Cất mình bay lên không trung, Thương Nguyệt nhanh chóng tiến đến trước mặt Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Sao cô lại đến đây? Lục Vân không đi cùng cô à? Bách Linh cười rồi đáp lại:
- Ta trở lại Thiên Chi Đô để làm một số việc, lúc quay về thì không thấy Lục Vân nữa cho nên đang đi khắp nơi tìm chàng trong lúc vô tình lại đến nơi này. Cô đến đây từ bao giờ vậy? Có nhìn thấy chàng không?
Thương Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta sang bên kia nói chuyện đi, ở đây quá gần Nhã viên, nếu để cho Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi biết sẽ chẳng hay ho gì đâu.
Bách Linh gật đầu cười sảng khoái và đi theo Thương Nguyệt ra xa nơi đó vài dặm rồi nói:
- Thôi ở đây được rồi, không ai có thể nghe thấy nữa. Tất cả những chuyện xảy ra ở lục viện các ngươi ta đã nghe nói đến rồi, về chuyện này ngoài việc cảm thấy thương tiếc thì điều duy nhất mà ta muốn nói đó chính là tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. Đến lúc lục viện bị tiêu diệt thì tất cả mới chính thức bước vào quỹ đạo mà định mệnh đã sắp đặt, đến khi đó thì không ai có thể dự đoán trước được điều gì.
Thương Nguyệt thần sắc hơi biến đổi, nàng lặng lẽ nhìn Bách Linh một lúc rồi lắc đầu thương cảm:
- Thực sự không có cách nào để thoát khỏi mối tai họa này sao? Tại sao phải sau khi lục viện bị tiêu diệt thì tất cả mới bắt đầu? Rốt cuộc ngày Thái Âm Tế Nhật báo hiệu điều gì, hậu quả của nó do ai gây ra?
Nắm chặt lấy tay nàng, Bách Linh trầm giọng nói:
- Nếu có thể trốn thoát được thì đó không phải là tai hoạ, còn về sự bắt đầu của tất cả thì đã được dự định trước, không phải cô hay ta có thể cải biến được. Còn cái ngày Thái Âm Tế Nhật rốt cuộc là báo hiệu sự hồi sinh hay huỷ diệt thì tạm thời ta còn chưa dám khẳng định, biết một chút trong cái duy nhất chính là biết tất cả, đó là do sự xuất hiện của nghịch thiên chi tử mà phát sinh ra.
Nhìn Bách Linh với vẻ đầy ngờ vực, Thương Nguyệt liền hỏi:
- Nghịch thiên chi tử? Đó là người nào vậy? Tại sao từ trước đến nay chưa từng thấy nhắc đến tên người này?
Bách Linh nhìn Thương Nguyệt một cách kỳ quái, nàng lặng thinh một lúc rồi hạ giọng:
- Biết chuyện này toàn bộ tam gian thất giới cũng chỉ có vài người, cho nên cô không biết cũng chỉ là việc rất bình thường. Còn về việc rốt cuộc ai là nghịch thiên chi tử mọi ngưòi vẫn còn đang phán đoán, ta cũng không rõ ràng lắm. Ta có thể nói cho cô suy đoán của ta, nhưng cô nghe xong phải tuyệt đối bí mật, nếu không thì hậu quả của nó không thể tưởng tượng được.
Trịnh trọng gật đầu, Thương Nguyệt nói:
- Cô yên tâm đi, ta hứa với cô sẽ không nói cho bất kỳ ai biết. Bách Linh than nhẹ một tiếng, nhìn về phía xa rồi nói:
- Ta không có ý là không tin cô, suy cho cùng thì giữa chúng ta có một mối
quan hệ không rõ ràng, ta sao có thể nghi ngờ cô được. Chỉ là sự suy đoán của ta nằm ngoài dự đoán của cô, cho nên sợ rằng khi nghe xong cô sẽ khó mà tin được. Theo như suy đoán của ta hiện nay thì nghịch thiên chi tử lưu truyền trong truyền thuyết viễn cổ đó rất có khả năng là Lục Vân. Chỉ là trong truyền
thuyết chỉ nhắc đến một câu, nghịch thiên chi tử, Vạn Diệt đồ về điều này ta vẫn chưa có chứng cớ thực tế, cho nên không dám chắc chắn.
