Gió lạnh gào thét lạnh lùng như đao. Sát khí âm thầm tràn ngập bốn bề. Cuộc chiến giằng co đã lâu, lúc này đã đến thời điểm quyết định. Giữa chiến trường, Dao Quang và Thiên Tàm im lặng nhìn nhau, không khí có phần khẩn trương.
Thiên Tàm lão tổ và Tân Nguyệt lại mạnh yếu thấy rõ, tình thế nghiêng hẳn về một bên. Ở bên ngoài, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết mấy người tâm lý khẩn trương, khi phát hiện tình hình không ổn thì nhịn không được nhỏ giọng bàn luận.
- Tân Nguyệt gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp!
Lòng đầy lo lắng, Giang Thanh Tuyết là người đầu tiên cất tiếng. Vũ Điệp vẻ mặt cũng âu sầu, cau mày nói:
- Với tu vi của chúng ta, sợ là hỗ trợ có được gì hay không?
Hoa Hồng lạnh lẽo trả lời:
- Cho dù là thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ ra biện pháp.
Mẫu Đơn vẻ mặt phức tạp, nhìn Tân Nguyệt thần sắc trấn tĩnh, khẽ bảo:
- Mọi người không nên kích động. Tình hình Tân Nguyệt có chút kỳ lạ.
Giang Thanh Tuyết vội vàng hỏi lại:
- Kỳ lạ thế nào? Chắc là nguy hiểm.
Mẫu Đơn nhắc nhở:
- Mọi người hãy để ý đến thần thái của Tân Nguyệt, hoàn toàn không có kinh hoàng và bất an.
Vũ Điệp nghi hoặc nói:
- Sợ đây chính là hiện tượng giả tạo do Thiên Tàm lão tổ tạo ra.
Hoa Hồng kinh ngạc nói:
- Cô nương nói là Tân Nguyệt đã hoàn toàn chìm vào chỗ khốn nạn rồi, ngay cả thần thái biểu tình cũng bị đóng băng rồi!
Vũ Điệp gật đầu trả lời:
- Ta đúng là đang nghĩ như vậy.
Giang Thanh Tuyết vội vàng nói:
- Như vậy chẳng phải càng thêm khó khăn sao?
Mẫu Đơn an ủi:
- Bình tĩnh lại một chút, Tân Nguyệt cho dù có nguy hiểm, chúng ta cũng không thể nào tự rối loạn trận cước được. Hơn nữa, ánh mắt Tân Nguyệt vô cùng bình tĩnh, chắc tình hình đối mắt đã sớm có dự tính.
Hoa Hồng nói:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mẫu Đơn giải thích:
- Ta nói chuyện này là muốn nhắc nhở mọi người không cần phải hoảng sợ. Hoàn cảnh Tân Nguyệt chắc không có gì xấu như trong tưởng tượng.
Giang Thanh Tuyết bán tín bán nghi nói:
- Tân Nguyệt thật sự không gặp nguy hiểm chứ?
Mẫu Đơn đáp:
- Ít ra hiện nay còn có hy vọng phản kích.
Vũ Điệp khẽ bảo:
- Chúng ta có thể làm gì được đây.
Hoa Hồng trả lời:
- Yên lặng theo dõi tình hình.
Mẫu Đơn nói:
- Bảo vệ cho Thiên Lân chính là mục tiêu cao cả nhất của chúng ta, còn những chuyện khác thì chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi.
Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết nghe vậy bật cười khổ. Cả hai cùng tập trung chú ý về lại Thiên Lân.
Giữa chiến trường, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt âm lạnh, nở nụ cười mỉm. Mắt lão đang lấp lánh một loại ánh sáng âm u, bắt chặt lấy cặp mắt của Tân Nguyệt, khống chế ý thức của nàng. Quanh người, một luồng sức mạnh vô hình đang nhanh chóng tích lũy, khống chế khu vực quanh mình, trong yên lặng vô cùng sinh ra một loại sức mạnh căng kéo âm thầm tiến đến gần Tân Nguyệt. Đã đoạt được tiên cơ, lại thêm thực lực cực mạnh của Thiên Tàm lão tổ, phối hợp thêm ưu điểm của bản thân, Thiên Tàm lão tổ không cho Tân Nguyệt bất kỳ cơ hội phản kích nào cả, lão bắt đầu đã thể hiện uy phong.
