oOo
Lạnh lùng cười một tiếng, Huyền Ngọc chân nhân nới với giọng bất mãn:
- Phong Lôi tiền bối nghĩ thử xem, tiền bối nói như vậy liệu có thể làm chúng ta tâm phục khẩu phục được không? Sự tình đã như thế thì bọn ta có nên nghi ngờ Vân Chi pháp giới đã cùng Thiên Ma giáo cấu kết với nhau, lần này ra mặt chẳng qua là muốn nắm giữ quyền chi phối Lục viện có phải không? Tiền bối nghĩ thế nào?
Từ đằng xa, Bạch Vân Thiên cười nói:
- Dịch viên chưởng giáo quả thật rất thông minh! Chỉ cần nhìn một cái mà ngươi đã thấy rõ sự tình che dấu trong đó thật khiến cho người ta bội phục. Xem ra tu chân Lục viện đứng vững trong Nhân gian đã hơn một ngàn năm quả là không hổ danh. Thật không đơn giản chút nào!
Sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ, Kiếm Vô Trần quát lớn:
- Bạch Vân Thiên, ngươi hãy thôi hồ ngôn loạn ngữ đi. Với thân phận tà ác của ngươi mà định ly gián, chia rẽ thế lực chính đạo hay sao? Ngươi không có khả năng lừa được mọi người đâu. Nếu như ngươi không muốn chết sớm thì hãy mau câm miệng lại, bằng không ta sẽ thu thập ngươi trước rồi sẽ tính chuyện với Lục Vân sau.
Phong Lôi chân quân vội ngăn Kiếm Vô Trần lại, lão nhìn Huyền Ngọc chân nhân trầm giọng nói:
Từ lúc thành lập liên minh ta đã nói mục đích của ta đến đây rồi, còn về lai lịch của Huyền Thiên Giám ta cũng đã giải thích rất rõ ràng với mọi người.
Tất cả những điều này đều tỏ rõ thành ý của chúng ta. Còn việc ngươi nói chúng ta cấu kết với Âu Dương Vân Thiên, mới nghe qua quả thật rất dễ khiến cho mọi người nhầm lẫn. Đợi sau này ngươi biết rõ tính cách của Âu Dương Vân Thiên rồi sẽ thấy rằng việc này tuyệt đối không có hề có. Nếu không tin ngươi có thể hỏi Kim Cương thánh phật cùng ba người đại diện, tất cả bọn họ đều biết rất rõ.
Hướng ánh mắt đến Kim Cương thánh phật, Huyền Ngọc chân nhân lên tiếng hỏi:
- Đại sư, nếu như người đã biết rõ xin hãy nói lại cho mọi người hiểu để tránh nghi ngờ lẫn nhau.
Bình tĩnh nhìn Huyền Ngọc chân nhân, Kim Cương thánh phật chậm rãi nói:
- Sự việc này nói ra thì rất dài dòng lại còn liên quan đến rất nhiều việc khác nữa, trước mắt ta không thể giải thích rõ ràng được. Nhưng ta có thể khẳng định rằng lời nói của Phong Lôi chân nhân là hoàn toàn đúng, tuyệt đối không thể có chuyện Âu Dương Vân Thiên cùng bọn họ cấu kết với nhau. Còn Kiếm Minh chủ đối với sự việc Huyền Thiên Giám quả thật không có một chút liên hệ nào.
Nhìn thẳng vào mặt Kim Cương thánh phật một lúc để xem xét hư thực, sau đó Huyền Ngọc Chân Nhân thở dài giọng có chút bi ai nói:
- Nếu mọi người đã khẳng định như vậy Huyền Ngọc ta cũng không còn gì để nói. Mọi việc còn lại hãy xem như là ý trời.
Chậm rãi xoay người, Huyền Ngọc Chân Nhân đứng đối diện với Dịch viên đệ tử nét mặt lộ ra đầy vẻ chán chường, mọi người nhìn lão ánh mắt ai cũng ẩn chứa sự buồn bã và mất mát. Trong khoảnh khắc này mọi người đều minh bạch lão đã cố tìm cho Lục Vân một con đường thoát, chỉ tiếc là ý đồ của Vân Chi pháp giới quá rõ ràng nên Dịch viên không thể quyết định khác được.