Thương Nguyệt nghe xong người bỗng run lên, nét mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ khó tin, ngạc nhiên hỏi:
- Lục Vân? Cô không đoán sai đấy chứ? Ta nghĩ điều này có lẽ không đúng.
Nhìn nàng một lúc Bách Linh đáp:
- Có thể bây giờ cô không tin nhưng sau này cô sẽ dần dần hiểu rõ. Thôi được rồi, hãy nói xem gần đây cô có gặp chàng không?
Trấn áp sự kinh ngạc trong lòng lại, Thương Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, nhẹ giọng trả lời:
- Mới ngày hôm trước ta vẫn đi cùng chàng, lần trước cũng chính nhờ sự có mặt của chàng mà ta đã tránh được ma chưởng của Hắc Ám tôn chủ. Sau này
vì cứu sư thúc của ta mà Lục Vân đã cùng ta tiến vào Ma vực Hắc Ám giới.
Cẩn thận rà soát lại những việc xảy ra gần đây, cuối cùng Thương Nguyệt
nói:
- Bây giờ ta không dám khẳng định Lục Vân đã đi đâu, có lẽ chàng muốn
đến thăm dò tin tức của Vân Chi pháp giới.
Bách Linh nói:
- Những điều cô nói rất có khả năng xảy ra, chỉ có điều không đoán ra được là Lục Vân sẽ đi đâu. Ngoài ra cô có nói là chàng có con Tứ Linh thần thú rất lợi hại, cô có biết lai lịch của con vật này không?
Thương Nguyệt lắc đầu:
- Ta đã từng hỏi rồi, chàng chỉ nói là được một người bạn tặng, chàng đã không muốn nói, cho nên ta cũng không hỏi nhiều.
Bách Linh nói:
- Vậy thì lần sau ta sẽ hỏi chàng là được chứ gì. Hiện giờ trong Nhã viên đang lẩn khuất một luồng khí màu đen, có lẽ chẳng phải là dấu hiệu tốt lành gì nên chúng ta nhất định phải hết sức chú ý. Cái này gọi là tai họa từ trong nhà nảy ra, có một số việc không thể tin tuởng người bên cạnh mình được, cô có hiểu ý của ta không. Thôi được rồi thời gian không còn sớm nữa, ta cũng phải đi rồi, hãy bảo trọng.
Khẽ gật đầu, Thương Nguyệt đáp:
- Yên tâm đi, ta sẽ hết sức cẩn thận.
Nói ong nàng liền vẫy tay cáo biệt tiễn Bách Linh lên đường.
Một lúc sau đợi cho Bách Linh đi xa, Thương Nguyệt kìm nén sự chấn động của mình lại và quay người trở lại chỗ cũ. Bản Nhất và năm người khác nhìn thấy nàng trở lại đều không đề cập gì đến việc ban nãy nữa, mọi người cùng cười nói rồi trở lại Nhã viên.
***
Thoát khỏi Sát Huyết Diêm La, Lục Vân thân cũng mang trọng thương, chàng bay được hơn một giờ thì đến chân Quan Đế sơn. Nhìn quanh tứ phía, thấy người thì ít mà cỏ cây thì um tùm, Lục Vân liền tìm một nơi ẩn náu để trị vết thương.
Trong mông lung, bất ngờ chàng thấy tiếng hai người nói chuyện, chỉ nghe một người nói:
- Lão tứ, đệ có nhầm địa điểm không đấy, sao lại dẫn ta đến một nơi núi non hoang dã thế này? Nơi đó là Lã Lương sơn cách Tây Thục khá xa, làm sao có thể ở đây được nhỉ?
