Công kích bất ngờ khiến Hắc Sát Hổ Vương điên cuồng, Ý Niệm Thần Ba đáng sợ đủ sức làm hồn siêu phách lạc khiến Hắc Sát Hổ Vương không kịp kháng cự lập tức trọng thương toàn thân run rẩy. Trong lúc nguy hiểm công thế của Hắc Sát Hổ Vương bị trì hoãn chốc lát, không thể để ý đến sự sống chết của Vô Vọng, mà chỉ còn sức để tự bảo vệ chính mình.
Biểu hiện ngoài ý muốn của Hắc Sát Hổ Vương khiến Vô Vọng bất ngờ, trong chớp mắt cơ thể chàng đã nằm trong vòng tay người khác, Vô Vọng hiểu ngay ra rằng đã có một cao thủ ra tay giúp đỡ mình. Nhìn lên trên thần sắc chàng biến đổi: “Là huynh, tại sao huynh lại có thể xuất hiện ở đây?”
Lục Vân thản nhiên đáp: “Đúng vậy, ta cũng thấy lạ tại sao huynh lại xuất hiện ở đây, lại cùng lúc với ta khiến ta bắt gặp”.
Nhìn nụ cười thân thiết của Lục Vân, Vô Vọng không cười chỉ khẽ thở dài một tiếng. Mắt liếc nhìn Hắc Sát Hổ Vương, Vô Vọng nhắc nhở Lục Vân: “Đây là Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực, hắn rất mạnh huynh phải cẩn thận đấy”.
Nhận thấy Vô Vọng tinh thần thất thường, Lục Vân cảm thấy lạ nhưng tình hình trước mắt khiến chàng không thể hỏi nhiều. Trả lời ngắn gọn một câu: “Ta biết rồi”. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân lại tiếp tục tập trung vào cơ thể Hắc Sát Hổ Vương.
Sau một thời gian ngắn bị bất ngờ, bây giờ Hắc Sát Hổ Vương đã dần dần bình tĩnh lại và hắn nhìn Lục Vân đầy căm giận: “Tiểu tử, ngươi là ai. Tại sao lại cứu hắn, liệu có phải Chính đạo liên minh đã phái ngươi đến đây?”
Khẽ nhoẻn miệng cười, Lục Vân tự nhiên như thường: “Cứu anh ta là vì chúng ta vốn quen biết, còn lai lịch của ta thì hoàn toàn không giống những gì ngươi nói. Cái tên Lục Vân ngươi đã từng nghe nói đến? chính là ta đây.”
“Lục Vân? Thì ra là ngươi. Chẳng phải ngươi đã bị Địch Viện đuổi đi và bị Kiếm Vô Thần đuổi bắt rồi sao? Hà tất hôm nay ngươi lại cứu hắn. Không hiểu rõ mục đích của Lục Vân, Hắc Sát Hổ Vương cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Lục Vân khẽ cười mắt hướng về phía xa và bình thản nói: “Giữa ta và Chính đạo, Kiếm Vô Trần là chuyện riêng không liên quan gì đến việc hôm nay ta cứu người. Cũng giống ta và ngươi hôm nay, đây là lần đầu gặp mặt không thể có chuyện ân oán, vì vậy thực lòng mà nói, ta không có ý gì khinh thường hay cố thị ngươi. Đương nhiên nếu giữa chúng ta có oán hận gì, thì đó lại là chuyện khác.”
Hắc Sát Hổ Vương nhìn Lục Vân với ánh mắt đầy cổ quái và sự nghi ngờ: “Nghe nói ngươi thân thủ phi phàm, trận chiến Dịch Viện ngày đó lừng lẫy thiên hạ. Ngươi nói vậy chẳng phải đã tự hạ thấp mình hay sao?”
Ánh mắt lạnh lùng, Lục Vân trợn mắt nhìn hắn, đôi bên nhìn nhau, đột nhiên Hắc Sát Hổ Vương lùi lại về phía sau, nói đầy kinh ngạc: “Tu luyện quả đáng sợ tuổi trẻ như ngươi mà đã có được sức như vậy chả trách dám cùng Hoàng Thiên tranh kháng. Có một điều ta muốn hỏi ngươi, ta thấy trong ánh mắt của ngươi có gì đó rất quen thuộc.”
