Trần Ngọc Loan ngẩng đầu lên, nàng thấy hai người đó không còn tức giận nữa mới từ từ xoè tay phải ra, lập tức xuất hiện một vầng sáng
tím rực rỡ xoay chuyển, luồng khí thần thánh nhanh chóng lan toả ra ngoài. Quy Vô đạo trưởng giật mình toàn thân lập tức thanh quang phát ra, xung quanh ba người nhanh chóng hình thành một đám sương mù màu xanh tách biệt với bên ngoài, không để cho luồng khí tức đó thoát ra ngoài.
Văn Bất Danh kinh ngạc nhìn Quy Vô đạo trưởng hỏi:
- Huynh thận trọng như vậy, vật trong tay nàng ta...
Trịnh trọng gật đầu, Quy Vô đạo trưởng nhìn Trần Ngọc Loan giọng xúc
động:
- Nha đầu ngươi đúng là người may mắn hiếm thấy! Cái chuông nhỏ này
mặc dù ta chưa từng thấy qua, nhưng khí tức thần thánh này cùng với tử ngọc quang hoa chẳng phải đã nói lên rằng đây là một loại thần khí hay sao? Hơn nữa đây không phải là thứ thần khí bình thường. Ngươi phải nhớ sau này phải giữ gìn thật cẩn thận, khi mà chưa nắm hết được sự huyền diệu trong đó thì không được để cho người khác biết. Bây giờ ngươi hãy kể lại xem, ngươi đã gặp phải những gì dưới đáy hồ?
Vừa nghe nói là một thần khí, Trần Ngọc Loan vui mừng khôn tả, nàng đem toàn bộ những sự việc xảy ra dưới hồ thuật lại một lượt. Nghe xong, Quy Vô đạo trưởng cùng Văn Bất Danh đều vô cùng kinh ngạc, đều cho rằng nàng đúng là có phúc duyên.
Văn Bất Danh nói:
- Theo như lời nha đầu nói, nàng ta lấy được mới chính thật là Thông Linh điểu vì bên cạnh nó còn có chiếc tử linh thần bí này. Thật là vô cùng phù hợp với truyền thuyết truy tìm thần vật Thông Linh điểu của Nhân gian. Còn tử linh này được giữ bởi phong ấn cường đại như vậy có thể thấy rằng lai lịch không phải tầm thường, điều này đối với nha đầu ngươi mà nói còn hơn là đoạt được Thông Linh điểu.
Quy Vô đạo trưởng tán đồng:
- Nói không sai, trước mắt chúng ta mà nói giành được Thông Linh điểu cũng không phải là phúc. Lần này đến Động Đình hồ, ta nghĩ kỹ lại thật sự gặp kỳ duyên không phải là người giành được Thông Linh điểu mà chính là nha đầu của chúng ta, nàng ta mới chính là người được đất trời ưu ái, cả đời này có thần linh bảo hộ.
Ngừng lại một lát, Quy Vô đạo trưởng nhìn bốn phía, rồi nói tiếp:
- Được rồi, mọi việc đã kết thúc. Chúng ta hãy rời khỏi đây ngay trong đêm để tránh phiền phức.
Dưới ánh trăng, Động Đình hồ trở lại phẳng lặng. Bốn bề tiếng ếch nhái kêu cứ như thể chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ là thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao, chẳng ai có thể nói rõ được?
Rời Tàng Thi giang, Lục Vân cùng Thương Nguyệt hạ xuống đỉnh một ngọn núi nhỏ, cả hai dừng lại nghỉ ngơi một lát. Vì trước đó trong lúc khẩn trương cả hai đều bị ma tôn đánh bị thương không nhẹ, nên lúc này Lục Vân giao cho Tứ Linh thần thú bảo vệ để chàng cùng Thương Nguyệt chữa thương.
Một canh giờ sau Lục Vân tỉnh lại trước, thấy Thương Nguyệt vẫn còn đang điều tức, chàng đứng dậy bước về phía trước mấy bước nhìn về phía Tây Thục.
