Đây là chuyện gì vậy? Vì sao hắn vẻ mặt lại chuyển biến nhanh chóng như vậy?
Khi Âm Đế đắc ý, một làn sáng nâu đột nhiên lóe qua vừa hay va chạm vào trên kết giới màu đen kia.
Lúc này, chỉ thấy kết giới đột nhiên rung rinh, sau đó vỡ ra một lỗ hổng, rồi liền vỡ vụn ầm ầm.
Như vậy, Liệt Thiên không cần phải ra tay, thế công của Âm Đế liền bị tan rã. Điều này sao không khiến Âm Đế nổi giận được?
Liếc nhìn Chiêu Hồn sứ giả trên vai, Liệt Thiên nói:
- Làm rất tốt, chúng ta cùng nhau đi cứu Như Sương.
Nói rồi căn bản không để ý đến Âm Đế.
Thấy vậy, Âm Đế rất giận, động thân ngăn lại, giọng hận thù nói:
- Còn muốn chạy, ngươi quả là coi thường bổn đế rồi.
Nói rồi hai tay đưa ra trước, chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra hóa thành vùng sương mù ánh sáng có màu đen thẫm, xanh lục thẫm, chớp mắt đã ngưng tụ không gian lân cận, lập tức giữ nguyên Liệt Thiên và Chiêu Hồn sứ giả tại chỗ.
Gầm lên giận dữ, Liệt Thiên đột nhiên run lên đánh nát khóa khí không gian, múa long thương rất nhanh để phản kích trở lại.
Chiêu Hồn sứ giả kêu nhỏ một tiếng, thân thể nhỏ bé lóe lên xông đến, chỉ trong sát na đã xuất hiện trước ngực Âm Đế khiến hắn kinh hãi gào lên một tiếng rồi nhanh chóng lùi lại.
Như vậy, thế công của Liệt Thiên chỉ đánh trúng những bóng ảnh còn lại của Âm Đế, thân thể thuận thế xông lên, chớp mắt đã bay đi trăm trượng kéo dãn khoảng cách giữa hai bên.
Phát hiện được tình hình này, Âm Đế nhanh chóng đuổi theo. Đáng tiếc đã quá trễ, Liệt Thiên sớm lợi dụng thời cơ bỏ đi.
Ngừng lại, Âm Đế giận dữ mắng:
- Lần này xem như ngươi may mắn, lần tới bổn đế tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Nói rồi lóe lên đi liền, mang theo tâm trạng đầy bất cam biến mất về phía chân trời…
Từ biệt Liệt Thiên và Bạch Như Sương, nguyên thần của Bạch Quang dự tính quay về Cửu Thiên Hư Vô giới, thỉnh cầu tôn chủ xây dựng lại cơ thể cho ông để tiếp tục tu luyện gia tăng thực lực.
Hiện nay, nguyên thần của ông tuy bất diệt nhưng lại bị hạn chế, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao trước đó là chuyện không thể được.
Vì thế, Bạch Quang đi được một quảng, thấy không hề có bất cứ dao động sinh mạng nào liền ẩn dấu đi khí tức bản thân, bay thẳng theo hướng về phía Cửu Thiên Hư Vô giới.
Rất nhanh, Bạch Quang xuyên qua tầng mây, đến một độ cao trên không, chuẩn bị quay về Hư Vô Giới Thiên, đột nhiên tâm thần chấn động, một sự bất an xuất hiện khiến ông thất kinh.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một luồng khí tức quỷ bí âm thầm đến, lợi dụng lúc ông phân tâm, lập tức vây lấy ông vào trong một kết giới ánh sáng chừng ba thước.
Gào lên giận dữ, Bạch Quang lập tức tỉnh táo, mắng:
- Vu Thần thật hèn hạ, lẽ nào ngươi chỉ biết đánh lén sau lưng?
Bật cười tà mị, Vu Thần đột nhiên xuất hiện lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho là bổn thần thuộc dạng người quang minh chính đại chăng?
Bạch Quang nghẹn lời, mắng:
- Uổng cho ngươi tự nhận bất phàm, té ra cũng ti tiện như vậy, so với Yêu Hoàng Liệt Thiên ngươi quả thực kém tới mười tám vạn dặm.
Vu Thần vẻ mặt lạnh lại, tàn khốc nói:
- Ngươi muốn chọc giận ta để ta giết chết ngươi. Đáng tiếc mạng sống nhỏ bé của ngươi còn có chỗ sử dụng, bổn thần không dễ dàng giết ngươi đâu.
