Nhãn thần lộ vẻ phức tạp nhìn Hoàng Thiên, Lục Vân lắc đầu than:
- Có lẽ làm một con người trong mắt của ngươi là một điều tuyệt vời lắm thì phải, nhưng thực sự không một ai có thể nói rõ ràng được. Có khả năng tương lai ngươi sẽ phải hối tiếc về tất cả những việc ngươi làm trước đây với mục đích chỉ để trở thành con người. Tới lúc đó, có thể ngươi lại muốn làm quái vật hơn, không còn thiết tha trở thành con người nữa.
Chầm chậm lắc đầu, nhãn tình tiểu hài tử mở to, mục quang lộ ra thần sắc kiên định bất di bất dịch, trịnh trọng nói:
- Sau này ta tuyệt không hối tiếc, ta phải trở thành một con người. Ta phải cho tất cả mọi người thấy rằng ta là một con người chứ không phải quái vật!
Tĩnh lặng quan sát thần sắc kiên định của tiểu hài, Lục Vân di chuyển mục quang về phía những đồ án được khắc trên vách đá. Nhìn từ vị trí thích hợp, tất cả những đồ hình này được khắc hoạ từ rất lâu rồi, sau đó mới có người đặt chân đến. Chỉ kì quái là tại sao những đồ hình này lại được khắc bao gồm người, thú, quỷ, thần, yêu, ma, linh hồn, phật, đạo và vô số loại khác?
Hiếu kỳ ngắm nghía trong một vài phút, Lục Vân bất giác hỏi:
- Hoàng Thiên, ngươi ở đây đã hơn mười năm, hằng ngày đều quan sát những bức hoạ này, ngươi có cảm nhận được điều gì không?
Hoàng Thiên xoay đầu quan sát tứ phía, ngữ khí quái dị đáp:
- Lúc đầu thì chẳng có cảm giác gì cả, nhưng đến những lần sau, những gì khắc trong bức tranh tựa như sống dậy. Họ thường xuyên nói chuyện với ta, dạy cho ta nhiều thứ, cho đến bây giờ những gì ta học được đều do họ chỉ dạy. Nhưng ta lại không hiểu bọn họ đã dạy cho ta những gì!
Mặt khẽ biến sắc, Lục Vân nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Thiên, Ý Niệm Thần Ba lại một lần nữa phát đi, kết quả thu được so với lần đầu có chút khác biệt. Trước đấy phân tích khí tức của Hoàng Thiên chỉ cảm thấy có điều gì đó cổ quái, nhưng lần này Lục Vân thực sự phát giác thấy toàn thân hắn hàm ẩn một lực lượng sức mạnh thần bí. Ý Niệm Thần Ba tiếp cận, nhanh chóng chuyển biến rồi không ngừng gia tăng tần suất để nghiên cứu chuẩn xác chân nguyên phân bố trong nội thể Hoàng Thiên.
Thu hồi Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân thần sắc nghiêm túc nói:
- Hoàng Thiên, bây giờ ngươi hãy tung một chưởng vào mặt ta. Đồng thời một chưởng này phải toàn lực đánh ra, nghe rõ rồi chứ?
Hoàng Thiên lắc đầu:
- Không được đâu, phụ thân ta nói người thiện lương chính trực không tuỳ ý đả thương người khác.
- Cứ làm theo lời nói của ta, xuất thủ!
Lục Vân hữu thủ lăng không bổ ra, một chưởng mang theo một luồng liệt hoả cường kình xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Thiên.
Một tiếng thét kinh hoàng từ miệng Hoàng Thiên truyền ra, tiểu hài khua song thủ một cách loạn xạ trước ngực, hiển nhiên đã thực sự kinh hoàng. Từ song thủ loạn xạ ấy, trong thạch ốc cuồng phong nổi lên khắp bốn bề, ngũ sắc quang hoa bao gồm xám, hắc, lục, hồng và kim đột hiện trước ngực tiểu hài, hình thành một luồng kình lực cực mạnh, chỉ một kích đã chấn tan cỗ cường lực từ Lục Vân phát tới.
