Về phần Mộ Dung Thập Thất…
Nàng nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hiện tại, hết thảy đã thủy đạo cừ thành. Nói cho bọn họ biết cũng chả sao. (*: mọi việc đã xong)
“Tối nay Độc Cô Ngạo Thiên định xuống tay với ta, định bắt cóc ta tiến cung để Hoàng thượng hoặc là hắn thị tẩm, sau đó lợi dụng ta kiềm chế cha. Đáng tiếc, ta đã sớm biết rõ kế hoạch của bọn họ, cho nên đêm nay, ta phái người đi bắt Mộ Dung Thập Thất, thay thế ta bị bắt tiến cung.” Liễu Nguyệt Phi lạnh lùng nói.
Lúc lời nói của Liễu Nguyệt Phi vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Mặc không nói được một lời, cả người giống như bị đặt trong băng tuyết ngàn năm, sát khí quanh thân không ngừng phát ra, tiếng nói lãnh huyết như tu la ở địa ngục vang lên: “Nàng đã bị bắt đi bao lâu?”
“Nửa canh giờ.” Liễu Nguyệt Phi khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại, hờ hững đáp trả.
Quả nhiên, khi nàng vừa nói xong, thân ảnh Hiên Viên Mặc đã không còn ở trong phòng!
Đêm, là khoảng thời gian của âm mưu, cũng là khoảng thời gian của những toan tính.
Ngọn cây lắc lư, tạo nên một dạng sát khí riêng biệt.
“Nhanh vào cung! Bất luận như thế nào cũng phải tìm được Mộ Dung Thập Thất cho bổn vương.” Rời khỏi Liễu phủ, Hiên Viên Mặc liền lệnh cho Lưu Trầm đang theo sau hắn.
“Vương gia, ngài thì sao?” Lưu Trầm nghi hoặc, sao Vương gia không hồi phủ? Mà lại đi về phía hoàng cung.
Chân Hiên Viên Mặc đi như gió, bước đến xe ngựa cách đó không xa, ngồi lên, lạnh lùng ra lệnh: “Bổn vương vào cung trước, ngươi trở về triệu tập ám vệ, trong vòng nửa canh giờ ẩn mình tiến vào hoàng cung, tìm bằng được Mộ Dung Thập Thất!” Mộ Dung Thập Thất – nữ nhân này, bây giờ có lẽ đang ở dưới thân Độc Cô Ngạo Thiên hoặc là Hiên Viên Hạo uyển chuyển hầu hạ.
Nữ nhân có năng lực ẩn nhẫn siêu phàm, nụ cười khiến người ta cảm thấy tà ác, lạnh lẽo, nữ tử khi nói chuyện thì tươi cười nhưng lại âm thầm tính kế kẻ khác, hắn mơ hồ nhớ rõ… hình như nàng có một đôi mắt trong suốt sáng ngời, nước da trắng nõn, một đôi tay tinh tế thành thục có thể tấu ra khúc nhạc làm cho hắn rung động… một nữ tử như vậy, ma hắn lại phải trơ mắt nhìn nàng bị dâng cho nam nhân khác… nữ tử như vậy… sẽ là của nam nhân khác…
Nghĩ đến đó, sắc mặt Hiên Viên Mặc càng thêm thâm trầm, âm hàn, khủng bố.
“Vâng!” Lưu Trầm lĩnh mệnh rời đi.
…
Hiên Viên Mặc vừa mới rời đi, Hiên Viên Ninh và Phi Kiếm phá vỡ cửa sổ nhảy vào trong phòng Liễu Nguyệt Phi.
Mặt Hiên Viên Ninh mang mặt nạ màu bạc, Phi Kiếm cũng mang khăn che mặt.
Liễu Nguyệt Phi không ngờ được sự tình chuyển biến nhanh như vậy!
Nàng vừa mới ra tay, đã bị người khác vạch trần, Hiên Viên Mặc vừa mới đi, lại có người khác tiến đến.
Lúc này, nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, đứng chôn chân tại chỗ nhìn hai nam nhân bất ngờ xông tới. “Các ngươi lại muốn biết điều gì.” Mặc kệ bây giờ nàng nói ra cái gì, cũng không thể cứu Mộ Dung Thập Thất được.
“Ngươi đã làm gì với Mộ Dung Thập Thất.” Hiên Viên Ninh đeo mặt nạ màu bạc lạnh giọng hỏi.
