Con ngươi trong mắt người áo đen thu nhỏ lại, nhãn thần như băng, nói:
- Ngươi biết mục đích và kết quả của ta sao? Đã vậy ngươi hãy nói ra ta nghe xem nào, ta rất muốn hiểu, rốt cuộc vận mệnh của ta ra sao?
Ông lão gảy đàn than thở:
- Phật nói nhân duyên của con người không ít, nhưng có thể trải qua thì không nhiều. Ta nói kiếp nạn không ít, nhưng chấp nhận trải qua cũng không nhiều. Ngươi đã muốn biết, ta cũng không ngại nói ra cho ngươi biết, chỉ mong ngươi kịp thời tỉnh ngộ, nếu không thì người sau này phải hối hận chính là ngươi đấy.
Ngươi đến từ nơi nào, điều này tạm thời chưa nói vội, nhưng khi ngươi còn là thiếu niên đã phạm phải một sai lầm, ngươi đã làm một việc khiến ngươi phải hối hận cả đời. Nhiều năm qua đi, ngươi vì bù đắp cho sai lầm này của mình, lại không can tâm dễ dàng để người khác cướp đi thành quả mà mình đã khổ cực kiếm được, cho nên ngươi đã rời xa cố hương, bắt đầu truy đuổi khắp thiên hạ, tranh đấu sinh tử. Ngươi muốn vượt qua tất cả, lấy lại tất cả những thứ thuộc về ngươi, nhưng thật tiếc rằng, cả đời này ngươi cũng không đi được đến đích, vì cuối cùng chờ đợi ngươi không phải là thành công, mà là bi kịch.
Người áo đen hét lên:
- Ngươi nói linh tinh cái gì chứ, ta không tin, ta không tin. Bất kể thế nào, chỉ cần ta cố gắng thì nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện của mình, nhất định!
Ông lão lại nói:
- Hãy nghe lời ta, quay đầu là bờ, nếu không thì cả ngươi hay những người nợ ngươi cũng vậy thôi, nhất định phải chết, đây là số trời đã định.
Nổi giận điên cuồng, người áo đen quát lên:
- Tại sao, tại sao ngươi lại ngồi đây nói linh tinh, tại sao?
Ông lão thấy vậy lại than thở:
- Thái Âm Tế Nhật, thiên cổ hạo kiếp, xem ra kiếp nạn này năng lực của ta không thể hoá giải được. Địa Âm dĩ hiện, Thiên Sát hoành không, đã đến lúc xuất hiện rồi.
Dứt lời, thân ảnh của ông lão chợt mờ dần đi, lại một lần nữa mất hút giữa không gian.
Trong trường đình, người áo đen hét lớn:
- Ngươi không được đi, hãy trả lời ta, tại sao, tại sao?
Từ không trung, tiếng ông lão vọng lại:
- Huyền Phong ấy chính là Vô Tâm, đã vô tâm thì có thể thành công được không? Hai bên Trường Giang là bờ, chỉ tiếc là nước chảy về phía đông, đáng tiếc, đáng tiếc thay!
Người áo đen rùng mình một cái, tâm trạng lập tức bình phục, ánh mắt đưa liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng lên tiếng:
- Nhân định thắng thiên, thành công tại người, ta sẽ cho ngươi mở mắt ra mà xem.
Nói rồi bay thẳng lên trời hướng về phía Trung nguyên.
Một làn gió thoảng qua, trường đình vẫn ở đó, những cành liễu vẫn nhẹ nhàng bay theo từng cơn gió nhẹ. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau mây đen thì sẽ hiện cầu vồng!
***
Rời khỏi Bắc Mang sơn, Lục Vân và Bạch Linh theo hướng đông nam đuổi tìm tin tức của Hoàng Thiên.
Trên đường, Bách Linh hỏi:
- Chàng có chắc chắn hắc hổ đó chính là con kỳ thú mà chàng đã gặp trong Ma vực không?
Lục Vân khẳng định:
- Đúng vậy, chính là nó. Hôm đó ta suýt nữa chết trong tay nó, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình. Ngoài ra, Tứ Linh thần thú đã giao chiến với nó nên cũng có thể cảm nhận được khí tức của nó.
