- Đây là đâu? Chóng mặt quá, ta đang ở đâu thế này? - Tiểu Ly, Tiểu Ly ơi, em đâu rồi?
- Con là Lý Tố Tiêu? Ái nữ duy nhất của lão tướng quân Lý Thừa Vận? - một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang từ ngoài bước vào, tuy có xinh đẹp thật nhưng không giấu được một số vết nhăn của thời gian trên gương mặt, sau lưng bà ta có khoảng 4 - 5 cô hầu nữ đi theo, Tiêu Tiêu nghĩ chắc cũng là vị phu nhân quyền quý cao trọng nào đó mà vẫn chưa hình dung ra được, mình đã bị đưa vào hoàng cung rồi!!!!
- To gan, thấy Đức phi nương nương sao không hành lễ - A hoàn thân cận của vị phi đó lớn tiếng nhắc nhở khi thấy Tiêu Tiêu đơ mặt nhìn người phụ nữ
- Thượng Uyển, nó mới vào cung chưa biết lễ nghĩa gì cả, có thể bỏ qua mà, khi nào nó khỏe lại rồi hãy nói tới lễ tắc trong cung sau cũng được mà....Tố Tiêu, con nghĩ khỏe đi, rồi ta sẽ bảo Thượng Uyển dạy cho con một số quy tắc cung cấm, lúc đó xong là có thể đi gặp hoàng thượng được rồi - Người phụ nữ cười hiền từ, xoa trán cô, không hiểu sao Tiêu Tiêu khá có thiện cảm với người phụ nữ này, đơn giản cũng vì cô thấy, trong mắt người phụ nữ này đối với cô thật chân thật, không có phần giả tạo này, cô chợt bừng tỉnh ....
- Đức phi nương nương, thập tứ a ca, Khang Hi gia, hoàng cung? Chẳng lẽ đây là hoàng cung?
- Cái con bé này, chẳng lẽ con vui quá rồi chẳng nhớ gì cả sao? - Đức phi lên tiếng hỏi han
- Hoàng cung? Thập tứ a ca? Phu quân tương lai? Mơ hồ? Hoang đường, hư cấu, không thực, it's horrible - Thế... thế tiểu Ly đâu?
- Cô ta? Cô ta đang sắc thuốc cho người đó, ở chỗ Thần thái y rồi? Lát nữa cô ta sẽ về! - Thượng Uyển lên tiếng
- Nhưng... tại sao? Ta hỏi ngươi, tại sao ta vào được đây? - Tiêu Tiêu hoảng loạn lay người Thượng Uyển
- Tiểu thư, cô sao thế? Cô là đích phúc tấn tương lai của Thập tứ a ca đương nhiên cô phải vào hoàng cung để diện kiến hoàng thượng rồi!!! Đức phi nương nương, người xem, có phải do tiểu thư này quá phấn khích nên nói năng lung tung không?
- Ừm, ta nghĩ chắc do nó mới đi đường mệt quá nên trở nên mơ hồ luôn rồi, Tố Tiêu, con nghỉ ngơi đi, tới giờ ta phải niệm kinh rồi, Thượng Uyển, gọi con bé a hoàn thân cận của Tố Tiêu vào chăm sóc tốt con bé, cho thêm 3 người hầu nữa vào phòng con bé, chăm sóc tốt thập tứ đích phúc tấn đấy, nó mà có mệnh hệ gì các ngươi không xong với ta. - Nói rồi Đức phi bãi giá về lại Từ Ninh cung, vào lúc này, trong đầu hai người đều suy tư, mỗi người một suy nghĩ chẳng ai giống ai.
- Lý Thừa Vận đại tướng quân, thế là ta đã cho hai nhà liên hôn lại với nhau, mấy năm nay, Lý gia là dòng họ uy lực nhất nhì trong triều, có nó, mẹ con ta sau này, dù có ai lên làm vua đi nữa thì vẫn được sống bình yên, nếu có cơ hội còn có thể lật ngôi vua, đời thế sự không lường, không chuyện gì là không thể, haha - Đức phi thầm nghĩ
- Tốt, giờ thì vào cung rồi, haha, ta phải tìm cách thoát ra thôi, nhưng chết tiệt, ở đâu bao bọc cẩn thận thế, làm cách nào thoát đây? Không được, không được, trước mắt vẫn nên giả bộ ngoan hiền vâng lời sau đó sẽ tìm cách trốn thoát dễ hơn, ta phải ra khỏi đây, không thì chắc chết già trong đây, nam nhân trong triều đình thử hỏi ai không năm thế bảy thiếp, còn lâu Lý Tiêu Tiêu ta mới chịu cảnh dùng chung chồng với mấy ả tiện nhân kia, nếu thích ta nhường cho mấy ả? Ta khinh... - Lý Tiêu Tiêu nghĩ ngợi, đúng lúc Tiểu Ly bưng chén thuốc từ ngoài bước vào!!!
- Tiểu thư à, người đừng xúc động nha, tiểu thư người đừng giận em, em cũng là bị ép thôi, em cũng bị bỏ thuốc ngủ rồi cho lên xe lúc nào không hay biết....!!! Lúc em tỉnh dậy thì xe cũng đã đi tới cổng kinh thành rồi tiểu thư, em nghĩ lúc này nếu kháng cự cũng vô ích, hay... chúng ta nhắm mắt xuôi tay vậy!!! Tiểu thư à? Tiểu thư, người có nghe em nói không? - Tiểu Ly huơ huơ tay trước mặt Tiêu Tiêu đang ngồi trong chăn bần thần
- Tiểu Ly, ta mệt rồi, em ra ngoài trước đi, còn thuốc ta không uống đâu!!!
- Nhưng tiểu thư, đây đây là nhân sâm ngàn năm của Đức phi nương nương ban tặng, làm sao có thể được ạ!!!
- Cái con bé ngốc này, sao em có thể ngây thơ thế chứ, ta nói ta không uống tức là em uống thay ta đi, dù gì cũng là thuốc quý không lãng phí được, uống vào không bổ ngang cũng bổ dọc, cứ uống thay ta đi!!! - Tiêu Tiêu xua tay
- Dạ? Nhưng .... Nhưng vậy không được hay cho lắm đâu tiểu thư, hay người cố gắng uống giúp em đi, không thì Đức phi chắc chắc sẽ phạt em đấy - Tiểu Ly tội nghiệp của chúng ta đang van nài!!!!
