- Cung chủ, chính là nơi này rồi.
Nhìn thung lũng dưới chân, Tứ hộ pháp phụ trách dẫn đường lập tức dừng lại, khẽ nói với Thiên Ngô thần tướng và năm đại hộ pháp.
Quan sát thung lũng dưới chân, Thiên Ngô thần tướng trong mắt toát ra ánh sáng nghi hoặc. Thung lũng này diện tích cũng không nhỏ, trong đó có một cái hồ nước không lớn không nhỏ, hệt như bằng ngọc bích khắc vào trên thảm thực vật xanh mướt. Hồ nước bốn bề có xây dựng một lượng lớn nhà dân, chủ yếu tập trung lại. Ở nơi xa xa cũng có một số căn nhà, nhưng số lượng tương đối ít. Ở phía Bắc của thung lũng, vượt qua một ngọn núi cao là một khe sâu nữa, diện tích không lớn nhưng trong khe núi này có đá lạ dựng đứng, cây cỏ không mọc, mơ hồ toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo. Từ giữa không trung nhìn xuống nơi này, khe núi ở giữa những dãy núi có phần đột ngột, cảm giác hơi là lạ.
Thôi không quan sát nữa, Thiên Ngô thần tướng nói với Tứ hộ pháp:
- Ngươi xác định chính là thung lũng này mà không phải là khe sâu ở phía Bắc sao?
Tứ hộ pháp khẳng định:
- Khe sâu kia thuộc hạ đã từng tra xét cẩn thận qua, trong khe có ba cái huyệt động sâu vài trăm trượng, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện được có gì khác thường. Ngược lại ở trong thung lũng này, xem ra có ẩn chứa bí ẩn nào đó khiến cho thuộc hạ không dám kết luận vội vàng.
Bên cạnh, Tam hộ pháp xen vào:
- Cái khe sâu ở phía Bắc đó thuộc hạ cũng đã từng quan sát qua rồi, đúng là không có phát hiện được hiện tượng khác thường nào cả.
Đại hộ pháp nói:
- Nếu như Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp đều nói khe núi sâu kia không có bất kỳ điều gì khác thường, chúng ta hãy trực tiếp điều tra thung lũng này là được rồi.
Thiên Ngô thần tướng trầm ngâm rất lâu, lắc đầu đáp:
- Ta thấy khe núi kia có phần kỳ quái, vô cùng khả nghi.
Lục hộ pháp nói:
- Chi bằng chúng ta phân binh hai đường, dù sao cũng chỉ cách qua một ngọn núi mà thôi.
Nhị hộ pháp cũng tán đồng:
- Đề nghị này không tồi, chúng ta có thể một công đôi việc.
Đại hộ pháp nhìn Thiên Ngô thần tướng cất tiếng hỏi:
- Cung chủ, cung chủ thấy thế nào?
Thiên Ngô thần tướng trầm ngâm rồi đáp:
- Kiến nghị này rất tốt, phía khe sâu đó ta tự mình đi xem thế nào.
Tam hộ pháp nói:
- Bên đó có ba cái huyệt động, cung chủ không ngại thì dẫn theo hai người đi cùng, cũng để tranh thủ thêm thời gian.
Thiên Ngô thần tướng cũng thấy đúng, gật đầu nói:
- Cũng được, thế thì ta dẫn Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp qua nơi đó, nơi này giao cho các ngươi xử lý, tận khả năng tra xét cẩn thận một chút.
Đại hộ pháp cười nói:
- Cung chủ yên tâm, chúng thuộc hạ thà rằng giết lầm cũng tuyệt đối không bỏ qua cho.
Thiên Ngô thần tướng nghe vậy sửng mình, ánh mắt quét qua bốn vị hộ pháp, trầm giọng nói:
- Không được làm quá.
Tứ hộ pháp cười ha hả đáp:
- Cung chủ không cần phải lo lắng, chúng thuộc hạ tự có cân nhắc.
Thiên Ngô thần tướng cũng không để ý lắm, lập tức dẫn Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp rời đi liền.
Đưa mắt tiễn ba người rời đi rồi, Nhị hộ pháp nói:
- Chúng ta cũng xuống thôi.
