Bật lên kêu thảm, Sở Hoài Dương nhanh chóng ngừng hấp thu luồng sức mạnh đó, hơn nữa còn toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể để đẩy nó ra ngoài.
Nhưng mời thần thì dễ tiễn thần khó, lúc này lão muốn đẩy ra nhưng có vẻ mọi thứ đã quá trễ rồi.
Bên ngoài, Kim Hồn cười âm hiểm lên tiếng:
- Thế nào rồi? Sức mạnh của chúng ta rất thích hợp với ngươi mà.
Kim Động cười nói:
- Xem bộ dạng hưởng thụ của hắn liền biết, hắn nhất định rất sảng khoái.
Kim Thiên tiếp lời:
- Nếu như vậy, chúng ta hãy giúp hắn thêm phần sảng khoái.
Nói rồi hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra hai luồng hào quang màu đen, hội tụ lại giữa bầu trời, hình thành một cột sáng màu xanh lục tro từ trên đánh xuống, hung hăng kích trúng thân thể của Sở Hoài Dương.
Kim Hồn, Kim Động thấy vậy, hai người ào ào noi theo. Rất nhanh, hai cột sáng màu xanh lục xám đánh xuống, che phủ hoàn toàn Sở Hoài Dương, luyện hóa nguyên thần và thân thể của lão.
Một chiêu trí mạng, không chỗ né tránh. Thời khắc này Sở Hoài Dương rơi vào cảnh tuyệt vọng, điều chờ đợi lão là hủy diệt hay còn điều gì khác biệt nữa đây?
******
Phía Tây Hoa Sơn, ngoài ba mươi dặm, ở trong một sơn cốc bằng phẳng. Lúc này bóng kiếm làn đao, chớp điện sấm sét, sáu bóng người bay lượn, thể hiện cuộc giao chiến kịch liệt.
Trên mặt đất, cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên bốn phía, làn kiếm sắc bén tung hoành bay lượn, đến nơi nào bụi đất cuộn lên, hoa cỏ thành tro.
Trong bóng sáng, Lý Trường Xuân múa kiếm nhanh chóng, Thiên Kiếm quyết sắc bén điên cuồng quét khắp bốn phía, khiến cho dòng khí xoay chuyển trong phương viên vài chục trượng, vô số làn kiếm màu tím hội tụ kịch liệt.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt nặng nề, thương thế hắn lúc này rất nặng, gần như chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực. Hơn nữa, tu vi Lý Trường Xuân đột nhiên tăng hẳn. Điều này khiến tâm tình hắn rất nặng nề, trong đầu ngoài tức giận cũng không tránh được mấy phần lo lắng, trong bụng thầm kêu khổ liên hồi.
Đối mặt với công kích của Lý Trường Xuân, Kiếm Vô Trần hoàn toàn không để ý đến, Thiên Kiếm quyết hắn rành như lòng bàn tay, có thể nói là đối phó tự nhiên.
Nhưng Lý Trường Xuân hoàn toàn không ngu ngốc, khi ra tay trong kiếm ẩn chứa chân nguyên cực mạnh, mỗi một kiếm gặp nhau, ngoại trừ bộc phát hoa lửa chói mắt, còn hung hăng đánh thẳng vào thân thể bị thương của Kiếm Vô Trần.
Như vậy, làn kiếm liên miên không ngừng nhấp nhô, bay lượn qua lại giữa hai người, biến tướng trở thành một loại phương thức liều mạng.
Luận về thực lực, Kiếm Vô Trần tự nhiên vượt trên Lý Trường Xuân, cho dù chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực cũng có phần mạnh hơn.
Nhưng hiện nay thân thể Kiếm Vô Trần cực yếu, sau mỗi lần liều mạng, Lý Trường Xuân có thể nhanh chóng khôi phục chân nguyên tiêu hao, còn Kiếm Vô Trần lại không cách nào khôi phục nhanh chóng. Vì thế, trên phương diện này Kiếm Vô Trần kém thế hơn.
