Hừ nhẹ một tiếng, quanh thân Thiên Tàn lão tổ chợt lóe sáng, hộ thể chân khí bạo phát dễ dàng chấn bay Hoàng Thiên ra xa.
- Tiểu tử, chỉ là mới bắt đầu thôi, ngươi muốn hối hận vẫn còn kịp. Đợi lát nữa cha mẹ ngươi chết thật rồi, đến lúc đó ngươi có khóc cạn nước mắt cũng không vãn hồi được.
Cố sức đứng dậy, Hoàng Thiên nhìn cha mẹ đang chịu đau khổ, thê lương nói:
- Xin lỗi phụ mẫu, hai người đã vì Thiên nhi mà chịu khổ. Phụ mẫu an tâm, Thiên nhi hiểu rõ tấm lòng của hai người, con sẽ không chịu khuất phục đâu.
Nói xong Hoàng Thiên bình tĩnh ngồi xuống đất, trong miệng lẩm nhẩm “Nhân chi sơ, tính bản thiện...”
Nhìn Hoàng Thiên một cách phẫn nộ, Thiên Tàn lão tổ hét lên:
- Tiểu tử thối, lão phu không tin ngươi lòng dạ sắt đá, cả cha mẹ cũng bỏ mặc.
Hoàng mẫu gắng sức quay sang nhìn con trai, trên mặt mồ hôi đầm đìa, nhưng lại cười tươi:
- Tốt, Thiên nhi, cha mẹ tự hào về con. Nếu có kiếp sau, mẫu tử ta sẽ gặp lại nhau.
Nói xong, từ khóe môi bà chảy ra một dòng máu. Hỏa hồ ly tu luyện ngàn năm, trải qua vô số kiếp nạn mới có thể thành người, cuối cùng vì để giảm bớt gánh nặng cho con mà chọn cách tự vẫn.
Lưu luyến nhìn con lần cuối, hỏa hồ chầm chậm quay sang nhìn trượng phu của mình, ánh mắt hàm chứa nét đau thương, có phần nuối tiếc, khẽ cười nhẹ rồi từ từ ngã xuống trước mặt trượng phu.
- Đừng đau buồn, kiếp sau gia đình chúng ta sẽ lại đoàn tụ, nhớ lời thiếp nói, vì Thiên nhi, chàng không được quên.
Cảm nhận được lời trăn trối cuối cùng của thê tử, phụ thân Hoàng Thiên rống lên, không cam lòng điên cuồng thét lớn:
- Tại sao, tại sao nàng lại ngốc vậy? Tại sao? Chúng ta mất mười năm mới thoát khỏi khổ nạn, sao nàng lại dại dột vậy. Cả nhà ba người chúng ta gặp lại nhau chưa đầy mười ngày, sao nàng lại bỏ cha con ta mà đi. Tại sao, tại sao vậy? Mỵ Nhân nàng ngốc lắm! Ngốc lắm!
Thiên Tàn lão tổ cảm thấy không ổn, miệng la hét tức giận, quơ tay một cái mang hỏa hồ Hoàng mẫu đến bên Hoàng Thiên, quát lên:
- Tiểu tử thối ngươi nhìn cho kỹ, đây là người mẹ vì ngươi mà chết. Bây giờ lão phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có phải muốn ép chết phụ thân ngươi luôn không?
Hoàng Thiên run lên, vội vàng ôm mẫu thân vào lòng, hối hả nói:
- Mẫu thân đừng chết, đừng chết mà, Thiên nhi nhớ người mà.
Hỏa hồ nhìn con trai nước mắt đầm đìa, thì thào:
- Đừng khóc, hãy nhớ lời mẹ, lệ của nam nhi không dễ rơi. Ngoài ra hãy khuyên phụ thân con, bảo người đừng đau lòng, tuy cả nhà chúng ta gặp lại nhau mới vài ngày, nhưng đối với mẫu thân, thế đã đủ rồi. Kiếp này mẫu thân gặp nhiều khổ nạn, may mắn gặp được phụ thân con, chung sống nhiều năm, giờ đây gia đình ta được đoàn tụ cũng là do trời cao ban ơn. Thiên nhi, con phải nhớ kỹ, kiếp này con là người..., là người..., là... người. Nhớ... lấy...