Liễu Nguyệt Phi nhíu nhíu mày, trả lời: “Bị đưa vào cung. Chẳng qua bây giờ các ngươi đi cứu chỉ sợ đã chậm, điều đó đồng nghĩa với việc nàng ta đã không còn là băng thanh ngọc khiết.”
Nghe vậy, ánh mắt dưới mặt nạ mạnh mẽ bị tia huyết sắc phủ kín, “Nàng bị nhốt ở đâu?”
“Không biết.” Khóe môi Liễu Nguyệt Phi hiện lên nụ cười châm biếm, mạnh miệng không muốn nhiều lời. Nếu đã bị Hiên Viên Mặc biết, nàng còn sợ cái gì nữa? Mà hai nam nhân trước mắt này, tuy rằng nàng không biết thân phận của họ, nhưng mà nhất định có liên quan tới Mộ Dung Thập Thất. Có thế nào nàng cũng không nghĩ tới, một Mộ Dung Thập Thất vừa mới biến đổi được nàng để trong mắt, lại được nhiều nam nhân che chở đến vậy.
Rốt cuộc Mộ Dung Thập Thất có ma lực gì?
Cánh tay Hiên Viên Ninh thong thả giơ lên, lòng bàn tay ngưng tụ luồng khí thể vô sắc nhắm ngay Liễu Nguyệt Phi mà tung chưởng. Liễu Nguyệt Phi nhất thời không có phòng bị, liền bị chưởng lực cường hãn này hút tới!
Bàn tay thon dài trơn bóng chế trụ cổ của Liễu Nguyệt Phi, dần dần tăng khí lực, Liễu Nguyệt Phi đánh đánh vào tay nam tử, nhưng vẫn không thể lay động nam tử dù chỉ một chút.
“Nói, ở đâu.” Tiếng nói không hề có tí cảm tình, giống như ma âm đến từ địa ngục, rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều đánh vào tâm linh nàng, làm cho nàng đau đớn đồng thời lại gia tăng thêm cảm giác sợ hãi.
Lúc này, nàng đột nhiên hiểu được, nam nhân ở trước mặt nàng, tuyệt đối không phải là người nhân từ nương tay! Lại càng không phải là người có thể dễ dàng bị lừa! Nàng không thể khinh khi mà đùa bỡn tâm cơ với hắn. Cười lạnh, không thể tưởng được tối nay Liễu Nguyệt Phi nàng lại rơi vào tình cảnh như vậy.
“Được… ta nói cho ngươi… ở …” Liễu Nguyệt Phi thở hổn hển nói ra cung điện nơi Thập Thất ở.
Đôi tay không ngừng lộ ra khí lạnh thấu xương từ từ buông khỏi chiếc cổ trắng nõn của nàng, Liễu Nguyệt Phi vô lực té xuống nền đất.
Nhưng lời nói tiếp theo của nam tử càng làm cho người ta kinh hãi, “Nàng… nếu xảy ra chuyện gì, Liễu phủ, bắt đầu từ nơi này, sẽ bị san bằng.” Bất tri bất giác, vài lần tiếp xúc, Mộ Dung Thập Thất đã khiến hắn dần dần cảm giác được ở một nơi nào đó trong tâm hồn hắn dường như bị loại cảm giác xa lạ này chiếm đóng.
Không rõ đây là cảm giác gì. Nhưng hắn không muốn để cho nàng gặp chuyện không may… có lẽ đây chính là đồng bệnh tương liên*… hoặc là nàng còn có chỗ để hắn sử dụng
(*: Đồng cảm, cùng hoàn cảnh)
Lời nói ngông cuồng từ trong miệng nam tử thốt ra, khiến Liễu Nguyệt Phi kinh hãi đảm chiến*! Nàng không biết hắn là ai, nhưng nàng biết, hắn đã nói thì nhất định có thể làm được. (*: run sợ đến tột cùng)
Hắn là ai vậy?
Hắn có quan hệ như thế nào với Mộ Dung Thập Thất?
Liễu Nguyệt Phi thầm than ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, nàng vẫn suy nghĩ một vấn đề. Đêm nay, tất cả những điều nàng làm, liệu có đúng hay không?
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như Mộ Dung Thập Thất bị vấy bẩn, như vậy, có phải lời nói của nam nhân kia thực sự sẽ trở thành sự thật, Liễu phủ sẽ bị hủy?