Lẳng lặng nhìn đôi vai đang rũ xuống của Huyền Ngọc chân nhân trên mặt Lục Vân lộ ra một chút an ủi, hiện tại cho dù phải đấu với trời thì chàng cũng đành chấp nhận, chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình để vượt qua khó khăn thoát khỏi vận mệnh đã an bày. Dù sao chàng cũng vô cùng cảm kích hảo ý của Huyền Ngọc chân nhân.
Quy Vô đạo trưởng nhìn mọi người dưới mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Lục Viện liên minh vốn tự nhận mình là lực lượng chính nghĩa, xem ra cũng chỉ vì dục vọng bản thân mà thôi. Dạng liên minh này mà nói là vì Nhân gian trừ hại sao, ta thấy chỉ là tự tàn sát lẫn nhau thì có. Lục Vân, nếu như nơi này đã không dung nạp thì ngươi cũng chẳng cần luyến tiếc làm gì, sau này ngươi hãy đến Trừ Ma liên minh, chúng ta sẽ cùng nhau góp chút công sức vì Nhân gian. Ngươi nghĩ sao?
Cố gạt bỏ sự mất mát và ưu tư qua một bên, Lục Vân điềm nhiên lắc đầu đáp:
- Hảo ý của đạo trưởng Lục Vân xin tâm lĩnh. Nếu mà có ý định gia nhập Trừ Ma liên minh thì trước đây ta đã gia nhập rồi chứ không đợi phải đến bây giờ. Cuộc đời này của ta sẽ không ngừng tìm kiếm con đường riêng cho bản thân mình. Cho dù là Dịch viên hay bất cứ nơi nào khác cũng chỉ là một điểm dừng chân trên con đường đời của ta mà thôi, ta không nghĩ mình sẽ lưu lại lâu dài. Trước đây khi tiến nhập Dịch viên ta biết là sớm muộn mình cũng sẽ ly khai, bất quá không nghĩ đến tình cảnh này mà thôi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi. Kiếm Vô Trần ngươi hãy lại đây, dùng miệng nói sẽ không thể giải quyết được vấn đề.
Nói vừa dứt lời toàn thân Lục Vân bạo phát đấu chí mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần.
Quét mắt nhìn Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng, Kiếm Vô Trần lạnh giọng nói:
- Thời gian quả thật không còn sớm, nhưng ngươi không xứng để ta phải ra tay. Pháp Quả đại sư, xin đại sư và các vị chưởng giáo xuất thủ cố gắng thu thập cho bằng được Lục Vân. Còn đối với những kẻ cố ý can thiệp thì cũng không được hạ thủ lưu tình, đã là đồng bọn của Lục Vân thì quyết không bỏ qua.
Khẽ niệm một câu Phật hiệu, Pháp Quả đại sư vẫn điềm nhiên không lộ chút tình cảm nào trên nét mặt, từng bước thong thả tiến đến gần Lục Vân. Nhìn qua sư phụ Phong Lôi chân quân một cái, Thất Huyền chân nhân cũng không lên tiếng chỉ lặng lẽ phối hợp cùng Pháp Quả đại sư, một trái một phải tiến lại gần Lục Vân. Ánh mắt Lý Trường Xuân trở nên lạnh lùng hơn, thanh trường kiếm trong tay không ngừng xoay chuyển phát ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ. Còn Hạo Vân cư sĩ cùng Ngọc Vô Song có chút do dự, nét mặt lộ vẻ khó xử. Đối với nhân phẩm của Lục Vân trong lòng hai người thập phần tán thưởng, việc xuất thủ trong những lần trước là do Vân Chi pháp giới bức bách chứ không phải là ý muốn của họ. Lúc này thấy ba người kia đã triển khai hành động, cả hai đành phải than thầm trong bụng rồi thong thả tiến tới.