Tiếng nói chỉ còn phảng phất bên tai, Hoàng Thiên ngơ ngác ôm lấy cơ thể đang dần lạnh, miệng ấp úng:
- Con biết rồi, Thiên nhi không khóc đâu, mẫu thân yên tâm ngủ đi. Thiên nhi là người, sẽ mãi mãi bảo vệ mẫu thân.
Phụ thân Hoàng Thiên thấy thê tử chết đi, vì tình mà trở nên điên dại, ngửa mặt lên trời thét lớn, hoàn toàn quên đi đau khổ thể xác.
- Ông trời! Sao ông lại hí lộng chúng tôi. Tôi tốn mười năm mới cùng Mỵ Nhân thoát khoải khổ nạn, cả nhà đoàn tụ không được mười ngày, ông lại cướp đi tình yêu cả đời ta! Ông thấy có lỗi với tôi không? Trả lời tôi, trả lời tôi đi!
Hoàng Thiên nhìn cha với ánh mắt bi thương, nét đau khổ tột cùng lộ ra trên gương mặt.
Thiên Tàn lão tổ hiểm độc nhìn Hoàng phụ, âm u nói:
- Không muốn bi kịch xảy ra, thì ngươi nên khuyên con trai ngươi, nếu không lát nữa ôm xác song thân trong tay, lúc đó hối hận cũng đã muộn, mà có muốn không đồng ý cũng chẳng được, sao phải tự làm khổ mình vậy?
Hoàng phụ trừng mắt nhìn lão tổ, đau khổ xen lẫn phẫn nộ:
- Muốn con ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi? Ngươi đừng mộng tưởng. Cho dù ta chết đi, nó vẫn là con ta, vẫn sẽ giữ vững nguyên tắc của nó, tuyệt đối không khuất phục.
Thiên Tàn lão tổ đương nhiên rất ít khi bị chửi như vậy, tròng mắt ánh lên lửa giận, nhạt giọng:
- Chửi hay lắm, bây giờ ta sẽ coi hắn có phải thật sự có bản lĩnh không. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, cũng không để ngươi có cơ hội chết, ta sẽ hành hạ ngươi từ từ, làm ngươi sống không bằng chết, lúc đó xem tiểu tử thối đó nhịn được tới chừng nào.
Nói xong, trên tay lão tổ lóe lên ánh sáng đỏ, một tràng lửa chói mắt lập tức xuất hiện thiêu đốt cánh tay phải bị gãy của Hoàng phụ. Cùng lúc, tay kia của lão tổ nắm lấy tay trái Hoàng phụ, thi triển Hàn Băng quyết, dụng khí cực hàn cho Hoàng phụ nếm mùi băng hỏa phân mạch.
Hoàng phụ cắn răng chịu đựng, không rên rỉ một tiếng, trên đầu mồ hôi tuôn ra như mưa nhưng lòng nguyện không khuất phục, quyết dùng ý chí kiên định chống lại nỗi đau thấu tim.
Nghe tiếng lập cập từ răng của Hoàng phụ phát ra, Thiên Tàn lão tổ cười nói:
- Mới bắt đầu thôi, màn hay còn ở phía sau. Hy vọng ngươi có thể chịu được
Hoàng phụ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn trừng trừng căm giận như muốn giết người, biểu thị thái độ phẫn nộ và không khuất phục.
Hoàng Thiên nhìn phụ thân chịu đau đớn, từng thớ thịt trên mặt nó co rút lại, hiển nhiên nỗi đau của nó không thua gì người cha. Đau khổ vì không làm gì được, không thể cứu phu thân, lại không thể nhận lời Thiên Tàn lão tổ, nỗi đau này có ai hiểu được chăng?
Thời gian từ từ trôi qua, Hoàng phụ cắn răng chịu đựng được một lúc, cuối cùng không chịu nỗi cái đau thấu tim gan, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cảm nhận có chút thắng lợi, Thiên Tàn lão tổ cười âm hiểm:
- Ta còn tưởng ngươi là người sắt đấy, thì ra cuối cùng cũng không nhịn được. Bây giờ chúng ta đổi kiểu chơi, thêm tí rùng rợn, hy vọng ngươi chịu nổi.
