oOo
Nho viên Hạo Vân cư sĩ cũng tiến ra giữa sân, mở lời thuyết phục:
- Kiếm minh chủ không nên tức giận, việc đến nước này, hiện tại mọi người nhất thời cũng không phân biệt được ai đúng ai sai. Thần sắc của Ngọc Tiêu Sanh khi nãy mọi người đều thấy, khó trách người khác nghi ngờ hắn có dụng tâm riêng, điểm này sợ khó thuyết phục được mọi người. Nhìn vào tình hình trước mắt, thiết nghĩ nên tạm gác lại sự việc chưa rõ ràng này, trừ phi Kiếm minh chủ đưa ra bằng chứng thuyết phục hơn, bằng không khó làm cho mọi người tin phục?
Phất tay một cách dứt khoát, Kiếm Vô Trần giận dữ nhìn về phía Lục Vân, lãnh khốc nói:
- Nếu mọi người vẫn chưa tin nhưng lời này, vậy ta khiến mọi người tâm phục khẩu phục, để xem khi đó các người giao phó ra sao. Huyền Ngọc chưởng giáo, ông nên chú ý cho kỹ, một khi chứng thật được Lục Vân đích thực biết Hoá Hồn đại pháp, ông sẽ giao phó như thế nào?
Lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần, Huyền Ngọc chân nhân nói:
- Nếu việc đó là thật, tự ta biết cách giao phó với mọi người.
- Tốt, nếu như ông đã nói như vậy, không sợ ông sau này không nhận sai. Hiện tại xin mời Lục viện chưởng giáo và đại biểu Tam phái cùng ra giữa, đồng thời Lục Vân cũng phải ra, chúng ta cùng vạch trần cái bí mật này.
“
Kiếm Vô Trần nói xong, toàn thân phát ra một khí thế uy nghiêm, tĩnh lặng nhìn quang chúng nhân.
Các cao thủ tại trường nghe thấy thế đều ngạc nhiên tập trung nhìn vào Kiếm Vô Trần, không minh bạch được trong hồ lô của hắn đang chứa những gì. Đại biểu của Tam phái gồm Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng và Lục viện chưởng giáo cùng tiến ra giữa, mỗi người vây quanh thành vòng tròn, im lặng nhìn vào Kiếm Vô Trần. Giữa đám người Dịch viên, Lục Vân cùng Vân Phong, Ngạo Tuyết và Tử Dương chân nhân quay sang nói mấy câu, rồi cũng động thân tiến ra giữa.
Khi tất cả mọi người đã đông đủ, Kiếm Vô Trần quay người đi đến bên cạnh Thải Phượng tiên tử, nhẹ nhàng lấy từ tay bà một vật, rồi lập tức về lại chỗ cũ. Đưa mắt nhìn quanh, Kiếm Vô Trần đưa ra vật đang cầm trong tay, chỉ thấy đó là một quả cầu bằng ngọc trong suốt được cố định một cách tinh xảo trên một cái giá bằng ngọc. Ngọc tọa hình tứ phương, quanh thân điêu khắc những hoa văn thần bí, có vẻ là một tứ tượng kỳ trận. Ánh sáng xuyên qua ngọc cầu phản xạ ra vô số các quang hoa mỹ lệ, vô cùng kỳ diệu, làm những người khác khi thấy qua đều biết rằng đây quyết không phải là vật tầm thường.
Các cao thủ khi nhìn qua vật này, đại biểu Tam phái tức thì kêu nhẹ lên một tiếng, biểu hiện có phần kinh ngạc, còn Lục viện chưởng giáo thì thần sắc nghi hoặc, không biết được đây là vậy gì. Không hề có một lời giải thích, Kiếm Vô Trần nói:
- Mọi người hãy xem cho kỹ, hi vọng rằng đến lúc ấy, ai cũng nhận ra điểm sai lầm, nếu không thì ta thật rất lấy làm tiế c.
