Cân nhắc một chút về lời nói của nàng, Quy Vô đạo trưởng nói:
- Tốt lắm, cô là minh chủ vậy cứ y theo lời của cô mà làm, bây giờ ta lập tức phái thêm nhân thủ lưu ý đến tình hình của bọn họ, Văn Bất Danh sẽ triệu tập các cao thủ rồi phân thành hai đạo, tùy thời sẵn sàng xuất phát.
Trần Ngọc Loan nói:
- Được, các vị cứ làm như vậy, nhưng mà nhớ bố trí phòng ngự để phòng khi có chuyện.
Nhìn theo hai người đi xuống, Tư Đồ Thần Phong khẽ hỏi:
- Vì sao đột nhiên có quyết định này, sự tình có vẻ khá mạo hiểm. Phàm việc trọng yếu phải xem xét cẩn thận rồi mới hành sự, sao nàng lại làm phản lẽ thường và lại có hành vi kinh nhân như vậy, chẳng phải là quá xem nhẹ Chính Đạo liên minh sao?
Trần Ngọc Loan nhìn hắn một thoáng, hỏi lại:
- Nếu như ta nói có huynh sẽ làm gì? Thờ ơ không phản ứng, hay là toàn lực ra sức?
Tư Đồ Thần Phong lảng tránh ánh mắt của nàng, thấp giọng đáp:
- Minh chủ hy vọng ta có thể làm gì?
Trần Ngọc Loan hỏi dồn:
- Có phải là ta muốn huynh làm gì thì huynh nhất định sẽ làm thế không?
Tư Đồ Thần Phong không đáp, chỉ đưa ánh mắt lạ lùng nhìn nàng, hít sâu một hơi rồi trầm tư suy nghĩ.
Cứ như vậy, cả hai cùng không nói, không gian trở nên trầm mặc, tĩnh lặng đầy áp lực.
Hồi lâu, Tư Đồ Thần Phong ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Nếu như câu trả lời của ta là khẳng định, nàng có tin ta không? Ngược lại, nếu ta nói không, nàng cũng tin chứ?
Sắc mặt Trần Ngọc Loan trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào y nói:
- Nếu như ta bảo huynh rằng, từ cái ngày huynh gia nhập Trừ Ma liên minh, ta đã hiểu được tâm ý của huynh, huynh có cho rằng câu này của ta tự phụ quá không?
Tư Đồ Thần Phong thất kinh, ấp úng:
- Nàng thật sự biết sao?
Trần Ngọc Loan nhìn thấy bộ dạng của hắn khuôn mặt liền giãn ra mỉm cười nói:
- Huynh còn nói? Nhìn vẻ mặt lo lắng của huynh kìa, mồ hôi túa ra trên đầu, có phải là ta đã quá hung dữ, khiến cho huynh lo sợ?
Một mặt đưa tay ra ôn nhu giúp hắn lau mồ hôi và tinh quái nhìn hắn, tình trạng này khiến Tư Đồ Thần Phong chỉ biết cười một cách ngớ ngẩn, nhất thời bối rối.
Thu hồi hữu thủ, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng nói:
- Nhớ lại khi lần đầu gặp huynh ở Động Đình Hồ, kỳ thật lúc đó trong lòng bọn ta đã lưu lại hình bóng nhau, huynh thấy phải không?
Thần sắc Tư Đồ Thần Phong đang bất định, nghe xong lời này lập tức hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ánh mắt có phần hoảng hốt lén nhìn lên, cẩn trọng nói:
- Đó thật sự là lần đầu tiên ta chủ động nói chuyện với nữ nhân, lần đó mặc dù ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng rung động dữ dội, ta...
Cắt ngang lời hắn, Trần Ngọc Loan liếc nhìn hắn rồi nói:
- Huynh nói cái gì với người ta vậy, đúng là chàng ngốc, nói những lời như một ông già vậy, thật chẳng lãng mạn chút nào, ta nghĩ huynh đúng là một kẻ đầu gỗ.
