Ân Hồng Tụ tức khắc kinh hãi, đôi môi khẽ động nhưng lại không đủ thời gian để nói ra bất cứ lời nào. Cảm giác thấy một khí tức âm lạnh từ phía sau quét tới, khí tức cường lãnh này khiến toàn thân nàng ta lập tức run lên, tâm lí không khỏi dấy lên sự khiếp hãi.
Bế khí ngưng thần, mục quang tà dị của Đồ Thiên chuyển sang thân ảnh đang đứng ở môn khẩu, thần sắc trở nên trang nghiêm vô cùng. Đột nhiên, thân thể Đồ Thiên khẽ run lên với nhãn thần oán thán, tức giận cất tiếng:
- Đáng tiếc ta phát hiện ra điều này quá muộn.
Dứt lời liền tiến đến gần Ân Hồng Tụ, hữu thủ nắm chặt lấy thanh đao sắc nhọn.
Nghe những lời này, Ân Hồng Tụ lập tức quay đầu lại quan sát. Chỉ thấy một nhân vật toàn thân khoác một chiếc hắc bào, không thể phân biệt được là nam hay nữ đang đứng chặn lối đi của hai người. Vội vàng quay đầu lại, Ân Hồng Tụ nhìn Đồ Thiên với thần sắc ngạc nhiên, đôi môi khẽ run run nói:
- Là ông ta, là… là Thiên Tàn lão tổ!
Đồ Thiên không hồi đáp, chỉ gật đầu đồng ý với vẻ mặt trầm trọng.
Thời gian lúc này trôi qua một cách vô cùng chậm chạp, đến khi thần bí hắc bào nhân ngồi xuống bên cạnh hai người, bỗng thấy Đồ Thiên lạnh giọng:
- Chúng vãn bối tham kiến lão tổ, không biết vì việc gì khiến đích thân lão tổ phải giá lâm chốn Nhân gian này?
Hắc bào nhân ngữ khí thâm trầm lên tiếng:
- Ta đến nơi này vì ba việc, thứ nhất là truy tìm căn nguyên của Thái Âm Tế Nhật, thứ hai là đi tìm truyền nhân, cuối cùng là kiếm một vật quan trọng.
Đồ Thiên khuôn mặt không một biểu tình, lại hỏi:
- Không biết lão tổ đã hoàn thành hết ba việc đó hay chưa?
Thiên Tàn lão tổ lạnh lẽo đáp:
- Nếu có thể hoàn thành rồi thì sao ta lại đi tìm hai người bọn ngươi?
Đồ Thiên khẽ gật đầu, với ngữ khí ương ngạnh lên tiếng:
- Nếu có bất kì mục đích nào, thỉnh lão tổ cứ nói ra rõ ràng. Nếu có thể giúp đỡ, tự nhiên hai người chúng tôi tuyệt không nửa lời từ chối, nhưng nếu không giúp đỡ được thì mong lão tổ cũng đừng làm khó chúng tôi.
Thiên Tàn lão tổ trầm giọng:
- Không nhìn ra da mặt ngươi lại dày như thế, có thể nói ra những lời lăng nhăng, đúng là không thể xét con người thông qua tướng mạo a? Ta đến đây với mục đích rất đơn giản, tìm truyền nhân thì ta để ta tự tìm, nhưng hai việc còn lại các ngươi phải lưu tâm điều tra. Hãy đi thu thập tin tức một lần nữa rồi lập tức thông báo cho ta.
Nhãn thần Đồ Thiên tức thời băng lãnh, lạnh giọng nói:
- Nếu chúng tôi không thể tìm ra sự tình, hy vọng lão tổ cũng không giận dữ với chúng tôi.
Thiên Tàn lão tổ âm trầm đáp:
- Quy củ của ta thiết tưởng bọn ngươi đều biết, không thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó thì dù có chạy trốn đến chân trời góc bể cũng uổng công mà thôi.
Ở bên cạnh, Ân Hồng Tụ nãy giờ không mở miệng đột nhiên mỉm cười nói:
- Lão tổ không nên giận dữ, làm sao chúng tôi không biết được quy củ của người? Người cứ yên tâm, tôi và Đồ Thiên nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ người điều tra, việc thứ ba, thứ người cần tìm là cái gì?
