“A?” Nhược Khả Phi còn chưa phản ứng lại đây, Hiên Viên Cô Vân vẫy tay quản gia gọi tới, cho quản gia đi chuẩn bị vài thứ đưa đến phòng Đỗ Vũ. Cũng cho quản gia nói cho Đỗ Vũ rằng, một chốc chính mình liền qua.
Đỗ Vũ chính ở trong phòng đang phát hỏa. Nàng đã nghe được từ miệng bọn người dưới, Vương gia bỏ nàng lại, cùng tiện nhân kia đi ra ngoài thưởng mai. Sỉ nhục! Vô cùng nhục nhã!
Đang tức giận nàng bị một trận tiếng đập cửa đánh gãy. Là quản gia đến tặng lễ vật. Đưa tới là một cái khay trùm vải đỏ cùng với trà, quản gia nói cho nàng biết Vương gia muốn gặp nàng một lát nữa sẽ đến, Đỗ Vũ quả thực mừng như điên. Quả nhiên, tiện nhân kia không thỏa mãn được vương gia, Vương gia lại muốn đến đây.
Mừng như điên Đỗ Vũ không có chú ý tới ánh mắt Quản gia trước cửa phức tạp. Ngồi ở trước gương đồng, Đỗ Vũ trầm tư suy nghĩ: Quần áo, đúng rồi quần áo nên xinh đẹp chút. Hay mình mặc mỏng manh đơn giản một chút, tuy rằng có cảm giác khá lạnh, nhưng sẽ nhanh chóng ấm lên thôi.
Đỗ Vũ chạy nhanh đem quần áo nặng trên người cởi ra, thay sa y mỏng manh. Trợ giúp thêm dáng vẻ quyến rũ của nàng, lạnh, nhưng đáng. Nàng lại không biết rằng hành động này lát nữa sẽ làm cho nàng hối hận muốn chết.
Chuẩn bị xong, Đỗ Vũ im lặng ngồi ở bên giường chờ Vương gia đến.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi vào. Đỗ Vũ sợ run cả người, lại rụt rè vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở trước giường chờ đợi Vương gia.
Tiếng bước nhẹ nhàng chân vang lên, Đỗ Vũ áp chế nội tâm đang hưng phấn.
“Ha ha, xem ra, ngươi chờ không kịp.” Bên tai vang lên âm thanh của Hiên Viên Cô Vân, Đỗ Vũ cao hứng muốn xốc mũ phượng của mình nên, lại biết thế là ko hợp lí, đành nhịn xuống không hề động.
“Chậc chậc ~~” Hiên Viên Cô Vân chậm rãi tiêu sái tiến đến, nhẹ nhàng kéo mũ phượng hoàng trên đầu Đỗ Vũ xuống, lộ ra hé ra dung nhan nhu mì xinh đẹp.”Mặc như vậy không lạnh sao?”
Đỗ Vũ không có nghe được Hiên Viên Cô Vân nói ý trêu tức, lắc đầu nói: “Không lạnh. Thiếp thân đang chờ Vương gia, nghĩ tới Vương gia liền không biết lạnh.” (sak.)
Nhược Khả Phi nghe lời này nhịn ko được ý cười, chỉ lẳng lặng đứng ở cạnh cửa không hề động.
“Nhưng bổn vương sợ ngươi lạnh. Cho nên, cố ý cho ngươi chuẩn bị cái này.” Hiên Viên Cô Vân giờ phút này cười giống như ác ma, tay chỉ vào khay đỏ trên bàn cùng ấm trà.
“Vẫn là Vương gia quan tâm thiếp thân.” Đỗ Vũ giờ phút tâm như nở hoa. Đây mới là ngày đầu tiên nàng đến vương phủ, Vương gia cư nhiên cứ như vậy quan tâm nàng. (Tiểu túc: mật ngọt chết ruồi!!)
“Kia, bổn vương quan tâm ngươi như thế, ngươi nên báo đáp thế nào?” Hiên Viên Cô Vân cười tà mị, dung nhan tuấn mỹ làm cho Đỗ Vũ thất thần.