Tư Đồ Thần Phong ánh mắt thất kinh, một thoáng thất vọng xuất hiện trong lòng, toàn thân liền cảm thấy chìm xuống, thần tình sa sút. Nhưng đúng lúc đó bên tai liền nghe thấy thanh âm Văn Bất Danh truyền đến:
- Xú tiểu tử, một điểm tiến bộ cũng không có, không biết dũng cảm một chút sao, nha đầu này đang nắm lấy tay ngươi, cái đầu gỗ của ngươi không thể thấy ra điều gì sao?
Trong lòng kinh động, một cảm giác xấu hổ mãnh liệt dâng lên trong lòng, nhưng chỉ thoáng chốc Tư Đồ Thần Phong đột nhiên tỉnh ngộ, ngẩng đầu mừng rỡ nhìn Trần Ngọc Loan, lớn tiếng nói:
- Nếu là trong dĩ vãng ta sẽ rụt rè, không dám bày tỏ tâm ý mình và sẽ chôn vùi cảm tình này trong ký ức, nhưng giờ đây, ta có thể nói lớn để trời đất chứng giám tình ý trong lòng ta, để mọi người đều biết, ta Tư Đồ Thần Phong cả đời này sẽ chỉ yêu một nữ tử, tên nàng là Trần Ngọc Loan.
Trong khi nói, một cỗ khí thế cường đại lan tỏa ra bốn phía, lập tức làm kinh động toàn bộ mọi người trong Phục Long cốc, khiến mọi người kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Khuôn mặt ửng hồng, Trần Ngọc Loan rút tay khỏi tay hắn, xoay lưng lại khẽ mắng:
- Ta nói huynh ngốc nghếch mà huynh chẳng nhận ra, làm sao lại có kẻ la lớn như thế, mà lại không sợ người ta cười cho.
Tư Đồ Thần Phong lúc này khuôn mặt cũng đỏ bừng, mặc dù vừa rồi do sự cổ vũ của Văn Bất Danh nên đem lời nói trong lòng lớn tiếng nói ra, nhưng lúc này thấy mọi người phía dưới đều nhìn lên đây, hắn bất giác cảm thấy không được tự nhiên.
Liếc nhìn Trần Ngọc Loan, thấy nàng không nói gì, Tư Đồ Thần Phong không rõ nàng có trách cứ hắn không, trong lòng không khỏi một chút bối rối. Ngay lúc này Văn Bất Danh lại truyền âm đến:
- Tên chết toi, ngươi còn đang làm gì đó? Ngươi lại không biết đến dỗ dành nàng ta đi, nói vài điều dễ nghe để nàng ta cười đi, nếu không tương lai lại trách ta đã không đề tỉnh ngươi. Thật là thấy mà sốt ruột, ngươi không bằng được Lục Vân, về phương diện này thì ngươi quả là còn lâu mới bằng.
Tư Đồ Thần Phong nghe vậy, vội vàng tiến lại phía sau Trần Ngọc Loan, nhẹ nhàng nói:
- Nàng đừng có tức giận, những lời ta nói đều là từ trong tâm, chỉ tại ta ít giao thiệp với mọi người, vì thế nên quen nói thẳng suy nghĩ, lại sợ nàng không biết. Hiện tại bọn người phía dưới nhìn về bọn ta, họ có thể chê cười, nhưng nàng không phỉ nhổ những lời thô lỗ của ta, ta nhất định từ nay về sau học thêm một chút thông minh.
Quay lại nhìn bộ dạng bất an của hắn, Trần Ngọc Loan nét nghiêm nghị bỗng nhiên hiện ra nụ cười, mắng yêu:
- Ta có nói là tức giận sao, tự tác đa tình, huynh đúng là khối báu vật. Lúc nãy cho dù huynh có lớn tiếng một chút, bất quá khi nghe lại có vài phần cảm động khiến ta không ngờ tới. Còn từ nay về sau à, phải xem biểu hiện của huynh đã.