- Thôi thôi, em cứ uống đi, em không nói ta không nói, trong phòng chỉ có hai chúng ta, sẽ không ai biết cả, uống xong đi rồi em ra ngoài chút cho ta nằm nghỉ, ta thấy buồn ngủ rồi!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Tân GIẢ KHỐ
- Cô là người mới đến sao? Cô là người của cung nào thế? - bà tổng quản mặt mày tô son chẳng khác nào thảm họa nhan sắc lên tiếng đanh đá hỏi
- Dạ, nô tỳ, nô tỳ là người ngoài cung mới được đưa vào!!!! - Quách Như Bình ngoài mặt giả bộ sợ sệt trả lời
- Thế... ta hỏi ngươi, chủ tử của ngươi là ai? - Người đàn bà kia tiếp tục lên tiếng hỏi, giọng nói cao lảnh lót như đang muốn chứng tỏ thị uy
- Dạ, dạ, tiểu thư nhà họ Lý, ái nữ của đại tướng quân Lý ạ !!!! Tiểu chủ của nô tì ở cung Đức phi nương nương - Như Bình cố tình nhấn mạnh Ở CHỖ ĐỨC PHI NƯƠNG NƯƠNG như muốn chứng tỏ thị uy với bà ta rằng cô ta dù gì cũng là nha hoàn họ Lý, đừng bắt nạt cô ta!!!!
- Ái nữ nhà họ Lý, ở cung Đức phi, chẳng phải Thập tứ đích phúc tấn tương lai sao? Hiện tại thái tử là nhị a ca, nhưng lòng ai cũng ra, nhi tử được cưng chiều nhất lại là thập tứ a ca, vậy nếu mọi chuyện thuận lợi tiểu thư họ Lý kia há chẳng phải hoàng hậu đại Thanh trong tương lai? A hoàn nhà họ Lý này chẳng phải to lớn gì, dám thị uy với ta sao? Lý tiểu thư có được làm hoàng hậu cũng chẳng đến lượt ngươi hưởng phúc, nói không chừng Lý tiểu thư còn chẳng nhớ ra cô là con cẩu nô tài nào? Haha - Bà ta nghĩ thầm cười nhếch miệng
- Được lắm, ra là người của Thập tứ đích phúc tấn tương lai, nhưng ta nói cho cô biết, dù cô có là a hoàn của ai đi nữa, một khi cô đến tân giả khố này thì đã là dưới quyền của ta rồi, sao này cứ gọi là tổng quản cô cô là được rồi, nên nhớ ta là người lớn nhất, có quyền nhất ờ Tân Giả Khố này, chủ tử nào có thưởng cho người thì ta khuyên ngươi cũng nên biết điều chút, sẽ dễ sống ở đây tới hết đời hơn, hiểu chứ, 5/5 với ta thôi? - Tổng quản cô cô nhếch mếp với Như Bình
- Vâng, đương nhiên là vậy rồi tổng quản cô cô, đừng nói chia 5/5 chia 7/3 thôi nô tì cũng cam tâm tình nguyện mà!!!! - Như Bình vâng vâng dạ dạ
- Được, thế xem như tốt, cô rất biết điều đấy!!! Ta rất thích, haha, cô đi làm việc đi, còn cả đống việc đang đợi cô kìa!!! - Tổng quản cô cô cười như điên bước ra khỏi phòng nghỉ của cung nữ lúc nãy chỉ có hai người
- Được, bà đợi xem, trong cái hậu cung này, ai lớn hơn ai tương lai sẽ rõ! - Như Bình bình thản nghĩ thầm.
(Sơ lược về Quách Như Bình chút nha các bạn, Quách Như Bình cùng nhập phủ chung ngày với nhị phu nhân Lâm Dung, nhỏ hơn nhị phu nhân 4-5 tuổi gì đó, cũng vì hai nhà Lâm, Quách bị kẻ xấu bức chết ngạch nương, a mã nên cả hai đều phải bán thân chôn cha mẹ, số Lâm Dung may mắn hơn Như Bình sắc đẹp tuyệt trần của thiếu nữ mới lớn làm Lý lão gia mê hoặc trong lúc trống trải nhất, ngạch nương Lý Tố Tiêu vào chùa được hơn 3 năm trước rồi. Quách Như Bình lúc đó còn nhỏ quá nên được mua về là a hoàn trong nhà, huống hồ, Lý lão gia đã mê mệt với nhan sắc và sự uyên bác của Lâm Dung, kể từ đó lòng hận trời cao không mắt của Như Bình ngày càng gia tăng, tại sao hai người cùng cảnh ngộ với nhau nhưng Lâm Dung lại may mắn còn cô xui xẻo thể, thế là từ đó Như Bình trở nên thay đổi, xảo quyệt hơn trước từ lúc chưa tròn 10 tuổi)
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Phủ thập tứ:
- Thập tứ gia, ngài đi đâu vậy? Không được đâu thập tứ, ngài vẫn còn chưa khỏe hẳn, không được đi lung tung!!! Vả lại... vả lại, thập tứ đích phúc tấn của người vào cung rồi ạ? Đức phi nói, đợi hai hôm nữa ngài khỏe lại rồi có thể cùng phúc tấn tương lai vào chính điện tham khiến hoàng thượng, để người địch ngày chung thân đại sự thưa thập tứ gia, nên người phải nghỉ ngơi cho tốt!!!
- To gan, Tiểu Lộ Tử, ta muốn đi đâu ngươi cấm được sao? Còn thập tứ phúc tấn gì kia nữa, đúng là ả đàn bà tham hư vinh, cái cô ta muốn lấy chỉ là cái chức quyền thập tứ của ta thôi!!! Ả làm sao bằng được với cô gái bí ẩn trong lòng ta kia chứ
- Thập tứ, sao người có thế nói phúc tấn thế được, còn cô gái bí ẩn trong lòng người là ai? Tại sao người cứ nhắc đến hoài thế? Người rõ ràng chỉ có một nương tử thôi mà, chính là thập tứ đích phúc tấn tương lai kia, ái nữ đại tướng quân Lý Thừa Vận.
- Lộ Tử, ngươi càng lúc càng lắm lời, mau mau về đi, không được đi theo ta nữa!!!!
- Không được vậy đâu, thập tứ gia!!! - Lộ Tử kéo thập tứ gia lại nài nỉ
- Lộ Tử, có khích khách!!!! - Nói rồi lão công công đáng thương quay mặt nhìn, quay lại đã không thấy Thập tứ đâu cả!!!