Lục Vân đôi mày nhíu lại nhìn Hắc Sát Hổ Vương, hắn không có vẻ giả dối khiến chàng đôi chút mê muội. Ánh mắt quen thuộc là có ý gì? Mới gặp hắn lần đầu sao có thể nói là quen, Lẽ nào…
Nghĩ đến trường hợp đó Lục Vân liền nói: “Ngươi đến đây có phải vì muốn trở về yêu vực?
Hắc Sát Hổ Vương trả lời thản nhiên: “Phải, đúng là ta muốn trở lại yêu vực, ngươi hỏi vậy làm gì?”
Hắc Sát Hổ Vương không thoải mái có vẻ như hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lục Vân, trấn tĩnh một hồi lại nói tiếp: “Đánh hay không đánh đều được, bản vương không hề sợ ngươi. Có điều ngươi quả rất kỳ lạ, hơn nữa lúc trước ngươi cũng đã nói chung ta không thù không oán, nên ta cũng không muốn ra tay với ngươi.”
Nhìn Hắc Sát Hổ Vương Lục Vân trả lời một cách lạnh nhạt: “Chuyện trước kia của ngươi ta đều rõ cả, đúng sai thị phi không liên quan đến ta, hôm nay coi như có duyên ta cũng muốn khuyên ngươi chân thành, đừng nên trở lại Yêu vực, ngươi trở về sẽ rất khó thoát ra. Mà có quay lại thì mọi việc cũng đã khác rồi” nói xong Lục Vân quay người, ôm lấy Vô Vọng và đi.
“Đứng lại ! Ngươi nói vậy là có ý gì?” vừa bay theo Lục Vân đang lướt đi ở phía dưới hắn vừa hỏi.
Lục Vân dừng lại nhìn lại hắn và nói: “Thực sự ngươi không thích hợp tranh bá thiên hạ, tính cách của ngươi chỉ nên làm một đại tướng. Ta trở về từ yêu vực nên cứu Vô Vọng, nếu ngươi không nghe thì cứ để mặc theo tự nhiên vậy.” Khẽ tung người Lục Vân bay xa vạn dặm, Hoan Thuật Phân Thân khiến cơ thể chàng phân ra bốn phía.
Nhìn người Lục Vân thưa dần, Hắc Sát Hổ Vương không đuổi theo mà chỉ đứng một chỗ trầm tư. Trong lời nói của Lục Vân có gì đó kì lạ, tại sao hắn không nói rõ. Hắn làm như vậy là thực tâm hay có âm mưu gì? Việc này thật khó khiến con người ta hiểu rõ.
Đến núi Thiên Thương, Lục Vân đặt Vô Vọng vào một chỗ râm mát và cười thật thân thiết: “Vết thương của huynh đã đỡ được bảy phần rồi, chỉ cần chịu khó điều tức chân nguyên sẽ hồi phục nhanh thôi. Tại sao lần này huynh không đợi ở Hoa Sơn lại chạy đến Đạo Viên, các sư phụ ra sao rồi?”
Nghe Lục Vân hỏi gương mặt Vô Vọng đang bình thản bỗng trở nên căng thẳng: “Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, xem ra ngươi không biết. Mới sáng nay Vân Hoa sư đệ của ta đột ngột chết, sư phụ rất bi thương lập tức đưa ta xuống Hoa Sơn. Ta xuống trước xem tình hình thế nào rồi tìm nơi ẩn nấp để tránh bị chết ở hoa Sơn.”
Nghe lời nói của Vô Vọng, Lục Vân an ủi: “Thế sự vô thường Tu Chân Giới yên bình đã bao năm cũng đã có lúc gặp nạn. Hãy nghe theo lời của sư phụ tìm một chỗ náu thân đi, đợi khi nào tu luyện thành quả lúc đó sẽ làm rạng danh Đạo Viên.”