Cố ý liếc qua Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ vung tay hất Hoàng phụ bay lên không trung. Đợi cho thân thể ông ta lên cao, lão tổ xoay mạnh đôi tay phát xuất một lực cực mạnh giữ lấy cơ thể đang rơi xuống. Lực ly tâm xuất hiện khiến y phục của Hoàng phụ bị xé nát, hai tay, hai chân bị rạch thành vô số vệt, máu tuôn ra như một trận mưa đỏ.
Hành hạ như thế một lúc, kế đến Thiên Tàn lão tổ tay phải năm ngón duỗi ra co vào. Chỉ thấy cơ thể Hoàng phụ đột nhiên phát rung, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đau thương.
Nghe những tiếng kêu này, Thiên Tàn lão tổ như được kích thích, lộ ra vài nét hưng phấn:
- Đừng vội, từ từ, ngươi chưa chết được đâu.
Nói xong tay phải tăng thêm lực, lập tức bẻ gãy cột sống của Hoàng phụ, làm cho cả người ông rút lại thành một khối, trong miệng phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Thấy vậy, Hoàng Thiên không thể tiếp tục chịu đựng, cả người mạnh mẽ đứng dậy, hét lên phẫn nộ:
- Buông tay ra. Thả phụ thân ta ra. Buông ra mau. Ông nghe không?
Thiên Tàn lão tổ cười gian ác:
- Không cần la lớn vậy đâu, xưa nay tai ta vẫn nghe rất tốt. Muốn ta thả người dễ lắm, chỉ cần ngươi chấp nhận điều kiện của ta là được. Nếu không ta sẽ tiếp tục hành hạ hắn đến chết, ngươi muốn ta làm gì đây?
Nét mặt Hoàng Thiên co lại, ánh mắt biến đổi không ngừng, sau một lúc liền cắn răng dứt khoát:
- Ông nằm mơ đi, ta có chết cũng không nhận lời.
Nói xong Hoàng Thiên không nhìn lão tổ nữa mà quay sang ngó người mẹ đã chết, trong mắt lộ ra nỗi đau khổ sâu sắc.
Lặng lẽ nhìn một lúc, Hoàng Thiên đột nhiên đặt thi hài mẫu thân xuống đất, lùi về ba bước, từ từ quỳ xuống đất, nói nhỏ:
- Mẫu thân, xin thứ lỗi cho Thiên nhi, Thiên nhi không thể mở mắt nhìn phụ thân chịu khổ.
Nói xong bắt đầu lạy.
Sau khi lạy ba cái, Hoàng Thiên ngước đầu nhìn cha, ánh mắt tỏ vẻ áy náy:
- Cha, tha lỗi Thiên nhi bất hiếu, kiếp này Thiên nhi một dạ làm người, cuối cùng đành phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ. Nếu như còn có kiếp sau, như lời mẫu thân, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Lúc đó Thiên nhi nhất định sẽ trả hiếu phụ mẫu thật tốt.
Như cảm nhận được lời nói của con, Hoàng phụ dù đau đớn chết đi sống lại cũng nghiêng đầu nhìn con, âm thanh như vô lực:
- Thiên Nhi, đừng làm chuyện khờ dại, đừng...
Ông nhận thấy trong mắt nhi tử rơi ra một giọt lệ.
Phảng phất hiểu ra điều gì, Hoàng phụ dù đang yếu ớt đột nhiên la lớn:
- Đừng, đừng Thiên nhi đừng...
Đáp trả tiếng kêu thê lương chỉ là cái lắc đầu và nụ cười tang thương của Hoàng Thiên. Trong khi nước mắt rơi xuống, cơ thể Hoàng Thiên không gió thổi mà tự lay động, một luồng khí kỳ dị bắt đầu tản ra xung quanh, sức mạnh ngủ quên bắt đầu tỉnh dậy.
Thời khắc này, trong tình huống bị ép đến đường cùng, Hoàng Thiên cuối cùng từ bỏ ước mơ mình theo đuổi cả đời - làm người, chọn lựa hồi phục cơ thể yêu thú của mình, chỉ vì muốn lấy lại sức mạnh, khả dĩ có thể cứu phụ thân.