Bạch Quang thấy tâm tư của mình bị vạch trần, giận đến hừ một tiếng không nói gì với Vu Thần nữa, rầu rĩ ở yên trong kết giới ánh sáng, không nói không rằng, âm thầm thể hiện giận dữ trong lòng.
Vu Thần cũng không để ý, phất tay thu kết giới ánh sáng, sau đó bật cười âm hiểm, thân thể loáng lên liền biến mất trong không khí …
Trên một ngọn núi cao, Huyền Dạ đang nhìn về phía Nam, vẻ mặt lạnh lùng.
Từ lúc đi vòng qua phạm vi thế lực của Trừ Ma liên minh đi xuống đến nay, trên đường thế lực đại quân phản kháng Yêu vực rất nhiều, tuy nói từng người từng người đều bị bình định, nhưng khiến hắn tổn thất không ít binh lực.
Hiện nay, vùng này thuộc về Nam Cương, có rất nhiều chủng tộc kỳ quái sinh sống, bọn họ tuy không vang danh thiên hạ như Vu tộc, cũng không xuất hiện một Vu Thần, nhưng tộc nào cũng có đặc điểm là tính bài xích người ngoài rất mạnh, khiến cho đại quân Yêu vực của Huyền Dạ bị giảm bớt bước tiến.
Phía trước, trong vùng núi nổi lên tiếng chém giết, phần lớn cao thủ Yêu vực đang kịch chiến với thế lực phản kháng, hai bên đều có thắng thua.
Trận chiến đấu này đã kéo dài một ngày một đêm, đại quân Yêu vực chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, ở trong rừng núi vốn quen thuộc, hẳn phải tung hoành mạnh mẽ, đắc thắng dễ dàng, nhưng lần này lại gặp phải kình địch ngoài ý muốn.
Nhìn thấy tình hình này, Huyền Dạ vẻ mặt không chút biểu hiện, hệt như một tượng đá khiến Xích Hùng cách đó vài trượng không đoán ra được ý nghĩ của hắn.
- Chủ nhân, thế lực phản kháng này rất ngoan cố, người xem có cần phải triệt hồi đại quân không?
Huyền Dạ không nói, trầm ngâm hồi lâu, điềm nhiên đáp:
- Tạm thời không gấp, trước hết …
Âm thanh đột nhiên dừng lại, Huyền Dạ quay hẳn người nhìn về phía chân trời.
Giữa không trung, Liệt Thiên lơ lửng trôi đến, vẻ mặt hơi trắng bệch có mấy phần ưu tư.
Huyền Dạ thấy vậy lòng thất kinh, vừa thấy Bạch Như Sương không đi cùng, lập tức cảm thấy bất ổn vội vàng hỏi:
- Chủ nhân, Bạch cô nương sao lại …
Liệt Thiên vẻ mặt nóng nảy, hơi giận dữ lên tiếng trả lời:
- Nàng đã bị cao thủ Hư Vô Giới Thiên bắt lấy, ta đang lo lắng không biết cứu người thế nào đây.
Huyền Dạ vẻ mặt kinh hãi, an ủi:
- Chủ nhân đừng nóng nảy, người trước hết hãy cho thuộc hạ biết thật ra chuyện gì đã xảy ra?
Liệt Thiên lo lắng nói:
- Trước đây chúng ta gặp phải Thiên Sát … Sau đó Âm Đế xuất hiện … Ta không cách nào thoát thân, nàng liền bị cao thủ Hư Vô Giới Thiên bắt mất.
Huyền Dạ nghe xong việc của Liệt Thiên, cau mày nói:
- Chuyện này xảy ra đột ngột, Hư Vô giới bắt lấy Bạch cô nương rõ ràng là để đối phó chủ nhân, vì thế cô nương ấy tạm thời không có chuyện gì. Hiện nay, chúng ta muốn cứu người cần phải chú ý đến hai chuyện, thứ nhất chính là tìm kiếm đường vào Hư Vô Giới Thiên, thứ hai chủ nhân phải nhanh chóng khôi phục thực lực. Như vậy mới có thể cứu người được.
Liệt Thiên nóng nảy trả lời:
- Khôi phục thực lực không cần nhiều thời gian, quan trọng nhất là làm sao tìm được Hư Vô giới.