Tứ Linh thần thú trên vai Lục Vân lên tiếng:
- Không sai, con này còn lợi hại hơn con lôi báo nhiều. Ta nghĩ, lúc đó nó đột nhiên bỏ đi, có lẽ không phải vì sợ lão già đó, mà do đánh hơi thấy khí tức của ta nên mới trốn chạy.
Bách Linh trầm tư không nói, Lục Vân tán đồng:
- Phân tích của ngươi rất có lý, với thực lực cường hoành của nó thì Thiên Tàn lão tổ không phải là đối thủ, tất nhiên nó không nhất thiết phải bỏ đi. Khả năng duy nhất là do chúng ta đến khiến nó kinh sợ chạy trốn. Bây giờ, chúng ta phải tìm được nó, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của ngươi thôi Đại Linh Nhi ạ, ngươi có thể truy tìm tung tích của nó không?
Tứ Linh thần thú trả lời:
- Chuyện này tưởng là nhỏ nhặt, nhưng không phải dễ làm, muốn tìm thấy nó thì đi theo ta là được rồi.
Nói rồi từ vai Lục Vân bay lên, thân hình nhỏ bé phi thẳng lên không trung, kéo theo một vệt sáng màu hồng. Lục Vân và Bạch Linh nhìn thấy thế liền mỉm cười, tay trong tay bay đằng sau, không lâu sau đã cách xa Lạc Dương mấy trăm dặm.
Đang bay Lục Vân đột nhiên dừng lại khiến Bách Linh mất đà ngã vào lòng chàng. Ánh mắt nhìn về Tứ Linh thần thú, Lục Vân hỏi:
- Sao thế Đại Linh Nhi, sao đột nhiên dừng lại vậy?
Tứ Linh thần thú nhìn xuống mặt đất, giương móng vuốt chân phải ra chỉ xuống, cất tiếng:
- Không Linh điểu đang ở bên dưới, huynh có muốn xem một chút không?
Lục Vân ngây ra, chợt nghĩ đến bóng dáng của bốn người Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Vân Bất Danh, và Quy Vô đạo trưởng, liền nói:
- Đã gặp ở đây thì xuống xem thế nào.
Nói xong dắt theo Bách Linh cùng đi, chỉ chốc lát đã xuất hiện dưới mặt đất, khiến cho bốn người Trần Ngọc Loan vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ.
Vui mừng nắm lấy vai Lục Vân, Văn Bất Danh cười nói:
- Mấy ngày gần đây thế nào, vui chứ?
Nói xong đưa ánh mắt sang nhìn về phía Bách Linh, trên gương mặt hiện lên một nụ cười thần bí.
Lục Vân chẳng có tâm trí nào đùa với lão cả, trầm giọng nói:
- Không có gì, song có đến Minh Tiêu các một chuyến, đã nhổ tận gốc Ngọc Tiêu Sinh và Minh Tiêu các, chỉ còn lại nguyên thần của Minh Tiêu các chủ đã đào thoát. Bọn họ đâu, mấy ngày này thế nào rồi?
Văn Bất Danh cười rằng:
- Tiểu tử này cũng có khí phách lắm đấy chứ, nói được là làm được, ai mà chọc ngươi giận thì chết chắc rồi, ha ha.
Bên cạnh, Quy Vô đạo trưởng chen vào:
- Xem ra ngươi không hề biết gì về những chuyện diễn ra trong mấy ngày hôm nay phải không, ngay đến việc giữa chúng ta và Chính Đạo liên minh cũng không biết chút gì sao?
Lục Vân nghe vậy, rất ngạc nhiên liền hỏi:
- Lẽ nào mấy ngày gần đây xảy ra chuyện lớn gì sao?
Trần Ngọc Loan đang nói chuyện với Bách Linh, liền cười đáp:
- Đương nhiên xảy ra một số chuyện rất lớn, thứ nhất là quân của Chính Đạo liên minh bị chia ra thành hai đường, cùng bát đại cao thủ của Long Ma chiến tuyến và Hắc Hà quỷ vương giao phong, kết quả đã sập bẫy bọn chúng, trúng phải kế điệu hổ ly sơn, khiến cho Nho viên bị cao thủ Long Ma tiêu diệt, còn Thiên Kiếm viện bị Âm Thi quỷ vương hủy nốt.