- Thập tứ gia, thập tứ gia, người đâu rồi, a da, nguy rồi, sao người có thể chạy nhanh thể chứ!!!! - Lão công công bối rối
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
- Lão công công đúng là phiền phức, còn ả Lý Tố Tiêu kia nữa, hám danh lợi!!! - Thập tứ gia bực dọc
- Con mụ tổng quản cô cô chết bằm, cẩu nhân mà bày đặt, hại ta giặc đồ chai cả tay - Như Bình vừa đi vừa rủa, Khoan đã, người đó là ai? Nửa đêm hôm đi vào chỗ này? Xem như cách ăn mặc đúng không phải dạng người hầu tầm thường, được, đây là phúc phận của bổn cô nương, dù gì cũng chẳng có hại gì cho ta - Như Bình lấp ló đứng trong bụi cây nhìn vị mỹ nam đang ngồi ngắm sao trời
- Rốt cuộc, nàng là ai? Tại sao cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu ta, ta nhớ nàng lắm!!!! Trời cao có mắt, mong nàng có thể xuất hiện trước mắt con để con thôi nhớ mong nàng ấy, nàng ấy mới là phúc tấn của con thật sự, nàng ấy là người con yêu nhất, cảm tạ trời đất
- Huhu, sao số tôi không thế này chứ!!! Trời cao có mắt không?
- Cô nương, rốt cuộc cô là ai? Sao nửa đêm hôm ra đây khóc ai oán trong ngự hoa viên thế này, thật không ra thể thống gì hoàng cung cả!!!
- Huhu, tôi không thật mà - Nói rồi cô ta gục đầu vào người thập tứ gia khóc ai oán
- Mùi hương này, sao lại quen tới vậy? Chẳng lẽ là nàng ấy? - Thập tứ ca cố gắng nhớ nhớ mãi, chợt nhớ ra hình ảnh một cô gái khóc lóc ai oán, Sao anh đến trễ thế chứ, anh biết em ngồi đợi đây lâu lắm rồi không? Sao có thể chứ, em còn tưởng anh không đến - anh cứ nhớ mãi có một cô gái mơ hồ trong đầu anh, lúc trước hình như có nói câu đó rồi ngồi gục đầu vào lòng anh khóc nức nở, giọt nước mắt ngây thơ không chút giả tạo! Hai người 1 nam 1 nữ cứ ngồi đó không ai nói với ai câu nào!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
- Haha, thời điểm thích hợp ta trốn thoát đây, tiểu Ly ta xin lỗi em nhiều, khi nào ta mất tích nhất định em sẽ về lại Lý gia thôi mà!!! - Mỹ nhân trùm mặt kín mít lẳng lặng mang theo tay nải và một số dụng cụ trốn thoát nửa đêm lén rời khỏi cung!!!!
- Chết tiệt, lại khung cảnh ngàn lần ta thấy trong công viên, nam nữ có muốn yêu nhau, ôm nhau thì về nhà ôm đi chứ, ngồi giữa đường giữa xá ôm thế này không thấy xấu hổ sao?
Haizz.... ta chẳng có thời gian nhìn mấy người nữa, cứ tiếp tục đi nha, ta đi trước, ta sắp được tự do rồi haha !!!!
(Phần trên là hoàn toàn do Tiêu Tiêu tự kỉ nói chuyện một mình nha mọi người)
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
- Cô nương à, rốt cuộc có chuyện gì, cô đã khóc hơn 1 canh rồi đấy - Thập tứ ca mất hết kiên nhẫn lên tiếng.
- Nói cho huynh thì huynh giúp gì được ta sao? - Cô ta vẫn còn khóc tiếng nhỏ trong lòng anh
- Đương nhiên là ta có thể giúp được cô rồi!!!!
- Vì sao? Anh dám khẳng định chắc chắn như vậy?
- Vì ta chính là nhi tử của của đương kim thánh thượng, Thập tứ a ca, Ái Tân Giác La Dận Trinh, sao cô nương? Vậy thì có thể giúp được cho cô rồi chứ?
- Huynh là thập tứ a ca? Không thể nào? Thập tứ a ca vẫn còn đang bệnh nằm trong cung Đức phi, không thể ở đây được, huynh nói dối, dựa vào đâu để ta tin huynh chứ!!!!
- Đây là mộc bài hoàng a mã ban cho ta, cô xem, trên đó còn khắc tên ta, làm sao lừa cô nương được!!!
- Người là thập tứ a ca? Tôi đi trước đây, tới giờ tổng quản cô cô sẽ đóng cửa, tôi ngủ ngoài mất....
- Này cô nương, cô còn chưa kể cho ta chuyện của cô mà.... Này sao cô lấy mộc bài của ta!!!! - Thập tứ a ca nói với theo cô ta đã chạy được một khúc rồi!!!!
- Tôi tên Quách Như Bình, người của Tân Giả Khố, nếu mai ngài muốn nghe chuyện của tôi và lấy lại mộc bài, giờ này ngày mai ngài đợi tôi ngoài này!!! - Nói rồi cô ta quẳng cho thập tứ nụ cười thật tươi bỏ chạy!!!!
- Không được, cái này là của ba anh tặng, không lấy được!
- Kệ anh, em muốn cái này!
- Thôi mà, bảo bối, đưa cho anh, mai anh mua cho em cái khác, giống hệt cái này được không?
- Không, em không thích cái mới, em thích cái này, cái ngọc bội này đã ở bên anh mấy năm rồi, anh luôn mang bên người, em mà lấy cái này mỗi lần nhìn nó sẽ nhớ tới anh! Sẽ cảm nhận được hơi ấm của anh trong đây, nên em vẫn thích cái này
- Được rồi, được rồi, bảo bối, thua em rồi, cái đó là của em!!! Bảo bối lại đây cho anh ôm cái nào!
- Tên khờ, chúng ta chưa kết hôn vẫn không được đụng chạy thân thể với nhau hiểu chưa, nam nữ thụ thụ bất thân, anh đừng ở đó mà nghĩ chiếm được lợi ích từ em, lêu lêu
- Cái cục nợ của anh mau đứng lại đó, em dám nói với anh thế sao?