Tại nơi đó không chỉ có Dịch viên, mà còn là nơi sư phụ cùng phụ mẫu của chàng đang sinh sống. Chàng nghĩ lại, đã đi được hai năm rồi mà chưa
từng quay về và cũng không biết họ sống có tốt không? Rất nhiều lần chàng cũng muốn trở về thăm phụ mẫu cùng sư phụ nhưng chàng biết là chưa thích hợp, bởi trước mắt chàng chỉ đem lại phiền phức cho họ mà thôi.
Cơn gió nhè nhẹ thổi tới, hương hoa thơm dịu cùng làn gió đưa đến. Lục
Vân không quay đầu lại chỉ hỏi nhẹ nhàng:
- Muội định khi nào sẽ hoả táng sư thúc của muội?
Đứng kề bên chàng, Thương Nguyệt nhìn ra xa bình tĩnh đáp:
- Hôm nay, đợi sau khi hoả táng xong muội sẽ đem tro tàn ra Đông Hải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của sư thúc. Thế còn huynh, hiện tại có kế hoạch gì không?
- Ta không biết nữa, bây giờ trong lòng đang rất rối bời. Mặc dù biết cuối cùng ta sẽ phải đối mặt với những gì, nhưng giờ khắc này trước mắt ta chỉ có làn mây mù không nhìn rõ phương hướng. Trước mắt tình thế Nhân gian vô cùng nguy cấp, muội hãy nhanh chóng hội hợp với sư phụ của mình, nhớ kỹ phải bảo toàn thực lực. Tương lai nếu như Lục Viện liên minh tan rã, muội hãy đến Trừ Ma liên minh, Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng ở đó đều là bạn của ta. Nếu như có một ngày Dịch viên gặp chuyện tương tự như vậy thì nói với Ngạo Tuyết hãy ở Trừ Ma liên minh đợi ta, ta sẽ tới tìm mọi người.
Lục Vân nói có phần không dám khẳng định. Thương Nguyệt đáp lời:
- Được, muội nhớ rồi. Bây giờ huynh đi luôn sao?
Quay lại nhìn Thương Nguyệt ánh mắt Lục Vân lộ vẻ quyến luyến, chàng nhẹ nhàng nói:
- Hay là để ta tiễn muội một đoạn, ta không an tâm về sự an toàn của muội. Hiện tại tu vi của muội cũng rất cao, nhưng bây giờ Nhân gian nhiễu loạn, cao thủ rất nhiều, nếu có thời gian muội nhớ cần phải tu luyện thêm.
Cảm nhận được sự quan tâm của Lục Vân, Thương Nguyệt thản nhiên nhìn chàng và không hề che dấu tâm sự của mình:
- Huynh cũng cần phải cẩn thận, hiện nay bất kể huynh gặp phải yêu ma hay chính đạo bọn chúng đều không dễ gì buông tha huynh.
Hiểu rõ tấm lòng của nàng, Lục Vân mỉm cười trả lời:
- Ta biết. Đời này ta pháp quyết vô số, những người có thể làm ta bị thương quả thật không ít, nhưng người có thể giết ta thì không nhiều. Muội đã quên là bên cạnh ta còn có Tiểu Linh nhi sao, nó sẽ cùng ta đi khắp thiên hạ.
Đôi mày thanh tú giãn ra, Thương Nguyệt gật đầu:
- Nói cũng đúng, có Tiểu Linh nhi thì đến Ma tôn cũng chẳng có gì phải sợ, các cao thủ khác cũng chẳng thể nào làm gì nổi huynh. Chỉ là huynh phải cẩn thận với Kiếm Vô Trần, hắn có Cửu Thiên Hư Vô giới nâng đỡ phía sau, nhất định không chịu ngồi yên một chỗ đâu.
Lục Vân nói:
- Ta biết, ta cũng cần tìm thời cơ thích hợp để tìm bọn họ tính sổ. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau hoả táng sư thúc của muội, sau đó thì đi thôi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người nhanh chóng mang thi thể của Ngọc Vô Hạ đi hoả táng, Thương Nguyệt mang theo chỗ tro tàn đi về phía Đông Hải.
Trên đường đi, để tăng tốc độ hai người đều ngự kiếm phi hành. Một canh giờ sau thì họ đã bay đi được khoảng năm trăm dặm đến phía dưới núi Mạc Can.
