Chúng nhân chuyển thân hạ đài tiến về phía đại môn. Nhưng vừa đến cửa, Lục Vân, Bắc Phong, Phật Thánh Đạo Tiên ba người đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía chân trời. Trong khoảnh khắc, một đám mây năm màu từ xa tiến đến gần, một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân toát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ mỉm cười xuất hiện trước mắt mọi người.
Lục Vân thần sắc vui mừng phi thân lên đón, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng ta, nhẹ giọng:
- Gần đây muội khoẻ không, sự việc đã xử lý xong chưa?
Bách Linh mỉm cười nói:
- Muội rất khoẻ, mọi việc sớm đã giải quyết, muội đi tìm huynh một thời gian khá lâu rồi. Nghe nói hôm nay ở đây khai sơn lập phái, muội đoán huynh nhất định sẽ tới, bởi vậy mới tìm đến, cuối cùng cũng gặp được. Trên vai huynh chắc là Tứ Linh thần thú? Muội đã nghe Thương Nguyệt nhắc đến, nghe nói nó cực kì bá đạo.
Lục Vân bình thản cười nhẹ, đột nhiên phát hiện trên vai Bách Linh có một vật, bất giác sắc mặt ngây ra, hỏi:
- Trên vai muội là Tam Đầu linh xà, chính là con thú ngày trước xuất hiện trên Thái Huyền sơn?
Bách Linh gật đầu đáp:
- Muội vô tình gặp nó đang bị Bách Độc Xà Quân dùng Dẫn Lôi quyết chế phục, không nhẫn tâm thấy nó mấy ngàn năm tu vi bị hủy trong giây lát, do vậy muội đã cứu nó. Huynh xem hai cái con này, ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, dường như đang ngầm đấu với nhau?
Lục Vân vui vẻ trả lời:
- Đúng vậy, bọn chúng đúng là đang đấu với nhau, nhưng có vẻ con Tam Đầu linh xà của muội hơi sợ Tiểu Linh nhi của huynh. Mặc dù Tam Đầu linh xà từng hấp thụ hơn một nửa linh khí ở Thiên Long linh mạch nên mới có thân thể to lớn đến vậy, sức mạnh sánh ngang Ngũ Thái đại bàng, tuy nhiên chân chính luận về sự bá đạo, so ra nó không hơn được Tứ Linh thần thú vốn dĩ có khả năng hủy thiên diệt địa. Được rồi, không nói nhiều về chúng nữa, đợi có thời gian sẽ từ từ bàn thêm, giờ chúng ta xuống thôi.
Hai người vừa hạ xuống lối vào, Trần Ngọc Loan vội vàng tiến tới nắm tay Bách Linh, cười chào:
- Bách Linh tỷ tỷ đẹp quá, muội nghe Văn Bất Danh nói rằng tỷ rất lợi hại, đến cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới cũng không dám xem thường tỷ. Sau này tỷ phải chiếu cố cho muội thật nhiều đấy.
Bách Linh quan sát nàng một hồi, cười nói:
- Muội so ra còn lợi hại hơn ta ấy chứ, một người trên thân tập hợp sự ưu ái của thiên địa, thực là thế gian hiếm có.
Trần Ngọc Loan mỉm cười ngọt ngào, một mặt kéo nàng đi vào trong, một mặt nhẹ nhàng đáp lời:
- Thư thư không biết rồi, một thân bản lĩnh của muội có thể nói là do Lục Vân đại ca ban cho, bắt đầu từ lúc gặp huynh ấy, muội như gặp được thần tiên, thời gian không đến một tháng liên tục gặp kỳ ngộ, cuối cùng có được bản lĩnh như hiện nay. Ngay cả chức vị minh chủ này cũng là Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng nhường cho theo ý của Lục Vân huynh, nếu không sao có ngày hôm nay.
Bách Linh kín đáo nhìn sang Lục Vân, cười cười không nói.
