Sắc trời ngả màu, Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải của Nho Viện đến thăm. Vừa vào động, Hứa Thương Hải đã cười to "Tử Dương huynh ơi, lần này ta cố tình đến để chúc mừng đây. Lục Vân đã đánh bại được Thiên Kiếm Viện đệ tam cao thủ Lãnh Gia Hào, thật là nằm ngoài dự kiến của mọi người, phải nói là hả dạ, hả dạ! Dù sao cũng tiêu giảm phần nào ngạo khí của Thiên Kiếm Viện".
Tử Dương chân nhân vui mừng ra tiếp đón: "Đan Thanh hiệp quá lời rồi, xin mời ngồi. Mà sao lại rảnh rang đến thăm chúng tôi vậy? Tình hình của các viện khác thế nào, chắc đệ nắm rõ hơn, mau nói cho mọi người cùng nghe!".
Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải nhìn một lượt, không thấy Huyền Ngọc chân nhân, nhưng cũng không quan trọng lắm, người khẽ cười: "Lần này ta chủ yếu đến chúc mừng Lục Vân đại chiến toàn thắng, đồng thời gửi lời hỏi thăm của đệ tử môn hạ - Lý Minh - đến mọi người. Còn về tình hình của Lục Viện, với uy phong hiện tại của quý viện, lần này chỉ mình Dịch Viện là có đến ba đệ tử lọt vòng Thập nhị cường, Phụng Hoàng Thư Viện chỉ có mỗi Thương Nguyệt, tạm thời xếp cuối. Bốn viện khác mỗi viện hai người, giữ thế cân bằng".
Lục Vân đứng cạnh hỏi "Hứa sư thúc, không biết những đệ tử đã vào vòng Thập nhị cường là những ai? Sư thúc có thể nói cho mọi người biết không? Để còn chuẩn bị tâm lý".
Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải trầm tư một lúc rồi nói "Nho Viện của ta có Tất Thiên, Đỗ Lực, Đạo Viện có Vô Vong và Vân Hoa, Bồ Đề Học Viện có Bản Nhất và Giới Thiền. Riêng Thiên Kiếm Viện thì có Kiếm Vô Trần và Triển Ngọc. Ngày mai là trận đấu mang tính quyết định, ai có thể chiến thắng thì sẽ vào được vòng Lục cường, do đó trận này sẽ rất ác liệt. Để tranh vị trí trong Lục cường, mỗi đệ tử đều tận toàn thực lực, quyết đấu đến cùng".
Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi ba người nhìn nhau, không nói gì cả, trong lòng nặng trĩu một nỗi niềm. Tử Dương chân nhân nhìn Lục Vân, khẽ nói: "Lần thi đấu này, bất luận thế nào, chúng ta cũng đều đã tận lực. Chỉ cần không thẹn với lòng, không hổ với trời cao là được. Còn về kết quả cuối cùng, tất cả tùy duyên". Sau đó, mọi người đàm luận được một lúc, Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải kéo Tử Dương ra ngoài.
Dưới ánh trăng, một bóng ảnh thon thả lướt dài, đứng lặng lẽ ngay cửa động. Lục Vân ngóng nhìn bóng lưng thùy mị đó, dáng người thướt tha đó, khẽ đến gần, nhỏ nhẹ nói: "Trăng đêm nay đẹp thật, cũng giống như trăng hôm trước, thật đáng trân trọng. Có muốn đi dạo một lúc không? Chúng ta có thể đi ngắm Hoàng Hà và xem thử những thanh âm kỳ lạ lúc kia có còn hay không".
Ngạo Tuyết nhìn chàng, khẽ gật đầu, cơ thể vừa chớp, phi người như tiên sa trần thế. Lục Vân quay đầu nhìn về phía động cốc một lúc rồi cũng ngự phong đi theo. Ngay động khẩu, bất ngờ xuất hiện một bóng người cao to, lặng lẽ nhìn vào đêm thâu, nhìn vào hai bóng người đang khuất dần đó, thở dài. Một hồi lâu sau mới quay người rời khỏi. Ngay sau đó lại xuất hiện một bóng người khác, lặng nhìn bóng lưng thiểu não vừa rồi, khẽ nói: "Kiếp này, có lẽ ngươi không địch lại Lục Vân. Bởi vì ngươi quá lạnh lùng, còn Ngạo Tuyết thì cũng tĩnh lặng, hai ngươi không thể đến với nhau được". Ngẩng nhìn bầu trời đêm sâu thăm thẳm, một nụ cười khẽ lướt trên môi, dưới ánh trăng, lung linh, huyền mỹ.
Lục Vân tăng tốc để sánh bước cùng Ngạo Tuyết. Trong gió đêm vi vu, vẻ đẹp u hương mê người đó đã thu hút từng tế bào xúc cảm của Lục Vân, khiến cho chàng không khỏi nghĩ ngợi, mê mẩn. Đột nhiên, Ngạo Tuyết quay đầu, giọng vẫn lạnh lùng: "Ngày mai thi đấu, đệ nghĩ trong ba chúng ta có ai vào được Lục cường không?".
Lục Vân vẫn không thể dời ánh nhìn khỏi đôi mắt đẹp mơ màng của Ngạo Tuyết, khẽ nói: "Chuyện của ngày mai, ai có thể nói rõ được? Bất kể thế nào, đệ tin là trong ba chúng ta, ít nhất có một người vào được Lục cường. Đêm nay nguyệt sắc tựa thủy, chúng ta nói cái khác, được không?".
Ngạo Tuyết nghe thế vẫn bình lặng, khẽ ngẩng nhìn trăng đêm sáng trong huyền ảo, dịu dàng nói: "Những ngày tháng tu chân, thật tĩnh lặng, thật đạm nhạt, có gì đáng để nói? Có lẽ, khi đã có được sức mạnh, có được sự trường thọ như đã mong ước, kẻ chân tu đồng thời cũng mất đi những niềm vui mà người thường vốn có".
Lục Vân trầm ngâm: "Nếu như vậy, trường thọ để làm gì? Con người sống là vì sống để tồn tại hay vì niềm vui mà tồn tại? Thật ra chỉ cần vui vẻ thì cần gì đến trường thọ? Kẻ chân tu cũng là người, là người thì sẽ có thất tình lục dục, đó là điều tất nhiên. Nếu như không có những thứ xúc cảm đó, vậy có còn là người không? Nói dễ nghe hơn thì đó là tiên, nói khó nghe, thì nó là gì? Chúng ta còn trẻ tuổi, đang trong giai đoạn phải lựa chọn, nếu như chọn sai, cuộc đời này sẽ không thể thay đổi được nữa, không phải sao?".
Ngạo Tuyết có nghe, nhưng chỉ im lặng, lặng lẽ ngắm trăng. Được một lúc, nàng xoay người đi về hướng sông Hoàng Hà. Giữa không, giọng nói của nàng thoang thoảng trong gió: "Nếu ngươi nghĩ theo kiểu như vậy thì... tại sao ngươi lại tu chân?".
Lục Vân nhìn theo dáng lưng thon thả, thân tư uyển chuyển của Ngạo Tuyết, tha thướt dưới ánh trắng, đẹp một cách thanh thoát, khó tả. Vừa nghĩ ngợi câu nói của nàng, Lục Vân vừa bước lên trước, cất tiếng: "Đệ đến Dịch Viện là vì muốn hoàn thành một tâm nguyện. Chân tu đối với đệ, chỉ là một pháp môn để hoàn thành tâm nguyện đó mà thôi. Cuộc sống này nếu còn tiếp diễn thì đệ nhất quyết không khuất phục ai. Muốn có niềm vui, muốn có hạnh phúc, con đường chân tu này đệ phải đi. Mỗi người theo con đường này đều có mục đích khác nhau. Mục đích của đệ là, được sống một cuộc sống vui vẻ, thỏa thích, tùy tâm tùy ý là được".
Không thanh âm, không hồi đáp, tất cả chìm trong màn đêm lạnh lẽo...
