Màn đêm không tiếng động buông xuống.
Trong kinh thành, trong hoàng cung không ai có thể tính được điều gì xảy ra.
Mà dân gian, trong nhà kẻ có tiền cũng không thể biết được gì, người nghèo tự nhiên không nhàn rỗi để giăng đèn kết hoa, nên chung quanh là một mảng tối tăm.
Trong Cửu vương phủ, một cảnh đẹp.
Giữa bể, hơi nước đang lượn lờ. Hiên Viên Cô Vân nhắm mắt lại, tựa vào bên cạnh ao, phần da thịt bên dưới nước lại trong suốt lóe sáng, bộ ngực cường tráng mạnh mẽ, phần dưới bụng ngâm ở trong nước. Một mái tóc đen như mực, dài buông xõa xuống ở một bên vai. Ở trong hơi nước như sương mù, có một mị lực khôn cùng không tả xiết cùng dụ hoặc đầy trí mạng, Nhược Khả Phi ngồi ở bên cạnh ao, cẩn thận giúp hắn chà lưng.
Nhược Khả Phi đột nhiên cúi đầu bên tai Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng thổi khí, chọc Hiên Viên Cô Vân run rẩy, lập tức mở mắt, đưa tay ra đến sau lưng, cầm bàn tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi, nhẹ nhàng lôi kéo, Nhược Khả Phi lập tức bị kéo xuống ao, bọt nước bắn tung tóe nổi lên rất to. Ngay sau đó, đã bị Hiên Viên Cô Vân gắt gao ôm vào trong lòng.
“Chúng ta mau chóng hồi Hứa Thành, được chứ?” Hiên Viên Cô Vân xoa thân hình mềm mại trong lòng tinh tế nói.
“Hảo, ngươi muốn đi đâu ta đều đi theo.” Nhược Khả Phi vươn hai tay ôm cổ Hiên Viên Cô Vân.
“Mặt, còn đau không?” Hiên Viên Cô Vân nhìn mặt Nhược Khả Phi nơi hõm má còn có chút đỏ lên, trong ánh mắt trừ bỏ thương tiếc còn có phẫn nộ. Ả tiện nữ kia dám đụng tiểu Phi nhi của hắn, chết chưa hết tội. Nhưng “người kia” hắn bây giờ còn chưa thể động.
“Không đau, tiểu tử ngốc, hôm nay ngươi hỏi như thế này là lần thứ mấy.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng ôn nhu đem môi dán lên mặt Hiên Viên Cô Vân, chậm rãi hướng cổ trượt đi.
“Lòng ta thương nàng.” Hiên Viên Cô Vân âm điệu có chút ảm đạm trầm xuống, hắn ngay cả bảo vệ nàng đều không tốt.
“Nếu người khác muốn lấy tính mạng của ta, ngươi sẽ làm gì?” Nhược Khả Phi dùng sức hôn cổ Hiên Viên Cô Vân .
“Không ai có thể!” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên có chút bạo ngược gầm nhẹ ra tiếng.
“Có thể, rất nhiều người đều có thể ra tay lấy tính mạng của ta.” Nhược Khả Phi ôm chặt lấy Hiên Viên Cô Vân, ” Phụ hoàng của ngươi có thể, mẫu hậu của ngươi cũng có thể, Thất vương gia cũng có thể…”
“Không, không được nói!” Hiên Viên Cô Vân càng thêm dùng sức ôm Nhược Khả Phi, lực đạo to lớn, đã ôm chặt Nhược Khả Phi thở không nổi.
Nhược Khả Phi không kêu đau, như trước chậm rãi thản nhiên nói cho xong: “Những người này đều có thể tùy cơ ra tay lấy đi tính mạng của ta, ngươi hy vọng nhìn chuyện như vậy phát sinh sao?”
“Không! Không! !” Hiên Viên Cô Vân như tiểu dã thú bị thương, tựa đầu tựa vào trên vai Nhược Khả Phi, có cái gì trừ bỏ nước trong bồn tắm còn có chất lỏng đọng ở trên vai Nhược Khả Phi.
“Vậy ngươi cần phải làm mình mạnh mẽ hơn, mạnh đủ để bảo vệ những gì ngươi trân quý nhất, khi cần thiết thì không từ một thủ đoạn.” Thanh âm Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lại tràn ngập dụ hoặc, “Ta sẽ vẫn ở mãi bên cạnh ngươi, thẳng đến khi chúng ta chết.”
