Lão già hỏi lại:
- Vậy sao? Nếu đã là vậy thì tại sao ngươi lại kích động chứ?
Thệ Thủy Lưu sắc mặt liền ngớ ra, nhất thời không biết trả lời làm sao. Chuyển sang phía Lục Vân, nhãn thần lão già nhìn chàng một cách kỳ dị,
rồi hỏi:
- Ngươi đang nghĩ là ta sẽ nói với ngươi điều gì, phải không? Vậy trong lòng ngươi muốn biết điều gì nhất?
Bình tĩnh nhn lại, Lục Vân điềm đạm nói:
- Ta cũng không biết nữa! Hoặc giả trong lòng ta có chút nghi vấn nhưng ta sẽ không nói ra, bởi điều đó căn bản không thể nói ra được.
Lão già hiển nhiên hiểu được điều này, liền nói:
- Ta hiểu được ý tứ của ngươi, nhưng ngươi phải biết là nếu một người có một bí mật, giữ mãi trong lòng quá lâu thì cũng là điều không được tốt cho lắm.
- Điều này thì ta biết. Nhưng có một số bí mật phải dùng thời gian cả đời người để giữ chặt nó, ông nói có phải không?
Hờ hững nhìn lại, Lục Vân biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời.
Yên lặng nhìn vào cặp mắt của Lục Vân, rất lâu sau lão già nói:
- Có lẽ đây là lý do tại sao ngươi lại đi trên con đường này, nếu đổi lại là người khác thì sẽ không đi đến đích được. Chỉ là ngươi có hiểu được mục đích cuối cùng của ngươi là gì không?
Lục Vân trong lòng chấn động, nhãn thần khẽ dao động, sau đó thì khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói:
- Ta không biết được mục đích cuối cùng của ta là gì, nhưng ông cũng không biết được điều đó, bởi vì ông cũng không nhìn thấu được.
Lão già sắc mặt khẽ thay đổi, trầm mặc khá lâu rồi nói:
- Lục Vân rốt cuộc cũng là Lục Vân, không hổ là đồ đệ của người đó, chỉ là sau khi hoàn thành tâm nguyện của mình, thì ngươi sẽ phát giác rằng ngươi vẫn bị số mệnh chi phối. Bây giờ mưa đã nhỏ rồi, ta cũng phải đi đây.
Lời vừa nói xong, lão già liền đội mưa ra đi.
Lục Vân nhìn theo hình ảnh của lão già xa dần, lớn tiếng nói:
- Ông sai rồi! Khi mà ta có thể ngự trị thiên địa, thì sẽ không có gì có thể chi phối được ta, bao gồm cả thần vận mệnh, hắn cũng không có khả năng đó.
Trong mưa gió, dường như có một âm thanh chất vấn truyền lại, tiếc là đã bị thanh âm như lời thề này ngăn lại. Ngay lúc gió thổi mọi thứ bay đi xa thì Ma Thiên tôn chủ nhìn mọi người một lượt, rồi chuyển thân đi khỏi. Còn Thệ Thủy Lưu thì nhìn qua Lục Vân một cách kinh dị hỏi:
- Ngươi có phải đã từng là lục viện đệ nhất cao thủ, Tây Thục Lục Vân? Nghe nói ngươi tinh thông Phật, Ma, Quỷ, Đạo bốn loại pháp quyết, xem ra điều này là sự thật phải không?
Lục Vân nhìn lại Thệ Thủy Lưu, thấy trong nhãn thần của gã có gì đó như là mong đợi, trong lòng liền nổi lên một chút nghi hoặc. Nhưng vào lúc này,
Lục Vân không suy nghĩ nhiều, chỉ điềm đạm nói:
- Ta đích xác là Lục Vân, chỉ có điều không phải là cái lục viện đệ nhất cao thủ gì đó, cũng không phải là môn hạ của Dịch viên nữa rồi.
Nghe ra sự không vui trong lời nói của Lục Vân, Thệ Thủy Lưu nói:
- Điều này cũng không là gì, bằng vào tu vi của ngươi mà hãm trong lục viện thì sẽ không có tiền đồ.