Ngơ ngác nhìn vẻ mặt vui cười của Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong ấp úng hỏi:
- Vậy giữa chúng ta, việc đó...
Trần Ngọc Loan cười hỏi:
- Việc gì giữa chúng ta, làm sao ta lại không biết nhỉ? Có phải là huynh nhớ lầm, hay huynh đã quên nói? Được rồi, bọn họ đang đến đây, chuyện này về sau nói tiếp.
Tư Đồ Thần Phong nghe xong nét mặt ngây ra, hoàn toàn đã bị nàng đả bại.
Lúc này, Quy Vô đạo trưởng cùng Văn Bất Danh vừa tới. Vừa gặp mặt, Văn Bất Danh đã mắng hắn một câu:
- Đồ ngốc này, ngươi tốt hơn nên cố gắng, đời này không muốn làm kẻ ngốc nghếch thì nên học một chút thông minh.
Quy Vô đạo trưởng ở một bên cười vẻ hiểu biết, lên tiếng nói:
- Liên minh cao thủ đã chuẩn bị ổn thỏa, tùy thời có thể xuất phát. Căn cứ theo tin tức mới nhất bên ngoài hồi báo, cao thủ do Kiếm Vô Trần suất lĩnh đã cùng Hắc Hà quỷ vương giao phong, chiến trường đang chuyển về hướng tây, gã Hắc Hà quỷ vương đó có thể sẽ đột vây tháo chạy. Còn phía Tịch Diệt Thiện Chủ, tạm thời chưa bắt đầu tiến công, mới đang chuẩn bị bao vây địch nhân, định nhất cử tiêu diệt hết.
Trần Ngọc Loan suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn nơi phương xa, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh bắt đầu hành động, phương hướng là Hoa Sơn, mục tiêu chặn Hắc Hà quỷ vương.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng truyền lệnh đi, chỉ sau một khoảng thời gian, Đạo Tà Tàn Kiếm cùng Ngũ Hành chân nhân mỗi người suất lĩnh hai trăm cao thủ xuất hiện trong mây, đợi nghe an bài của Trần Ngọc Loan.
Thoáng nhìn Văn Bất Danh, Trần Ngọc Loan hỏi:
- Văn hộ pháp, việc phòng ngự đã an bài ổn thỏa chưa?
Văn Bất Danh đáp:
- Minh chủ xin yên tâm, trọng nhiệm phòng ngự đã giao cho Nhất Hiệt Thư cùng tứ môn tam đường phụ trách, còn có Phật Thánh Đạo Tiên tọa trấn trong cốc, không ai lại dám tùy tiện giở trò ngang ngược đâu.
Gật gật đầu vừa lòng, Trần Ngọc Loan nói:
- Như thế chúng ta lập tức xuất phát, trước hãy tiến gần nơi Kiếm Vô Trần cùng Hắc Hà quỷ vương giao chiến, đợi thời cơ đến chúng ta liền phát động tiến công. Bây giờ thỉnh Văn hộ pháp cầm lệnh kỳ đi trước mở đường, chúng ta theo sau mà đi.
Hô ứng một tiếng, Văn Bất Danh từ trong tay một đệ tử tiếp nhận kỳ lệnh Trừ Ma liên minh, rồi đi dẫn đầu, phía sau Đạo Tà Tàn Kiếm suất lĩnh chúng nhân đi theo sau, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Quy Vô đạo trưởng ba người đi ở giữa, Ngũ Hành chân nhân đoạn hậu, một đoàn người dung hết tốc độ phóng tới Hoa Sơn.
Trên đường, thỉnh thoảng có đệ tử hồi báo tình hình mới nhất, việc này khiến đoàn người Trần Ngọc Loan có thể hiểu được tình huống giao chiến ác liệt của song phương một cách hữu hiệu, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thiện kế hoạch, thay đổi sách lược.
Sau nửa canh giờ, Quy Vô đạo trưởng nói:
- Sau một nén nhang nữa, chúng ta có thể tới được Hoa Sơn, bây giờ nên truyền lệnh giảm tốc, bằng không sẽ xông lên phía trên Hoa Sơn mất.