Phẫn nộ nhìn năm vị chưởng giáo lại lần nữa liên thủ, Lâm Vân Phong không nhịn được lớn tiếng mắng chửi ầm ĩ. Tất cả môn hạ của ngũ viện đều lộ ra sắc mặt khó coi, nhưng không ai lên tiếng hay có hành động gì khác.
Đứng trên không trung, Văn Bất Danh lớn tiếng nói:
- Với thân phận của ngũ vị chưởng giáo mà lại liên thủ vây công Lục Vân nhiều lần, sự kiện này mà truyền khắp đi thiên hạ thì sẽ làm cho nhiều người cười không ngậm miệng lại được. Các ngươi mang thân chấp pháp nhưng so với bọn tà ma trên thế gian này thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh lóe sáng rồi xuất hiện ngay trên đầu Lục Vân lạnh lùng nhìn năm người.
Hạo Vân cư sĩ thấy tình hình như vậy, vội phi thân lên trên không đứng đối diện với Văn Bất Danh nói:
- Văn huynh, việc này vốn phát sinh từ Lục viện và cũng là chuyện nội bộ của chúng ta, huynh không nên hỏi đến. Bất kể sự tình diễn biến thế nào hôm nay Lục viện nhất định phải giải quyết cho xong việc này, do vậy huynh có can thiệp vào cũng chỉ là phí công vô ích và làm tổn thương hoà khí giữa hai bên mà thôi.
Trong lúc này ở dưới đất, bốn vị chưởng giáo đã đồng loạt phát động tấn công Lục Vân. Thần sắc Văn Bất Danh trở nên giận dữ, phẫn nộ nói:
- Người thiên hạ lo chuyện thiên hạ. Ta thấy chướng tai gai mắt thì nhất định sẽ nhúng tay vào. Cùng xuất thân từ Nho gia mà ra, hy vọng ngươi sẽ không cản trở ta hành động. Bất luận có thành công hay không, ngày hôm nay ta cũng quyết toàn lực xuất thủ để cứu Lục Vân. Lời nói đã cạn, ta sẽ không còn khách khí nữa đâu. Ngươi hãy tránh ra mau.
Nói xong, Văn Bất Danh liền nhanh chóng hoá thành vô số nhân ảnh theo các phương hướng khác nhau nhằm mặt đất lao xuống. Hạo Vân cư sĩ thở dài một tiếng thân hình cũng chuyển động theo, hóa ra vô số nhân ảnh ngăn cản Văn Bất Danh tiếp cận bên dưới.
Thấy Văn Bất Danh đã xuất thủ, Quy Vô đạo trưởng ở ngay gần đó cũng không nói lời nào lập tức hóa thành hàng trăm thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lục Vân, phân ra đánh vào bọn Pháp Quả đại sư bốn người. Hét lên một tiếng giận dữ, Lý Trường Xuân vội xoay chuyển trường kiếm công ra ba trăm bảy mươi sáu kiếm, Thiên Kiếm cửu quyết di chuyển với tốc độ kinh hồn trong không gian tạo nên một vầng kiếm khí rộng lớn bao trùm Quy Vô đạo trưởng vào bên trong.
Tuy Quy Vô đạo trưởng tuổi tác không cao nhưng tu vi lại thâm hậu vô cùng. Thân pháp Phong Vân Bách Biến của hắn ta được xưng là Vân Vụ phong, một kỳ học trên ngàn năm nay chưa xuất hiện ở nhân gian nên tốc độ vượt xa Lý Trường Xuân. Chỉ thấy một tiếng cười nhạt vang lên, Quy Vô đạo trưởng hoá thành chín đạo thân ảnh xuất hiện tại các phương vị khác nhau, dễ dàng né tránh một kích của Lý Trường Xuân rồi lại hướng về phía Lục Vân đang bị vây
khốn mà bay đến.
Quy Vô đạo trưởng trong lòng hiểu rõ, sau khi trải qua mấy lần giao chiến kịch liệt công lực Lục Vân lúc này đã bị tiêu hao nghiêm trọng, thân thể cũng thụ thương không nhẹ. Nếu để Lục Vân phải liên tục chống lại sự liên hợp công kích của mấy vị cao thủ này thì thật là nguy hiểm vô cùng. Sở dĩ Lục Vân có khả năng duy trì trận chiến cho đến tận bây giờ, tất cả đều chỉ nhờ vào ý chí kiên cường quyết không bỏ cuộc của mình.