Dừng lại, Thương Nguyệt nói:
- Được rồi, huynh không cần phải tiễn muội nữa, huynh hãy đi làm những việc mà huynh cần làm đi. Từ đây tới Đông Hải chỉ khoảng hơn hai
canh giờ nữa thôi, làm xong việc muội sẽ lập tức trở về Lục Viện liên minh, huynh không cần lo lắng cho muội.
Không nỡ rời xa, Lục Vân tiến đến trước nhè nhẹ ôm nàng vào lòng. Ngắm nhìn người con gái tuyệt sắc đã khắc sâu trong tâm trí của mình, chàng bất giác có chút thẫn thờ.
Làn da trắng mịn hơi ửng hồng, Thương Nguyệt thẹn thùng nhìn chàng, ánh mắt thâm tình, tràn đầy tình yêu vô tận cùng với sự lo âu.
Gió như ngừng thổi, mây dường như ngừng bay, tất cả mọi âm thanh trong lúc này dường như đều biến mất. Đang mê mẩn, Lục Vân bừng tỉnh nhìn vào đôi mắt trong như nước mùa thu, chàng chợt nghĩ mình nhiều lúc cũng thật ngốc nghếch.
Khẽ gọi một tiếng, Lục Vân từ từ cúi xuống gần, chàng nhìn thấy sự đồng ý và e lệ trong ánh mắt, lần đầu tiên chàng hôn lên đôi môi tươi tắn của nàng. Gấp gáp nhưng tràn đầy nỗi thương tiếc quý trọng, sâu sắc và cũng vô cùng xúc động, lần đầu tiên khi hai môi chạm vào nhau cũng là lúc hai tâm hồn hoà làm một.
Thương Nguyệt trong mắt tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng nàng không hề tránh né, lúc này trái tim của người thiếu nữ tràn ngập sự yêu thương ngọt ngào.
Nụ hôn thật dài, bởi vì Lục Vân không muốn buông ra, còn Thương Nguyệt thì dường như cũng hiểu được tâm ý của chàng nên không hề kháng cự, chỉ biết thuận theo ý của chàng.
Hai làn môi rời xa, Lục Vân xúc động vô cùng, chàng đưa tay lên trên đôi môi hồng của nàng nói một cách si mê:
- Đời này có được muội, cho dù trời đất có biến mất cũng không có gì đáng tiếc!
Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng giống như một lời thề, mang theo một sức mạnh có thể lay động lòng người khiến trong lòng Thương Nguyệt run lên xúc động.
Ngón tay ngọc áp lên môi chàng, Thương Nguyệt hạnh phúc nói:
- Có được huynh như có được cả đất trời! Đời này của huynh không chỉ thuộc về một người con gái, mà đồng thời thuộc về cả ba người, vì vậy lúc nào huynh cũng phải kiên cường, bọn muội đều đợi huynh.
Lục Vân toàn thân chấn động, bóng dáng của Ngạo Tuyết cùng Bách Linh hiện lên trong tâm trí chàng, điều này khiến trong lòng chàng cảm thấy hổ thẹn.
Nhẹ nhàng hôn một nụ hôn chúc may mắn lên trán nàng, Lục Vân buông tay lùi lại hai bước, nói với giọng kiên quyết:
- Yên tâm, kiếp này có các muội ở bên yêu thương ta, cho dù gặp khó khăn đến đâu ta cũng có thể vượt qua. Bây giờ muội nên đi đi, ta tặng muội một món quà coi như là món quà đầu tiên từ khi quen biết, cũng là tâm ý của ta.
Thương Nguyệt mỉm cười nhìn chàng trong ánh mắt lộ vẻ thắc mắc, không biết chàng có thể tặng nàng món quà gì để biểu đạt tâm ý của chàng đây?
Lúc này trông Lục Vân thật kỳ quặc, Thương Nguyệt rõ ràng nhìn thấy chàng ở ngay trước mặt, nhưng trong giây lát lại không cảm nhận được một chút khí tức nào của chàng. Tuy nhiên, khí tức của Lục Vân lại nhanh chóng được khôi phục, điều này khiến cho đầu óc Thương Nguyệt như bao phủ một đám mây mù không hiểu xảy ra chuyện gì?