- Mau tới bắt em đi, haha - Dừng lại, dừng lại đi, cái ký ức này là gì vậy nè, sao có thể thế được, đau đầu quá, ta đau đầu quá, rốt cuộc nàng là ai, nãy ta ước nguyện trời cao cho nàng xuất hiện trước mắt ta, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô nương lúc nãy là, là nàng sao? Thật sự ta rất đau đầu
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Tân Giả Khố
- Lý Tố Tiêu, cô thật tốt với tôi, nhưng tôi thật lòng xin lỗi cô, tôi không cố ý đụng vào phu quân của cô đâu, là do huynh ấy trước, cô tặng tôi biết bao nhiêu đồ thế này, khi nào tôi làm được thiếp của huynh ấy nhất định sẽ trả lại cho cô hết tất cả ân tình mà cô cho tôi bấy lâu nay mà, cô vẫn là đích phúc tân của huynh ấy mãi không thay đổi, nhưng hãy cho tôi chút danh phận, thiếp huynh ấy cũng được mà, dù gì cô cũng đâu yêu và muốn lấy anh ấy thì chuyện nhỏ vậy tôi nghĩ không làm khó cô - Như Bình vừa cười khi nhớ tới khoảng khắc lúc nãy vừa mân mê hộp phấn hoa của Tiêu Tiêu mới tặng cô ta lúc sáng!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Một nơi khác....
- Này, ai đó, sao dám leo tường ở chốn hoàng cung này!!!
- Hả? - Lý Tiêu Tiêu giật mình quay lại khi cô đã leo qua được một chân rồi , bức tường cũng không cao lắm!!! What, lại là tên khắc tinh, sao chổi đó, trời cao có mắt, sao con toàn gặp chuyện không đâu thế chứ? Mẹ ơi, to chuyện rồi
- Này, ta đang nói ngươi đấy, ngươi là khích khách sao?
- Ta là ai cần người quản sao? - Tiêu Tiêu cứng giọng cãi lại Má ơi, phân tâm sự chú ý của hắn rồi chuồn lẹ thôi, mẹ em, tường nhớ lúc leo lên thấp mà, sao giờ trèo xuống cao thế này, huhu, sao ta dám nhảy đây!
- Ồ, hóa ra ngươi là nữ tặc, cũng nhanh nhẹn phết đấy chứ - Tên đó cười haha, mặt ra vè giễu cợt Tiêu Tiêu
- Má ơi, mặc kệ dòng đời đưa đẩy con phải nhảy thôi, trời phù hộ cho con bình an! 3...2...1... nhảy
- Nữ tặc cẩn thận đấy, cô mà té xuống không chỉ dung nhan hủy hoại mà không biết chừng còn tàn phế nữa đấy !!!
- Tên khốn, dám nói gở ta, chết đi - Tiêu Tiêu tháo chiếc hài đang mang ra ném thẳng vào mặt tên bỡn cọt mình kia
- Này, nữ tặc, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô thôi, cô còn tình người không thể, ra tay mạnh quá đi mất!!!!
- Tên khốn, còn nói nữa, ngươi chắc chắn sẽ bị ăn chiếc còn lại vào mặt đấy, haha, đừng tưởng ta sợ ngươi - Hắn cũng nói đúng, làm sao đây? - Trong lòng Tiêu Tiêu tuy có sợ thật nhưng ngoài miệng vẫn còn rất cứng
- Cô dám sao? Haha, cô sẽ không dám, haha - Tên kia vẫn tiếp tục bễu cợt cô...
- Tức chết, dám thách ta, đừng trách nhé chàng trai! - nói rồi cô lui cui tìm cách gở chiếc hài bên chân kia của phía tường ngoài ra, không cẩn thận, rơi xuống, nhanh chóng tên sao hảo ấy bay lên, định đỡ cô, nhưng... trời trớ trêu .... Cô té nằm đè lên hắn
- Này, nữ tặc, cô có phải con gái không đấy, nặng chết mất!!!! Gãy lưng ta mất rồi
- Này, huynh có phải là người không thế, cứ mỗi lần gặp huynh là ta xui tận kiếp, sao chổi!!! - Lý Tiêu Tiêu bực bội tháo khăn che mặt màu đen ra
- Ồ, sao lại là cô, trùng hợp nhỉ lại gặp cô trong đây!!!
- Trùng hợp cái khỉ? Xui tận kiếp!!!! Tôi sắp thành công rồi thì huynh....
- Cô là cung nữ sao?
- Huynh là thái giám à?
- Ồ, ta là thái giám à? Chắc vậy, đúng đúng, ta là thái giám - nói rồi tên sao chổi ấy làm bộ nũng nịu gọi một tiếng Tỷ tỷ kéo tay cô
- Này, rốt cuộc huynh có bệnh sao? Lý Tiêu Tiêu tôi đây trước giờ chưa ai dám chọc giận không ngờ anh dám!!!! Hỏng hết chuyện của ta rồi!!!! - Nói rồi Lý Tiểu Tiêu bực mình bỏ đi
- Lý Tiêu Tiêu, cô nàng đanh đá, trùng hợp quá!!! - Tên sao chổi kia mỉm cười tủm tỉm như người trúng tà nhìn theo bóng cô gái!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Tối hôm nay, 4 người, 4 suy nghĩ đan xen không giống nhau!!!!
- Rốt cuộc nàng là ai? Ai là nàng? Cô nương hồi nãy là nàng sao? Quách Như Bình, tốt thật, trời đã nói thế, thì chắc chắn là thế rồi! Ta nhất định sẽ trọn đời bên nàng - thập tứ a ca nằm thao thức
- Thập tứ a ca, sau này chàng sẽ là của ta, là của ta, những ngày ta lúc nào cũng bị bắt nạt sắp kết thúc rồi!!!! - Quách Như Bình mân mê mộc bài trong tay, nghĩ thầm
- Lý Tiêu Tiêu, cô nương đanh đá, haha, có khi nào ta thích cô thật rồi không, đây là lần đầu ta yêu sao? - Tên sao chổi nằm trằn trọc
- Tại sao lần nào đi thực hiện nhiệm vụ kế hoạch quan trọng một đời người cũng gặp tên sao chổi chết tiệt ấy phát đám là sao chứ!!! Trời cao có mắt, mong người có thể giúp con nghĩ ra cách trốn thoát khác nhanh chóng, à mà, cho con được voi đòi tiên xíu ạ, người từ bi đại lượng không trách đâu, lần trốn sau, xin người cho con trốn thoát khỏi cung cấm này thuận lợi và đừng để con gặp lại tên sao chổi phá đám ấy nữa ạ, cầu xin, cầu xin người - Tiêu Tiêu nửa đêm không ngủ được, bật dậy, vừa uống nước, vừa khấn trời, gọi đất.
