Quay đầu nhìn về nơi giao tranh, Thiên Mục Phong nói:
Như vậy bọn ta nhất ngôn vi định, hy vọng đại sư không quên mục đích lần này của mình. Bây giờ ta quay về trước, một lúc sau đại sư nhớ đuổi theo là được. Nếu như quá lâu, đại sư không cần phải đến nữa, lời nói của ta đại sư không cần để trong lòng.
Nói xong thân ảnh lay động, chỉ lát sau hắn ta liền biến mất ở phía xa, để lại một mình khô sấu hoà thượng, trên khuôn mặt lộ ra một tia tiếu ý cổ quái.
Thời gian vô định trôi qua, ngay lúc Trương Ngạo Tuyết cảm nhận Kim Cương Hàng Ma đại trận càng lúc càng yếu thế, bị ma tôn đè ép đến chẳng có cơ hội để chuyển thân, nàng bắt đầu phát động lần công kích thứ nhất. Chỉ thấy toàn thân nàng tử quang bạo phát, Tử Ngọc chiến giáp từ hư không xuất hiện, hoàn mỹ vô cùng bao bọc quanh thân nàng, khéo léo gợi ra một vóc dáng cực kỳ mỹ lệ làm rung động lòng người.
Sau khi chuẩn bị phòng ngự xong, chân nguyên trong cơ thể Trương Ngạo Tuyết vận chuyển mãnh liệt, tiếp đó thông qua Tử Ngọc chiến giáp được bức tăng thêm. Một đoàn tử sắc quang hoa lấy nàng làm trung tâm mãnh nhiên bạo phát, trong nháy mắt hình thành một đoá tử vân lớn hiện ra lơ lửng sau thân nàng, cùng với hắc vân của ma tôn hình thành thế đối chọi. Kiếm quyết thi triển, Trương Ngạo Tuyết hét lên một tiếng, toàn thân tử khí ngưng tụ phía trên Tử Ảnh thần kiếm, lập tức huyễn hoá sinh ra một con tử long dài trăm trượng mang theo khí thế uy mãnh rung động đất trời, gầm rống giữa thiên địa.
Đối diện, ma tôn cảm thấy từ trên thân nàng phát xuất một nguồn sức mạnh thần thánh cường hoành đến đáng sợ, bất giác giận dữ gầm lên một tiếng, song thủ bắt chéo vào nhau rồi xoay chuyển trông giống như hình thái cực, trong thời gian cực ngắn hình thành một ma chướng quang cầu, hiểm độc hướng về phía nàng đẩy tới. Sau đó, ma tôn huyễn hoá thành ngàn vạn thân ảnh, vô số ma ảnh giao nhau trùng điệp, chỉ trong nháy mắt ảo hoá thành tám mươi mốt ma ảnh, đồng thời phát xuất diệu nhãn ma mang, Ma tông vô thượng pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân toàn lực thi triển, khiến cho toàn bộ Bồ Đề học viện bốn phương âm phong gào thét, ma khí kinh thiên.
Nhìn ma chướng quang cầu đang bay tới, Trương Ngạo Tuyết ngưng thần bế khí, song thủ kiếm quyết thi triển, Tử Ảnh thần kiếm mang theo uy thế ngút trời, hoá thành một con nộ long nhất cử đem nó thôn phệ. Sau đó, Trương Ngạo Tuyết hai chân khoanh lại, toàn bộ cơ thể tử hồng quang hoa giao thoa rực rỡ, Phượng Vũ Cửu Thiên pháp quyết cùng với linh khí của Ngũ Thái Tiên Lan trong cơ thể tương hỗ, bổ sung cho nhau, hình thành một cỗ cường quang chói lọi, giống như sóng ánh sáng phát tán ra ngoài, không ngừng cùng với ma mang của ma tôn giao chiến.
Hắc sắc ma mang cùng tử hồng kỳ quang tương ngộ, mỗi bên đều phát xuất thanh âm loẹt xoẹt, không ngừng xâm thực đối phương. Giữa không trung, một vầng sáng kỳ dị xoay vần bao bọc bên ngoài cơ thể Trương Ngạo Tuyết, không ngừng giãn nở biến đổi kích thước tùy theo sự giao chiến không ngừng của nàng và ma tôn.