Đang toàn lực tấn công Lục Vân, thân ảnh Quy Vô đạo trưởng đột ngột xuất hiện làm cho Ngọc Vô Song không khỏi có chút giật mình. Tựa hồ như Ngọc Vô Song nghĩ đến điều gì đó, thân hình lập tức uốn cong như cây cung dịch chuyển ra xa, từ thanh kiếm của bà ta một cỗ cường lực đáng sợ bùng phát nhằm về phía Quy Vô đạo trưởng bắn tới. Trường kiếm vừa xuất, thân hình Ngọc Vô Song cũng theo đó di chuyển với tốc độ cực cao dốc toàn lực tấn công nhằm kiềm chế Quy Vô đạo trưởng.
Trong lúc đó, Lục Vân chủ yếu sử dụng thân pháp né tránh sự công kích của Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân cùng Lý Trường Xuân để bảo toàn thực lực. Đương trường không một người ai hay biết Lục Vân vẫn ẩn giấu một phần lớn khí tức, mục đích là để dành sức cho trận quyết chiến cùng Kiếm Vô Trần.
Tuy đã hai lần bị chấn thương, nhưng đó là do Lục Vân cố ý làm như vậy để che mắt Kiếm Vô Trần và các cao thủ của Vân Chi pháp giới. Theo tác phong thường nhật, Lục Vân đã tính chuyện rời bỏ nơi này nhưng sau khi dùng Ý niệm thần ba tìm hiểu, chàng liền từ bỏ ngay ý định đó. Nguyên do là Lục Vân phát hiện ba vị cao thủ của Vân Chi pháp giới đã tập trung chân khí trong người, chỉ cần chàng lựa chọn con đường đào thoát sẽ phải nhận lấy sự liên hợp công kích toàn lực của ba vị siêu đẳng cao thủ này.
Lạnh lùng cười một tiếng, Huyền Ngọc chân nhân nới với giọng bất mãn:
- Phong Lôi tiền bối nghĩ thử xem, tiền bối nói như vậy liệu có thể làm chúng ta tâm phục khẩu phục được không? Sự tình đã như thế thì bọn ta có nên nghi ngờ Vân Chi pháp giới đã cùng Thiên Ma giáo cấu kết với nhau, lần này ra mặt chẳng qua là muốn nắm giữ quyền chi phối Lục viện có phải không? Tiền bối nghĩ thế nào?
Từ đằng xa, Bạch Vân Thiên cười nói:
- Dịch viên chưởng giáo quả thật rất thông minh! Chỉ cần nhìn một cái mà ngươi đã thấy rõ sự tình che dấu trong đó thật khiến cho người ta bội phục. Xem ra tu chân Lục viện đứng vững trong Nhân gian đã hơn một ngàn năm quả là không hổ danh. Thật không đơn giản chút nào!
Sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ, Kiếm Vô Trần quát lớn:
- Bạch Vân Thiên, ngươi hãy thôi hồ ngôn loạn ngữ đi. Với thân phận tà ác của ngươi mà định ly gián, chia rẽ thế lực chính đạo hay sao? Ngươi không có khả năng lừa được mọi người đâu. Nếu như ngươi không muốn chết sớm thì hãy mau câm miệng lại, bằng không ta sẽ thu thập ngươi trước rồi sẽ tính chuyện với Lục Vân sau.
Phong Lôi chân quân vội ngăn Kiếm Vô Trần lại, lão nhìn Huyền Ngọc chân nhân trầm giọng nói:
Từ lúc thành lập liên minh ta đã nói mục đích của ta đến đây rồi, còn về lai lịch của Huyền Thiên Giám ta cũng đã giải thích rất rõ ràng với mọi người.