Huyền Dạ đáp:
- Chuyện này hoàn toàn không khó, chúng ta chỉ cần tìm được Bạch Quang, rồi có thể hỏi ông ta xem Hư Vô giới ở nơi nào.
Liệt Thiên nghe vậy vui mừng, gật đầu nói:
- Không sai, Bạch Quang nhất định biết, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm được ông ta.
Huyền Dạ nói:
- Chủ nhân chờ một chút, thuộc hạ dặn dò chuyện nơi này rồi sẽ theo người đi.
Nói rồi đi đến trước Xích Hùng, nhỏ giọng dặn dò vài câu, sau đó liền quay lại với Liệt Thiên, cả hai liền biến mất về phía chân trời…
Không gian yên tĩnh, vĩnh viễn như vậy, hắc ám chính là chủ đề không thay đổi.
Ở trong không gian đặc thù này, không hề có bất cứ sinh mạng nào, mọi thứ âm thầm không tiếng, ngay cả không khí cũng ngưng đọng khiến người ta khó mà mô tả được tình hình cụ thể thế nào.
Không gian này sao lại như thế, vì sao nó tồn tại, lại vì sao kéo dài?
Đây là những câu hỏi khó hiểu.
Không gian bất biến, không có cuộc sống.
Bối cảnh tối đen không chấp nhận bất kỳ chút tạp chất.
Vùng đất quỷ dị như vậy ngoại trừ có thể tồn tại trong Vạn Diệt Cổ Động, nơi nào còn có thể thấy được đây?
Vạn Diệt Cổ Động được xưng tụng đứng đầu trong Ngũ Đại Động Thiên của thế gian, luôn là một vùng đất thần bí trong truyền thuyết, nhưng lại chưa từng có người nào nhắc đến sự tích của nó. Đây có phải là một không gian cổ quái có một loại quan hệ nhân quả tồn tại không?
Điểm này ngoại rừ tiên tổ của Lục Vân, trên thế gian không có người thứ hai có thể hiểu được huyền cơ bên trong.
Thời gian không chút ý nghĩa trong không gian đen tối, nơi này vĩnh hằng bất biến, thời gian trôi qua không một vết tích ở nơi này. Thế có thể nói là nơi này không gian và thời gian đều ngừng lại không tiến lên chăng?
Nếu đúng như vậy, mọi thứ trong không gian liền thành vĩnh hằng.
Nhưng thế gian quả thật có vật nào thời gian không xói mòn được chăng, có không gian nào thời gian không xuyên qua chăng?
Đáp án tự nhiên là không thể. Mọi thứ ở đó phải giải thích thế nào đây?
Về điểm này, thật ra không khó giải thích, chỉ bởi vì vô cùng hiếm thấy, cho nên mới khiến người ta hiểu lầm mà thôi.
Ở trong không gian này, vật chất tương đối không đổi, thời gian cũng tồn tại như vậy, nhưng không có vật để tham chiếu vì thế mới có cảm giác như không hề thay đổi, thực tế mọi vật đều có biến hóa, nhưng vô cùng không rõ ràng, có thể bỏ qua bất cứ lúc nào.
Không gian như vậy tồn tại là một trường hợp đặc biệt, vậy nó sinh ra như thế nào đây?
Điểm này có quan hệ gắn bó chặt chẽ không phân biệt được với những vật thể đen ngòm trong không gian.
Trong kiến thức thông thường của con người, hắc ám chính bởi vì không có ánh sáng. Nơi này cũng vậy không có ánh sáng, nhưng đó lại không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Vạn Diệt Cổ Động, thần bí quỷ dị. Đặc điểm lớn nhất chính là trong không gian tồn tại một loại vật chất đặc thù, không những có năng lực nuốt lấy vạn vật, còn có đặc tính hấp thu tất cả nguồn sáng.
Loại vật chất này không có tên, hơi giống như mực đen, bất cứ nguồn sáng nào ở trong nó đều khó mà phát ra ánh sáng được, vì thế trong đó luôn đen ngòm.
Nhưng loại vật chất này không giống mực đen, mật độ của nó phải nhỏ rất nhiều, như không khí, ngập đầy trong không gian.
Ngoài ra, trong không gian gần như không có tồn tại một loại vật chất nào, còn dung hợp được rất nhiều những loại vật chất khác, chỉ có điều những vật chất đó có mật độ càng nhỏ, màu sắc càng không rõ, và đều bị màu đen che phủ, vì thế không nhìn ra được bất cứ dấu tích nào.