Nhận thấy Thương Nguyệt không hiểu, Lục Vân hai tay trống không giống như đưa thứ gì đó khoác lên người Thương Nguyệt, sau đó cười rồi nói:
- Tất cả mọi bí mật đều nằm ở tấm áo choàng này. Cái này ta lấy được từ đáy Huyết trì của Quỷ vực Vô Hồn gian. Vật này thần kỳ ở chỗ: thứ nhất, muội có thể dùng ý nghĩ của mình để điều khiển nó, nó có thể che dấu khí tức của muội giống như ta ban nãy khiến người khác không thể nhìn thấy được muội. Trong lúc thám thính việc gì đó hoặc trốn tránh cường địch nó sẽ có tác dụng kỳ diệu. Thứ hai, vật này có thể giúp muội hoàn toàn vô hình không để lại một vết tích, giống như việc muội không thể nhìn thấy tấm áo này, bất kỳ người nào cũng không thể nhìn thấy muội. Thứ ba, tấm áo này có thể chống lại một số lực sát thương đặc thù, còn cụ thể là gì thì ta chưa thử qua, sau này có cơ hội muội sẽ từ từ hiểu được.
Kinh ngạc nhìn chàng, Thương Nguyệt nói:
- Từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy huynh nhắc tới vật này, nếu như nó thần kỳ như vậy hay là huynh hãy giữ lấy, như thế có thể giảm bớt được nguy hiểm.
Lục Vân nhìn nàng âu yếm, cười nói:
- Lần này đến Ma vực, ta trong lúc vô tình đã luyện thành quyết pháp Hư Vô Không Ngân, chiếc áo choàng này đối với ta không có tác dụng nhiều lắm. Hơn nữa, điều quan trọng là ta không muốn thấy muội gặp nguy hiểm, vì vậy muội lúc nào cũng phải khoác nó trên người, đó là tấm lòng của ta muốn mãi mãi bảo vệ muội. Có một điều muội cần ghi nhớ, người biết điều này càng ít muội càng an toàn, bây giờ ta sẽ dạy muội cách xử dụng nó.
Nói xong một luồng ý niệm thần bí xuất hiện trong tâm trí Thương
Nguyệt.
Nhìn lại chăm chú, Thương Nguyệt cười rạng rỡ nói:
- Nhớ lại những ngày qua, có những việc đau lòng nhất trong đời muội, nhưng cũng có cả những việc vui vẻ nhất. Bây giờ đau thương đã qua đi, niềm
vui sẽ mãi mãi lưu lại trong tim muội. Lần sau gặp lại, hy vọng huynh vẫn bình an vô sự.
Nói xong, nàng xoay người hoá thành một luồng hồng quang bay lên trời.
Nhìn theo đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, Lục Vân bộc lộ tâm trạng không nỡ rời xa, chàng khẽ thở dài quay người đi về hướng tây bắc.
Đi qua ba ngọn núi, Lục Vân định đi nghe ngóng tin tức về cửa ra vào của Vân Chi pháp giới, xét cho cùng có một số sự việc rõ ràng chàng không làm được nhưng vẫn phải đối mặt. Thật ra thì việc này chàng có thể hỏi Bách Linh nhưng chàng không làm như vậy, bởi vì chàng nhận thấy làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới Thiên Chi đô, chàng không hy vọng nhìn thấy điều đó.
Hiện nay Nhân gian đạo tiêu ma trưởng, lúc này nếu như đối phó với
Vân Chi pháp giới rõ ràng không phải thời cơ tốt, điều này Lục Vân biết rất rõ.
Không quản giữa chàng cùng Vân Chi pháp giới có thù hận như thế nào, chàng hiểu rằng mình không thể vì tư thù cá nhân mà khiến cho bách tính khắp thiên hạ phải chịu khổ. Tuy nhiên trước hết cần thám thính một chút tin tức, điều này theo Lục Vân là có thể được.