Trần Ngọc Loan nghe vậy nói:
- Vậy lập tức cho người phía trước giảm tốc, đồng thời tăng cường chú ý tình hình bốn phía, có động tĩnh lập tức hồi báo. Hành động của chúng ta lúc này đây, nói thật là rất mạo hiểm, toàn bộ đều theo thiên ý, có cơ hội hay không phải dựa vào vận khí của chúng ta.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng đang muốn mở lời, thì một đệ tử đi trước lại báo:
- Bẩm báo minh chủ, phía trước phát hiện môn hạ Thiên Kiếm Viện, bọn họ đã phong tỏa phương hướng chúng ta đang đi tới, trước mắt nên hành động thế nào, mong minh chủ chỉ thị.
Vừa nói xong, lại một đệ tử hồi báo:
- Hồi bẩm minh chủ, có tin tức mới nhất truyền đến, đoàn người Tịch Diệt Thiện Chủ của Vạn Phật tông đã đánh vào chỗ trống không, đang ở phía trên Long Ma chiến tuyến đóng quân, nhưng lúc này hoàn toàn không tìm thấy tung tích gì của đối phương.
Trần Ngọc Loan suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tiếp tục theo dõi, lưu ý không để cho Chính Đạo liên minh phát hiện hành tung của chúng ta. Thêm nữa, lập tức tra xét bên Hắc Hà quỷ vương một chút, xem thử có tình huống gì mới hay không.
Hai đệ tử nhẹ đáp một tiếng lĩnh mệnh phóng đi, nhưng Văn Bất Danh đúng lúc này lại đột nhiên trở về.
Vừa gặp mặt, Văn Bất Danh sắc mặt có chút kích động nói:
- Vừa nhận được tin tức, Hắc Hà quỷ vương đã đột phá vòng vây của Kiếm Vô Trần, và đang hướng về phía này chạy đến. Sau khi Kiếm Vô Trần truy tung một hồi, đã bị Diệp Tâm Nghi truyền lệnh trở về, đây là một cơ hội cực tốt.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy nói:
- Đây đúng là một tin tức cực tốt, nhưng ngươi có tra xét tình hình cụ thể bên phía Hắc Hà quỷ vương không, chẳng hạn như bên cạnh hắn có bao nhiêu cao thủ, thực lực so với chúng ta chênh lệch nhiều ít bao nhiêu?
Văn Bất Danh nói:
- Điều này ta đã tra hỏi rồi, bên cạnh Hắc Hà quỷ vương vốn có sáu tên quỷ tiên, quỷ quân hơn một ngàn, nhưng sau khi đánh với Kiếm Vô Trần, đã tổn thất một nửa binh lực, giờ đây chỉ còn lại có bốn tên quỷ tiên với bốn trăm quỷ quân. Với thực lực của chúng ta muốn tiêu diệt bọn chúng, tịnh không phải là việc khó.
Trần Ngọc Loan nói:
- Mọi việc đều đã phát triển đúng theo suy đoán, vậy chúng ta nên bắt đầu cuộc chiến thứ nhất của Trừ Ma liên minh, đánh một trận cho thật oanh oanh liệt liệt, nhất cử tiêu diệt toàn bộ binh lực của Hắc Hà quỷ vương. Truyền lệnh cho toàn bộ nhân mã phân tán ra và tìm nơi ẩn tàng, đợi gã Hắc Hà quỷ vương đó tự đâm đầu vào lưới.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng cùng Văn Bất Danh một trước một sau, bắt đầu hạ lệnh bố trí an bài.
Nhìn về phía trước, Trần Ngọc Loan điềm đạm nói:
- Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta, huynh nghĩ chúng ta có mấy phần cơ hội thắng trận?
Tư Đồ Thần Phong thản nhiên đáp:
- Ta không biết, nhưng ta sẽ luôn luôn hỗ trợ nàng, ta tin tưởng rằng chỉ cần chúng ta cố gắng, thì nhất định có thể thành công.