Đột nhiên, thần sắc của Ngạo Tuyết biến đổi, thanh Tử Ảnh thần kiếm bất ngờ bay vút ra, chỉ về hướng Tây, hướng đến Hoàng Hà. Ngạo Tuyết nhìn sang Lục Vân, khẽ nói: "Phía Hoàng Hà nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không thần kiếm không tự động chỉ hướng như vậy. Chúng ta mau đến đó xem thử".
Lục Vân nhìn về hướng Tây, trầm giọng: "Nhớ lần tại Âm hồn Lâm, thần kiếm có khả năng nhận biết nhạy bén đối với những loài dị vật như quỷ quái. Bây giờ đột nhiên nó bị kích động, có phải đã xuất hiện yêu ma quỷ quái gì đó không? Dạo gần đây, các nơi trong thiên hạ đều có hình bóng của bọn ma quỷ không ngừng tác quái, chẳng lẽ chúng đã mò lên tới Thái Huyền Sơn? Chúng ta hãy đi xem cho rõ". Dứt lời, Như Ý kiếm ánh lên hào quang đỏ rực, cùng Lục Vân biến mất trong đêm thâu.
Hai người sử dụng khinh công phi người cao đến hai chục trượng, tăng tốc về phía Hoàng Hà. Từ xa, đã thấy một đạo ánh sáng ngũ sắc đang lưu động bên bờ, một nguồn khí tức cuồng mãnh không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Cùng lúc, một nguồn ngân quang khác, phản ánh nguyệt quang lấp lánh, rực rỡ, cũng phát ra một nguồn khí tức mạnh không kém.
Ngạo Tuyết thừ người, Tử Ảnh thần kiếm như có cảm ứng, lập tức một vầng tử quang chiếu rọi thẳng lên không trung. Chỉ thấy thần kiếm điên cuồng rực chiếu tử sắc hào quang, tỏa ra tứ phía, đất trời từ từ chìm đắm trong vầng tử quang huyền ảo. Lục Vân đột nhiên rùng mình, trong tiềm thức ẩn hiện một hình ảnh rõ ràng. Quay sang Ngạo Tuyết, chàng nói: "Đây là vầng sáng của Khiếu Nguyệt thần kiếm và Thiên Linh thần kiếm, không ngờ tam đại thần kiếm trong truyền thuyết lại cùng lúc có mặt tại Thái Huyền sơn. Nhanh lên, ở đây xuất hiện yêu vật, chúng ta mau đến đó xem". Cả hai tăng cường khinh công, cơ thể như sao băng phóng vụt ra trước, biến mất và xuất hiện tức thì ngay bên Hoàng Hà.
Hào quang vừa chớp, Lục Vân cùng Ngạo Tuyết đã đứng bên bờ vực đá. Cúi người quan sát mới phát hiện có hai người, một là Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm Viện, một là Thương Nguyệt của Phụng Hoàng Thư Viện. Chỉ thấy phía trên đầu của Kiếm Vô Trần có một thanh thần kiếm đang chiếu rọi ánh quang ngũ sắc, không ngừng xoay chuyển. Lúc này y đang chăm chú nhìn về phía sông nước Hoàng Hà. Còn phía bên kia, trên đỉnh đầu của Thương Nguyệt có một thanh trường kiếm vàng rực cũng đang xoay chuyển liên tục trong vầng quang sáng rỡ như trăng rằm, bao bọc lấy nàng ở giữa trời. Thân ảnh thần bí và diễm lệ đó, giống như tinh linh giữa đêm không, thoát tục phiêu dật, không vướng một chút bụi trần.
Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt, một tia nhìn kỳ lạ ánh lên trong mắt. Tử Ảnh thần kiếm vừa chớp sáng, cả người Ngạo Tuyết phi thẳng lên giữa không, cùng với Thương Nguyệt và Kiếm Vô Trần, hình thành một tam giác, lặng lẽ quan sát mặt nước đang gào thét của dòng Hoàng Hà đang cuồng nộ. Lục Vân đứng một bên, ngẩng nhìn ba người đang lơ lửng giữa không, ánh mắt khẽ mỉm cười kỳ dị, cơ thể di chuyển sang phía vực đá, chú ý quan sát mặt nước.
Dưới ánh trăng, ba đạo ánh sáng khác nhau lặng lẽ lơ lửng bên trên dòng Hoàng Hà, một nam hai nữ không ngừng chăm chú quan sát động tĩnh của dòng nước dữ dội. Lục Vân lúc này dường như cũng đã phát hiện được một vài manh mối. Gần mặt nước, một nguồn yêu khí đen ngòm đang lan tỏa, rất dễ nhận biết. Dòng nước cuồn cuộn chảy, không ngừng gầm rống với từng cơn sóng vùi hãi hùng. Từng đợt sóng cuộn hầm hố, tạo thành vô số những hoa sóng bập bùng, đẹp hùng vĩ. Thế nhưng, cảnh sắc bình dị của Hoàng Hà lúc này đã trở nên khác thường. Chỉ thấy những hoa sóng không ngừng rộ nở, hình thành chín đóa hoa sóng khổng lồ trên mặt nước, giống như chín vùng nước xoáy đang thi triển uy lực vô biên. Cảnh tượng đẹp hoành tráng nhưng đầy quỷ dị.
Kiếm Vô Trần nhìn sang Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, ánh mắt bất ngờ. Quay đầu nhìn dòng Hoàng Hà vẫn đang liên tục gào thét, y nói: "Cẩn thận, yêu vật sắp xuất hiện. Nó dám hiện thân dưới uy lực của ba thanh thần kiếm này, hiển nhiên là có đạo hạnh bất phàm. Mọi người phải lưu ý, cẩn thận những âm mưu quỷ kế của nó. Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là phải đuổi tận giết tuyệt yêu vật này, để bảo toàn uy nghiêm của giới chân tu". Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đều không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn vào mặt nước, khiến cho Kiếm Vô Trần ngớ người trong giây lát.
Đột nhiên, mặt nước xuất hiện dị biến. Chỉ thấy ngay tại trung tâm của chín dòng sóng khổng lồ, bất ngờ phụt ra khói đen, phút chốc ảo hóa thành chín đóa hắc liên, xoay chuyển trên mặt nước với vầng sáng yêu dật lập lòe. Rất nhanh, chín đóa hắc liên chậm rãi lan tỏa nguồn yêu khí dày đặc, ngay giữa bắt đầu xuất hiện liên đài, từ từ xoay chuyển. Theo thời gian, liên đài xoay chuyển càng lúc càng nhanh, tạo thành một cột hắc quang, chiếu thẳng lên trời. Ngay lúc quang trụ chọc thủng thiên cang, một nguồn yêu khí khổng lồ như cơn sóng thần đổ ập, bao trùm cả ngọn Thái Huyền Sơn.
Lúc này Kiếm Vô Trần hét lớn, Thiên Linh thần kiếm rực rỡ ngũ sắc hào quang, hình thành một đạo cự hình kiếm trụ to đến hơn mười trượng, chém bổ xuống cột hắc quang đang sừng sững giữa trời. Bên cạnh, Thương Nguyệt cũng vung kiếm, chặt ngang chín đóa hắc liên. Chỉ thấy ngân quang chiếu rọi, như một đạo hà quang nơi đường chân trời, càn quét một lượt, kích trúng ngay hắc liên. Ngạo Tuyết thấy tình hình, lập tức phối hợp. Tử Ảnh thần kiếm rực sáng, hóa thành một con tử long, cuộn mình giữa không để khóa chặt luồng yêu khí đang không ngừng tỏa rộng.