Kế bên, Trần Ngọc Loan kéo tay áo của Lục Vân, cao hứng cười nói:
- Nguyên lai Truy Mộng lại là Lục Vân, hèn gì thường nghe Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng hay đề cập đến danh tự này. Việc của huynh tôi cũng đã nghe qua, huynh thật là ghê gớm, với sức một người mà chống lại cả thiên hạ, đối diện với sự vây công của cao thủ Vân Chi pháp giới mà cũng không e ngại, thật là hiếm có.
Lục Vân cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt thoáng qua một tia đau khổ không dễ gì phát giác được, nói nhỏ:
- Những chuyện này đã qua rồi, không đáng để nhắc lại nữa, đợi cô kinh lịch nhiều hơn nữa, thì sẽ phát giác ra được rằng có nhiều việc không giống như biểu hiện bên ngoài của nó đâu. Được rồi, mưa đã ngừng, chúng ta cũng nên đi thôi.
Nói xong nhìn nam nhân mang mặt nạ một cái, thân hình bốc lên bay ra ngoài xa.
Nhìn theo Lục Vân, Thệ Thủy Lưu, Trần Ngọc Loan ba người rời khỏi, nam nhân mang mặt nạ đó cất lên âm thanh lạnh nhạt nói:
- Lục Vân, lần sau gặp lại ta sẽ thử xem ngươi có phải mạng lớn như trong truyền thuyết hay không, có thể bất tử hay không.
Nói xong, dẫn nữ tử kế bên đi về hướng Hoàng hà.
Mưa ngừng rơi, gió ngừng thổi, tiểu miếu vẫn đứng sừng sững kế bên cổ đạo. Nhưng lần sau, những người này liệu có tương phùng dưới cơn mưa nữa hay không? Hoặc giả vĩnh viễn cũng không còn cơ hội đó nữa, có một số việc cả đời chỉ xảy ra một lần, không phải vậy hay sao? Vận mệnh luôn luân chuyển, nếu bỏ qua thì nó sẽ không quay lại nữa.
Bầu trời sau cơn mưa có một màu xanh dương, Lục Vân ngự khí lăng không, phi hành giữa núi rừng. Kế bên, Thệ Thủy Lưu hỏi:
- Lục Vân, trước mắt ngươi có dự định gì không? Bình tĩnh nhìn vào phương trời xa, Lục Vân nói:
- Ta có một số việc cần phải đi làm, sau đó thì tìm phương hướng cho
tương lai của ta. Còn ngươi thì sao? Theo ta đến đây chắc là có mục đích gì đó phải không? Cứ nói thẳng ra xem sao.
Nhãn thần Thệ Thủy Lưu khẽ thay đổi, nhìn vào sau lưng của của Lục Vân, cảm thấy chàng có chút gì đó khó đoán biết. Người này xem ra chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác là chàng rất già dặn, dường như trái tim chàng đã được trải qua rất nhiều lần tôi luyện.
Thu lại ý nghĩ, Thệ Thủy Lưu nói:
- Nói đến mục đích dĩ nhiên là có rồi, nhưng trong lòng ta thì ngươi vẫn là một vị tuấn kiệt hiếm có, do đó ta có vài phần ngưỡng mộ ngươi, gặp nhau đã ba lần, cũng xem như là bằng hữu đi. Ta đến tìm ngươi là muốn đưa ngươi đến một nơi, nơi đó có một đoạn túc thế chi duyên đang đợi người đến mở ra. Và ngươi rất có khả năng là người duy nhất có thể mở được túc thế chi duyên này. Đương nhiên, tất cả mọi việc cũng tùy ý của ngươi mà thôi, không ai có thể cản trở hoặc bức bách gì ngươi cả.
trả lời gã như thế nào. Từ trong lời nói của gã, Lục Vân nghe ra được sự việc không thể tầm thường, nhưng nó là cái gì thì rất khó mà nói rõ ra được.
Tâm niệm khẽ chuyển động, Lục Vân nói:
- Mọi việc hãy tùy duyên vậy. Nếu là duyên phận, thì ta sẽ xuất hiện tại nơi mà ngươi nói, ngược lại là vô duyên thì không nên cưỡng cầu.
Thệ Thủy Lưu liền lăng không bay lên, cười nói:
- Cũng đúng, chỉ cần ngươi không phản đối thì ta đã yên tâm. Được rồi, ngươi trước hết hãy đi làm việc của ngươi đã, khi thời cơ đến ta sẽ đi tìm ngươi, cáo từ vậy!