- Tốt lắm, cô là minh chủ vậy cứ y theo lời của cô mà làm, bây giờ ta lập tức phái thêm nhân thủ lưu ý đến tình hình của bọn họ, Văn Bất Danh sẽ triệu tập các cao thủ rồi phân thành hai đạo, tùy thời sẵn sàng xuất phát.
Trần Ngọc Loan nói:
- Được, các vị cứ làm như vậy, nhưng mà nhớ bố trí phòng ngự để phòng khi có chuyện.
Nhìn theo hai người đi xuống, Tư Đồ Thần Phong khẽ hỏi:
- Vì sao đột nhiên có quyết định này, sự tình có vẻ khá mạo hiểm. Phàm việc trọng yếu phải xem xét cẩn thận rồi mới hành sự, sao nàng lại làm phản lẽ thường và lại có hành vi kinh nhân như vậy, chẳng phải là quá xem nhẹ Chính Đạo liên minh sao?
Trần Ngọc Loan nhìn hắn một thoáng, hỏi lại:
- Nếu như ta nói có huynh sẽ làm gì? Thờ ơ không phản ứng, hay là toàn lực ra sức?
Tư Đồ Thần Phong lảng tránh ánh mắt của nàng, thấp giọng đáp:
- Minh chủ hy vọng ta có thể làm gì?
Trần Ngọc Loan hỏi dồn:
- Có phải là ta muốn huynh làm gì thì huynh nhất định sẽ làm thế không?
Tư Đồ Thần Phong không đáp, chỉ đưa ánh mắt lạ lùng nhìn nàng, hít sâu một hơi rồi trầm tư suy nghĩ.
Cứ như vậy, cả hai cùng không nói, không gian trở nên trầm mặc, tĩnh lặng đầy áp lực.
Hồi lâu, Tư Đồ Thần Phong ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc Loan, trầm giọng nói:
- Nếu như câu trả lời của ta là khẳng định, nàng có tin ta không? Ngược lại, nếu ta nói không, nàng cũng tin chứ?
Sắc mặt Trần Ngọc Loan trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào y nói:
- Nếu như ta bảo huynh rằng, từ cái ngày huynh gia nhập Trừ Ma liên minh, ta đã hiểu được tâm ý của huynh, huynh có cho rằng câu này của ta tự phụ quá không?
Tư Đồ Thần Phong thất kinh, ấp úng:
- Nàng thật sự biết sao?
Trần Ngọc Loan nhìn thấy bộ dạng của hắn khuôn mặt liền giãn ra mỉm cười nói:
- Huynh còn nói? Nhìn vẻ mặt lo lắng của huynh kìa, mồ hôi túa ra trên đầu, có phải là ta đã quá hung dữ, khiến cho huynh lo sợ?
Một mặt đưa tay ra ôn nhu giúp hắn lau mồ hôi và tinh quái nhìn hắn, tình trạng này khiến Tư Đồ Thần Phong chỉ biết cười một cách ngớ ngẩn, nhất thời bối rối.
Thu hồi hữu thủ, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng nói:
- Nhớ lại khi lần đầu gặp huynh ở Động Đình Hồ, kỳ thật lúc đó trong lòng bọn ta đã lưu lại hình bóng nhau, huynh thấy phải không?
Thần sắc Tư Đồ Thần Phong đang bất định, nghe xong lời này lập tức hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ánh mắt có phần hoảng hốt lén nhìn lên, cẩn trọng nói:
- Đó thật sự là lần đầu tiên ta chủ động nói chuyện với nữ nhân, lần đó mặc dù ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng rung động dữ dội, ta...
Cắt ngang lời hắn, Trần Ngọc Loan liếc nhìn hắn rồi nói:
- Huynh nói cái gì với người ta vậy, đúng là chàng ngốc, nói những lời như một ông già vậy, thật chẳng lãng mạn chút nào, ta nghĩ huynh đúng là một kẻ đầu gỗ.