Một người khác nói:
- Lão tam, đệ với huynh là anh em ruột thịt từ nhỏ đến lớn, sao đệ có thể lừa huynh? Đệ ở Vương phủ đã mười năm hao phí rất nhiều công sức mới có
thể đoạt được vật này, đương nhiên là hết sức cẩn thận làm sao có thể nhầm được? Đó là núi gì huynh biết không?
Lão tam khẳng định:
- Nghe nói nơi đó là Quan Đế sơn, sao ta lại không biết chứ! Đệ dẫn ta đến đây có phải là có quan hệ gì đến Gia Cát Lượng không?
Lão tứ hạ giọng:
- Đương nhiên là cũng có một chút liên quan. Huynh nghĩ đi, nơi đó là Quan Đế sơn chắc chắn là có quan hệ tới Quan công Quan Vân Trường, mà Quan công lại là huynh đệ kết nghĩa của Lưu Bị, Gia Cát Luợng nhất định là có mối quan hệ với Quan công. Vấn đề quan trọng là trên bức hoạ cổ đó có một ngôi miếu Quan Đế cho nên đệ suy đoán cái mà chúng ta cần tìm có tới tám, chín phần là ở nơi này.
Tên lão tam nghe xong liền lập tức vỗ tay tán thưởng:
- Tại sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Lão tứ, may mà có đệ, chúng ta hãy nhanh chóng lên đó thôi, ta không thể đợi thêm được nữa.
Nói xong âm thanh liền vang đi xa dần.
Sau đó Lục Vân lại nghe thấy tiếng y phục của một người phi hành qua, nhưng sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Khoảng một tuần hương sau Lục Vân đã trị xong vết thương, từ một nơi cây cỏ um tùm chui ra ánh mắt chàng nhìn lên đỉnh núi, Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng bao phủ khắp nơi. Cảm thấy có bảy luồng khí tức cường thịnh, Lục Vân trong lòng hơi kinh ngạc rướn người lên thăm dò xem rốt cuộc là như thế nào.
Bảy bóng người cố gắng che giấu tung tích của mình nhưng Lục Vân đã nhanh chóng phát hiện ra, dưới một vách dựng đứng gần đỉnh núi có một ngôi miếu cổ đổ nát đó là miếu Quan Đế, bảy luồng khí tức chính là vọng ra từ ngôi miếu cổ đó. Lúc đó trong miếu có hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi
lưng tựa vào nhau đứng giữa miếu, tay mỗi người cầm một thanh đơn đao, sắc mặt cảnh giác nhìn năm người xung quanh không nói một lời.
Năm người đứng vây ở ngoài thì có bốn nam và một nữ, tất cả đều là cao thủ tu chân giới đã từng xuất hiện ở bên hồ Động Đình, đó là Gian Thương Giả Chính, Tà Tâm Thư Sinh, hậu duệ Đồ Long môn Đồ Thiên, hồng y thiếu nữ thần bí, thanh niên quầo áo sặc sỡ Tư Mã Thần Phong. Sự xuất hiện của những người này làm cho Lục Vân hết sức kinh ngạc.
Nhìn hai người đứng giữa một cách lạnh nhạt, Gian Thương Giả Chính nói:
- Chu Hỉ, ngươi tự ý lấy cắp bức hoạ cổ để mưu cầu mục đích riêng tư, giờ
còn không mau đem giao nộp đi, ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt Vương gia.
Nhìn Giả Chính với vẻ phẫn nộ, một người có vẻ khá trẻ tuổi nói:
- Giả tổng quản, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Ta đã rời khỏi vương phủ coi như là đã liều mạng rồi, vậy còn để ý gì đến việc trở về hay không nữa. Ngươi luôn miệng bảo lấy lại bức họa về cho Vương gia có phải vì trong bức hoạ có bí mật mà Gia Cát Lượng để lại, ngươi nghĩ ngươi có thể lừa dối ai chứ? Hôm nay đến đây đều cùng mục đích cả chính là muốn cướp lấy vật thần bí đó, ta tuy không giữ được nhưng cũng tuyệt đối không để cho ngươi lấy.