Trên mặt đất, khí lưu kịch liệt chẳng khác gì gió mạnh rạch ngang trời đất, khắp nơi những mảnh đá vỡ bay vù, cát bụi mù mịt. Không ít Bồ Đề học viện môn hạ bị bức bỏ chạy tán loạn, đáng tiếc lại không trốn khỏi những đòn công kích bằng tinh thần dị lực của ma tôn, hai tay ôm đầu vừa la vừa hét một cách thống khổ.
Nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, trên khuôn mặt Pháp Luân đại sư từng thớ thịt đang run rẩy, thần tình tang thương. Không để ý đến vết thương trên cơ thể, đại sư lại thi triển Thiên Long Thiện Xướng nhằm khắc chế Tâm Dục Vô Ngân của ma tôn. Bên cạnh, Lâm Vân Phong thời khắc này tuyệt không có chút động tĩnh, chỉ thấy một tầng thanh quang mờ nhạt bao bọc xung quanh, không ngừng chống cự lại sự công kích của ma mang, bảo trì trạng thái không linh.
Phía trên Bồ Đề học viện, thân thể Trương Ngạo Tuyết đang bàn toạ bắt đầu tự động xoay chuyển. Sau khi trải qua một trận đối kháng, vầng hào quang bao bọc toàn thân nàng bắt đầu co lại, bị ma mang mạnh mẽ của ma tôn bức phải từng bước lui lại, hiển nhiên luận tu vi, nàng ta còn thua xa sức mạnh cường đại của ma tôn.
Mặc dù như vậy, Trương Ngạo Tuyết không hề sợ hãi chút nào. Ngạnh đấu không được nàng đành chuyển hoán phương thức, vừa xoay chuyển một vòng vừa kháng cự lại ma mang đáng sợ, khống chế vòng hào quang tại một phạm vi nhất định, cho dù ma tôn có công kích mãnh liệt thế nào cũng vô pháp đột phá cực hạn của nàng.
Thời gian cứ thế trôi đi trong lúc hai người giằng co, khi vầng hào quang nhỏ lại chỉ còn ba trượng, thân thể Trương Ngạo Tuyết đang xoay chuyển nhất thời rung động, nơi khoé miệng trào ra một tia huyết tích, sắc mặt tái đi. Thời khắc này, Trương Ngạo Tuyết trong tâm không khỏi thở dài, bản thân thu được linh lực cường đại, tu vi sau đó mãnh tiến, nhưng vẫn không thể địch lại ma tôn, điều này ít nhiều khiến nàng cảm thấy chấn động.
Nếu là ngày trước, thua là thua, nàng chẳng để tâm đến làm gì. Nhưng với tình hình hiện nay, sau khi bản thân đã đạt đến Quy tiên chi giới - cảnh giới cuối cùng của tu chân thập giới, thì lẽ nào lại có thể thua chóng váng đến vậy? Phải chăng là do ma tôn thực lực quá cường đại, hay bởi tu vi bản thân tiến bộ quá nhanh, nhanh đến nỗi mà bản thân nàng không kịp thích ứng?
Trong suy nghĩ, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu tự xem xét lại. Dĩ vãng vô số hình ảnh lần lượt vụt thoáng qua, cuối cùng nàng nhớ tới Lục Vân, nhớ tới Quỷ vực, nhớ rằng Lục Vân ở Quỷ vực đã dạy cho nàng và Thương Nguyệt một loại pháp quyết, đó chính là làm thế nào nâng cao tần suất chân nguyên của bản thân. Nghĩ đến đây, trong đầu Trương Ngạo Tuyết linh quang nhất thiểm, lập tức tập trung tư tưởng, nhất tâm nhất ý mãnh liệt nâng cao tần suất chân nguyên của bản thân, hy vọng có khả năng đột phá.
Vừa mới bắt đầu, do thân thể nàng thụ trọng thương, kinh mạch có phần bế tắc, cộng thêm việc ma tôn vẫn tiếp tục gia tăng lực công kích, bởi vậy hành động của nàng thập phần gian nan. Cùng với lúc nàng tập trung tư tưởng, bên ngoài Tử Ngọc chiến giáp có năng lực phòng ngự cường đại, rất nhanh sau đó, chân nguyên trong cơ thể nàng bắt đầu cấp tốc vận chuyển, chỉ một lát sau đã khiến cho tần suất mãnh liệt tăng lên nhiều lần, trong mỗi lần nháy mắt liền tăng lên đến hơn chục vạn lần.