Hiểu được đạo lý này, Kiếm Vô Trần hết sức né tránh, ý đồ muốn thoát khỏi cục diện liều mạng. Nhưng Lý Trường Xuân đã có ý định như vậy, làm sao Kiếm Vô Trần có thể dễ dàng vượt qua được đây?
Sau mấy lần thử qua, Kiếm Vô Trần không công mà lùi. Điều này khiến hắn giận dữ trong lòng, lập tức không né nữa, miệng quát lên một tiếng, thần cung trong tay rít lên xoay lật, làn kiếm dày đặc hùng dũng xông đến, triển khai liều mạng thẳng thắn với Lý Trường Xuân.
Lúc này, tiếng kiếm rít chói tai rung trời động đất. Hào quang rực rỡ bay ra như mưa. Tầng tầng lớp lớp kéo dài khuếch tán trong sơn cốc, nhanh chóng hình thành một khu vực màu tím, thỉnh thoảng phát ra những tiếng sấm sét chói tai.
Một chiêu uy lực kinh người cùng với lòng tức giận của Kiếm Vô Trần, sau khi đối kháng với Lý Trường Xuân giây lát, cuối cùng hất bắn lão bay đi. Vì thế, Kiếm Vô Trần cũng bị phản lực rất lớn, bất quá lại thoát khỏi tình cảnh khốn khổ bất lợi.
Ngừng lại, Kiếm Vô Trần giận dữ trừng mắt Lý Trường Xuân, rống lên:
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.
Lý Trường Xuân không ngừng lại chút nào, tiếp tục múa kiếm tấn công, miệng cười lạnh nói:
- Với tình trạng thân thể của ngươi, chống cự cũng không bao lâu, ta chỉ cần không ngừng tiến công, đến lúc đó đủ để ngươi mệt đến chết đi được.
Kiếm Vô Trần hừ giọng đáp:
- Như ngươi, còn không chờ được đến một khắc, ta sẽ sớm thu thập ngươi đây.
Dứt lời, hình bóng Kiếm Vô Trần phân thành năm, phân ra trước sau, trái phải và phía trên. Ở mỗi phương vị, hình bóng nào cũng múa kiếm tấn công mãnh liệt với những chiêu thức khác biệt, nhưng lại đan vào nhau hoàn hảo, tạo thành một kiếm trận hoàn mỹ, liên tục không ngừng phát động công kích Lý Trường Xuân.
Ở bên trong đó, Lý Trường Xuân ánh mắt biến ảo bất định, khi làn kiếm đến gần, lão liền quát lớn một tiếng rung trời, thân thể xoay tại chỗ hệt như một con quay, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng phát ra vài ngàn bóng kiếm, ngưng tụ thành một cột sáng màu tím rực rỡ, vừa khuếch tán bốn phía, vừa xông lên đến tận trời.
Thời khắc đó, hai cao thủ đại kiệt xuất cùng xuất thân từ Thiên Kiếm viện giao chiến toàn lực, thế công hai người không giống nhau nhưng uy lực kinh người, khi gặp nhau lập tức có ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, sấm sét chớp lòe, tiếng sấm điếc tai rung động chín tầng trời, tạo nên hàng loạt tiếng nổ vang trời trong cốc, khiến cho mặt đất phải run run kinh hãi.
Tiếng gào thét giận dữ vang vọng. Công kích của Kiếm Vô Trần từ ngoài thu nhỏ vào trong, phản kích của Lý Trường Xuân từ trong từng bước khuếch tán ra ngoài. Hai bên giao tranh gay gắt, chớp mắt đã phát nổ, lập tức hất bắn Kiếm Vô Trần đi.
Lý Trường Xuân ở nguyên tại chỗ, hai chân chìm sâu dưới đất, khóe miệng máu tươi chảy không ngừng. Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể quay cuồng, khuôn mặt trắng bệch thần quang ảm đạm, không ngừng ho khan hộc máu, tình hình rất thê thảm.