“Vương gia muốn thiếp làm cái gì, thiếp không một câu oán hận.” Đỗ Vũ thì thào nói.
“Tốt, ha ha.” Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, cười sáng lạn. Hiên Viên Cô Vân đưa tay, lấy một bên vạt áo, nhẹ nhàng quấn chặt hai tay của Đỗ Vũ, mỉm cười nói, “Chúng ta trước tiên chơi trò chơi nhỏ, được không?”
Đỗ Vũ nhìn Hiên Viên Cô Vân cười làm mất hồn không khỏi gật gật đầu, đột nhiên bị cảm giác đau trên tay kéo suy nghĩ về. Thì ra là Hiên Viên Cô Vân dùng sức đem hai tay của nàng cột chặt chẽ với nhau.
“Vương gia, thiếp đau, nhẹ chút.” Đỗ Vũ thở nhẹ, nhưng trong âm thanh không có nửa phần trách cứ, đó chính là làm nũng.
“Ha ha.” Hiên Viên Cô Vân lật tấm vải đỏ trên khay để lộ ra ngọn nến cùng với roi.
Đỗ Vũ sắc mặt khẽ biến, nhìn Hiên Viên Cô Vân, khó hiểu hỏi: “Vương gia, đây là cái gì?”
“Roi và ngọn nến a.” Hiên Viên Cô Vân trả lời điềm nhiên.
Chính nàng đương nhiên biết đây là roi và ngọn nến, chỉ là, Vương gia đem tới đây làm gì? Đỗ Vũ sắc mặt đại biến, đơn giản là Hiên Viên Cô Vân lấy khăn đỏ trên bàn bịt kín miệng nàng.
Đỗ Vũ mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn phía sau Hiên Viên Cô Vân, bởi vì nàng giờ phút này mới nhìn đến Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi mặt không chút thay đổi lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, cho nên chính nàng vẫn không có phát hiện ra nàng ta.
Đây là muốn làm cái gì? Đỗ Vũ hoảng sợ nhìn Hiên Viên Cô Vân cầm lấy roi.
Đỗ Vũ chính ở trong phòng đang phát hỏa. Nàng đã nghe được từ miệng bọn người dưới, Vương gia bỏ nàng lại, cùng tiện nhân kia đi ra ngoài thưởng mai. Sỉ nhục! Vô cùng nhục nhã!
Đang tức giận nàng bị một trận tiếng đập cửa đánh gãy. Là quản gia đến tặng lễ vật. Đưa tới là một cái khay trùm vải đỏ cùng với trà, quản gia nói cho nàng biết Vương gia muốn gặp nàng một lát nữa sẽ đến, Đỗ Vũ quả thực mừng như điên. Quả nhiên, tiện nhân kia không thỏa mãn được vương gia, Vương gia lại muốn đến đây.
Mừng như điên Đỗ Vũ không có chú ý tới ánh mắt Quản gia trước cửa phức tạp. Ngồi ở trước gương đồng, Đỗ Vũ trầm tư suy nghĩ: Quần áo, đúng rồi quần áo nên xinh đẹp chút. Hay mình mặc mỏng manh đơn giản một chút, tuy rằng có cảm giác khá lạnh, nhưng sẽ nhanh chóng ấm lên thôi.
Đỗ Vũ chạy nhanh đem quần áo nặng trên người cởi ra, thay sa y mỏng manh. Trợ giúp thêm dáng vẻ quyến rũ của nàng, lạnh, nhưng đáng. Nàng lại không biết rằng hành động này lát nữa sẽ làm cho nàng hối hận muốn chết.
Chuẩn bị xong, Đỗ Vũ im lặng ngồi ở bên giường chờ Vương gia đến.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi vào. Đỗ Vũ sợ run cả người, lại rụt rè vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở trước giường chờ đợi Vương gia.