Thời khắc đó, sự hoan hỉ trong tâm nàng tăng lên. Ngay lập tức, một tiếng gọi khẽ từ sâu trong tâm linh nàng truyền tới, khiến nàng đang trong tình trạng không vô nhất niệm tức thì chấn động trong lòng, đột nhiên ngộ ra rất nhiều sự tình. Cố kìm nén sự vui sướng trong lòng, Trương Ngạo Tuyết để mặc bản thân chống cự lại sự công kích của ma tôn, tâm thần toàn bộ tập trung về phía tiếng gọi khẽ vừa rồi. Nàng nhanh chóng minh bạch, thanh âm đó bất ngờ lại từ chính trên thân Tử Ảnh thần kiếm truyền lại.
Nhớ rằng Lục Vân đã từng nói qua, chỉ cần tần suất tương tự thì có thể dung hoà lẫn nhau, bởi vậy Trương Ngạo Tuyết thử điều chỉnh toàn bộ tần suất ý niệm, giả sử có thể tiếp cận ý thức thần kiếm, xem xem có một chút hiệu quả nào không. Rất nhanh, một khối tinh vân vụt sáng xuất hiện trong đầu Trương Ngạo Tuyết, thời khắc đó, thiên địa tựa hồ như cùng bừng sáng, một đạo quang hoa rực rỡ khơi dậy trong đầu nàng, khiến nàng lập tức lĩnh ngộ điều ảo bí của bản thân.
Sát na này tựa như vĩnh hằng, thời khắc này đối với Trương Ngạo Tuyết mà nói, còn hơn mười năm tu luyện của nàng. Nhân vì trong thời gian một nháy mắt, nàng bất giác đã ngộ ra sự ảo diệu của Quy tiên cảnh giới, ngộ ra điều ảo bí của bản thân, biết như thế nào là tìm ra hướng đi riêng cho bản thân trong biển lớn rộng mênh mông không có điểm dừng này. Đạo gia coi trọng tu vi, Phật gia tối trọng lĩnh ngộ. Thời khắc đó, Trương Ngạo Tuyết đã thu được một chữ “ngộ”, vì vậy tu vi của nàng vô hình trung đã lại tiến thêm một bước dài.
Nói ra thì dài nhưng thời gian diễn ra thật sự lại rất ngắn, ngay khi Trương Ngạo Tuyết mở mắt, nàng cảm thấy rõ ràng trên thân ma tôn yếu ớt xuất hiện một tia ba động. Lãnh đạm cười một tiếng, Trương Ngạo Tuyết thực hiện một động tác không rõ ràng. Nàng vẫn ngồi bàn toạ xoay tròn như cũ, bất đồng ở chỗ, mỗi khi nàng xoay chuyển một vòng, thì quang hoàn quanh thân lại biến lớn thêm một phân, dần dần đảo ngược thế yếu. Đồng thời, Tử Ảnh thần kiếm nãy giờ tĩnh lập phía trên đỉnh đầu lúc này cũng bắt đầu bay lượn theo một quỹ đạo kỳ diệu, vận động vây quanh Trương Ngạo Tuyết, ở phía bên ngoài thân nàng hình thành một đạo tử sắc quang tráo, đồng thời công kích huyễn ảnh của ma tôn khắp tứ phía.
Cảm thấy Trương Ngạo Tuyết có sự biến hoá, tám mươi mốt ma ảnh cố định, bất động xung quanh bắt đầu nghịch hướng xoay chuyển, sinh ra gió lốc giống như cuồn cuồn hắc vụ, cùng với tử sắc quang tráo bên ngoài thân thể Trương Ngạo Tuyết mãnh liệt công kích lẫn nhau, cả hai bên cùng phát sinh tiếng nổ đáng sợ. Trong lúc giao chiến, Tử Ảnh thần kiếm càng bay càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn hoá thành một đầu tử long, kéo dậy đầy trời tử mang, điên cuồng công kích huyễn ảnh của ma tôn, khiến cho nó không ngừng bị phá vỡ, song phương tiến nhập giai đoạn căng thẳng.
Khi Lâm Vân Phong tỉnh lại, cũng là lúc Thiên Mục Phong trở về. Hai người nhìn trận chiến kinh thế trước mặt, trong ánh mắt cả hai cùng lộ xuất tia kinh ngạc, hiển nhiên vì Trương Ngạo Tuyết lúc này lộ xuất thực lực cường đại làm cho hai người bọn họ ngây dại.