Lục Vân và Bách Linh vừa nghe xong sững người ra, rõ ràng kết quả này khiến người ta không thể ngờ tới.
Bên cạnh, Văn Bất Danh cướp lời:
- Càng đáng nhắc tới chính là, Trừ Ma liên minh của chúng ta sau này đã gặp Hắc Hà quỷ vương, hai bên giao chiến, cuối cùng đã giết chết hết bọn chúng. Vì thế không những đề cao được uy thế của chúng ta mà còn khiến cho bên Chính Đạo liên minh phải ghen tức, nghĩ cũng thấy vui rồi.
Nhìn Trần Ngọc Loan, Lục Vân cười nói:
- Đây là một tin tốt, cứ tiếp tục cố gắng nhé, không chừng chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ vượt qua Chính Đạo liên minh ấy chứ.
Trần Ngọc Loan tươi cười trả lời:
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết mình. Đúng rồi, hai người đi đâu vậy, có gì cần chúng tôi giúp đỡ không?
Lục Vân trầm tư đáp:
- Truy đuổi một kẻ mang khổ mệnh. Thôi cũng đến lúc chúng ta nên đi rồi, sau này gặp lại, các vị bảo trọng, cáo từ.
Chàng vừa xoay người định bước đi, Trần Ngọc Loan bỗng đột nhiên gọi lại:
- Lục đại ca đợi một chút, ta có một chuyện quên chưa nói với huynh.
Quay lại nhìn Trần Ngọc Loan, Lục Vân hỏi:
- Chuyện gì thế?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Là thế này, chúng tôi vô tình phát hiện thấy Liễu Toàn Phong và Hồng Vân Thái Tử, tiện đường đuổi theo sau bọn họ…, cuối cùng thấy bọn họ đều bị giết, còn Giang Nam Tài Tử thì bỏ đi đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Thiết tưởng hai người nên biết về việc này, để tránh sau này gặp mà không biết gì.
Sắc mặt Lục Vân thay đổi, trầm giọng nói:
- Nhớ hôm đó Tà Tâm Thư Sinh đã nói, Phệ Tâm kiếm là chí độc chí khí trong ngũ đại tà binh trên thế gian, là vũ khí độc nhất trên thế gian. Giờ đây, Giang Nam Tài Tử đã luyện thành Phệ Tâm quyết, một khi có được Phệ Tâm kiếm, xem ra, hắn lợi hại tương đương với Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ. Tu vi mà đại tiến thì hắn sẽ tu luyện thành thế gian đệ nhất ma đầu, quả là nguy hại tới thế nhân.
Bách Linh than thở:
- Thái Âm đã xuất hiện, yêu ma loạn thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cao thủ trong thiên hạ hiện giờ nhiều như mây, chuyện không thể cũng thành có thể, cho nên gặp được là chủ định, còn nếu không gặp được thì là vận mệnh rồi, không nên quá để ý làm gì.
Quy Vô đạo trưởng tán đồng:
- Đúng thế, chỉ cần giải quyết được việc mình gặp phải, đã là tốt lắm rồi, một người làm sao có thể lo liệu tất cả mọi việc được chứ?
Trầm tư một lúc, Lục Vân bỗng nghĩ đến một chuyện, liền nói:
- Hiện tại, giới tu chân xuất hiện một Thiên Tàn lão tổ, sau này mọi người gặp phải lão ta nhất định phải cẩn thận đấy. Người này có quan hệ phức tạp với ta, gặp lão phải nhớ thông báo cho ta biết, ta sẽ đích thân đến thu thập lão để hoàn thành lời hứa của ta. Được rồi, bọn ta phải đi đây, hẹn gặp sau.
Vừa dứt lời, Lục Vân ngự kiếm phi hành cùng Bách Linh lên đường.
Chia tay bốn người Trần Ngọc Loan, Lục Vân đang định cất tiếng, Tứ Linh thần thú đột nhiên khai khẩu:
- Có ai đó rất gần đây, mùi của hắn rất quen, dường như…
Còn chưa nói xong, Khiếu Thiên đã xuất hiện ngay phía trước Lục Vân và Bách Linh.