Tứ hộ pháp cười tà dị nói:
- Không gấp, đợi cung chủ đi xa xa đã, chúng ta mới xuống cũng được.
Tam hộ pháp nói:
- Tính tình của cung chủ không giống với chúng ta, nếu như chọc giận ông ta, chỉ sợ cũng không tốt lành gì cả.
Tứ hộ pháp hừ giọng nói:
- Chúng ta ở trong Ngũ Sắc Thiên Vực đã bị uất khí nhiều năm rồi, hiện nay quay lại nhân gian hãy làm cho hả cơn tức giận này, có gì quá đáng lắm không?
Đại hộ pháp quát lên:
- Được rồi, có đáng gì phải sợ chuyện làm tổn thương mấy phàm phu tục tử này, mọi người thấy việc cứ làm, không cần phải cố gắng hạn chế bản thân mình.
Nhị hộ pháp nói:
- Cũng được, điều này cũng không có gì sai với Ngũ Sắc Thiên Vực, oán hận nhiều năm phát tiết ra ngoài cũng là chuyện tốt. Đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta xuống thôi.
Dứt lời, Nhị hộ pháp thống lĩnh đi đầu tiên, Đại hộ pháp, Tam hộ pháp cùng với Tứ hộ pháp theo sát phía sau cùng nhắm thẳng vào hồ nước ở giữa trung ương của thung lũng. Lúc này chính là đang giờ mặt trời mọc buổi sáng, trong thung lũng khói bếp bổi lên, mọi người bá tánh đang vội vàng chuẩn bị bữa ăn sáng, nghênh tiếp một ngày mới đang đến.
Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Thiên Ngô thần tướng quan sát tình hình chung quanh, phát hiện trong này tử khí nặng nề, gió âm lạnh thổi khắp chốn. Hai bên khe núi chính là đá nham thạch, bên trái bên phải đều có một huyệt động u ám, thỉnh thoảng truyền lại tiếng gió đất rít vù vù.
Thuận theo vách đá hạ thẳng xuống dưới, đến tận đầu kia của khe núi, chính là nơi hai vách đá giao lại với nhau, ở đó cũng có một huyệt động nhưng lại yên lặng vô cùng.
Nhìn quanh một vòng, Ngũ hộ pháp đề xuất góc nhìn của bản thân mình.
- Nơi này có phần quỷ bí, ba huyệt động này nằm ở phương vị có phần kì quặc.
Lục hộ pháp cau chặt mày lại, khẽ lẩm bẩm:
- Nơi này khiến cho người ta phải bất an, dường như ẩn chứa thứ gì đó, nhưng ta lại không tra ra bất kỳ thứ gì khác thường cả.
Thiên Ngô thần tướng ánh mắt quái dị, khẽ giọng nói:
- Ngươi tra không ra có liên quan rất lớn đến pháp quyết mà ngươi tu luyện, khí tức nơi này rất thần bí, cũng không phải bất kỳ người nào cũng có thể cảm ứng được.
Lục hộ pháp kinh ngạc nói:
- Cung chủ, lẽ nào người có thể cảm ứng được một số biến hóa nào đó ở nơi này?
Thiên Ngô thần tướng liếc hai vị hộ pháp, không khẳng định gì cả mà nói:
- Đi thôi, chúng ta trước tiên đến huyệt động bên trái để xem thử thế nào, sau đó mới đi đến huyệt động bên phải, các ngươi nhớ kỹ phải theo sát ta là được rồi.
Chầm chậm bước lên, Thiên Ngô thần tướng đi thẳng đến huyệt động bên trái.
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp theo sát phía sau, rất nhanh chóng tiến vào trong động.
Đây là một huyệt động rất thâm sâu, lại uốn lượn quanh co. Thiên Ngô thần tướng dẫn hai vị hộ pháp thâm nhập thẳng vào trong, qua một lúc rồi mới đi đến được đáy động. Trên đường đi, ba người không hề có bất kỳ phát hiện chuyện khác thường nào cả, ngoài việc không khí trong động có phần trầm buồn, tất cả đều rất bình thường.