Nhìn Thệ Thủy Lưu đi xa, Trần Ngọc Loan đứng kế bên hỏi:
- Lục Vân, người này là ai vậy? Dường như rất lợi hại. Lục Vân lắc đầu nói:
- Ta cũng không đoán ra gã là ai. Tóm lại gã là một trong số những cao
thủ cao cường nhất mà ta gặp, chỉ cần gã không có địch ý đối với ta, là ai thì cũng không quan trọng. Hiện tại trong Nhân Gian giới, chính tà yêu ma, ai thiện ai ác, rất khó mà phân biệt rõ được, do đó không nên quá chú ý đến thân phận của người khác. Được rồi, cô cũng nên kể cho ta nghe những gì xảy ra với cô sau khi chia tay, xem ra cô đã gặp không ít kỳ ngộ, đúng không?
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Tôi biết rồi, lần này trở về sẽ chăm chỉ tu luyện, tranh thủ trong thời gian ngắn nâng cao tu vi, để có thể vì hòa bình của nhân gian mà cống hiến một chút sức lực. Bây giờ chúng ta đi đâu, chẳng lẽ cứ phi hành không mục đích như vậy sao?
Mỉm cười, Lục Vân nhìn Trần Ngọc Loan, nói:
- Hiện tại ta sẽ đưa cô về với Văn Bất Danh trước, sau đó sẽ chuẩn bị đến Vô Vi đạo phái làm chút chuyện. Bây giờ ta đã cảm giác được khí tức của y và Quy Vô đạo trưởng rồi, không lâu nữa thì chúng ta có thể tìm thấy họ.
Trần Ngọc Loan ồ lên một tiếng, mục quang quét ra xung quanh, hỏi:
- Tại sao tôi lại không phát giác ra khí tức của họ vậy? Với tu vi hiện tại của tôi, chỉ cần trong phạm vi mười dặm là đã có thể phát giác ra được rồi.
Lục Vân điềm đạm nói:
- Có được linh thức như vậy đã là khá lắm rồi, chỉ là họ đang ở trên một ngọn núi cách đây hơn năm mươi dặm, đang cùng với người ta khổ chiến, đến lúc đó cô nhớ thử xem uy lực của Tàn Thần quyết như thế nào, xem có thể chống lại cường địch được không.
- Thế à! Vậy thì chúng ta nên đi nhanh một chút, nếu họ bị thương thì không hay đâu.
Dứt lời, toàn thân Trần Ngọc Loan lóe lên một tia thanh quang, vút một tiếng đã biến đi đằng xa. Lục Vân thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười, nhanh chóng đuổi theo.
***
Trên một ngọn núi nhỏ, lúc này chỉ thấy thân ảnh của ba người đang tung hoành qua lại, quang hoa tán loạn, cuồng phong quật khởi. Trong cuộc chiến, toàn thân Văn Bất Danh hiện lên hồng quang lóa mắt, Nho gia “Hạo Nhiên Thiên Cương” được thôi động đến cực hạn, song thủ huy động liệt hỏa bốc lên không như rồng lượn, khiến cho phương viên mười trượng toàn một màu đỏ rực.
Kế bên, Quy Vô đạo trưởng toàn thân thanh quang lưu chuyển, kỳ học bất truyền của Vân Vụ phong là ”Phong Vân Bách Biến thân pháp” biến hóa mạc trắc, đếm không xuể số thân ảnh được phân bố tại mỗi một góc cạnh, phát động thế tấn công dày đặc nhất.
Với sự công kích cường đại như vậy, cộng thêm sự phối hợp kín đáo của hai người, theo lý thì không nhiều người có thể tiếp được. Nhưng địch nhân trước mặt hai người lại đang tung hoành như bay, tiêu sái tùy ý, không thèm để mắt đến sự công kích của bọn họ. Tới lúc này, cả ba đã kịch chiến được gần một giờ, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng lộ vẻ mệt mỏi, trong mắt xuất hiện vẻ kinh hãi.