Nàng nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hiện tại, hết thảy đã thủy đạo cừ thành. Nói cho bọn họ biết cũng chả sao. (*: mọi việc đã xong)
“Tối nay Độc Cô Ngạo Thiên định xuống tay với ta, định bắt cóc ta tiến cung để Hoàng thượng hoặc là hắn thị tẩm, sau đó lợi dụng ta kiềm chế cha. Đáng tiếc, ta đã sớm biết rõ kế hoạch của bọn họ, cho nên đêm nay, ta phái người đi bắt Mộ Dung Thập Thất, thay thế ta bị bắt tiến cung.” Liễu Nguyệt Phi lạnh lùng nói.
Lúc lời nói của Liễu Nguyệt Phi vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Mặc không nói được một lời, cả người giống như bị đặt trong băng tuyết ngàn năm, sát khí quanh thân không ngừng phát ra, tiếng nói lãnh huyết như tu la ở địa ngục vang lên: “Nàng đã bị bắt đi bao lâu?”
“Nửa canh giờ.” Liễu Nguyệt Phi khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại, hờ hững đáp trả.
Quả nhiên, khi nàng vừa nói xong, thân ảnh Hiên Viên Mặc đã không còn ở trong phòng!
Đêm, là khoảng thời gian của âm mưu, cũng là khoảng thời gian của những toan tính.
Ngọn cây lắc lư, tạo nên một dạng sát khí riêng biệt.
“Nhanh vào cung! Bất luận như thế nào cũng phải tìm được Mộ Dung Thập Thất cho bổn vương.” Rời khỏi Liễu phủ, Hiên Viên Mặc liền lệnh cho Lưu Trầm đang theo sau hắn.
“Vương gia, ngài thì sao?” Lưu Trầm nghi hoặc, sao Vương gia không hồi phủ? Mà lại đi về phía hoàng cung.
Chân Hiên Viên Mặc đi như gió, bước đến xe ngựa cách đó không xa, ngồi lên, lạnh lùng ra lệnh: “Bổn vương vào cung trước, ngươi trở về triệu tập ám vệ, trong vòng nửa canh giờ ẩn mình tiến vào hoàng cung, tìm bằng được Mộ Dung Thập Thất!” Mộ Dung Thập Thất – nữ nhân này, bây giờ có lẽ đang ở dưới thân Độc Cô Ngạo Thiên hoặc là Hiên Viên Hạo uyển chuyển hầu hạ.
Nữ nhân có năng lực ẩn nhẫn siêu phàm, nụ cười khiến người ta cảm thấy tà ác, lạnh lẽo, nữ tử khi nói chuyện thì tươi cười nhưng lại âm thầm tính kế kẻ khác, hắn mơ hồ nhớ rõ… hình như nàng có một đôi mắt trong suốt sáng ngời, nước da trắng nõn, một đôi tay tinh tế thành thục có thể tấu ra khúc nhạc làm cho hắn rung động… một nữ tử như vậy, ma hắn lại phải trơ mắt nhìn nàng bị dâng cho nam nhân khác… nữ tử như vậy… sẽ là của nam nhân khác…
Nghĩ đến đó, sắc mặt Hiên Viên Mặc càng thêm thâm trầm, âm hàn, khủng bố.
“Vâng!” Lưu Trầm lĩnh mệnh rời đi.
…
Hiên Viên Mặc vừa mới rời đi, Hiên Viên Ninh và Phi Kiếm phá vỡ cửa sổ nhảy vào trong phòng Liễu Nguyệt Phi.
Mặt Hiên Viên Ninh mang mặt nạ màu bạc, Phi Kiếm cũng mang khăn che mặt.
Liễu Nguyệt Phi không ngờ được sự tình chuyển biến nhanh như vậy!
Nàng vừa mới ra tay, đã bị người khác vạch trần, Hiên Viên Mặc vừa mới đi, lại có người khác tiến đến.
Lúc này, nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, đứng chôn chân tại chỗ nhìn hai nam nhân bất ngờ xông tới. “Các ngươi lại muốn biết điều gì.” Mặc kệ bây giờ nàng nói ra cái gì, cũng không thể cứu Mộ Dung Thập Thất được.
“Ngươi đã làm gì với Mộ Dung Thập Thất.” Hiên Viên Ninh đeo mặt nạ màu bạc lạnh giọng hỏi.