Thu hồi hữu thủ nhìn Hoàng Thiên, Lục Vân cực tốc vận hành Ý Niệm Thần Ba cẩn thận phân tích khí tức trên thân thể quái đồng. Kết quả nhận được làm Lục Vân đích thị kinh hoàng, vì trên thân thể Hoàng Thiên bao hàm các loại khí tức của người, quỷ, yêu, ma, phật, đạo cùng nhiều loại khí tức khác. Trong đó hai cỗ khí tức của người và yêu là dày đặc nhất, bốn cỗ khí tức còn lại được tạo nên trong nội thể từ việc tập luyện pháp quyết tứ phái, chỉ đáng tiếc là tu vi còn yếu kém nên giữa chúng còn có sự tương sinh tương khắc, chưa hoàn toàn dung hợp.
- Nhiều năm như vậy rồi, ngươi có gặp lại phụ mẫu mình không? Có muốn đi gặp họ để hỏi họ tại sao ngươi có bộ dạng như vậy không?
Kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, Lục Vân hỏi.
- Ta luôn luôn tưởng nhớ tới họ, chỉ tiếc là hang động này có một dạng gì đó có thể làm hại đến ta, làm ta không dám tiếp cận. Hơn nữa trong hang động có một trận pháp rất cổ quái, ta cũng không thể đi qua được. Còn bộ dạng ta thế này là do quá trình ta được sinh ra, trước đây mẫu thân ta đã nói với ta rằng mẫu thân ta là yêu quái nhưng phụ thân ta lại là con người, vì thế sinh ta có hình dạng thế này. Mẫu thân nói với ta rằng người luôn luôn hy vọng có một ngày ta có thể đường đường chính chính làm một con người như phụ thân của ta, vì thế theo lời của mẫu thân thì ta vừa là con người vừa là yêu quái.
Thổ lộ những lời nói đó một cách thương tâm, nhưng ngay lập tức thần thái của Hoàng Thiên tràn ngập một sự tin tưởng bất di bất dịch Chỉ là quái đồng này có thể hoàn thành tâm nguyện được hay không thì không một ai có thể nói trước được.
Nhìn vào khuôn mặt xấu xí của Hoàng Thiên, Lục Vân lặng lẽ suy nghĩ. Bằng vào bộ dạng của hắn ta, thậm chí nếu có thể trở thành con người, liệu thế nhân có chấp nhận được hắn? Thế nhân luôn luôn xem trọng bề ngoài, nhìn bộ dạng hắn, ai dám nói hắn là con người? Phải có ý chí mãnh liệt vượt qua thường nhân mới có khả năng thành công.
- Ngươi muốn đi gặp phụ mẫu của mình không?
Lục Vân hỏi. Ngạc nhiên nhìn qua Lục Vân, Hoàng Thiên có phần thương cảm trả lời:
- Muốn lắm chứ, rất mong muốn, chỉ là ta không thể đi, vì thế ta…
Điềm nhiên cười một tiếng, Lục Vân nói:
- Không sao, ta cũng muốn bái phỏng phụ mẫu ngươi để hỏi họ một vài chuyện. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể đi cùng ta.
Hoàng Thiên lộ vẻ hoan hỉ, kích động nói:
- Thật… thật sao, ngươi có thể cho ta đi cùng hả? Vậy… vậy ngươi có thể dẫn ta đi gặp phụ mẫu của ta sao?
Lục Vân không nói một lời, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi ngay lập tức chuyển thân rời khỏi thạch ốc. Dừng lại ngoài cửa thạch ốc, Lục Vân nhìn về phía Thiên Hạo đạo trưởng cách đó vài trượng, lạnh giọng nói:
- Tiền bối đã sớm biết những gì ở trong đó?
Thiên Hạo đạo trưởng trả lời:
- Đúng vậy, chính xác là ta đã biết trước những gì bên trong, đó cũng chính là lý do ta dẫn thiếu hiệp đến đây.
Mặc nhiên cười một tiếng, Lục Vân tuyệt nhiên không hỏi nhiều, mục quang dời sang hang động, nhẹ nhàng nói:
- Vãn bối phải đi rồi, khi thời cơ đến, trận pháp sẽ bị phá giải, tiền bối có hối tiếc chăng?
Thần tình ngay lập tức chuyển biến, Thiên Hạo đạo trưởng thần sắc cổ quái nhìn vào Lục Vân, thấp giọng lên tiếng:
- Tốt hơn đừng nên phá huỷ trận pháp, nếu không sau này thiếu hiệp sẽ hối tiếc.
Khẽ nhếch mép mỉm cười, Lục Vân kiêu hãnh nói:
- Hối tiếc? Hai từ này đối với vãn bối chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì vãn bối là Lục Vân, không phải sao?