Tư Đồ Thần Phong ánh mắt thất kinh, một thoáng thất vọng xuất hiện trong lòng, toàn thân liền cảm thấy chìm xuống, thần tình sa sút. Nhưng đúng lúc đó bên tai liền nghe thấy thanh âm Văn Bất Danh truyền đến:
- Xú tiểu tử, một điểm tiến bộ cũng không có, không biết dũng cảm một chút sao, nha đầu này đang nắm lấy tay ngươi, cái đầu gỗ của ngươi không thể thấy ra điều gì sao?
Trong lòng kinh động, một cảm giác xấu hổ mãnh liệt dâng lên trong lòng, nhưng chỉ thoáng chốc Tư Đồ Thần Phong đột nhiên tỉnh ngộ, ngẩng đầu mừng rỡ nhìn Trần Ngọc Loan, lớn tiếng nói:
- Nếu là trong dĩ vãng ta sẽ rụt rè, không dám bày tỏ tâm ý mình và sẽ chôn vùi cảm tình này trong ký ức, nhưng giờ đây, ta có thể nói lớn để trời đất chứng giám tình ý trong lòng ta, để mọi người đều biết, ta Tư Đồ Thần Phong cả đời này sẽ chỉ yêu một nữ tử, tên nàng là Trần Ngọc Loan.
Trong khi nói, một cỗ khí thế cường đại lan tỏa ra bốn phía, lập tức làm kinh động toàn bộ mọi người trong Phục Long cốc, khiến mọi người kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Khuôn mặt ửng hồng, Trần Ngọc Loan rút tay khỏi tay hắn, xoay lưng lại khẽ mắng:
- Ta nói huynh ngốc nghếch mà huynh chẳng nhận ra, làm sao lại có kẻ la lớn như thế, mà lại không sợ người ta cười cho.
Tư Đồ Thần Phong lúc này khuôn mặt cũng đỏ bừng, mặc dù vừa rồi do sự cổ vũ của Văn Bất Danh nên đem lời nói trong lòng lớn tiếng nói ra, nhưng lúc này thấy mọi người phía dưới đều nhìn lên đây, hắn bất giác cảm thấy không được tự nhiên.
Liếc nhìn Trần Ngọc Loan, thấy nàng không nói gì, Tư Đồ Thần Phong không rõ nàng có trách cứ hắn không, trong lòng không khỏi một chút bối rối. Ngay lúc này Văn Bất Danh lại truyền âm đến:
- Tên chết toi, ngươi còn đang làm gì đó? Ngươi lại không biết đến dỗ dành nàng ta đi, nói vài điều dễ nghe để nàng ta cười đi, nếu không tương lai lại trách ta đã không đề tỉnh ngươi. Thật là thấy mà sốt ruột, ngươi không bằng được Lục Vân, về phương diện này thì ngươi quả là còn lâu mới bằng.
Tư Đồ Thần Phong nghe vậy, vội vàng tiến lại phía sau Trần Ngọc Loan, nhẹ nhàng nói:
- Nàng đừng có tức giận, những lời ta nói đều là từ trong tâm, chỉ tại ta ít giao thiệp với mọi người, vì thế nên quen nói thẳng suy nghĩ, lại sợ nàng không biết. Hiện tại bọn người phía dưới nhìn về bọn ta, họ có thể chê cười, nhưng nàng không phỉ nhổ những lời thô lỗ của ta, ta nhất định từ nay về sau học thêm một chút thông minh.
Quay lại nhìn bộ dạng bất an của hắn, Trần Ngọc Loan nét nghiêm nghị bỗng nhiên hiện ra nụ cười, mắng yêu:
- Ta có nói là tức giận sao, tự tác đa tình, huynh đúng là khối báu vật. Lúc nãy cho dù huynh có lớn tiếng một chút, bất quá khi nghe lại có vài phần cảm động khiến ta không ngờ tới. Còn từ nay về sau à, phải xem biểu hiện của huynh đã.
Ngơ ngác nhìn vẻ mặt vui cười của Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong ấp úng hỏi:
- Vậy giữa chúng ta, việc đó...