Rút hai chân ra khỏi đất, Lý Trường Xuân ánh mắt thần quang sáng chói, cừu hận sâu sắc khiến lão quên đi thương thế, một sự chờ đợi nóng nảy khiến lão lại tiếp tục bay lên.
Phát hiện Lý Trường Xuân đã đến, Kiếm Vô Trần ánh mắt sắc bén, hệt như dã thú bị thương, miệng gào thét giận dữ, giọng không cam lòng hét lên:
- Muốn liều chết với ta. Ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, xem kiếm.
Thần cung run lên, kiếm khí ngập trời, bóng kiếm màu tím hội tụ lại, hóa thành ba làn sáng chói mắt bắn thẳng vào ngực Lý Trường Xuân.
- Kiếm Vô Trần, ngươi không phải đang cảm thấy sợ sao, trong lòng hơi lạnh lại?
Trong tiếng cười trào phúng, Lý Trường Xuân vung kiếm đỡ lấy, một tràng tiếng sét liên hồi vang lên giữa hai người không ngừng.
Kiếm Vô Trần giận dữ nói:
- Ta mà sợ ngươi, quả thật đáng cười.
Lý Trường Xuân nhìn hắn âm độc, lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Nếu ngươi không sợ, vì sao cứ né tránh không dám nhìn ta?
Kiếm Vô Trần quát lên:
- Không nhìn ngươi là để cho ngươi một chút tình thể diện, dù sao chúng ta cũng xuất thân từ một chỗ.
- Phải vậy chăng?
Bật cười lạnh, Lý Trường Xuân thân thể xoay tròn giữa không trung, trường kiếm múa lên hiện ra ánh tím nhàn nhạt, hình thành bên ngoài thân thể một lưới sáng, chớp mắt đã bắn thẳng vào ngực Kiếm Vô Trần.
Thần cung chuyển động, thân cung hình cong khi chuyển động hình thành một hồ lô màu xanh đỏ, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần, móc dây phía trước bộc phát ánh xanh rực rỡ đón lấy một kiếm của Lý Trường Xuân.
Lúc này, hai luồng sức lực mạnh mẽ hội tụ tại một điểm, nhanh chóng biến đổi bành trướng, chỉ chớp mắt đã phát nổ, làn sáng chói mắt của nó cùng với sức mạnh hủy diệt bao phủ cả phương viên vài trăm trượng.
Cảnh tượng đó kéo dài không ngắn, khi cuồng phong tan biến, chỉ thấy Lý Trường Xuân kêu thảm rơi xuống, toàn thân y phục tan nát, cả người máu tươi đầm đìa, vẻ mặt ảm đạm.
Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể hơi run lên, chéo áo rách nát phất phới trong gió cùng với máu tươi tuôn như mưa tung bay khắp nơi.
Hai người đã giao chiến vài lần, cuối cùng hai bên đều lưỡng bại câu thương, chỉ còn cừu hận ở lại.
Lắc lư thân thể, Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm lạnh, trừng mắt nhìn Lý Trường Xuân trên mặt đất, giọng hận thù nói:
- Ta nói qua rồi, ngươi sẽ không có cơ hội giết ta, ngược lại còn chết ở nơi này.
Lý Trường Xuân gắng hết sức đứng lên, gnắm nhìn Kiếm Vô Trần đang hạ xuống chầm chậm, bật cười điên cuồng trả lời:
- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta không thể giết được ngươi chăng? Nhìn mà xem, đồng bọn của ngươi đang lâm vào cảnh tuyệt vọng rồi, một lúc nữa hắn chết thì đến phiên của ngươi rồi. Ha ha ha … Kiếm Vô Trần, ngươi hôm nay đã định sẵn không trốn thoát được đâu.
Quay đầu nhìn lại, Kiếm Vô Trần biến hẳn sắc mặt, giận dữ cất tiếng:
- Có gì mà đáng cười, ta muốn ngươi cười không được.