Liễu Nguyệt Phi nhíu nhíu mày, trả lời: “Bị đưa vào cung. Chẳng qua bây giờ các ngươi đi cứu chỉ sợ đã chậm, điều đó đồng nghĩa với việc nàng ta đã không còn là băng thanh ngọc khiết.”
Nghe vậy, ánh mắt dưới mặt nạ mạnh mẽ bị tia huyết sắc phủ kín, “Nàng bị nhốt ở đâu?”
“Không biết.” Khóe môi Liễu Nguyệt Phi hiện lên nụ cười châm biếm, mạnh miệng không muốn nhiều lời. Nếu đã bị Hiên Viên Mặc biết, nàng còn sợ cái gì nữa? Mà hai nam nhân trước mắt này, tuy rằng nàng không biết thân phận của họ, nhưng mà nhất định có liên quan tới Mộ Dung Thập Thất. Có thế nào nàng cũng không nghĩ tới, một Mộ Dung Thập Thất vừa mới biến đổi được nàng để trong mắt, lại được nhiều nam nhân che chở đến vậy.
Rốt cuộc Mộ Dung Thập Thất có ma lực gì?
Cánh tay Hiên Viên Ninh thong thả giơ lên, lòng bàn tay ngưng tụ luồng khí thể vô sắc nhắm ngay Liễu Nguyệt Phi mà tung chưởng. Liễu Nguyệt Phi nhất thời không có phòng bị, liền bị chưởng lực cường hãn này hút tới!
Bàn tay thon dài trơn bóng chế trụ cổ của Liễu Nguyệt Phi, dần dần tăng khí lực, Liễu Nguyệt Phi đánh đánh vào tay nam tử, nhưng vẫn không thể lay động nam tử dù chỉ một chút.
“Nói, ở đâu.” Tiếng nói không hề có tí cảm tình, giống như ma âm đến từ địa ngục, rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều đánh vào tâm linh nàng, làm cho nàng đau đớn đồng thời lại gia tăng thêm cảm giác sợ hãi.
Lúc này, nàng đột nhiên hiểu được, nam nhân ở trước mặt nàng, tuyệt đối không phải là người nhân từ nương tay! Lại càng không phải là người có thể dễ dàng bị lừa! Nàng không thể khinh khi mà đùa bỡn tâm cơ với hắn. Cười lạnh, không thể tưởng được tối nay Liễu Nguyệt Phi nàng lại rơi vào tình cảnh như vậy.
“Được… ta nói cho ngươi… ở …” Liễu Nguyệt Phi thở hổn hển nói ra cung điện nơi Thập Thất ở.
Đôi tay không ngừng lộ ra khí lạnh thấu xương từ từ buông khỏi chiếc cổ trắng nõn của nàng, Liễu Nguyệt Phi vô lực té xuống nền đất.
Nhưng lời nói tiếp theo của nam tử càng làm cho người ta kinh hãi, “Nàng… nếu xảy ra chuyện gì, Liễu phủ, bắt đầu từ nơi này, sẽ bị san bằng.” Bất tri bất giác, vài lần tiếp xúc, Mộ Dung Thập Thất đã khiến hắn dần dần cảm giác được ở một nơi nào đó trong tâm hồn hắn dường như bị loại cảm giác xa lạ này chiếm đóng.
Không rõ đây là cảm giác gì. Nhưng hắn không muốn để cho nàng gặp chuyện không may… có lẽ đây chính là đồng bệnh tương liên*… hoặc là nàng còn có chỗ để hắn sử dụng
(*: Đồng cảm, cùng hoàn cảnh)
Lời nói ngông cuồng từ trong miệng nam tử thốt ra, khiến Liễu Nguyệt Phi kinh hãi đảm chiến*! Nàng không biết hắn là ai, nhưng nàng biết, hắn đã nói thì nhất định có thể làm được. (*: run sợ đến tột cùng)
Hắn là ai vậy?
Hắn có quan hệ như thế nào với Mộ Dung Thập Thất?
Liễu Nguyệt Phi thầm than ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, nàng vẫn suy nghĩ một vấn đề. Đêm nay, tất cả những điều nàng làm, liệu có đúng hay không?
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như Mộ Dung Thập Thất bị vấy bẩn, như vậy, có phải lời nói của nam nhân kia thực sự sẽ trở thành sự thật, Liễu phủ sẽ bị hủy?
/173
|