“Thẳng cho đến khi chúng ta đều chết đi.” Hiên Viên Cô Vân cúi đầu lặp lại lời nói của Nhược Khả Phi, “Như vậy, ta phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đem nàng giam cầm ở bên cạnh ta, chết cũng không rời.” Dứt lời đột nhiên một ngụm cắn bả vai Nhược Khả Phi, thanh âm ở trong cổ họng cúi đầu vang lên.
“Nàng là của ta, vĩnh viễn đều là của ta.”
Máu chậm rãi từ hàm răng của Hiên Viên Cô Vân chảy ra, bắn tung tóe trong nước, nổi lên một đóa huyết hoa diêm dúa lẳng lơ, tiếp theo tan ra trong nước không còn thấy nữa.
Nhược Khả Phi tựa như chút không cảm giác bả vai đau vẫn như bình thường, trong mắt, tất cả đều là ý cười.
“Nàng. Là. Của. Ta.” Hiên Viên Cô Vân thấp giọng lẩm bẩm, cuồng bạo tiến vào trong thân thể Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi cười lớn, cười một cách bừa bãi, nhiệt tình mà kịch liệt đáp lại hắn.
Bể to như vậy, biến thành thiên đường kích tình của hai người.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người nhẹ nhàng thở hổn hển, rời khỏi bể.
Nhìn trên vai Nhược Khả Phi vết cắn cùng vết máu ẩn hiện .Trong mắt Hiên Viên Cô Vân nổi lên hối hận cùng đau lòng.
Không nói gì thêm, hắn mặc áo choàng lại cho Nhược Khả Phi quần áo buông xuống phía dưới thân thể khỏa thân của nàng, ôm lấy Khả Phi hướng tẩm phòng đi tới.
Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm gọn ở trong lòng Hiên Viên Cô Vân, mở to hai mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt. Có cái gì đó lặng lẽ lột xác?
Trở về phòng, Hiên Viên Cô Vân không nói một tiếng giúp Nhược Khả Phi lấy thuốc tốt trị vết thương trên vai, lại lấy khăn mặt sạch tinh tế lau tóc cho nàng. Nhược Khả Phi nhìn gương đồng có thân ảnh của hai người, không tiếng động nở nụ cười.
Cảm giác này thật sự tốt lắm.
Nhược Khả Phi đứng lên, cũng lấy khăn mặt sạch, khoát lên đầu Hiên Viên Cô Vân, cũng chà chà lau lau ẩm ướt cho hắn.
Hai người cứ như vậy lau tóc cho nhau, mắt sáng quắc nhìn đối phương. Ánh mắt hai người nhìn nhau rất nồng cháy.
“Phi nhi, ta yêu nàng.” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên nói, nhưng lại giống như một lời thề sinh mệnh.
“Tiểu tử ngốc của ta, ngươi biết cái gì là: Yêu sao?” Nhược Khả Phi dùng sức lau tóc Hiên Viên Cô Vân, nhợt nhạt cười.
“Ta không biết.” Hiên Viên Cô Vân cũng nhợt nhạt nở nụ cười, “Nhưng hiện tại ta muốn nói với nàng những lời này”.
Nước mắt, đột nhiên theo khóe mắt Nhược Khả Phi rơi xuống, không có gì báo trước.
“Phi nhi!” Vẻ mặt Hiên Viên Cô Vân đầy khẩn trương nhìn đột nhiên Nhược Khả Phi thất thố, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy, có phải ta nói sai rồi cái gì ko? Vì sao nàng khóc?”
“Ta cũng không biết.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng nước mắt không hiểu sao có cái gì đó ta không thể ngăn được a .”
“Vậy không cần biết nguyên nhân.” Hiên Viên Cô Vân ôn nhu hôn gió lên khóe mắt đầy lệ của Khả Phi, “Cái gì đều không cần, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta.”
“Ừm, ta sẽ ở cạnh ngươi.” Nhược Khả Phi lặp lại, đồng ý .
Đêm này, hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ ngủ thẳng bình minh. Ngủ rất an tâm.