Vui mừng nhìn hắn, Lục Vân cười nói:
- Sao huynh lại đến đây, gần đây thế nào, vẫn tốt cả chứ?
Khiếu Thiên cười đáp:
- Vẫn tốt cả, song vừa mới xảy ra một vài chuyện, ta đến đây để mời công chúa trở về.
Bách Linh kinh ngạc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khiếu Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Trong Mộng Huyền Thuỷ Tinh của Thiên Chi Đô hiển thị rằng Địa Âm Tà Linh đã xuất thế, ngoài ra Vạn Thú ma châu trong truyền thuyết cũng đã hiện, Thiên Sát sắp tái sinh.
Sắc mặt Bách Linh liền thay đổi, giọng điệu kinh hãi:
- Địa Âm, Thiên Sát đều đã xuất hiện, Thái Âm chi nhật cũng sắp đến. Linh tôn cử ngươi đến truyền tin cho ta là muốn ta ngay lập tức trở về để bàn bạc chuyện này đúng không?
Khiếu Thiên gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Theo lời Linh tôn, lúc này Cửu Thiên Hư Vô giới đã liên kết với Vân Chi Pháp giới cùng đối phó với Địa Âm Thiên Sát. Bọn họ còn cử người đến thỉnh cầu ý kiến của chúng ta nữa, Linh tôn tạm thời chưa trả lời, hy vọng công chúa mau chóng quay về hội ý, rồi mới quyết định.
Bách Linh trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Việc này quyết không thể đồng ý, nếu không, Thiên Chi Đô cũng sẽ rơi vào khốn cảnh.
Ánh mắt chuyển sang Lục Vân, Bách Linh dịu dàng nói:
- Muội quay về trước đã, đợi giải quyết mọi việc xong sẽ đến tìm huynh. Huynh có Tứ Linh thần thú ở bên, muội tin sẽ không gặp nguy hiểm gì, hãy nhớ bảo trọng nhé.
Lục Vân nắm lấy tay Bách Linh, trầm giọng:
- Hay là để ta cùng nàng trở về, có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết!
- Ngươi biết mục đích và kết quả của ta sao? Đã vậy ngươi hãy nói ra ta nghe xem nào, ta rất muốn hiểu, rốt cuộc vận mệnh của ta ra sao?
Ông lão gảy đàn than thở:
- Phật nói nhân duyên của con người không ít, nhưng có thể trải qua thì không nhiều. Ta nói kiếp nạn không ít, nhưng chấp nhận trải qua cũng không nhiều. Ngươi đã muốn biết, ta cũng không ngại nói ra cho ngươi biết, chỉ mong ngươi kịp thời tỉnh ngộ, nếu không thì người sau này phải hối hận chính là ngươi đấy.
Ngươi đến từ nơi nào, điều này tạm thời chưa nói vội, nhưng khi ngươi còn là thiếu niên đã phạm phải một sai lầm, ngươi đã làm một việc khiến ngươi phải hối hận cả đời. Nhiều năm qua đi, ngươi vì bù đắp cho sai lầm này của mình, lại không can tâm dễ dàng để người khác cướp đi thành quả mà mình đã khổ cực kiếm được, cho nên ngươi đã rời xa cố hương, bắt đầu truy đuổi khắp thiên hạ, tranh đấu sinh tử. Ngươi muốn vượt qua tất cả, lấy lại tất cả những thứ thuộc về ngươi, nhưng thật tiếc rằng, cả đời này ngươi cũng không đi được đến đích, vì cuối cùng chờ đợi ngươi không phải là thành công, mà là bi kịch.
Người áo đen hét lên:
- Ngươi nói linh tinh cái gì chứ, ta không tin, ta không tin. Bất kể thế nào, chỉ cần ta cố gắng thì nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện của mình, nhất định!
Ông lão lại nói:
- Hãy nghe lời ta, quay đầu là bờ, nếu không thì cả ngươi hay những người nợ ngươi cũng vậy thôi, nhất định phải chết, đây là số trời đã định.
Nổi giận điên cuồng, người áo đen quát lên:
- Tại sao, tại sao ngươi lại ngồi đây nói linh tinh, tại sao?
