Hoàng cung Phượng Thiên quốc.
Một chiếc xe ngựa từ Bắc cung môn chạy thẳng vào hoàng cung.
Kiền Thanh cung, trong tẩm cung, trên long sàng, Hiên Viên Hạo đang nằm nghỉ ngơi, bởi vì bị thương ở nơi xấu hổ, hắn ra lệnh cho ngự y không thể tự tiện truyền bá. Mà hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày nhịn đau vào triều. Chỉ cần hạ triều, liền lập tức mang tất cả tấu chương trên triều về tẩm cung để phê duyệt. (Heo: tội nghịp anh >”<)
Ngay lúc hắn vì những động tác nhỏ âm thầm của Hiên Viên Mặc mà sầu khổ, thì cung nhân bẩm báo, Tứ Vương gia cầu kiến!
Không cần đoán cũng biết, Tứ đệ đến nhất định là vì chuyện từ hôn.
Chỉ trong chốc lát, Hiên Viên Ninh vào đến nơi. Hiên Viên Hạo ban thưởng tọa. Hiên Viên Hạo đánh giá Hiên Viên Ninh, Tứ đệ luôn luôn ôn hòa nay lại muốn từ hôn, điểm ấy làm Hiên Viên Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, “Tứ đệ tiến cung gặp trẫm, là có chuyện gì?” Hắn biết rõ còn cố tình hỏi.
“Thần đệ muốn từ hôn.” Con ngươi thâm trầm của Hiên Viên Ninh nhìn sang Hiên Viên Hạo, cực kì bình tĩnh nói.
Hiên Viên Hạo có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, Hiên Viên Ninh lại trực tiếp đề xuất. Lập tức, nụ cười trên môi biến mất, trầm giọng nói: “Đây là tứ hôn, thánh chỉ đã hạ, không thể từ hôn.” Nói theo cách khác, hắn đã hạ thánh chỉ, cho dù là người thân cận nhất với hắn – Ngũ đệ Hiên Viên Diệp, cũng không thể cãi lời, huống chi lại là Tứ đệ, người từ trước tới giờ không có bao nhiêu giao tình với hắn.
Nghe thấy thế, Hiên Viên Ninh dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, con ngươi đen của hắn lóe ra tia sáng rồi dần dần u ám xuống, không khí bởi vì hai câu đối thoại ngắn gọn giữa hai người, mà có chút ngưng trệ. Trầm mặc sau nửa khắc, Hiên Viên Ninh lại mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, Thần đệ cũng không cưỡng cầu.”
Thống khoái như vậy?! Hiên Viên Hạo có chút bất ngờ. Nếu đã vào cung, đi tới trước mặt hắn, thì tại sao không tranh thủ một chút mà lại buông tha dễ dàng như vậy.
So với sự kinh ngạc của Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Ninh lại càng bình tĩnh. Hắn muốn chẳng qua chỉ là một câu của Hiên Viên Hạo, nếu Hiên Viên Hạo có một tia chần chờ, vậy thì, hắn sẽ nói thêm một chút để thỉnh cầu, nhưng nếu hắn ta có thái độ cường ngạnh, hắn chỉ có sử dụng thủ đoạn đặc biệt để đạt được mục đích.
“Lăng Thanh tuy rằng không dịu dàng hiền lành, nhưng cũng là tiểu thư khuê các. Có lẽ nàng đã đắc tội với Tứ đệ, Tứ đệ cũng đừng để trong lòng. Nàng chỉ là đùa một chút mà thôi.” Hiên Viên Hạo thở dài một hơi, nhẫn xuống cảm giác không khỏe của cơ thể, nói mấy câu thấm thía với Hiên Viên Ninh. Lời này nghe qua, thật là có vài phần bộ dáng huynh trưởng.
Hiên Viên Ninh gật đầu, cười nhạt nói: “Xin nghe theo lời dạy bảo của hoàng huynh”.