Thiên Tàn lão tổ khẽ gật đầu, ngữ khí có phần hoà hoãn trả lời:
- Cũng là nha đầu ngươi biết cách ăn nói, ta cần tìm một khối không phải bằng kim cũng không phải bằng ngọc, chính là Vạn Niên Đào Mộc lệnh bài. Phía chính diện của lệnh bài này có khắc một con kì thú, không phải rồng cũng không phải hổ mà bộ dạng đầu hổ thân long, trông uy mãnh vô cùng. Mặt sau có khắc bốn chữ cổ xưa Thiên Uy Khả Giám, bốn chữ này có khả năng phát xuất kim sắc quang mang như ánh sáng mặt trời vậy.
Thần sắc Ân Hồng Tụ lập tức ngây ra, rồi thấp giọng hỏi tiếp:
- Lão tổ, nếu trong thiên hạ có tồn tại vật như người nói thì hy vọng chúng tôi còn có thể tìm thấy, nhược bằng không thì làm sao chúng tôi có thể tìm ra được.
Thiên Tàn lão tổ âm trầm nói:
- Ta muốn các ngươi tìm kiếm thì tự nhiên nó có tồn tại trên thế gian, nếu không tại sao ta phải đi tìm nó chứ? Hãy nhớ lấy quy củ của ta, các ngươi không được phép vi phạm, nếu không các ngươi sẽ hối tiếc đấy.
Dứt lời liền đứng dậy chầm chậm ly khai.
Nhìn theo đến khi thân ảnh lão ta hoàn toàn biến mất, Ân Hồng Tụ thở dài như trút bỏ được gánh nặng, kinh khủng cất tiếng:
- Ông trời à, ông thực sắp xếp khéo léo quá mức mà …, không thể tưởng được lão quái vật khủng bố đó lại bất ngờ xuất sơn. Tương lai chúng ta sẽ không có một ngày yên ổn rồi, chúng ta thật đáng thương hại mà!
Đồ Thiên hừm lên một tiếng lạnh lẽo, nói với vẻ bất cam:
- Thế gian này cao thủ vô số, lão ta cũng chỉ là một trong những người rất đáng sợ. Từ khi lão ấy xuất sơn tới nay vẫn chưa gặp phải đối thủ lợi hại, chứ thực sự lão ấy không ghê gớm lắm đâu.
Ân Hồng Tụ kinh hãi, lo lắng nói:
- Như thế nghĩa là huynh muốn đối chọi với lão ta? Chẳng lẽ huynh đã quên những thủ đoạn cực kì kinh khủng của lão rồi sao?
Đồ Thiên trả lời một cách ngoan cường bất khuất:
- Huynh không quên, nhưng huynh không muốn bất cứ một ai áp bức mình cả. Bây giờ trước tiên chúng ta phải đi tìm Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, để xem thử xem trong hai người bọn họ ai lợi hại hơn ai nào.
Thần sắc Ân Hồng Tụ thoáng qua vẻ u ám, khẽ thở dài:
- Nếu huynh đã chọn phương án như thế, muội chấp nhận quyết định của huynh. Trước tiên chúng ta cứ tìm cho ra Tà Thần đã, rồi tính cách khiến bọn họ giao chiến với nhau. Nếu Tà Thần không đánh lại lão ta, chúng ta lại tìm cách khiến cho lão tìm đến Chính Đạo liên minh, ở đó cao thủ vô số, tin rằng sẽ có nhân vật có thể đối phó được với lão ấy.
Đồ Thiên nghe những lời này, nhìn vào nàng ta, ngữ khí đột nhiên trở nên nhu hòa:
- Phương pháp của huynh có thể nói là mạo hiển vô cùng, vì thế tương lai có thể sẽ khiến muội lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm. Thủ đoạn của Thiên Tàn lão tổ nổi tiếng trong thiên hạ, đáng sợ vô cùng, muội nên tìm cho bản thân mình một địa phương nào đó để lánh nạn thì hơn.
Nhẹ nắm lấy tay Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ vui vẻ cất tiếng cười:
- Mỗi lần muội gặp nguy hiểm, đã có huynh bên cạnh muội rồi. Nhớ ngày trước khi đối diện với một kích diệt thế của Thiên Tuyệt Tà Thần, trong thời khắc nguy hiểm nhất huynh mới nhìn muội bằng tia mắt nhu tình, khiến lòng muội chấn động vô cùng. Chỉ là sau đó trong quá trình tiếp tục đồng hành với muội, huynh rất ít khi cười, nhưng muội biết từ sâu thẳm trái tim huynh rất yêu thương muội.
Đồ Thiên không biết nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vào ngọc thủ của nàng ta, im lặng đến xuất thần. Có lẽ Ân Hồng Tụ đã nhìn thấu tâm tư của hắn, vốn tính tình hắn lạnh nhạt nên trò chuyện rất tệ, vì thế chỉ khi nào ở tình trạng nguy hiểm vạn phần, hắn mới để lộ tâm ý của mình ra.