Thở dài một tiếng, Thiên Mục Phong nói:
- Sớm biết nàng lợi hại như vậy, ta hà tất hao tổn hết tâm cơ chu toàn cho hoà thượng kia?
Lâm Vân Phong nghe vậy thì ngơ ngác, rồi lập tức hỏi:
- Ngươi cùng hoà thượng đó đã thương lượng xong rồi? Lão có đồng ý đáp lại không?
Thiên Mục Phong đáp:
- Thôi đi, lúc này những lời ấy đã không còn quan trọng nữa, đích thực cần phải lưu tâm đến thắng thua của cuộc chiến này. Kỳ thật ta hy vọng Ngạo Tuyết cô nương thua trận, như vậy đối với bọn ta lại càng có lợi hơn.
Lâm Vân Phong không hiểu liền hỏi lại:
- Ngươi nói vậy là có ý gì, không phải là thấy sư tỷ của ta đột nhiên lợi hại như thế, tâm lý không thoải mái?
Thiên Mục Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Ta không phải có ý như vậy, thôi đi, nói nhiều cũng vô ích, mau nhìn kìa, đã có kết quả rồi.
Lâm Vân Phong nghe thế liền nhìn xem, chỉ thấy giữa không trung Trương Ngạo Tuyết thân thể xoay tròn đột nhiên dừng lại, tử long đang bay lượn mãnh nhiên ngửa mặt gầm vang, thân thể uốn lượn phía trên đầu nàng, há miệng thổ xuất một đạo tử sắc long viêm thẳng mặt phun ra. Đối diện, một bộ phận ma ảnh do ma tôn huyễn hoá ra sau khi bị tử long đánh tan tành, cuối cùng tụ lại thành một thực thể, hình thành một chữ “ma” lớn, lấp loáng quang mang tà mị, hướng về Trương Ngạo Tuyết ấn tới.
Long viêm, ma ấn giữa không trung tương ngộ, cả hai sau khi tiếp xúc lập tức tách ra, rồi lại tái hợp, cứ như vậy liên tục chín lần, cuối cùng long viêm bị phá vỡ, hoá thành ráng tím đầy trời phiêu tán như mây. Còn ma ấn thì quang hoa ảm đạm, khi tiến tới gần thân thể Trương Ngạo Tuyết, thì đã thu nhỏ kích cỡ đến một xích, dễ dàng bị nàng đánh tan. Tuy nhiên lúc đó, dưới mặt đất Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong sắc mặt đại biến, cùng hét lớn lên, đề tỉnh Trương Ngạo Tuyết cẩn thận đằng sau.
Giữa lúc nguy hiểm, Trương Ngạo Tuyết trong lòng chấn động, minh bạch bản thân mặc dù tu vi đại tăng, nhưng chân chính luận thực lực và kinh nghiệm, so với Ma Huyễn tôn chủ kia hoàn toàn có sự chênh lệch khoảng cách. Cảm thấy phía trên đỉnh đầu, bối tâm đồng thời truyền lại ma khí đáng sợ, Trương Ngạo Tuyết ý niệm nhất động, Tử Ảnh thần kiếm dựng đứng hướng lên trời, trong nháy mắt liên tục xoay tròn ba trăm sáu mươi vòng, hoá thành một cỗ tử sắc quang tiễn mau chóng bắn lên phía trên. Đồng thời, Trương Ngạo Tuyết vận công vào hữu thủ, trong lúc tâm niệm chuyển động thì đoá kỳ hoa ở giữa lòng bàn tay đột nhiên hồng mang nhất thiểm, bạo phát một đoàn cửu thiên thần diễm, trở tay nghênh đón một chưởng khủng bố của ma tôn.
Quang hoa nhất thiểm, âm thanh lớn rung động đất trời. Trong tiếng sấm nổ, Trương Ngạo Tuyết đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể đột nhiên rơi xuống, lắc lư ngã xuống trước mặt Lâm Vân Phong. Giữa không trung, ma tôn gầm lên một tiếng, toàn thân ma mang ẩn đi, hồng quang đột hiện, một ngọn lửa màu máu xuất hiện trên thân hắn, khiến cho hắn lộ xuất bản tướng. Tuy nhiên ngọn hoả diễm ấy chỉ đơn thuần đốt cháy trong chốc lát, rồi bị cường kình của ma mang thay thế, lại che dấu chân diện thực của hắn một thêm lần nữa.