Lời vừa dứt, Lục Vân liền rời khỏi động khẩu tiến vào trong, ngay lập tức Hoàng Thiên xuất hiện, nhảy nhót một cách vui mừng phía sau lưng chàng.
Nhìn thân ảnh Lục Vân cùng Hoàng Thiên biến mất tại động khẩu, Thiên Hạo đạo trưởng chuyển thân nhìn qua tượng Phật ở vách đá, thở dài nói:
- Có lẽ ta không nên dẫn hắn tới nơi này, ta có làm sai chăng?
Không một lời hồi đáp ngoại trừ những thanh âm vang vọng từ vách núi truyền lại, để lại phía sau Phật tượng cùng với tiếng thở dài…
Tiến vào động khẩu, Lục Vân phát giác động khẩu không sâu lắm, nhưng không thể trông thấy cảnh vật bên ngoài mười trượng do có một màn sáng huyết sắc xuất hiện trước mặt chàng.
Ở bên cạnh, Hoàng Thiên lên tiếng:
- Là ở đây, cứ mỗi lần ta bước vào thì chỉ đi được đến đây thôi. Có một lần ta lọt được vào bên trong, nhưng trong đó lại có một lực lượng thôn phệ mạnh mẽ tấn công ta, làm ta cảm thấy rất sợ hãi.
Lục Vân lãnh đạm quan sát tình hình trước mắt, Ý Niệm Thần Ba cấp tốc vận chuyển trong đầu, mở miệng nói:
- Đây đích thực là Huyết Linh đại trận có khả năng thôn phệ yêu linh rất mạnh mẽ, ngươi bẩm sinh đã bị trận pháp này khắc chế, vì thế ngươi chỉ đi được tới đây thôi. Hơn nữa, người thiết lập trận pháp này đã cố gắng giữ cho trận pháp không bị huỷ diệt, nên bên trong trận pháp có bố trí một dạng thần khí có khả năng đối kháng yêu ma quỷ quái một cách mạnh mẽ.
- Bây giờ phải làm sao đây, ngươi có thể dẫn ta đi qua trận pháp này không? Ta muốn được nhìn thấy phụ mẫu mình một lần nữa.
Ngẩng đầu nhìn Lục Vân với cặp mắt ao ước, Hoàng Thiên hỏi một cách vô cùng lo lắng. Yên lặng quan sát trận pháp, Lục Vân cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc khá lâu, Lục Vân ngẩng đầu lên nói:
- Hy vọng tất cả những gì ta làm hôm nay, ngươi đều nhớ rõ, tương lai không nên trách ta phá huỷ tất cả vì mục đích cá nhân ta. Hiện tại có lẽ ngươi không hiểu, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, nếu không ngày sau ngươi lại oán trách ta.
Thân thể nhẹ nhàng bay lên, Lục Vân toàn thân phát tán kim sắc quang mang chói mắt, sau đó chuyển thân tiến nhập vào giữa Huyết Linh đại trận trên không, vô số hào quang kim sắc tập hợp lại hình thành Phật chú không ngừng lưu động phân tán ra khắp tứ phía trong hang động. Khi kim quang bắt đầu lấn át huyết quang, bỗng xuất hiện một chữ Phật khổng lồ lơ lửng giữa không trung, mang theo một lực lượng thần thánh bắt đầu luyện hoá huyết mang, làm cho nó dần yếu đi rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Xoay người rơi xuống, Lục Vân phất hữu thủ, giữa không trung xuất hiện một viên ngọc sáng chói từ từ rơi xuống lòng bàn tay Lục Vân. Nhìn viên ngọc nằm trong tay, Lục Vân điềm nhiên mỉm cười:
- Bây giờ trận pháp đã bị phá giải hoàn toàn, sau này không thể xuất hiện lại nữa, bây giờ chúng ta đi gặp phụ mẫu ngươi chứ?
Lục Vân cùng Hoàng Thiên tiến vào thêm khoảng trăm trượng đến một hang động tối đen khác. Ở đây âm khí cực nặng, yêu khí khắp nơi trong không khí tạo cho người ta một cảm giác khủng bố.
Trong không gian tĩnh lặng, một âm thanh đe doạ truyền lại, đích thực là thanh âm thê lệ:
- Ai, là ai đó mau bước ra.