Phát giác tâm tư Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ khẽ mỉm cười:
- Được rồi, ăn uống thôi, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau du hí sơn hà!
Nói xong liền gắp cho hắn ta một miếng thịt.
***
Vân vụ như lấp đầy không khí trên đỉnh Thái Huyền sơn, ánh hồng quang của mặt trời buổi ban sớm xuyên qua tầng tầng vân vụ làm phát tán ngũ thải quang mang đẹp mắt. Những nơi cao thường rất lạnh lẽo, khắp ngọn núi không chỉ có nhiệt độ vô cùng thấp mà còn có cả những cơn gió mang hàn khí đáng sợ chẳng khác đao kiếm, rất hiếm sinh vật có thể sinh sống được. Tuy nhiên tại địa phương cực kì hung hiểm này lại có một thân ảnh tử sắc đang ở đó một ngày một đêm rồi.
Nhìn từ mặt đất, phong cảnh trên Thái Huyền sơn cực kì mỹ lệ đến hùng tráng, tựa như chẳng chút biến đổi so với trước kia. Nhưng ở lưng chừng núi chỉ còn lại tàn tích của một Thiên Kiếm viện uy danh thuở nào, dường như trong dĩ vãng đã có sự biến to lớn. Trong làn gió nhẹ tươi mát, một tiếng thở dài phiêu lãng xa dần, chỉ thấy một thân ảnh tử sắc đột nhiên tiến đến, với dáng dấp anh tuấn bất phàm ngước lên ngắm nhìn mặt trời, thần sắc ẩn hiện vài phần tang thương.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời, tử sắc thân ảnh đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Đã hơn hai ngàn năm rồi, chẳng lẽ tất cả thời kì huy hoàng vô cùng lại có một kết thúc tàn tạ như thế này sao? Thiên Kiếm viện đã trải qua không ít thăng trầm và gian nan mới gầy dựng được uy danh, tại sao tất cả lại đột nhiên biến đổi thành như vậy? Chẳng lẽ lại đúng với câu thế sự vô thường, thương hải bách biến? Ài…, cũng là thiên tâm nan trắc, kiếp nạn này đã được ông trời định sẵn?
Chẳng có lấy một lời đáp lại, gió vẫn thổi một cách mạnh mẽ, những đám mây vẫn phiêu lãng giữa tầng không và biến đổi không ngừng. Khắp tứ phía gió rít triền miên như đang tấu lên một khúc nhạc hoành tráng, chỉ là không biết ai có thể trả lời câu hỏi này?
Thời gian khi nhắm mắt lại thì trôi qua quá nhanh, đến khi mở to mắt ra thì lại thấy nó đi qua quá chậm. Một ngày đã dần qua một cách vô tình, nhưng tử sắc thân ảnh vẫn không ngừng ngắm nhìn bầu trời như muốn trốn thoát khỏi hiện thực tàn khốc.
Bỗng một đạo nhân ảnh từ dưới chân núi phi lên, chuyển thân đến trước mặt tử ảnh, cất tiếng:
- Sư tổ, mối cừu hận này chúng ta phải tính sao đây, chẳng lẽ để bọn chúng thoát đi một cách dễ dàng như thế?
Thiên Kiếm Khách thu hồi mục quang, nhìn vào khuôn mặt bi phẫn của Kiếm Vô Trần, thương cảm nói:
- Món nợ này nhất định phải báo, chỉ là trước mắt tình hình ở Nhân gian hỗn loạn, chúng ta không thể hành sự một cách lỗ mãng, tránh đi những hành động thiếu cân nhắc để khỏi hãm nhập vào khốn cảnh một lần nữa. Con người của ngươi mặt nào cũng tốt cả, chỉ là tính cách có vài phần bốc đồng, nếu ngươi có thể kiềm chế lại thì đã không gặp phải thảm bại liên tiếp như thế. Trước mắt, liên minh bắt đầu tổn thất nặng nề, lúc này không được nhắc đến việc báo thù. Ngươi phải cấp tốc sử dụng thời gian một cách tốt nhất để tham ngộ ra Thông Linh điểu chi bí, nhằm thuận tiện truy tìm thần khí chí cường trong truyền thuyết, sau đó với sức mạnh của mình, ngươi sẽ cùng yêu ma trong thiên hạ chiến đấu một phen. Bây giờ ngươi hãy triệu tập môn hạ đệ tử xử lí hậu sự ở đây, sau đó hãy quay trở lại Hoa Sơn.