Sáng sớm hôm sau, Nhược Khả Phi tỉnh lại khi phát hiện nàng vẫn đang bị Hiên Viên Cô Vân chặt chẽ ôm vào trong ngực. Mà Hiên Viên Cô Vân còn chưa tỉnh.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng quay đầu, nhìn người trước mắt ngủ điềm tĩnh. Tuấn nhan trên gương mặt rất đẹp, lông mi kia thật dài làm cho nàng nhịn không được muốn bạt( nhổ, nhấc lên) đi một cây. Bộ dạng như thiên sứ, Nhược Khả Phi mỉm cười, cứ nhìn người bên gối như thế. Hồi lâu sau, chậm rãi tiến lên mặt của hắn, đem môi nhẹ nhàng hôn lên.
Đột nhiên, Khả Phi mắt mở lớn, vì Hiên Viên Cô Vân đã tỉnh, hóa bị động thành chủ động, nhiệt liệt hôn nàng. Đứa nhỏ này, sợ là đã sớm tỉnh dậy rồi. Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ ấm áp của sáng sớm dâng lên.
Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi dùng bữa sáng xong, liền ra cửa. Còn Nhược Khả Phi vẫn như cũ cùng Tiểu Vũ đến sau hoa viên cây cối âm u thưởng mát.
“Chủ tử.” Không hề báo trước, Diêm Diễm như u linh đột nhiên xuất hiện ở phía sau hai người, dọa Tiểu Vũ run một cái. Người này như thế nào một chút thanh âm cũng không có.
” Mọi sự đều làm tốt ?” Nhược Khả Phi khóe miệng cong lên có chút nhợt nhạt.
“Vâng.” Diêm Diễm mặt không chút thay đổi phun ra, không cần nói nhiều.
“Nàng đáp ứng rồi?” Nhược Khả Phi mạnh mẽ nằm lên phía trước mặt ghế, ghế nằm đột nhiên thừa nhận sức nặng bị nghiêng đi, Diêm Diễm tay hơi hơi vừa động, còn chưa có động tác, ghế nằm lại nhẹ bật ngược trở lại. Nhược Khả Phi trước sau cứ lắc lư như vậy.
“Đáp ứng rồi, nhưng là có điều kiện.” Diêm Diễm bất động thanh sắc đem tay mình trầm tĩnh lại.
“Nga? Điều kiện gì?” Nhược Khả Phi một trước một sau lắc lư, thanh âm nhẹ nhàng như hư vô mờ ảo.
“Điều kiện đó là…” Diêm Diễm thấp giọng nói.
Trong kinh thành, trong hoàng cung không ai có thể tính được điều gì xảy ra.
Mà dân gian, trong nhà kẻ có tiền cũng không thể biết được gì, người nghèo tự nhiên không nhàn rỗi để giăng đèn kết hoa, nên chung quanh là một mảng tối tăm.
Trong Cửu vương phủ, một cảnh đẹp.
Giữa bể, hơi nước đang lượn lờ. Hiên Viên Cô Vân nhắm mắt lại, tựa vào bên cạnh ao, phần da thịt bên dưới nước lại trong suốt lóe sáng, bộ ngực cường tráng mạnh mẽ, phần dưới bụng ngâm ở trong nước. Một mái tóc đen như mực, dài buông xõa xuống ở một bên vai. Ở trong hơi nước như sương mù, có một mị lực khôn cùng không tả xiết cùng dụ hoặc đầy trí mạng, Nhược Khả Phi ngồi ở bên cạnh ao, cẩn thận giúp hắn chà lưng.
Nhược Khả Phi đột nhiên cúi đầu bên tai Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng thổi khí, chọc Hiên Viên Cô Vân run rẩy, lập tức mở mắt, đưa tay ra đến sau lưng, cầm bàn tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi, nhẹ nhàng lôi kéo, Nhược Khả Phi lập tức bị kéo xuống ao, bọt nước bắn tung tóe nổi lên rất to. Ngay sau đó, đã bị Hiên Viên Cô Vân gắt gao ôm vào trong lòng.
“Chúng ta mau chóng hồi Hứa Thành, được chứ?” Hiên Viên Cô Vân xoa thân hình mềm mại trong lòng tinh tế nói.
“Hảo, ngươi muốn đi đâu ta đều đi theo.” Nhược Khả Phi vươn hai tay ôm cổ Hiên Viên Cô Vân.
“Mặt, còn đau không?” Hiên Viên Cô Vân nhìn mặt Nhược Khả Phi nơi hõm má còn có chút đỏ lên, trong ánh mắt trừ bỏ thương tiếc còn có phẫn nộ. Ả tiện nữ kia dám đụng tiểu Phi nhi của hắn, chết chưa hết tội. Nhưng “người kia” hắn bây giờ còn chưa thể động.