Trần Ngọc Loan cười hỏi:
- Việc gì giữa chúng ta, làm sao ta lại không biết nhỉ? Có phải là huynh nhớ lầm, hay huynh đã quên nói? Được rồi, bọn họ đang đến đây, chuyện này về sau nói tiếp.
Tư Đồ Thần Phong nghe xong nét mặt ngây ra, hoàn toàn đã bị nàng đả bại.
Lúc này, Quy Vô đạo trưởng cùng Văn Bất Danh vừa tới. Vừa gặp mặt, Văn Bất Danh đã mắng hắn một câu:
- Đồ ngốc này, ngươi tốt hơn nên cố gắng, đời này không muốn làm kẻ ngốc nghếch thì nên học một chút thông minh.
Quy Vô đạo trưởng ở một bên cười vẻ hiểu biết, lên tiếng nói:
- Liên minh cao thủ đã chuẩn bị ổn thỏa, tùy thời có thể xuất phát. Căn cứ theo tin tức mới nhất bên ngoài hồi báo, cao thủ do Kiếm Vô Trần suất lĩnh đã cùng Hắc Hà quỷ vương giao phong, chiến trường đang chuyển về hướng tây, gã Hắc Hà quỷ vương đó có thể sẽ đột vây tháo chạy. Còn phía Tịch Diệt Thiện Chủ, tạm thời chưa bắt đầu tiến công, mới đang chuẩn bị bao vây địch nhân, định nhất cử tiêu diệt hết.
Trần Ngọc Loan suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn nơi phương xa, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh bắt đầu hành động, phương hướng là Hoa Sơn, mục tiêu chặn Hắc Hà quỷ vương.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng truyền lệnh đi, chỉ sau một khoảng thời gian, Đạo Tà Tàn Kiếm cùng Ngũ Hành chân nhân mỗi người suất lĩnh hai trăm cao thủ xuất hiện trong mây, đợi nghe an bài của Trần Ngọc Loan.
Thoáng nhìn Văn Bất Danh, Trần Ngọc Loan hỏi:
- Văn hộ pháp, việc phòng ngự đã an bài ổn thỏa chưa?
Văn Bất Danh đáp:
- Minh chủ xin yên tâm, trọng nhiệm phòng ngự đã giao cho Nhất Hiệt Thư cùng tứ môn tam đường phụ trách, còn có Phật Thánh Đạo Tiên tọa trấn trong cốc, không ai lại dám tùy tiện giở trò ngang ngược đâu.
Gật gật đầu vừa lòng, Trần Ngọc Loan nói:
- Như thế chúng ta lập tức xuất phát, trước hãy tiến gần nơi Kiếm Vô Trần cùng Hắc Hà quỷ vương giao chiến, đợi thời cơ đến chúng ta liền phát động tiến công. Bây giờ thỉnh Văn hộ pháp cầm lệnh kỳ đi trước mở đường, chúng ta theo sau mà đi.
Hô ứng một tiếng, Văn Bất Danh từ trong tay một đệ tử tiếp nhận kỳ lệnh Trừ Ma liên minh, rồi đi dẫn đầu, phía sau Đạo Tà Tàn Kiếm suất lĩnh chúng nhân đi theo sau, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Quy Vô đạo trưởng ba người đi ở giữa, Ngũ Hành chân nhân đoạn hậu, một đoàn người dung hết tốc độ phóng tới Hoa Sơn.
Trên đường, thỉnh thoảng có đệ tử hồi báo tình hình mới nhất, việc này khiến đoàn người Trần Ngọc Loan có thể hiểu được tình huống giao chiến ác liệt của song phương một cách hữu hiệu, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thiện kế hoạch, thay đổi sách lược.
Sau nửa canh giờ, Quy Vô đạo trưởng nói:
- Sau một nén nhang nữa, chúng ta có thể tới được Hoa Sơn, bây giờ nên truyền lệnh giảm tốc, bằng không sẽ xông lên phía trên Hoa Sơn mất.