Tân Nguyệt tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dùng tĩnh chế động, áp dụng phương thức kẻ yếu hơn để chống lại. Hiểu rõ thực lực địch nhân rồi mà sử dụng phương pháp này thì có vẻ ngu xuẩn, nhưng trên thực tế lại có phần cao minh. Trước hết, Tân Nguyệt biết Thiên Tàm lão tổ thực lực kinh người. Trong trường hợp chưa hiểu được chi tiết về địch nhân mà mạnh mẽ liều mạng, chỉ gặp phải công kích mãnh liệt của Thiên Tàm lão tổ. Thứ đến, mạnh tấn công yếu phòng thủ là điều tất nhiên. Nếu Tân Nguyệt tập trung sức mạnh vào công kích, phòng ngự của nàng tất nhiên sẽ bạc nhược. Trong trường hợp nàng đấu thẳng không lại Thiên Tàm lão tổ, bản thân bị thương thì tất yếu sẽ nghiêm trọng vô cùng. Thứ ba, sự trầm mặc của Tân Nguyệt dùng chống đỡ có thể tạo nên sự tự phụ đắc ý của Thiên Tàm lão tổ, từ đây tạo nên một loại ảo giác cho lão, cho là Tân Nguyệt thực lực bình thường, như vậy sẽ giảm yếu thế công kích, cường độ thế công cũng theo tâm thái mà có phần hạ xuống nhiều. Như vậy, Tân Nguyệt tuy mất đi tiên cơ, lại thu được kết quả khác tương ứng, áp lực bản thân phải chịu cũng tương đối nhẹ nhàng. Thứ tư, Tân Nguyệt trong tình trạng như vậy, có được đủ thời gian thu thế chuẩn bị, sau khi đã hiểu được đại khái thực lực của địch nhân rồi mới đưa ra phản ứng tương ứng, hoặc là phòng ngự toàn lực, hoặc là ra sức phản kích.
Đối với suy nghĩ trong lòng của Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ thực ra cũng có thể suy đoán một số. Nhưng Thiên Tàm lão tổ tự phụ hơn người, thực lực hoàn toàn vượt hẳn Thiên Tàm, vì thế hoàn toàn không coi Tân Nguyệt vào đâu, ngược lại còn có lòng mong đợi mấy phần.
Ba ngàn năm phong ấn, Thiên Tàm lão tổ tái hiện nhân gian, suy nghĩ trong lòng phức tạp mà lại mâu thuẫn, ngay cả bản thân lão cũng không rõ ràng, người thường hoàn toàn không thể phỏng đoán được. Hiện nay, đối mặt với Tân Nguyệt đệ tử của Đằng Long cốc, Thiên Tàm lão tổ hận không thể một chưởng giết chết nàng, lại cũng nghĩ từ từ hành hạ nàng để phát tiết cừu hận của bản thân trong nhiều năm qua. Loại mâu thuẫn tâm lý phức tạp phản ánh đầy đủ sự bất cam và phẫn hận của Thiên Tàm lão tổ, cùng với sự bất mãn vô cùng với vận mạng bản thân. Căn cứ vào nguyên nhân này, Thiên Tàm lão tổ đem lửa giận đổ hết lên đầu của Tân Nguyệt, một khi ra tay sẽ hung hăng tàn độc, trực tiếp đóng băng thân thể Tân Nguyệt, khiến nàng mất đi cơ hội phản kích.
Đồng thời, Thiên Tàm lão tổ lợi dụng tinh thần dị lực trong não đặc biệt của tộc Thiên Tàm, tiến hành xâm nhập vào đại não của Tân Nguyệt, ý đồ phá hủy hoặc khống chế trung khu thần kinh đại não của nàng, từ đó triệt để hủy diệt Tân Nguyệt. Đối với công kích niệm lực của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt trong tình trạng thân thể không thể nhích động, phải chọn lựa hết sức phòng ngự, dùng Thiên Ly thần kiếm làm vũ khí, vững vàng thủ giữ các đường vào trung khu đại não, chính diện giao tranh với sức mạnh ý niệm của Thiên Tàm lão tổ.