Hào quang tung tóe, tiếng gầm thét chấn cửu thiên. Trong màn đêm u linh, đủ loại ánh sáng từ rực rỡ đến huyền ảo cùng lúc khoe sắc trong từng tiếng nổ vang rền, tạo nên một kỳ cảnh hiếm có. Chỉ thấy Kiếm Vô Trần mãnh nhiên tấn công, mục tiêu chính là hắc trụ kỳ bí. Ngay lúc đó, một tiếng nổ khủng khiếp khiến cho sông nước của Hoàng Hà bùng lên cuộn vào không trung. Điều khiến người khác kinh hãi đó là đường kiếm cường lực của Kiếm Vô Trần không những không kích trúng cột hắc quang mà còn bị nước xoáy dội ngược ra đến vài trượng, hào quang tắt lịm. Còn đường kiếm tạt ngang của Thương Nguyệt cũng bị hậu quả tương tự. Tất cả bốn người có mặt tại hiện trường đều không khỏi sững sờ.
Hắc quang trụ sau khi chịu đựng những đợt tấn công uy lực, khẽ dao động nhưng lại nhanh chóng khôi phục trạng thái ban đầu. Trên mặt nước, chín đóa hắc liên vững như thạch trụ, không hề bị xê dịch, vừa thần bí vừa tà dị. Ngay lúc này, xung quanh hắc quang trụ đột nhiên ngùn ngụt yêu khí, ảo hóa thành hai con hắc long khổng lồ, quấn lấy quang trụ, không ngừng cuộn mình, xoay chuyển. Tất cả đều lạ lùng, khó hiểu.
Kiếm Vô Trần cố đứng vững trước sức mạnh phản ngược từ đòn tấn công của mình, ánh nhìn kinh hãi, mông lung bất định. Quay sang Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, y lên tiếng: "Hai vị sư muội có thấy qua quang trụ thần bí này chưa? Có biết lai lịch của nó thế nào không? Vật này quả là tà môn, chúng chẳng hề tỏ ra nể sợ thần binh trong tay chúng ta, thật ra là thứ quái quỷ gì?".
Thương Nguyệt khẽ nhìn sang Lục Vân đang đứng bên vực đá rồi quay đầu nhìn sang quang trụ, thản nhiên nói: "Muội cũng chỉ lần đầu tiên thấy yêu vật này, không ngờ nó lợi hại như thế. Bây giờ, sự cố này chắc hẳn các vị trưởng giáo đã biết, họ sẽ đến ngay thôi. Chúng ta bây giờ chỉ còn việc chờ họ đến xem giải quyết thế nào".
Trương Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, khẽ nói: "Lục Vân, đệ hãy lui ra một chút, coi chừng nguy hiểm. Yêu vật này đến bây giờ vẫn chưa xác định được là gì, chúng ta cần lưu ý cẩn thận".
Ngay khi Kiếm Vô Trần ra đòn vừa rồi, Lục Vân đã tỉ mỉ tra xét lai lịch của hắc quang trụ. Chàng đã phát ra liên tiếp bảy đạo Ý Niệm Thần Ba, chỉ tiếc là hắc quang trụ này có khả năng nuốt chửng mọi sức mạnh âm hồn bao gồm cả Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân. Điều này khiến cho Lục Vân e ngại, không thể tiếp tục phát động ý niệm, chỉ còn cách dùng phương thức khác để phân tích tính chất của yêu vật.
Vừa nghe thấy lời nói quan tâm của Ngạo Tuyết, Lục Vân cứ vui thầm, từ từ lùi về ba trượng, nhìn Ngạo Tuyết, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu Vân Phong có ở đây, không chừng đệ ấy sẽ có cách điều tra ra yêu vật này là quỷ thần phương nào. Chỉ tiếc là Phong đệ đang dưỡng thương, không đến giúp được. Nhưng không sao, cao thủ của Lục Viện đã đến rồi". Dứt lời, cả ba đều có thể phát hiện vài đạo quang ảnh vụt qua trong nền trời đen như nhung. Phút chốc, tám người đã xuất hiện trước mặt.
Tám người này ngoài sáu vị trưởng giáo, còn lại là Vô Vong của Đạo Viện và Bản Nhất của Bồ Đề Học Viện. Nhìn thấy hắc quang trụ, sáu vị trưởng giáo mặt mày đều biến sắc, khẽ nhìn nhau. Lý Trường Xuân của Thiên Kiếm Viện khẽ nói: "Không ngờ đã bao nhiêu năm rồi mà Hắc Liên Đài của Bách Thú Yêu Vực lại tái hiện nhân gian. Xem ra lần này, thiên hạ thật sự loạn rồi".
Pháp Quả đại sư của Bồ Đề Học Viện nói: "Trong truyền thuyết, Hắc Liên Đài đã tồn tại hơn ngàn năm mà không hề xuất hiện trong nhân gian, không ngờ lần này, ngay lúc chúng ta tổ chức Lục Viện luận võ đại hội, nó đã bất ngờ xuất hiện tại Thái Huyền Sơn, thật là bất thường. Có lẽ yêu ma quỷ quái trong thiên hạ đều đang muốn trỗi dậy, thiên hạ sắp lâm nguy".
Thất Huyền chân nhân của Đạo Viện cũng góp lời: "Nghe nói, năm xưa khi Hắc Liên Đài xuất hiện, chỉ là trong một phút chớp nhoáng, sau đó, thiên hạ bắt đầu đại loạn. Lần này có giống với lần trước hay không? Thứ yêu vật này không dễ đối phó, không phải vài chiêu là có thể hủy diệt được. Hắc liên được hạo xưng là một trong tam đại kỳ bảo của Bách Thú Yêu Vực, được biết nó chưa bao giờ bị tiêu diệt bởi nhân sĩ trong giới chân tu. Tương truyền rằng thực thể của Hắc liên là vạn niên bất diệt, không vật gì trên thế gian này có thể hủy diệt được nó".
Lý Trường Xuân nhìn mọi người, trầm giọng: "Truyền thuyết này Thiên Kiếm Viện cũng có ghi chú, theo như sách cổ ghi lại, trên thế gian hình như có một vật có thể hủy diệt được Hắc liên, nhưng cụ thể là vật gì thì không ai biết. Bây giờ điều chúng ta nên làm là chú ý đến động tĩnh của Hắc Liên, chỉ cần nó không phát sinh dị biến thì tạm thời không giao tranh".
Phía này, Huyền Ngọc chân nhân gọi Ngạo Tuyết và Lục Vân đến, hỏi nhỏ vài việc. Sau khi nghe hai người kể về tình hình vừa rồi, Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài: "Không ngờ tam đại thần kiếm trong truyền thuyết lại cùng tề tụ tại Thái Huyền Sơn. Nhưng nếu đến cả thần kiếm cũng không thể khắc chế hắc quang trụ thì... e là cho dù cả sáu người chúng ta ra tay cũng không có tác dụng gì nhiều".
Lục Vân nghe thế, nhìn về phía hắc quang trụ, bất ngờ nhớ lại lời của Tử Dương chân nhân khi mới đến Thái Huyền Sơn, người có nhắc đến một kiếm trận thần kỳ rất uy lực đã được bố trí tại đây. Vậy tại sao lại không thấy có cảnh báo gì? Chẳng lẽ nó đã bị trục trặc gì sao? Lục Vân bèn khẽ hỏi Huyền Ngọc chân nhân: "Sư bá, khi lên núi, sư phụ có nói đến Huyền Thiên kiếm trận thần bí khôn lường trên đỉnh Thái Huyền Sơn, tại sao bây giờ lại không có động tĩnh gì vậy? Và cả thần điểu đại bàng cũng không thấy tông tích?".
Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người, khẽ nói: "Huyền Thiên kiếm trận thật sự có tồn tại, chỉ là trong lúc tổ chức Luận võ đại hội, Thiên Kiếm Viện sợ ngộ thương môn hạ đệ tử của ngũ viện nên tạm thời không kích hoạt kiếm trận. Còn về thần điểu trong truyền thuyết, thường thì rất hiếm khi hiện thân. Trừ khi Thiên Kiếm Viện lâm vào cảnh nguy hiểm vô cùng, liên quan đến sinh thử tồn vong thì thần điểu mới xuất hiện".