Đứng ở tận đầu của huyệt động, Thiên Ngô thần tướng nhìn vách đá trước mắt, trong mắt toát ra mấy phần nghi hoặc, dường như gặp phải chuyện gì đó mà không giải đáp được.
Lục hộ pháp tiến lên gõ vào trong vách đá, âm thanh trầm trầm vang lên như đáp lại.
- Cung chủ, phía sau là đá thật sự, xem ra không có gì khác lạ cả.
Thiên Ngô thần tướng không hề phản đối, điềm nhiên đáp lại:
- Đi thôi, đi qua huyệt động bên phải xem thế nào.
Nói rồi y quay người đi ra ngoài, ba người nhanh chóng ra khỏi cửa động, đi thẳng đến huyệt động bên tay phải.
Lần này, ba người cũng vẫn vậy, không hề phát hiện bất kỳ chuyện gì khác thường cả, cả ba ở lại trong động một lúc, rồi thất vọng quay ra ngoài khe núi.
Nhìn huyệt động cuối cùng trước mắt mình, Ngũ hộ pháp nói:
- Cung chủ, người thấy có còn cần phải đi đến đó chăng?
Lục hộ pháp nói:
- Hai hộ pháp kia dường như cũng đã từng nói qua rồi, bọn họ chắc chắn cũng đã đi vào rồi nhưng lại không hề phát hiện được chút gì.
Thiên Ngô thần tướng hừ lạnh nói:
- Ta không phải là bọn họ.
Nói rồi cất bước tiến lên, Thiên Ngô thần tướng liền đi vào trong liền.
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp đưa mắt cho nhau, hai người không nói gì cả yên lặng theo sau đi vào bên trong động.
Mới ban đầu, ba người cũng giống hệt như trước đây, hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ sự khác thường nào cả. Điều này khiến cho cả ba không khỏi thất vọng, cho là thật sự mọi thứ đã kết thúc. Nhưng đúng lúc đó ở trong nơi thâm sâu đến chừng một trăm năm mươi trượng của huyệt động, Thiên Ngô thần tướng đang đi thẳng tới trước đột nhiên dừng lại, ngừng hẳn không tiến lên.
Lục hộ pháp thấy vậy hiếu kỳ lên tiếng:
- Cung chủ, có phải phát hiện được gì không vậy?
Thiên Ngô thần tướng khép hờ hai mắt lại lắng nghe, một lúc sau mới trả lời:
- Các ngươi có nghe thấy được thanh âm nào chăng?
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp nghe vậy sửng người, cùng đồng thời dụng tâm lắng nghe rất lâu, cứ mãi lắc đầu nói:
- Không hề, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.
Thiên Ngô thần tướng khẽ cau mày lại, không nói tiếng nào tiếp tục tiến lên, hai vị hộ pháp vội vàng theo sát phía sau.
Giây lát sau, ba người lại tiến lên được ước chừng ba mươi trượng, Thiên Ngô thần tướng lại dừng hẳn, hỏi tiếp:
- Bây giờ thì sao?
Lục hộ pháp đáp:
- Vẫn không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.
Ngũ hộ pháp nói:
- Thuộc hạ cũng vậy.
Thiên Ngô thần tướng quay đầu lại nhìn hai người, thấy ánh mắt hai người thẳng thắn, trong lòng có phần kinh ngạc, trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng dặn dò:
- Hai người các ngươi canh giữ nơi này, không cho bất kỳ người nào đi vào trong, cũng không để cho ai được tự tiện ra ngoài, cứ vậy cho đến khi ta đi ra mới thôi.
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp có phần phát hiện gì đó, cùng gật đầu đồng ý canh giữ nơi này. Thiên Ngô thần tướng xoay mình rời đi, một mình đi thẳng vào bên trong động để tra xét bí ẩn huyền hoặc.
Trên đường chậm chậm đi tới, Thiên Ngô thần tướng thỉnh thoảng quay đầu quan sát, dường như đang muốn lắng nghe một loại thanh âm nào đó. Khi y đến đáy động, thanh âm đó trong não càng lúc càng rõ ràng, làm rối loạn suy nghĩ của y, khiến y hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, không biết mình đang ở nơi nào. Thời khắc đó, trên vách đá trong động hiện lên ánh sáng hai màu xanh đỏ đan xen, chiếu rọi vào trên người của Thiên Ngô thần tướng, trên vách đá ở phía sau chiếu lên một hình ảnh rõ ràng.