Loại tình hình này, Thiên Tàm lão tổ trước đây có biết đại khái, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến, vì lão cho là dù Tân Nguyệt có được sự hỗ trợ của thần kiếm, tuyệt đối cũng khó mà chóng được thế công mạnh mẽ của bản thân. Nhưng chuyện đời luôn không phải theo như ý người. Thiên Tàm lão tổ tuy dễ dàng đóng băng thân thể của Tân Nguyệt, niệm lực xâm nhập được đại não của Tân Nguyệt, nhưng kết quả lại có phần quái dị.
Cái gì gọi là quái dị? Chuyện này phải giải thích từ hai phương diện.
Thứ nhất, tinh thần niệm lực của Thiên Tàm lão tổ đúng là xâm nhập được đại não thần kinh của Tân Nguyệt, tạo thành uy hiếp nhất định đối với ý thức của Tân Nguyệt. Thứ hai, loại uy hiếp này khi gặp phải phản kích của Thiên Ly thần kiếm đã nhanh chóng hạ thấp, nhưng lại hoàn toàn không biến mất. Vì thế, uy hiếp của Thiên Tàm lão tổ đối với Tân Nguyệt vẫn tồn tại như cũ. Nhưng Thiên Tàm lão tổ lại không làm gì được Tân Nguyệt, hai bên hình thành một cục diện giằng co, tình hình nhất thời tỏ ra mờ mịt không rõ ràng.
Cũng lúc đó, không khí giữa Thiên Tàm và Dao Quang có phần quỷ bí. Hai bên đều thu thế chờ đợi phát động, tiến vào thời khắc quan trọng nhất. Đột nhiên, một tiếng gầm nhẹ do Bát Bảo phát ra vang lên làm hai người thức tỉnh. Cả hai cùng hét to một tiếng, ai nấy xuất chiêu công kích.
- Đến đây, trước hết hãy thử một chưởng này của ta.
Trong tiếng cười lạnh, Dao Quang bắn mình đến hệt như chim ưng chụp thỏ, hai chưởng đẩy ra biến thành đen ngòm cùng với cột sáng lấp lánh ánh đen nối thẳng đến đỉnh đầu của Thiên Tàm.
Thiên Tàm lão tổ và Tân Nguyệt lại mạnh yếu thấy rõ, tình thế nghiêng hẳn về một bên. Ở bên ngoài, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết mấy người tâm lý khẩn trương, khi phát hiện tình hình không ổn thì nhịn không được nhỏ giọng bàn luận.
- Tân Nguyệt gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp!
Lòng đầy lo lắng, Giang Thanh Tuyết là người đầu tiên cất tiếng. Vũ Điệp vẻ mặt cũng âu sầu, cau mày nói:
- Với tu vi của chúng ta, sợ là hỗ trợ có được gì hay không?
Hoa Hồng lạnh lẽo trả lời:
- Cho dù là thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ ra biện pháp.
Mẫu Đơn vẻ mặt phức tạp, nhìn Tân Nguyệt thần sắc trấn tĩnh, khẽ bảo:
- Mọi người không nên kích động. Tình hình Tân Nguyệt có chút kỳ lạ.
Giang Thanh Tuyết vội vàng hỏi lại:
- Kỳ lạ thế nào? Chắc là nguy hiểm.
Mẫu Đơn nhắc nhở:
- Mọi người hãy để ý đến thần thái của Tân Nguyệt, hoàn toàn không có kinh hoàng và bất an.
Vũ Điệp nghi hoặc nói:
- Sợ đây chính là hiện tượng giả tạo do Thiên Tàm lão tổ tạo ra.
Hoa Hồng kinh ngạc nói:
- Cô nương nói là Tân Nguyệt đã hoàn toàn chìm vào chỗ khốn nạn rồi, ngay cả thần thái biểu tình cũng bị đóng băng rồi!
Vũ Điệp gật đầu trả lời:
- Ta đúng là đang nghĩ như vậy.
Giang Thanh Tuyết vội vàng nói:
- Như vậy chẳng phải càng thêm khó khăn sao?