Như vậy bọn ta nhất ngôn vi định, hy vọng đại sư không quên mục đích lần này của mình. Bây giờ ta quay về trước, một lúc sau đại sư nhớ đuổi theo là được. Nếu như quá lâu, đại sư không cần phải đến nữa, lời nói của ta đại sư không cần để trong lòng.
Nói xong thân ảnh lay động, chỉ lát sau hắn ta liền biến mất ở phía xa, để lại một mình khô sấu hoà thượng, trên khuôn mặt lộ ra một tia tiếu ý cổ quái.
Thời gian vô định trôi qua, ngay lúc Trương Ngạo Tuyết cảm nhận Kim Cương Hàng Ma đại trận càng lúc càng yếu thế, bị ma tôn đè ép đến chẳng có cơ hội để chuyển thân, nàng bắt đầu phát động lần công kích thứ nhất. Chỉ thấy toàn thân nàng tử quang bạo phát, Tử Ngọc chiến giáp từ hư không xuất hiện, hoàn mỹ vô cùng bao bọc quanh thân nàng, khéo léo gợi ra một vóc dáng cực kỳ mỹ lệ làm rung động lòng người.
Sau khi chuẩn bị phòng ngự xong, chân nguyên trong cơ thể Trương Ngạo Tuyết vận chuyển mãnh liệt, tiếp đó thông qua Tử Ngọc chiến giáp được bức tăng thêm. Một đoàn tử sắc quang hoa lấy nàng làm trung tâm mãnh nhiên bạo phát, trong nháy mắt hình thành một đoá tử vân lớn hiện ra lơ lửng sau thân nàng, cùng với hắc vân của ma tôn hình thành thế đối chọi. Kiếm quyết thi triển, Trương Ngạo Tuyết hét lên một tiếng, toàn thân tử khí ngưng tụ phía trên Tử Ảnh thần kiếm, lập tức huyễn hoá sinh ra một con tử long dài trăm trượng mang theo khí thế uy mãnh rung động đất trời, gầm rống giữa thiên địa.
Đối diện, ma tôn cảm thấy từ trên thân nàng phát xuất một nguồn sức mạnh thần thánh cường hoành đến đáng sợ, bất giác giận dữ gầm lên một tiếng, song thủ bắt chéo vào nhau rồi xoay chuyển trông giống như hình thái cực, trong thời gian cực ngắn hình thành một ma chướng quang cầu, hiểm độc hướng về phía nàng đẩy tới. Sau đó, ma tôn huyễn hoá thành ngàn vạn thân ảnh, vô số ma ảnh giao nhau trùng điệp, chỉ trong nháy mắt ảo hoá thành tám mươi mốt ma ảnh, đồng thời phát xuất diệu nhãn ma mang, Ma tông vô thượng pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân toàn lực thi triển, khiến cho toàn bộ Bồ Đề học viện bốn phương âm phong gào thét, ma khí kinh thiên.
Nhìn ma chướng quang cầu đang bay tới, Trương Ngạo Tuyết ngưng thần bế khí, song thủ kiếm quyết thi triển, Tử Ảnh thần kiếm mang theo uy thế ngút trời, hoá thành một con nộ long nhất cử đem nó thôn phệ. Sau đó, Trương Ngạo Tuyết hai chân khoanh lại, toàn bộ cơ thể tử hồng quang hoa giao thoa rực rỡ, Phượng Vũ Cửu Thiên pháp quyết cùng với linh khí của Ngũ Thái Tiên Lan trong cơ thể tương hỗ, bổ sung cho nhau, hình thành một cỗ cường quang chói lọi, giống như sóng ánh sáng phát tán ra ngoài, không ngừng cùng với ma mang của ma tôn giao chiến.
Hắc sắc ma mang cùng tử hồng kỳ quang tương ngộ, mỗi bên đều phát xuất thanh âm loẹt xoẹt, không ngừng xâm thực đối phương. Giữa không trung, một vầng sáng kỳ dị xoay vần bao bọc bên ngoài cơ thể Trương Ngạo Tuyết, không ngừng giãn nở biến đổi kích thước tùy theo sự giao chiến không ngừng của nàng và ma tôn.