Kiếm Vô Trần có vài phần không thuận tình, lên tiếng:
- Sư tổ, nơi này còn có thể xây dựng lại được mà, chẳng lẽ chúng ta không trùng chấn lại uy danh trước đây của Thiên Kiếm viện sao?
Thiên Kiếm Khách thở dài một tiếng, mục quang di chuyển về phía chân trời xa xăm, ngữ khí bi thương trả lời:
- Nói đến Lục viện chân tu trong tu chân giới, mỗi một phái tọa lập tại một nơi khác nhau, kì thực tất cả chỉ để thủ hộ ở các nguồn linh mạch trong nhân gian. Vì thế nhân tài của Lục viện chân tu tuy trải qua ngàn năm mà vẫn bất suy. Nhưng hiện tại nguồn linh mạch ở trên Thái Huyền sơn đã tiêu tán, không thể khôi phục trở lại như trước được nữa.
Thần sắc Kiếm Vô Trần lập tức biến đổi, bất cam lớn giọng:
- Không thể, không thể như thế được, con không tin..., con không tin…
Thiên Kiếm Khách trầm giọng:
- Trải qua một thời gian nữa, ngươi mới có thể tiếp nhận sự thật này, hiện tại ta phải ly khai để truy tìm Ngũ Thải Đại Bàng, hy vọng nó có thể cho ta một lời khuyên và thời gian tới có lẽ sẽ có vài phát hiện mới. Hãy nhớ lời của ta, ngươi nhất định phải tu tâm dưỡng tính, khí độ phải trở nên phóng khoáng hơn, như thế mới có lợi cho tu vi của ngươi. Nếu không, một khi thiên kiếp trong tương lai kéo đến, với tu vi này của ngươi làm sao địch lại thiên uy. Thôi hãy quay về đi, cố gắng hiệp trợ Tâm Nghi thật tốt, ta chỉ hy vọng vào đôi tay của ngươi thôi.
Dứt lời ánh tử quang khẽ loé lên, Thiên Kiếm Khách lập tức biến mất trong những đám mây.
Cáo biệt Kiếm Vô Trần, Thiên Kiếm Khách hướng về phía tây phi hành, không lâu sau đã xuất hiện tại Thái Bạch sơn. Trong lúc này, ông ta đột nhiên phát giác thấy trong Thái Bạch sơn tồn tại một cỗ khí tức cường đại lúc ẩn lúc hiện.
Thần sắc lập tức biến đổi, Thiên Kiếm Khách lập tức suy xét kĩ càng, tự hỏi:
- Ở nhân gian lại có người có khí tức cường đại kinh nhân như thế sao, thực cực kì hiếm thấy, chẳng lẽ là nhân vật trong Vực chi tam giới?
Mục quang nhanh chóng dịch chuyển, toàn thân Thiên Kiếm Khách lấp lánh tử hoa, thân ảnh biến mất trong các đám mây trên cao.
***
Sâu trong một cánh rừng lộ ra một khu đất khá rộng lớn. Mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, khắp tứ phía còn lưu lại khá nhiều thân cây bị phá huỷ, hiển nhiên vừa trải qua một trường kiếp nạn.
Tại đương trường, chỉ thấy một quái thú kích cỡ khoảng ba trượng, toàn thân phát xuất âm tà chi khí. Thân thể sáng chói ánh ám hồng, tứ chi cứng cáp, trường vĩ khẽ đu đưa, đầu tựa đầu ngạc ngư nhưng lại không có vảy, song nhãn mang sắc huyết thanh lấp lánh trông như ngọn hoả diễm quỷ dị. Trên thân thể, cặp cánh bằng thịt màu huyết hồng vừa ngắn vừa nhỏ lại có thể phát sáng, ở giữa thân là một hàng xương chìa ra như đao, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ra hàn quang âm u.
Ở bên cạnh khu đất đó, bốn nhân ảnh đứng ở tứ phía gồm Ma Thiên tôn chủ ở Ma vực, Tây vực Bất Dạ thành truyền nhân Bắc Phong, Kim Luyện của Luyện Hồn Động Thiên, Vô Nhân Toạ của Lư Sơn Bất Quy Lộ. Mỗi người đều tập trung nhìn vào quái thú tại đương trường, nhãn thần mang theo vài phần kinh hãi tựa hồ minh bạch rằng quái thú này không dễ đối phó. Giữa không trung, Thệ Thuỷ Lưu đang thủ trụ phía bên trên, thần sắc nghiêm túc quan sát tình hình dưới mặt đất, nhãn thần lấp lánh quang mang thần bí.