Hiểu được những điều này có thể biết được sự thật về biến hóa khó lường trong không gian yên tĩnh, nhưng chỉ bằng mắt thường khó mà phân biệt, ngoại trừ trong không gian xuất hiện cảnh sắc dị thường.
Cảnh sắc dị thường thế nào? Điểm này không thể nói rõ được, dù sao trong này dấu người rất hiếm, lại không có vật ngoài đi vào, làm sao có biến hóa được đây?
Đạo lý là như vậy nhưng thế sự biến ảo, ai có thể biết được lúc này không gian đen ngòm sẽ xuất hiện biến đổi thế nào.
Quan sát cẩn thận, trong màn đêm một điểm sáng mơ hồ ẩn hiện, lúc thì chuyển động hình tròn, lúc thì nhấp nhô lên xuống, lúc thì biến mất không thấy, khi lại tăng mạnh ánh sáng.
Tình hình này từ lúc bắt đầu đã liên tục kéo dài, liên tục biến hóa rất nhanh, nhưng chưa hề dừng lại. Thời gian ở đây trừu tượng vô cùng, biến hóa của điểm sáng lại chậm chạp, phảng phất sự tồn tại của hắc ám vĩnh viễn ngưng đọng ở giai đoạn ban đầu, không hề tiến thêm chút nào.
Trên thực tế, điểm sáng biến hóa tuy chậm, nhưng lại hoàn toàn không bất động, nhưng dùng một loại phương thức mờ mịt để dần dần tiến lên.
Khi biến hóa của điểm sáng đạt đến một trình độ nhất định, toàn bộ màu đen trong không gian hơi yếu đi. Điều này khiến cho những vật chất khác màu vốn bị vật chất màu đen che phủ dần dần lộ ra hình thật.
Cứ như thế, màu sắc trong không gian biến thành diễm lệ, ngoại trừ điểm sáng nhất bắt đầu ra, còn có một làn sáng đen thẫm cũng dần dần rõ ràng.
Cẩn thận quan sát, hai làn sáng một tỏ một đen cách nhau vài thước, tự động xoay tròn, đang hấp thu vật chất màu đen ngòm bốn bề để tăng cường thực lực bản thân.
Khi Âm Đế đắc ý, một làn sáng nâu đột nhiên lóe qua vừa hay va chạm vào trên kết giới màu đen kia.
Lúc này, chỉ thấy kết giới đột nhiên rung rinh, sau đó vỡ ra một lỗ hổng, rồi liền vỡ vụn ầm ầm.
Như vậy, Liệt Thiên không cần phải ra tay, thế công của Âm Đế liền bị tan rã. Điều này sao không khiến Âm Đế nổi giận được?
Liếc nhìn Chiêu Hồn sứ giả trên vai, Liệt Thiên nói:
- Làm rất tốt, chúng ta cùng nhau đi cứu Như Sương.
Nói rồi căn bản không để ý đến Âm Đế.
Thấy vậy, Âm Đế rất giận, động thân ngăn lại, giọng hận thù nói:
- Còn muốn chạy, ngươi quả là coi thường bổn đế rồi.
Nói rồi hai tay đưa ra trước, chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra hóa thành vùng sương mù ánh sáng có màu đen thẫm, xanh lục thẫm, chớp mắt đã ngưng tụ không gian lân cận, lập tức giữ nguyên Liệt Thiên và Chiêu Hồn sứ giả tại chỗ.
Gầm lên giận dữ, Liệt Thiên đột nhiên run lên đánh nát khóa khí không gian, múa long thương rất nhanh để phản kích trở lại.
Chiêu Hồn sứ giả kêu nhỏ một tiếng, thân thể nhỏ bé lóe lên xông đến, chỉ trong sát na đã xuất hiện trước ngực Âm Đế khiến hắn kinh hãi gào lên một tiếng rồi nhanh chóng lùi lại.
Như vậy, thế công của Liệt Thiên chỉ đánh trúng những bóng ảnh còn lại của Âm Đế, thân thể thuận thế xông lên, chớp mắt đã bay đi trăm trượng kéo dãn khoảng cách giữa hai bên.
Phát hiện được tình hình này, Âm Đế nhanh chóng đuổi theo. Đáng tiếc đã quá trễ, Liệt Thiên sớm lợi dụng thời cơ bỏ đi.