Vào đến đại sảnh, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Lục Vân, Bắc Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm, Phật Thánh Đạo Tiên, Tư Đồ Thần Phong, Trần Ngọc Loan, Bách Linh chín người chung bàn. Văn Bất Danh nhiệt tình mời rượu, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng:
- Hôm nay chúng ta hữu duyên ngồi chung một bàn, sau này mọi người đều là bằng hữu. Tương lai nếu có xảy ra việc gì, mọi người có thể tương trợ lẫn nhau, cùng chung sức giải quyết khó khăn. Lần này được nhị vị tiền bối cùng Tư Đồ thiếu hiệp gia nhập bản minh, Trừ Ma liên minh nhờ vậy thực lực tăng nhiều, về sau ngưỡng mong tam vị toàn lực tương trợ, bây giờ, ta xin thay mặt cho trên dưới trong liên minh cùng bách tính thiên hạ xin kính các vị một chén.
Dứt lời liền uống một hơi cạn chén biểu thị sự thành tâm. Đặt chén rượu xuống, Quy Vô đạo trưởng một mặt mời mọi người ăn uống, một mặt hỏi:
- Lục Vân, sao ngươi tới muộn như vậy, hại bọn ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đến, có việc gì xảy ra trên đường à?
Lục Vân bình thản cười đáp:
- Trên đường đích thực đã gặp phải một việc, vốn dĩ ta dự tính sẽ tới tham gia đại lễ trên đỉnh Hoa Sơn, nhưng nghĩ kỹ thấy không thỏa đáng lắm nên thay đổi chủ ý. Sau đó vô tình gặp một cao thủ, cùng hắn tranh đấu một trận, cuối cùng thủ thắng, nhờ hắn đưa một tin đến Hoa Sơn nên hành trình mới bị chậm trễ.
Chúng nhân lắng nghe cảm thấy hứng thú, Văn Bất Danh thắc mắc:
- Truyền tin gì, hẳn là tin tức rất kinh người phải không?
Lục Vân thu lại nụ cười, thần sắc trầm trọng nói:
- Đích thực là tin như thế, bất quá đối với Tam Phái liên minh mà nói, đó là một tin cực xấu. Ta làm vậy vì muốn đả kích bọn chúng, hi vọng ở đây sẽ rầm rộ hơn chỗ chúng.
Nghe vậy, mọi người cảm thấy chuyện này thực không tầm thường, bất giác chăm chú nhìn Lục Vân, đợi chàng nói tiếp.
Ngẩng đầu nhìn về phía xa, Lục Vân bình thản cất lời:
- Hai ngày trước, ta ở trên Thiên Hoan lĩnh gặp cao thủ của Vân Chi pháp giới, đối phương có ba người, Ất Mộc chân quân, Thiên Đăng đại sư và Tuệ Giác thần ni. Trận chiến đó rất kịch liệt, cuối cùng ta đã diệt được cả ba, coi như đã thu lại được món lợi tức đầu tiên.
Lời nói gây chấn động, toàn bộ chúng nhân đều kinh ngạc ngây người. Bách Linh lắc đầu thở dài im lặng, Phật Thánh Đạo Tiên sắc mặt cổ quái, người khác không thể nhìn thấu được trong lòng ông ta đang nghĩ gì. Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng vỗ vai Lục Vân, không nói được gì, Bắc Phong lên tiếng:
- Có bản lĩnh, không thẹn là Lục Vân, dám làm dám chịu.
Bình thản nhìn mọi người cùng bàn, Lục Vân nói:
- Ta chỉ là muốn hoàn thành lời thề ngày hôm đó, đây chỉ là sự bắt đầu, sau này ta sẽ làm cho bọn chúng từng bước từng bước đi tới huỷ diệt. Do đó, ta muốn nhắc nhở mỗi người trong Trừ Ma liên minh, trong tương lai mọi người mọi người mới thực sự là Nhân gian chính đạo, phải vì thiên hạ bách tính mà tảo trừ tà ác, trả lại hoà bình cho thế gian. Các vị nhất định phải hết sức nỗ lực, phát dương Nhân gian chính đạo, tạo lập hình tượng để thiên hạ tín nhiệm mọi người.
Quy Vô đạo trưởng gật đầu:
- Ngươi hãy yên tâm, chúng ta sẽ toàn tâm toàn lực, nhất định không làm cho thiên hạ thất vọng.
Chúng nhân còn lại đều gật đầu tán đồng, nhất thời mọi người đều trầm mặc. Cảm giác thấy không khí có vẻ ngột ngạt, Trần Ngọc Loan liền đổi đề tài:
- Bách Linh tỷ tỷ, con rắn nhỏ trên vai tỷ trông thật đáng yêu, có thể cho muội chơi đùa một lúc không?