Bế khí ngưng thần, mục quang tà dị của Đồ Thiên chuyển sang thân ảnh đang đứng ở môn khẩu, thần sắc trở nên trang nghiêm vô cùng. Đột nhiên, thân thể Đồ Thiên khẽ run lên với nhãn thần oán thán, tức giận cất tiếng:
- Đáng tiếc ta phát hiện ra điều này quá muộn.
Dứt lời liền tiến đến gần Ân Hồng Tụ, hữu thủ nắm chặt lấy thanh đao sắc nhọn.
Nghe những lời này, Ân Hồng Tụ lập tức quay đầu lại quan sát. Chỉ thấy một nhân vật toàn thân khoác một chiếc hắc bào, không thể phân biệt được là nam hay nữ đang đứng chặn lối đi của hai người. Vội vàng quay đầu lại, Ân Hồng Tụ nhìn Đồ Thiên với thần sắc ngạc nhiên, đôi môi khẽ run run nói:
- Là ông ta, là… là Thiên Tàn lão tổ!
Đồ Thiên không hồi đáp, chỉ gật đầu đồng ý với vẻ mặt trầm trọng.
Thời gian lúc này trôi qua một cách vô cùng chậm chạp, đến khi thần bí hắc bào nhân ngồi xuống bên cạnh hai người, bỗng thấy Đồ Thiên lạnh giọng:
- Chúng vãn bối tham kiến lão tổ, không biết vì việc gì khiến đích thân lão tổ phải giá lâm chốn Nhân gian này?
Hắc bào nhân ngữ khí thâm trầm lên tiếng:
- Ta đến nơi này vì ba việc, thứ nhất là truy tìm căn nguyên của Thái Âm Tế Nhật, thứ hai là đi tìm truyền nhân, cuối cùng là kiếm một vật quan trọng.
Đồ Thiên khuôn mặt không một biểu tình, lại hỏi:
- Không biết lão tổ đã hoàn thành hết ba việc đó hay chưa?
Thiên Tàn lão tổ lạnh lẽo đáp:
- Nếu có thể hoàn thành rồi thì sao ta lại đi tìm hai người bọn ngươi?
Đồ Thiên khẽ gật đầu, với ngữ khí ương ngạnh lên tiếng:
- Nếu có bất kì mục đích nào, thỉnh lão tổ cứ nói ra rõ ràng. Nếu có thể giúp đỡ, tự nhiên hai người chúng tôi tuyệt không nửa lời từ chối, nhưng nếu không giúp đỡ được thì mong lão tổ cũng đừng làm khó chúng tôi.
Thiên Tàn lão tổ trầm giọng:
- Không nhìn ra da mặt ngươi lại dày như thế, có thể nói ra những lời lăng nhăng, đúng là không thể xét con người thông qua tướng mạo a? Ta đến đây với mục đích rất đơn giản, tìm truyền nhân thì ta để ta tự tìm, nhưng hai việc còn lại các ngươi phải lưu tâm điều tra. Hãy đi thu thập tin tức một lần nữa rồi lập tức thông báo cho ta.
Nhãn thần Đồ Thiên tức thời băng lãnh, lạnh giọng nói:
- Nếu chúng tôi không thể tìm ra sự tình, hy vọng lão tổ cũng không giận dữ với chúng tôi.
Thiên Tàn lão tổ âm trầm đáp:
- Quy củ của ta thiết tưởng bọn ngươi đều biết, không thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó thì dù có chạy trốn đến chân trời góc bể cũng uổng công mà thôi.
Ở bên cạnh, Ân Hồng Tụ nãy giờ không mở miệng đột nhiên mỉm cười nói:
- Lão tổ không nên giận dữ, làm sao chúng tôi không biết được quy củ của người? Người cứ yên tâm, tôi và Đồ Thiên nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ người điều tra, việc thứ ba, thứ người cần tìm là cái gì?
Thiên Tàn lão tổ khẽ gật đầu, ngữ khí có phần hoà hoãn trả lời:
- Cũng là nha đầu ngươi biết cách ăn nói, ta cần tìm một khối không phải bằng kim cũng không phải bằng ngọc, chính là Vạn Niên Đào Mộc lệnh bài. Phía chính diện của lệnh bài này có khắc một con kì thú, không phải rồng cũng không phải hổ mà bộ dạng đầu hổ thân long, trông uy mãnh vô cùng. Mặt sau có khắc bốn chữ cổ xưa Thiên Uy Khả Giám, bốn chữ này có khả năng phát xuất kim sắc quang mang như ánh sáng mặt trời vậy.