Ngừng lại, Âm Đế giận dữ mắng:
- Lần này xem như ngươi may mắn, lần tới bổn đế tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Nói rồi lóe lên đi liền, mang theo tâm trạng đầy bất cam biến mất về phía chân trời…
Từ biệt Liệt Thiên và Bạch Như Sương, nguyên thần của Bạch Quang dự tính quay về Cửu Thiên Hư Vô giới, thỉnh cầu tôn chủ xây dựng lại cơ thể cho ông để tiếp tục tu luyện gia tăng thực lực.
Hiện nay, nguyên thần của ông tuy bất diệt nhưng lại bị hạn chế, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao trước đó là chuyện không thể được.
Vì thế, Bạch Quang đi được một quảng, thấy không hề có bất cứ dao động sinh mạng nào liền ẩn dấu đi khí tức bản thân, bay thẳng theo hướng về phía Cửu Thiên Hư Vô giới.
Rất nhanh, Bạch Quang xuyên qua tầng mây, đến một độ cao trên không, chuẩn bị quay về Hư Vô Giới Thiên, đột nhiên tâm thần chấn động, một sự bất an xuất hiện khiến ông thất kinh.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một luồng khí tức quỷ bí âm thầm đến, lợi dụng lúc ông phân tâm, lập tức vây lấy ông vào trong một kết giới ánh sáng chừng ba thước.
Gào lên giận dữ, Bạch Quang lập tức tỉnh táo, mắng:
- Vu Thần thật hèn hạ, lẽ nào ngươi chỉ biết đánh lén sau lưng?
Bật cười tà mị, Vu Thần đột nhiên xuất hiện lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho là bổn thần thuộc dạng người quang minh chính đại chăng?
Bạch Quang nghẹn lời, mắng:
- Uổng cho ngươi tự nhận bất phàm, té ra cũng ti tiện như vậy, so với Yêu Hoàng Liệt Thiên ngươi quả thực kém tới mười tám vạn dặm.
Vu Thần vẻ mặt lạnh lại, tàn khốc nói:
- Ngươi muốn chọc giận ta để ta giết chết ngươi. Đáng tiếc mạng sống nhỏ bé của ngươi còn có chỗ sử dụng, bổn thần không dễ dàng giết ngươi đâu.
Bạch Quang thấy tâm tư của mình bị vạch trần, giận đến hừ một tiếng không nói gì với Vu Thần nữa, rầu rĩ ở yên trong kết giới ánh sáng, không nói không rằng, âm thầm thể hiện giận dữ trong lòng.
Vu Thần cũng không để ý, phất tay thu kết giới ánh sáng, sau đó bật cười âm hiểm, thân thể loáng lên liền biến mất trong không khí …
Trên một ngọn núi cao, Huyền Dạ đang nhìn về phía Nam, vẻ mặt lạnh lùng.
Từ lúc đi vòng qua phạm vi thế lực của Trừ Ma liên minh đi xuống đến nay, trên đường thế lực đại quân phản kháng Yêu vực rất nhiều, tuy nói từng người từng người đều bị bình định, nhưng khiến hắn tổn thất không ít binh lực.
Hiện nay, vùng này thuộc về Nam Cương, có rất nhiều chủng tộc kỳ quái sinh sống, bọn họ tuy không vang danh thiên hạ như Vu tộc, cũng không xuất hiện một Vu Thần, nhưng tộc nào cũng có đặc điểm là tính bài xích người ngoài rất mạnh, khiến cho đại quân Yêu vực của Huyền Dạ bị giảm bớt bước tiến.
Phía trước, trong vùng núi nổi lên tiếng chém giết, phần lớn cao thủ Yêu vực đang kịch chiến với thế lực phản kháng, hai bên đều có thắng thua.
Trận chiến đấu này đã kéo dài một ngày một đêm, đại quân Yêu vực chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, ở trong rừng núi vốn quen thuộc, hẳn phải tung hoành mạnh mẽ, đắc thắng dễ dàng, nhưng lần này lại gặp phải kình địch ngoài ý muốn.
Nhìn thấy tình hình này, Huyền Dạ vẻ mặt không chút biểu hiện, hệt như một tượng đá khiến Xích Hùng cách đó vài trượng không đoán ra được ý nghĩ của hắn.
- Chủ nhân, thế lực phản kháng này rất ngoan cố, người xem có cần phải triệt hồi đại quân không?