Sắc mặt Giả Chính biến đổi, hắn vốn muốn giấu chuyện này nên cố ý nói một cách mơ hồ sợ ba người kia có rắp tâm ngăn cản. Không ngờ Chu Hỉ lại không một chút che giấu tiết lộ ra hết, như vậy thì tình hình sẽ trở nên hết sức phức tạp.
Lúc đó vang lên một tiếng nói yêu mị:
- Hoá ra vẫn còn bảo bối mà Gia Cát Lượng để lại, đúng là không sai. Đồ Long, lúc đầu ngươi còn mắng ta không nên đi, bây giờ thì thế nào, bản cô nương này cũng có con mắt nhìn nhận đấy chứ?
Hừ một tiếng, Đồ Long lạnh lùng đáp:
- Ít khoe tài ở nơi này đi, ngươi tưởng có một mình ngươi chắc, cho dù Gia
Cát Lượng có để lại báu vật thì cũng không chắc là vào tay ngươi đâu.
Hồng y thiếu nữ cười:
- Điều đó cũng không chắc chắn được, ở đây những cô gái đẹp rất ít, ngươi chưa nghe thấy câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân bao giờ sao? Có thể Chu đại gia đó trong lòng vui sướng lại nói cho ta biết vật đó ở nơi nào, đó cũng là một việc rất có thể xảy ra.
Nói xong nhìn Chu Hỉ một lúc khiến hắn ngây ra, bất giác đi đến.
Tà Tâm Thư sinh đột nhiên ngâm lên một tiếng làm chấn động Chu Hỉ, hắn nhìn hồng y thiếu nữ cười gian tà nói:
- Câu Hồn Mị Nhãn, đây thực sự là kỳ học khó cầu. Không biết ngươi từ đâu đến?
Hồng y thiếu nữ yểu điệu nhìn Tà Tâm Thư Sinh:
- Nghe nói ngươi là Tà Tâm Thư Tinh, một đại sắc ma nên ta phải cẩn thận một chút. Tà Tâm Mị Nhãn của ngươi nghe đồn là thiên hạ nhất tuyệt, chỉ cần bị ngươi nhìn trúng thì khó mà thoát thân, cho nên ta phải đứng xa một chút, bởi vì ta không thích một lão già mấy trăm tuổi. Hắc hắc… hơn nữa Đồ Thiên của ta cũng rất tốt, vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại vừa có khí khái nam tử.
Nói xong cố ý nấp đằng sau Đồ Thiên và làm mặt quỷ với Tà Tâm Thư
Sinh.
Chu Hỉ nghe nói thiếu nữ đó có Câu Hồn Mị Nhãn thì giật thót người, gã
cảm thấy may mắn vì khi nãy được Tà Tâm Thư Sinh chấn tỉnh, nếu không gã đã bị lật thuyền trong cống ngầm rồi. Đảo mắt nhìn Tư Mã Thần Phong nãy giờ vẫn chưa nói gì, Chu Hỉ tính toán xem làm thế nào có thể rời khỏi đây. Trong tình thế trước mắt không giao vật đó ra không được mà giao nộp nó cũng
không thể chạy thoát được, đó đúng là nan giải.
Trong lúc suy nghĩ, Chu Hỉ quan sát ngôi miếu cổ một cách tỉ mỉ, ánh mắt gã dừng lại mấy lần liên tục trên thạch tượng Quan Công, cuối cùng trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy thạch tượng Quan Công đó dường như không có gì khác biệt với những nơi khác, điểm khác biệt nhỏ duy nhất chính là ở cây Thanh Long Yển Nguyệt đao tựa hồ nhỏ hơn những pho khác một chút. Đương nhiên sự khác biệt nhỏ bé đó chỉ những người rất quen thuộc với nó mới có thể phát hiện ra, còn những người bình thường thì không thể cảm nhận được có điểm kỳ dị đó.
oOo
- Sao cô lại đến đây? Lục Vân không đi cùng cô à? Bách Linh cười rồi đáp lại:
- Ta trở lại Thiên Chi Đô để làm một số việc, lúc quay về thì không thấy Lục Vân nữa cho nên đang đi khắp nơi tìm chàng trong lúc vô tình lại đến nơi này. Cô đến đây từ bao giờ vậy? Có nhìn thấy chàng không?