Tiếng bước nhẹ nhàng chân vang lên, Đỗ Vũ áp chế nội tâm đang hưng phấn.
“Ha ha, xem ra, ngươi chờ không kịp.” Bên tai vang lên âm thanh của Hiên Viên Cô Vân, Đỗ Vũ cao hứng muốn xốc mũ phượng của mình nên, lại biết thế là ko hợp lí, đành nhịn xuống không hề động.
“Chậc chậc ~~” Hiên Viên Cô Vân chậm rãi tiêu sái tiến đến, nhẹ nhàng kéo mũ phượng hoàng trên đầu Đỗ Vũ xuống, lộ ra hé ra dung nhan nhu mì xinh đẹp.”Mặc như vậy không lạnh sao?”
Đỗ Vũ không có nghe được Hiên Viên Cô Vân nói ý trêu tức, lắc đầu nói: “Không lạnh. Thiếp thân đang chờ Vương gia, nghĩ tới Vương gia liền không biết lạnh.” (sak.)
Nhược Khả Phi nghe lời này nhịn ko được ý cười, chỉ lẳng lặng đứng ở cạnh cửa không hề động.
“Nhưng bổn vương sợ ngươi lạnh. Cho nên, cố ý cho ngươi chuẩn bị cái này.” Hiên Viên Cô Vân giờ phút này cười giống như ác ma, tay chỉ vào khay đỏ trên bàn cùng ấm trà.
“Vẫn là Vương gia quan tâm thiếp thân.” Đỗ Vũ giờ phút tâm như nở hoa. Đây mới là ngày đầu tiên nàng đến vương phủ, Vương gia cư nhiên cứ như vậy quan tâm nàng. (Tiểu túc: mật ngọt chết ruồi!!)
“Kia, bổn vương quan tâm ngươi như thế, ngươi nên báo đáp thế nào?” Hiên Viên Cô Vân cười tà mị, dung nhan tuấn mỹ làm cho Đỗ Vũ thất thần.
“Vương gia muốn thiếp làm cái gì, thiếp không một câu oán hận.” Đỗ Vũ thì thào nói.
“Tốt, ha ha.” Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, cười sáng lạn. Hiên Viên Cô Vân đưa tay, lấy một bên vạt áo, nhẹ nhàng quấn chặt hai tay của Đỗ Vũ, mỉm cười nói, “Chúng ta trước tiên chơi trò chơi nhỏ, được không?”
Đỗ Vũ nhìn Hiên Viên Cô Vân cười làm mất hồn không khỏi gật gật đầu, đột nhiên bị cảm giác đau trên tay kéo suy nghĩ về. Thì ra là Hiên Viên Cô Vân dùng sức đem hai tay của nàng cột chặt chẽ với nhau.
“Vương gia, thiếp đau, nhẹ chút.” Đỗ Vũ thở nhẹ, nhưng trong âm thanh không có nửa phần trách cứ, đó chính là làm nũng.
“Ha ha.” Hiên Viên Cô Vân lật tấm vải đỏ trên khay để lộ ra ngọn nến cùng với roi.
Đỗ Vũ sắc mặt khẽ biến, nhìn Hiên Viên Cô Vân, khó hiểu hỏi: “Vương gia, đây là cái gì?”
“Roi và ngọn nến a.” Hiên Viên Cô Vân trả lời điềm nhiên.
Chính nàng đương nhiên biết đây là roi và ngọn nến, chỉ là, Vương gia đem tới đây làm gì? Đỗ Vũ sắc mặt đại biến, đơn giản là Hiên Viên Cô Vân lấy khăn đỏ trên bàn bịt kín miệng nàng.
Đỗ Vũ mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn phía sau Hiên Viên Cô Vân, bởi vì nàng giờ phút này mới nhìn đến Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi mặt không chút thay đổi lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, cho nên chính nàng vẫn không có phát hiện ra nàng ta.
Đây là muốn làm cái gì? Đỗ Vũ hoảng sợ nhìn Hiên Viên Cô Vân cầm lấy roi.
/121
|