Kẻ địch của họ, một người toàn thân bạch vụ trắng xóa, là một mỹ phụ khoảng bốn mươi sáu, bốn mươi bảy tuổi, nhưng nhãn thần lạnh như băng, hai tay đang huy động hàn băng như một lợi khí vô kiên bất phá, tầng tầng cửu âm chi khí lưu chuyển khắp toàn thân, khiến cho đòn công kích của hai người vừa
tiếp cận cách thân ba thước đã hóa thành hư vô, bị cửu âm chi khí nuốt mất.
:Nhìn thấy tình huống ngày càng bất diệu, Quy Vô đạo trưởng gấp gáp
nói
- Lão Văn, tiếp tục đấu nữa cũng không có ý nghĩa, chúng ta nên nhanh
chóng rời khỏi đây thì hơn.
Văn Bất Danh nói:
- Ta hiểu, nhưng chỉ cần thấy dáng vẻ này của địch nhân, e rằng chúng ta muốn rời khỏi cũng không phải là việc dễ dàng. Hay là ngươi chạy trước, ta đoạn hậu!
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Không được, việc này ngươi không bằng ta, hay là ngươi chạy trước, để ta cản bà ta lại, đến lúc đó ta sẽ có kế thoát thân.
Cười âm sâm một tiếng, trung niên mỹ phụ lạnh lùng nói:
- Trước mặt Cửu Âm Thánh Mẫu ta, nếu không cho phép thì ai có thể chạy thoát được? Vừa rồi nếu không phải hai ngươi nhiều chuyện, thì làm sao tên tiểu tử kia thoát được? Hiện tại hắn đã thoát rồi thì ta sẽ bắt hai ngươi bồi thường.
Văn Bất Danh hừ một tiếng nói:
- Đừng tưởng rằng mình sống hơn mấy trăm năm mà làm phách, đánh không lại ngươi không có nghĩa là chúng ta sợ ngươi.
Cửu Âm Thánh Mẫu giận dữ hừ một tiếng, tựa hồ như vì câu “sống hơn mấy trăm năm” mà phát nộ, hữu thủ liền đánh tới Văn Bất Danh một chưởng. Chỉ thấy một cột sáng trắng mang theo một luồng băng vụ phong, trong chớp mắt đã chạm chưởng với Văn Bất Danh.
oOo
- Vậy sao? Nếu đã là vậy thì tại sao ngươi lại kích động chứ?
Thệ Thủy Lưu sắc mặt liền ngớ ra, nhất thời không biết trả lời làm sao. Chuyển sang phía Lục Vân, nhãn thần lão già nhìn chàng một cách kỳ dị,
rồi hỏi:
- Ngươi đang nghĩ là ta sẽ nói với ngươi điều gì, phải không? Vậy trong lòng ngươi muốn biết điều gì nhất?
Bình tĩnh nhn lại, Lục Vân điềm đạm nói:
- Ta cũng không biết nữa! Hoặc giả trong lòng ta có chút nghi vấn nhưng ta sẽ không nói ra, bởi điều đó căn bản không thể nói ra được.
Lão già hiển nhiên hiểu được điều này, liền nói:
- Ta hiểu được ý tứ của ngươi, nhưng ngươi phải biết là nếu một người có một bí mật, giữ mãi trong lòng quá lâu thì cũng là điều không được tốt cho lắm.
- Điều này thì ta biết. Nhưng có một số bí mật phải dùng thời gian cả đời người để giữ chặt nó, ông nói có phải không?
Hờ hững nhìn lại, Lục Vân biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời.
Yên lặng nhìn vào cặp mắt của Lục Vân, rất lâu sau lão già nói:
- Có lẽ đây là lý do tại sao ngươi lại đi trên con đường này, nếu đổi lại là người khác thì sẽ không đi đến đích được. Chỉ là ngươi có hiểu được mục đích cuối cùng của ngươi là gì không?
Lục Vân trong lòng chấn động, nhãn thần khẽ dao động, sau đó thì khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói:
- Ta không biết được mục đích cuối cùng của ta là gì, nhưng ông cũng không biết được điều đó, bởi vì ông cũng không nhìn thấu được.
Lão già sắc mặt khẽ thay đổi, trầm mặc khá lâu rồi nói:
- Lục Vân rốt cuộc cũng là Lục Vân, không hổ là đồ đệ của người đó, chỉ là sau khi hoàn thành tâm nguyện của mình, thì ngươi sẽ phát giác rằng ngươi vẫn bị số mệnh chi phối. Bây giờ mưa đã nhỏ rồi, ta cũng phải đi đây.