Ông lão thấy vậy lại than thở:
- Thái Âm Tế Nhật, thiên cổ hạo kiếp, xem ra kiếp nạn này năng lực của ta không thể hoá giải được. Địa Âm dĩ hiện, Thiên Sát hoành không, đã đến lúc xuất hiện rồi.
Dứt lời, thân ảnh của ông lão chợt mờ dần đi, lại một lần nữa mất hút giữa không gian.
Trong trường đình, người áo đen hét lớn:
- Ngươi không được đi, hãy trả lời ta, tại sao, tại sao?
Từ không trung, tiếng ông lão vọng lại:
- Huyền Phong ấy chính là Vô Tâm, đã vô tâm thì có thể thành công được không? Hai bên Trường Giang là bờ, chỉ tiếc là nước chảy về phía đông, đáng tiếc, đáng tiếc thay!
Người áo đen rùng mình một cái, tâm trạng lập tức bình phục, ánh mắt đưa liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng lên tiếng:
- Nhân định thắng thiên, thành công tại người, ta sẽ cho ngươi mở mắt ra mà xem.
Nói rồi bay thẳng lên trời hướng về phía Trung nguyên.
Một làn gió thoảng qua, trường đình vẫn ở đó, những cành liễu vẫn nhẹ nhàng bay theo từng cơn gió nhẹ. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau mây đen thì sẽ hiện cầu vồng!
***
Rời khỏi Bắc Mang sơn, Lục Vân và Bạch Linh theo hướng đông nam đuổi tìm tin tức của Hoàng Thiên.
Trên đường, Bách Linh hỏi:
- Chàng có chắc chắn hắc hổ đó chính là con kỳ thú mà chàng đã gặp trong Ma vực không?
Lục Vân khẳng định:
- Đúng vậy, chính là nó. Hôm đó ta suýt nữa chết trong tay nó, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình. Ngoài ra, Tứ Linh thần thú đã giao chiến với nó nên cũng có thể cảm nhận được khí tức của nó.
Tứ Linh thần thú trên vai Lục Vân lên tiếng:
- Không sai, con này còn lợi hại hơn con lôi báo nhiều. Ta nghĩ, lúc đó nó đột nhiên bỏ đi, có lẽ không phải vì sợ lão già đó, mà do đánh hơi thấy khí tức của ta nên mới trốn chạy.
Bách Linh trầm tư không nói, Lục Vân tán đồng:
- Phân tích của ngươi rất có lý, với thực lực cường hoành của nó thì Thiên Tàn lão tổ không phải là đối thủ, tất nhiên nó không nhất thiết phải bỏ đi. Khả năng duy nhất là do chúng ta đến khiến nó kinh sợ chạy trốn. Bây giờ, chúng ta phải tìm được nó, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của ngươi thôi Đại Linh Nhi ạ, ngươi có thể truy tìm tung tích của nó không?
Tứ Linh thần thú trả lời:
- Chuyện này tưởng là nhỏ nhặt, nhưng không phải dễ làm, muốn tìm thấy nó thì đi theo ta là được rồi.
Nói rồi từ vai Lục Vân bay lên, thân hình nhỏ bé phi thẳng lên không trung, kéo theo một vệt sáng màu hồng. Lục Vân và Bạch Linh nhìn thấy thế liền mỉm cười, tay trong tay bay đằng sau, không lâu sau đã cách xa Lạc Dương mấy trăm dặm.
Đang bay Lục Vân đột nhiên dừng lại khiến Bách Linh mất đà ngã vào lòng chàng. Ánh mắt nhìn về Tứ Linh thần thú, Lục Vân hỏi:
- Sao thế Đại Linh Nhi, sao đột nhiên dừng lại vậy?
Tứ Linh thần thú nhìn xuống mặt đất, giương móng vuốt chân phải ra chỉ xuống, cất tiếng:
- Không Linh điểu đang ở bên dưới, huynh có muốn xem một chút không?
Lục Vân ngây ra, chợt nghĩ đến bóng dáng của bốn người Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Vân Bất Danh, và Quy Vô đạo trưởng, liền nói:
- Đã gặp ở đây thì xuống xem thế nào.