Lục Vân nhìn về phía hắc quang trụ, những đóa hắc liên đã bị che khuất, không còn nhìn thấy được nữa. Lặng lẽ ngắm nhìn quang trụ sừng sững, xuyên thẳng chín tầng mây, Lục Vân đột nhiên nói: "Nguồn yêu khí cuồng mãnh với tên gọi Hắc liên xuất hiện vào lúc này có phải muốn ám chỉ điều gì không? Hay là muốn thị uy với giới chân tu?".
Lời của Lục Vân tuy rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của nhiều người, khiến họ khẽ nhăn mày. Lời nói của Lục Vân cũng có phần đúng. Hắc liên này lúc nào không xuất hiện mà lại chọn ngay thời khắc này để hiện thân, nếu như nói rằng nó không hề có ý định khinh thị giới chân tu thì chắc cũng không ai tin. Mà cho dù nó có ý định đó thì bây giờ cũng không ai làm gì nó được, thật đáng xấu hổ...
Trưởng giáo Thiên Kiếm viện - Lý Trường Xuân nhìn mọi người, sắc mặt nghiêm trọng: "Việc này, nếu như đã xảy ra tại Thái Huyền Sơn thì rõ ràng là muốn tỏ ý xem thường Lục Viện. Hiện nay Lục Viện tề tụ, cao thủ của mỗi viện đều có mặt tại đây, nếu không thể xử lý được nó thì sau này... chúng ta còn mặt mũi nào đứng trước thiên hạ nữa? Bây giờ, tam đại thần kiếm trong truyền thuyết đều đã có mặt tại đây, ta nghĩ, chỉ cần tam đại thần kiếm hợp thể thành một, tự nhiên sẽ đủ sức mạnh để ức chế Hắc liên. Ba vị đệ tử hãy thử xem thế nào, tam kiếm hợp nhất, uy lực ắt sẽ tăng cường, đó là tia hy vọng của chúng ta. Vô Trần, ngươi hãy cùng nhị vị sư muội thương nghị một lúc. Muốn tam kiếm hợp nhất, ba người cần phải đồng lòng. Cả ba hãy trao đổi với nhau trong một nén nhang thời gian, sau đó sẽ bắt đầu tiến hành". Nói xong, lão khẽ đưa mắt ra hiệu cho Vô Trần.
Kiếm Vô Trần vừa bắt được tín hiệu, khẽ mỉm cười, gật đầu. Nhìn sang nhị vị sư muội đẹp tựa tiên nữ, Kiếm Vô Trần lấy giọng: "Khừm, nhị vị sư muội, chúng ta hãy lùi về một bên để thương nghị, đợi lát nữa liên thủ nhất kích, có thể hủy diệt được yêu vật này".
Thương Nguyệt quay nhìn sư phụ, thấy người gật đầu, nàng im lặng không nói gì, chậm rãi đi theo y. Phía này Huyền Ngọc chân nhân cũng khẽ gật đầu đồng ý, Ngạo Tuyết thấy vậy, bất giác nhìn sang Lục Vân rồi quay người đi theo Kiếm Vô Trần. Họ nhanh chóng đi xa vài trượng, rì rầm trao đổi với nhau.
Lý Trường Xuân nhìn sang các vị trưởng giáo, khẽ cườ:i "Không ngờ lần này, tam đại thần kiếm cuối cùng cũng gặp nhau, có lẽ là ý trời. Chắc trời cao muốn mượn tay ba người họ để ngăn chặn trận hạo kiếp này. Mọi người có thấy ba người rất xứng đôi không? Thần kiếm trời ban tặng, ân duyên tự nó thành, không phải sao? Huyền Ngọc huynh và Ngọc trưởng giáo thấy sao?".
Lời của Lý Trường Xuân vừa xuất đã khiến cho Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song sắc mặt biến đổi, bất ngờ vì điều mà Lý Trường Xuân vừa nói. Nhìn về ba người ở phía xa, nam thì tuấn mỹ, nữ thì diễm lệ, thật là tuyệt phối giai ngẫu. Chỉ là, việc này thật khó trả lời, chỉ cần sơ suất lại mất công đắc tội với Thiên Kiếm Viện. Tuy nhiên, nếu đồng ý thẳng thừng thì đối với Dịch Viện và Phụng Hoàng Thư Viện mà nói, thật sự không phải tự nguyện cho lắm. Dù sao thì Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đều là đệ tử kiệt xuất của nhị viện; nếu như đồng ý chuyện này, sau này hai người họ sẽ trở thành người của Thiên Kiếm Viện, ngay cả hai thanh thần kiếm cũng sẽ quy về đó. Như thế chẳng phải tăng thêm quyền uy cho Thiên Kiếm Viện? Sau này, Thiên Kiếm Viện chẳng phải sẽ luôn giữ được danh vị đệ nhất viện trong giới chân tu sao?
Ngọc Vô Song khẽ cười, thể hiện vài nét ậm ừ khó nói: "Những việc này nói thật thì... không phải lão bối chúng ta có thể quyết định được. Với môn hạ đệ tử, họ ắt sẽ tuân lời, nhưng về lâu về dài, nếu có gì bất trắc, họ lại oán hận chúng ta. Cho nên cách tốt nhất vẫn là để họ tự chọn lựa, chúng ta chỉ đứng bên cạnh gợi ý mà thôi. Huyền Ngọc trưởng giáo đồng ý chứ?". Sau đó nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân.
Huyền Ngọc chân nhân hiểu ý, thản nhiên nói ngay: "Bản nhân cũng có cùng suy nghĩ với Ngọc trưởng giáo. Kẻ chân tu vốn không nên đàm luận tình cảm, nhưng nói sao thì nói, kẻ chân tu cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cần phải từng bước trải nghiệm. Nhưng đối với họ, đấy cũng là một loại lịch kiếp hồng trần, mỗi người học hỏi thụ ích khác nhau. Hơn nữa, Dịch Viện chú trọng tu tâm, cho nên đối với chuyện tình cảm, tốt nhất vẫn nên để đệ tử tự quyết định. Cửa ải khó khăn nhất của kẻ chân tu là ải tình, cần phải cực kỳ thẩn trọng. Chúng ta là trưởng bối, có thể góp ý nhưng không thể cưỡng ép, Trường Xuân huynh thấy đúng chứ?". Dứt lời, cả hai cùng nhìn Lý Trường Xuân.
Ánh mắt của Lý Trường Xuân chớp lạnh nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nở một nụ cười tươi: "Huyền Ngọc huynh nói chí phải, ta thật lo lắng thái quá, thôi vậy, tất cả tùy duyên. Nếu như họ đã có thần kiếm thì có một số việc đã là thiên định, thế thì cần gì phải lo lắng. Bây giờ điều chúng ta cần quan tâm là tìm cách nào để đối phó với Hắc liên".
Mọi người nghe thấy đều trở nên trầm tư. Lục Vân ngước nhìn Ngạo Tuyết ở phía xa, trong lòng bất chợt có một cảm giác bất an. Có lẽ lời nói của Lý Trường Xuân đã gây ảnh hưởng chăng? Chàng thật sự lo sợ, nếu như... Ngạo Tuyết sau này sánh đôi cùng với Kiếm Vô Trần, thì mình sẽ không còn cơ hội nữa...
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong bầu không khí trầm ngâm của nhiều người. Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đã trao đổi xong và quay về. Đứng nhìn hắc quang trụ, cảm nhận nguồn yêu khí bất tận của nó, ba người lặng lẽ nhìn nhau, ai nấy đều toàn lực chuẩn bị. Ba thanh thần kiếm cùng lúc rực sáng hào quang, xoay chuyển trên đỉnh đầu của ba người, từ từ lan tỏa ba nguồn khí lực cương mãnh. Nguồn lực phóng tỏa một khí thế mạnh mẽ đến choáng ngợp, đẩy lùi bóng tối trên cả ngọn Thái Huyền Sơn.