Thái độ dịu ngoan của Hiên Viên Ninh làm cho Hiên Viên Hạo thập phần vừa lòng. Nếu Hiên Viên Mặc cũng nghe lời giống Tứ đệ, vậy thì, hắn sẽ không có nhiều phiền não như bây giờ.
Động tác lén lút của Hiên Viên Mặc ngày càng thường xuyên. Hắn phải nắm giữ thời cơ tốt, động thủ với hắn ta, giải quyết càng sớm càng tốt.
Hai người tâm tư khác nhau. Cuộc đối thoại lúc này, nhìn như không có kết quả mà lại như có kết quả.
Huynh đệ hai người lại nói hai ba câu chuyện phiếm, sau đó Hiên Viên Ninh liền mang theo nụ cười nhàn nhạt ra khỏi Kiền Thanh cung.
Tại cửa Kiền Thanh cung, Hiên Viên Ninh vừa vặn gặp Long Quy và Tư Mã San San tiến đến chào từ biệt.
Long Quy đến Kiền Thanh cung, là muốn chào từ biệt. Lúc này hắn mới rời khỏi Thương Nguyệt quốc có mấy ngày, mà lại có người dám mơ ước vị trí thái tử của hắn, vọng tưởng cướp lấy, quốc gia có nội loạn, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại Phượng Thiên quốc, về Long Ẩn, hắn từ trước tới giờ cũng không tin tưởng hắn ta đã chết, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay tìm kiếm.
Lại không ngờ là lúc này có thể gặp được Hiên Viên Ninh, hắn có một loại trực giác, Hiên Viên Ninh làm cho hắn nhìn không thấu, nếu Long Ẩn thật sự còn sống, vì sao Hiên Viên Ninh phải giúp Long Ẩn che giấu hành tung?
Nếu Long Ẩn đã chết, mọi việc đều dễ giải thích.
“Thái Tử điện hạ đây là?” Hiên Viên Ninh có vẻ kinh ngạc hỏi. Sâu trong con ngươi hắc trầm, dường như có một tia sáng lạnh hiện lên. Hết thảy đều là hắn âm thầm thao túng, sao hắn không biết Long Quy muốn làm cái gì!
Nghe vậy, nét mặt Long Quy vẫn lạnh lùng không có nhiều biểu tình, hắn nhạt nhẽo khách khí trả lời: “Nay ở Phượng Thiên quốc cũng được hơn mười ngày, bản điện hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên không thể tiếp tục ở lại Phượng Thiên quốc để thưởng thức cảnh đẹp.”
“Thì ra là thế, thật sự là đáng tiếc. Vốn tưởng rằng Thái Tử còn có thể ở lâu mấy ngày, bổn vương có thể cùng Thái Tử uống mấy chén.” Hiên Viên Ninh ôn nhuận cười nói.
Long Quy nhíu nhíu mày, mắt lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Ninh, sự khả nghi lại dâng lên. Hiên Viên Ninh… rốt cuộc là một người như thế nào? “Nhưng bản điển hạ buộc phải trở về. Bản điện hạ đi trước, cảm ơn Tứ Vương gia.”
Tầm mắt của Tư Mã San San ở phía sau Long Quy vẫn đặt lên trên người Hiên Viên Ninh, không biết vì sao, trên người Hiên Viên Ninh có hơi thở nào đó mà nàng quen thuộc, nhưng cũng chỉ loáng thoáng. Làm cho nàng thấy không rõ ràng. Nàng có thể xác định, trước khi đến Phượng Thiên quốc, bọn họ tuyệt đối không biết nhau, nhưng cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến? “Mấy ngày tới là ngày đại hôn của Tứ Vương gia, thiếp thân chúc mừng Tứ Vương gia trước, đại hôn cát tường.”
“Cám ơn.” Hiên Viên Ninh gật đầu, coi như là đáp lại Tư Mã San San.