- Con là Lý Tố Tiêu? Ái nữ duy nhất của lão tướng quân Lý Thừa Vận? - một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang từ ngoài bước vào, tuy có xinh đẹp thật nhưng không giấu được một số vết nhăn của thời gian trên gương mặt, sau lưng bà ta có khoảng 4 - 5 cô hầu nữ đi theo, Tiêu Tiêu nghĩ chắc cũng là vị phu nhân quyền quý cao trọng nào đó mà vẫn chưa hình dung ra được, mình đã bị đưa vào hoàng cung rồi!!!!
- To gan, thấy Đức phi nương nương sao không hành lễ - A hoàn thân cận của vị phi đó lớn tiếng nhắc nhở khi thấy Tiêu Tiêu đơ mặt nhìn người phụ nữ
- Thượng Uyển, nó mới vào cung chưa biết lễ nghĩa gì cả, có thể bỏ qua mà, khi nào nó khỏe lại rồi hãy nói tới lễ tắc trong cung sau cũng được mà....Tố Tiêu, con nghĩ khỏe đi, rồi ta sẽ bảo Thượng Uyển dạy cho con một số quy tắc cung cấm, lúc đó xong là có thể đi gặp hoàng thượng được rồi - Người phụ nữ cười hiền từ, xoa trán cô, không hiểu sao Tiêu Tiêu khá có thiện cảm với người phụ nữ này, đơn giản cũng vì cô thấy, trong mắt người phụ nữ này đối với cô thật chân thật, không có phần giả tạo này, cô chợt bừng tỉnh ....
- Đức phi nương nương, thập tứ a ca, Khang Hi gia, hoàng cung? Chẳng lẽ đây là hoàng cung?
- Cái con bé này, chẳng lẽ con vui quá rồi chẳng nhớ gì cả sao? - Đức phi lên tiếng hỏi han
- Hoàng cung? Thập tứ a ca? Phu quân tương lai? Mơ hồ? Hoang đường, hư cấu, không thực, it's horrible - Thế... thế tiểu Ly đâu?
- Cô ta? Cô ta đang sắc thuốc cho người đó, ở chỗ Thần thái y rồi? Lát nữa cô ta sẽ về! - Thượng Uyển lên tiếng
- Nhưng... tại sao? Ta hỏi ngươi, tại sao ta vào được đây? - Tiêu Tiêu hoảng loạn lay người Thượng Uyển
- Tiểu thư, cô sao thế? Cô là đích phúc tấn tương lai của Thập tứ a ca đương nhiên cô phải vào hoàng cung để diện kiến hoàng thượng rồi!!! Đức phi nương nương, người xem, có phải do tiểu thư này quá phấn khích nên nói năng lung tung không?
- Ừm, ta nghĩ chắc do nó mới đi đường mệt quá nên trở nên mơ hồ luôn rồi, Tố Tiêu, con nghỉ ngơi đi, tới giờ ta phải niệm kinh rồi, Thượng Uyển, gọi con bé a hoàn thân cận của Tố Tiêu vào chăm sóc tốt con bé, cho thêm 3 người hầu nữa vào phòng con bé, chăm sóc tốt thập tứ đích phúc tấn đấy, nó mà có mệnh hệ gì các ngươi không xong với ta. - Nói rồi Đức phi bãi giá về lại Từ Ninh cung, vào lúc này, trong đầu hai người đều suy tư, mỗi người một suy nghĩ chẳng ai giống ai.
- Lý Thừa Vận đại tướng quân, thế là ta đã cho hai nhà liên hôn lại với nhau, mấy năm nay, Lý gia là dòng họ uy lực nhất nhì trong triều, có nó, mẹ con ta sau này, dù có ai lên làm vua đi nữa thì vẫn được sống bình yên, nếu có cơ hội còn có thể lật ngôi vua, đời thế sự không lường, không chuyện gì là không thể, haha - Đức phi thầm nghĩ
- Tốt, giờ thì vào cung rồi, haha, ta phải tìm cách thoát ra thôi, nhưng chết tiệt, ở đâu bao bọc cẩn thận thế, làm cách nào thoát đây? Không được, không được, trước mắt vẫn nên giả bộ ngoan hiền vâng lời sau đó sẽ tìm cách trốn thoát dễ hơn, ta phải ra khỏi đây, không thì chắc chết già trong đây, nam nhân trong triều đình thử hỏi ai không năm thế bảy thiếp, còn lâu Lý Tiêu Tiêu ta mới chịu cảnh dùng chung chồng với mấy ả tiện nhân kia, nếu thích ta nhường cho mấy ả? Ta khinh... - Lý Tiêu Tiêu nghĩ ngợi, đúng lúc Tiểu Ly bưng chén thuốc từ ngoài bước vào!!!
- Tiểu thư à, người đừng xúc động nha, tiểu thư người đừng giận em, em cũng là bị ép thôi, em cũng bị bỏ thuốc ngủ rồi cho lên xe lúc nào không hay biết....!!! Lúc em tỉnh dậy thì xe cũng đã đi tới cổng kinh thành rồi tiểu thư, em nghĩ lúc này nếu kháng cự cũng vô ích, hay... chúng ta nhắm mắt xuôi tay vậy!!! Tiểu thư à? Tiểu thư, người có nghe em nói không? - Tiểu Ly huơ huơ tay trước mặt Tiêu Tiêu đang ngồi trong chăn bần thần
- Tiểu Ly, ta mệt rồi, em ra ngoài trước đi, còn thuốc ta không uống đâu!!!
- Nhưng tiểu thư, đây đây là nhân sâm ngàn năm của Đức phi nương nương ban tặng, làm sao có thể được ạ!!!
- Cái con bé ngốc này, sao em có thể ngây thơ thế chứ, ta nói ta không uống tức là em uống thay ta đi, dù gì cũng là thuốc quý không lãng phí được, uống vào không bổ ngang cũng bổ dọc, cứ uống thay ta đi!!! - Tiêu Tiêu xua tay
- Dạ? Nhưng .... Nhưng vậy không được hay cho lắm đâu tiểu thư, hay người cố gắng uống giúp em đi, không thì Đức phi chắc chắc sẽ phạt em đấy - Tiểu Ly tội nghiệp của chúng ta đang van nài!!!!