Dứơi ánh trăng mờ ảo, trên đỉnh Thái Huyền uy nghiêm, bên dòng Hoàng Hà cuồng nộ, một trận giao tranh giữa chính và tà đang sắp bắt đầu, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào? Hắc liên xuất hiện, có ám chỉ điều gì chăng?
Tử Dương chân nhân vui mừng ra tiếp đón: "Đan Thanh hiệp quá lời rồi, xin mời ngồi. Mà sao lại rảnh rang đến thăm chúng tôi vậy? Tình hình của các viện khác thế nào, chắc đệ nắm rõ hơn, mau nói cho mọi người cùng nghe!".
Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải nhìn một lượt, không thấy Huyền Ngọc chân nhân, nhưng cũng không quan trọng lắm, người khẽ cười: "Lần này ta chủ yếu đến chúc mừng Lục Vân đại chiến toàn thắng, đồng thời gửi lời hỏi thăm của đệ tử môn hạ - Lý Minh - đến mọi người. Còn về tình hình của Lục Viện, với uy phong hiện tại của quý viện, lần này chỉ mình Dịch Viện là có đến ba đệ tử lọt vòng Thập nhị cường, Phụng Hoàng Thư Viện chỉ có mỗi Thương Nguyệt, tạm thời xếp cuối. Bốn viện khác mỗi viện hai người, giữ thế cân bằng".
Lục Vân đứng cạnh hỏi "Hứa sư thúc, không biết những đệ tử đã vào vòng Thập nhị cường là những ai? Sư thúc có thể nói cho mọi người biết không? Để còn chuẩn bị tâm lý".
Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải trầm tư một lúc rồi nói "Nho Viện của ta có Tất Thiên, Đỗ Lực, Đạo Viện có Vô Vong và Vân Hoa, Bồ Đề Học Viện có Bản Nhất và Giới Thiền. Riêng Thiên Kiếm Viện thì có Kiếm Vô Trần và Triển Ngọc. Ngày mai là trận đấu mang tính quyết định, ai có thể chiến thắng thì sẽ vào được vòng Lục cường, do đó trận này sẽ rất ác liệt. Để tranh vị trí trong Lục cường, mỗi đệ tử đều tận toàn thực lực, quyết đấu đến cùng".
Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi ba người nhìn nhau, không nói gì cả, trong lòng nặng trĩu một nỗi niềm. Tử Dương chân nhân nhìn Lục Vân, khẽ nói: "Lần thi đấu này, bất luận thế nào, chúng ta cũng đều đã tận lực. Chỉ cần không thẹn với lòng, không hổ với trời cao là được. Còn về kết quả cuối cùng, tất cả tùy duyên". Sau đó, mọi người đàm luận được một lúc, Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải kéo Tử Dương ra ngoài.
Dưới ánh trăng, một bóng ảnh thon thả lướt dài, đứng lặng lẽ ngay cửa động. Lục Vân ngóng nhìn bóng lưng thùy mị đó, dáng người thướt tha đó, khẽ đến gần, nhỏ nhẹ nói: "Trăng đêm nay đẹp thật, cũng giống như trăng hôm trước, thật đáng trân trọng. Có muốn đi dạo một lúc không? Chúng ta có thể đi ngắm Hoàng Hà và xem thử những thanh âm kỳ lạ lúc kia có còn hay không".
Ngạo Tuyết nhìn chàng, khẽ gật đầu, cơ thể vừa chớp, phi người như tiên sa trần thế. Lục Vân quay đầu nhìn về phía động cốc một lúc rồi cũng ngự phong đi theo. Ngay động khẩu, bất ngờ xuất hiện một bóng người cao to, lặng lẽ nhìn vào đêm thâu, nhìn vào hai bóng người đang khuất dần đó, thở dài. Một hồi lâu sau mới quay người rời khỏi. Ngay sau đó lại xuất hiện một bóng người khác, lặng nhìn bóng lưng thiểu não vừa rồi, khẽ nói: "Kiếp này, có lẽ ngươi không địch lại Lục Vân. Bởi vì ngươi quá lạnh lùng, còn Ngạo Tuyết thì cũng tĩnh lặng, hai ngươi không thể đến với nhau được". Ngẩng nhìn bầu trời đêm sâu thăm thẳm, một nụ cười khẽ lướt trên môi, dưới ánh trăng, lung linh, huyền mỹ.
Lục Vân tăng tốc để sánh bước cùng Ngạo Tuyết. Trong gió đêm vi vu, vẻ đẹp u hương mê người đó đã thu hút từng tế bào xúc cảm của Lục Vân, khiến cho chàng không khỏi nghĩ ngợi, mê mẩn. Đột nhiên, Ngạo Tuyết quay đầu, giọng vẫn lạnh lùng: "Ngày mai thi đấu, đệ nghĩ trong ba chúng ta có ai vào được Lục cường không?".
Lục Vân vẫn không thể dời ánh nhìn khỏi đôi mắt đẹp mơ màng của Ngạo Tuyết, khẽ nói: "Chuyện của ngày mai, ai có thể nói rõ được? Bất kể thế nào, đệ tin là trong ba chúng ta, ít nhất có một người vào được Lục cường. Đêm nay nguyệt sắc tựa thủy, chúng ta nói cái khác, được không?".
Ngạo Tuyết nghe thế vẫn bình lặng, khẽ ngẩng nhìn trăng đêm sáng trong huyền ảo, dịu dàng nói: "Những ngày tháng tu chân, thật tĩnh lặng, thật đạm nhạt, có gì đáng để nói? Có lẽ, khi đã có được sức mạnh, có được sự trường thọ như đã mong ước, kẻ chân tu đồng thời cũng mất đi những niềm vui mà người thường vốn có".
Lục Vân trầm ngâm: "Nếu như vậy, trường thọ để làm gì? Con người sống là vì sống để tồn tại hay vì niềm vui mà tồn tại? Thật ra chỉ cần vui vẻ thì cần gì đến trường thọ? Kẻ chân tu cũng là người, là người thì sẽ có thất tình lục dục, đó là điều tất nhiên. Nếu như không có những thứ xúc cảm đó, vậy có còn là người không? Nói dễ nghe hơn thì đó là tiên, nói khó nghe, thì nó là gì? Chúng ta còn trẻ tuổi, đang trong giai đoạn phải lựa chọn, nếu như chọn sai, cuộc đời này sẽ không thể thay đổi được nữa, không phải sao?".
Ngạo Tuyết có nghe, nhưng chỉ im lặng, lặng lẽ ngắm trăng. Được một lúc, nàng xoay người đi về hướng sông Hoàng Hà. Giữa không, giọng nói của nàng thoang thoảng trong gió: "Nếu ngươi nghĩ theo kiểu như vậy thì... tại sao ngươi lại tu chân?".
Lục Vân nhìn theo dáng lưng thon thả, thân tư uyển chuyển của Ngạo Tuyết, tha thướt dưới ánh trắng, đẹp một cách thanh thoát, khó tả. Vừa nghĩ ngợi câu nói của nàng, Lục Vân vừa bước lên trước, cất tiếng: "Đệ đến Dịch Viện là vì muốn hoàn thành một tâm nguyện. Chân tu đối với đệ, chỉ là một pháp môn để hoàn thành tâm nguyện đó mà thôi. Cuộc sống này nếu còn tiếp diễn thì đệ nhất quyết không khuất phục ai. Muốn có niềm vui, muốn có hạnh phúc, con đường chân tu này đệ phải đi. Mỗi người theo con đường này đều có mục đích khác nhau. Mục đích của đệ là, được sống một cuộc sống vui vẻ, thỏa thích, tùy tâm tùy ý là được".
Không thanh âm, không hồi đáp, tất cả chìm trong màn đêm lạnh lẽo...
Đột nhiên, thần sắc của Ngạo Tuyết biến đổi, thanh Tử Ảnh thần kiếm bất ngờ bay vút ra, chỉ về hướng Tây, hướng đến Hoàng Hà. Ngạo Tuyết nhìn sang Lục Vân, khẽ nói: "Phía Hoàng Hà nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không thần kiếm không tự động chỉ hướng như vậy. Chúng ta mau đến đó xem thử".