Vừa bay đi Lục Vân vừa nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Trên Nhân gian những người biết về việc của Vân Chi pháp giới không nhiều, muốn hỏi thăm tin tức chắc phải bắt đầu từ ngũ phái, như vậy chắc chắn sẽ gặp cả hai phái chính tà. Nghĩ tới đây, Lục Vân băn khoăn không biết nên đi tìm phái nào thì dưới mặt đất có một làn sóng rung động kỳ lạ khiến chàng chú ý.
oOo
tím rực rỡ xoay chuyển, luồng khí thần thánh nhanh chóng lan toả ra ngoài. Quy Vô đạo trưởng giật mình toàn thân lập tức thanh quang phát ra, xung quanh ba người nhanh chóng hình thành một đám sương mù màu xanh tách biệt với bên ngoài, không để cho luồng khí tức đó thoát ra ngoài.
Văn Bất Danh kinh ngạc nhìn Quy Vô đạo trưởng hỏi:
- Huynh thận trọng như vậy, vật trong tay nàng ta...
Trịnh trọng gật đầu, Quy Vô đạo trưởng nhìn Trần Ngọc Loan giọng xúc
động:
- Nha đầu ngươi đúng là người may mắn hiếm thấy! Cái chuông nhỏ này
mặc dù ta chưa từng thấy qua, nhưng khí tức thần thánh này cùng với tử ngọc quang hoa chẳng phải đã nói lên rằng đây là một loại thần khí hay sao? Hơn nữa đây không phải là thứ thần khí bình thường. Ngươi phải nhớ sau này phải giữ gìn thật cẩn thận, khi mà chưa nắm hết được sự huyền diệu trong đó thì không được để cho người khác biết. Bây giờ ngươi hãy kể lại xem, ngươi đã gặp phải những gì dưới đáy hồ?
Vừa nghe nói là một thần khí, Trần Ngọc Loan vui mừng khôn tả, nàng đem toàn bộ những sự việc xảy ra dưới hồ thuật lại một lượt. Nghe xong, Quy Vô đạo trưởng cùng Văn Bất Danh đều vô cùng kinh ngạc, đều cho rằng nàng đúng là có phúc duyên.
Văn Bất Danh nói:
- Theo như lời nha đầu nói, nàng ta lấy được mới chính thật là Thông Linh điểu vì bên cạnh nó còn có chiếc tử linh thần bí này. Thật là vô cùng phù hợp với truyền thuyết truy tìm thần vật Thông Linh điểu của Nhân gian. Còn tử linh này được giữ bởi phong ấn cường đại như vậy có thể thấy rằng lai lịch không phải tầm thường, điều này đối với nha đầu ngươi mà nói còn hơn là đoạt được Thông Linh điểu.
Quy Vô đạo trưởng tán đồng:
- Nói không sai, trước mắt chúng ta mà nói giành được Thông Linh điểu cũng không phải là phúc. Lần này đến Động Đình hồ, ta nghĩ kỹ lại thật sự gặp kỳ duyên không phải là người giành được Thông Linh điểu mà chính là nha đầu của chúng ta, nàng ta mới chính là người được đất trời ưu ái, cả đời này có thần linh bảo hộ.
Ngừng lại một lát, Quy Vô đạo trưởng nhìn bốn phía, rồi nói tiếp:
- Được rồi, mọi việc đã kết thúc. Chúng ta hãy rời khỏi đây ngay trong đêm để tránh phiền phức.
Dưới ánh trăng, Động Đình hồ trở lại phẳng lặng. Bốn bề tiếng ếch nhái kêu cứ như thể chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ là thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì hay sao, chẳng ai có thể nói rõ được?
Rời Tàng Thi giang, Lục Vân cùng Thương Nguyệt hạ xuống đỉnh một ngọn núi nhỏ, cả hai dừng lại nghỉ ngơi một lát. Vì trước đó trong lúc khẩn trương cả hai đều bị ma tôn đánh bị thương không nhẹ, nên lúc này Lục Vân giao cho Tứ Linh thần thú bảo vệ để chàng cùng Thương Nguyệt chữa thương.
Một canh giờ sau Lục Vân tỉnh lại trước, thấy Thương Nguyệt vẫn còn đang điều tức, chàng đứng dậy bước về phía trước mấy bước nhìn về phía Tây Thục.
Tại nơi đó không chỉ có Dịch viên, mà còn là nơi sư phụ cùng phụ mẫu của chàng đang sinh sống. Chàng nghĩ lại, đã đi được hai năm rồi mà chưa
từng quay về và cũng không biết họ sống có tốt không? Rất nhiều lần chàng cũng muốn trở về thăm phụ mẫu cùng sư phụ nhưng chàng biết là chưa thích hợp, bởi trước mắt chàng chỉ đem lại phiền phức cho họ mà thôi.