Lời vừa nói xong, lão già liền đội mưa ra đi.
Lục Vân nhìn theo hình ảnh của lão già xa dần, lớn tiếng nói:
- Ông sai rồi! Khi mà ta có thể ngự trị thiên địa, thì sẽ không có gì có thể chi phối được ta, bao gồm cả thần vận mệnh, hắn cũng không có khả năng đó.
Trong mưa gió, dường như có một âm thanh chất vấn truyền lại, tiếc là đã bị thanh âm như lời thề này ngăn lại. Ngay lúc gió thổi mọi thứ bay đi xa thì Ma Thiên tôn chủ nhìn mọi người một lượt, rồi chuyển thân đi khỏi. Còn Thệ Thủy Lưu thì nhìn qua Lục Vân một cách kinh dị hỏi:
- Ngươi có phải đã từng là lục viện đệ nhất cao thủ, Tây Thục Lục Vân? Nghe nói ngươi tinh thông Phật, Ma, Quỷ, Đạo bốn loại pháp quyết, xem ra điều này là sự thật phải không?
Lục Vân nhìn lại Thệ Thủy Lưu, thấy trong nhãn thần của gã có gì đó như là mong đợi, trong lòng liền nổi lên một chút nghi hoặc. Nhưng vào lúc này,
Lục Vân không suy nghĩ nhiều, chỉ điềm đạm nói:
- Ta đích xác là Lục Vân, chỉ có điều không phải là cái lục viện đệ nhất cao thủ gì đó, cũng không phải là môn hạ của Dịch viên nữa rồi.
Nghe ra sự không vui trong lời nói của Lục Vân, Thệ Thủy Lưu nói:
- Điều này cũng không là gì, bằng vào tu vi của ngươi mà hãm trong lục viện thì sẽ không có tiền đồ.
Kế bên, Trần Ngọc Loan kéo tay áo của Lục Vân, cao hứng cười nói:
- Nguyên lai Truy Mộng lại là Lục Vân, hèn gì thường nghe Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng hay đề cập đến danh tự này. Việc của huynh tôi cũng đã nghe qua, huynh thật là ghê gớm, với sức một người mà chống lại cả thiên hạ, đối diện với sự vây công của cao thủ Vân Chi pháp giới mà cũng không e ngại, thật là hiếm có.
Lục Vân cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt thoáng qua một tia đau khổ không dễ gì phát giác được, nói nhỏ:
- Những chuyện này đã qua rồi, không đáng để nhắc lại nữa, đợi cô kinh lịch nhiều hơn nữa, thì sẽ phát giác ra được rằng có nhiều việc không giống như biểu hiện bên ngoài của nó đâu. Được rồi, mưa đã ngừng, chúng ta cũng nên đi thôi.
Nói xong nhìn nam nhân mang mặt nạ một cái, thân hình bốc lên bay ra ngoài xa.
Nhìn theo Lục Vân, Thệ Thủy Lưu, Trần Ngọc Loan ba người rời khỏi, nam nhân mang mặt nạ đó cất lên âm thanh lạnh nhạt nói:
- Lục Vân, lần sau gặp lại ta sẽ thử xem ngươi có phải mạng lớn như trong truyền thuyết hay không, có thể bất tử hay không.
Nói xong, dẫn nữ tử kế bên đi về hướng Hoàng hà.
Mưa ngừng rơi, gió ngừng thổi, tiểu miếu vẫn đứng sừng sững kế bên cổ đạo. Nhưng lần sau, những người này liệu có tương phùng dưới cơn mưa nữa hay không? Hoặc giả vĩnh viễn cũng không còn cơ hội đó nữa, có một số việc cả đời chỉ xảy ra một lần, không phải vậy hay sao? Vận mệnh luôn luân chuyển, nếu bỏ qua thì nó sẽ không quay lại nữa.