Huyền Dạ không nói, trầm ngâm hồi lâu, điềm nhiên đáp:
- Tạm thời không gấp, trước hết …
Âm thanh đột nhiên dừng lại, Huyền Dạ quay hẳn người nhìn về phía chân trời.
Giữa không trung, Liệt Thiên lơ lửng trôi đến, vẻ mặt hơi trắng bệch có mấy phần ưu tư.
Huyền Dạ thấy vậy lòng thất kinh, vừa thấy Bạch Như Sương không đi cùng, lập tức cảm thấy bất ổn vội vàng hỏi:
- Chủ nhân, Bạch cô nương sao lại …
Liệt Thiên vẻ mặt nóng nảy, hơi giận dữ lên tiếng trả lời:
- Nàng đã bị cao thủ Hư Vô Giới Thiên bắt lấy, ta đang lo lắng không biết cứu người thế nào đây.
Huyền Dạ vẻ mặt kinh hãi, an ủi:
- Chủ nhân đừng nóng nảy, người trước hết hãy cho thuộc hạ biết thật ra chuyện gì đã xảy ra?
Liệt Thiên lo lắng nói:
- Trước đây chúng ta gặp phải Thiên Sát … Sau đó Âm Đế xuất hiện … Ta không cách nào thoát thân, nàng liền bị cao thủ Hư Vô Giới Thiên bắt mất.
Huyền Dạ nghe xong việc của Liệt Thiên, cau mày nói:
- Chuyện này xảy ra đột ngột, Hư Vô giới bắt lấy Bạch cô nương rõ ràng là để đối phó chủ nhân, vì thế cô nương ấy tạm thời không có chuyện gì. Hiện nay, chúng ta muốn cứu người cần phải chú ý đến hai chuyện, thứ nhất chính là tìm kiếm đường vào Hư Vô Giới Thiên, thứ hai chủ nhân phải nhanh chóng khôi phục thực lực. Như vậy mới có thể cứu người được.
Liệt Thiên nóng nảy trả lời:
- Khôi phục thực lực không cần nhiều thời gian, quan trọng nhất là làm sao tìm được Hư Vô giới.
Huyền Dạ đáp:
- Chuyện này hoàn toàn không khó, chúng ta chỉ cần tìm được Bạch Quang, rồi có thể hỏi ông ta xem Hư Vô giới ở nơi nào.
Liệt Thiên nghe vậy vui mừng, gật đầu nói:
- Không sai, Bạch Quang nhất định biết, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm được ông ta.
Huyền Dạ nói:
- Chủ nhân chờ một chút, thuộc hạ dặn dò chuyện nơi này rồi sẽ theo người đi.
Nói rồi đi đến trước Xích Hùng, nhỏ giọng dặn dò vài câu, sau đó liền quay lại với Liệt Thiên, cả hai liền biến mất về phía chân trời…
Không gian yên tĩnh, vĩnh viễn như vậy, hắc ám chính là chủ đề không thay đổi.
Ở trong không gian đặc thù này, không hề có bất cứ sinh mạng nào, mọi thứ âm thầm không tiếng, ngay cả không khí cũng ngưng đọng khiến người ta khó mà mô tả được tình hình cụ thể thế nào.
Không gian này sao lại như thế, vì sao nó tồn tại, lại vì sao kéo dài?
Đây là những câu hỏi khó hiểu.
Không gian bất biến, không có cuộc sống.
Bối cảnh tối đen không chấp nhận bất kỳ chút tạp chất.
Vùng đất quỷ dị như vậy ngoại trừ có thể tồn tại trong Vạn Diệt Cổ Động, nơi nào còn có thể thấy được đây?
Vạn Diệt Cổ Động được xưng tụng đứng đầu trong Ngũ Đại Động Thiên của thế gian, luôn là một vùng đất thần bí trong truyền thuyết, nhưng lại chưa từng có người nào nhắc đến sự tích của nó. Đây có phải là một không gian cổ quái có một loại quan hệ nhân quả tồn tại không?
Điểm này ngoại rừ tiên tổ của Lục Vân, trên thế gian không có người thứ hai có thể hiểu được huyền cơ bên trong.
Thời gian không chút ý nghĩa trong không gian đen tối, nơi này vĩnh hằng bất biến, thời gian trôi qua không một vết tích ở nơi này. Thế có thể nói là nơi này không gian và thời gian đều ngừng lại không tiến lên chăng?