Hoàng Thiên kêu lên một tiếng kỳ quái, thân thể nhanh chóng phóng về hang động tối đen phía trước nhanh như tên bắn, miệng vui mừng hét lên:
- Mẫu thân, là hài nhi, hài nhi đã về đây.
Nhìn thấy cảnh đó, trong tim Lục Vân không khỏi dâng lên một cảm giác không tên. Những lời nói đó có lẽ rất bình thường, nhưng trong lúc này lọt vào tai Lục Vân thực sự làm cho chàng nảy sinh ra một cảm giác tang thương khôn tả.
Xuất ra Như Ý Tâm Hồn kiếm, Lục Vân mượn ánh sáng đỏ để chiếu rọi đường đi. Sau đó tiến vào ba khúc rẽ thì thấy Hoàng Thiên, cảnh vật trước mắt làm chàng không khỏi chấn động.
Đó là một cái hang không lớn lắm, dưới mặt đất có một động khẩu đường kính khoảng sáu thước lúc này không ngừng phun ra lửa màu xanh đen. Phía trên động khẩu, một thân ảnh đỏ rực bị vô số xiềng xích phong toả. Thân ảnh đó bị treo ở trung tâm ngọn ngọn lửa xanh, thường xuyên bị trung tâm ngọn liệt hoả bên dưới thiêu đốt, miệng liên tục thốt ra thanh âm đau khổ cùng cực.
Ngoài ra, đập vào mắt Lục Vân còn là một cảnh tượng khác, một thân ảnh quỳ phục tại mặt đất thành tâm cầu nguyện. Theo những động tác của hữu thủ là những giọt huyết châu liên tục hướng vào ngọn lửa rơi xuống, máu tươi hoá thành một đạo hỏa xà thúc đẩy ngọn lửa mãnh liệt hơn để thiêu đốt thân ảnh đang bị xiềng xích phong toả bên trên. Ở ngoài động khẩu, một màn lưu quang lấp lánh tạo nên một kết giới cách tuyệt với thế giới bên ngoài. Lúc này Hoàng Thiên đang bị chặn lại trước kết giới đó, miệng liên tục thét lên những tiếng gào thương tâm cùng cực, song thủ không ngừng công kích vào màn kết giới với hy vọng có khả năng đột phá kết giới. Chỉ tiếc là tấn công nhiều nhưng lại không có hiệu quả.
Mục quang dừng trên thân ảnh đỏ rực, Lục Vân phát hiện đầu của thân ảnh đó là một cái đầu của hoả hồ ly, toàn thân bị liệt hoả thiêu đốt, yêu khí trên thân thể liên tục bị nhạt đi. Cảm giác như bà ta đang thử dùng Ma Luyện chi thuật để luyện hoá một thân yêu khí của mình, Lục Vân khẽ biến đổi cảm xúc, chẳng lẽ hỏa hồ mong muốn thành người? Đúng là một trái tim mạnh mẽ!
Nhìn lại thân ảnh quỳ phục dưới mặt đất, thấy vẻ bề ngoài đang ở độ tuổi trung niên, sắc mặt trắng bệch đến thất thần. Khí huyết trong cơ thể cực kì suy nhược nhưng ông ta vẫn hết sức kiên cường, dùng máu tươi toàn thân để dẫn lửa thúc đẩy địa tâm liệt hoả không ngừng bùng cháy với hy vọng sớm có thể luyện hoá hoả hồ yêu khí hoá thân thành người.
Lắc đầu thở dài, Lục Vân không thể nói rõ cảm giác hiện tại trong tâm phế, có lẽ cảm động hơn là kinh hoàng chăng? Trong lúc chàng đang suy nghĩ, Hoàng Thiên đột nhiên quay lại hạ gối quỳ xuống cạnh chàng không ngừng bái lạy, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Khẽ than một tiếng, Lục Vân nhẹ nhàng phất ra hữu thủ, một cỗ lực lượng cường đại xuất hiện đỡ Hoàng Thiên đứng dậy, ôn tồn nói:
- Ngươi không cần phải làm như vậy, những gì ngươi nhìn thấy tất cả đều tốt đẹp cả. Bởi vì yêu khí của mẫu thân ngươi đang ngày càng ít đi nhờ sự dịch chuyển tiên huyết của phụ thân ngươi. Chỉ cần vượt qua nỗi đau về thể xác, đến lúc đó mẫu thân ngươi mới thật sự có cơ hội biến thành con người.