Trên mặt đất, khí lưu kịch liệt chẳng khác gì gió mạnh rạch ngang trời đất, khắp nơi những mảnh đá vỡ bay vù, cát bụi mù mịt. Không ít Bồ Đề học viện môn hạ bị bức bỏ chạy tán loạn, đáng tiếc lại không trốn khỏi những đòn công kích bằng tinh thần dị lực của ma tôn, hai tay ôm đầu vừa la vừa hét một cách thống khổ.
Nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, trên khuôn mặt Pháp Luân đại sư từng thớ thịt đang run rẩy, thần tình tang thương. Không để ý đến vết thương trên cơ thể, đại sư lại thi triển Thiên Long Thiện Xướng nhằm khắc chế Tâm Dục Vô Ngân của ma tôn. Bên cạnh, Lâm Vân Phong thời khắc này tuyệt không có chút động tĩnh, chỉ thấy một tầng thanh quang mờ nhạt bao bọc xung quanh, không ngừng chống cự lại sự công kích của ma mang, bảo trì trạng thái không linh.
Phía trên Bồ Đề học viện, thân thể Trương Ngạo Tuyết đang bàn toạ bắt đầu tự động xoay chuyển. Sau khi trải qua một trận đối kháng, vầng hào quang bao bọc toàn thân nàng bắt đầu co lại, bị ma mang mạnh mẽ của ma tôn bức phải từng bước lui lại, hiển nhiên luận tu vi, nàng ta còn thua xa sức mạnh cường đại của ma tôn.
Mặc dù như vậy, Trương Ngạo Tuyết không hề sợ hãi chút nào. Ngạnh đấu không được nàng đành chuyển hoán phương thức, vừa xoay chuyển một vòng vừa kháng cự lại ma mang đáng sợ, khống chế vòng hào quang tại một phạm vi nhất định, cho dù ma tôn có công kích mãnh liệt thế nào cũng vô pháp đột phá cực hạn của nàng.
Thời gian cứ thế trôi đi trong lúc hai người giằng co, khi vầng hào quang nhỏ lại chỉ còn ba trượng, thân thể Trương Ngạo Tuyết đang xoay chuyển nhất thời rung động, nơi khoé miệng trào ra một tia huyết tích, sắc mặt tái đi. Thời khắc này, Trương Ngạo Tuyết trong tâm không khỏi thở dài, bản thân thu được linh lực cường đại, tu vi sau đó mãnh tiến, nhưng vẫn không thể địch lại ma tôn, điều này ít nhiều khiến nàng cảm thấy chấn động.
Nếu là ngày trước, thua là thua, nàng chẳng để tâm đến làm gì. Nhưng với tình hình hiện nay, sau khi bản thân đã đạt đến Quy tiên chi giới - cảnh giới cuối cùng của tu chân thập giới, thì lẽ nào lại có thể thua chóng váng đến vậy? Phải chăng là do ma tôn thực lực quá cường đại, hay bởi tu vi bản thân tiến bộ quá nhanh, nhanh đến nỗi mà bản thân nàng không kịp thích ứng?
Trong suy nghĩ, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu tự xem xét lại. Dĩ vãng vô số hình ảnh lần lượt vụt thoáng qua, cuối cùng nàng nhớ tới Lục Vân, nhớ tới Quỷ vực, nhớ rằng Lục Vân ở Quỷ vực đã dạy cho nàng và Thương Nguyệt một loại pháp quyết, đó chính là làm thế nào nâng cao tần suất chân nguyên của bản thân. Nghĩ đến đây, trong đầu Trương Ngạo Tuyết linh quang nhất thiểm, lập tức tập trung tư tưởng, nhất tâm nhất ý mãnh liệt nâng cao tần suất chân nguyên của bản thân, hy vọng có khả năng đột phá.
Vừa mới bắt đầu, do thân thể nàng thụ trọng thương, kinh mạch có phần bế tắc, cộng thêm việc ma tôn vẫn tiếp tục gia tăng lực công kích, bởi vậy hành động của nàng thập phần gian nan. Cùng với lúc nàng tập trung tư tưởng, bên ngoài Tử Ngọc chiến giáp có năng lực phòng ngự cường đại, rất nhanh sau đó, chân nguyên trong cơ thể nàng bắt đầu cấp tốc vận chuyển, chỉ một lát sau đã khiến cho tần suất mãnh liệt tăng lên nhiều lần, trong mỗi lần nháy mắt liền tăng lên đến hơn chục vạn lần.