Ban đầu, hình bóng đó và bóng hình dưới ánh mặt trời hoàn toàn giống nhau. Nhưng sau đó, theo tần suất xuất hiện đan xen của ánh sáng hai màu xanh đỏ chuyển biến dần dần, hình bóng trên vách đá cũng xuất hiện biến hóa kinh người. Cả hình chiếu dần dần nhạt đi, chỉ có trái tim thể hiện rõ ràng, nhưng lại đen ngòm như mực vậy. Cảnh tượng này kéo dài trong thời gian rất dài, sau đó, ở vị trí chính giữa của trái tim đen ngòm, một tia sáng yếu ớt bắt đầu hiện ra, cũng từ từ sáng lên, cuối cùng hình thành một luồng sáng vây lấy trái tim đen ngòm vào chính giữa. Đối với việc này, Thiên Ngô thần tướng không hề phát hiện được chút nào, y vẫn bị thanh âm kỳ diệu nào đó khiến cho mê đắm, hoàn toàn quên hết mọi chuyện quanh mình.
Thiên Hồ cốc nằm ở vùng Tây Bắc của Vân Hoang sơn mạch, phong cảnh xinh đẹp, sản vật phong phú. Trong cốc có một cái hồ nước thiên nhiên, chính là nguồn nước duy nhất trong phương viên trăm dặm, vẫn luôn bị những thổ tộc tại chỗ chiếm lấy mất. Đã nhiều năm qua, cái hồ nước này đã dưỡng dục cho thủy thổ cả vùng này, khiến cho bá tánh nơi này nhiều đời sinh sôi rất nhiều, hiện nay người trong tộc đã vượt qua số năm trăm người. Thiên Hồ cốc nằm ở vùng thâm sâu của Vân Hoang sơn mạch, bá tánh dùng săn bắt và trồng trọt để sinh sống, nhà cửa phần lớn xây dựng ở quanh của hồ nước, trong đó có căn nhà là xa hoa nhất, chính là nơi ở của người tôn quý nhất trong tộc. Thiên Hồ cốc noi theo chế độ mẫu hệ từ thời viễn cổ, phụ nữ nơi này được tôn kính hàng đầu, nam nhân chỉ là hạng thường mà thôi.
Trong ba căn lầu trúc, tòa cao nhất có ba tầng, nằm ở phía Đông của hồ nước, chính là nơi ở của Mục Hòa Lạp Oa, người có thân phận cao nhất trong tộc, cũng là người có nhiều con gái nhất. Ngoài ra, hai lầu trước còn lại đều có hai tầng, một nằm ở phía Tây của hồ nước, đó chính là nơi ở của nữ vu sư Tát Lan Đát của tộc, người này phụ trách nghi thức tế trời, có danh vọng cực cao trong tộc. Một căn lầu nằm ở phía Bắc của hồ nước, ở đó lại có hai người đàn ông, có thể nói là không thể nào đến gần được trong Thiên Hồ cốc.
Hai người đàn ông đó, một người chính là người trong tộc, có tên là Tát Khắc Mục Cáp, tuổi đã vượt qua bảy mươi tuổi, lúc thiếu niên đã từng đi vào Trung Thổ, học thức không kém, được những người trong tộc tôn làm Văn Thánh. Người còn lại là một người ngoài có tên là Phương Vân, ông ấy đã đến đây được ba mươi năm rồi, hàng ngày đều mặc y phục màu xanh, bề ngoài khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, uy vũ bất phàm vô cùng. Phương Vân người này có lai lịch phi thường, có được bản lĩnh xuất thần nhập hóa, nhiều năm qua vẫn kêu gọi nam tử trong tộc tập võ để mạnh mẽ, cải thiện rất lớn những sinh hoạt của người trong tộc, được người trong tộc tôn làm Vũ Thánh, ông ta ở cùng một chỗ với Văn Thánh Tát Khắc Mục Cáp.