Bách Linh nở nụ cười gật đầu, từ miệng phát ra một âm thanh, Tam Đầu linh xà liền phi vào tay Trần Ngọc Loan, láu lỉnh thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay nàng, khiến Trần Ngọc Loan cao hứng cười lớn.
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, Trần Ngọc Loan giống như một tiểu hài tinh nghịch, dùng đũa gắp một miếng thịt đưa lên gần miệng Tam Đầu linh xà, cười nói:
- Nào tiểu bảo bối, ta cho ngươi ăn này, mùi vị ngon lắm đó, đảm bảo ngươi ăn rồi sẽ còn muốn nữa.
Ngắm nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, mọi người trong bàn không nén được đồng loạt cười to, mọi áp lực cùng với những điều không vui đều tan biến khỏi đầu óc.
Trừng mắt nhìn chúng nhân, Trần Ngọc Loan chu môi xinh, gắt khẽ:
- Cười cái gì, toàn bộ đều là kẻ xấu chỉ biết trêu chọc ta. Ta ra lệnh cho mọi người không được cười, có nghe thấy không, còn cười.
Nàng càng mắng thì mọi người càng cười, trong nháy mắt tiếng cười vui vẻ đã tràn ngập cả đại sảnh.
Bỗng nhiên vào lúc này, trên vai Lục Vân, Tứ Linh thần thú chợt gầm lên một tiếng lấn áp tràng cười, tiếp đến Tam Đầu linh xà cũng kêu lên một tiếng, ba chiếc đầu ngẩng lên trời, thân thể không ngừng chuyển động, dường như đang tìm kiếm khí tức nào đó.
Phát giác ra cử chỉ bất thường của hai kỳ thú, Lục Vân trầm giọng:
- Mọi người hãy lưu tâm, Tiểu Linh nhi của ta cảm nhận có một luồng khí tức cổ quái đang nhanh chóng tiếp cận.
Bách Linh thu hồi Tam Đầu linh xà, sau khi trao đổi qua lại một hồi, ngạc nhiên nói:
- Tam Đầu linh xà cũng cảm nhận được cỗ khí tức, chỉ biết đó là một luồng khí tức thần thánh, dường như phát ra từ thiên địa kỳ thú, đang bay tới hướng này.
Phật Thánh Đạo Tiên hai mày nhíu lại, ngón tay không ngừng tính toán, đột nhiên kêu lên kinh ngạc, trên mặt lộ ra thần tình cổ quái.
Trần Ngọc Loan nhìn thấy tình trạng đó liền hỏi:
- Thế nào, ông phát hiện ra điều gì vậy?
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn nàng một cách kỳ quái, ra vẻ cảm khái:
- Giữa thiên địa này không thể có người thứ hai giống ngươi được. Ngươi có nghe thấy thanh âm nào không, rất nhẹ rất nhẹ, giống như một tiếng kêu gọi đến từ giữa không trung hư vô, thánh khiết không linh.
Trần Ngọc Loan ngơ ngẩn, liền cẩn thận dụng tâm lắng nghe, quả nhiên tại sâu thẳm trong lòng vang lên môt âm thanh khi rõ, khi loáng thoáng. Thanh âm rất kỳ lạ, mơ hồ như tiên âm, làm cho người ta có cảm giác bay bổng, phảng phất như ngàn vạn tiếng hoan hô. Từ trong tâm tưởng, Trần Ngọc Loan cảm nhận một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang kêu gọi mình, khiến toàn thân nàng tỏa hào quang, một luồng khí tức thần thánh tụ thành một đạo tinh vân thần kỳ thong thả nâng thân thể nàng bay khỏi đại sảnh.
Lúc này mọi người đều dừng đũa, cùng tập trung giữa viện, mắt dõi theo thân ảnh của nàng. Thời gian lặng lẽ trôi qua, bất ngờ Tứ Linh thần thú lại một lần nữa rống lên, trên không trung một đám mây hồng nhẹ nhàng trôi lại, rất nhanh xuất hiện trên bầu trời Phục Long cốc. Hồng vân tịnh không lớn, dừng lại ở trên không cách mặt đất khoảng trăm trượng, không ngừng bay lượn, không hạ xuống cũng không bay đi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cùng lúc đó, trên vai Lục Vân, Tứ Linh thần thú kêu khẽ một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng lên bầu trời. Cũng trong thời khắc đó, Tam Đầu linh xà trên vai Bách Linh kêu lên một tiếng bay đi, trong chớp mắt đã biến thành khổng lồ che kín cả bầu trời.
