theo dự đoán của Lăng Thanh mà tiếp đà, nàng nói: “Thập Thất cầm kỹ không cao, sợ rằng làm nhục tai mọi người. Hôm nay Thập Thất có tài nghệ khác, trình diễn thổi tiêu, cho nên…” Lưu câu nói kế tiếp lại cho Lăng Thanh.
Giờ phút này, Lăng Thanh chĩa mũi nhọn vào, vừa vặn khiến cho nàng xấu mặt dưới tâm tính xem trò hay của mọi người, mà nàng muốn trong bầu không khí xem kịch vui này, triển lộ sáu phần thực lực, như vậy hiệu quả chấn động sẽ gia tăng vượt qua khỏi Liễu Nguyệt Phi và Trình Tuyết Nhi.
Có người trợ giúp, sao nàng lại không làm.
Lăng Thanh rất nhanh đánh một ánh mắt cho Mai quý phi, Mai quý phi nhận được tín hiệu, bèn nhìn về phía Thập Thất, cười nói: “Nếu Mộ Dung tiểu thư am hiểu nhất chính là đánh đàn, vậy đánh đàn đi, vừa vặn để mọi người thưởng thức. Không cần lại từ chối. Ha ha.”
Ô? Lôi luôn Mai quý phi vào? Thập Thất rũ mắt, một tia sát khí rất nhanh xẹt qua, coi Mộ Dung Thập Thất nàng là cái gì? Quả hồng bẹp sao? Tùy ý chà xát nhào nặn?
MN!
Đã như vậy, lần biểu diễn này, nàng sẽ hào phóng một chút, xuất ra sáu phẩy năm thành công lực!
Mặt Thập Thất đầy vẻ khó khăn, dưới ánh mắt đắc ý của Lăng Thanh, ánh mắt xem kịch vui của Mai quý phi, ánh mắt khinh thường của Độc Cô Ngạo Thiên và Trình Tuyết Nhi, ánh mắt bình tĩnh của Hiên Viên Ninh, ánh mắt không cho là đúng của Hiên Viên Mặc, ánh mắt phức tạp của Lăng Dạ, tâm tình của những người đứng xem như Long Quy và Tư Mã San San, ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Phong, nàng ngập ngừng tiến lên.
Thập Thất đưa mắt nhìn thất huyền cầm tinh xảo, tia sáng lãnh liệt sắc bén ẩn giấu trong đáy mắt. Mười ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên dây đàn.
Lại lần nữa giương mắt quét một vòng thần sắc khác nhau của mọi người.
Sau đó, ngón tay nàng khẽ động lên dây đàn.
Buổi thính giác thịnh yến chân chính lúc này mới bắt đầu.
Cầm nhạc du dương, giống như đã được băng tuyết trên núi cao gột rửa, lanh lảnh véo von, trong xa xăm lộ ra vẻ tinh thuần, hoan hỉ giữa đất trời bao la. Âm sắc như thanh thủy, thanh thanh thánh thót, tựa như gió mát về đêm dạo quét mặt hồ.
Đột nhiên, tay ngọc khẽ hất, chỉ thấy tay ngọc nhỏ nhắn lướt nhanh trên dây đàn, tiếng đàn trở nên sắc bén, vang dội, sau lại cao chót vót. Như vạn mã phi nhanh, chí lớn hùng tráng. Tiếng đàn khí phách khuấy động không gian, tựa như ở trong đại mạc rộng lớn, trên thảo nguyên mênh mông, tư thế hào hùng huyết chiến sa trường, sát khí chém giết xuyên thủng áng mây trên trời, trong nháy mắt, thiên địa biến sắc!
Sóng âm tựa như có sinh mệnh, làm rúng động tâm linh mọi người!
Thân hình Hiên Viên Ninh đột nhiên chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Thập Thất. Nàng vậy mà, lại…từng tiếng từng tiến nện vào tâm hắn, chưa bao giờ có một tiếng đàn nào có thể xuyên thấu tâm hắn, mà tiếng đàn của nàng lại có thể! Rốt cuộc, nàng là một nữ tử như thế nào?