Tư Mã San San nhịn không được lại đặt ánh mắt đặt lên người hắn, nàng đã biết cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến. Suy nghĩ nửa ngày, mắt nàng sáng ngời, rộng mở trong sáng, đúng rồi! Là khí chất! Hắn và Thái tử Long Ẩn có khí chất giống nhau.
Chẳng qua khí chất của Thái tử Long Ẩn có xu hướng cao nhã như thần tiên, hơn nữa còn thoáng hiện sự đường hoàng.
Mà Tứ vương gia, lại thâm trầm khó đoán.
Tư Mã San San tự giễu cười khẽ, gần đây chắc nàng đã bị ảnh hưởng từ điện hạ, nên luôn nghĩ về Thái tử Long Ẩn. Nên nàng mới không tự giác liên tưởng nam tử trước mắt với Thái tử Long Ẩn, vì họ có khí chất giống nhau.
Long Quy vẫn âm thầm đánh giá, muốn nhìn thấu Hiên Viên Ninh. Nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nếu sớm có thể nhìn thấu Hiên Viên Ninh, đã sớm nhìn thấu, sao có thể chờ tới bây giờ? Không nghĩ nhiều nữa, Long Quy và Hiên Viên Ninh nói vài ba câu, sau đó liền dắt Tư Mã San San đi vào Kiền Thanh cung.
Hai người bước đi một tiêu sái, dần dần đi xa khỏi tầm mắt Hiên Viên Ninh .
Con ngươi đen của hắn càng thêm thâm trầm, ý cười trên mặt bay theo cơn gió.
Y phục tung bay, mang theo một hơi thở âm hàn.
…
Bầu trời đêm giống như màn che màu xanh đen, được tô điểm bởi những ánh sao lấp lánh.
Trong phòng, Thập Thất mở khúc phổ mà Trung thúc giao cho nàng, lật xem nhiều lần.
Theo thái độ khẩn trương của Trung thúc đối với việc luyện tuyên cầm và khúc phổ, trong đó nhất định có chút huyền cơ. Nhưng mà nàng nghiên cứu khúc phổ cả nửa ngày, cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.
Đặt tuyên cầm lên trên môi.
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu dựa theo khúc phổ mà thổi.
Lúc đầu bởi vì kỹ thuật non nớt, nên khi bắt đầu thổi tuyên cầm, chất lượng âm thanh cũng không tốt. Song, trải qua nhiều lần luyện tập, hơn vài chục lần, nàng đã nắm giữ kỹ xảo cơ bản thổi tuyên cầm.
Bắt đầu thổi theo trang thứ nhất của khúc phổ.
Tiếng nhạc lúc ban đầu bén nhọn chói tai, sau lại dần dần hòa hợp, cho đến khi nghe lọt tai.
Nhạc khúc rất thong thả, tiếng nhạc rất kỳ lạ, phối lên một khúc nhạc lạ kỳ, lúc Thập Thất thổi, dần dần đã nhận ra điểm không thích hợp!
Thủ khúc này tựa hồ có ma lực!
Dường như những giọt mưa rơi xuống đỉnh phòng, rơi xuống bệ cửa sổ, từ rất nhanh chuyển dần sang thong thả.
Mỗi một lần đều rơi thẳng vào trái tim.
“Chuyện gì thế này?” Dừng sự luyện tập lại, Thập Thất không thể tin nhìn tuyên cầm trong tay, vốn chỉ nghĩ là kèn Harmonica và cầm phổ bình thường, nhưng khi phối hợp chúng cùng nhau, lại tạo nên sự quỷ dị làm người ta sợ hãi! Trong đó giấu giếm lực lượng, dường như rất khổng lồ.
Mày nhíu lại, Thập Thất nhìn thật kỹ tuyên cầm và cầm phổ, nghĩ tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Chẳng lẽ, trong khúc phổ này ghi lại một loại nội công tâm pháp, mà loại nội công tâm pháp này chỉ có thể phối hợp với tuyên cầm?
Hoặc có thể, vừa rồi chỉ là ảo giác?