Thần sắc Ân Hồng Tụ lập tức ngây ra, rồi thấp giọng hỏi tiếp:
- Lão tổ, nếu trong thiên hạ có tồn tại vật như người nói thì hy vọng chúng tôi còn có thể tìm thấy, nhược bằng không thì làm sao chúng tôi có thể tìm ra được.
Thiên Tàn lão tổ âm trầm nói:
- Ta muốn các ngươi tìm kiếm thì tự nhiên nó có tồn tại trên thế gian, nếu không tại sao ta phải đi tìm nó chứ? Hãy nhớ lấy quy củ của ta, các ngươi không được phép vi phạm, nếu không các ngươi sẽ hối tiếc đấy.
Dứt lời liền đứng dậy chầm chậm ly khai.
Nhìn theo đến khi thân ảnh lão ta hoàn toàn biến mất, Ân Hồng Tụ thở dài như trút bỏ được gánh nặng, kinh khủng cất tiếng:
- Ông trời à, ông thực sắp xếp khéo léo quá mức mà …, không thể tưởng được lão quái vật khủng bố đó lại bất ngờ xuất sơn. Tương lai chúng ta sẽ không có một ngày yên ổn rồi, chúng ta thật đáng thương hại mà!
Đồ Thiên hừm lên một tiếng lạnh lẽo, nói với vẻ bất cam:
- Thế gian này cao thủ vô số, lão ta cũng chỉ là một trong những người rất đáng sợ. Từ khi lão ấy xuất sơn tới nay vẫn chưa gặp phải đối thủ lợi hại, chứ thực sự lão ấy không ghê gớm lắm đâu.
Ân Hồng Tụ kinh hãi, lo lắng nói:
- Như thế nghĩa là huynh muốn đối chọi với lão ta? Chẳng lẽ huynh đã quên những thủ đoạn cực kì kinh khủng của lão rồi sao?
Đồ Thiên trả lời một cách ngoan cường bất khuất:
- Huynh không quên, nhưng huynh không muốn bất cứ một ai áp bức mình cả. Bây giờ trước tiên chúng ta phải đi tìm Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ, để xem thử xem trong hai người bọn họ ai lợi hại hơn ai nào.
Thần sắc Ân Hồng Tụ thoáng qua vẻ u ám, khẽ thở dài:
- Nếu huynh đã chọn phương án như thế, muội chấp nhận quyết định của huynh. Trước tiên chúng ta cứ tìm cho ra Tà Thần đã, rồi tính cách khiến bọn họ giao chiến với nhau. Nếu Tà Thần không đánh lại lão ta, chúng ta lại tìm cách khiến cho lão tìm đến Chính Đạo liên minh, ở đó cao thủ vô số, tin rằng sẽ có nhân vật có thể đối phó được với lão ấy.
Đồ Thiên nghe những lời này, nhìn vào nàng ta, ngữ khí đột nhiên trở nên nhu hòa:
- Phương pháp của huynh có thể nói là mạo hiển vô cùng, vì thế tương lai có thể sẽ khiến muội lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm. Thủ đoạn của Thiên Tàn lão tổ nổi tiếng trong thiên hạ, đáng sợ vô cùng, muội nên tìm cho bản thân mình một địa phương nào đó để lánh nạn thì hơn.
Nhẹ nắm lấy tay Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ vui vẻ cất tiếng cười:
- Mỗi lần muội gặp nguy hiểm, đã có huynh bên cạnh muội rồi. Nhớ ngày trước khi đối diện với một kích diệt thế của Thiên Tuyệt Tà Thần, trong thời khắc nguy hiểm nhất huynh mới nhìn muội bằng tia mắt nhu tình, khiến lòng muội chấn động vô cùng. Chỉ là sau đó trong quá trình tiếp tục đồng hành với muội, huynh rất ít khi cười, nhưng muội biết từ sâu thẳm trái tim huynh rất yêu thương muội.
Đồ Thiên không biết nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vào ngọc thủ của nàng ta, im lặng đến xuất thần. Có lẽ Ân Hồng Tụ đã nhìn thấu tâm tư của hắn, vốn tính tình hắn lạnh nhạt nên trò chuyện rất tệ, vì thế chỉ khi nào ở tình trạng nguy hiểm vạn phần, hắn mới để lộ tâm ý của mình ra.