Nhìn thung lũng dưới chân, Tứ hộ pháp phụ trách dẫn đường lập tức dừng lại, khẽ nói với Thiên Ngô thần tướng và năm đại hộ pháp.
Quan sát thung lũng dưới chân, Thiên Ngô thần tướng trong mắt toát ra ánh sáng nghi hoặc. Thung lũng này diện tích cũng không nhỏ, trong đó có một cái hồ nước không lớn không nhỏ, hệt như bằng ngọc bích khắc vào trên thảm thực vật xanh mướt. Hồ nước bốn bề có xây dựng một lượng lớn nhà dân, chủ yếu tập trung lại. Ở nơi xa xa cũng có một số căn nhà, nhưng số lượng tương đối ít. Ở phía Bắc của thung lũng, vượt qua một ngọn núi cao là một khe sâu nữa, diện tích không lớn nhưng trong khe núi này có đá lạ dựng đứng, cây cỏ không mọc, mơ hồ toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo. Từ giữa không trung nhìn xuống nơi này, khe núi ở giữa những dãy núi có phần đột ngột, cảm giác hơi là lạ.
Thôi không quan sát nữa, Thiên Ngô thần tướng nói với Tứ hộ pháp:
- Ngươi xác định chính là thung lũng này mà không phải là khe sâu ở phía Bắc sao?
Tứ hộ pháp khẳng định:
- Khe sâu kia thuộc hạ đã từng tra xét cẩn thận qua, trong khe có ba cái huyệt động sâu vài trăm trượng, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện được có gì khác thường. Ngược lại ở trong thung lũng này, xem ra có ẩn chứa bí ẩn nào đó khiến cho thuộc hạ không dám kết luận vội vàng.
Bên cạnh, Tam hộ pháp xen vào:
- Cái khe sâu ở phía Bắc đó thuộc hạ cũng đã từng quan sát qua rồi, đúng là không có phát hiện được hiện tượng khác thường nào cả.
Đại hộ pháp nói:
- Nếu như Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp đều nói khe núi sâu kia không có bất kỳ điều gì khác thường, chúng ta hãy trực tiếp điều tra thung lũng này là được rồi.
Thiên Ngô thần tướng trầm ngâm rất lâu, lắc đầu đáp:
- Ta thấy khe núi kia có phần kỳ quái, vô cùng khả nghi.
Lục hộ pháp nói:
- Chi bằng chúng ta phân binh hai đường, dù sao cũng chỉ cách qua một ngọn núi mà thôi.
Nhị hộ pháp cũng tán đồng:
- Đề nghị này không tồi, chúng ta có thể một công đôi việc.
Đại hộ pháp nhìn Thiên Ngô thần tướng cất tiếng hỏi:
- Cung chủ, cung chủ thấy thế nào?
Thiên Ngô thần tướng trầm ngâm rồi đáp:
- Kiến nghị này rất tốt, phía khe sâu đó ta tự mình đi xem thế nào.
Tam hộ pháp nói:
- Bên đó có ba cái huyệt động, cung chủ không ngại thì dẫn theo hai người đi cùng, cũng để tranh thủ thêm thời gian.
Thiên Ngô thần tướng cũng thấy đúng, gật đầu nói:
- Cũng được, thế thì ta dẫn Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp qua nơi đó, nơi này giao cho các ngươi xử lý, tận khả năng tra xét cẩn thận một chút.
Đại hộ pháp cười nói:
- Cung chủ yên tâm, chúng thuộc hạ thà rằng giết lầm cũng tuyệt đối không bỏ qua cho.
Thiên Ngô thần tướng nghe vậy sửng mình, ánh mắt quét qua bốn vị hộ pháp, trầm giọng nói:
- Không được làm quá.
Tứ hộ pháp cười ha hả đáp:
- Cung chủ không cần phải lo lắng, chúng thuộc hạ tự có cân nhắc.
Thiên Ngô thần tướng cũng không để ý lắm, lập tức dẫn Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp rời đi liền.
Đưa mắt tiễn ba người rời đi rồi, Nhị hộ pháp nói:
- Chúng ta cũng xuống thôi.