- Thôi thôi, em cứ uống đi, em không nói ta không nói, trong phòng chỉ có hai chúng ta, sẽ không ai biết cả, uống xong đi rồi em ra ngoài chút cho ta nằm nghỉ, ta thấy buồn ngủ rồi!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Tân GIẢ KHỐ
- Cô là người mới đến sao? Cô là người của cung nào thế? - bà tổng quản mặt mày tô son chẳng khác nào thảm họa nhan sắc lên tiếng đanh đá hỏi
- Dạ, nô tỳ, nô tỳ là người ngoài cung mới được đưa vào!!!! - Quách Như Bình ngoài mặt giả bộ sợ sệt trả lời
- Thế... ta hỏi ngươi, chủ tử của ngươi là ai? - Người đàn bà kia tiếp tục lên tiếng hỏi, giọng nói cao lảnh lót như đang muốn chứng tỏ thị uy
- Dạ, dạ, tiểu thư nhà họ Lý, ái nữ của đại tướng quân Lý ạ !!!! Tiểu chủ của nô tì ở cung Đức phi nương nương - Như Bình cố tình nhấn mạnh Ở CHỖ ĐỨC PHI NƯƠNG NƯƠNG như muốn chứng tỏ thị uy với bà ta rằng cô ta dù gì cũng là nha hoàn họ Lý, đừng bắt nạt cô ta!!!!
- Ái nữ nhà họ Lý, ở cung Đức phi, chẳng phải Thập tứ đích phúc tấn tương lai sao? Hiện tại thái tử là nhị a ca, nhưng lòng ai cũng ra, nhi tử được cưng chiều nhất lại là thập tứ a ca, vậy nếu mọi chuyện thuận lợi tiểu thư họ Lý kia há chẳng phải hoàng hậu đại Thanh trong tương lai? A hoàn nhà họ Lý này chẳng phải to lớn gì, dám thị uy với ta sao? Lý tiểu thư có được làm hoàng hậu cũng chẳng đến lượt ngươi hưởng phúc, nói không chừng Lý tiểu thư còn chẳng nhớ ra cô là con cẩu nô tài nào? Haha - Bà ta nghĩ thầm cười nhếch miệng
- Được lắm, ra là người của Thập tứ đích phúc tấn tương lai, nhưng ta nói cho cô biết, dù cô có là a hoàn của ai đi nữa, một khi cô đến tân giả khố này thì đã là dưới quyền của ta rồi, sao này cứ gọi là tổng quản cô cô là được rồi, nên nhớ ta là người lớn nhất, có quyền nhất ờ Tân Giả Khố này, chủ tử nào có thưởng cho người thì ta khuyên ngươi cũng nên biết điều chút, sẽ dễ sống ở đây tới hết đời hơn, hiểu chứ, 5/5 với ta thôi? - Tổng quản cô cô nhếch mếp với Như Bình
- Vâng, đương nhiên là vậy rồi tổng quản cô cô, đừng nói chia 5/5 chia 7/3 thôi nô tì cũng cam tâm tình nguyện mà!!!! - Như Bình vâng vâng dạ dạ
- Được, thế xem như tốt, cô rất biết điều đấy!!! Ta rất thích, haha, cô đi làm việc đi, còn cả đống việc đang đợi cô kìa!!! - Tổng quản cô cô cười như điên bước ra khỏi phòng nghỉ của cung nữ lúc nãy chỉ có hai người
- Được, bà đợi xem, trong cái hậu cung này, ai lớn hơn ai tương lai sẽ rõ! - Như Bình bình thản nghĩ thầm.
(Sơ lược về Quách Như Bình chút nha các bạn, Quách Như Bình cùng nhập phủ chung ngày với nhị phu nhân Lâm Dung, nhỏ hơn nhị phu nhân 4-5 tuổi gì đó, cũng vì hai nhà Lâm, Quách bị kẻ xấu bức chết ngạch nương, a mã nên cả hai đều phải bán thân chôn cha mẹ, số Lâm Dung may mắn hơn Như Bình sắc đẹp tuyệt trần của thiếu nữ mới lớn làm Lý lão gia mê hoặc trong lúc trống trải nhất, ngạch nương Lý Tố Tiêu vào chùa được hơn 3 năm trước rồi. Quách Như Bình lúc đó còn nhỏ quá nên được mua về là a hoàn trong nhà, huống hồ, Lý lão gia đã mê mệt với nhan sắc và sự uyên bác của Lâm Dung, kể từ đó lòng hận trời cao không mắt của Như Bình ngày càng gia tăng, tại sao hai người cùng cảnh ngộ với nhau nhưng Lâm Dung lại may mắn còn cô xui xẻo thể, thế là từ đó Như Bình trở nên thay đổi, xảo quyệt hơn trước từ lúc chưa tròn 10 tuổi)
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Phủ thập tứ:
- Thập tứ gia, ngài đi đâu vậy? Không được đâu thập tứ, ngài vẫn còn chưa khỏe hẳn, không được đi lung tung!!! Vả lại... vả lại, thập tứ đích phúc tấn của người vào cung rồi ạ? Đức phi nói, đợi hai hôm nữa ngài khỏe lại rồi có thể cùng phúc tấn tương lai vào chính điện tham khiến hoàng thượng, để người địch ngày chung thân đại sự thưa thập tứ gia, nên người phải nghỉ ngơi cho tốt!!!
- To gan, Tiểu Lộ Tử, ta muốn đi đâu ngươi cấm được sao? Còn thập tứ phúc tấn gì kia nữa, đúng là ả đàn bà tham hư vinh, cái cô ta muốn lấy chỉ là cái chức quyền thập tứ của ta thôi!!! Ả làm sao bằng được với cô gái bí ẩn trong lòng ta kia chứ
- Thập tứ, sao người có thế nói phúc tấn thế được, còn cô gái bí ẩn trong lòng người là ai? Tại sao người cứ nhắc đến hoài thế? Người rõ ràng chỉ có một nương tử thôi mà, chính là thập tứ đích phúc tấn tương lai kia, ái nữ đại tướng quân Lý Thừa Vận.
- Lộ Tử, ngươi càng lúc càng lắm lời, mau mau về đi, không được đi theo ta nữa!!!!
- Không được vậy đâu, thập tứ gia!!! - Lộ Tử kéo thập tứ gia lại nài nỉ
- Lộ Tử, có khích khách!!!! - Nói rồi lão công công đáng thương quay mặt nhìn, quay lại đã không thấy Thập tứ đâu cả!!!