Phát giác tâm tư Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ khẽ mỉm cười:
- Được rồi, ăn uống thôi, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau du hí sơn hà!
Nói xong liền gắp cho hắn ta một miếng thịt.
***
Vân vụ như lấp đầy không khí trên đỉnh Thái Huyền sơn, ánh hồng quang của mặt trời buổi ban sớm xuyên qua tầng tầng vân vụ làm phát tán ngũ thải quang mang đẹp mắt. Những nơi cao thường rất lạnh lẽo, khắp ngọn núi không chỉ có nhiệt độ vô cùng thấp mà còn có cả những cơn gió mang hàn khí đáng sợ chẳng khác đao kiếm, rất hiếm sinh vật có thể sinh sống được. Tuy nhiên tại địa phương cực kì hung hiểm này lại có một thân ảnh tử sắc đang ở đó một ngày một đêm rồi.
Nhìn từ mặt đất, phong cảnh trên Thái Huyền sơn cực kì mỹ lệ đến hùng tráng, tựa như chẳng chút biến đổi so với trước kia. Nhưng ở lưng chừng núi chỉ còn lại tàn tích của một Thiên Kiếm viện uy danh thuở nào, dường như trong dĩ vãng đã có sự biến to lớn. Trong làn gió nhẹ tươi mát, một tiếng thở dài phiêu lãng xa dần, chỉ thấy một thân ảnh tử sắc đột nhiên tiến đến, với dáng dấp anh tuấn bất phàm ngước lên ngắm nhìn mặt trời, thần sắc ẩn hiện vài phần tang thương.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời, tử sắc thân ảnh đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Đã hơn hai ngàn năm rồi, chẳng lẽ tất cả thời kì huy hoàng vô cùng lại có một kết thúc tàn tạ như thế này sao? Thiên Kiếm viện đã trải qua không ít thăng trầm và gian nan mới gầy dựng được uy danh, tại sao tất cả lại đột nhiên biến đổi thành như vậy? Chẳng lẽ lại đúng với câu thế sự vô thường, thương hải bách biến? Ài…, cũng là thiên tâm nan trắc, kiếp nạn này đã được ông trời định sẵn?
Chẳng có lấy một lời đáp lại, gió vẫn thổi một cách mạnh mẽ, những đám mây vẫn phiêu lãng giữa tầng không và biến đổi không ngừng. Khắp tứ phía gió rít triền miên như đang tấu lên một khúc nhạc hoành tráng, chỉ là không biết ai có thể trả lời câu hỏi này?
Thời gian khi nhắm mắt lại thì trôi qua quá nhanh, đến khi mở to mắt ra thì lại thấy nó đi qua quá chậm. Một ngày đã dần qua một cách vô tình, nhưng tử sắc thân ảnh vẫn không ngừng ngắm nhìn bầu trời như muốn trốn thoát khỏi hiện thực tàn khốc.
Bỗng một đạo nhân ảnh từ dưới chân núi phi lên, chuyển thân đến trước mặt tử ảnh, cất tiếng:
- Sư tổ, mối cừu hận này chúng ta phải tính sao đây, chẳng lẽ để bọn chúng thoát đi một cách dễ dàng như thế?
Thiên Kiếm Khách thu hồi mục quang, nhìn vào khuôn mặt bi phẫn của Kiếm Vô Trần, thương cảm nói:
- Món nợ này nhất định phải báo, chỉ là trước mắt tình hình ở Nhân gian hỗn loạn, chúng ta không thể hành sự một cách lỗ mãng, tránh đi những hành động thiếu cân nhắc để khỏi hãm nhập vào khốn cảnh một lần nữa. Con người của ngươi mặt nào cũng tốt cả, chỉ là tính cách có vài phần bốc đồng, nếu ngươi có thể kiềm chế lại thì đã không gặp phải thảm bại liên tiếp như thế. Trước mắt, liên minh bắt đầu tổn thất nặng nề, lúc này không được nhắc đến việc báo thù. Ngươi phải cấp tốc sử dụng thời gian một cách tốt nhất để tham ngộ ra Thông Linh điểu chi bí, nhằm thuận tiện truy tìm thần khí chí cường trong truyền thuyết, sau đó với sức mạnh của mình, ngươi sẽ cùng yêu ma trong thiên hạ chiến đấu một phen. Bây giờ ngươi hãy triệu tập môn hạ đệ tử xử lí hậu sự ở đây, sau đó hãy quay trở lại Hoa Sơn.