Nói rồi thân thể lóe lên xông đến, tay phải múa lên đánh ra một chưởng, phát xuất một luồng lửa cực nóng lập tức bao phủ lấy Lý Trường Xuân.
Cảm nhận được nguy hiểm, Lý Trường Xuân quát giận một tiếng, mũi chân điểm lên mặt đất, tung mình lên, bay lượn giữa không trung né tránh luồng lửa đó.
Đồng thời, Lý Trường Xuân hỏi lại:
- Pháp quyết này của ngươi là gì, học từ lúc nào vậy?
Kiếm Vô Trần âm hiểm nặng nề đáp lại:
- Đây chính là Hỏa Vân quyết, cực dương cực cương, ngươi từ từ mà thưởng thức đi.
Nói rồi gia tăng sức lực, hơn nữa còn múa thần cung phối hợp công kích, từng bước từng bước bịt kín đường lui của Lý Trường Xuân.
Bên này, Sở Hoài Dương bị Luyện Hồn tam sứ vây công, bị Luyện Hồn đại pháp gây thương tích, tình hình vô cùng bất ổn, đang từ từ đi vào con đường chết.
Thấy vậy, Luyện Hồn tam sứ đắc ý vô cùng, trong mắt toát ra vẻ tàn khốc, thưởng thức mùi vị thắng lợi.
Nhưng bọn họ không hiểu, Sở Hoài Dương đến từ Hải vực, pháp quyết tu luyện khác hẳn với nhân gian, sức mạnh biển cả có năng lực sinh ra vạn vật, trong một số phương diện người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Hiện nay, Sở Hoài Dương tất nhiên bị Luyện Hồn đại pháp xâm hại, nhưng sau một lúc lão dần dần thích ứng, bắt đầu dùng phương pháp kỳ diệu của Hải vực để chuyển dời luồng sức mạnh chầm chậm ra ngoài cơ thể.
Đương nhiên, tốc độ này không thể nhanh chóng được, nhưng lại rất bí mật, vì thế Luyện Hồn tam sứ hoàn toàn không phát hiện được. Hơn nữa Sở Hoài Dương tâm cơ thâm trầm, miệng liên tục kêu thảm không dứt để dối gạt địch nhân.
Đến lúc này, sau một lúc rất lâu, lão đã ép phần lớn sức mạnh tà ác của Luyện Hồn đại pháp ra được, cơ thể đột nhiên tung lên, hai tay phát xuất một chiêu cực mạnh trong ánh mắt kinh hãi của ba địch nhân.
Thời khắc đó, chỉ thấy toàn thân Sở Hoài Dương lấp lánh ánh xanh lục, sức mạnh xoay tròn đặc biệt của Hải vực như cơn lốc xoáy chớp mắt đã hút lấy ba người Kim Hồn vào trong đó.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Sở Hoài Dương quát to:
- Đi chết đi!
Hai lòng bàn tay ánh xanh lục chuyển động, chân nguyên đáng sợ hội tụ thành quả cầu ánh sáng, trong thời gian ngắn nhất bành trướng đến mức cực hạn, từ đó phát nổ có tính hủy diệt, lập tức bao phủ hết cả ba người.
Tiếng kêu thảm khốc cùng với bất cam phân tán theo cuồng phong.
Luyện Hồn tam sứ vô tình bị một chiêu này, một chết tại chỗ, hai người bị thương, Kim Động ở ngay chính diện của Sở Hoài Dương lập tức hồn bay phách tán, Kim Hồn, Kim Thiên hai bên thì phun máu nhiễm đỏ cả cát vàng.
Một chiêu đắc thắng, Sở Hoài Dương thừa thế phát triển, thế công liên miên không ngừng như sóng lớn trong bão vây phủ lấy Kim Hồn và Kim Thiên.
Hiện nay, tình trạng của Sở Hoài Dương thật ra không ổn, nhưng trong lòng lão biết rõ không giết chết được kẻ địch, chắc chắn sẽ bị hại, vì thế bất chấp việc chữa thương, toàn lực truy sát.