Bầu trời sau cơn mưa có một màu xanh dương, Lục Vân ngự khí lăng không, phi hành giữa núi rừng. Kế bên, Thệ Thủy Lưu hỏi:
- Lục Vân, trước mắt ngươi có dự định gì không? Bình tĩnh nhìn vào phương trời xa, Lục Vân nói:
- Ta có một số việc cần phải đi làm, sau đó thì tìm phương hướng cho
tương lai của ta. Còn ngươi thì sao? Theo ta đến đây chắc là có mục đích gì đó phải không? Cứ nói thẳng ra xem sao.
Nhãn thần Thệ Thủy Lưu khẽ thay đổi, nhìn vào sau lưng của của Lục Vân, cảm thấy chàng có chút gì đó khó đoán biết. Người này xem ra chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác là chàng rất già dặn, dường như trái tim chàng đã được trải qua rất nhiều lần tôi luyện.
Thu lại ý nghĩ, Thệ Thủy Lưu nói:
- Nói đến mục đích dĩ nhiên là có rồi, nhưng trong lòng ta thì ngươi vẫn là một vị tuấn kiệt hiếm có, do đó ta có vài phần ngưỡng mộ ngươi, gặp nhau đã ba lần, cũng xem như là bằng hữu đi. Ta đến tìm ngươi là muốn đưa ngươi đến một nơi, nơi đó có một đoạn túc thế chi duyên đang đợi người đến mở ra. Và ngươi rất có khả năng là người duy nhất có thể mở được túc thế chi duyên này. Đương nhiên, tất cả mọi việc cũng tùy ý của ngươi mà thôi, không ai có thể cản trở hoặc bức bách gì ngươi cả.
trả lời gã như thế nào. Từ trong lời nói của gã, Lục Vân nghe ra được sự việc không thể tầm thường, nhưng nó là cái gì thì rất khó mà nói rõ ra được.
Tâm niệm khẽ chuyển động, Lục Vân nói:
- Mọi việc hãy tùy duyên vậy. Nếu là duyên phận, thì ta sẽ xuất hiện tại nơi mà ngươi nói, ngược lại là vô duyên thì không nên cưỡng cầu.
Thệ Thủy Lưu liền lăng không bay lên, cười nói:
- Cũng đúng, chỉ cần ngươi không phản đối thì ta đã yên tâm. Được rồi, ngươi trước hết hãy đi làm việc của ngươi đã, khi thời cơ đến ta sẽ đi tìm ngươi, cáo từ vậy!
Nhìn Thệ Thủy Lưu đi xa, Trần Ngọc Loan đứng kế bên hỏi:
- Lục Vân, người này là ai vậy? Dường như rất lợi hại. Lục Vân lắc đầu nói:
- Ta cũng không đoán ra gã là ai. Tóm lại gã là một trong số những cao
thủ cao cường nhất mà ta gặp, chỉ cần gã không có địch ý đối với ta, là ai thì cũng không quan trọng. Hiện tại trong Nhân Gian giới, chính tà yêu ma, ai thiện ai ác, rất khó mà phân biệt rõ được, do đó không nên quá chú ý đến thân phận của người khác. Được rồi, cô cũng nên kể cho ta nghe những gì xảy ra với cô sau khi chia tay, xem ra cô đã gặp không ít kỳ ngộ, đúng không?
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Tôi biết rồi, lần này trở về sẽ chăm chỉ tu luyện, tranh thủ trong thời gian ngắn nâng cao tu vi, để có thể vì hòa bình của nhân gian mà cống hiến một chút sức lực. Bây giờ chúng ta đi đâu, chẳng lẽ cứ phi hành không mục đích như vậy sao?
Mỉm cười, Lục Vân nhìn Trần Ngọc Loan, nói:
- Hiện tại ta sẽ đưa cô về với Văn Bất Danh trước, sau đó sẽ chuẩn bị đến Vô Vi đạo phái làm chút chuyện. Bây giờ ta đã cảm giác được khí tức của y và Quy Vô đạo trưởng rồi, không lâu nữa thì chúng ta có thể tìm thấy họ.
Trần Ngọc Loan ồ lên một tiếng, mục quang quét ra xung quanh, hỏi:
- Tại sao tôi lại không phát giác ra khí tức của họ vậy? Với tu vi hiện tại của tôi, chỉ cần trong phạm vi mười dặm là đã có thể phát giác ra được rồi.