Nói xong, chỉ thấy tay phải Kiếm Vô Trần loé lên một đạo tử quang, đạo quang hoá đó xuyên qua ngọc cầu, ngưng tụ lại không quá ba thốn quanh cái giá ngọc thần kỳ, rồi lập tức lớn ra gấn mười lần, nổi lên trên không trước mắt mọi người.Chúng nhân ngạc nhiên, không tưởng được vật này lại có khả năng biến hoá to nhỏ như vậy, quả thật rất là kỳ dị.
Cẩn thận nhìn vào ngọc cầu trong suốt ấy chỉ thấy quang hoa lưu chuyển, vô số các đạo quang ảnh từ từ hình thành nên một cảnh tượng, càng lúc càng rõ. Lục Vân nhìn vào đồ án trước mặt, trong đó là cảnh cái ngày mà chàng đấu với Ma thần Viêm Huyết tại Trường giang, tất cả hiện lên trên bề mặt quang cầu rất sống động làm chàng trong lòng bất giác chấn kinh. Bất kể là hình ảnh hay thanh âm, tất cả đều rất rõ ràng, làm cho mọi người tại đây như đang đứng trong cảnh đó tận mắt chứng kiến, không thể nào phủ nhận.
Sau khi tất cả mọi người đều thấy, Kiếm Vô Trần thu hồi vật thần kỳ đó lại, lạnh giọng nói:
- Hiện tại tất cả đều đã thấy rõ, có còn điều gì không minh bạch, hoặc giả không tin tưởng hay không? Huyền Ngọc chưởng giáo, ông đã thấy rõ ràng, bây giờ thử hỏi ông nên giao phó thế nào đây?
Âm thầm liếc mắt nhìn Lục Vân, rồi ánh mắt của Huyền Ngọc chân nhân lướt qua khuôn mặt của từng người, cuối cùng trầm giọng đáp:
- Thấy thì đã thấy rõ, nhưng mà từ tình huống vừa rồi ta chỉ thấy đuợc rằng, khi đó Ma thần Viêm Huyết cũng không dám khẳng định đích thực Lục Vân đã thi triển Hoá Hồn đại pháp hay không. Cho nên điều này cũng không thể khẳng định được Lục Vân thân hoài Quỷ vực Hoá Hồn đại pháp. Đồng thời, hắn thi triển pháp quyết gì, ngay đến chúng ta cũng không rõ lai lịch, phải hay không trong đó có ẩn tàng huyền cơ, đây là điểm mà ta vẫn còn hoài nghi.
Sắc mặt lạnh lẽo, Kiếm Vô Trần tức giận nói:
- Huyền Ngọc chưởng giáo, ông không cần tiếp tục cố tỏ ra che chở cho môn hạ Lục Vân của các người, mặc dù lần đó Ma thần Viêm Huyết chưa khẳng định đích thực có phải Lục Vân thi triển Hoá Hồn đại pháp hay không, nhưng với tu vi của Ma thần thì sao có thể sai lầm được. Hơn nữa, vào lúc đó Lục Vân nếu không phải thi triển Hoá Hồn đại pháp, ngươi bảo hắn xem hắn đã dùng pháp quyết gì có thể làm Ma thần Viêm Huyết kinh sợ tháo lui? Còn như vật trong tay ta đây, đó chính là đệ nhất thần khí trong đại la chư thiên nhị thập tứ thần khí, Huyền Thiên Giám, há có khả năng là tùy ý làm giả hay sao?
Huyền Ngọc chân nhân nghe vậy cũng không biết nói sao, còn Lục Vân khi nghe đến danh tự Huyền Thiên Giám, tức thì chấn động trong tâm, hiện tại chung quy chàng đã minh bạch câu "Ma Long xuất, Nại Hà hiện, Huyền Thiên Giám, nhiễm trần duyên", nguyên lai hai câu cuối đó thì ra là chỉ bản thân mình. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cặp mắt Lục Vân ánh lên sự hoài nghi, phải chăng ông trời đang trừng phạt lên thân chàng hay không? Có lẽ, nếu không sao việc này lại xảy ra? Ngẫm lại trước giờ con đường chàng đi đều quá thuận lợi, có lẽ lần này chính là phải trải qua kiếp nạn. Nở nụ cười kiêu ngạo, Lục Vân không hề lùi bước, nếu đây quả thực là do thượng thiên an bày, càng phải nỗ lực chống chọi đến cùng. Nếu muốn tung hoành thiên hạ, tuỳ tâm sở dục, lẽ dĩ nhiên phải không sợ gian nan, toàn lực phản kháng.