Nhưng mời thần thì dễ tiễn thần khó, lúc này lão muốn đẩy ra nhưng có vẻ mọi thứ đã quá trễ rồi.
Bên ngoài, Kim Hồn cười âm hiểm lên tiếng:
- Thế nào rồi? Sức mạnh của chúng ta rất thích hợp với ngươi mà.
Kim Động cười nói:
- Xem bộ dạng hưởng thụ của hắn liền biết, hắn nhất định rất sảng khoái.
Kim Thiên tiếp lời:
- Nếu như vậy, chúng ta hãy giúp hắn thêm phần sảng khoái.
Nói rồi hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra hai luồng hào quang màu đen, hội tụ lại giữa bầu trời, hình thành một cột sáng màu xanh lục tro từ trên đánh xuống, hung hăng kích trúng thân thể của Sở Hoài Dương.
Kim Hồn, Kim Động thấy vậy, hai người ào ào noi theo. Rất nhanh, hai cột sáng màu xanh lục xám đánh xuống, che phủ hoàn toàn Sở Hoài Dương, luyện hóa nguyên thần và thân thể của lão.
Một chiêu trí mạng, không chỗ né tránh. Thời khắc này Sở Hoài Dương rơi vào cảnh tuyệt vọng, điều chờ đợi lão là hủy diệt hay còn điều gì khác biệt nữa đây?
******
Phía Tây Hoa Sơn, ngoài ba mươi dặm, ở trong một sơn cốc bằng phẳng. Lúc này bóng kiếm làn đao, chớp điện sấm sét, sáu bóng người bay lượn, thể hiện cuộc giao chiến kịch liệt.
Trên mặt đất, cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên bốn phía, làn kiếm sắc bén tung hoành bay lượn, đến nơi nào bụi đất cuộn lên, hoa cỏ thành tro.
Trong bóng sáng, Lý Trường Xuân múa kiếm nhanh chóng, Thiên Kiếm quyết sắc bén điên cuồng quét khắp bốn phía, khiến cho dòng khí xoay chuyển trong phương viên vài chục trượng, vô số làn kiếm màu tím hội tụ kịch liệt.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt nặng nề, thương thế hắn lúc này rất nặng, gần như chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực. Hơn nữa, tu vi Lý Trường Xuân đột nhiên tăng hẳn. Điều này khiến tâm tình hắn rất nặng nề, trong đầu ngoài tức giận cũng không tránh được mấy phần lo lắng, trong bụng thầm kêu khổ liên hồi.
Đối mặt với công kích của Lý Trường Xuân, Kiếm Vô Trần hoàn toàn không để ý đến, Thiên Kiếm quyết hắn rành như lòng bàn tay, có thể nói là đối phó tự nhiên.
Nhưng Lý Trường Xuân hoàn toàn không ngu ngốc, khi ra tay trong kiếm ẩn chứa chân nguyên cực mạnh, mỗi một kiếm gặp nhau, ngoại trừ bộc phát hoa lửa chói mắt, còn hung hăng đánh thẳng vào thân thể bị thương của Kiếm Vô Trần.
Như vậy, làn kiếm liên miên không ngừng nhấp nhô, bay lượn qua lại giữa hai người, biến tướng trở thành một loại phương thức liều mạng.
Luận về thực lực, Kiếm Vô Trần tự nhiên vượt trên Lý Trường Xuân, cho dù chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực cũng có phần mạnh hơn.
Nhưng hiện nay thân thể Kiếm Vô Trần cực yếu, sau mỗi lần liều mạng, Lý Trường Xuân có thể nhanh chóng khôi phục chân nguyên tiêu hao, còn Kiếm Vô Trần lại không cách nào khôi phục nhanh chóng. Vì thế, trên phương diện này Kiếm Vô Trần kém thế hơn.