Giữa không trung u ám, Trần Ngọc Loan toàn thân ẩn hiện kỳ quang như một vị nữ thần. Ngay lúc đó, đám mây hồng chợt thay đổi hình dạng, dưới cái bóng khổng lồ của Tam Đầu linh xà, nhất thời hồng quang lấp loáng, ngũ sắc rực rỡ, cuối cùng sau một tiếng sét giữa không trung, hồng vân tiêu tán, lộ ra Tứ Linh thần thú đang đối mặt với một con chim nhỏ toàn thân màu đỏ tươi.
Hai kỳ thú mắt đối mắt, Tứ Linh thần thú trông như thần vương, uy thế ngạo thiên khiến con chim nhỏ phải né tránh ánh mắt, toàn thân phát tán ánh sáng thánh linh, nhân đó tạo nên một hình thức đối kháng. Phía trên, cái đầu to lớn của Tam Đầu linh xà từ giữa đám hắc vân nhìn xuống dò xét, ánh mắt tựa đèn lồng chăm chú quan sát song phương, thần sắc dường như có một chút kinh sợ.
Nhìn thấy sự việc đang diễn ra, mọi người đều ngưng thần bế khí, cảm thấy kinh hãi. Lục Vân, Bách Linh, Phật Thánh Đạo Tiên và Bắc Phong các cao thủ đều chú mắt nhìn về phía con chim nhỏ, biểu lộ vẻ khác thường.
Giữa không trung, lúc này Trần Ngọc Loan mới kinh ngạc phát giác ra tình huống dị thường phía trên, bất giác đôi mắt đẹp di chuyển nhìn về phía Tứ Linh thần thú rồi Tam Đầu linh xà khổng lồ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân hình con chim nhỏ. Cảm nhận được thánh linh chi khí trên thân nó, Trần Ngọc Loan lòng cảm thấy vui mừng, ngọc tiêu trong tay vẫy nhẹ, truyền ra tiếng tiêu kỳ diệu tựa như một khúc tiên nhạc vang vọng giữa thiên không.
Lục Vân thần sắc vui mừng phi thân lên đón, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng ta, nhẹ giọng:
- Gần đây muội khoẻ không, sự việc đã xử lý xong chưa?
Bách Linh mỉm cười nói:
- Muội rất khoẻ, mọi việc sớm đã giải quyết, muội đi tìm huynh một thời gian khá lâu rồi. Nghe nói hôm nay ở đây khai sơn lập phái, muội đoán huynh nhất định sẽ tới, bởi vậy mới tìm đến, cuối cùng cũng gặp được. Trên vai huynh chắc là Tứ Linh thần thú? Muội đã nghe Thương Nguyệt nhắc đến, nghe nói nó cực kì bá đạo.
Lục Vân bình thản cười nhẹ, đột nhiên phát hiện trên vai Bách Linh có một vật, bất giác sắc mặt ngây ra, hỏi:
- Trên vai muội là Tam Đầu linh xà, chính là con thú ngày trước xuất hiện trên Thái Huyền sơn?
Bách Linh gật đầu đáp:
- Muội vô tình gặp nó đang bị Bách Độc Xà Quân dùng Dẫn Lôi quyết chế phục, không nhẫn tâm thấy nó mấy ngàn năm tu vi bị hủy trong giây lát, do vậy muội đã cứu nó. Huynh xem hai cái con này, ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, dường như đang ngầm đấu với nhau?
Lục Vân vui vẻ trả lời:
- Đúng vậy, bọn chúng đúng là đang đấu với nhau, nhưng có vẻ con Tam Đầu linh xà của muội hơi sợ Tiểu Linh nhi của huynh. Mặc dù Tam Đầu linh xà từng hấp thụ hơn một nửa linh khí ở Thiên Long linh mạch nên mới có thân thể to lớn đến vậy, sức mạnh sánh ngang Ngũ Thái đại bàng, tuy nhiên chân chính luận về sự bá đạo, so ra nó không hơn được Tứ Linh thần thú vốn dĩ có khả năng hủy thiên diệt địa. Được rồi, không nói nhiều về chúng nữa, đợi có thời gian sẽ từ từ bàn thêm, giờ chúng ta xuống thôi.