Không chỉ có mình hắn chấn động, mọi người vốn mang vẻ mặt xem kịch vui nay lại càng khiếp sợ, quá rõ ràng, cầm kỹ của Mộ Dung Thập Thất cao hơn Liễu Nguyệt Phi, lại càng sâu hơn Lăng Thanh!
Lăng Thanh cao ngạo tới đâu cũng tự biết bản thân mình thua, sắc mặt xanh đen.
Tay Liễu Nguyệt Phi cầm chén trà không ngừng run run, đây là Mộ Dung Thập Thất mà phố phường đồn đãi ngu xuẩn và háo sắc ư? Giương mắt nhìn sang Hiên Viên Mặc, nhìn thấy phản ứng của hắn, tâm phịch một tiếng, mãnh liệt run lên!
Hiên Viên Mặc run sợ, loại cầm nhạc khí phách này, chỉ có trải qua máu tươi tẩy rửa, quyền lợi âm mưu tranh đoạt, mới có thể có đủ lực xuyên thấu đến vậy! Nàng, một nữ tử không được hắn để vào mắt, vậy mà, dễ dàng dùng tiếng nhạc đánh vào tâm linh cường ngạnh như sắt của hắn!
Độc Cô Ngạo Thiên trợn tròn mắt, đây là Mộ Dung Thập Thất trên buổi tiệc sinh thần của hắn có cầm kỹ thường thường, bị người chế nhạo kia sao? Nếu không phải là khuôn mặt ấy, hắn nhất định cho rằng đó là hai người khác nhau!
Trình Tuyết Nhi vô cùng sợ hãi, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nàng đã quá xem thường Mộ Dung Thập Thất.
Lăng Dạ kinh hãi, tâm tình rất phức tạp. Mộ Dung Thập Thất rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Đây có đúng là nữ tử tâm như rắn rết, háo sắc mà hắn biết không? Nàng hiện nay hoàn toàn khác biệt, đánh mạnh vào nhận thức dĩ vãng của hắn.
Long Quy nâng nâng mi, uống lên một chén rượu, thú vị, nữ nhân này mới vừa rồi vẫn là bộ dáng khó xử, bây giờ lại triển lộ cầm kỹ phi phàm, hung hăng quăng một cái tát vào gương mặt đắc ý khiêu khích của người khác, nữ nhân này không phải là người có thể dễ dàng đắc tội.
Tư Mã San San vừa rồi còn có chút lo lắng cho biểu hiện của Thập Thất, sợ nàng bị người cười nhạo, nhưng hiện tại, hiển nhiên lo lắng của nàng là dư thừa.
Mộ Dung Phong vốn còn lo lắng, bây giờ tảng đá lớn trong lòng đã được buông xuống, Thập Thất là có bị mà đến! Nội tâm ông mừng như điên, từ hôm nay trở đi, Thập Thất sẽ không còn bị người chê cười nữa.
Ý nghĩ của mọi người vẫn chưa hết, cánh tay nhỏ nhắn của Thập Thất đã ngừng lại.
Hoa Thanh cung yên tĩnh một lúc lâu.
Một lát sau, tiếng vỗ tay như sấm rền khuấy động oanh vỡ màng tai vang lên bôm bốp.
Thập Thất khom lưng thi lễ, rồi bình tĩnh thong thả quay về chỗ ngồi.
Đợi sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, lại một trận yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn Thập Thất từ khinh thường lúc đầu bây giờ chuyển thành kinh diễm.
Hiên Viên Hạo nhíu mày lại, nắm chặt song quyền nhìn Thập Thất, thoáng thất thần. Mộ Dung Thập Thất nhất định có cao nhân chỉ điểm phía sau, nàng căn bản không có cầm kỹ kinh diễm đến vậy. Không biết là ai đứng ở phía sau nàng! Chẳng lẽ là…. tầm mắt rơi vào người Hiên Viên Mặc, chẳng lẽ Hiên Viên Mặc muốn lợi dụng Mộ Dung Thập Thất quyến rũ ai ư?