Hiểu được đạo lý này, Kiếm Vô Trần hết sức né tránh, ý đồ muốn thoát khỏi cục diện liều mạng. Nhưng Lý Trường Xuân đã có ý định như vậy, làm sao Kiếm Vô Trần có thể dễ dàng vượt qua được đây?
Sau mấy lần thử qua, Kiếm Vô Trần không công mà lùi. Điều này khiến hắn giận dữ trong lòng, lập tức không né nữa, miệng quát lên một tiếng, thần cung trong tay rít lên xoay lật, làn kiếm dày đặc hùng dũng xông đến, triển khai liều mạng thẳng thắn với Lý Trường Xuân.
Lúc này, tiếng kiếm rít chói tai rung trời động đất. Hào quang rực rỡ bay ra như mưa. Tầng tầng lớp lớp kéo dài khuếch tán trong sơn cốc, nhanh chóng hình thành một khu vực màu tím, thỉnh thoảng phát ra những tiếng sấm sét chói tai.
Một chiêu uy lực kinh người cùng với lòng tức giận của Kiếm Vô Trần, sau khi đối kháng với Lý Trường Xuân giây lát, cuối cùng hất bắn lão bay đi. Vì thế, Kiếm Vô Trần cũng bị phản lực rất lớn, bất quá lại thoát khỏi tình cảnh khốn khổ bất lợi.
Ngừng lại, Kiếm Vô Trần giận dữ trừng mắt Lý Trường Xuân, rống lên:
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.
Lý Trường Xuân không ngừng lại chút nào, tiếp tục múa kiếm tấn công, miệng cười lạnh nói:
- Với tình trạng thân thể của ngươi, chống cự cũng không bao lâu, ta chỉ cần không ngừng tiến công, đến lúc đó đủ để ngươi mệt đến chết đi được.
Kiếm Vô Trần hừ giọng đáp:
- Như ngươi, còn không chờ được đến một khắc, ta sẽ sớm thu thập ngươi đây.
Dứt lời, hình bóng Kiếm Vô Trần phân thành năm, phân ra trước sau, trái phải và phía trên. Ở mỗi phương vị, hình bóng nào cũng múa kiếm tấn công mãnh liệt với những chiêu thức khác biệt, nhưng lại đan vào nhau hoàn hảo, tạo thành một kiếm trận hoàn mỹ, liên tục không ngừng phát động công kích Lý Trường Xuân.
Ở bên trong đó, Lý Trường Xuân ánh mắt biến ảo bất định, khi làn kiếm đến gần, lão liền quát lớn một tiếng rung trời, thân thể xoay tại chỗ hệt như một con quay, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng phát ra vài ngàn bóng kiếm, ngưng tụ thành một cột sáng màu tím rực rỡ, vừa khuếch tán bốn phía, vừa xông lên đến tận trời.
Thời khắc đó, hai cao thủ đại kiệt xuất cùng xuất thân từ Thiên Kiếm viện giao chiến toàn lực, thế công hai người không giống nhau nhưng uy lực kinh người, khi gặp nhau lập tức có ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, sấm sét chớp lòe, tiếng sấm điếc tai rung động chín tầng trời, tạo nên hàng loạt tiếng nổ vang trời trong cốc, khiến cho mặt đất phải run run kinh hãi.
Tiếng gào thét giận dữ vang vọng. Công kích của Kiếm Vô Trần từ ngoài thu nhỏ vào trong, phản kích của Lý Trường Xuân từ trong từng bước khuếch tán ra ngoài. Hai bên giao tranh gay gắt, chớp mắt đã phát nổ, lập tức hất bắn Kiếm Vô Trần đi.
Lý Trường Xuân ở nguyên tại chỗ, hai chân chìm sâu dưới đất, khóe miệng máu tươi chảy không ngừng. Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể quay cuồng, khuôn mặt trắng bệch thần quang ảm đạm, không ngừng ho khan hộc máu, tình hình rất thê thảm.