Tứ hộ pháp cười tà dị nói:
- Không gấp, đợi cung chủ đi xa xa đã, chúng ta mới xuống cũng được.
Tam hộ pháp nói:
- Tính tình của cung chủ không giống với chúng ta, nếu như chọc giận ông ta, chỉ sợ cũng không tốt lành gì cả.
Tứ hộ pháp hừ giọng nói:
- Chúng ta ở trong Ngũ Sắc Thiên Vực đã bị uất khí nhiều năm rồi, hiện nay quay lại nhân gian hãy làm cho hả cơn tức giận này, có gì quá đáng lắm không?
Đại hộ pháp quát lên:
- Được rồi, có đáng gì phải sợ chuyện làm tổn thương mấy phàm phu tục tử này, mọi người thấy việc cứ làm, không cần phải cố gắng hạn chế bản thân mình.
Nhị hộ pháp nói:
- Cũng được, điều này cũng không có gì sai với Ngũ Sắc Thiên Vực, oán hận nhiều năm phát tiết ra ngoài cũng là chuyện tốt. Đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta xuống thôi.
Dứt lời, Nhị hộ pháp thống lĩnh đi đầu tiên, Đại hộ pháp, Tam hộ pháp cùng với Tứ hộ pháp theo sát phía sau cùng nhắm thẳng vào hồ nước ở giữa trung ương của thung lũng. Lúc này chính là đang giờ mặt trời mọc buổi sáng, trong thung lũng khói bếp bổi lên, mọi người bá tánh đang vội vàng chuẩn bị bữa ăn sáng, nghênh tiếp một ngày mới đang đến.
Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Thiên Ngô thần tướng quan sát tình hình chung quanh, phát hiện trong này tử khí nặng nề, gió âm lạnh thổi khắp chốn. Hai bên khe núi chính là đá nham thạch, bên trái bên phải đều có một huyệt động u ám, thỉnh thoảng truyền lại tiếng gió đất rít vù vù.
Thuận theo vách đá hạ thẳng xuống dưới, đến tận đầu kia của khe núi, chính là nơi hai vách đá giao lại với nhau, ở đó cũng có một huyệt động nhưng lại yên lặng vô cùng.
Nhìn quanh một vòng, Ngũ hộ pháp đề xuất góc nhìn của bản thân mình.
- Nơi này có phần quỷ bí, ba huyệt động này nằm ở phương vị có phần kì quặc.
Lục hộ pháp cau chặt mày lại, khẽ lẩm bẩm:
- Nơi này khiến cho người ta phải bất an, dường như ẩn chứa thứ gì đó, nhưng ta lại không tra ra bất kỳ thứ gì khác thường cả.
Thiên Ngô thần tướng ánh mắt quái dị, khẽ giọng nói:
- Ngươi tra không ra có liên quan rất lớn đến pháp quyết mà ngươi tu luyện, khí tức nơi này rất thần bí, cũng không phải bất kỳ người nào cũng có thể cảm ứng được.
Lục hộ pháp kinh ngạc nói:
- Cung chủ, lẽ nào người có thể cảm ứng được một số biến hóa nào đó ở nơi này?
Thiên Ngô thần tướng liếc hai vị hộ pháp, không khẳng định gì cả mà nói:
- Đi thôi, chúng ta trước tiên đến huyệt động bên trái để xem thử thế nào, sau đó mới đi đến huyệt động bên phải, các ngươi nhớ kỹ phải theo sát ta là được rồi.
Chầm chậm bước lên, Thiên Ngô thần tướng đi thẳng đến huyệt động bên trái.
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp theo sát phía sau, rất nhanh chóng tiến vào trong động.
Đây là một huyệt động rất thâm sâu, lại uốn lượn quanh co. Thiên Ngô thần tướng dẫn hai vị hộ pháp thâm nhập thẳng vào trong, qua một lúc rồi mới đi đến được đáy động. Trên đường đi, ba người không hề có bất kỳ phát hiện chuyện khác thường nào cả, ngoài việc không khí trong động có phần trầm buồn, tất cả đều rất bình thường.