- Thập tứ gia, thập tứ gia, người đâu rồi, a da, nguy rồi, sao người có thể chạy nhanh thể chứ!!!! - Lão công công bối rối
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
- Lão công công đúng là phiền phức, còn ả Lý Tố Tiêu kia nữa, hám danh lợi!!! - Thập tứ gia bực dọc
- Con mụ tổng quản cô cô chết bằm, cẩu nhân mà bày đặt, hại ta giặc đồ chai cả tay - Như Bình vừa đi vừa rủa, Khoan đã, người đó là ai? Nửa đêm hôm đi vào chỗ này? Xem như cách ăn mặc đúng không phải dạng người hầu tầm thường, được, đây là phúc phận của bổn cô nương, dù gì cũng chẳng có hại gì cho ta - Như Bình lấp ló đứng trong bụi cây nhìn vị mỹ nam đang ngồi ngắm sao trời
- Rốt cuộc, nàng là ai? Tại sao cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu ta, ta nhớ nàng lắm!!!! Trời cao có mắt, mong nàng có thể xuất hiện trước mắt con để con thôi nhớ mong nàng ấy, nàng ấy mới là phúc tấn của con thật sự, nàng ấy là người con yêu nhất, cảm tạ trời đất
- Huhu, sao số tôi không thế này chứ!!! Trời cao có mắt không?
- Cô nương, rốt cuộc cô là ai? Sao nửa đêm hôm ra đây khóc ai oán trong ngự hoa viên thế này, thật không ra thể thống gì hoàng cung cả!!!
- Huhu, tôi không thật mà - Nói rồi cô ta gục đầu vào người thập tứ gia khóc ai oán
- Mùi hương này, sao lại quen tới vậy? Chẳng lẽ là nàng ấy? - Thập tứ ca cố gắng nhớ nhớ mãi, chợt nhớ ra hình ảnh một cô gái khóc lóc ai oán, Sao anh đến trễ thế chứ, anh biết em ngồi đợi đây lâu lắm rồi không? Sao có thể chứ, em còn tưởng anh không đến - anh cứ nhớ mãi có một cô gái mơ hồ trong đầu anh, lúc trước hình như có nói câu đó rồi ngồi gục đầu vào lòng anh khóc nức nở, giọt nước mắt ngây thơ không chút giả tạo! Hai người 1 nam 1 nữ cứ ngồi đó không ai nói với ai câu nào!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
- Haha, thời điểm thích hợp ta trốn thoát đây, tiểu Ly ta xin lỗi em nhiều, khi nào ta mất tích nhất định em sẽ về lại Lý gia thôi mà!!! - Mỹ nhân trùm mặt kín mít lẳng lặng mang theo tay nải và một số dụng cụ trốn thoát nửa đêm lén rời khỏi cung!!!!
- Chết tiệt, lại khung cảnh ngàn lần ta thấy trong công viên, nam nữ có muốn yêu nhau, ôm nhau thì về nhà ôm đi chứ, ngồi giữa đường giữa xá ôm thế này không thấy xấu hổ sao?
Haizz.... ta chẳng có thời gian nhìn mấy người nữa, cứ tiếp tục đi nha, ta đi trước, ta sắp được tự do rồi haha !!!!
(Phần trên là hoàn toàn do Tiêu Tiêu tự kỉ nói chuyện một mình nha mọi người)
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
- Cô nương à, rốt cuộc có chuyện gì, cô đã khóc hơn 1 canh rồi đấy - Thập tứ ca mất hết kiên nhẫn lên tiếng.
- Nói cho huynh thì huynh giúp gì được ta sao? - Cô ta vẫn còn khóc tiếng nhỏ trong lòng anh
- Đương nhiên là ta có thể giúp được cô rồi!!!!
- Vì sao? Anh dám khẳng định chắc chắn như vậy?
- Vì ta chính là nhi tử của của đương kim thánh thượng, Thập tứ a ca, Ái Tân Giác La Dận Trinh, sao cô nương? Vậy thì có thể giúp được cho cô rồi chứ?
- Huynh là thập tứ a ca? Không thể nào? Thập tứ a ca vẫn còn đang bệnh nằm trong cung Đức phi, không thể ở đây được, huynh nói dối, dựa vào đâu để ta tin huynh chứ!!!!
- Đây là mộc bài hoàng a mã ban cho ta, cô xem, trên đó còn khắc tên ta, làm sao lừa cô nương được!!!
- Người là thập tứ a ca? Tôi đi trước đây, tới giờ tổng quản cô cô sẽ đóng cửa, tôi ngủ ngoài mất....
- Này cô nương, cô còn chưa kể cho ta chuyện của cô mà.... Này sao cô lấy mộc bài của ta!!!! - Thập tứ a ca nói với theo cô ta đã chạy được một khúc rồi!!!!
- Tôi tên Quách Như Bình, người của Tân Giả Khố, nếu mai ngài muốn nghe chuyện của tôi và lấy lại mộc bài, giờ này ngày mai ngài đợi tôi ngoài này!!! - Nói rồi cô ta quẳng cho thập tứ nụ cười thật tươi bỏ chạy!!!!
- Không được, cái này là của ba anh tặng, không lấy được!
- Kệ anh, em muốn cái này!
- Thôi mà, bảo bối, đưa cho anh, mai anh mua cho em cái khác, giống hệt cái này được không?
- Không, em không thích cái mới, em thích cái này, cái ngọc bội này đã ở bên anh mấy năm rồi, anh luôn mang bên người, em mà lấy cái này mỗi lần nhìn nó sẽ nhớ tới anh! Sẽ cảm nhận được hơi ấm của anh trong đây, nên em vẫn thích cái này
- Được rồi, được rồi, bảo bối, thua em rồi, cái đó là của em!!! Bảo bối lại đây cho anh ôm cái nào!
- Tên khờ, chúng ta chưa kết hôn vẫn không được đụng chạy thân thể với nhau hiểu chưa, nam nữ thụ thụ bất thân, anh đừng ở đó mà nghĩ chiếm được lợi ích từ em, lêu lêu
- Cái cục nợ của anh mau đứng lại đó, em dám nói với anh thế sao?