Nhưng cảm giác trong lòng vừa rồi mãnh liệt đến vậy, tuyệt đối sẽ không lầm lẫn. Nếu muốn biết là có chuyện gì, chỉ có thể đến hỏi Trung thúc.
Hôm sau, trời còn chưa sáng. Tiếng đập cửa mãnh liệt vang lên.
Tiếng đập cửa rất dồn dập, Thập Thất lập tức đứng dậy, thần tốc mặc quần áo. Mở cửa ra, chỉ thấy vẻ mặt kích động của Cẩm Sắc.
“Chuyện gì mà lại kích động như thế?” Thập Thất mở miệng hỏi trước.
Cẩm Sắc hai mắt đỏ bừng, nói, “Tiểu thư, không tốt! Phu nhân cả người nóng lên, hôn mê bất tỉnh! Lão gia kêu vài đại phu đến xem, nhưng cũng không biết nguyên nhân!”
“Cái gì?!” Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thập Thất lập tức nhăn lại, cất bước chạy nhanh tới nơi ở của mẹ nàng.
“Tiểu thư!” Cẩm Sắc chạy theo phía sau, vẫn không ngừng rơi lệ. Rốt cuộc phu nhân bị làm sao vậy? Thật dọa người a.
Chạy đến nơi, hạ nhân đứng đầy trước cửa, ở đó còn có vài đại phu đang cầm hòm thuốc.
Lòng Thập Thất mạnh mẽ run lên, đẩy cửa ra rồi đi vào.
Bước chân dị thường trầm trọng.
Trên giường, sắc mặt Lí Uyển Nhi tái nhợt, lông mày bà nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền. Bên giường, Mộ Dung Phong nắm chặt tay Lí Uyển Nhi, lo lắng nói: “Uyển Nhi, đừng làm ta sợ. Nàng nhanh tỉnh lại đi.” Sao lại thế này? Đêm qua vẫn còn khỏe, hôm nay tại sao lại biến thành như thế này?
Một chiếc xe ngựa từ Bắc cung môn chạy thẳng vào hoàng cung.
Kiền Thanh cung, trong tẩm cung, trên long sàng, Hiên Viên Hạo đang nằm nghỉ ngơi, bởi vì bị thương ở nơi xấu hổ, hắn ra lệnh cho ngự y không thể tự tiện truyền bá. Mà hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày nhịn đau vào triều. Chỉ cần hạ triều, liền lập tức mang tất cả tấu chương trên triều về tẩm cung để phê duyệt. (Heo: tội nghịp anh >”<)
Ngay lúc hắn vì những động tác nhỏ âm thầm của Hiên Viên Mặc mà sầu khổ, thì cung nhân bẩm báo, Tứ Vương gia cầu kiến!
Không cần đoán cũng biết, Tứ đệ đến nhất định là vì chuyện từ hôn.
Chỉ trong chốc lát, Hiên Viên Ninh vào đến nơi. Hiên Viên Hạo ban thưởng tọa. Hiên Viên Hạo đánh giá Hiên Viên Ninh, Tứ đệ luôn luôn ôn hòa nay lại muốn từ hôn, điểm ấy làm Hiên Viên Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, “Tứ đệ tiến cung gặp trẫm, là có chuyện gì?” Hắn biết rõ còn cố tình hỏi.
“Thần đệ muốn từ hôn.” Con ngươi thâm trầm của Hiên Viên Ninh nhìn sang Hiên Viên Hạo, cực kì bình tĩnh nói.
Hiên Viên Hạo có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, Hiên Viên Ninh lại trực tiếp đề xuất. Lập tức, nụ cười trên môi biến mất, trầm giọng nói: “Đây là tứ hôn, thánh chỉ đã hạ, không thể từ hôn.” Nói theo cách khác, hắn đã hạ thánh chỉ, cho dù là người thân cận nhất với hắn – Ngũ đệ Hiên Viên Diệp, cũng không thể cãi lời, huống chi lại là Tứ đệ, người từ trước tới giờ không có bao nhiêu giao tình với hắn.