Thương Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta sang bên kia nói chuyện đi, ở đây quá gần Nhã viên, nếu để cho Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi biết sẽ chẳng hay ho gì đâu.
Bách Linh gật đầu cười sảng khoái và đi theo Thương Nguyệt ra xa nơi đó vài dặm rồi nói:
- Thôi ở đây được rồi, không ai có thể nghe thấy nữa. Tất cả những chuyện xảy ra ở lục viện các ngươi ta đã nghe nói đến rồi, về chuyện này ngoài việc cảm thấy thương tiếc thì điều duy nhất mà ta muốn nói đó chính là tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. Đến lúc lục viện bị tiêu diệt thì tất cả mới chính thức bước vào quỹ đạo mà định mệnh đã sắp đặt, đến khi đó thì không ai có thể dự đoán trước được điều gì.
Thương Nguyệt thần sắc hơi biến đổi, nàng lặng lẽ nhìn Bách Linh một lúc rồi lắc đầu thương cảm:
- Thực sự không có cách nào để thoát khỏi mối tai họa này sao? Tại sao phải sau khi lục viện bị tiêu diệt thì tất cả mới bắt đầu? Rốt cuộc ngày Thái Âm Tế Nhật báo hiệu điều gì, hậu quả của nó do ai gây ra?
Nắm chặt lấy tay nàng, Bách Linh trầm giọng nói:
- Nếu có thể trốn thoát được thì đó không phải là tai hoạ, còn về sự bắt đầu của tất cả thì đã được dự định trước, không phải cô hay ta có thể cải biến được. Còn cái ngày Thái Âm Tế Nhật rốt cuộc là báo hiệu sự hồi sinh hay huỷ diệt thì tạm thời ta còn chưa dám khẳng định, biết một chút trong cái duy nhất chính là biết tất cả, đó là do sự xuất hiện của nghịch thiên chi tử mà phát sinh ra.
Nhìn Bách Linh với vẻ đầy ngờ vực, Thương Nguyệt liền hỏi:
- Nghịch thiên chi tử? Đó là người nào vậy? Tại sao từ trước đến nay chưa từng thấy nhắc đến tên người này?
Bách Linh nhìn Thương Nguyệt một cách kỳ quái, nàng lặng thinh một lúc rồi hạ giọng:
- Biết chuyện này toàn bộ tam gian thất giới cũng chỉ có vài người, cho nên cô không biết cũng chỉ là việc rất bình thường. Còn về việc rốt cuộc ai là nghịch thiên chi tử mọi ngưòi vẫn còn đang phán đoán, ta cũng không rõ ràng lắm. Ta có thể nói cho cô suy đoán của ta, nhưng cô nghe xong phải tuyệt đối bí mật, nếu không thì hậu quả của nó không thể tưởng tượng được.
Trịnh trọng gật đầu, Thương Nguyệt nói:
- Cô yên tâm đi, ta hứa với cô sẽ không nói cho bất kỳ ai biết. Bách Linh than nhẹ một tiếng, nhìn về phía xa rồi nói:
- Ta không có ý là không tin cô, suy cho cùng thì giữa chúng ta có một mối
quan hệ không rõ ràng, ta sao có thể nghi ngờ cô được. Chỉ là sự suy đoán của ta nằm ngoài dự đoán của cô, cho nên sợ rằng khi nghe xong cô sẽ khó mà tin được. Theo như suy đoán của ta hiện nay thì nghịch thiên chi tử lưu truyền trong truyền thuyết viễn cổ đó rất có khả năng là Lục Vân. Chỉ là trong truyền
thuyết chỉ nhắc đến một câu, nghịch thiên chi tử, Vạn Diệt đồ về điều này ta vẫn chưa có chứng cớ thực tế, cho nên không dám chắc chắn.