Thấy Huyền Ngọc chân nhân không nói gì, Lý Trường Xuân hỏi:
- Thế nào, Huyền Ngọc chân nhân có phải không muốn chấp nhận sự thật, cố tình trì hoãn hồi đáp? Hiện tại mọi việc đã rõ, Lục Vân cũng không có lời giải thích, đây chẳng phải đã minh chứng tất cả sao?
Gần đó, Hạo Vân sư sĩ nhỏ giọng nói:
- Lời nói nãy giờ không hề có ý như thế, tất cả chỉ là suy đoạn của mọi người mà thôi. Pháp quyết Lục Vân thi triển không nhất định phải là Hoá Hồn đại pháp. Chính như Kiếm minh chủ đã nói, Ma thần tu vi thâm hậu, kiến văn rộng lớn, nhưng tại sao hắn cũng không thể khẳng định được Lục Vân chính thực thi triển Hoá Hồn đại pháp, điều này không phải đã giải thích hắn cũng không dám khẳng định sao? Huống chúng ta cũng chỉ là suy đoán.
Lý Trường Xuân nghe thế nhất thời nghệch ra, không tưởng được ngữ khí của Hạo Vân cư sĩ lại sắc bén như thế, một câu cũng không phản bác được.
Bên cạnh, Kiếm Vô Trần hờ hững nhìn Hạo Vân cư sĩ, nói bằng một giọng lạnh lùng:
- Tuy là sự suy đoán nhưng Lục Vân hiện tại không hề lên tiếng giải thích điều gì, chẳng phái đã có thể nói khi ấy hắn thi triển chính là Hoá Hồn đại pháp hay sao? Về điểm này, miễn là hắn có thể cho mọi người một câu trả lời thuyết phục, tự ta sẽ không làm khó hắn. Còn nếu không thể nói được lý do tại sao, dĩ nhiên hắn sẽ không chạy thoát khỏi kiếp số.
Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Lục Vân vẫn ngước nhìn đám mây trắng trên cao, một con người cô độc đang đứng suy tư về điều gì đó. Đến khi Huyền Ngọc chân nhân không thể hỏi được chàng điều gì nữa, chàng quay đầu nhìn vào mọi người nói:
- Lúc này, phải hay không phải, trong tâm hắn không phải đều như nhau cả hay sao? Bất kể ta giải thích như thế nào, hắn đều không dễ dàng buông tay, nếu đã như vậy, ta thừa nhận thì đã sao? Dịch viên là nơi ta sẽ không thể nào quên được trong cuộc đời này, bất luận đi đến nơi nào ta sẽ vĩnh viễn không quên. Hai năm trôi qua, có rất nhiều chuyện đáng để ta hồi tưởng lại, và có lẽ đã đến lúc ta ra đi.
Nói xong, Lục Vân quay người, bước về phía Ngạo Tuyết và Vân Phong.
Nhìn theo bóng Lục Vân, trong mắt Huyền Ngọc chân nhân lộ ra một tia thương cảm. Bất kể Lục Vân biết Hoá Hồn đại pháp hay không, ông hiểu rằng ít nhất Lục Vân quyết không phải kẻ xấu. Chỉ là có một số sự việc, thâm tâm biết được cũng vô dụng, đành phó mặc cho sự việc diễn ra vậy. Bên cạnh, Hạo Vân cư sĩ vỗ nhẹ vai ông, khe khẽ thở dài, cũng không biết phải làm gì.
Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả cùng Thiên Thương đạo trưởng nhìn theo bóng Lục Vân, trong tâm nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, tựa hồ như trong thời khắc này, sự thừa nhận của Lục Vân là do không thể phản bác được Kiếm Vô Trần, khiến cho trong tiềm thức của mọi người đều có cảm giác đồng tình. Cho dù hắn có thật sự biết được pháp quyết tà ác đó hay không, thì biểu hiện của hắn trong lúc này, thật sự đã khiến cho tâm mọi người sinh lòng bất nhẫn.