Tâm nguyện đó của Hoàng Thiên có hoàn thành được chăng? Thiên Tàn lão tổ có bỏ qua việc này không? Chẳng ai có thể biết được.
Giữa sơn cốc yên lặng, gió nhẹ bắt đầu nổi lên mang theo không khí ưu thương, tựa như tiếng khóc cất lên từ nơi tâm linh sâu thẳm về một thiếu nhiên bất khuất và chịu nhiều khổ đau.
Tiếng gió thổi lao xao nghe như tiếng gọi từ ngàn đời, gợi cho người ta ý muốn tranh đấu cùng số mệnh.
Chỉ là, một giọt nước mắt khẽ rơi, lại có thể làm ngưng đi những hy vọng của thế hệ trước, khiến tất cả trở thành cát bụi, làm tan biến những khoảnh khắc ngày xưa.
Cảm nhận được khí tức trên người Hoàng Thiên bắt đầu biến đổi, Thiên Tàn lão tổ kêu lên kinh ngạc, tiếp đến lớn tiếng cười:
- Tốt, rất tốt, ngươi cuối cùng cũng nhịn hết nổi phải hồi phục thân thể yêu thú rồi. Ha ha, tới đi, trả thù cho phụ mẫu ngươi, tới giết ta đi!
Đối với sức mạnh vừa hồi phục của Hoàng Thiên, lão tổ không đề phòng chút nào, ngược lại còn vui mừng cười lớn.
Lão tìm mọi cách, mục đích chính là muốn ép Hoàng Thiên trở lại thân thể yêu thú. Vì chỉ có thế lão mới có thể bức Hoàng Thiên bộc lộ hết tiềm năng, khiến hắn có thể dễ dàng tiếp nhận chân truyền của lão.
Đương nhiên, với năng lực của Thiên Tàn lão tổ, lão hoàn toàn có thể thi triển bí pháp khống chế tâm trí Hoàng Thiên, khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lão không làm như vậy, cũng là vì không muốn hủy đi một kỳ tài khó kiếm.
- Tiểu tử, chỉ là mới bắt đầu thôi, ngươi muốn hối hận vẫn còn kịp. Đợi lát nữa cha mẹ ngươi chết thật rồi, đến lúc đó ngươi có khóc cạn nước mắt cũng không vãn hồi được.
Cố sức đứng dậy, Hoàng Thiên nhìn cha mẹ đang chịu đau khổ, thê lương nói:
- Xin lỗi phụ mẫu, hai người đã vì Thiên nhi mà chịu khổ. Phụ mẫu an tâm, Thiên nhi hiểu rõ tấm lòng của hai người, con sẽ không chịu khuất phục đâu.
Nói xong Hoàng Thiên bình tĩnh ngồi xuống đất, trong miệng lẩm nhẩm “Nhân chi sơ, tính bản thiện...”
Nhìn Hoàng Thiên một cách phẫn nộ, Thiên Tàn lão tổ hét lên:
- Tiểu tử thối, lão phu không tin ngươi lòng dạ sắt đá, cả cha mẹ cũng bỏ mặc.
Hoàng mẫu gắng sức quay sang nhìn con trai, trên mặt mồ hôi đầm đìa, nhưng lại cười tươi:
- Tốt, Thiên nhi, cha mẹ tự hào về con. Nếu có kiếp sau, mẫu tử ta sẽ gặp lại nhau.
Nói xong, từ khóe môi bà chảy ra một dòng máu. Hỏa hồ ly tu luyện ngàn năm, trải qua vô số kiếp nạn mới có thể thành người, cuối cùng vì để giảm bớt gánh nặng cho con mà chọn cách tự vẫn.
Lưu luyến nhìn con lần cuối, hỏa hồ chầm chậm quay sang nhìn trượng phu của mình, ánh mắt hàm chứa nét đau thương, có phần nuối tiếc, khẽ cười nhẹ rồi từ từ ngã xuống trước mặt trượng phu.