- Có lẽ làm một con người trong mắt của ngươi là một điều tuyệt vời lắm thì phải, nhưng thực sự không một ai có thể nói rõ ràng được. Có khả năng tương lai ngươi sẽ phải hối tiếc về tất cả những việc ngươi làm trước đây với mục đích chỉ để trở thành con người. Tới lúc đó, có thể ngươi lại muốn làm quái vật hơn, không còn thiết tha trở thành con người nữa.
Chầm chậm lắc đầu, nhãn tình tiểu hài tử mở to, mục quang lộ ra thần sắc kiên định bất di bất dịch, trịnh trọng nói:
- Sau này ta tuyệt không hối tiếc, ta phải trở thành một con người. Ta phải cho tất cả mọi người thấy rằng ta là một con người chứ không phải quái vật!
Tĩnh lặng quan sát thần sắc kiên định của tiểu hài, Lục Vân di chuyển mục quang về phía những đồ án được khắc trên vách đá. Nhìn từ vị trí thích hợp, tất cả những đồ hình này được khắc hoạ từ rất lâu rồi, sau đó mới có người đặt chân đến. Chỉ kì quái là tại sao những đồ hình này lại được khắc bao gồm người, thú, quỷ, thần, yêu, ma, linh hồn, phật, đạo và vô số loại khác?
Hiếu kỳ ngắm nghía trong một vài phút, Lục Vân bất giác hỏi:
- Hoàng Thiên, ngươi ở đây đã hơn mười năm, hằng ngày đều quan sát những bức hoạ này, ngươi có cảm nhận được điều gì không?
Hoàng Thiên xoay đầu quan sát tứ phía, ngữ khí quái dị đáp:
- Lúc đầu thì chẳng có cảm giác gì cả, nhưng đến những lần sau, những gì khắc trong bức tranh tựa như sống dậy. Họ thường xuyên nói chuyện với ta, dạy cho ta nhiều thứ, cho đến bây giờ những gì ta học được đều do họ chỉ dạy. Nhưng ta lại không hiểu bọn họ đã dạy cho ta những gì!
Mặt khẽ biến sắc, Lục Vân nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Thiên, Ý Niệm Thần Ba lại một lần nữa phát đi, kết quả thu được so với lần đầu có chút khác biệt. Trước đấy phân tích khí tức của Hoàng Thiên chỉ cảm thấy có điều gì đó cổ quái, nhưng lần này Lục Vân thực sự phát giác thấy toàn thân hắn hàm ẩn một lực lượng sức mạnh thần bí. Ý Niệm Thần Ba tiếp cận, nhanh chóng chuyển biến rồi không ngừng gia tăng tần suất để nghiên cứu chuẩn xác chân nguyên phân bố trong nội thể Hoàng Thiên.
Thu hồi Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân thần sắc nghiêm túc nói:
- Hoàng Thiên, bây giờ ngươi hãy tung một chưởng vào mặt ta. Đồng thời một chưởng này phải toàn lực đánh ra, nghe rõ rồi chứ?
Hoàng Thiên lắc đầu:
- Không được đâu, phụ thân ta nói người thiện lương chính trực không tuỳ ý đả thương người khác.
- Cứ làm theo lời nói của ta, xuất thủ!
Lục Vân hữu thủ lăng không bổ ra, một chưởng mang theo một luồng liệt hoả cường kình xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Thiên.
Một tiếng thét kinh hoàng từ miệng Hoàng Thiên truyền ra, tiểu hài khua song thủ một cách loạn xạ trước ngực, hiển nhiên đã thực sự kinh hoàng. Từ song thủ loạn xạ ấy, trong thạch ốc cuồng phong nổi lên khắp bốn bề, ngũ sắc quang hoa bao gồm xám, hắc, lục, hồng và kim đột hiện trước ngực tiểu hài, hình thành một luồng kình lực cực mạnh, chỉ một kích đã chấn tan cỗ cường lực từ Lục Vân phát tới.