Nếu đúng như vậy, mọi thứ trong không gian liền thành vĩnh hằng.
Nhưng thế gian quả thật có vật nào thời gian không xói mòn được chăng, có không gian nào thời gian không xuyên qua chăng?
Đáp án tự nhiên là không thể. Mọi thứ ở đó phải giải thích thế nào đây?
Về điểm này, thật ra không khó giải thích, chỉ bởi vì vô cùng hiếm thấy, cho nên mới khiến người ta hiểu lầm mà thôi.
Ở trong không gian này, vật chất tương đối không đổi, thời gian cũng tồn tại như vậy, nhưng không có vật để tham chiếu vì thế mới có cảm giác như không hề thay đổi, thực tế mọi vật đều có biến hóa, nhưng vô cùng không rõ ràng, có thể bỏ qua bất cứ lúc nào.
Không gian như vậy tồn tại là một trường hợp đặc biệt, vậy nó sinh ra như thế nào đây?
Điểm này có quan hệ gắn bó chặt chẽ không phân biệt được với những vật thể đen ngòm trong không gian.
Trong kiến thức thông thường của con người, hắc ám chính bởi vì không có ánh sáng. Nơi này cũng vậy không có ánh sáng, nhưng đó lại không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Vạn Diệt Cổ Động, thần bí quỷ dị. Đặc điểm lớn nhất chính là trong không gian tồn tại một loại vật chất đặc thù, không những có năng lực nuốt lấy vạn vật, còn có đặc tính hấp thu tất cả nguồn sáng.
Loại vật chất này không có tên, hơi giống như mực đen, bất cứ nguồn sáng nào ở trong nó đều khó mà phát ra ánh sáng được, vì thế trong đó luôn đen ngòm.
Nhưng loại vật chất này không giống mực đen, mật độ của nó phải nhỏ rất nhiều, như không khí, ngập đầy trong không gian.
Ngoài ra, trong không gian gần như không có tồn tại một loại vật chất nào, còn dung hợp được rất nhiều những loại vật chất khác, chỉ có điều những vật chất đó có mật độ càng nhỏ, màu sắc càng không rõ, và đều bị màu đen che phủ, vì thế không nhìn ra được bất cứ dấu tích nào.
Hiểu được những điều này có thể biết được sự thật về biến hóa khó lường trong không gian yên tĩnh, nhưng chỉ bằng mắt thường khó mà phân biệt, ngoại trừ trong không gian xuất hiện cảnh sắc dị thường.
Cảnh sắc dị thường thế nào? Điểm này không thể nói rõ được, dù sao trong này dấu người rất hiếm, lại không có vật ngoài đi vào, làm sao có biến hóa được đây?
Đạo lý là như vậy nhưng thế sự biến ảo, ai có thể biết được lúc này không gian đen ngòm sẽ xuất hiện biến đổi thế nào.
Quan sát cẩn thận, trong màn đêm một điểm sáng mơ hồ ẩn hiện, lúc thì chuyển động hình tròn, lúc thì nhấp nhô lên xuống, lúc thì biến mất không thấy, khi lại tăng mạnh ánh sáng.
Tình hình này từ lúc bắt đầu đã liên tục kéo dài, liên tục biến hóa rất nhanh, nhưng chưa hề dừng lại. Thời gian ở đây trừu tượng vô cùng, biến hóa của điểm sáng lại chậm chạp, phảng phất sự tồn tại của hắc ám vĩnh viễn ngưng đọng ở giai đoạn ban đầu, không hề tiến thêm chút nào.
Trên thực tế, điểm sáng biến hóa tuy chậm, nhưng lại hoàn toàn không bất động, nhưng dùng một loại phương thức mờ mịt để dần dần tiến lên.
Khi biến hóa của điểm sáng đạt đến một trình độ nhất định, toàn bộ màu đen trong không gian hơi yếu đi. Điều này khiến cho những vật chất khác màu vốn bị vật chất màu đen che phủ dần dần lộ ra hình thật.
Cứ như thế, màu sắc trong không gian biến thành diễm lệ, ngoại trừ điểm sáng nhất bắt đầu ra, còn có một làn sáng đen thẫm cũng dần dần rõ ràng.
Cẩn thận quan sát, hai làn sáng một tỏ một đen cách nhau vài thước, tự động xoay tròn, đang hấp thu vật chất màu đen ngòm bốn bề để tăng cường thực lực bản thân.
/1109
|