Nghe thấy thế, Hiên Viên Ninh dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, con ngươi đen của hắn lóe ra tia sáng rồi dần dần u ám xuống, không khí bởi vì hai câu đối thoại ngắn gọn giữa hai người, mà có chút ngưng trệ. Trầm mặc sau nửa khắc, Hiên Viên Ninh lại mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, Thần đệ cũng không cưỡng cầu.”
Thống khoái như vậy?! Hiên Viên Hạo có chút bất ngờ. Nếu đã vào cung, đi tới trước mặt hắn, thì tại sao không tranh thủ một chút mà lại buông tha dễ dàng như vậy.
So với sự kinh ngạc của Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Ninh lại càng bình tĩnh. Hắn muốn chẳng qua chỉ là một câu của Hiên Viên Hạo, nếu Hiên Viên Hạo có một tia chần chờ, vậy thì, hắn sẽ nói thêm một chút để thỉnh cầu, nhưng nếu hắn ta có thái độ cường ngạnh, hắn chỉ có sử dụng thủ đoạn đặc biệt để đạt được mục đích.
“Lăng Thanh tuy rằng không dịu dàng hiền lành, nhưng cũng là tiểu thư khuê các. Có lẽ nàng đã đắc tội với Tứ đệ, Tứ đệ cũng đừng để trong lòng. Nàng chỉ là đùa một chút mà thôi.” Hiên Viên Hạo thở dài một hơi, nhẫn xuống cảm giác không khỏe của cơ thể, nói mấy câu thấm thía với Hiên Viên Ninh. Lời này nghe qua, thật là có vài phần bộ dáng huynh trưởng.
Hiên Viên Ninh gật đầu, cười nhạt nói: “Xin nghe theo lời dạy bảo của hoàng huynh”.
Thái độ dịu ngoan của Hiên Viên Ninh làm cho Hiên Viên Hạo thập phần vừa lòng. Nếu Hiên Viên Mặc cũng nghe lời giống Tứ đệ, vậy thì, hắn sẽ không có nhiều phiền não như bây giờ.
Động tác lén lút của Hiên Viên Mặc ngày càng thường xuyên. Hắn phải nắm giữ thời cơ tốt, động thủ với hắn ta, giải quyết càng sớm càng tốt.
Hai người tâm tư khác nhau. Cuộc đối thoại lúc này, nhìn như không có kết quả mà lại như có kết quả.
Huynh đệ hai người lại nói hai ba câu chuyện phiếm, sau đó Hiên Viên Ninh liền mang theo nụ cười nhàn nhạt ra khỏi Kiền Thanh cung.
Tại cửa Kiền Thanh cung, Hiên Viên Ninh vừa vặn gặp Long Quy và Tư Mã San San tiến đến chào từ biệt.
Long Quy đến Kiền Thanh cung, là muốn chào từ biệt. Lúc này hắn mới rời khỏi Thương Nguyệt quốc có mấy ngày, mà lại có người dám mơ ước vị trí thái tử của hắn, vọng tưởng cướp lấy, quốc gia có nội loạn, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại Phượng Thiên quốc, về Long Ẩn, hắn từ trước tới giờ cũng không tin tưởng hắn ta đã chết, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay tìm kiếm.
Lại không ngờ là lúc này có thể gặp được Hiên Viên Ninh, hắn có một loại trực giác, Hiên Viên Ninh làm cho hắn nhìn không thấu, nếu Long Ẩn thật sự còn sống, vì sao Hiên Viên Ninh phải giúp Long Ẩn che giấu hành tung?
Nếu Long Ẩn đã chết, mọi việc đều dễ giải thích.
“Thái Tử điện hạ đây là?” Hiên Viên Ninh có vẻ kinh ngạc hỏi. Sâu trong con ngươi hắc trầm, dường như có một tia sáng lạnh hiện lên. Hết thảy đều là hắn âm thầm thao túng, sao hắn không biết Long Quy muốn làm cái gì!