Hai người vừa hạ xuống lối vào, Trần Ngọc Loan vội vàng tiến tới nắm tay Bách Linh, cười chào:
- Bách Linh tỷ tỷ đẹp quá, muội nghe Văn Bất Danh nói rằng tỷ rất lợi hại, đến cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới cũng không dám xem thường tỷ. Sau này tỷ phải chiếu cố cho muội thật nhiều đấy.
Bách Linh quan sát nàng một hồi, cười nói:
- Muội so ra còn lợi hại hơn ta ấy chứ, một người trên thân tập hợp sự ưu ái của thiên địa, thực là thế gian hiếm có.
Trần Ngọc Loan mỉm cười ngọt ngào, một mặt kéo nàng đi vào trong, một mặt nhẹ nhàng đáp lời:
- Thư thư không biết rồi, một thân bản lĩnh của muội có thể nói là do Lục Vân đại ca ban cho, bắt đầu từ lúc gặp huynh ấy, muội như gặp được thần tiên, thời gian không đến một tháng liên tục gặp kỳ ngộ, cuối cùng có được bản lĩnh như hiện nay. Ngay cả chức vị minh chủ này cũng là Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng nhường cho theo ý của Lục Vân huynh, nếu không sao có ngày hôm nay.
Bách Linh kín đáo nhìn sang Lục Vân, cười cười không nói.
Vào đến đại sảnh, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Lục Vân, Bắc Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm, Phật Thánh Đạo Tiên, Tư Đồ Thần Phong, Trần Ngọc Loan, Bách Linh chín người chung bàn. Văn Bất Danh nhiệt tình mời rượu, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng:
- Hôm nay chúng ta hữu duyên ngồi chung một bàn, sau này mọi người đều là bằng hữu. Tương lai nếu có xảy ra việc gì, mọi người có thể tương trợ lẫn nhau, cùng chung sức giải quyết khó khăn. Lần này được nhị vị tiền bối cùng Tư Đồ thiếu hiệp gia nhập bản minh, Trừ Ma liên minh nhờ vậy thực lực tăng nhiều, về sau ngưỡng mong tam vị toàn lực tương trợ, bây giờ, ta xin thay mặt cho trên dưới trong liên minh cùng bách tính thiên hạ xin kính các vị một chén.
Dứt lời liền uống một hơi cạn chén biểu thị sự thành tâm. Đặt chén rượu xuống, Quy Vô đạo trưởng một mặt mời mọi người ăn uống, một mặt hỏi:
- Lục Vân, sao ngươi tới muộn như vậy, hại bọn ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đến, có việc gì xảy ra trên đường à?
Lục Vân bình thản cười đáp:
- Trên đường đích thực đã gặp phải một việc, vốn dĩ ta dự tính sẽ tới tham gia đại lễ trên đỉnh Hoa Sơn, nhưng nghĩ kỹ thấy không thỏa đáng lắm nên thay đổi chủ ý. Sau đó vô tình gặp một cao thủ, cùng hắn tranh đấu một trận, cuối cùng thủ thắng, nhờ hắn đưa một tin đến Hoa Sơn nên hành trình mới bị chậm trễ.
Chúng nhân lắng nghe cảm thấy hứng thú, Văn Bất Danh thắc mắc:
- Truyền tin gì, hẳn là tin tức rất kinh người phải không?
Lục Vân thu lại nụ cười, thần sắc trầm trọng nói:
- Đích thực là tin như thế, bất quá đối với Tam Phái liên minh mà nói, đó là một tin cực xấu. Ta làm vậy vì muốn đả kích bọn chúng, hi vọng ở đây sẽ rầm rộ hơn chỗ chúng.
Nghe vậy, mọi người cảm thấy chuyện này thực không tầm thường, bất giác chăm chú nhìn Lục Vân, đợi chàng nói tiếp.
Ngẩng đầu nhìn về phía xa, Lục Vân bình thản cất lời:
- Hai ngày trước, ta ở trên Thiên Hoan lĩnh gặp cao thủ của Vân Chi pháp giới, đối phương có ba người, Ất Mộc chân quân, Thiên Đăng đại sư và Tuệ Giác thần ni. Trận chiến đó rất kịch liệt, cuối cùng ta đã diệt được cả ba, coi như đã thu lại được món lợi tức đầu tiên.