Trần Ngọc Loan nghe vậy nói:
- Vậy lập tức cho người phía trước giảm tốc, đồng thời tăng cường chú ý tình hình bốn phía, có động tĩnh lập tức hồi báo. Hành động của chúng ta lúc này đây, nói thật là rất mạo hiểm, toàn bộ đều theo thiên ý, có cơ hội hay không phải dựa vào vận khí của chúng ta.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng đang muốn mở lời, thì một đệ tử đi trước lại báo:
- Bẩm báo minh chủ, phía trước phát hiện môn hạ Thiên Kiếm Viện, bọn họ đã phong tỏa phương hướng chúng ta đang đi tới, trước mắt nên hành động thế nào, mong minh chủ chỉ thị.
Vừa nói xong, lại một đệ tử hồi báo:
- Hồi bẩm minh chủ, có tin tức mới nhất truyền đến, đoàn người Tịch Diệt Thiện Chủ của Vạn Phật tông đã đánh vào chỗ trống không, đang ở phía trên Long Ma chiến tuyến đóng quân, nhưng lúc này hoàn toàn không tìm thấy tung tích gì của đối phương.
Trần Ngọc Loan suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tiếp tục theo dõi, lưu ý không để cho Chính Đạo liên minh phát hiện hành tung của chúng ta. Thêm nữa, lập tức tra xét bên Hắc Hà quỷ vương một chút, xem thử có tình huống gì mới hay không.
Hai đệ tử nhẹ đáp một tiếng lĩnh mệnh phóng đi, nhưng Văn Bất Danh đúng lúc này lại đột nhiên trở về.
Vừa gặp mặt, Văn Bất Danh sắc mặt có chút kích động nói:
- Vừa nhận được tin tức, Hắc Hà quỷ vương đã đột phá vòng vây của Kiếm Vô Trần, và đang hướng về phía này chạy đến. Sau khi Kiếm Vô Trần truy tung một hồi, đã bị Diệp Tâm Nghi truyền lệnh trở về, đây là một cơ hội cực tốt.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy nói:
- Đây đúng là một tin tức cực tốt, nhưng ngươi có tra xét tình hình cụ thể bên phía Hắc Hà quỷ vương không, chẳng hạn như bên cạnh hắn có bao nhiêu cao thủ, thực lực so với chúng ta chênh lệch nhiều ít bao nhiêu?
Văn Bất Danh nói:
- Điều này ta đã tra hỏi rồi, bên cạnh Hắc Hà quỷ vương vốn có sáu tên quỷ tiên, quỷ quân hơn một ngàn, nhưng sau khi đánh với Kiếm Vô Trần, đã tổn thất một nửa binh lực, giờ đây chỉ còn lại có bốn tên quỷ tiên với bốn trăm quỷ quân. Với thực lực của chúng ta muốn tiêu diệt bọn chúng, tịnh không phải là việc khó.
Trần Ngọc Loan nói:
- Mọi việc đều đã phát triển đúng theo suy đoán, vậy chúng ta nên bắt đầu cuộc chiến thứ nhất của Trừ Ma liên minh, đánh một trận cho thật oanh oanh liệt liệt, nhất cử tiêu diệt toàn bộ binh lực của Hắc Hà quỷ vương. Truyền lệnh cho toàn bộ nhân mã phân tán ra và tìm nơi ẩn tàng, đợi gã Hắc Hà quỷ vương đó tự đâm đầu vào lưới.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng cùng Văn Bất Danh một trước một sau, bắt đầu hạ lệnh bố trí an bài.
Nhìn về phía trước, Trần Ngọc Loan điềm đạm nói:
- Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta, huynh nghĩ chúng ta có mấy phần cơ hội thắng trận?
Tư Đồ Thần Phong thản nhiên đáp:
- Ta không biết, nhưng ta sẽ luôn luôn hỗ trợ nàng, ta tin tưởng rằng chỉ cần chúng ta cố gắng, thì nhất định có thể thành công.
/1109
|