Mai quý phi vô cùng xấu hổ, có ra sao nàng cũng không ngờ tới Mộ Dung Thập Thất lại có cầm kỹ cao siêu như thế, căn bản không như mong đợi, nhìn thấy nụ cười của nàng ta, lúc này, nàng chỉ có thể ho nhẹ che giấu sự xấu hổ. Nói với mọi người: “Màn biểu diễn tiếp theo đi.”
Kế tiếp, vài người trong sân cũng không còn tâm tình đặt vào những màn biểu diễn nữa.
Thập Thất vừa mới ngồi xuống, Cẩm Sắc cạnh bên liền kinh hô: “Tiểu thư! Người quá tuyệt vời!”
Thập Thất bình tĩnh thoải mái uống trà, đối với ánh mắt xem xét thường thường quét tới của mọi người, nàng toàn bộ đều xem như không thấy.
Kết quả biểu diễn rất nhanh đã có, trong màn biểu diễn này, bởi vì có chút người thao túng phía sau, Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi có màn biểu diễn xuất chúng, Trình Tuyết Nhi cũng được xếp đồng hạng. Lưu lại sáu người đứng đầu, những người còn lại bị loại.
“Không công bằng, thật không công bằng, các nàng căn bản không bằng tiểu thư.” Cẩm Sắc giậm chân, nhỏ giọng nói thầm.
Thập Thất lắc đầu cười cười. Thứ bậc đối với nàng mà nói, không quan trọng. Nàng cũng không muốn làm Hoa vương.
Kế tiếp đó là làm thơ. Do người có thứ bậc thấp nhất làm thơ trước, đầu đề là vịnh hoa mẫu đơn.
Người xếp thứ sáu đến người xếp thứ hai sau khi tất cả làm thơ xong. Trình Tuyết Nhi trước đứng dậy, dung mạo nàng tuyệt sắc, hé nở nụ cười khuynh thành, khẽ mở môi đỏ mọng:
“Lạc tẫn tàn hồng thủy thổ phương,
Giai danh hoán tác bách hoa vương.
Tịnh khoa thiên hạ vô song tuyệt,
Độc chiếm nhân gian đệ nhất hương.”
(落尽残红始吐芳, 佳名唤作百花王. 净夸天下无双绝, 独占人间第一香.)
Mọi người châu đầu ghé tai, liên tục gật đầu, hảo thi, hảo thi a!
Trình Tuyết Nhi tươi cười càng rực rỡ, ánh mắt như có như không đảo qua Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười thanh nhã, khí tức bình ổn ngâm khẽ:
“Mẫu đan kỳ đàn lạc đô xuân,
Trăm cây ngàn hoa đua nhau khoe sắc.
Quốc sắc tiên minh thư nộn kiểm,
Tiên quan trọng điệp tiễn hồng vân.“
(牡丹奇檀洛都春, 百卉千花浪纠纷. 国色鲜明舒嫩脸, 仙冠重叠剪红云.)
Lại là một hảo thi!
So sánh với thơ của các nàng, mọi người có chút chờ mong thơ của Thập Thất, không biết nàng có thể làm ra bài thơ khiến mọi người kinh thán hay không.
Sau khi Liễu Nguyệt Phi ngồi xuống, bàn tay trong tay áo run nhè nhẹ. Dư quang nhìn về phía Thập Thất, sau cùng lướt nhìn sang Hiên Viên Mặc, phát hiện hắn có phần hứng thú nhìn Thập Thất, tâm lại run lên.