Cơn gió nhè nhẹ thổi tới, hương hoa thơm dịu cùng làn gió đưa đến. Lục
Vân không quay đầu lại chỉ hỏi nhẹ nhàng:
- Muội định khi nào sẽ hoả táng sư thúc của muội?
Đứng kề bên chàng, Thương Nguyệt nhìn ra xa bình tĩnh đáp:
- Hôm nay, đợi sau khi hoả táng xong muội sẽ đem tro tàn ra Đông Hải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của sư thúc. Thế còn huynh, hiện tại có kế hoạch gì không?
- Ta không biết nữa, bây giờ trong lòng đang rất rối bời. Mặc dù biết cuối cùng ta sẽ phải đối mặt với những gì, nhưng giờ khắc này trước mắt ta chỉ có làn mây mù không nhìn rõ phương hướng. Trước mắt tình thế Nhân gian vô cùng nguy cấp, muội hãy nhanh chóng hội hợp với sư phụ của mình, nhớ kỹ phải bảo toàn thực lực. Tương lai nếu như Lục Viện liên minh tan rã, muội hãy đến Trừ Ma liên minh, Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng ở đó đều là bạn của ta. Nếu như có một ngày Dịch viên gặp chuyện tương tự như vậy thì nói với Ngạo Tuyết hãy ở Trừ Ma liên minh đợi ta, ta sẽ tới tìm mọi người.
Lục Vân nói có phần không dám khẳng định. Thương Nguyệt đáp lời:
- Được, muội nhớ rồi. Bây giờ huynh đi luôn sao?
Quay lại nhìn Thương Nguyệt ánh mắt Lục Vân lộ vẻ quyến luyến, chàng nhẹ nhàng nói:
- Hay là để ta tiễn muội một đoạn, ta không an tâm về sự an toàn của muội. Hiện tại tu vi của muội cũng rất cao, nhưng bây giờ Nhân gian nhiễu loạn, cao thủ rất nhiều, nếu có thời gian muội nhớ cần phải tu luyện thêm.
Cảm nhận được sự quan tâm của Lục Vân, Thương Nguyệt thản nhiên nhìn chàng và không hề che dấu tâm sự của mình:
- Huynh cũng cần phải cẩn thận, hiện nay bất kể huynh gặp phải yêu ma hay chính đạo bọn chúng đều không dễ gì buông tha huynh.
Hiểu rõ tấm lòng của nàng, Lục Vân mỉm cười trả lời:
- Ta biết. Đời này ta pháp quyết vô số, những người có thể làm ta bị thương quả thật không ít, nhưng người có thể giết ta thì không nhiều. Muội đã quên là bên cạnh ta còn có Tiểu Linh nhi sao, nó sẽ cùng ta đi khắp thiên hạ.
Đôi mày thanh tú giãn ra, Thương Nguyệt gật đầu:
- Nói cũng đúng, có Tiểu Linh nhi thì đến Ma tôn cũng chẳng có gì phải sợ, các cao thủ khác cũng chẳng thể nào làm gì nổi huynh. Chỉ là huynh phải cẩn thận với Kiếm Vô Trần, hắn có Cửu Thiên Hư Vô giới nâng đỡ phía sau, nhất định không chịu ngồi yên một chỗ đâu.
Lục Vân nói:
- Ta biết, ta cũng cần tìm thời cơ thích hợp để tìm bọn họ tính sổ. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau hoả táng sư thúc của muội, sau đó thì đi thôi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người nhanh chóng mang thi thể của Ngọc Vô Hạ đi hoả táng, Thương Nguyệt mang theo chỗ tro tàn đi về phía Đông Hải.
Trên đường đi, để tăng tốc độ hai người đều ngự kiếm phi hành. Một canh giờ sau thì họ đã bay đi được khoảng năm trăm dặm đến phía dưới núi Mạc Can.