Lời nói gây chấn động, toàn bộ chúng nhân đều kinh ngạc ngây người. Bách Linh lắc đầu thở dài im lặng, Phật Thánh Đạo Tiên sắc mặt cổ quái, người khác không thể nhìn thấu được trong lòng ông ta đang nghĩ gì. Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng vỗ vai Lục Vân, không nói được gì, Bắc Phong lên tiếng:
- Có bản lĩnh, không thẹn là Lục Vân, dám làm dám chịu.
Bình thản nhìn mọi người cùng bàn, Lục Vân nói:
- Ta chỉ là muốn hoàn thành lời thề ngày hôm đó, đây chỉ là sự bắt đầu, sau này ta sẽ làm cho bọn chúng từng bước từng bước đi tới huỷ diệt. Do đó, ta muốn nhắc nhở mỗi người trong Trừ Ma liên minh, trong tương lai mọi người mọi người mới thực sự là Nhân gian chính đạo, phải vì thiên hạ bách tính mà tảo trừ tà ác, trả lại hoà bình cho thế gian. Các vị nhất định phải hết sức nỗ lực, phát dương Nhân gian chính đạo, tạo lập hình tượng để thiên hạ tín nhiệm mọi người.
Quy Vô đạo trưởng gật đầu:
- Ngươi hãy yên tâm, chúng ta sẽ toàn tâm toàn lực, nhất định không làm cho thiên hạ thất vọng.
Chúng nhân còn lại đều gật đầu tán đồng, nhất thời mọi người đều trầm mặc. Cảm giác thấy không khí có vẻ ngột ngạt, Trần Ngọc Loan liền đổi đề tài:
- Bách Linh tỷ tỷ, con rắn nhỏ trên vai tỷ trông thật đáng yêu, có thể cho muội chơi đùa một lúc không?
Bách Linh nở nụ cười gật đầu, từ miệng phát ra một âm thanh, Tam Đầu linh xà liền phi vào tay Trần Ngọc Loan, láu lỉnh thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay nàng, khiến Trần Ngọc Loan cao hứng cười lớn.
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, Trần Ngọc Loan giống như một tiểu hài tinh nghịch, dùng đũa gắp một miếng thịt đưa lên gần miệng Tam Đầu linh xà, cười nói:
- Nào tiểu bảo bối, ta cho ngươi ăn này, mùi vị ngon lắm đó, đảm bảo ngươi ăn rồi sẽ còn muốn nữa.
Ngắm nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, mọi người trong bàn không nén được đồng loạt cười to, mọi áp lực cùng với những điều không vui đều tan biến khỏi đầu óc.
Trừng mắt nhìn chúng nhân, Trần Ngọc Loan chu môi xinh, gắt khẽ:
- Cười cái gì, toàn bộ đều là kẻ xấu chỉ biết trêu chọc ta. Ta ra lệnh cho mọi người không được cười, có nghe thấy không, còn cười.
Nàng càng mắng thì mọi người càng cười, trong nháy mắt tiếng cười vui vẻ đã tràn ngập cả đại sảnh.
Bỗng nhiên vào lúc này, trên vai Lục Vân, Tứ Linh thần thú chợt gầm lên một tiếng lấn áp tràng cười, tiếp đến Tam Đầu linh xà cũng kêu lên một tiếng, ba chiếc đầu ngẩng lên trời, thân thể không ngừng chuyển động, dường như đang tìm kiếm khí tức nào đó.
Phát giác ra cử chỉ bất thường của hai kỳ thú, Lục Vân trầm giọng:
- Mọi người hãy lưu tâm, Tiểu Linh nhi của ta cảm nhận có một luồng khí tức cổ quái đang nhanh chóng tiếp cận.
Bách Linh thu hồi Tam Đầu linh xà, sau khi trao đổi qua lại một hồi, ngạc nhiên nói:
- Tam Đầu linh xà cũng cảm nhận được cỗ khí tức, chỉ biết đó là một luồng khí tức thần thánh, dường như phát ra từ thiên địa kỳ thú, đang bay tới hướng này.