Hiên Viên Ninh lúc này không có đặt lực chú ý đặt vào người Thập Thất, lúc này hắn vẫn còn bị cầm kỹ tinh xảo của Thập Thất rúng động, hắn nhìn ra, Thập Thất không có dùng hết toàn lực, nàng thoải mái đạn tấu như vậy đã có thể khắc vào cốt tủy người khác, nếu nàng xuất hết toàn lực, sẽ có bao nhiêu rung động!
Nơi khác, một loại ý nghĩ ăn sâu bén rễ đã đi sâu vào trong đầu, Độc Cô Ngạo Thiên nhìn sang, thấy Thập Thất yên lặng không nói, cười lạnh, vừa rồi nàng chẳng qua chỉ là ăn may mà thôi.
Hiên Viên Diệp vẫn dẩu môi lộ ra nụ cười khinh khi.
Hiên Viên Hạo đối với sự thay đổi của Thập Thất không có bao nhiêu tâm tư, chẳng qua hắn chỉ muốn biết, mục đích của Hiên Viên Mặc là gì.
Lăng Dạ, đám người Long Quy lại nhìn về phía Thập Thất.
“Mẫu đơn nghe nhiều cũng chán, không bằng Mộ Dung tiểu thư lấy mai nhập đề, như thế nào?” Từ trong khiếp sợ hoàn hồn, Lăng Thanh đứng dậy có chút không phục, còn có chút cố ý làm khó nói với Thập Thất.
Lúc này đây, Mai quý phi cũng không phụ họa theo, dẫu sao, xấu mặt một lần đã đủ rồi, lại xấu mặt nữa, chính là cử chỉ không sáng suốt.
Nghe thấy lời này, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Lăng tiểu thư này rắp tâm muốn làm khó Mộ Dung Thập Thất a! Năm rồi đều là vịnh hoa mẫu đơn, mọi người chuẩn bị thi từ cũng là về mẫu đơn, đột nhiên thay đổi đề mục, đây là cố tình làm khó a.
Nhưng Thập Thất cũng không giận không hờn, đứng lên, tầm mắt thản nhiên mang theo lãnh liệt dừng trên người Lăng Thanh… thật đúng là dai như đỉa, không thấy nàng xấu mặt thì sẽ không bỏ qua. Một khi đã như vậy, Thập Thất khẽ cười nói: “Nếu Lăng tiểu thư đã muốn đổi đề mục như thế, vậy thì, Thập Thất cũng không cự tuyệt.” Não bộ thần tốc lục lọi, một bài thơ của cổ nhân rất nhanh hiện ra trong đầu Thập Thất, ngay sau đó, nàng cất cao giọng nói:
“U cốc na kham canh bắc chi,
Niên niên tự phân trứ hoa trì.
Cao tiêu dật vận quân tri phủ,
Chính thị tằng băng tích tuyết thì.“
(幽谷那堪更北枝, 年年自分着花迟. 高标逸韵君知否, 正是层冰积雪时.)
Lời thơ vừa rơi lại đưa tới một trận yên tĩnh.
Đối với cầm nhạc rung động mà vừa rồi Thập Thất mang đến, hiện tại bọn họ cũng đã có chút bình tĩnh. Chỉ có điều ánh mắt nhìn Thập Thất đều đã thay đổi.
Sắc mặt Lăng Thanh đen trắng luân phiên, nom vô cùng đẹp mặt! Mộ Dung Thập Thất, ngươi giỏi lắm, dám khiến cho nàng xấu mặt hai lần! Chết tiệt!
Mộ Dung Phong lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong mấy bài thơ vừa rồi, tuy chỉ có Thập Thất vịnh mai, thế nhưng, con bé lại có thể tạo ra một cục diện mới, không hề có chút chùn chân. Không hổ là con gái của ông.
Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ninh thần tốc thu hồi ánh mắt đặt trên người Thập Thất. Phảng phất sự chú ý vừa rồi của bọn họ chỉ là ảo cảnh.