Tất cả những điều này đều tỏ rõ thành ý của chúng ta. Còn việc ngươi nói chúng ta cấu kết với Âu Dương Vân Thiên, mới nghe qua quả thật rất dễ khiến cho mọi người nhầm lẫn. Đợi sau này ngươi biết rõ tính cách của Âu Dương Vân Thiên rồi sẽ thấy rằng việc này tuyệt đối không có hề có. Nếu không tin ngươi có thể hỏi Kim Cương thánh phật cùng ba người đại diện, tất cả bọn họ đều biết rất rõ.
Hướng ánh mắt đến Kim Cương thánh phật, Huyền Ngọc chân nhân lên tiếng hỏi:
- Đại sư, nếu như người đã biết rõ xin hãy nói lại cho mọi người hiểu để tránh nghi ngờ lẫn nhau.
Bình tĩnh nhìn Huyền Ngọc chân nhân, Kim Cương thánh phật chậm rãi nói:
- Sự việc này nói ra thì rất dài dòng lại còn liên quan đến rất nhiều việc khác nữa, trước mắt ta không thể giải thích rõ ràng được. Nhưng ta có thể khẳng định rằng lời nói của Phong Lôi chân nhân là hoàn toàn đúng, tuyệt đối không thể có chuyện Âu Dương Vân Thiên cùng bọn họ cấu kết với nhau. Còn Kiếm Minh chủ đối với sự việc Huyền Thiên Giám quả thật không có một chút liên hệ nào.
Nhìn thẳng vào mặt Kim Cương thánh phật một lúc để xem xét hư thực, sau đó Huyền Ngọc Chân Nhân thở dài giọng có chút bi ai nói:
- Nếu mọi người đã khẳng định như vậy Huyền Ngọc ta cũng không còn gì để nói. Mọi việc còn lại hãy xem như là ý trời.
Chậm rãi xoay người, Huyền Ngọc Chân Nhân đứng đối diện với Dịch viên đệ tử nét mặt lộ ra đầy vẻ chán chường, mọi người nhìn lão ánh mắt ai cũng ẩn chứa sự buồn bã và mất mát. Trong khoảnh khắc này mọi người đều minh bạch lão đã cố tìm cho Lục Vân một con đường thoát, chỉ tiếc là ý đồ của Vân Chi pháp giới quá rõ ràng nên Dịch viên không thể quyết định khác được.
Lẳng lặng nhìn đôi vai đang rũ xuống của Huyền Ngọc chân nhân trên mặt Lục Vân lộ ra một chút an ủi, hiện tại cho dù phải đấu với trời thì chàng cũng đành chấp nhận, chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình để vượt qua khó khăn thoát khỏi vận mệnh đã an bày. Dù sao chàng cũng vô cùng cảm kích hảo ý của Huyền Ngọc chân nhân.
Quy Vô đạo trưởng nhìn mọi người dưới mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Lục Viện liên minh vốn tự nhận mình là lực lượng chính nghĩa, xem ra cũng chỉ vì dục vọng bản thân mà thôi. Dạng liên minh này mà nói là vì Nhân gian trừ hại sao, ta thấy chỉ là tự tàn sát lẫn nhau thì có. Lục Vân, nếu như nơi này đã không dung nạp thì ngươi cũng chẳng cần luyến tiếc làm gì, sau này ngươi hãy đến Trừ Ma liên minh, chúng ta sẽ cùng nhau góp chút công sức vì Nhân gian. Ngươi nghĩ sao?
Cố gạt bỏ sự mất mát và ưu tư qua một bên, Lục Vân điềm nhiên lắc đầu đáp:
- Hảo ý của đạo trưởng Lục Vân xin tâm lĩnh. Nếu mà có ý định gia nhập Trừ Ma liên minh thì trước đây ta đã gia nhập rồi chứ không đợi phải đến bây giờ. Cuộc đời này của ta sẽ không ngừng tìm kiếm con đường riêng cho bản thân mình. Cho dù là Dịch viên hay bất cứ nơi nào khác cũng chỉ là một điểm dừng chân trên con đường đời của ta mà thôi, ta không nghĩ mình sẽ lưu lại lâu dài. Trước đây khi tiến nhập Dịch viên ta biết là sớm muộn mình cũng sẽ ly khai, bất quá không nghĩ đến tình cảnh này mà thôi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi. Kiếm Vô Trần ngươi hãy lại đây, dùng miệng nói sẽ không thể giải quyết được vấn đề.