Lạnh lùng nhìn vào bóng lưng Lục Vân, Kiếm Vô Trần tiếp tục bức vấn Huyền Ngọc:
- Huyền Ngọc chưởng giáo, hiện tại Lục Vân đã tự mình thừa nhận, ông còn gì để nói hay không? Bây giờ chắc hẳn ông phải giao phó với mọi người rồi chứ, ông nói xem, ông định xử chuyện này ra sao?
Quay đầu nhìn hắn, Huyền Ngọc chân nhân lãnh đạm đáp lại:
- Ngươi nghĩ nên xử lý thế nào, ngươi muốn làm thế nào mới vừa ý đây?
Một lần nữa Kiếm Vô Trần nghe những lời châm chọc của Huyền Ngọc chân nhân, thần sắc phẫn nộ quát lớn:
- Vì hoà bình của nhân gian, những người thân hoài tuyệt kỹ tà ác cũng là loại âm hiểm giảo trá, dĩ nhiên là vạn lần bất dung. Hiện nay, hạo kiếp của thiên hạ đã tới gần, để diệt trừ tất cả sự tà ác, quyết không để Lục Vân tồn tại trên đời này, di hại đến chúng sinh.
Tức giận nhìn sang Kiếm Vô Trần, Huyền Ngọc chân nhân lạnh giọng nói:
- Tâm địa của Kiếm minh chủ tàn độc như vậy, thật không thể hiểu được tại sao Vân Chi Pháp Giới lại chọn người làm Minh chủ? Ý của ngươi, Dịch viên ta không thể hoàn thành, bất kể thế nào thì hiện tại Lục Vân chưa làm gì gây nguy hại đến ai. Bởi thế việc này, ta tuyệt không chấp nhận.
Nói xong, ông lạnh lùng quay người đi về phía môn hạ của mình.
Nho viên Hạo Vân cư sĩ cũng tiến ra giữa sân, mở lời thuyết phục:
- Kiếm minh chủ không nên tức giận, việc đến nước này, hiện tại mọi người nhất thời cũng không phân biệt được ai đúng ai sai. Thần sắc của Ngọc Tiêu Sanh khi nãy mọi người đều thấy, khó trách người khác nghi ngờ hắn có dụng tâm riêng, điểm này sợ khó thuyết phục được mọi người. Nhìn vào tình hình trước mắt, thiết nghĩ nên tạm gác lại sự việc chưa rõ ràng này, trừ phi Kiếm minh chủ đưa ra bằng chứng thuyết phục hơn, bằng không khó làm cho mọi người tin phục?
Phất tay một cách dứt khoát, Kiếm Vô Trần giận dữ nhìn về phía Lục Vân, lãnh khốc nói:
- Nếu mọi người vẫn chưa tin nhưng lời này, vậy ta khiến mọi người tâm phục khẩu phục, để xem khi đó các người giao phó ra sao. Huyền Ngọc chưởng giáo, ông nên chú ý cho kỹ, một khi chứng thật được Lục Vân đích thực biết Hoá Hồn đại pháp, ông sẽ giao phó như thế nào?
Lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần, Huyền Ngọc chân nhân nói:
- Nếu việc đó là thật, tự ta biết cách giao phó với mọi người.
- Tốt, nếu như ông đã nói như vậy, không sợ ông sau này không nhận sai. Hiện tại xin mời Lục viện chưởng giáo và đại biểu Tam phái cùng ra giữa, đồng thời Lục Vân cũng phải ra, chúng ta cùng vạch trần cái bí mật này.
“
Kiếm Vô Trần nói xong, toàn thân phát ra một khí thế uy nghiêm, tĩnh lặng nhìn quang chúng nhân.