Thương Nguyệt nghe xong người bỗng run lên, nét mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ khó tin, ngạc nhiên hỏi:
- Lục Vân? Cô không đoán sai đấy chứ? Ta nghĩ điều này có lẽ không đúng.
Nhìn nàng một lúc Bách Linh đáp:
- Có thể bây giờ cô không tin nhưng sau này cô sẽ dần dần hiểu rõ. Thôi được rồi, hãy nói xem gần đây cô có gặp chàng không?
Trấn áp sự kinh ngạc trong lòng lại, Thương Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, nhẹ giọng trả lời:
- Mới ngày hôm trước ta vẫn đi cùng chàng, lần trước cũng chính nhờ sự có mặt của chàng mà ta đã tránh được ma chưởng của Hắc Ám tôn chủ. Sau này
vì cứu sư thúc của ta mà Lục Vân đã cùng ta tiến vào Ma vực Hắc Ám giới.
Cẩn thận rà soát lại những việc xảy ra gần đây, cuối cùng Thương Nguyệt
nói:
- Bây giờ ta không dám khẳng định Lục Vân đã đi đâu, có lẽ chàng muốn
đến thăm dò tin tức của Vân Chi pháp giới.
Bách Linh nói:
- Những điều cô nói rất có khả năng xảy ra, chỉ có điều không đoán ra được là Lục Vân sẽ đi đâu. Ngoài ra cô có nói là chàng có con Tứ Linh thần thú rất lợi hại, cô có biết lai lịch của con vật này không?
Thương Nguyệt lắc đầu:
- Ta đã từng hỏi rồi, chàng chỉ nói là được một người bạn tặng, chàng đã không muốn nói, cho nên ta cũng không hỏi nhiều.
Bách Linh nói:
- Vậy thì lần sau ta sẽ hỏi chàng là được chứ gì. Hiện giờ trong Nhã viên đang lẩn khuất một luồng khí màu đen, có lẽ chẳng phải là dấu hiệu tốt lành gì nên chúng ta nhất định phải hết sức chú ý. Cái này gọi là tai họa từ trong nhà nảy ra, có một số việc không thể tin tuởng người bên cạnh mình được, cô có hiểu ý của ta không. Thôi được rồi thời gian không còn sớm nữa, ta cũng phải đi rồi, hãy bảo trọng.
Khẽ gật đầu, Thương Nguyệt đáp:
- Yên tâm đi, ta sẽ hết sức cẩn thận.
Nói ong nàng liền vẫy tay cáo biệt tiễn Bách Linh lên đường.
Một lúc sau đợi cho Bách Linh đi xa, Thương Nguyệt kìm nén sự chấn động của mình lại và quay người trở lại chỗ cũ. Bản Nhất và năm người khác nhìn thấy nàng trở lại đều không đề cập gì đến việc ban nãy nữa, mọi người cùng cười nói rồi trở lại Nhã viên.
***
Thoát khỏi Sát Huyết Diêm La, Lục Vân thân cũng mang trọng thương, chàng bay được hơn một giờ thì đến chân Quan Đế sơn. Nhìn quanh tứ phía, thấy người thì ít mà cỏ cây thì um tùm, Lục Vân liền tìm một nơi ẩn náu để trị vết thương.
Trong mông lung, bất ngờ chàng thấy tiếng hai người nói chuyện, chỉ nghe một người nói:
- Lão tứ, đệ có nhầm địa điểm không đấy, sao lại dẫn ta đến một nơi núi non hoang dã thế này? Nơi đó là Lã Lương sơn cách Tây Thục khá xa, làm sao có thể ở đây được nhỉ?