Dừng lại, Thương Nguyệt nói:
- Được rồi, huynh không cần phải tiễn muội nữa, huynh hãy đi làm những việc mà huynh cần làm đi. Từ đây tới Đông Hải chỉ khoảng hơn hai
canh giờ nữa thôi, làm xong việc muội sẽ lập tức trở về Lục Viện liên minh, huynh không cần lo lắng cho muội.
Không nỡ rời xa, Lục Vân tiến đến trước nhè nhẹ ôm nàng vào lòng. Ngắm nhìn người con gái tuyệt sắc đã khắc sâu trong tâm trí của mình, chàng bất giác có chút thẫn thờ.
Làn da trắng mịn hơi ửng hồng, Thương Nguyệt thẹn thùng nhìn chàng, ánh mắt thâm tình, tràn đầy tình yêu vô tận cùng với sự lo âu.
Gió như ngừng thổi, mây dường như ngừng bay, tất cả mọi âm thanh trong lúc này dường như đều biến mất. Đang mê mẩn, Lục Vân bừng tỉnh nhìn vào đôi mắt trong như nước mùa thu, chàng chợt nghĩ mình nhiều lúc cũng thật ngốc nghếch.
Khẽ gọi một tiếng, Lục Vân từ từ cúi xuống gần, chàng nhìn thấy sự đồng ý và e lệ trong ánh mắt, lần đầu tiên chàng hôn lên đôi môi tươi tắn của nàng. Gấp gáp nhưng tràn đầy nỗi thương tiếc quý trọng, sâu sắc và cũng vô cùng xúc động, lần đầu tiên khi hai môi chạm vào nhau cũng là lúc hai tâm hồn hoà làm một.
Thương Nguyệt trong mắt tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng nàng không hề tránh né, lúc này trái tim của người thiếu nữ tràn ngập sự yêu thương ngọt ngào.
Nụ hôn thật dài, bởi vì Lục Vân không muốn buông ra, còn Thương Nguyệt thì dường như cũng hiểu được tâm ý của chàng nên không hề kháng cự, chỉ biết thuận theo ý của chàng.
Hai làn môi rời xa, Lục Vân xúc động vô cùng, chàng đưa tay lên trên đôi môi hồng của nàng nói một cách si mê:
- Đời này có được muội, cho dù trời đất có biến mất cũng không có gì đáng tiếc!
Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng giống như một lời thề, mang theo một sức mạnh có thể lay động lòng người khiến trong lòng Thương Nguyệt run lên xúc động.
Ngón tay ngọc áp lên môi chàng, Thương Nguyệt hạnh phúc nói:
- Có được huynh như có được cả đất trời! Đời này của huynh không chỉ thuộc về một người con gái, mà đồng thời thuộc về cả ba người, vì vậy lúc nào huynh cũng phải kiên cường, bọn muội đều đợi huynh.
Lục Vân toàn thân chấn động, bóng dáng của Ngạo Tuyết cùng Bách Linh hiện lên trong tâm trí chàng, điều này khiến trong lòng chàng cảm thấy hổ thẹn.
Nhẹ nhàng hôn một nụ hôn chúc may mắn lên trán nàng, Lục Vân buông tay lùi lại hai bước, nói với giọng kiên quyết:
- Yên tâm, kiếp này có các muội ở bên yêu thương ta, cho dù gặp khó khăn đến đâu ta cũng có thể vượt qua. Bây giờ muội nên đi đi, ta tặng muội một món quà coi như là món quà đầu tiên từ khi quen biết, cũng là tâm ý của ta.
Thương Nguyệt mỉm cười nhìn chàng trong ánh mắt lộ vẻ thắc mắc, không biết chàng có thể tặng nàng món quà gì để biểu đạt tâm ý của chàng đây?
Lúc này trông Lục Vân thật kỳ quặc, Thương Nguyệt rõ ràng nhìn thấy chàng ở ngay trước mặt, nhưng trong giây lát lại không cảm nhận được một chút khí tức nào của chàng. Tuy nhiên, khí tức của Lục Vân lại nhanh chóng được khôi phục, điều này khiến cho đầu óc Thương Nguyệt như bao phủ một đám mây mù không hiểu xảy ra chuyện gì?