Thu hồi hữu thủ nhìn Hoàng Thiên, Lục Vân cực tốc vận hành Ý Niệm Thần Ba cẩn thận phân tích khí tức trên thân thể quái đồng. Kết quả nhận được làm Lục Vân đích thị kinh hoàng, vì trên thân thể Hoàng Thiên bao hàm các loại khí tức của người, quỷ, yêu, ma, phật, đạo cùng nhiều loại khí tức khác. Trong đó hai cỗ khí tức của người và yêu là dày đặc nhất, bốn cỗ khí tức còn lại được tạo nên trong nội thể từ việc tập luyện pháp quyết tứ phái, chỉ đáng tiếc là tu vi còn yếu kém nên giữa chúng còn có sự tương sinh tương khắc, chưa hoàn toàn dung hợp.
- Nhiều năm như vậy rồi, ngươi có gặp lại phụ mẫu mình không? Có muốn đi gặp họ để hỏi họ tại sao ngươi có bộ dạng như vậy không?
Kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, Lục Vân hỏi.
- Ta luôn luôn tưởng nhớ tới họ, chỉ tiếc là hang động này có một dạng gì đó có thể làm hại đến ta, làm ta không dám tiếp cận. Hơn nữa trong hang động có một trận pháp rất cổ quái, ta cũng không thể đi qua được. Còn bộ dạng ta thế này là do quá trình ta được sinh ra, trước đây mẫu thân ta đã nói với ta rằng mẫu thân ta là yêu quái nhưng phụ thân ta lại là con người, vì thế sinh ta có hình dạng thế này. Mẫu thân nói với ta rằng người luôn luôn hy vọng có một ngày ta có thể đường đường chính chính làm một con người như phụ thân của ta, vì thế theo lời của mẫu thân thì ta vừa là con người vừa là yêu quái.
Thổ lộ những lời nói đó một cách thương tâm, nhưng ngay lập tức thần thái của Hoàng Thiên tràn ngập một sự tin tưởng bất di bất dịch Chỉ là quái đồng này có thể hoàn thành tâm nguyện được hay không thì không một ai có thể nói trước được.
Nhìn vào khuôn mặt xấu xí của Hoàng Thiên, Lục Vân lặng lẽ suy nghĩ. Bằng vào bộ dạng của hắn ta, thậm chí nếu có thể trở thành con người, liệu thế nhân có chấp nhận được hắn? Thế nhân luôn luôn xem trọng bề ngoài, nhìn bộ dạng hắn, ai dám nói hắn là con người? Phải có ý chí mãnh liệt vượt qua thường nhân mới có khả năng thành công.
- Ngươi muốn đi gặp phụ mẫu của mình không?
Lục Vân hỏi. Ngạc nhiên nhìn qua Lục Vân, Hoàng Thiên có phần thương cảm trả lời:
- Muốn lắm chứ, rất mong muốn, chỉ là ta không thể đi, vì thế ta…
Điềm nhiên cười một tiếng, Lục Vân nói:
- Không sao, ta cũng muốn bái phỏng phụ mẫu ngươi để hỏi họ một vài chuyện. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể đi cùng ta.
Hoàng Thiên lộ vẻ hoan hỉ, kích động nói:
- Thật… thật sao, ngươi có thể cho ta đi cùng hả? Vậy… vậy ngươi có thể dẫn ta đi gặp phụ mẫu của ta sao?
Lục Vân không nói một lời, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi ngay lập tức chuyển thân rời khỏi thạch ốc. Dừng lại ngoài cửa thạch ốc, Lục Vân nhìn về phía Thiên Hạo đạo trưởng cách đó vài trượng, lạnh giọng nói:
- Tiền bối đã sớm biết những gì ở trong đó?
Thiên Hạo đạo trưởng trả lời:
- Đúng vậy, chính xác là ta đã biết trước những gì bên trong, đó cũng chính là lý do ta dẫn thiếu hiệp đến đây.
Mặc nhiên cười một tiếng, Lục Vân tuyệt nhiên không hỏi nhiều, mục quang dời sang hang động, nhẹ nhàng nói:
- Vãn bối phải đi rồi, khi thời cơ đến, trận pháp sẽ bị phá giải, tiền bối có hối tiếc chăng?
Thần tình ngay lập tức chuyển biến, Thiên Hạo đạo trưởng thần sắc cổ quái nhìn vào Lục Vân, thấp giọng lên tiếng:
- Tốt hơn đừng nên phá huỷ trận pháp, nếu không sau này thiếu hiệp sẽ hối tiếc.
Khẽ nhếch mép mỉm cười, Lục Vân kiêu hãnh nói:
- Hối tiếc? Hai từ này đối với vãn bối chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì vãn bối là Lục Vân, không phải sao?