Đứng ở tận đầu của huyệt động, Thiên Ngô thần tướng nhìn vách đá trước mắt, trong mắt toát ra mấy phần nghi hoặc, dường như gặp phải chuyện gì đó mà không giải đáp được.
Lục hộ pháp tiến lên gõ vào trong vách đá, âm thanh trầm trầm vang lên như đáp lại.
- Cung chủ, phía sau là đá thật sự, xem ra không có gì khác lạ cả.
Thiên Ngô thần tướng không hề phản đối, điềm nhiên đáp lại:
- Đi thôi, đi qua huyệt động bên phải xem thế nào.
Nói rồi y quay người đi ra ngoài, ba người nhanh chóng ra khỏi cửa động, đi thẳng đến huyệt động bên tay phải.
Lần này, ba người cũng vẫn vậy, không hề phát hiện bất kỳ chuyện gì khác thường cả, cả ba ở lại trong động một lúc, rồi thất vọng quay ra ngoài khe núi.
Nhìn huyệt động cuối cùng trước mắt mình, Ngũ hộ pháp nói:
- Cung chủ, người thấy có còn cần phải đi đến đó chăng?
Lục hộ pháp nói:
- Hai hộ pháp kia dường như cũng đã từng nói qua rồi, bọn họ chắc chắn cũng đã đi vào rồi nhưng lại không hề phát hiện được chút gì.
Thiên Ngô thần tướng hừ lạnh nói:
- Ta không phải là bọn họ.
Nói rồi cất bước tiến lên, Thiên Ngô thần tướng liền đi vào trong liền.
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp đưa mắt cho nhau, hai người không nói gì cả yên lặng theo sau đi vào bên trong động.
Mới ban đầu, ba người cũng giống hệt như trước đây, hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ sự khác thường nào cả. Điều này khiến cho cả ba không khỏi thất vọng, cho là thật sự mọi thứ đã kết thúc. Nhưng đúng lúc đó ở trong nơi thâm sâu đến chừng một trăm năm mươi trượng của huyệt động, Thiên Ngô thần tướng đang đi thẳng tới trước đột nhiên dừng lại, ngừng hẳn không tiến lên.
Lục hộ pháp thấy vậy hiếu kỳ lên tiếng:
- Cung chủ, có phải phát hiện được gì không vậy?
Thiên Ngô thần tướng khép hờ hai mắt lại lắng nghe, một lúc sau mới trả lời:
- Các ngươi có nghe thấy được thanh âm nào chăng?
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp nghe vậy sửng người, cùng đồng thời dụng tâm lắng nghe rất lâu, cứ mãi lắc đầu nói:
- Không hề, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.
Thiên Ngô thần tướng khẽ cau mày lại, không nói tiếng nào tiếp tục tiến lên, hai vị hộ pháp vội vàng theo sát phía sau.
Giây lát sau, ba người lại tiến lên được ước chừng ba mươi trượng, Thiên Ngô thần tướng lại dừng hẳn, hỏi tiếp:
- Bây giờ thì sao?
Lục hộ pháp đáp:
- Vẫn không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.
Ngũ hộ pháp nói:
- Thuộc hạ cũng vậy.
Thiên Ngô thần tướng quay đầu lại nhìn hai người, thấy ánh mắt hai người thẳng thắn, trong lòng có phần kinh ngạc, trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng dặn dò:
- Hai người các ngươi canh giữ nơi này, không cho bất kỳ người nào đi vào trong, cũng không để cho ai được tự tiện ra ngoài, cứ vậy cho đến khi ta đi ra mới thôi.
Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp có phần phát hiện gì đó, cùng gật đầu đồng ý canh giữ nơi này. Thiên Ngô thần tướng xoay mình rời đi, một mình đi thẳng vào bên trong động để tra xét bí ẩn huyền hoặc.
Trên đường chậm chậm đi tới, Thiên Ngô thần tướng thỉnh thoảng quay đầu quan sát, dường như đang muốn lắng nghe một loại thanh âm nào đó. Khi y đến đáy động, thanh âm đó trong não càng lúc càng rõ ràng, làm rối loạn suy nghĩ của y, khiến y hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, không biết mình đang ở nơi nào. Thời khắc đó, trên vách đá trong động hiện lên ánh sáng hai màu xanh đỏ đan xen, chiếu rọi vào trên người của Thiên Ngô thần tướng, trên vách đá ở phía sau chiếu lên một hình ảnh rõ ràng.