Thời khắc đó, sự hoan hỉ trong tâm nàng tăng lên. Ngay lập tức, một tiếng gọi khẽ từ sâu trong tâm linh nàng truyền tới, khiến nàng đang trong tình trạng không vô nhất niệm tức thì chấn động trong lòng, đột nhiên ngộ ra rất nhiều sự tình. Cố kìm nén sự vui sướng trong lòng, Trương Ngạo Tuyết để mặc bản thân chống cự lại sự công kích của ma tôn, tâm thần toàn bộ tập trung về phía tiếng gọi khẽ vừa rồi. Nàng nhanh chóng minh bạch, thanh âm đó bất ngờ lại từ chính trên thân Tử Ảnh thần kiếm truyền lại.
Nhớ rằng Lục Vân đã từng nói qua, chỉ cần tần suất tương tự thì có thể dung hoà lẫn nhau, bởi vậy Trương Ngạo Tuyết thử điều chỉnh toàn bộ tần suất ý niệm, giả sử có thể tiếp cận ý thức thần kiếm, xem xem có một chút hiệu quả nào không. Rất nhanh, một khối tinh vân vụt sáng xuất hiện trong đầu Trương Ngạo Tuyết, thời khắc đó, thiên địa tựa hồ như cùng bừng sáng, một đạo quang hoa rực rỡ khơi dậy trong đầu nàng, khiến nàng lập tức lĩnh ngộ điều ảo bí của bản thân.
Sát na này tựa như vĩnh hằng, thời khắc này đối với Trương Ngạo Tuyết mà nói, còn hơn mười năm tu luyện của nàng. Nhân vì trong thời gian một nháy mắt, nàng bất giác đã ngộ ra sự ảo diệu của Quy tiên cảnh giới, ngộ ra điều ảo bí của bản thân, biết như thế nào là tìm ra hướng đi riêng cho bản thân trong biển lớn rộng mênh mông không có điểm dừng này. Đạo gia coi trọng tu vi, Phật gia tối trọng lĩnh ngộ. Thời khắc đó, Trương Ngạo Tuyết đã thu được một chữ “ngộ”, vì vậy tu vi của nàng vô hình trung đã lại tiến thêm một bước dài.
Nói ra thì dài nhưng thời gian diễn ra thật sự lại rất ngắn, ngay khi Trương Ngạo Tuyết mở mắt, nàng cảm thấy rõ ràng trên thân ma tôn yếu ớt xuất hiện một tia ba động. Lãnh đạm cười một tiếng, Trương Ngạo Tuyết thực hiện một động tác không rõ ràng. Nàng vẫn ngồi bàn toạ xoay tròn như cũ, bất đồng ở chỗ, mỗi khi nàng xoay chuyển một vòng, thì quang hoàn quanh thân lại biến lớn thêm một phân, dần dần đảo ngược thế yếu. Đồng thời, Tử Ảnh thần kiếm nãy giờ tĩnh lập phía trên đỉnh đầu lúc này cũng bắt đầu bay lượn theo một quỹ đạo kỳ diệu, vận động vây quanh Trương Ngạo Tuyết, ở phía bên ngoài thân nàng hình thành một đạo tử sắc quang tráo, đồng thời công kích huyễn ảnh của ma tôn khắp tứ phía.
Cảm thấy Trương Ngạo Tuyết có sự biến hoá, tám mươi mốt ma ảnh cố định, bất động xung quanh bắt đầu nghịch hướng xoay chuyển, sinh ra gió lốc giống như cuồn cuồn hắc vụ, cùng với tử sắc quang tráo bên ngoài thân thể Trương Ngạo Tuyết mãnh liệt công kích lẫn nhau, cả hai bên cùng phát sinh tiếng nổ đáng sợ. Trong lúc giao chiến, Tử Ảnh thần kiếm càng bay càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn hoá thành một đầu tử long, kéo dậy đầy trời tử mang, điên cuồng công kích huyễn ảnh của ma tôn, khiến cho nó không ngừng bị phá vỡ, song phương tiến nhập giai đoạn căng thẳng.
Khi Lâm Vân Phong tỉnh lại, cũng là lúc Thiên Mục Phong trở về. Hai người nhìn trận chiến kinh thế trước mặt, trong ánh mắt cả hai cùng lộ xuất tia kinh ngạc, hiển nhiên vì Trương Ngạo Tuyết lúc này lộ xuất thực lực cường đại làm cho hai người bọn họ ngây dại.