Nói vừa dứt lời toàn thân Lục Vân bạo phát đấu chí mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần.
Quét mắt nhìn Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng, Kiếm Vô Trần lạnh giọng nói:
- Thời gian quả thật không còn sớm, nhưng ngươi không xứng để ta phải ra tay. Pháp Quả đại sư, xin đại sư và các vị chưởng giáo xuất thủ cố gắng thu thập cho bằng được Lục Vân. Còn đối với những kẻ cố ý can thiệp thì cũng không được hạ thủ lưu tình, đã là đồng bọn của Lục Vân thì quyết không bỏ qua.
Khẽ niệm một câu Phật hiệu, Pháp Quả đại sư vẫn điềm nhiên không lộ chút tình cảm nào trên nét mặt, từng bước thong thả tiến đến gần Lục Vân. Nhìn qua sư phụ Phong Lôi chân quân một cái, Thất Huyền chân nhân cũng không lên tiếng chỉ lặng lẽ phối hợp cùng Pháp Quả đại sư, một trái một phải tiến lại gần Lục Vân. Ánh mắt Lý Trường Xuân trở nên lạnh lùng hơn, thanh trường kiếm trong tay không ngừng xoay chuyển phát ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ. Còn Hạo Vân cư sĩ cùng Ngọc Vô Song có chút do dự, nét mặt lộ vẻ khó xử. Đối với nhân phẩm của Lục Vân trong lòng hai người thập phần tán thưởng, việc xuất thủ trong những lần trước là do Vân Chi pháp giới bức bách chứ không phải là ý muốn của họ. Lúc này thấy ba người kia đã triển khai hành động, cả hai đành phải than thầm trong bụng rồi thong thả tiến tới.
Phẫn nộ nhìn năm vị chưởng giáo lại lần nữa liên thủ, Lâm Vân Phong không nhịn được lớn tiếng mắng chửi ầm ĩ. Tất cả môn hạ của ngũ viện đều lộ ra sắc mặt khó coi, nhưng không ai lên tiếng hay có hành động gì khác.
Đứng trên không trung, Văn Bất Danh lớn tiếng nói:
- Với thân phận của ngũ vị chưởng giáo mà lại liên thủ vây công Lục Vân nhiều lần, sự kiện này mà truyền khắp đi thiên hạ thì sẽ làm cho nhiều người cười không ngậm miệng lại được. Các ngươi mang thân chấp pháp nhưng so với bọn tà ma trên thế gian này thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh lóe sáng rồi xuất hiện ngay trên đầu Lục Vân lạnh lùng nhìn năm người.
Hạo Vân cư sĩ thấy tình hình như vậy, vội phi thân lên trên không đứng đối diện với Văn Bất Danh nói:
- Văn huynh, việc này vốn phát sinh từ Lục viện và cũng là chuyện nội bộ của chúng ta, huynh không nên hỏi đến. Bất kể sự tình diễn biến thế nào hôm nay Lục viện nhất định phải giải quyết cho xong việc này, do vậy huynh có can thiệp vào cũng chỉ là phí công vô ích và làm tổn thương hoà khí giữa hai bên mà thôi.
Trong lúc này ở dưới đất, bốn vị chưởng giáo đã đồng loạt phát động tấn công Lục Vân. Thần sắc Văn Bất Danh trở nên giận dữ, phẫn nộ nói:
- Người thiên hạ lo chuyện thiên hạ. Ta thấy chướng tai gai mắt thì nhất định sẽ nhúng tay vào. Cùng xuất thân từ Nho gia mà ra, hy vọng ngươi sẽ không cản trở ta hành động. Bất luận có thành công hay không, ngày hôm nay ta cũng quyết toàn lực xuất thủ để cứu Lục Vân. Lời nói đã cạn, ta sẽ không còn khách khí nữa đâu. Ngươi hãy tránh ra mau.