- Đừng đau buồn, kiếp sau gia đình chúng ta sẽ lại đoàn tụ, nhớ lời thiếp nói, vì Thiên nhi, chàng không được quên.
Cảm nhận được lời trăn trối cuối cùng của thê tử, phụ thân Hoàng Thiên rống lên, không cam lòng điên cuồng thét lớn:
- Tại sao, tại sao nàng lại ngốc vậy? Tại sao? Chúng ta mất mười năm mới thoát khỏi khổ nạn, sao nàng lại dại dột vậy. Cả nhà ba người chúng ta gặp lại nhau chưa đầy mười ngày, sao nàng lại bỏ cha con ta mà đi. Tại sao, tại sao vậy? Mỵ Nhân nàng ngốc lắm! Ngốc lắm!
Thiên Tàn lão tổ cảm thấy không ổn, miệng la hét tức giận, quơ tay một cái mang hỏa hồ Hoàng mẫu đến bên Hoàng Thiên, quát lên:
- Tiểu tử thối ngươi nhìn cho kỹ, đây là người mẹ vì ngươi mà chết. Bây giờ lão phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có phải muốn ép chết phụ thân ngươi luôn không?
Hoàng Thiên run lên, vội vàng ôm mẫu thân vào lòng, hối hả nói:
- Mẫu thân đừng chết, đừng chết mà, Thiên nhi nhớ người mà.
Hỏa hồ nhìn con trai nước mắt đầm đìa, thì thào:
- Đừng khóc, hãy nhớ lời mẹ, lệ của nam nhi không dễ rơi. Ngoài ra hãy khuyên phụ thân con, bảo người đừng đau lòng, tuy cả nhà chúng ta gặp lại nhau mới vài ngày, nhưng đối với mẫu thân, thế đã đủ rồi. Kiếp này mẫu thân gặp nhiều khổ nạn, may mắn gặp được phụ thân con, chung sống nhiều năm, giờ đây gia đình ta được đoàn tụ cũng là do trời cao ban ơn. Thiên nhi, con phải nhớ kỹ, kiếp này con là người..., là người..., là... người. Nhớ... lấy...
Tiếng nói chỉ còn phảng phất bên tai, Hoàng Thiên ngơ ngác ôm lấy cơ thể đang dần lạnh, miệng ấp úng:
- Con biết rồi, Thiên nhi không khóc đâu, mẫu thân yên tâm ngủ đi. Thiên nhi là người, sẽ mãi mãi bảo vệ mẫu thân.
Phụ thân Hoàng Thiên thấy thê tử chết đi, vì tình mà trở nên điên dại, ngửa mặt lên trời thét lớn, hoàn toàn quên đi đau khổ thể xác.
- Ông trời! Sao ông lại hí lộng chúng tôi. Tôi tốn mười năm mới cùng Mỵ Nhân thoát khoải khổ nạn, cả nhà đoàn tụ không được mười ngày, ông lại cướp đi tình yêu cả đời ta! Ông thấy có lỗi với tôi không? Trả lời tôi, trả lời tôi đi!
Hoàng Thiên nhìn cha với ánh mắt bi thương, nét đau khổ tột cùng lộ ra trên gương mặt.
Thiên Tàn lão tổ hiểm độc nhìn Hoàng phụ, âm u nói:
- Không muốn bi kịch xảy ra, thì ngươi nên khuyên con trai ngươi, nếu không lát nữa ôm xác song thân trong tay, lúc đó hối hận cũng đã muộn, mà có muốn không đồng ý cũng chẳng được, sao phải tự làm khổ mình vậy?
Hoàng phụ trừng mắt nhìn lão tổ, đau khổ xen lẫn phẫn nộ:
- Muốn con ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi? Ngươi đừng mộng tưởng. Cho dù ta chết đi, nó vẫn là con ta, vẫn sẽ giữ vững nguyên tắc của nó, tuyệt đối không khuất phục.
Thiên Tàn lão tổ đương nhiên rất ít khi bị chửi như vậy, tròng mắt ánh lên lửa giận, nhạt giọng:
- Chửi hay lắm, bây giờ ta sẽ coi hắn có phải thật sự có bản lĩnh không. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, cũng không để ngươi có cơ hội chết, ta sẽ hành hạ ngươi từ từ, làm ngươi sống không bằng chết, lúc đó xem tiểu tử thối đó nhịn được tới chừng nào.