Lời vừa dứt, Lục Vân liền rời khỏi động khẩu tiến vào trong, ngay lập tức Hoàng Thiên xuất hiện, nhảy nhót một cách vui mừng phía sau lưng chàng.
Nhìn thân ảnh Lục Vân cùng Hoàng Thiên biến mất tại động khẩu, Thiên Hạo đạo trưởng chuyển thân nhìn qua tượng Phật ở vách đá, thở dài nói:
- Có lẽ ta không nên dẫn hắn tới nơi này, ta có làm sai chăng?
Không một lời hồi đáp ngoại trừ những thanh âm vang vọng từ vách núi truyền lại, để lại phía sau Phật tượng cùng với tiếng thở dài…
Tiến vào động khẩu, Lục Vân phát giác động khẩu không sâu lắm, nhưng không thể trông thấy cảnh vật bên ngoài mười trượng do có một màn sáng huyết sắc xuất hiện trước mặt chàng.
Ở bên cạnh, Hoàng Thiên lên tiếng:
- Là ở đây, cứ mỗi lần ta bước vào thì chỉ đi được đến đây thôi. Có một lần ta lọt được vào bên trong, nhưng trong đó lại có một lực lượng thôn phệ mạnh mẽ tấn công ta, làm ta cảm thấy rất sợ hãi.
Lục Vân lãnh đạm quan sát tình hình trước mắt, Ý Niệm Thần Ba cấp tốc vận chuyển trong đầu, mở miệng nói:
- Đây đích thực là Huyết Linh đại trận có khả năng thôn phệ yêu linh rất mạnh mẽ, ngươi bẩm sinh đã bị trận pháp này khắc chế, vì thế ngươi chỉ đi được tới đây thôi. Hơn nữa, người thiết lập trận pháp này đã cố gắng giữ cho trận pháp không bị huỷ diệt, nên bên trong trận pháp có bố trí một dạng thần khí có khả năng đối kháng yêu ma quỷ quái một cách mạnh mẽ.
- Bây giờ phải làm sao đây, ngươi có thể dẫn ta đi qua trận pháp này không? Ta muốn được nhìn thấy phụ mẫu mình một lần nữa.
Ngẩng đầu nhìn Lục Vân với cặp mắt ao ước, Hoàng Thiên hỏi một cách vô cùng lo lắng. Yên lặng quan sát trận pháp, Lục Vân cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc khá lâu, Lục Vân ngẩng đầu lên nói:
- Hy vọng tất cả những gì ta làm hôm nay, ngươi đều nhớ rõ, tương lai không nên trách ta phá huỷ tất cả vì mục đích cá nhân ta. Hiện tại có lẽ ngươi không hiểu, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, nếu không ngày sau ngươi lại oán trách ta.
Thân thể nhẹ nhàng bay lên, Lục Vân toàn thân phát tán kim sắc quang mang chói mắt, sau đó chuyển thân tiến nhập vào giữa Huyết Linh đại trận trên không, vô số hào quang kim sắc tập hợp lại hình thành Phật chú không ngừng lưu động phân tán ra khắp tứ phía trong hang động. Khi kim quang bắt đầu lấn át huyết quang, bỗng xuất hiện một chữ Phật khổng lồ lơ lửng giữa không trung, mang theo một lực lượng thần thánh bắt đầu luyện hoá huyết mang, làm cho nó dần yếu đi rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Xoay người rơi xuống, Lục Vân phất hữu thủ, giữa không trung xuất hiện một viên ngọc sáng chói từ từ rơi xuống lòng bàn tay Lục Vân. Nhìn viên ngọc nằm trong tay, Lục Vân điềm nhiên mỉm cười:
- Bây giờ trận pháp đã bị phá giải hoàn toàn, sau này không thể xuất hiện lại nữa, bây giờ chúng ta đi gặp phụ mẫu ngươi chứ?
Lục Vân cùng Hoàng Thiên tiến vào thêm khoảng trăm trượng đến một hang động tối đen khác. Ở đây âm khí cực nặng, yêu khí khắp nơi trong không khí tạo cho người ta một cảm giác khủng bố.
Trong không gian tĩnh lặng, một âm thanh đe doạ truyền lại, đích thực là thanh âm thê lệ:
- Ai, là ai đó mau bước ra.