Một người khác nói:
- Lão tam, đệ với huynh là anh em ruột thịt từ nhỏ đến lớn, sao đệ có thể lừa huynh? Đệ ở Vương phủ đã mười năm hao phí rất nhiều công sức mới có
thể đoạt được vật này, đương nhiên là hết sức cẩn thận làm sao có thể nhầm được? Đó là núi gì huynh biết không?
Lão tam khẳng định:
- Nghe nói nơi đó là Quan Đế sơn, sao ta lại không biết chứ! Đệ dẫn ta đến đây có phải là có quan hệ gì đến Gia Cát Lượng không?
Lão tứ hạ giọng:
- Đương nhiên là cũng có một chút liên quan. Huynh nghĩ đi, nơi đó là Quan Đế sơn chắc chắn là có quan hệ tới Quan công Quan Vân Trường, mà Quan công lại là huynh đệ kết nghĩa của Lưu Bị, Gia Cát Luợng nhất định là có mối quan hệ với Quan công. Vấn đề quan trọng là trên bức hoạ cổ đó có một ngôi miếu Quan Đế cho nên đệ suy đoán cái mà chúng ta cần tìm có tới tám, chín phần là ở nơi này.
Tên lão tam nghe xong liền lập tức vỗ tay tán thưởng:
- Tại sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Lão tứ, may mà có đệ, chúng ta hãy nhanh chóng lên đó thôi, ta không thể đợi thêm được nữa.
Nói xong âm thanh liền vang đi xa dần.
Sau đó Lục Vân lại nghe thấy tiếng y phục của một người phi hành qua, nhưng sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Khoảng một tuần hương sau Lục Vân đã trị xong vết thương, từ một nơi cây cỏ um tùm chui ra ánh mắt chàng nhìn lên đỉnh núi, Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng bao phủ khắp nơi. Cảm thấy có bảy luồng khí tức cường thịnh, Lục Vân trong lòng hơi kinh ngạc rướn người lên thăm dò xem rốt cuộc là như thế nào.
Bảy bóng người cố gắng che giấu tung tích của mình nhưng Lục Vân đã nhanh chóng phát hiện ra, dưới một vách dựng đứng gần đỉnh núi có một ngôi miếu cổ đổ nát đó là miếu Quan Đế, bảy luồng khí tức chính là vọng ra từ ngôi miếu cổ đó. Lúc đó trong miếu có hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi
lưng tựa vào nhau đứng giữa miếu, tay mỗi người cầm một thanh đơn đao, sắc mặt cảnh giác nhìn năm người xung quanh không nói một lời.
Năm người đứng vây ở ngoài thì có bốn nam và một nữ, tất cả đều là cao thủ tu chân giới đã từng xuất hiện ở bên hồ Động Đình, đó là Gian Thương Giả Chính, Tà Tâm Thư Sinh, hậu duệ Đồ Long môn Đồ Thiên, hồng y thiếu nữ thần bí, thanh niên quầo áo sặc sỡ Tư Mã Thần Phong. Sự xuất hiện của những người này làm cho Lục Vân hết sức kinh ngạc.
Nhìn hai người đứng giữa một cách lạnh nhạt, Gian Thương Giả Chính nói:
- Chu Hỉ, ngươi tự ý lấy cắp bức hoạ cổ để mưu cầu mục đích riêng tư, giờ
còn không mau đem giao nộp đi, ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt Vương gia.
Nhìn Giả Chính với vẻ phẫn nộ, một người có vẻ khá trẻ tuổi nói:
- Giả tổng quản, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Ta đã rời khỏi vương phủ coi như là đã liều mạng rồi, vậy còn để ý gì đến việc trở về hay không nữa. Ngươi luôn miệng bảo lấy lại bức họa về cho Vương gia có phải vì trong bức hoạ có bí mật mà Gia Cát Lượng để lại, ngươi nghĩ ngươi có thể lừa dối ai chứ? Hôm nay đến đây đều cùng mục đích cả chính là muốn cướp lấy vật thần bí đó, ta tuy không giữ được nhưng cũng tuyệt đối không để cho ngươi lấy.