Nghe vậy, nét mặt Long Quy vẫn lạnh lùng không có nhiều biểu tình, hắn nhạt nhẽo khách khí trả lời: “Nay ở Phượng Thiên quốc cũng được hơn mười ngày, bản điện hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên không thể tiếp tục ở lại Phượng Thiên quốc để thưởng thức cảnh đẹp.”
“Thì ra là thế, thật sự là đáng tiếc. Vốn tưởng rằng Thái Tử còn có thể ở lâu mấy ngày, bổn vương có thể cùng Thái Tử uống mấy chén.” Hiên Viên Ninh ôn nhuận cười nói.
Long Quy nhíu nhíu mày, mắt lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Ninh, sự khả nghi lại dâng lên. Hiên Viên Ninh… rốt cuộc là một người như thế nào? “Nhưng bản điển hạ buộc phải trở về. Bản điện hạ đi trước, cảm ơn Tứ Vương gia.”
Tầm mắt của Tư Mã San San ở phía sau Long Quy vẫn đặt lên trên người Hiên Viên Ninh, không biết vì sao, trên người Hiên Viên Ninh có hơi thở nào đó mà nàng quen thuộc, nhưng cũng chỉ loáng thoáng. Làm cho nàng thấy không rõ ràng. Nàng có thể xác định, trước khi đến Phượng Thiên quốc, bọn họ tuyệt đối không biết nhau, nhưng cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến? “Mấy ngày tới là ngày đại hôn của Tứ Vương gia, thiếp thân chúc mừng Tứ Vương gia trước, đại hôn cát tường.”
“Cám ơn.” Hiên Viên Ninh gật đầu, coi như là đáp lại Tư Mã San San.
Tư Mã San San nhịn không được lại đặt ánh mắt đặt lên người hắn, nàng đã biết cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến. Suy nghĩ nửa ngày, mắt nàng sáng ngời, rộng mở trong sáng, đúng rồi! Là khí chất! Hắn và Thái tử Long Ẩn có khí chất giống nhau.
Chẳng qua khí chất của Thái tử Long Ẩn có xu hướng cao nhã như thần tiên, hơn nữa còn thoáng hiện sự đường hoàng.
Mà Tứ vương gia, lại thâm trầm khó đoán.
Tư Mã San San tự giễu cười khẽ, gần đây chắc nàng đã bị ảnh hưởng từ điện hạ, nên luôn nghĩ về Thái tử Long Ẩn. Nên nàng mới không tự giác liên tưởng nam tử trước mắt với Thái tử Long Ẩn, vì họ có khí chất giống nhau.
Long Quy vẫn âm thầm đánh giá, muốn nhìn thấu Hiên Viên Ninh. Nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nếu sớm có thể nhìn thấu Hiên Viên Ninh, đã sớm nhìn thấu, sao có thể chờ tới bây giờ? Không nghĩ nhiều nữa, Long Quy và Hiên Viên Ninh nói vài ba câu, sau đó liền dắt Tư Mã San San đi vào Kiền Thanh cung.
Hai người bước đi một tiêu sái, dần dần đi xa khỏi tầm mắt Hiên Viên Ninh .
Con ngươi đen của hắn càng thêm thâm trầm, ý cười trên mặt bay theo cơn gió.
Y phục tung bay, mang theo một hơi thở âm hàn.
…
Bầu trời đêm giống như màn che màu xanh đen, được tô điểm bởi những ánh sao lấp lánh.
Trong phòng, Thập Thất mở khúc phổ mà Trung thúc giao cho nàng, lật xem nhiều lần.
Theo thái độ khẩn trương của Trung thúc đối với việc luyện tuyên cầm và khúc phổ, trong đó nhất định có chút huyền cơ. Nhưng mà nàng nghiên cứu khúc phổ cả nửa ngày, cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.