Về phần ánh mắt của những nam tử và nữ tử ấy, Thập Thất không quan tâm, cũng không muốn biết ý nghĩ của họ. Dù sao, người rất nhiều, để ý từng người, rất mệt mỏi. Huống hồ mục đích của nàng đã đạt được, cái khác nàng cũng không muốn nghĩ nhiều.
Không có gì bất ngờ, trận thứ hai này, Thập Thất như trước đứng nhất, xếp ngang hàng với nàng là Lăng Thanh, Liễu Nguyệt Phi, Trình Tuyết Nhi.
Bước vào trận tỷ thí sau cùng, thêu thùa.
Đến trận tỷ thí này, Hiên Viên Hạo ra lệnh, trước nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, sẽ tỷ thí.
Bầu không khí có chút náo nhiệt, hai ba vị đại thần hợp thành nhóm uống rượu nói chuyện phiếm.
Hiên Viên Hạo và Mai quý phi cũng cùng khách phương xa – Long Quy và Tư Mã San San- khách khí xã giao.
Một số vị tiểu thư sau khi bị loại ra, rời khỏi chỗ ngồi, đi tản bộ trong hoa viên ở phía trước, đợi nửa canh giờ trôi qua sẽ trở về.
Thập Thất cũng đứng dậy đi đến khu rừng cây nhỏ hít thở không khí, Cẩm Sắc thấy thế, bám đuôi đi theo.
Bởi vì là ban đêm, lại là trong rừng cây, nên không khí rất nhẹ nhàng khoan khoái, mát mẻ.
Thập Thất đi không lâu thì tìm thấy một chỗ yên tĩnh, tùy tiện tìm một gốc cây cao lớn, mệt mỏi dựa vào.
Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên, mở miệng muốn hỏi tiểu thư phải chăng đã chuẩn bị tốt hàng thêu, nhưng thấy bộ dáng tiểu thư thản nhiên tự đắc, Cẩm Sắc liền không lên tiếng hỏi.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Thập Thất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một khắc đồng hồ trôi qua, một hương khí thanh nhã loáng thoáng được gió đưa tới.
Đôi mắt đen lãnh liệt đột ngột mở ra, Thập Thất lạnh mắt quét về phía mùi hương truyền đến.
Dưới ánh trăng, có một nữ tử chậm rãi đi đến.
“Liễu tiểu thư.” Thập Thất chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói với Liễu Nguyệt Phi trước mặt. Thập Thất thoáng nghi hoặc, nàng lựa chọn địa phương tương đối bí ẩn, sao Liễu Nguyệt Phi có thể đến đây?
Chẳng lẽ là cố ý đến tìm nàng?
Đối với dáng vẻ trấn định của Thập Thất khi nhìn thấy mình, ánh mắt lãnh đạm của Liễu Nguyệt Phi hiện lên một tia dị sắc, gật đầu nói: “Mộ Dung tiểu thư.”
Hai người gật đầu coi như là lên tiếng bắt chuyện. Nhưng bầu không khí bởi vì như vậy mà có chút cứng ngắt.
Thập Thất dời tầm mắt đi nơi khác, không nói. Nàng đang đợi, đợi Liễu Nguyệt Phi chủ động mở lời.
Nhưng Liễu Nguyệt Phi vẫn lãnh đạm đánh giá Thập Thất, trong thủy mâu lộ ra tia nghi vấn, kỳ thực vừa rồi trên đường tới đây, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, không biết nàng tìm đến Thập Thất có phải là hành động đúng đắn hay không. Nàng không muốn mất Tam Vương gia. Cho nên, ban nãy, khi nàng nhìn thấy ánh mắt Tam Vương gia nhìn Thập Thất có tia kinh hỉ, thì lòng nàng liền sợ hãi. Cho nên, nàng muốn hỏi rõ ràng.
Do dự nửa khắc, nàng rốt cục mở lời, thay đổi cách thức hỏi: “Mộ Dung tiểu thư vẫn ái mộ Thụy Vương gia chứ?”
/173
|