Lục Vân nhìn về hướng Tây, trầm giọng: "Nhớ lần tại Âm hồn Lâm, thần kiếm có khả năng nhận biết nhạy bén đối với những loài dị vật như quỷ quái. Bây giờ đột nhiên nó bị kích động, có phải đã xuất hiện yêu ma quỷ quái gì đó không? Dạo gần đây, các nơi trong thiên hạ đều có hình bóng của bọn ma quỷ không ngừng tác quái, chẳng lẽ chúng đã mò lên tới Thái Huyền Sơn? Chúng ta hãy đi xem cho rõ". Dứt lời, Như Ý kiếm ánh lên hào quang đỏ rực, cùng Lục Vân biến mất trong đêm thâu.
Hai người sử dụng khinh công phi người cao đến hai chục trượng, tăng tốc về phía Hoàng Hà. Từ xa, đã thấy một đạo ánh sáng ngũ sắc đang lưu động bên bờ, một nguồn khí tức cuồng mãnh không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Cùng lúc, một nguồn ngân quang khác, phản ánh nguyệt quang lấp lánh, rực rỡ, cũng phát ra một nguồn khí tức mạnh không kém.
Ngạo Tuyết thừ người, Tử Ảnh thần kiếm như có cảm ứng, lập tức một vầng tử quang chiếu rọi thẳng lên không trung. Chỉ thấy thần kiếm điên cuồng rực chiếu tử sắc hào quang, tỏa ra tứ phía, đất trời từ từ chìm đắm trong vầng tử quang huyền ảo. Lục Vân đột nhiên rùng mình, trong tiềm thức ẩn hiện một hình ảnh rõ ràng. Quay sang Ngạo Tuyết, chàng nói: "Đây là vầng sáng của Khiếu Nguyệt thần kiếm và Thiên Linh thần kiếm, không ngờ tam đại thần kiếm trong truyền thuyết lại cùng lúc có mặt tại Thái Huyền sơn. Nhanh lên, ở đây xuất hiện yêu vật, chúng ta mau đến đó xem". Cả hai tăng cường khinh công, cơ thể như sao băng phóng vụt ra trước, biến mất và xuất hiện tức thì ngay bên Hoàng Hà.
Hào quang vừa chớp, Lục Vân cùng Ngạo Tuyết đã đứng bên bờ vực đá. Cúi người quan sát mới phát hiện có hai người, một là Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm Viện, một là Thương Nguyệt của Phụng Hoàng Thư Viện. Chỉ thấy phía trên đầu của Kiếm Vô Trần có một thanh thần kiếm đang chiếu rọi ánh quang ngũ sắc, không ngừng xoay chuyển. Lúc này y đang chăm chú nhìn về phía sông nước Hoàng Hà. Còn phía bên kia, trên đỉnh đầu của Thương Nguyệt có một thanh trường kiếm vàng rực cũng đang xoay chuyển liên tục trong vầng quang sáng rỡ như trăng rằm, bao bọc lấy nàng ở giữa trời. Thân ảnh thần bí và diễm lệ đó, giống như tinh linh giữa đêm không, thoát tục phiêu dật, không vướng một chút bụi trần.
Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt, một tia nhìn kỳ lạ ánh lên trong mắt. Tử Ảnh thần kiếm vừa chớp sáng, cả người Ngạo Tuyết phi thẳng lên giữa không, cùng với Thương Nguyệt và Kiếm Vô Trần, hình thành một tam giác, lặng lẽ quan sát mặt nước đang gào thét của dòng Hoàng Hà đang cuồng nộ. Lục Vân đứng một bên, ngẩng nhìn ba người đang lơ lửng giữa không, ánh mắt khẽ mỉm cười kỳ dị, cơ thể di chuyển sang phía vực đá, chú ý quan sát mặt nước.
Dưới ánh trăng, ba đạo ánh sáng khác nhau lặng lẽ lơ lửng bên trên dòng Hoàng Hà, một nam hai nữ không ngừng chăm chú quan sát động tĩnh của dòng nước dữ dội. Lục Vân lúc này dường như cũng đã phát hiện được một vài manh mối. Gần mặt nước, một nguồn yêu khí đen ngòm đang lan tỏa, rất dễ nhận biết. Dòng nước cuồn cuộn chảy, không ngừng gầm rống với từng cơn sóng vùi hãi hùng. Từng đợt sóng cuộn hầm hố, tạo thành vô số những hoa sóng bập bùng, đẹp hùng vĩ. Thế nhưng, cảnh sắc bình dị của Hoàng Hà lúc này đã trở nên khác thường. Chỉ thấy những hoa sóng không ngừng rộ nở, hình thành chín đóa hoa sóng khổng lồ trên mặt nước, giống như chín vùng nước xoáy đang thi triển uy lực vô biên. Cảnh tượng đẹp hoành tráng nhưng đầy quỷ dị.
Kiếm Vô Trần nhìn sang Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, ánh mắt bất ngờ. Quay đầu nhìn dòng Hoàng Hà vẫn đang liên tục gào thét, y nói: "Cẩn thận, yêu vật sắp xuất hiện. Nó dám hiện thân dưới uy lực của ba thanh thần kiếm này, hiển nhiên là có đạo hạnh bất phàm. Mọi người phải lưu ý, cẩn thận những âm mưu quỷ kế của nó. Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là phải đuổi tận giết tuyệt yêu vật này, để bảo toàn uy nghiêm của giới chân tu". Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đều không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn vào mặt nước, khiến cho Kiếm Vô Trần ngớ người trong giây lát.
Đột nhiên, mặt nước xuất hiện dị biến. Chỉ thấy ngay tại trung tâm của chín dòng sóng khổng lồ, bất ngờ phụt ra khói đen, phút chốc ảo hóa thành chín đóa hắc liên, xoay chuyển trên mặt nước với vầng sáng yêu dật lập lòe. Rất nhanh, chín đóa hắc liên chậm rãi lan tỏa nguồn yêu khí dày đặc, ngay giữa bắt đầu xuất hiện liên đài, từ từ xoay chuyển. Theo thời gian, liên đài xoay chuyển càng lúc càng nhanh, tạo thành một cột hắc quang, chiếu thẳng lên trời. Ngay lúc quang trụ chọc thủng thiên cang, một nguồn yêu khí khổng lồ như cơn sóng thần đổ ập, bao trùm cả ngọn Thái Huyền Sơn.
Lúc này Kiếm Vô Trần hét lớn, Thiên Linh thần kiếm rực rỡ ngũ sắc hào quang, hình thành một đạo cự hình kiếm trụ to đến hơn mười trượng, chém bổ xuống cột hắc quang đang sừng sững giữa trời. Bên cạnh, Thương Nguyệt cũng vung kiếm, chặt ngang chín đóa hắc liên. Chỉ thấy ngân quang chiếu rọi, như một đạo hà quang nơi đường chân trời, càn quét một lượt, kích trúng ngay hắc liên. Ngạo Tuyết thấy tình hình, lập tức phối hợp. Tử Ảnh thần kiếm rực sáng, hóa thành một con tử long, cuộn mình giữa không để khóa chặt luồng yêu khí đang không ngừng tỏa rộng.
Hào quang tung tóe, tiếng gầm thét chấn cửu thiên. Trong màn đêm u linh, đủ loại ánh sáng từ rực rỡ đến huyền ảo cùng lúc khoe sắc trong từng tiếng nổ vang rền, tạo nên một kỳ cảnh hiếm có. Chỉ thấy Kiếm Vô Trần mãnh nhiên tấn công, mục tiêu chính là hắc trụ kỳ bí. Ngay lúc đó, một tiếng nổ khủng khiếp khiến cho sông nước của Hoàng Hà bùng lên cuộn vào không trung. Điều khiến người khác kinh hãi đó là đường kiếm cường lực của Kiếm Vô Trần không những không kích trúng cột hắc quang mà còn bị nước xoáy dội ngược ra đến vài trượng, hào quang tắt lịm. Còn đường kiếm tạt ngang của Thương Nguyệt cũng bị hậu quả tương tự. Tất cả bốn người có mặt tại hiện trường đều không khỏi sững sờ.