Rút hai chân ra khỏi đất, Lý Trường Xuân ánh mắt thần quang sáng chói, cừu hận sâu sắc khiến lão quên đi thương thế, một sự chờ đợi nóng nảy khiến lão lại tiếp tục bay lên.
Phát hiện Lý Trường Xuân đã đến, Kiếm Vô Trần ánh mắt sắc bén, hệt như dã thú bị thương, miệng gào thét giận dữ, giọng không cam lòng hét lên:
- Muốn liều chết với ta. Ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, xem kiếm.
Thần cung run lên, kiếm khí ngập trời, bóng kiếm màu tím hội tụ lại, hóa thành ba làn sáng chói mắt bắn thẳng vào ngực Lý Trường Xuân.
- Kiếm Vô Trần, ngươi không phải đang cảm thấy sợ sao, trong lòng hơi lạnh lại?
Trong tiếng cười trào phúng, Lý Trường Xuân vung kiếm đỡ lấy, một tràng tiếng sét liên hồi vang lên giữa hai người không ngừng.
Kiếm Vô Trần giận dữ nói:
- Ta mà sợ ngươi, quả thật đáng cười.
Lý Trường Xuân nhìn hắn âm độc, lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Nếu ngươi không sợ, vì sao cứ né tránh không dám nhìn ta?
Kiếm Vô Trần quát lên:
- Không nhìn ngươi là để cho ngươi một chút tình thể diện, dù sao chúng ta cũng xuất thân từ một chỗ.
- Phải vậy chăng?
Bật cười lạnh, Lý Trường Xuân thân thể xoay tròn giữa không trung, trường kiếm múa lên hiện ra ánh tím nhàn nhạt, hình thành bên ngoài thân thể một lưới sáng, chớp mắt đã bắn thẳng vào ngực Kiếm Vô Trần.
Thần cung chuyển động, thân cung hình cong khi chuyển động hình thành một hồ lô màu xanh đỏ, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần, móc dây phía trước bộc phát ánh xanh rực rỡ đón lấy một kiếm của Lý Trường Xuân.
Lúc này, hai luồng sức lực mạnh mẽ hội tụ tại một điểm, nhanh chóng biến đổi bành trướng, chỉ chớp mắt đã phát nổ, làn sáng chói mắt của nó cùng với sức mạnh hủy diệt bao phủ cả phương viên vài trăm trượng.
Cảnh tượng đó kéo dài không ngắn, khi cuồng phong tan biến, chỉ thấy Lý Trường Xuân kêu thảm rơi xuống, toàn thân y phục tan nát, cả người máu tươi đầm đìa, vẻ mặt ảm đạm.
Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể hơi run lên, chéo áo rách nát phất phới trong gió cùng với máu tươi tuôn như mưa tung bay khắp nơi.
Hai người đã giao chiến vài lần, cuối cùng hai bên đều lưỡng bại câu thương, chỉ còn cừu hận ở lại.
Lắc lư thân thể, Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm lạnh, trừng mắt nhìn Lý Trường Xuân trên mặt đất, giọng hận thù nói:
- Ta nói qua rồi, ngươi sẽ không có cơ hội giết ta, ngược lại còn chết ở nơi này.
Lý Trường Xuân gắng hết sức đứng lên, gnắm nhìn Kiếm Vô Trần đang hạ xuống chầm chậm, bật cười điên cuồng trả lời:
- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta không thể giết được ngươi chăng? Nhìn mà xem, đồng bọn của ngươi đang lâm vào cảnh tuyệt vọng rồi, một lúc nữa hắn chết thì đến phiên của ngươi rồi. Ha ha ha … Kiếm Vô Trần, ngươi hôm nay đã định sẵn không trốn thoát được đâu.
Quay đầu nhìn lại, Kiếm Vô Trần biến hẳn sắc mặt, giận dữ cất tiếng:
- Có gì mà đáng cười, ta muốn ngươi cười không được.