Vô Vọng khẽ gật đầu và hỏi chàng: “Thế còn huynh, huynh có dự định gì? Có muốn về Dịch Viên xem qua một chút không?”
Vừa nghe đến Dịch Viên, trên mặt Lục Vân đã hiện rõ vẻ muốn đến. Cho dù ở bất cứ nơi đâu, thì Dịch Viên vẫn mãi mãi ẩn sâu trong tiềm thức của chàng. Trong lúc trầm tư Lục Vân nghĩ đến sư thái của mình rồi không ngừng cười lớn như muốn che đậy suy nghĩ của mình. “Đúng là ta cũng muốn trở lại Dịch Viện xem sao, có điều không thể để quá nhiều người biết, thân phận hiện tại của ta trong con mắt mọi người vẫn chưa phải lúc quay về.”
Cảm nhận được Lục Vân đang hoài niệm, Vô Vọng liền nói: “Nghe những lời huynh nói, ta hiểu được rằng nhiều chuyện huynh vẫn chưa hay biết. Đã gặp mặt ở đây, tôi xin tạm thời không nói những lời cảm kích mà để sâu trong lòng. Tôi có biết một số việc muốn nói với huynh, mong huynh hãy can đảm đón nhận”
Nghe ngữ khí của Vô Vọng, Lục Vân chợt biến sắc mặt, vội khỏi: “Nhân gian đã xảy ra chuyện gì?”
Vô Vọng cười đáp: “Phải đã xảy ra chuyện lớn. Bồ Đề học viện đã bị tàn phá huynh có biết không?”
“Ta biết, lúc trước ta có gặp một vị huynh đệ, từ họ ta cũng biết được chuyện của học viện Bồ Đề”
Vô Vọng nghe xong ngạc nhiên nhưng chàng không hỏi chỉ nói: “Dịch Viên đã bị tàn phá huynh có biết không?”
“Sao! Dịch Viên cũng bị tàn phá, từ bao giờ vậy? Lục Vân vô cùng bất ngờ nắm lấy vai Vô Vọng.
Vô Vọng cười một cách khổ tâm, đợi Lục Vân bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: “Đó chính là chuyện chiều hôm qua. Buổi sang là Bồ Đề học viện thì buổi chiều đến lượt Dịch Viên. Đúng ra mà nói, Dịch viên bị tiêu diệt trong tay của Âm Thi Quỷ Vương và Ma Vực Hắc Ám Tôn Chủ. Ngoài Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong ra tất cả nhưng người khác đều chết, còn Ngạo Tuyết bị trọng thương.
Thả tay khỏi vai Vô Vọng, lùi lại phía sau lắc lắc đầu, chàng cảm thấy đau xót vô vàn. Dựa lưng vào cây, ánh mắt Lục Vân nhìn lên bầu trời, tâm trí như đặt ở chốn xa xăm nào đó.
Bên cạnh Vô Vọng không nói gì như muốn cùng chàng chia sẻ nỗi buồn này.
Thời gian trôi qua lặng lẽ, cũng không biết đã bao lâu, Lục Vân bỗng thở dài: “Thì ra là lúc đó, là ý niệm cuối cùng sư phụ để lại trước khi chết.”
Vô Vọng khẽ vỗ vai chàng: “Còn nhớ ngày đó ở Hoa Sơn, Huyền Âm Sư Thúc đã từng nói, sư phụ của huynh Tử Dương Chân Nhân trước khi chết đã sử dụng Huyền Dương Giải Thể Đại Pháp để phát huy bẩy lần sức mạnh. Lúc đó, những người ở trên Hoa Sơn đều cảm nhận được.”
Khẽ giật mình, Lục Vân hỏi: “Huyền Dương Giải Thể Đại Pháp, thật không ngờ sư phụ đã dùng cái đó. Lúc đó ta cũng nghĩ có lẽ Dịch Viện xảy ra chuyện, có về cũng không thể kịp, thật đáng tiếc…”
Bầu không khí thương tiếc và hoài niệm bao trùm hai người, Vô Vọng nhìn Lục Vân cảm thấy không thể không thuật lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Hoa Sơn và kéo chàng về hiện thực.