Nói xong, trên tay lão tổ lóe lên ánh sáng đỏ, một tràng lửa chói mắt lập tức xuất hiện thiêu đốt cánh tay phải bị gãy của Hoàng phụ. Cùng lúc, tay kia của lão tổ nắm lấy tay trái Hoàng phụ, thi triển Hàn Băng quyết, dụng khí cực hàn cho Hoàng phụ nếm mùi băng hỏa phân mạch.
Hoàng phụ cắn răng chịu đựng, không rên rỉ một tiếng, trên đầu mồ hôi tuôn ra như mưa nhưng lòng nguyện không khuất phục, quyết dùng ý chí kiên định chống lại nỗi đau thấu tim.
Nghe tiếng lập cập từ răng của Hoàng phụ phát ra, Thiên Tàn lão tổ cười nói:
- Mới bắt đầu thôi, màn hay còn ở phía sau. Hy vọng ngươi có thể chịu được
Hoàng phụ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn trừng trừng căm giận như muốn giết người, biểu thị thái độ phẫn nộ và không khuất phục.
Hoàng Thiên nhìn phụ thân chịu đau đớn, từng thớ thịt trên mặt nó co rút lại, hiển nhiên nỗi đau của nó không thua gì người cha. Đau khổ vì không làm gì được, không thể cứu phu thân, lại không thể nhận lời Thiên Tàn lão tổ, nỗi đau này có ai hiểu được chăng?
Thời gian từ từ trôi qua, Hoàng phụ cắn răng chịu đựng được một lúc, cuối cùng không chịu nỗi cái đau thấu tim gan, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cảm nhận có chút thắng lợi, Thiên Tàn lão tổ cười âm hiểm:
- Ta còn tưởng ngươi là người sắt đấy, thì ra cuối cùng cũng không nhịn được. Bây giờ chúng ta đổi kiểu chơi, thêm tí rùng rợn, hy vọng ngươi chịu nổi.
Cố ý liếc qua Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ vung tay hất Hoàng phụ bay lên không trung. Đợi cho thân thể ông ta lên cao, lão tổ xoay mạnh đôi tay phát xuất một lực cực mạnh giữ lấy cơ thể đang rơi xuống. Lực ly tâm xuất hiện khiến y phục của Hoàng phụ bị xé nát, hai tay, hai chân bị rạch thành vô số vệt, máu tuôn ra như một trận mưa đỏ.
Hành hạ như thế một lúc, kế đến Thiên Tàn lão tổ tay phải năm ngón duỗi ra co vào. Chỉ thấy cơ thể Hoàng phụ đột nhiên phát rung, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đau thương.
Nghe những tiếng kêu này, Thiên Tàn lão tổ như được kích thích, lộ ra vài nét hưng phấn:
- Đừng vội, từ từ, ngươi chưa chết được đâu.
Nói xong tay phải tăng thêm lực, lập tức bẻ gãy cột sống của Hoàng phụ, làm cho cả người ông rút lại thành một khối, trong miệng phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Thấy vậy, Hoàng Thiên không thể tiếp tục chịu đựng, cả người mạnh mẽ đứng dậy, hét lên phẫn nộ:
- Buông tay ra. Thả phụ thân ta ra. Buông ra mau. Ông nghe không?
Thiên Tàn lão tổ cười gian ác:
- Không cần la lớn vậy đâu, xưa nay tai ta vẫn nghe rất tốt. Muốn ta thả người dễ lắm, chỉ cần ngươi chấp nhận điều kiện của ta là được. Nếu không ta sẽ tiếp tục hành hạ hắn đến chết, ngươi muốn ta làm gì đây?
Nét mặt Hoàng Thiên co lại, ánh mắt biến đổi không ngừng, sau một lúc liền cắn răng dứt khoát:
- Ông nằm mơ đi, ta có chết cũng không nhận lời.
Nói xong Hoàng Thiên không nhìn lão tổ nữa mà quay sang ngó người mẹ đã chết, trong mắt lộ ra nỗi đau khổ sâu sắc.