Sắc mặt Giả Chính biến đổi, hắn vốn muốn giấu chuyện này nên cố ý nói một cách mơ hồ sợ ba người kia có rắp tâm ngăn cản. Không ngờ Chu Hỉ lại không một chút che giấu tiết lộ ra hết, như vậy thì tình hình sẽ trở nên hết sức phức tạp.
Lúc đó vang lên một tiếng nói yêu mị:
- Hoá ra vẫn còn bảo bối mà Gia Cát Lượng để lại, đúng là không sai. Đồ Long, lúc đầu ngươi còn mắng ta không nên đi, bây giờ thì thế nào, bản cô nương này cũng có con mắt nhìn nhận đấy chứ?
Hừ một tiếng, Đồ Long lạnh lùng đáp:
- Ít khoe tài ở nơi này đi, ngươi tưởng có một mình ngươi chắc, cho dù Gia
Cát Lượng có để lại báu vật thì cũng không chắc là vào tay ngươi đâu.
Hồng y thiếu nữ cười:
- Điều đó cũng không chắc chắn được, ở đây những cô gái đẹp rất ít, ngươi chưa nghe thấy câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân bao giờ sao? Có thể Chu đại gia đó trong lòng vui sướng lại nói cho ta biết vật đó ở nơi nào, đó cũng là một việc rất có thể xảy ra.
Nói xong nhìn Chu Hỉ một lúc khiến hắn ngây ra, bất giác đi đến.
Tà Tâm Thư sinh đột nhiên ngâm lên một tiếng làm chấn động Chu Hỉ, hắn nhìn hồng y thiếu nữ cười gian tà nói:
- Câu Hồn Mị Nhãn, đây thực sự là kỳ học khó cầu. Không biết ngươi từ đâu đến?
Hồng y thiếu nữ yểu điệu nhìn Tà Tâm Thư Sinh:
- Nghe nói ngươi là Tà Tâm Thư Tinh, một đại sắc ma nên ta phải cẩn thận một chút. Tà Tâm Mị Nhãn của ngươi nghe đồn là thiên hạ nhất tuyệt, chỉ cần bị ngươi nhìn trúng thì khó mà thoát thân, cho nên ta phải đứng xa một chút, bởi vì ta không thích một lão già mấy trăm tuổi. Hắc hắc… hơn nữa Đồ Thiên của ta cũng rất tốt, vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại vừa có khí khái nam tử.
Nói xong cố ý nấp đằng sau Đồ Thiên và làm mặt quỷ với Tà Tâm Thư
Sinh.
Chu Hỉ nghe nói thiếu nữ đó có Câu Hồn Mị Nhãn thì giật thót người, gã
cảm thấy may mắn vì khi nãy được Tà Tâm Thư Sinh chấn tỉnh, nếu không gã đã bị lật thuyền trong cống ngầm rồi. Đảo mắt nhìn Tư Mã Thần Phong nãy giờ vẫn chưa nói gì, Chu Hỉ tính toán xem làm thế nào có thể rời khỏi đây. Trong tình thế trước mắt không giao vật đó ra không được mà giao nộp nó cũng
không thể chạy thoát được, đó đúng là nan giải.
Trong lúc suy nghĩ, Chu Hỉ quan sát ngôi miếu cổ một cách tỉ mỉ, ánh mắt gã dừng lại mấy lần liên tục trên thạch tượng Quan Công, cuối cùng trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy thạch tượng Quan Công đó dường như không có gì khác biệt với những nơi khác, điểm khác biệt nhỏ duy nhất chính là ở cây Thanh Long Yển Nguyệt đao tựa hồ nhỏ hơn những pho khác một chút. Đương nhiên sự khác biệt nhỏ bé đó chỉ những người rất quen thuộc với nó mới có thể phát hiện ra, còn những người bình thường thì không thể cảm nhận được có điểm kỳ dị đó.
oOo
/1109
|