Nói xong dắt theo Bách Linh cùng đi, chỉ chốc lát đã xuất hiện dưới mặt đất, khiến cho bốn người Trần Ngọc Loan vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ.
Vui mừng nắm lấy vai Lục Vân, Văn Bất Danh cười nói:
- Mấy ngày gần đây thế nào, vui chứ?
Nói xong đưa ánh mắt sang nhìn về phía Bách Linh, trên gương mặt hiện lên một nụ cười thần bí.
Lục Vân chẳng có tâm trí nào đùa với lão cả, trầm giọng nói:
- Không có gì, song có đến Minh Tiêu các một chuyến, đã nhổ tận gốc Ngọc Tiêu Sinh và Minh Tiêu các, chỉ còn lại nguyên thần của Minh Tiêu các chủ đã đào thoát. Bọn họ đâu, mấy ngày này thế nào rồi?
Văn Bất Danh cười rằng:
- Tiểu tử này cũng có khí phách lắm đấy chứ, nói được là làm được, ai mà chọc ngươi giận thì chết chắc rồi, ha ha.
Bên cạnh, Quy Vô đạo trưởng chen vào:
- Xem ra ngươi không hề biết gì về những chuyện diễn ra trong mấy ngày hôm nay phải không, ngay đến việc giữa chúng ta và Chính Đạo liên minh cũng không biết chút gì sao?
Lục Vân nghe vậy, rất ngạc nhiên liền hỏi:
- Lẽ nào mấy ngày gần đây xảy ra chuyện lớn gì sao?
Trần Ngọc Loan đang nói chuyện với Bách Linh, liền cười đáp:
- Đương nhiên xảy ra một số chuyện rất lớn, thứ nhất là quân của Chính Đạo liên minh bị chia ra thành hai đường, cùng bát đại cao thủ của Long Ma chiến tuyến và Hắc Hà quỷ vương giao phong, kết quả đã sập bẫy bọn chúng, trúng phải kế điệu hổ ly sơn, khiến cho Nho viên bị cao thủ Long Ma tiêu diệt, còn Thiên Kiếm viện bị Âm Thi quỷ vương hủy nốt.
Lục Vân và Bách Linh vừa nghe xong sững người ra, rõ ràng kết quả này khiến người ta không thể ngờ tới.
Bên cạnh, Văn Bất Danh cướp lời:
- Càng đáng nhắc tới chính là, Trừ Ma liên minh của chúng ta sau này đã gặp Hắc Hà quỷ vương, hai bên giao chiến, cuối cùng đã giết chết hết bọn chúng. Vì thế không những đề cao được uy thế của chúng ta mà còn khiến cho bên Chính Đạo liên minh phải ghen tức, nghĩ cũng thấy vui rồi.
Nhìn Trần Ngọc Loan, Lục Vân cười nói:
- Đây là một tin tốt, cứ tiếp tục cố gắng nhé, không chừng chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ vượt qua Chính Đạo liên minh ấy chứ.
Trần Ngọc Loan tươi cười trả lời:
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết mình. Đúng rồi, hai người đi đâu vậy, có gì cần chúng tôi giúp đỡ không?
Lục Vân trầm tư đáp:
- Truy đuổi một kẻ mang khổ mệnh. Thôi cũng đến lúc chúng ta nên đi rồi, sau này gặp lại, các vị bảo trọng, cáo từ.
Chàng vừa xoay người định bước đi, Trần Ngọc Loan bỗng đột nhiên gọi lại:
- Lục đại ca đợi một chút, ta có một chuyện quên chưa nói với huynh.
Quay lại nhìn Trần Ngọc Loan, Lục Vân hỏi:
- Chuyện gì thế?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Là thế này, chúng tôi vô tình phát hiện thấy Liễu Toàn Phong và Hồng Vân Thái Tử, tiện đường đuổi theo sau bọn họ…, cuối cùng thấy bọn họ đều bị giết, còn Giang Nam Tài Tử thì bỏ đi đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Thiết tưởng hai người nên biết về việc này, để tránh sau này gặp mà không biết gì.