“Không đau, tiểu tử ngốc, hôm nay ngươi hỏi như thế này là lần thứ mấy.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng ôn nhu đem môi dán lên mặt Hiên Viên Cô Vân, chậm rãi hướng cổ trượt đi.
“Lòng ta thương nàng.” Hiên Viên Cô Vân âm điệu có chút ảm đạm trầm xuống, hắn ngay cả bảo vệ nàng đều không tốt.
“Nếu người khác muốn lấy tính mạng của ta, ngươi sẽ làm gì?” Nhược Khả Phi dùng sức hôn cổ Hiên Viên Cô Vân .
“Không ai có thể!” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên có chút bạo ngược gầm nhẹ ra tiếng.
“Có thể, rất nhiều người đều có thể ra tay lấy tính mạng của ta.” Nhược Khả Phi ôm chặt lấy Hiên Viên Cô Vân, ” Phụ hoàng của ngươi có thể, mẫu hậu của ngươi cũng có thể, Thất vương gia cũng có thể…”
“Không, không được nói!” Hiên Viên Cô Vân càng thêm dùng sức ôm Nhược Khả Phi, lực đạo to lớn, đã ôm chặt Nhược Khả Phi thở không nổi.
Nhược Khả Phi không kêu đau, như trước chậm rãi thản nhiên nói cho xong: “Những người này đều có thể tùy cơ ra tay lấy đi tính mạng của ta, ngươi hy vọng nhìn chuyện như vậy phát sinh sao?”
“Không! Không! !” Hiên Viên Cô Vân như tiểu dã thú bị thương, tựa đầu tựa vào trên vai Nhược Khả Phi, có cái gì trừ bỏ nước trong bồn tắm còn có chất lỏng đọng ở trên vai Nhược Khả Phi.
“Vậy ngươi cần phải làm mình mạnh mẽ hơn, mạnh đủ để bảo vệ những gì ngươi trân quý nhất, khi cần thiết thì không từ một thủ đoạn.” Thanh âm Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lại tràn ngập dụ hoặc, “Ta sẽ vẫn ở mãi bên cạnh ngươi, thẳng đến khi chúng ta chết.”
“Thẳng cho đến khi chúng ta đều chết đi.” Hiên Viên Cô Vân cúi đầu lặp lại lời nói của Nhược Khả Phi, “Như vậy, ta phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đem nàng giam cầm ở bên cạnh ta, chết cũng không rời.” Dứt lời đột nhiên một ngụm cắn bả vai Nhược Khả Phi, thanh âm ở trong cổ họng cúi đầu vang lên.
“Nàng là của ta, vĩnh viễn đều là của ta.”
Máu chậm rãi từ hàm răng của Hiên Viên Cô Vân chảy ra, bắn tung tóe trong nước, nổi lên một đóa huyết hoa diêm dúa lẳng lơ, tiếp theo tan ra trong nước không còn thấy nữa.
Nhược Khả Phi tựa như chút không cảm giác bả vai đau vẫn như bình thường, trong mắt, tất cả đều là ý cười.
“Nàng. Là. Của. Ta.” Hiên Viên Cô Vân thấp giọng lẩm bẩm, cuồng bạo tiến vào trong thân thể Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi cười lớn, cười một cách bừa bãi, nhiệt tình mà kịch liệt đáp lại hắn.
Bể to như vậy, biến thành thiên đường kích tình của hai người.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người nhẹ nhàng thở hổn hển, rời khỏi bể.
Nhìn trên vai Nhược Khả Phi vết cắn cùng vết máu ẩn hiện .Trong mắt Hiên Viên Cô Vân nổi lên hối hận cùng đau lòng.
Không nói gì thêm, hắn mặc áo choàng lại cho Nhược Khả Phi quần áo buông xuống phía dưới thân thể khỏa thân của nàng, ôm lấy Khả Phi hướng tẩm phòng đi tới.
Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm gọn ở trong lòng Hiên Viên Cô Vân, mở to hai mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt. Có cái gì đó lặng lẽ lột xác?
Trở về phòng, Hiên Viên Cô Vân không nói một tiếng giúp Nhược Khả Phi lấy thuốc tốt trị vết thương trên vai, lại lấy khăn mặt sạch tinh tế lau tóc cho nàng. Nhược Khả Phi nhìn gương đồng có thân ảnh của hai người, không tiếng động nở nụ cười.