Mẫu Đơn an ủi:
- Bình tĩnh lại một chút, Tân Nguyệt cho dù có nguy hiểm, chúng ta cũng không thể nào tự rối loạn trận cước được. Hơn nữa, ánh mắt Tân Nguyệt vô cùng bình tĩnh, chắc tình hình đối mắt đã sớm có dự tính.
Hoa Hồng nói:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mẫu Đơn giải thích:
- Ta nói chuyện này là muốn nhắc nhở mọi người không cần phải hoảng sợ. Hoàn cảnh Tân Nguyệt chắc không có gì xấu như trong tưởng tượng.
Giang Thanh Tuyết bán tín bán nghi nói:
- Tân Nguyệt thật sự không gặp nguy hiểm chứ?
Mẫu Đơn đáp:
- Ít ra hiện nay còn có hy vọng phản kích.
Vũ Điệp khẽ bảo:
- Chúng ta có thể làm gì được đây.
Hoa Hồng trả lời:
- Yên lặng theo dõi tình hình.
Mẫu Đơn nói:
- Bảo vệ cho Thiên Lân chính là mục tiêu cao cả nhất của chúng ta, còn những chuyện khác thì chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi.
Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết nghe vậy bật cười khổ. Cả hai cùng tập trung chú ý về lại Thiên Lân.
Giữa chiến trường, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt âm lạnh, nở nụ cười mỉm. Mắt lão đang lấp lánh một loại ánh sáng âm u, bắt chặt lấy cặp mắt của Tân Nguyệt, khống chế ý thức của nàng. Quanh người, một luồng sức mạnh vô hình đang nhanh chóng tích lũy, khống chế khu vực quanh mình, trong yên lặng vô cùng sinh ra một loại sức mạnh căng kéo âm thầm tiến đến gần Tân Nguyệt. Đã đoạt được tiên cơ, lại thêm thực lực cực mạnh của Thiên Tàm lão tổ, phối hợp thêm ưu điểm của bản thân, Thiên Tàm lão tổ không cho Tân Nguyệt bất kỳ cơ hội phản kích nào cả, lão bắt đầu đã thể hiện uy phong.
Tân Nguyệt tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dùng tĩnh chế động, áp dụng phương thức kẻ yếu hơn để chống lại. Hiểu rõ thực lực địch nhân rồi mà sử dụng phương pháp này thì có vẻ ngu xuẩn, nhưng trên thực tế lại có phần cao minh. Trước hết, Tân Nguyệt biết Thiên Tàm lão tổ thực lực kinh người. Trong trường hợp chưa hiểu được chi tiết về địch nhân mà mạnh mẽ liều mạng, chỉ gặp phải công kích mãnh liệt của Thiên Tàm lão tổ. Thứ đến, mạnh tấn công yếu phòng thủ là điều tất nhiên. Nếu Tân Nguyệt tập trung sức mạnh vào công kích, phòng ngự của nàng tất nhiên sẽ bạc nhược. Trong trường hợp nàng đấu thẳng không lại Thiên Tàm lão tổ, bản thân bị thương thì tất yếu sẽ nghiêm trọng vô cùng. Thứ ba, sự trầm mặc của Tân Nguyệt dùng chống đỡ có thể tạo nên sự tự phụ đắc ý của Thiên Tàm lão tổ, từ đây tạo nên một loại ảo giác cho lão, cho là Tân Nguyệt thực lực bình thường, như vậy sẽ giảm yếu thế công kích, cường độ thế công cũng theo tâm thái mà có phần hạ xuống nhiều. Như vậy, Tân Nguyệt tuy mất đi tiên cơ, lại thu được kết quả khác tương ứng, áp lực bản thân phải chịu cũng tương đối nhẹ nhàng. Thứ tư, Tân Nguyệt trong tình trạng như vậy, có được đủ thời gian thu thế chuẩn bị, sau khi đã hiểu được đại khái thực lực của địch nhân rồi mới đưa ra phản ứng tương ứng, hoặc là phòng ngự toàn lực, hoặc là ra sức phản kích.
Đối với suy nghĩ trong lòng của Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ thực ra cũng có thể suy đoán một số. Nhưng Thiên Tàm lão tổ tự phụ hơn người, thực lực hoàn toàn vượt hẳn Thiên Tàm, vì thế hoàn toàn không coi Tân Nguyệt vào đâu, ngược lại còn có lòng mong đợi mấy phần.