Các cao thủ tại trường nghe thấy thế đều ngạc nhiên tập trung nhìn vào Kiếm Vô Trần, không minh bạch được trong hồ lô của hắn đang chứa những gì. Đại biểu của Tam phái gồm Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng và Lục viện chưởng giáo cùng tiến ra giữa, mỗi người vây quanh thành vòng tròn, im lặng nhìn vào Kiếm Vô Trần. Giữa đám người Dịch viên, Lục Vân cùng Vân Phong, Ngạo Tuyết và Tử Dương chân nhân quay sang nói mấy câu, rồi cũng động thân tiến ra giữa.
Khi tất cả mọi người đã đông đủ, Kiếm Vô Trần quay người đi đến bên cạnh Thải Phượng tiên tử, nhẹ nhàng lấy từ tay bà một vật, rồi lập tức về lại chỗ cũ. Đưa mắt nhìn quanh, Kiếm Vô Trần đưa ra vật đang cầm trong tay, chỉ thấy đó là một quả cầu bằng ngọc trong suốt được cố định một cách tinh xảo trên một cái giá bằng ngọc. Ngọc tọa hình tứ phương, quanh thân điêu khắc những hoa văn thần bí, có vẻ là một tứ tượng kỳ trận. Ánh sáng xuyên qua ngọc cầu phản xạ ra vô số các quang hoa mỹ lệ, vô cùng kỳ diệu, làm những người khác khi thấy qua đều biết rằng đây quyết không phải là vật tầm thường.
Các cao thủ khi nhìn qua vật này, đại biểu Tam phái tức thì kêu nhẹ lên một tiếng, biểu hiện có phần kinh ngạc, còn Lục viện chưởng giáo thì thần sắc nghi hoặc, không biết được đây là vậy gì. Không hề có một lời giải thích, Kiếm Vô Trần nói:
- Mọi người hãy xem cho kỹ, hi vọng rằng đến lúc ấy, ai cũng nhận ra điểm sai lầm, nếu không thì ta thật rất lấy làm tiế c.
Nói xong, chỉ thấy tay phải Kiếm Vô Trần loé lên một đạo tử quang, đạo quang hoá đó xuyên qua ngọc cầu, ngưng tụ lại không quá ba thốn quanh cái giá ngọc thần kỳ, rồi lập tức lớn ra gấn mười lần, nổi lên trên không trước mắt mọi người.Chúng nhân ngạc nhiên, không tưởng được vật này lại có khả năng biến hoá to nhỏ như vậy, quả thật rất là kỳ dị.
Cẩn thận nhìn vào ngọc cầu trong suốt ấy chỉ thấy quang hoa lưu chuyển, vô số các đạo quang ảnh từ từ hình thành nên một cảnh tượng, càng lúc càng rõ. Lục Vân nhìn vào đồ án trước mặt, trong đó là cảnh cái ngày mà chàng đấu với Ma thần Viêm Huyết tại Trường giang, tất cả hiện lên trên bề mặt quang cầu rất sống động làm chàng trong lòng bất giác chấn kinh. Bất kể là hình ảnh hay thanh âm, tất cả đều rất rõ ràng, làm cho mọi người tại đây như đang đứng trong cảnh đó tận mắt chứng kiến, không thể nào phủ nhận.
Sau khi tất cả mọi người đều thấy, Kiếm Vô Trần thu hồi vật thần kỳ đó lại, lạnh giọng nói:
- Hiện tại tất cả đều đã thấy rõ, có còn điều gì không minh bạch, hoặc giả không tin tưởng hay không? Huyền Ngọc chưởng giáo, ông đã thấy rõ ràng, bây giờ thử hỏi ông nên giao phó thế nào đây?
Âm thầm liếc mắt nhìn Lục Vân, rồi ánh mắt của Huyền Ngọc chân nhân lướt qua khuôn mặt của từng người, cuối cùng trầm giọng đáp:
- Thấy thì đã thấy rõ, nhưng mà từ tình huống vừa rồi ta chỉ thấy đuợc rằng, khi đó Ma thần Viêm Huyết cũng không dám khẳng định đích thực Lục Vân đã thi triển Hoá Hồn đại pháp hay không. Cho nên điều này cũng không thể khẳng định được Lục Vân thân hoài Quỷ vực Hoá Hồn đại pháp. Đồng thời, hắn thi triển pháp quyết gì, ngay đến chúng ta cũng không rõ lai lịch, phải hay không trong đó có ẩn tàng huyền cơ, đây là điểm mà ta vẫn còn hoài nghi.