Cảm giác này thật sự tốt lắm.
Nhược Khả Phi đứng lên, cũng lấy khăn mặt sạch, khoát lên đầu Hiên Viên Cô Vân, cũng chà chà lau lau ẩm ướt cho hắn.
Hai người cứ như vậy lau tóc cho nhau, mắt sáng quắc nhìn đối phương. Ánh mắt hai người nhìn nhau rất nồng cháy.
“Phi nhi, ta yêu nàng.” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên nói, nhưng lại giống như một lời thề sinh mệnh.
“Tiểu tử ngốc của ta, ngươi biết cái gì là: Yêu sao?” Nhược Khả Phi dùng sức lau tóc Hiên Viên Cô Vân, nhợt nhạt cười.
“Ta không biết.” Hiên Viên Cô Vân cũng nhợt nhạt nở nụ cười, “Nhưng hiện tại ta muốn nói với nàng những lời này”.
Nước mắt, đột nhiên theo khóe mắt Nhược Khả Phi rơi xuống, không có gì báo trước.
“Phi nhi!” Vẻ mặt Hiên Viên Cô Vân đầy khẩn trương nhìn đột nhiên Nhược Khả Phi thất thố, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy, có phải ta nói sai rồi cái gì ko? Vì sao nàng khóc?”
“Ta cũng không biết.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng nước mắt không hiểu sao có cái gì đó ta không thể ngăn được a .”
“Vậy không cần biết nguyên nhân.” Hiên Viên Cô Vân ôn nhu hôn gió lên khóe mắt đầy lệ của Khả Phi, “Cái gì đều không cần, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta.”
“Ừm, ta sẽ ở cạnh ngươi.” Nhược Khả Phi lặp lại, đồng ý .
Đêm này, hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ ngủ thẳng bình minh. Ngủ rất an tâm.
Sáng sớm hôm sau, Nhược Khả Phi tỉnh lại khi phát hiện nàng vẫn đang bị Hiên Viên Cô Vân chặt chẽ ôm vào trong ngực. Mà Hiên Viên Cô Vân còn chưa tỉnh.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng quay đầu, nhìn người trước mắt ngủ điềm tĩnh. Tuấn nhan trên gương mặt rất đẹp, lông mi kia thật dài làm cho nàng nhịn không được muốn bạt( nhổ, nhấc lên) đi một cây. Bộ dạng như thiên sứ, Nhược Khả Phi mỉm cười, cứ nhìn người bên gối như thế. Hồi lâu sau, chậm rãi tiến lên mặt của hắn, đem môi nhẹ nhàng hôn lên.
Đột nhiên, Khả Phi mắt mở lớn, vì Hiên Viên Cô Vân đã tỉnh, hóa bị động thành chủ động, nhiệt liệt hôn nàng. Đứa nhỏ này, sợ là đã sớm tỉnh dậy rồi. Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ ấm áp của sáng sớm dâng lên.
Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi dùng bữa sáng xong, liền ra cửa. Còn Nhược Khả Phi vẫn như cũ cùng Tiểu Vũ đến sau hoa viên cây cối âm u thưởng mát.
“Chủ tử.” Không hề báo trước, Diêm Diễm như u linh đột nhiên xuất hiện ở phía sau hai người, dọa Tiểu Vũ run một cái. Người này như thế nào một chút thanh âm cũng không có.
” Mọi sự đều làm tốt ?” Nhược Khả Phi khóe miệng cong lên có chút nhợt nhạt.
“Vâng.” Diêm Diễm mặt không chút thay đổi phun ra, không cần nói nhiều.
“Nàng đáp ứng rồi?” Nhược Khả Phi mạnh mẽ nằm lên phía trước mặt ghế, ghế nằm đột nhiên thừa nhận sức nặng bị nghiêng đi, Diêm Diễm tay hơi hơi vừa động, còn chưa có động tác, ghế nằm lại nhẹ bật ngược trở lại. Nhược Khả Phi trước sau cứ lắc lư như vậy.
“Đáp ứng rồi, nhưng là có điều kiện.” Diêm Diễm bất động thanh sắc đem tay mình trầm tĩnh lại.
“Nga? Điều kiện gì?” Nhược Khả Phi một trước một sau lắc lư, thanh âm nhẹ nhàng như hư vô mờ ảo.
“Điều kiện đó là…” Diêm Diễm thấp giọng nói.
/121
|