Nói rồi thân thể lóe lên xông đến, tay phải múa lên đánh ra một chưởng, phát xuất một luồng lửa cực nóng lập tức bao phủ lấy Lý Trường Xuân.
Cảm nhận được nguy hiểm, Lý Trường Xuân quát giận một tiếng, mũi chân điểm lên mặt đất, tung mình lên, bay lượn giữa không trung né tránh luồng lửa đó.
Đồng thời, Lý Trường Xuân hỏi lại:
- Pháp quyết này của ngươi là gì, học từ lúc nào vậy?
Kiếm Vô Trần âm hiểm nặng nề đáp lại:
- Đây chính là Hỏa Vân quyết, cực dương cực cương, ngươi từ từ mà thưởng thức đi.
Nói rồi gia tăng sức lực, hơn nữa còn múa thần cung phối hợp công kích, từng bước từng bước bịt kín đường lui của Lý Trường Xuân.
Bên này, Sở Hoài Dương bị Luyện Hồn tam sứ vây công, bị Luyện Hồn đại pháp gây thương tích, tình hình vô cùng bất ổn, đang từ từ đi vào con đường chết.
Thấy vậy, Luyện Hồn tam sứ đắc ý vô cùng, trong mắt toát ra vẻ tàn khốc, thưởng thức mùi vị thắng lợi.
Nhưng bọn họ không hiểu, Sở Hoài Dương đến từ Hải vực, pháp quyết tu luyện khác hẳn với nhân gian, sức mạnh biển cả có năng lực sinh ra vạn vật, trong một số phương diện người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Hiện nay, Sở Hoài Dương tất nhiên bị Luyện Hồn đại pháp xâm hại, nhưng sau một lúc lão dần dần thích ứng, bắt đầu dùng phương pháp kỳ diệu của Hải vực để chuyển dời luồng sức mạnh chầm chậm ra ngoài cơ thể.
Đương nhiên, tốc độ này không thể nhanh chóng được, nhưng lại rất bí mật, vì thế Luyện Hồn tam sứ hoàn toàn không phát hiện được. Hơn nữa Sở Hoài Dương tâm cơ thâm trầm, miệng liên tục kêu thảm không dứt để dối gạt địch nhân.
Đến lúc này, sau một lúc rất lâu, lão đã ép phần lớn sức mạnh tà ác của Luyện Hồn đại pháp ra được, cơ thể đột nhiên tung lên, hai tay phát xuất một chiêu cực mạnh trong ánh mắt kinh hãi của ba địch nhân.
Thời khắc đó, chỉ thấy toàn thân Sở Hoài Dương lấp lánh ánh xanh lục, sức mạnh xoay tròn đặc biệt của Hải vực như cơn lốc xoáy chớp mắt đã hút lấy ba người Kim Hồn vào trong đó.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Sở Hoài Dương quát to:
- Đi chết đi!
Hai lòng bàn tay ánh xanh lục chuyển động, chân nguyên đáng sợ hội tụ thành quả cầu ánh sáng, trong thời gian ngắn nhất bành trướng đến mức cực hạn, từ đó phát nổ có tính hủy diệt, lập tức bao phủ hết cả ba người.
Tiếng kêu thảm khốc cùng với bất cam phân tán theo cuồng phong.
Luyện Hồn tam sứ vô tình bị một chiêu này, một chết tại chỗ, hai người bị thương, Kim Động ở ngay chính diện của Sở Hoài Dương lập tức hồn bay phách tán, Kim Hồn, Kim Thiên hai bên thì phun máu nhiễm đỏ cả cát vàng.
Một chiêu đắc thắng, Sở Hoài Dương thừa thế phát triển, thế công liên miên không ngừng như sóng lớn trong bão vây phủ lấy Kim Hồn và Kim Thiên.
Hiện nay, tình trạng của Sở Hoài Dương thật ra không ổn, nhưng trong lòng lão biết rõ không giết chết được kẻ địch, chắc chắn sẽ bị hại, vì thế bất chấp việc chữa thương, toàn lực truy sát.
/1109
|