Sắc mặt lạnh lẽo, Kiếm Vô Trần tức giận nói:
- Huyền Ngọc chưởng giáo, ông không cần tiếp tục cố tỏ ra che chở cho môn hạ Lục Vân của các người, mặc dù lần đó Ma thần Viêm Huyết chưa khẳng định đích thực có phải Lục Vân thi triển Hoá Hồn đại pháp hay không, nhưng với tu vi của Ma thần thì sao có thể sai lầm được. Hơn nữa, vào lúc đó Lục Vân nếu không phải thi triển Hoá Hồn đại pháp, ngươi bảo hắn xem hắn đã dùng pháp quyết gì có thể làm Ma thần Viêm Huyết kinh sợ tháo lui? Còn như vật trong tay ta đây, đó chính là đệ nhất thần khí trong đại la chư thiên nhị thập tứ thần khí, Huyền Thiên Giám, há có khả năng là tùy ý làm giả hay sao?
Huyền Ngọc chân nhân nghe vậy cũng không biết nói sao, còn Lục Vân khi nghe đến danh tự Huyền Thiên Giám, tức thì chấn động trong tâm, hiện tại chung quy chàng đã minh bạch câu "Ma Long xuất, Nại Hà hiện, Huyền Thiên Giám, nhiễm trần duyên", nguyên lai hai câu cuối đó thì ra là chỉ bản thân mình. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cặp mắt Lục Vân ánh lên sự hoài nghi, phải chăng ông trời đang trừng phạt lên thân chàng hay không? Có lẽ, nếu không sao việc này lại xảy ra? Ngẫm lại trước giờ con đường chàng đi đều quá thuận lợi, có lẽ lần này chính là phải trải qua kiếp nạn. Nở nụ cười kiêu ngạo, Lục Vân không hề lùi bước, nếu đây quả thực là do thượng thiên an bày, càng phải nỗ lực chống chọi đến cùng. Nếu muốn tung hoành thiên hạ, tuỳ tâm sở dục, lẽ dĩ nhiên phải không sợ gian nan, toàn lực phản kháng.
Thấy Huyền Ngọc chân nhân không nói gì, Lý Trường Xuân hỏi:
- Thế nào, Huyền Ngọc chân nhân có phải không muốn chấp nhận sự thật, cố tình trì hoãn hồi đáp? Hiện tại mọi việc đã rõ, Lục Vân cũng không có lời giải thích, đây chẳng phải đã minh chứng tất cả sao?
Gần đó, Hạo Vân sư sĩ nhỏ giọng nói:
- Lời nói nãy giờ không hề có ý như thế, tất cả chỉ là suy đoạn của mọi người mà thôi. Pháp quyết Lục Vân thi triển không nhất định phải là Hoá Hồn đại pháp. Chính như Kiếm minh chủ đã nói, Ma thần tu vi thâm hậu, kiến văn rộng lớn, nhưng tại sao hắn cũng không thể khẳng định được Lục Vân chính thực thi triển Hoá Hồn đại pháp, điều này không phải đã giải thích hắn cũng không dám khẳng định sao? Huống chúng ta cũng chỉ là suy đoán.
Lý Trường Xuân nghe thế nhất thời nghệch ra, không tưởng được ngữ khí của Hạo Vân cư sĩ lại sắc bén như thế, một câu cũng không phản bác được.
Bên cạnh, Kiếm Vô Trần hờ hững nhìn Hạo Vân cư sĩ, nói bằng một giọng lạnh lùng:
- Tuy là sự suy đoán nhưng Lục Vân hiện tại không hề lên tiếng giải thích điều gì, chẳng phái đã có thể nói khi ấy hắn thi triển chính là Hoá Hồn đại pháp hay sao? Về điểm này, miễn là hắn có thể cho mọi người một câu trả lời thuyết phục, tự ta sẽ không làm khó hắn. Còn nếu không thể nói được lý do tại sao, dĩ nhiên hắn sẽ không chạy thoát khỏi kiếp số.
Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Lục Vân vẫn ngước nhìn đám mây trắng trên cao, một con người cô độc đang đứng suy tư về điều gì đó. Đến khi Huyền Ngọc chân nhân không thể hỏi được chàng điều gì nữa, chàng quay đầu nhìn vào mọi người nói:
- Lúc này, phải hay không phải, trong tâm hắn không phải đều như nhau cả hay sao? Bất kể ta giải thích như thế nào, hắn đều không dễ dàng buông tay, nếu đã như vậy, ta thừa nhận thì đã sao? Dịch viên là nơi ta sẽ không thể nào quên được trong cuộc đời này, bất luận đi đến nơi nào ta sẽ vĩnh viễn không quên. Hai năm trôi qua, có rất nhiều chuyện đáng để ta hồi tưởng lại, và có lẽ đã đến lúc ta ra đi.
Nói xong, Lục Vân quay người, bước về phía Ngạo Tuyết và Vân Phong.
Nhìn theo bóng Lục Vân, trong mắt Huyền Ngọc chân nhân lộ ra một tia thương cảm. Bất kể Lục Vân biết Hoá Hồn đại pháp hay không, ông hiểu rằng ít nhất Lục Vân quyết không phải kẻ xấu. Chỉ là có một số sự việc, thâm tâm biết được cũng vô dụng, đành phó mặc cho sự việc diễn ra vậy. Bên cạnh, Hạo Vân cư sĩ vỗ nhẹ vai ông, khe khẽ thở dài, cũng không biết phải làm gì.
Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả cùng Thiên Thương đạo trưởng nhìn theo bóng Lục Vân, trong tâm nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, tựa hồ như trong thời khắc này, sự thừa nhận của Lục Vân là do không thể phản bác được Kiếm Vô Trần, khiến cho trong tiềm thức của mọi người đều có cảm giác đồng tình. Cho dù hắn có thật sự biết được pháp quyết tà ác đó hay không, thì biểu hiện của hắn trong lúc này, thật sự đã khiến cho tâm mọi người sinh lòng bất nhẫn.
Lạnh lùng nhìn vào bóng lưng Lục Vân, Kiếm Vô Trần tiếp tục bức vấn Huyền Ngọc:
- Huyền Ngọc chưởng giáo, hiện tại Lục Vân đã tự mình thừa nhận, ông còn gì để nói hay không? Bây giờ chắc hẳn ông phải giao phó với mọi người rồi chứ, ông nói xem, ông định xử chuyện này ra sao?
Quay đầu nhìn hắn, Huyền Ngọc chân nhân lãnh đạm đáp lại:
- Ngươi nghĩ nên xử lý thế nào, ngươi muốn làm thế nào mới vừa ý đây?
Một lần nữa Kiếm Vô Trần nghe những lời châm chọc của Huyền Ngọc chân nhân, thần sắc phẫn nộ quát lớn:
- Vì hoà bình của nhân gian, những người thân hoài tuyệt kỹ tà ác cũng là loại âm hiểm giảo trá, dĩ nhiên là vạn lần bất dung. Hiện nay, hạo kiếp của thiên hạ đã tới gần, để diệt trừ tất cả sự tà ác, quyết không để Lục Vân tồn tại trên đời này, di hại đến chúng sinh.
Tức giận nhìn sang Kiếm Vô Trần, Huyền Ngọc chân nhân lạnh giọng nói:
- Tâm địa của Kiếm minh chủ tàn độc như vậy, thật không thể hiểu được tại sao Vân Chi Pháp Giới lại chọn người làm Minh chủ? Ý của ngươi, Dịch viên ta không thể hoàn thành, bất kể thế nào thì hiện tại Lục Vân chưa làm gì gây nguy hại đến ai. Bởi thế việc này, ta tuyệt không chấp nhận.
Nói xong, ông lạnh lùng quay người đi về phía môn hạ của mình.
/1109
|