Hoàng Thiên kêu lên một tiếng kỳ quái, thân thể nhanh chóng phóng về hang động tối đen phía trước nhanh như tên bắn, miệng vui mừng hét lên:
- Mẫu thân, là hài nhi, hài nhi đã về đây.
Nhìn thấy cảnh đó, trong tim Lục Vân không khỏi dâng lên một cảm giác không tên. Những lời nói đó có lẽ rất bình thường, nhưng trong lúc này lọt vào tai Lục Vân thực sự làm cho chàng nảy sinh ra một cảm giác tang thương khôn tả.
Xuất ra Như Ý Tâm Hồn kiếm, Lục Vân mượn ánh sáng đỏ để chiếu rọi đường đi. Sau đó tiến vào ba khúc rẽ thì thấy Hoàng Thiên, cảnh vật trước mắt làm chàng không khỏi chấn động.
Đó là một cái hang không lớn lắm, dưới mặt đất có một động khẩu đường kính khoảng sáu thước lúc này không ngừng phun ra lửa màu xanh đen. Phía trên động khẩu, một thân ảnh đỏ rực bị vô số xiềng xích phong toả. Thân ảnh đó bị treo ở trung tâm ngọn ngọn lửa xanh, thường xuyên bị trung tâm ngọn liệt hoả bên dưới thiêu đốt, miệng liên tục thốt ra thanh âm đau khổ cùng cực.
Ngoài ra, đập vào mắt Lục Vân còn là một cảnh tượng khác, một thân ảnh quỳ phục tại mặt đất thành tâm cầu nguyện. Theo những động tác của hữu thủ là những giọt huyết châu liên tục hướng vào ngọn lửa rơi xuống, máu tươi hoá thành một đạo hỏa xà thúc đẩy ngọn lửa mãnh liệt hơn để thiêu đốt thân ảnh đang bị xiềng xích phong toả bên trên. Ở ngoài động khẩu, một màn lưu quang lấp lánh tạo nên một kết giới cách tuyệt với thế giới bên ngoài. Lúc này Hoàng Thiên đang bị chặn lại trước kết giới đó, miệng liên tục thét lên những tiếng gào thương tâm cùng cực, song thủ không ngừng công kích vào màn kết giới với hy vọng có khả năng đột phá kết giới. Chỉ tiếc là tấn công nhiều nhưng lại không có hiệu quả.
Mục quang dừng trên thân ảnh đỏ rực, Lục Vân phát hiện đầu của thân ảnh đó là một cái đầu của hoả hồ ly, toàn thân bị liệt hoả thiêu đốt, yêu khí trên thân thể liên tục bị nhạt đi. Cảm giác như bà ta đang thử dùng Ma Luyện chi thuật để luyện hoá một thân yêu khí của mình, Lục Vân khẽ biến đổi cảm xúc, chẳng lẽ hỏa hồ mong muốn thành người? Đúng là một trái tim mạnh mẽ!
Nhìn lại thân ảnh quỳ phục dưới mặt đất, thấy vẻ bề ngoài đang ở độ tuổi trung niên, sắc mặt trắng bệch đến thất thần. Khí huyết trong cơ thể cực kì suy nhược nhưng ông ta vẫn hết sức kiên cường, dùng máu tươi toàn thân để dẫn lửa thúc đẩy địa tâm liệt hoả không ngừng bùng cháy với hy vọng sớm có thể luyện hoá hoả hồ yêu khí hoá thân thành người.
Lắc đầu thở dài, Lục Vân không thể nói rõ cảm giác hiện tại trong tâm phế, có lẽ cảm động hơn là kinh hoàng chăng? Trong lúc chàng đang suy nghĩ, Hoàng Thiên đột nhiên quay lại hạ gối quỳ xuống cạnh chàng không ngừng bái lạy, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Khẽ than một tiếng, Lục Vân nhẹ nhàng phất ra hữu thủ, một cỗ lực lượng cường đại xuất hiện đỡ Hoàng Thiên đứng dậy, ôn tồn nói:
- Ngươi không cần phải làm như vậy, những gì ngươi nhìn thấy tất cả đều tốt đẹp cả. Bởi vì yêu khí của mẫu thân ngươi đang ngày càng ít đi nhờ sự dịch chuyển tiên huyết của phụ thân ngươi. Chỉ cần vượt qua nỗi đau về thể xác, đến lúc đó mẫu thân ngươi mới thật sự có cơ hội biến thành con người.
/1109
|