Ba ngàn năm phong ấn, Thiên Tàm lão tổ tái hiện nhân gian, suy nghĩ trong lòng phức tạp mà lại mâu thuẫn, ngay cả bản thân lão cũng không rõ ràng, người thường hoàn toàn không thể phỏng đoán được. Hiện nay, đối mặt với Tân Nguyệt đệ tử của Đằng Long cốc, Thiên Tàm lão tổ hận không thể một chưởng giết chết nàng, lại cũng nghĩ từ từ hành hạ nàng để phát tiết cừu hận của bản thân trong nhiều năm qua. Loại mâu thuẫn tâm lý phức tạp phản ánh đầy đủ sự bất cam và phẫn hận của Thiên Tàm lão tổ, cùng với sự bất mãn vô cùng với vận mạng bản thân. Căn cứ vào nguyên nhân này, Thiên Tàm lão tổ đem lửa giận đổ hết lên đầu của Tân Nguyệt, một khi ra tay sẽ hung hăng tàn độc, trực tiếp đóng băng thân thể Tân Nguyệt, khiến nàng mất đi cơ hội phản kích.
Đồng thời, Thiên Tàm lão tổ lợi dụng tinh thần dị lực trong não đặc biệt của tộc Thiên Tàm, tiến hành xâm nhập vào đại não của Tân Nguyệt, ý đồ phá hủy hoặc khống chế trung khu thần kinh đại não của nàng, từ đó triệt để hủy diệt Tân Nguyệt. Đối với công kích niệm lực của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt trong tình trạng thân thể không thể nhích động, phải chọn lựa hết sức phòng ngự, dùng Thiên Ly thần kiếm làm vũ khí, vững vàng thủ giữ các đường vào trung khu đại não, chính diện giao tranh với sức mạnh ý niệm của Thiên Tàm lão tổ.
Loại tình hình này, Thiên Tàm lão tổ trước đây có biết đại khái, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến, vì lão cho là dù Tân Nguyệt có được sự hỗ trợ của thần kiếm, tuyệt đối cũng khó mà chóng được thế công mạnh mẽ của bản thân. Nhưng chuyện đời luôn không phải theo như ý người. Thiên Tàm lão tổ tuy dễ dàng đóng băng thân thể của Tân Nguyệt, niệm lực xâm nhập được đại não của Tân Nguyệt, nhưng kết quả lại có phần quái dị.
Cái gì gọi là quái dị? Chuyện này phải giải thích từ hai phương diện.
Thứ nhất, tinh thần niệm lực của Thiên Tàm lão tổ đúng là xâm nhập được đại não thần kinh của Tân Nguyệt, tạo thành uy hiếp nhất định đối với ý thức của Tân Nguyệt. Thứ hai, loại uy hiếp này khi gặp phải phản kích của Thiên Ly thần kiếm đã nhanh chóng hạ thấp, nhưng lại hoàn toàn không biến mất. Vì thế, uy hiếp của Thiên Tàm lão tổ đối với Tân Nguyệt vẫn tồn tại như cũ. Nhưng Thiên Tàm lão tổ lại không làm gì được Tân Nguyệt, hai bên hình thành một cục diện giằng co, tình hình nhất thời tỏ ra mờ mịt không rõ ràng.
Cũng lúc đó, không khí giữa Thiên Tàm và Dao Quang có phần quỷ bí. Hai bên đều thu thế chờ đợi phát động, tiến vào thời khắc quan trọng nhất. Đột nhiên, một tiếng gầm nhẹ do Bát Bảo phát ra vang lên làm hai người thức tỉnh. Cả hai cùng hét to một tiếng, ai nấy xuất chiêu công kích.
- Đến đây, trước hết hãy thử một chưởng này của ta.
Trong tiếng cười lạnh, Dao Quang bắn mình đến hệt như chim ưng chụp thỏ, hai chưởng đẩy ra biến thành đen ngòm cùng với cột sáng lấp lánh ánh đen nối thẳng đến đỉnh đầu của Thiên Tàm.
/1040
|