Nhận thấy Thương Nguyệt không hiểu, Lục Vân hai tay trống không giống như đưa thứ gì đó khoác lên người Thương Nguyệt, sau đó cười rồi nói:
- Tất cả mọi bí mật đều nằm ở tấm áo choàng này. Cái này ta lấy được từ đáy Huyết trì của Quỷ vực Vô Hồn gian. Vật này thần kỳ ở chỗ: thứ nhất, muội có thể dùng ý nghĩ của mình để điều khiển nó, nó có thể che dấu khí tức của muội giống như ta ban nãy khiến người khác không thể nhìn thấy được muội. Trong lúc thám thính việc gì đó hoặc trốn tránh cường địch nó sẽ có tác dụng kỳ diệu. Thứ hai, vật này có thể giúp muội hoàn toàn vô hình không để lại một vết tích, giống như việc muội không thể nhìn thấy tấm áo này, bất kỳ người nào cũng không thể nhìn thấy muội. Thứ ba, tấm áo này có thể chống lại một số lực sát thương đặc thù, còn cụ thể là gì thì ta chưa thử qua, sau này có cơ hội muội sẽ từ từ hiểu được.
Kinh ngạc nhìn chàng, Thương Nguyệt nói:
- Từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy huynh nhắc tới vật này, nếu như nó thần kỳ như vậy hay là huynh hãy giữ lấy, như thế có thể giảm bớt được nguy hiểm.
Lục Vân nhìn nàng âu yếm, cười nói:
- Lần này đến Ma vực, ta trong lúc vô tình đã luyện thành quyết pháp Hư Vô Không Ngân, chiếc áo choàng này đối với ta không có tác dụng nhiều lắm. Hơn nữa, điều quan trọng là ta không muốn thấy muội gặp nguy hiểm, vì vậy muội lúc nào cũng phải khoác nó trên người, đó là tấm lòng của ta muốn mãi mãi bảo vệ muội. Có một điều muội cần ghi nhớ, người biết điều này càng ít muội càng an toàn, bây giờ ta sẽ dạy muội cách xử dụng nó.
Nói xong một luồng ý niệm thần bí xuất hiện trong tâm trí Thương
Nguyệt.
Nhìn lại chăm chú, Thương Nguyệt cười rạng rỡ nói:
- Nhớ lại những ngày qua, có những việc đau lòng nhất trong đời muội, nhưng cũng có cả những việc vui vẻ nhất. Bây giờ đau thương đã qua đi, niềm
vui sẽ mãi mãi lưu lại trong tim muội. Lần sau gặp lại, hy vọng huynh vẫn bình an vô sự.
Nói xong, nàng xoay người hoá thành một luồng hồng quang bay lên trời.
Nhìn theo đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, Lục Vân bộc lộ tâm trạng không nỡ rời xa, chàng khẽ thở dài quay người đi về hướng tây bắc.
Đi qua ba ngọn núi, Lục Vân định đi nghe ngóng tin tức về cửa ra vào của Vân Chi pháp giới, xét cho cùng có một số sự việc rõ ràng chàng không làm được nhưng vẫn phải đối mặt. Thật ra thì việc này chàng có thể hỏi Bách Linh nhưng chàng không làm như vậy, bởi vì chàng nhận thấy làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới Thiên Chi đô, chàng không hy vọng nhìn thấy điều đó.
Hiện nay Nhân gian đạo tiêu ma trưởng, lúc này nếu như đối phó với
Vân Chi pháp giới rõ ràng không phải thời cơ tốt, điều này Lục Vân biết rất rõ.
Không quản giữa chàng cùng Vân Chi pháp giới có thù hận như thế nào, chàng hiểu rằng mình không thể vì tư thù cá nhân mà khiến cho bách tính khắp thiên hạ phải chịu khổ. Tuy nhiên trước hết cần thám thính một chút tin tức, điều này theo Lục Vân là có thể được.
Vừa bay đi Lục Vân vừa nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Trên Nhân gian những người biết về việc của Vân Chi pháp giới không nhiều, muốn hỏi thăm tin tức chắc phải bắt đầu từ ngũ phái, như vậy chắc chắn sẽ gặp cả hai phái chính tà. Nghĩ tới đây, Lục Vân băn khoăn không biết nên đi tìm phái nào thì dưới mặt đất có một làn sóng rung động kỳ lạ khiến chàng chú ý.
oOo
/1109
|