Nghe Vô Vọng nói, Lục Vân vô cùng ngạc nhiên: “Huyền Phong môn chủ có thể là Vô Tâm nhưng đây là việc xảy ra ngoài ý muốn. Theo như phán đoán Thiên Kiếm Viện Trưởng giáo Lý Trường Hà chết dưới tay Huyền phong Môn chủ sự việc này có chút kỳ lạ.”
Vô Vọng ngạc nhiên, sự việc này chàng chưa từng nghĩ đến. Theo như phỏng đoán của Lục Vân có thể Lý Trường Hà chưa chết, chỉ có điều tại sao hắn lại làm vậy? Vô Vọng thắc mắc: “Việc này quả thức rất lạ, nguyên nhân họ làm vậy là gì? Mục đích của họ ra sao?”
Lục Vân suy đoán: “Việc này ta không dám khằng định, có điều theo ta nghĩ, sở dĩ Lý Trường Hà làm vậy có lẽ không nằm ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, hắn không phục Kiếm Vô Trần làm minh chủ, việc này khiến tất cả những gì hắn nỗ lực trước đây trở thành vô nghĩa. Thứ hai, giữa hắn và Vô Tâm có bí mật người ngoài không thể biết. Còn về mục đích, Huyền Phong Môn chắc muốn cùng Chính Đạo liên minh đọ tài cao thấp.”
Vô Vọng suy nghĩ và tán thành: “Có lý, những sự việc trước đây của liên minh đều do một đao của Lý Trường Hà gây nên, vì việc này mà hắn đã tốn không ít sức lực. Kết quả cuối cùng lại bị Vô Trần nẫng tay trên, hắn rất không phục."
Biểu hiện ngoài ý muốn của Hắc Sát Hổ Vương khiến Vô Vọng bất ngờ, trong chớp mắt cơ thể chàng đã nằm trong vòng tay người khác, Vô Vọng hiểu ngay ra rằng đã có một cao thủ ra tay giúp đỡ mình. Nhìn lên trên thần sắc chàng biến đổi: “Là huynh, tại sao huynh lại có thể xuất hiện ở đây?”
Lục Vân thản nhiên đáp: “Đúng vậy, ta cũng thấy lạ tại sao huynh lại xuất hiện ở đây, lại cùng lúc với ta khiến ta bắt gặp”.
Nhìn nụ cười thân thiết của Lục Vân, Vô Vọng không cười chỉ khẽ thở dài một tiếng. Mắt liếc nhìn Hắc Sát Hổ Vương, Vô Vọng nhắc nhở Lục Vân: “Đây là Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực, hắn rất mạnh huynh phải cẩn thận đấy”.
Nhận thấy Vô Vọng tinh thần thất thường, Lục Vân cảm thấy lạ nhưng tình hình trước mắt khiến chàng không thể hỏi nhiều. Trả lời ngắn gọn một câu: “Ta biết rồi”. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân lại tiếp tục tập trung vào cơ thể Hắc Sát Hổ Vương.
Sau một thời gian ngắn bị bất ngờ, bây giờ Hắc Sát Hổ Vương đã dần dần bình tĩnh lại và hắn nhìn Lục Vân đầy căm giận: “Tiểu tử, ngươi là ai. Tại sao lại cứu hắn, liệu có phải Chính đạo liên minh đã phái ngươi đến đây?”
Khẽ nhoẻn miệng cười, Lục Vân tự nhiên như thường: “Cứu anh ta là vì chúng ta vốn quen biết, còn lai lịch của ta thì hoàn toàn không giống những gì ngươi nói. Cái tên Lục Vân ngươi đã từng nghe nói đến? chính là ta đây.”