Ban đầu, hình bóng đó và bóng hình dưới ánh mặt trời hoàn toàn giống nhau. Nhưng sau đó, theo tần suất xuất hiện đan xen của ánh sáng hai màu xanh đỏ chuyển biến dần dần, hình bóng trên vách đá cũng xuất hiện biến hóa kinh người. Cả hình chiếu dần dần nhạt đi, chỉ có trái tim thể hiện rõ ràng, nhưng lại đen ngòm như mực vậy. Cảnh tượng này kéo dài trong thời gian rất dài, sau đó, ở vị trí chính giữa của trái tim đen ngòm, một tia sáng yếu ớt bắt đầu hiện ra, cũng từ từ sáng lên, cuối cùng hình thành một luồng sáng vây lấy trái tim đen ngòm vào chính giữa. Đối với việc này, Thiên Ngô thần tướng không hề phát hiện được chút nào, y vẫn bị thanh âm kỳ diệu nào đó khiến cho mê đắm, hoàn toàn quên hết mọi chuyện quanh mình.
Thiên Hồ cốc nằm ở vùng Tây Bắc của Vân Hoang sơn mạch, phong cảnh xinh đẹp, sản vật phong phú. Trong cốc có một cái hồ nước thiên nhiên, chính là nguồn nước duy nhất trong phương viên trăm dặm, vẫn luôn bị những thổ tộc tại chỗ chiếm lấy mất. Đã nhiều năm qua, cái hồ nước này đã dưỡng dục cho thủy thổ cả vùng này, khiến cho bá tánh nơi này nhiều đời sinh sôi rất nhiều, hiện nay người trong tộc đã vượt qua số năm trăm người. Thiên Hồ cốc nằm ở vùng thâm sâu của Vân Hoang sơn mạch, bá tánh dùng săn bắt và trồng trọt để sinh sống, nhà cửa phần lớn xây dựng ở quanh của hồ nước, trong đó có căn nhà là xa hoa nhất, chính là nơi ở của người tôn quý nhất trong tộc. Thiên Hồ cốc noi theo chế độ mẫu hệ từ thời viễn cổ, phụ nữ nơi này được tôn kính hàng đầu, nam nhân chỉ là hạng thường mà thôi.
Trong ba căn lầu trúc, tòa cao nhất có ba tầng, nằm ở phía Đông của hồ nước, chính là nơi ở của Mục Hòa Lạp Oa, người có thân phận cao nhất trong tộc, cũng là người có nhiều con gái nhất. Ngoài ra, hai lầu trước còn lại đều có hai tầng, một nằm ở phía Tây của hồ nước, đó chính là nơi ở của nữ vu sư Tát Lan Đát của tộc, người này phụ trách nghi thức tế trời, có danh vọng cực cao trong tộc. Một căn lầu nằm ở phía Bắc của hồ nước, ở đó lại có hai người đàn ông, có thể nói là không thể nào đến gần được trong Thiên Hồ cốc.
Hai người đàn ông đó, một người chính là người trong tộc, có tên là Tát Khắc Mục Cáp, tuổi đã vượt qua bảy mươi tuổi, lúc thiếu niên đã từng đi vào Trung Thổ, học thức không kém, được những người trong tộc tôn làm Văn Thánh. Người còn lại là một người ngoài có tên là Phương Vân, ông ấy đã đến đây được ba mươi năm rồi, hàng ngày đều mặc y phục màu xanh, bề ngoài khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, uy vũ bất phàm vô cùng. Phương Vân người này có lai lịch phi thường, có được bản lĩnh xuất thần nhập hóa, nhiều năm qua vẫn kêu gọi nam tử trong tộc tập võ để mạnh mẽ, cải thiện rất lớn những sinh hoạt của người trong tộc, được người trong tộc tôn làm Vũ Thánh, ông ta ở cùng một chỗ với Văn Thánh Tát Khắc Mục Cáp.
/1040
|