- Mau tới bắt em đi, haha - Dừng lại, dừng lại đi, cái ký ức này là gì vậy nè, sao có thể thế được, đau đầu quá, ta đau đầu quá, rốt cuộc nàng là ai, nãy ta ước nguyện trời cao cho nàng xuất hiện trước mắt ta, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô nương lúc nãy là, là nàng sao? Thật sự ta rất đau đầu
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Tân Giả Khố
- Lý Tố Tiêu, cô thật tốt với tôi, nhưng tôi thật lòng xin lỗi cô, tôi không cố ý đụng vào phu quân của cô đâu, là do huynh ấy trước, cô tặng tôi biết bao nhiêu đồ thế này, khi nào tôi làm được thiếp của huynh ấy nhất định sẽ trả lại cho cô hết tất cả ân tình mà cô cho tôi bấy lâu nay mà, cô vẫn là đích phúc tân của huynh ấy mãi không thay đổi, nhưng hãy cho tôi chút danh phận, thiếp huynh ấy cũng được mà, dù gì cô cũng đâu yêu và muốn lấy anh ấy thì chuyện nhỏ vậy tôi nghĩ không làm khó cô - Như Bình vừa cười khi nhớ tới khoảng khắc lúc nãy vừa mân mê hộp phấn hoa của Tiêu Tiêu mới tặng cô ta lúc sáng!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Một nơi khác....
- Này, ai đó, sao dám leo tường ở chốn hoàng cung này!!!
- Hả? - Lý Tiêu Tiêu giật mình quay lại khi cô đã leo qua được một chân rồi , bức tường cũng không cao lắm!!! What, lại là tên khắc tinh, sao chổi đó, trời cao có mắt, sao con toàn gặp chuyện không đâu thế chứ? Mẹ ơi, to chuyện rồi
- Này, ta đang nói ngươi đấy, ngươi là khích khách sao?
- Ta là ai cần người quản sao? - Tiêu Tiêu cứng giọng cãi lại Má ơi, phân tâm sự chú ý của hắn rồi chuồn lẹ thôi, mẹ em, tường nhớ lúc leo lên thấp mà, sao giờ trèo xuống cao thế này, huhu, sao ta dám nhảy đây!
- Ồ, hóa ra ngươi là nữ tặc, cũng nhanh nhẹn phết đấy chứ - Tên đó cười haha, mặt ra vè giễu cợt Tiêu Tiêu
- Má ơi, mặc kệ dòng đời đưa đẩy con phải nhảy thôi, trời phù hộ cho con bình an! 3...2...1... nhảy
- Nữ tặc cẩn thận đấy, cô mà té xuống không chỉ dung nhan hủy hoại mà không biết chừng còn tàn phế nữa đấy !!!
- Tên khốn, dám nói gở ta, chết đi - Tiêu Tiêu tháo chiếc hài đang mang ra ném thẳng vào mặt tên bỡn cọt mình kia
- Này, nữ tặc, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô thôi, cô còn tình người không thể, ra tay mạnh quá đi mất!!!!
- Tên khốn, còn nói nữa, ngươi chắc chắn sẽ bị ăn chiếc còn lại vào mặt đấy, haha, đừng tưởng ta sợ ngươi - Hắn cũng nói đúng, làm sao đây? - Trong lòng Tiêu Tiêu tuy có sợ thật nhưng ngoài miệng vẫn còn rất cứng
- Cô dám sao? Haha, cô sẽ không dám, haha - Tên kia vẫn tiếp tục bễu cợt cô...
- Tức chết, dám thách ta, đừng trách nhé chàng trai! - nói rồi cô lui cui tìm cách gở chiếc hài bên chân kia của phía tường ngoài ra, không cẩn thận, rơi xuống, nhanh chóng tên sao hảo ấy bay lên, định đỡ cô, nhưng... trời trớ trêu .... Cô té nằm đè lên hắn
- Này, nữ tặc, cô có phải con gái không đấy, nặng chết mất!!!! Gãy lưng ta mất rồi
- Này, huynh có phải là người không thế, cứ mỗi lần gặp huynh là ta xui tận kiếp, sao chổi!!! - Lý Tiêu Tiêu bực bội tháo khăn che mặt màu đen ra
- Ồ, sao lại là cô, trùng hợp nhỉ lại gặp cô trong đây!!!
- Trùng hợp cái khỉ? Xui tận kiếp!!!! Tôi sắp thành công rồi thì huynh....
- Cô là cung nữ sao?
- Huynh là thái giám à?
- Ồ, ta là thái giám à? Chắc vậy, đúng đúng, ta là thái giám - nói rồi tên sao chổi ấy làm bộ nũng nịu gọi một tiếng Tỷ tỷ kéo tay cô
- Này, rốt cuộc huynh có bệnh sao? Lý Tiêu Tiêu tôi đây trước giờ chưa ai dám chọc giận không ngờ anh dám!!!! Hỏng hết chuyện của ta rồi!!!! - Nói rồi Lý Tiểu Tiêu bực mình bỏ đi
- Lý Tiêu Tiêu, cô nàng đanh đá, trùng hợp quá!!! - Tên sao chổi kia mỉm cười tủm tỉm như người trúng tà nhìn theo bóng cô gái!!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Tối hôm nay, 4 người, 4 suy nghĩ đan xen không giống nhau!!!!
- Rốt cuộc nàng là ai? Ai là nàng? Cô nương hồi nãy là nàng sao? Quách Như Bình, tốt thật, trời đã nói thế, thì chắc chắn là thế rồi! Ta nhất định sẽ trọn đời bên nàng - thập tứ a ca nằm thao thức
- Thập tứ a ca, sau này chàng sẽ là của ta, là của ta, những ngày ta lúc nào cũng bị bắt nạt sắp kết thúc rồi!!!! - Quách Như Bình mân mê mộc bài trong tay, nghĩ thầm
- Lý Tiêu Tiêu, cô nương đanh đá, haha, có khi nào ta thích cô thật rồi không, đây là lần đầu ta yêu sao? - Tên sao chổi nằm trằn trọc
- Tại sao lần nào đi thực hiện nhiệm vụ kế hoạch quan trọng một đời người cũng gặp tên sao chổi chết tiệt ấy phát đám là sao chứ!!! Trời cao có mắt, mong người có thể giúp con nghĩ ra cách trốn thoát khác nhanh chóng, à mà, cho con được voi đòi tiên xíu ạ, người từ bi đại lượng không trách đâu, lần trốn sau, xin người cho con trốn thoát khỏi cung cấm này thuận lợi và đừng để con gặp lại tên sao chổi phá đám ấy nữa ạ, cầu xin, cầu xin người - Tiêu Tiêu nửa đêm không ngủ được, bật dậy, vừa uống nước, vừa khấn trời, gọi đất.
/10
|