Đặt tuyên cầm lên trên môi.
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu dựa theo khúc phổ mà thổi.
Lúc đầu bởi vì kỹ thuật non nớt, nên khi bắt đầu thổi tuyên cầm, chất lượng âm thanh cũng không tốt. Song, trải qua nhiều lần luyện tập, hơn vài chục lần, nàng đã nắm giữ kỹ xảo cơ bản thổi tuyên cầm.
Bắt đầu thổi theo trang thứ nhất của khúc phổ.
Tiếng nhạc lúc ban đầu bén nhọn chói tai, sau lại dần dần hòa hợp, cho đến khi nghe lọt tai.
Nhạc khúc rất thong thả, tiếng nhạc rất kỳ lạ, phối lên một khúc nhạc lạ kỳ, lúc Thập Thất thổi, dần dần đã nhận ra điểm không thích hợp!
Thủ khúc này tựa hồ có ma lực!
Dường như những giọt mưa rơi xuống đỉnh phòng, rơi xuống bệ cửa sổ, từ rất nhanh chuyển dần sang thong thả.
Mỗi một lần đều rơi thẳng vào trái tim.
“Chuyện gì thế này?” Dừng sự luyện tập lại, Thập Thất không thể tin nhìn tuyên cầm trong tay, vốn chỉ nghĩ là kèn Harmonica và cầm phổ bình thường, nhưng khi phối hợp chúng cùng nhau, lại tạo nên sự quỷ dị làm người ta sợ hãi! Trong đó giấu giếm lực lượng, dường như rất khổng lồ.
Mày nhíu lại, Thập Thất nhìn thật kỹ tuyên cầm và cầm phổ, nghĩ tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Chẳng lẽ, trong khúc phổ này ghi lại một loại nội công tâm pháp, mà loại nội công tâm pháp này chỉ có thể phối hợp với tuyên cầm?
Hoặc có thể, vừa rồi chỉ là ảo giác?
Nhưng cảm giác trong lòng vừa rồi mãnh liệt đến vậy, tuyệt đối sẽ không lầm lẫn. Nếu muốn biết là có chuyện gì, chỉ có thể đến hỏi Trung thúc.
Hôm sau, trời còn chưa sáng. Tiếng đập cửa mãnh liệt vang lên.
Tiếng đập cửa rất dồn dập, Thập Thất lập tức đứng dậy, thần tốc mặc quần áo. Mở cửa ra, chỉ thấy vẻ mặt kích động của Cẩm Sắc.
“Chuyện gì mà lại kích động như thế?” Thập Thất mở miệng hỏi trước.
Cẩm Sắc hai mắt đỏ bừng, nói, “Tiểu thư, không tốt! Phu nhân cả người nóng lên, hôn mê bất tỉnh! Lão gia kêu vài đại phu đến xem, nhưng cũng không biết nguyên nhân!”
“Cái gì?!” Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thập Thất lập tức nhăn lại, cất bước chạy nhanh tới nơi ở của mẹ nàng.
“Tiểu thư!” Cẩm Sắc chạy theo phía sau, vẫn không ngừng rơi lệ. Rốt cuộc phu nhân bị làm sao vậy? Thật dọa người a.
Chạy đến nơi, hạ nhân đứng đầy trước cửa, ở đó còn có vài đại phu đang cầm hòm thuốc.
Lòng Thập Thất mạnh mẽ run lên, đẩy cửa ra rồi đi vào.
Bước chân dị thường trầm trọng.
Trên giường, sắc mặt Lí Uyển Nhi tái nhợt, lông mày bà nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền. Bên giường, Mộ Dung Phong nắm chặt tay Lí Uyển Nhi, lo lắng nói: “Uyển Nhi, đừng làm ta sợ. Nàng nhanh tỉnh lại đi.” Sao lại thế này? Đêm qua vẫn còn khỏe, hôm nay tại sao lại biến thành như thế này?
/173
|