“Lục Vân? Thì ra là ngươi. Chẳng phải ngươi đã bị Địch Viện đuổi đi và bị Kiếm Vô Thần đuổi bắt rồi sao? Hà tất hôm nay ngươi lại cứu hắn. Không hiểu rõ mục đích của Lục Vân, Hắc Sát Hổ Vương cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Lục Vân khẽ cười mắt hướng về phía xa và bình thản nói: “Giữa ta và Chính đạo, Kiếm Vô Trần là chuyện riêng không liên quan gì đến việc hôm nay ta cứu người. Cũng giống ta và ngươi hôm nay, đây là lần đầu gặp mặt không thể có chuyện ân oán, vì vậy thực lòng mà nói, ta không có ý gì khinh thường hay cố thị ngươi. Đương nhiên nếu giữa chúng ta có oán hận gì, thì đó lại là chuyện khác.”
Hắc Sát Hổ Vương nhìn Lục Vân với ánh mắt đầy cổ quái và sự nghi ngờ: “Nghe nói ngươi thân thủ phi phàm, trận chiến Dịch Viện ngày đó lừng lẫy thiên hạ. Ngươi nói vậy chẳng phải đã tự hạ thấp mình hay sao?”
Ánh mắt lạnh lùng, Lục Vân trợn mắt nhìn hắn, đôi bên nhìn nhau, đột nhiên Hắc Sát Hổ Vương lùi lại về phía sau, nói đầy kinh ngạc: “Tu luyện quả đáng sợ tuổi trẻ như ngươi mà đã có được sức như vậy chả trách dám cùng Hoàng Thiên tranh kháng. Có một điều ta muốn hỏi ngươi, ta thấy trong ánh mắt của ngươi có gì đó rất quen thuộc.”
Lục Vân đôi mày nhíu lại nhìn Hắc Sát Hổ Vương, hắn không có vẻ giả dối khiến chàng đôi chút mê muội. Ánh mắt quen thuộc là có ý gì? Mới gặp hắn lần đầu sao có thể nói là quen, Lẽ nào…
Nghĩ đến trường hợp đó Lục Vân liền nói: “Ngươi đến đây có phải vì muốn trở về yêu vực?
Hắc Sát Hổ Vương trả lời thản nhiên: “Phải, đúng là ta muốn trở lại yêu vực, ngươi hỏi vậy làm gì?”
Hắc Sát Hổ Vương không thoải mái có vẻ như hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lục Vân, trấn tĩnh một hồi lại nói tiếp: “Đánh hay không đánh đều được, bản vương không hề sợ ngươi. Có điều ngươi quả rất kỳ lạ, hơn nữa lúc trước ngươi cũng đã nói chung ta không thù không oán, nên ta cũng không muốn ra tay với ngươi.”
Nhìn Hắc Sát Hổ Vương Lục Vân trả lời một cách lạnh nhạt: “Chuyện trước kia của ngươi ta đều rõ cả, đúng sai thị phi không liên quan đến ta, hôm nay coi như có duyên ta cũng muốn khuyên ngươi chân thành, đừng nên trở lại Yêu vực, ngươi trở về sẽ rất khó thoát ra. Mà có quay lại thì mọi việc cũng đã khác rồi” nói xong Lục Vân quay người, ôm lấy Vô Vọng và đi.
“Đứng lại ! Ngươi nói vậy là có ý gì?” vừa bay theo Lục Vân đang lướt đi ở phía dưới hắn vừa hỏi.
Lục Vân dừng lại nhìn lại hắn và nói: “Thực sự ngươi không thích hợp tranh bá thiên hạ, tính cách của ngươi chỉ nên làm một đại tướng. Ta trở về từ yêu vực nên cứu Vô Vọng, nếu ngươi không nghe thì cứ để mặc theo tự nhiên vậy.” Khẽ tung người Lục Vân bay xa vạn dặm, Hoan Thuật Phân Thân khiến cơ thể chàng phân ra bốn phía.
Nhìn người Lục Vân thưa dần, Hắc Sát Hổ Vương không đuổi theo mà chỉ đứng một chỗ trầm tư. Trong lời nói của Lục Vân có gì đó kì lạ, tại sao hắn không nói rõ. Hắn làm như vậy là thực tâm hay có âm mưu gì? Việc này thật khó khiến con người ta hiểu rõ.