Thở dài một tiếng, Thiên Mục Phong nói:
- Sớm biết nàng lợi hại như vậy, ta hà tất hao tổn hết tâm cơ chu toàn cho hoà thượng kia?
Lâm Vân Phong nghe vậy thì ngơ ngác, rồi lập tức hỏi:
- Ngươi cùng hoà thượng đó đã thương lượng xong rồi? Lão có đồng ý đáp lại không?
Thiên Mục Phong đáp:
- Thôi đi, lúc này những lời ấy đã không còn quan trọng nữa, đích thực cần phải lưu tâm đến thắng thua của cuộc chiến này. Kỳ thật ta hy vọng Ngạo Tuyết cô nương thua trận, như vậy đối với bọn ta lại càng có lợi hơn.
Lâm Vân Phong không hiểu liền hỏi lại:
- Ngươi nói vậy là có ý gì, không phải là thấy sư tỷ của ta đột nhiên lợi hại như thế, tâm lý không thoải mái?
Thiên Mục Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Ta không phải có ý như vậy, thôi đi, nói nhiều cũng vô ích, mau nhìn kìa, đã có kết quả rồi.
Lâm Vân Phong nghe thế liền nhìn xem, chỉ thấy giữa không trung Trương Ngạo Tuyết thân thể xoay tròn đột nhiên dừng lại, tử long đang bay lượn mãnh nhiên ngửa mặt gầm vang, thân thể uốn lượn phía trên đầu nàng, há miệng thổ xuất một đạo tử sắc long viêm thẳng mặt phun ra. Đối diện, một bộ phận ma ảnh do ma tôn huyễn hoá ra sau khi bị tử long đánh tan tành, cuối cùng tụ lại thành một thực thể, hình thành một chữ “ma” lớn, lấp loáng quang mang tà mị, hướng về Trương Ngạo Tuyết ấn tới.
Long viêm, ma ấn giữa không trung tương ngộ, cả hai sau khi tiếp xúc lập tức tách ra, rồi lại tái hợp, cứ như vậy liên tục chín lần, cuối cùng long viêm bị phá vỡ, hoá thành ráng tím đầy trời phiêu tán như mây. Còn ma ấn thì quang hoa ảm đạm, khi tiến tới gần thân thể Trương Ngạo Tuyết, thì đã thu nhỏ kích cỡ đến một xích, dễ dàng bị nàng đánh tan. Tuy nhiên lúc đó, dưới mặt đất Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong sắc mặt đại biến, cùng hét lớn lên, đề tỉnh Trương Ngạo Tuyết cẩn thận đằng sau.
Giữa lúc nguy hiểm, Trương Ngạo Tuyết trong lòng chấn động, minh bạch bản thân mặc dù tu vi đại tăng, nhưng chân chính luận thực lực và kinh nghiệm, so với Ma Huyễn tôn chủ kia hoàn toàn có sự chênh lệch khoảng cách. Cảm thấy phía trên đỉnh đầu, bối tâm đồng thời truyền lại ma khí đáng sợ, Trương Ngạo Tuyết ý niệm nhất động, Tử Ảnh thần kiếm dựng đứng hướng lên trời, trong nháy mắt liên tục xoay tròn ba trăm sáu mươi vòng, hoá thành một cỗ tử sắc quang tiễn mau chóng bắn lên phía trên. Đồng thời, Trương Ngạo Tuyết vận công vào hữu thủ, trong lúc tâm niệm chuyển động thì đoá kỳ hoa ở giữa lòng bàn tay đột nhiên hồng mang nhất thiểm, bạo phát một đoàn cửu thiên thần diễm, trở tay nghênh đón một chưởng khủng bố của ma tôn.
Quang hoa nhất thiểm, âm thanh lớn rung động đất trời. Trong tiếng sấm nổ, Trương Ngạo Tuyết đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể đột nhiên rơi xuống, lắc lư ngã xuống trước mặt Lâm Vân Phong. Giữa không trung, ma tôn gầm lên một tiếng, toàn thân ma mang ẩn đi, hồng quang đột hiện, một ngọn lửa màu máu xuất hiện trên thân hắn, khiến cho hắn lộ xuất bản tướng. Tuy nhiên ngọn hoả diễm ấy chỉ đơn thuần đốt cháy trong chốc lát, rồi bị cường kình của ma mang thay thế, lại che dấu chân diện thực của hắn một thêm lần nữa.
/1109
|