Hắc quang trụ sau khi chịu đựng những đợt tấn công uy lực, khẽ dao động nhưng lại nhanh chóng khôi phục trạng thái ban đầu. Trên mặt nước, chín đóa hắc liên vững như thạch trụ, không hề bị xê dịch, vừa thần bí vừa tà dị. Ngay lúc này, xung quanh hắc quang trụ đột nhiên ngùn ngụt yêu khí, ảo hóa thành hai con hắc long khổng lồ, quấn lấy quang trụ, không ngừng cuộn mình, xoay chuyển. Tất cả đều lạ lùng, khó hiểu.
Kiếm Vô Trần cố đứng vững trước sức mạnh phản ngược từ đòn tấn công của mình, ánh nhìn kinh hãi, mông lung bất định. Quay sang Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, y lên tiếng: "Hai vị sư muội có thấy qua quang trụ thần bí này chưa? Có biết lai lịch của nó thế nào không? Vật này quả là tà môn, chúng chẳng hề tỏ ra nể sợ thần binh trong tay chúng ta, thật ra là thứ quái quỷ gì?".
Thương Nguyệt khẽ nhìn sang Lục Vân đang đứng bên vực đá rồi quay đầu nhìn sang quang trụ, thản nhiên nói: "Muội cũng chỉ lần đầu tiên thấy yêu vật này, không ngờ nó lợi hại như thế. Bây giờ, sự cố này chắc hẳn các vị trưởng giáo đã biết, họ sẽ đến ngay thôi. Chúng ta bây giờ chỉ còn việc chờ họ đến xem giải quyết thế nào".
Trương Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, khẽ nói: "Lục Vân, đệ hãy lui ra một chút, coi chừng nguy hiểm. Yêu vật này đến bây giờ vẫn chưa xác định được là gì, chúng ta cần lưu ý cẩn thận".
Ngay khi Kiếm Vô Trần ra đòn vừa rồi, Lục Vân đã tỉ mỉ tra xét lai lịch của hắc quang trụ. Chàng đã phát ra liên tiếp bảy đạo Ý Niệm Thần Ba, chỉ tiếc là hắc quang trụ này có khả năng nuốt chửng mọi sức mạnh âm hồn bao gồm cả Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân. Điều này khiến cho Lục Vân e ngại, không thể tiếp tục phát động ý niệm, chỉ còn cách dùng phương thức khác để phân tích tính chất của yêu vật.
Vừa nghe thấy lời nói quan tâm của Ngạo Tuyết, Lục Vân cứ vui thầm, từ từ lùi về ba trượng, nhìn Ngạo Tuyết, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu Vân Phong có ở đây, không chừng đệ ấy sẽ có cách điều tra ra yêu vật này là quỷ thần phương nào. Chỉ tiếc là Phong đệ đang dưỡng thương, không đến giúp được. Nhưng không sao, cao thủ của Lục Viện đã đến rồi". Dứt lời, cả ba đều có thể phát hiện vài đạo quang ảnh vụt qua trong nền trời đen như nhung. Phút chốc, tám người đã xuất hiện trước mặt.
Tám người này ngoài sáu vị trưởng giáo, còn lại là Vô Vong của Đạo Viện và Bản Nhất của Bồ Đề Học Viện. Nhìn thấy hắc quang trụ, sáu vị trưởng giáo mặt mày đều biến sắc, khẽ nhìn nhau. Lý Trường Xuân của Thiên Kiếm Viện khẽ nói: "Không ngờ đã bao nhiêu năm rồi mà Hắc Liên Đài của Bách Thú Yêu Vực lại tái hiện nhân gian. Xem ra lần này, thiên hạ thật sự loạn rồi".
Pháp Quả đại sư của Bồ Đề Học Viện nói: "Trong truyền thuyết, Hắc Liên Đài đã tồn tại hơn ngàn năm mà không hề xuất hiện trong nhân gian, không ngờ lần này, ngay lúc chúng ta tổ chức Lục Viện luận võ đại hội, nó đã bất ngờ xuất hiện tại Thái Huyền Sơn, thật là bất thường. Có lẽ yêu ma quỷ quái trong thiên hạ đều đang muốn trỗi dậy, thiên hạ sắp lâm nguy".
Thất Huyền chân nhân của Đạo Viện cũng góp lời: "Nghe nói, năm xưa khi Hắc Liên Đài xuất hiện, chỉ là trong một phút chớp nhoáng, sau đó, thiên hạ bắt đầu đại loạn. Lần này có giống với lần trước hay không? Thứ yêu vật này không dễ đối phó, không phải vài chiêu là có thể hủy diệt được. Hắc liên được hạo xưng là một trong tam đại kỳ bảo của Bách Thú Yêu Vực, được biết nó chưa bao giờ bị tiêu diệt bởi nhân sĩ trong giới chân tu. Tương truyền rằng thực thể của Hắc liên là vạn niên bất diệt, không vật gì trên thế gian này có thể hủy diệt được nó".
Lý Trường Xuân nhìn mọi người, trầm giọng: "Truyền thuyết này Thiên Kiếm Viện cũng có ghi chú, theo như sách cổ ghi lại, trên thế gian hình như có một vật có thể hủy diệt được Hắc liên, nhưng cụ thể là vật gì thì không ai biết. Bây giờ điều chúng ta nên làm là chú ý đến động tĩnh của Hắc Liên, chỉ cần nó không phát sinh dị biến thì tạm thời không giao tranh".
Phía này, Huyền Ngọc chân nhân gọi Ngạo Tuyết và Lục Vân đến, hỏi nhỏ vài việc. Sau khi nghe hai người kể về tình hình vừa rồi, Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài: "Không ngờ tam đại thần kiếm trong truyền thuyết lại cùng tề tụ tại Thái Huyền Sơn. Nhưng nếu đến cả thần kiếm cũng không thể khắc chế hắc quang trụ thì... e là cho dù cả sáu người chúng ta ra tay cũng không có tác dụng gì nhiều".
Lục Vân nghe thế, nhìn về phía hắc quang trụ, bất ngờ nhớ lại lời của Tử Dương chân nhân khi mới đến Thái Huyền Sơn, người có nhắc đến một kiếm trận thần kỳ rất uy lực đã được bố trí tại đây. Vậy tại sao lại không thấy có cảnh báo gì? Chẳng lẽ nó đã bị trục trặc gì sao? Lục Vân bèn khẽ hỏi Huyền Ngọc chân nhân: "Sư bá, khi lên núi, sư phụ có nói đến Huyền Thiên kiếm trận thần bí khôn lường trên đỉnh Thái Huyền Sơn, tại sao bây giờ lại không có động tĩnh gì vậy? Và cả thần điểu đại bàng cũng không thấy tông tích?".
Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người, khẽ nói: "Huyền Thiên kiếm trận thật sự có tồn tại, chỉ là trong lúc tổ chức Luận võ đại hội, Thiên Kiếm Viện sợ ngộ thương môn hạ đệ tử của ngũ viện nên tạm thời không kích hoạt kiếm trận. Còn về thần điểu trong truyền thuyết, thường thì rất hiếm khi hiện thân. Trừ khi Thiên Kiếm Viện lâm vào cảnh nguy hiểm vô cùng, liên quan đến sinh thử tồn vong thì thần điểu mới xuất hiện".
Lục Vân nhìn về phía hắc quang trụ, những đóa hắc liên đã bị che khuất, không còn nhìn thấy được nữa. Lặng lẽ ngắm nhìn quang trụ sừng sững, xuyên thẳng chín tầng mây, Lục Vân đột nhiên nói: "Nguồn yêu khí cuồng mãnh với tên gọi Hắc liên xuất hiện vào lúc này có phải muốn ám chỉ điều gì không? Hay là muốn thị uy với giới chân tu?".