Sắc mặt Lục Vân thay đổi, trầm giọng nói:
- Nhớ hôm đó Tà Tâm Thư Sinh đã nói, Phệ Tâm kiếm là chí độc chí khí trong ngũ đại tà binh trên thế gian, là vũ khí độc nhất trên thế gian. Giờ đây, Giang Nam Tài Tử đã luyện thành Phệ Tâm quyết, một khi có được Phệ Tâm kiếm, xem ra, hắn lợi hại tương đương với Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ. Tu vi mà đại tiến thì hắn sẽ tu luyện thành thế gian đệ nhất ma đầu, quả là nguy hại tới thế nhân.
Bách Linh than thở:
- Thái Âm đã xuất hiện, yêu ma loạn thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cao thủ trong thiên hạ hiện giờ nhiều như mây, chuyện không thể cũng thành có thể, cho nên gặp được là chủ định, còn nếu không gặp được thì là vận mệnh rồi, không nên quá để ý làm gì.
Quy Vô đạo trưởng tán đồng:
- Đúng thế, chỉ cần giải quyết được việc mình gặp phải, đã là tốt lắm rồi, một người làm sao có thể lo liệu tất cả mọi việc được chứ?
Trầm tư một lúc, Lục Vân bỗng nghĩ đến một chuyện, liền nói:
- Hiện tại, giới tu chân xuất hiện một Thiên Tàn lão tổ, sau này mọi người gặp phải lão ta nhất định phải cẩn thận đấy. Người này có quan hệ phức tạp với ta, gặp lão phải nhớ thông báo cho ta biết, ta sẽ đích thân đến thu thập lão để hoàn thành lời hứa của ta. Được rồi, bọn ta phải đi đây, hẹn gặp sau.
Vừa dứt lời, Lục Vân ngự kiếm phi hành cùng Bách Linh lên đường.
Chia tay bốn người Trần Ngọc Loan, Lục Vân đang định cất tiếng, Tứ Linh thần thú đột nhiên khai khẩu:
- Có ai đó rất gần đây, mùi của hắn rất quen, dường như…
Còn chưa nói xong, Khiếu Thiên đã xuất hiện ngay phía trước Lục Vân và Bách Linh.
Vui mừng nhìn hắn, Lục Vân cười nói:
- Sao huynh lại đến đây, gần đây thế nào, vẫn tốt cả chứ?
Khiếu Thiên cười đáp:
- Vẫn tốt cả, song vừa mới xảy ra một vài chuyện, ta đến đây để mời công chúa trở về.
Bách Linh kinh ngạc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khiếu Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Trong Mộng Huyền Thuỷ Tinh của Thiên Chi Đô hiển thị rằng Địa Âm Tà Linh đã xuất thế, ngoài ra Vạn Thú ma châu trong truyền thuyết cũng đã hiện, Thiên Sát sắp tái sinh.
Sắc mặt Bách Linh liền thay đổi, giọng điệu kinh hãi:
- Địa Âm, Thiên Sát đều đã xuất hiện, Thái Âm chi nhật cũng sắp đến. Linh tôn cử ngươi đến truyền tin cho ta là muốn ta ngay lập tức trở về để bàn bạc chuyện này đúng không?
Khiếu Thiên gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Theo lời Linh tôn, lúc này Cửu Thiên Hư Vô giới đã liên kết với Vân Chi Pháp giới cùng đối phó với Địa Âm Thiên Sát. Bọn họ còn cử người đến thỉnh cầu ý kiến của chúng ta nữa, Linh tôn tạm thời chưa trả lời, hy vọng công chúa mau chóng quay về hội ý, rồi mới quyết định.
Bách Linh trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Việc này quyết không thể đồng ý, nếu không, Thiên Chi Đô cũng sẽ rơi vào khốn cảnh.
Ánh mắt chuyển sang Lục Vân, Bách Linh dịu dàng nói:
- Muội quay về trước đã, đợi giải quyết mọi việc xong sẽ đến tìm huynh. Huynh có Tứ Linh thần thú ở bên, muội tin sẽ không gặp nguy hiểm gì, hãy nhớ bảo trọng nhé.
Lục Vân nắm lấy tay Bách Linh, trầm giọng:
- Hay là để ta cùng nàng trở về, có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết!
/1109
|