Lục Vân điềm đạm nói:
- Có được linh thức như vậy đã là khá lắm rồi, chỉ là họ đang ở trên một ngọn núi cách đây hơn năm mươi dặm, đang cùng với người ta khổ chiến, đến lúc đó cô nhớ thử xem uy lực của Tàn Thần quyết như thế nào, xem có thể chống lại cường địch được không.
- Thế à! Vậy thì chúng ta nên đi nhanh một chút, nếu họ bị thương thì không hay đâu.
Dứt lời, toàn thân Trần Ngọc Loan lóe lên một tia thanh quang, vút một tiếng đã biến đi đằng xa. Lục Vân thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười, nhanh chóng đuổi theo.
***
Trên một ngọn núi nhỏ, lúc này chỉ thấy thân ảnh của ba người đang tung hoành qua lại, quang hoa tán loạn, cuồng phong quật khởi. Trong cuộc chiến, toàn thân Văn Bất Danh hiện lên hồng quang lóa mắt, Nho gia “Hạo Nhiên Thiên Cương” được thôi động đến cực hạn, song thủ huy động liệt hỏa bốc lên không như rồng lượn, khiến cho phương viên mười trượng toàn một màu đỏ rực.
Kế bên, Quy Vô đạo trưởng toàn thân thanh quang lưu chuyển, kỳ học bất truyền của Vân Vụ phong là ”Phong Vân Bách Biến thân pháp” biến hóa mạc trắc, đếm không xuể số thân ảnh được phân bố tại mỗi một góc cạnh, phát động thế tấn công dày đặc nhất.
Với sự công kích cường đại như vậy, cộng thêm sự phối hợp kín đáo của hai người, theo lý thì không nhiều người có thể tiếp được. Nhưng địch nhân trước mặt hai người lại đang tung hoành như bay, tiêu sái tùy ý, không thèm để mắt đến sự công kích của bọn họ. Tới lúc này, cả ba đã kịch chiến được gần một giờ, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng lộ vẻ mệt mỏi, trong mắt xuất hiện vẻ kinh hãi.
Kẻ địch của họ, một người toàn thân bạch vụ trắng xóa, là một mỹ phụ khoảng bốn mươi sáu, bốn mươi bảy tuổi, nhưng nhãn thần lạnh như băng, hai tay đang huy động hàn băng như một lợi khí vô kiên bất phá, tầng tầng cửu âm chi khí lưu chuyển khắp toàn thân, khiến cho đòn công kích của hai người vừa
tiếp cận cách thân ba thước đã hóa thành hư vô, bị cửu âm chi khí nuốt mất.
:Nhìn thấy tình huống ngày càng bất diệu, Quy Vô đạo trưởng gấp gáp
nói
- Lão Văn, tiếp tục đấu nữa cũng không có ý nghĩa, chúng ta nên nhanh
chóng rời khỏi đây thì hơn.
Văn Bất Danh nói:
- Ta hiểu, nhưng chỉ cần thấy dáng vẻ này của địch nhân, e rằng chúng ta muốn rời khỏi cũng không phải là việc dễ dàng. Hay là ngươi chạy trước, ta đoạn hậu!
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Không được, việc này ngươi không bằng ta, hay là ngươi chạy trước, để ta cản bà ta lại, đến lúc đó ta sẽ có kế thoát thân.
Cười âm sâm một tiếng, trung niên mỹ phụ lạnh lùng nói:
- Trước mặt Cửu Âm Thánh Mẫu ta, nếu không cho phép thì ai có thể chạy thoát được? Vừa rồi nếu không phải hai ngươi nhiều chuyện, thì làm sao tên tiểu tử kia thoát được? Hiện tại hắn đã thoát rồi thì ta sẽ bắt hai ngươi bồi thường.
Văn Bất Danh hừ một tiếng nói:
- Đừng tưởng rằng mình sống hơn mấy trăm năm mà làm phách, đánh không lại ngươi không có nghĩa là chúng ta sợ ngươi.
Cửu Âm Thánh Mẫu giận dữ hừ một tiếng, tựa hồ như vì câu “sống hơn mấy trăm năm” mà phát nộ, hữu thủ liền đánh tới Văn Bất Danh một chưởng. Chỉ thấy một cột sáng trắng mang theo một luồng băng vụ phong, trong chớp mắt đã chạm chưởng với Văn Bất Danh.
oOo
/1109
|