Kiếm Vô Trần có vài phần không thuận tình, lên tiếng:
- Sư tổ, nơi này còn có thể xây dựng lại được mà, chẳng lẽ chúng ta không trùng chấn lại uy danh trước đây của Thiên Kiếm viện sao?
Thiên Kiếm Khách thở dài một tiếng, mục quang di chuyển về phía chân trời xa xăm, ngữ khí bi thương trả lời:
- Nói đến Lục viện chân tu trong tu chân giới, mỗi một phái tọa lập tại một nơi khác nhau, kì thực tất cả chỉ để thủ hộ ở các nguồn linh mạch trong nhân gian. Vì thế nhân tài của Lục viện chân tu tuy trải qua ngàn năm mà vẫn bất suy. Nhưng hiện tại nguồn linh mạch ở trên Thái Huyền sơn đã tiêu tán, không thể khôi phục trở lại như trước được nữa.
Thần sắc Kiếm Vô Trần lập tức biến đổi, bất cam lớn giọng:
- Không thể, không thể như thế được, con không tin..., con không tin…
Thiên Kiếm Khách trầm giọng:
- Trải qua một thời gian nữa, ngươi mới có thể tiếp nhận sự thật này, hiện tại ta phải ly khai để truy tìm Ngũ Thải Đại Bàng, hy vọng nó có thể cho ta một lời khuyên và thời gian tới có lẽ sẽ có vài phát hiện mới. Hãy nhớ lời của ta, ngươi nhất định phải tu tâm dưỡng tính, khí độ phải trở nên phóng khoáng hơn, như thế mới có lợi cho tu vi của ngươi. Nếu không, một khi thiên kiếp trong tương lai kéo đến, với tu vi này của ngươi làm sao địch lại thiên uy. Thôi hãy quay về đi, cố gắng hiệp trợ Tâm Nghi thật tốt, ta chỉ hy vọng vào đôi tay của ngươi thôi.
Dứt lời ánh tử quang khẽ loé lên, Thiên Kiếm Khách lập tức biến mất trong những đám mây.
Cáo biệt Kiếm Vô Trần, Thiên Kiếm Khách hướng về phía tây phi hành, không lâu sau đã xuất hiện tại Thái Bạch sơn. Trong lúc này, ông ta đột nhiên phát giác thấy trong Thái Bạch sơn tồn tại một cỗ khí tức cường đại lúc ẩn lúc hiện.
Thần sắc lập tức biến đổi, Thiên Kiếm Khách lập tức suy xét kĩ càng, tự hỏi:
- Ở nhân gian lại có người có khí tức cường đại kinh nhân như thế sao, thực cực kì hiếm thấy, chẳng lẽ là nhân vật trong Vực chi tam giới?
Mục quang nhanh chóng dịch chuyển, toàn thân Thiên Kiếm Khách lấp lánh tử hoa, thân ảnh biến mất trong các đám mây trên cao.
***
Sâu trong một cánh rừng lộ ra một khu đất khá rộng lớn. Mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, khắp tứ phía còn lưu lại khá nhiều thân cây bị phá huỷ, hiển nhiên vừa trải qua một trường kiếp nạn.
Tại đương trường, chỉ thấy một quái thú kích cỡ khoảng ba trượng, toàn thân phát xuất âm tà chi khí. Thân thể sáng chói ánh ám hồng, tứ chi cứng cáp, trường vĩ khẽ đu đưa, đầu tựa đầu ngạc ngư nhưng lại không có vảy, song nhãn mang sắc huyết thanh lấp lánh trông như ngọn hoả diễm quỷ dị. Trên thân thể, cặp cánh bằng thịt màu huyết hồng vừa ngắn vừa nhỏ lại có thể phát sáng, ở giữa thân là một hàng xương chìa ra như đao, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ra hàn quang âm u.
Ở bên cạnh khu đất đó, bốn nhân ảnh đứng ở tứ phía gồm Ma Thiên tôn chủ ở Ma vực, Tây vực Bất Dạ thành truyền nhân Bắc Phong, Kim Luyện của Luyện Hồn Động Thiên, Vô Nhân Toạ của Lư Sơn Bất Quy Lộ. Mỗi người đều tập trung nhìn vào quái thú tại đương trường, nhãn thần mang theo vài phần kinh hãi tựa hồ minh bạch rằng quái thú này không dễ đối phó. Giữa không trung, Thệ Thuỷ Lưu đang thủ trụ phía bên trên, thần sắc nghiêm túc quan sát tình hình dưới mặt đất, nhãn thần lấp lánh quang mang thần bí.
/1109
|