Lặng lẽ nhìn một lúc, Hoàng Thiên đột nhiên đặt thi hài mẫu thân xuống đất, lùi về ba bước, từ từ quỳ xuống đất, nói nhỏ:
- Mẫu thân, xin thứ lỗi cho Thiên nhi, Thiên nhi không thể mở mắt nhìn phụ thân chịu khổ.
Nói xong bắt đầu lạy.
Sau khi lạy ba cái, Hoàng Thiên ngước đầu nhìn cha, ánh mắt tỏ vẻ áy náy:
- Cha, tha lỗi Thiên nhi bất hiếu, kiếp này Thiên nhi một dạ làm người, cuối cùng đành phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ. Nếu như còn có kiếp sau, như lời mẫu thân, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Lúc đó Thiên nhi nhất định sẽ trả hiếu phụ mẫu thật tốt.
Như cảm nhận được lời nói của con, Hoàng phụ dù đau đớn chết đi sống lại cũng nghiêng đầu nhìn con, âm thanh như vô lực:
- Thiên Nhi, đừng làm chuyện khờ dại, đừng...
Ông nhận thấy trong mắt nhi tử rơi ra một giọt lệ.
Phảng phất hiểu ra điều gì, Hoàng phụ dù đang yếu ớt đột nhiên la lớn:
- Đừng, đừng Thiên nhi đừng...
Đáp trả tiếng kêu thê lương chỉ là cái lắc đầu và nụ cười tang thương của Hoàng Thiên. Trong khi nước mắt rơi xuống, cơ thể Hoàng Thiên không gió thổi mà tự lay động, một luồng khí kỳ dị bắt đầu tản ra xung quanh, sức mạnh ngủ quên bắt đầu tỉnh dậy.
Thời khắc này, trong tình huống bị ép đến đường cùng, Hoàng Thiên cuối cùng từ bỏ ước mơ mình theo đuổi cả đời - làm người, chọn lựa hồi phục cơ thể yêu thú của mình, chỉ vì muốn lấy lại sức mạnh, khả dĩ có thể cứu phụ thân.
Tâm nguyện đó của Hoàng Thiên có hoàn thành được chăng? Thiên Tàn lão tổ có bỏ qua việc này không? Chẳng ai có thể biết được.
Giữa sơn cốc yên lặng, gió nhẹ bắt đầu nổi lên mang theo không khí ưu thương, tựa như tiếng khóc cất lên từ nơi tâm linh sâu thẳm về một thiếu nhiên bất khuất và chịu nhiều khổ đau.
Tiếng gió thổi lao xao nghe như tiếng gọi từ ngàn đời, gợi cho người ta ý muốn tranh đấu cùng số mệnh.
Chỉ là, một giọt nước mắt khẽ rơi, lại có thể làm ngưng đi những hy vọng của thế hệ trước, khiến tất cả trở thành cát bụi, làm tan biến những khoảnh khắc ngày xưa.
Cảm nhận được khí tức trên người Hoàng Thiên bắt đầu biến đổi, Thiên Tàn lão tổ kêu lên kinh ngạc, tiếp đến lớn tiếng cười:
- Tốt, rất tốt, ngươi cuối cùng cũng nhịn hết nổi phải hồi phục thân thể yêu thú rồi. Ha ha, tới đi, trả thù cho phụ mẫu ngươi, tới giết ta đi!
Đối với sức mạnh vừa hồi phục của Hoàng Thiên, lão tổ không đề phòng chút nào, ngược lại còn vui mừng cười lớn.
Lão tìm mọi cách, mục đích chính là muốn ép Hoàng Thiên trở lại thân thể yêu thú. Vì chỉ có thế lão mới có thể bức Hoàng Thiên bộc lộ hết tiềm năng, khiến hắn có thể dễ dàng tiếp nhận chân truyền của lão.
Đương nhiên, với năng lực của Thiên Tàn lão tổ, lão hoàn toàn có thể thi triển bí pháp khống chế tâm trí Hoàng Thiên, khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lão không làm như vậy, cũng là vì không muốn hủy đi một kỳ tài khó kiếm.
/1109
|