Nói xong, Văn Bất Danh liền nhanh chóng hoá thành vô số nhân ảnh theo các phương hướng khác nhau nhằm mặt đất lao xuống. Hạo Vân cư sĩ thở dài một tiếng thân hình cũng chuyển động theo, hóa ra vô số nhân ảnh ngăn cản Văn Bất Danh tiếp cận bên dưới.
Thấy Văn Bất Danh đã xuất thủ, Quy Vô đạo trưởng ở ngay gần đó cũng không nói lời nào lập tức hóa thành hàng trăm thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lục Vân, phân ra đánh vào bọn Pháp Quả đại sư bốn người. Hét lên một tiếng giận dữ, Lý Trường Xuân vội xoay chuyển trường kiếm công ra ba trăm bảy mươi sáu kiếm, Thiên Kiếm cửu quyết di chuyển với tốc độ kinh hồn trong không gian tạo nên một vầng kiếm khí rộng lớn bao trùm Quy Vô đạo trưởng vào bên trong.
Tuy Quy Vô đạo trưởng tuổi tác không cao nhưng tu vi lại thâm hậu vô cùng. Thân pháp Phong Vân Bách Biến của hắn ta được xưng là Vân Vụ phong, một kỳ học trên ngàn năm nay chưa xuất hiện ở nhân gian nên tốc độ vượt xa Lý Trường Xuân. Chỉ thấy một tiếng cười nhạt vang lên, Quy Vô đạo trưởng hoá thành chín đạo thân ảnh xuất hiện tại các phương vị khác nhau, dễ dàng né tránh một kích của Lý Trường Xuân rồi lại hướng về phía Lục Vân đang bị vây
khốn mà bay đến.
Quy Vô đạo trưởng trong lòng hiểu rõ, sau khi trải qua mấy lần giao chiến kịch liệt công lực Lục Vân lúc này đã bị tiêu hao nghiêm trọng, thân thể cũng thụ thương không nhẹ. Nếu để Lục Vân phải liên tục chống lại sự liên hợp công kích của mấy vị cao thủ này thì thật là nguy hiểm vô cùng. Sở dĩ Lục Vân có khả năng duy trì trận chiến cho đến tận bây giờ, tất cả đều chỉ nhờ vào ý chí kiên cường quyết không bỏ cuộc của mình.
Đang toàn lực tấn công Lục Vân, thân ảnh Quy Vô đạo trưởng đột ngột xuất hiện làm cho Ngọc Vô Song không khỏi có chút giật mình. Tựa hồ như Ngọc Vô Song nghĩ đến điều gì đó, thân hình lập tức uốn cong như cây cung dịch chuyển ra xa, từ thanh kiếm của bà ta một cỗ cường lực đáng sợ bùng phát nhằm về phía Quy Vô đạo trưởng bắn tới. Trường kiếm vừa xuất, thân hình Ngọc Vô Song cũng theo đó di chuyển với tốc độ cực cao dốc toàn lực tấn công nhằm kiềm chế Quy Vô đạo trưởng.
Trong lúc đó, Lục Vân chủ yếu sử dụng thân pháp né tránh sự công kích của Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân cùng Lý Trường Xuân để bảo toàn thực lực. Đương trường không một người ai hay biết Lục Vân vẫn ẩn giấu một phần lớn khí tức, mục đích là để dành sức cho trận quyết chiến cùng Kiếm Vô Trần.
Tuy đã hai lần bị chấn thương, nhưng đó là do Lục Vân cố ý làm như vậy để che mắt Kiếm Vô Trần và các cao thủ của Vân Chi pháp giới. Theo tác phong thường nhật, Lục Vân đã tính chuyện rời bỏ nơi này nhưng sau khi dùng Ý niệm thần ba tìm hiểu, chàng liền từ bỏ ngay ý định đó. Nguyên do là Lục Vân phát hiện ba vị cao thủ của Vân Chi pháp giới đã tập trung chân khí trong người, chỉ cần chàng lựa chọn con đường đào thoát sẽ phải nhận lấy sự liên hợp công kích toàn lực của ba vị siêu đẳng cao thủ này.
/1109
|