Phật Thánh Đạo Tiên hai mày nhíu lại, ngón tay không ngừng tính toán, đột nhiên kêu lên kinh ngạc, trên mặt lộ ra thần tình cổ quái.
Trần Ngọc Loan nhìn thấy tình trạng đó liền hỏi:
- Thế nào, ông phát hiện ra điều gì vậy?
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn nàng một cách kỳ quái, ra vẻ cảm khái:
- Giữa thiên địa này không thể có người thứ hai giống ngươi được. Ngươi có nghe thấy thanh âm nào không, rất nhẹ rất nhẹ, giống như một tiếng kêu gọi đến từ giữa không trung hư vô, thánh khiết không linh.
Trần Ngọc Loan ngơ ngẩn, liền cẩn thận dụng tâm lắng nghe, quả nhiên tại sâu thẳm trong lòng vang lên môt âm thanh khi rõ, khi loáng thoáng. Thanh âm rất kỳ lạ, mơ hồ như tiên âm, làm cho người ta có cảm giác bay bổng, phảng phất như ngàn vạn tiếng hoan hô. Từ trong tâm tưởng, Trần Ngọc Loan cảm nhận một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang kêu gọi mình, khiến toàn thân nàng tỏa hào quang, một luồng khí tức thần thánh tụ thành một đạo tinh vân thần kỳ thong thả nâng thân thể nàng bay khỏi đại sảnh.
Lúc này mọi người đều dừng đũa, cùng tập trung giữa viện, mắt dõi theo thân ảnh của nàng. Thời gian lặng lẽ trôi qua, bất ngờ Tứ Linh thần thú lại một lần nữa rống lên, trên không trung một đám mây hồng nhẹ nhàng trôi lại, rất nhanh xuất hiện trên bầu trời Phục Long cốc. Hồng vân tịnh không lớn, dừng lại ở trên không cách mặt đất khoảng trăm trượng, không ngừng bay lượn, không hạ xuống cũng không bay đi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cùng lúc đó, trên vai Lục Vân, Tứ Linh thần thú kêu khẽ một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng lên bầu trời. Cũng trong thời khắc đó, Tam Đầu linh xà trên vai Bách Linh kêu lên một tiếng bay đi, trong chớp mắt đã biến thành khổng lồ che kín cả bầu trời.
Giữa không trung u ám, Trần Ngọc Loan toàn thân ẩn hiện kỳ quang như một vị nữ thần. Ngay lúc đó, đám mây hồng chợt thay đổi hình dạng, dưới cái bóng khổng lồ của Tam Đầu linh xà, nhất thời hồng quang lấp loáng, ngũ sắc rực rỡ, cuối cùng sau một tiếng sét giữa không trung, hồng vân tiêu tán, lộ ra Tứ Linh thần thú đang đối mặt với một con chim nhỏ toàn thân màu đỏ tươi.
Hai kỳ thú mắt đối mắt, Tứ Linh thần thú trông như thần vương, uy thế ngạo thiên khiến con chim nhỏ phải né tránh ánh mắt, toàn thân phát tán ánh sáng thánh linh, nhân đó tạo nên một hình thức đối kháng. Phía trên, cái đầu to lớn của Tam Đầu linh xà từ giữa đám hắc vân nhìn xuống dò xét, ánh mắt tựa đèn lồng chăm chú quan sát song phương, thần sắc dường như có một chút kinh sợ.
Nhìn thấy sự việc đang diễn ra, mọi người đều ngưng thần bế khí, cảm thấy kinh hãi. Lục Vân, Bách Linh, Phật Thánh Đạo Tiên và Bắc Phong các cao thủ đều chú mắt nhìn về phía con chim nhỏ, biểu lộ vẻ khác thường.
Giữa không trung, lúc này Trần Ngọc Loan mới kinh ngạc phát giác ra tình huống dị thường phía trên, bất giác đôi mắt đẹp di chuyển nhìn về phía Tứ Linh thần thú rồi Tam Đầu linh xà khổng lồ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân hình con chim nhỏ. Cảm nhận được thánh linh chi khí trên thân nó, Trần Ngọc Loan lòng cảm thấy vui mừng, ngọc tiêu trong tay vẫy nhẹ, truyền ra tiếng tiêu kỳ diệu tựa như một khúc tiên nhạc vang vọng giữa thiên không.
/1109
|