Lời của Lục Vân tuy rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của nhiều người, khiến họ khẽ nhăn mày. Lời nói của Lục Vân cũng có phần đúng. Hắc liên này lúc nào không xuất hiện mà lại chọn ngay thời khắc này để hiện thân, nếu như nói rằng nó không hề có ý định khinh thị giới chân tu thì chắc cũng không ai tin. Mà cho dù nó có ý định đó thì bây giờ cũng không ai làm gì nó được, thật đáng xấu hổ...
Trưởng giáo Thiên Kiếm viện - Lý Trường Xuân nhìn mọi người, sắc mặt nghiêm trọng: "Việc này, nếu như đã xảy ra tại Thái Huyền Sơn thì rõ ràng là muốn tỏ ý xem thường Lục Viện. Hiện nay Lục Viện tề tụ, cao thủ của mỗi viện đều có mặt tại đây, nếu không thể xử lý được nó thì sau này... chúng ta còn mặt mũi nào đứng trước thiên hạ nữa? Bây giờ, tam đại thần kiếm trong truyền thuyết đều đã có mặt tại đây, ta nghĩ, chỉ cần tam đại thần kiếm hợp thể thành một, tự nhiên sẽ đủ sức mạnh để ức chế Hắc liên. Ba vị đệ tử hãy thử xem thế nào, tam kiếm hợp nhất, uy lực ắt sẽ tăng cường, đó là tia hy vọng của chúng ta. Vô Trần, ngươi hãy cùng nhị vị sư muội thương nghị một lúc. Muốn tam kiếm hợp nhất, ba người cần phải đồng lòng. Cả ba hãy trao đổi với nhau trong một nén nhang thời gian, sau đó sẽ bắt đầu tiến hành". Nói xong, lão khẽ đưa mắt ra hiệu cho Vô Trần.
Kiếm Vô Trần vừa bắt được tín hiệu, khẽ mỉm cười, gật đầu. Nhìn sang nhị vị sư muội đẹp tựa tiên nữ, Kiếm Vô Trần lấy giọng: "Khừm, nhị vị sư muội, chúng ta hãy lùi về một bên để thương nghị, đợi lát nữa liên thủ nhất kích, có thể hủy diệt được yêu vật này".
Thương Nguyệt quay nhìn sư phụ, thấy người gật đầu, nàng im lặng không nói gì, chậm rãi đi theo y. Phía này Huyền Ngọc chân nhân cũng khẽ gật đầu đồng ý, Ngạo Tuyết thấy vậy, bất giác nhìn sang Lục Vân rồi quay người đi theo Kiếm Vô Trần. Họ nhanh chóng đi xa vài trượng, rì rầm trao đổi với nhau.
Lý Trường Xuân nhìn sang các vị trưởng giáo, khẽ cườ:i "Không ngờ lần này, tam đại thần kiếm cuối cùng cũng gặp nhau, có lẽ là ý trời. Chắc trời cao muốn mượn tay ba người họ để ngăn chặn trận hạo kiếp này. Mọi người có thấy ba người rất xứng đôi không? Thần kiếm trời ban tặng, ân duyên tự nó thành, không phải sao? Huyền Ngọc huynh và Ngọc trưởng giáo thấy sao?".
Lời của Lý Trường Xuân vừa xuất đã khiến cho Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song sắc mặt biến đổi, bất ngờ vì điều mà Lý Trường Xuân vừa nói. Nhìn về ba người ở phía xa, nam thì tuấn mỹ, nữ thì diễm lệ, thật là tuyệt phối giai ngẫu. Chỉ là, việc này thật khó trả lời, chỉ cần sơ suất lại mất công đắc tội với Thiên Kiếm Viện. Tuy nhiên, nếu đồng ý thẳng thừng thì đối với Dịch Viện và Phụng Hoàng Thư Viện mà nói, thật sự không phải tự nguyện cho lắm. Dù sao thì Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết đều là đệ tử kiệt xuất của nhị viện; nếu như đồng ý chuyện này, sau này hai người họ sẽ trở thành người của Thiên Kiếm Viện, ngay cả hai thanh thần kiếm cũng sẽ quy về đó. Như thế chẳng phải tăng thêm quyền uy cho Thiên Kiếm Viện? Sau này, Thiên Kiếm Viện chẳng phải sẽ luôn giữ được danh vị đệ nhất viện trong giới chân tu sao?
Ngọc Vô Song khẽ cười, thể hiện vài nét ậm ừ khó nói: "Những việc này nói thật thì... không phải lão bối chúng ta có thể quyết định được. Với môn hạ đệ tử, họ ắt sẽ tuân lời, nhưng về lâu về dài, nếu có gì bất trắc, họ lại oán hận chúng ta. Cho nên cách tốt nhất vẫn là để họ tự chọn lựa, chúng ta chỉ đứng bên cạnh gợi ý mà thôi. Huyền Ngọc trưởng giáo đồng ý chứ?". Sau đó nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân.
Huyền Ngọc chân nhân hiểu ý, thản nhiên nói ngay: "Bản nhân cũng có cùng suy nghĩ với Ngọc trưởng giáo. Kẻ chân tu vốn không nên đàm luận tình cảm, nhưng nói sao thì nói, kẻ chân tu cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cần phải từng bước trải nghiệm. Nhưng đối với họ, đấy cũng là một loại lịch kiếp hồng trần, mỗi người học hỏi thụ ích khác nhau. Hơn nữa, Dịch Viện chú trọng tu tâm, cho nên đối với chuyện tình cảm, tốt nhất vẫn nên để đệ tử tự quyết định. Cửa ải khó khăn nhất của kẻ chân tu là ải tình, cần phải cực kỳ thẩn trọng. Chúng ta là trưởng bối, có thể góp ý nhưng không thể cưỡng ép, Trường Xuân huynh thấy đúng chứ?". Dứt lời, cả hai cùng nhìn Lý Trường Xuân.
Ánh mắt của Lý Trường Xuân chớp lạnh nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nở một nụ cười tươi: "Huyền Ngọc huynh nói chí phải, ta thật lo lắng thái quá, thôi vậy, tất cả tùy duyên. Nếu như họ đã có thần kiếm thì có một số việc đã là thiên định, thế thì cần gì phải lo lắng. Bây giờ điều chúng ta cần quan tâm là tìm cách nào để đối phó với Hắc liên".
Mọi người nghe thấy đều trở nên trầm tư. Lục Vân ngước nhìn Ngạo Tuyết ở phía xa, trong lòng bất chợt có một cảm giác bất an. Có lẽ lời nói của Lý Trường Xuân đã gây ảnh hưởng chăng? Chàng thật sự lo sợ, nếu như... Ngạo Tuyết sau này sánh đôi cùng với Kiếm Vô Trần, thì mình sẽ không còn cơ hội nữa...
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong bầu không khí trầm ngâm của nhiều người. Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đã trao đổi xong và quay về. Đứng nhìn hắc quang trụ, cảm nhận nguồn yêu khí bất tận của nó, ba người lặng lẽ nhìn nhau, ai nấy đều toàn lực chuẩn bị. Ba thanh thần kiếm cùng lúc rực sáng hào quang, xoay chuyển trên đỉnh đầu của ba người, từ từ lan tỏa ba nguồn khí lực cương mãnh. Nguồn lực phóng tỏa một khí thế mạnh mẽ đến choáng ngợp, đẩy lùi bóng tối trên cả ngọn Thái Huyền Sơn.
Dứơi ánh trăng mờ ảo, trên đỉnh Thái Huyền uy nghiêm, bên dòng Hoàng Hà cuồng nộ, một trận giao tranh giữa chính và tà đang sắp bắt đầu, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào? Hắc liên xuất hiện, có ám chỉ điều gì chăng?
/1109
|