Đến núi Thiên Thương, Lục Vân đặt Vô Vọng vào một chỗ râm mát và cười thật thân thiết: “Vết thương của huynh đã đỡ được bảy phần rồi, chỉ cần chịu khó điều tức chân nguyên sẽ hồi phục nhanh thôi. Tại sao lần này huynh không đợi ở Hoa Sơn lại chạy đến Đạo Viên, các sư phụ ra sao rồi?”
Nghe Lục Vân hỏi gương mặt Vô Vọng đang bình thản bỗng trở nên căng thẳng: “Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, xem ra ngươi không biết. Mới sáng nay Vân Hoa sư đệ của ta đột ngột chết, sư phụ rất bi thương lập tức đưa ta xuống Hoa Sơn. Ta xuống trước xem tình hình thế nào rồi tìm nơi ẩn nấp để tránh bị chết ở hoa Sơn.”
Nghe lời nói của Vô Vọng, Lục Vân an ủi: “Thế sự vô thường Tu Chân Giới yên bình đã bao năm cũng đã có lúc gặp nạn. Hãy nghe theo lời của sư phụ tìm một chỗ náu thân đi, đợi khi nào tu luyện thành quả lúc đó sẽ làm rạng danh Đạo Viên.”
Vô Vọng khẽ gật đầu và hỏi chàng: “Thế còn huynh, huynh có dự định gì? Có muốn về Dịch Viên xem qua một chút không?”
Vừa nghe đến Dịch Viên, trên mặt Lục Vân đã hiện rõ vẻ muốn đến. Cho dù ở bất cứ nơi đâu, thì Dịch Viên vẫn mãi mãi ẩn sâu trong tiềm thức của chàng. Trong lúc trầm tư Lục Vân nghĩ đến sư thái của mình rồi không ngừng cười lớn như muốn che đậy suy nghĩ của mình. “Đúng là ta cũng muốn trở lại Dịch Viện xem sao, có điều không thể để quá nhiều người biết, thân phận hiện tại của ta trong con mắt mọi người vẫn chưa phải lúc quay về.”
Cảm nhận được Lục Vân đang hoài niệm, Vô Vọng liền nói: “Nghe những lời huynh nói, ta hiểu được rằng nhiều chuyện huynh vẫn chưa hay biết. Đã gặp mặt ở đây, tôi xin tạm thời không nói những lời cảm kích mà để sâu trong lòng. Tôi có biết một số việc muốn nói với huynh, mong huynh hãy can đảm đón nhận”
Nghe ngữ khí của Vô Vọng, Lục Vân chợt biến sắc mặt, vội khỏi: “Nhân gian đã xảy ra chuyện gì?”
Vô Vọng cười đáp: “Phải đã xảy ra chuyện lớn. Bồ Đề học viện đã bị tàn phá huynh có biết không?”
“Ta biết, lúc trước ta có gặp một vị huynh đệ, từ họ ta cũng biết được chuyện của học viện Bồ Đề”
Vô Vọng nghe xong ngạc nhiên nhưng chàng không hỏi chỉ nói: “Dịch Viên đã bị tàn phá huynh có biết không?”
“Sao! Dịch Viên cũng bị tàn phá, từ bao giờ vậy? Lục Vân vô cùng bất ngờ nắm lấy vai Vô Vọng.
Vô Vọng cười một cách khổ tâm, đợi Lục Vân bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: “Đó chính là chuyện chiều hôm qua. Buổi sang là Bồ Đề học viện thì buổi chiều đến lượt Dịch Viên. Đúng ra mà nói, Dịch viên bị tiêu diệt trong tay của Âm Thi Quỷ Vương và Ma Vực Hắc Ám Tôn Chủ. Ngoài Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong ra tất cả nhưng người khác đều chết, còn Ngạo Tuyết bị trọng thương.
Thả tay khỏi vai Vô Vọng, lùi lại phía sau lắc lắc đầu, chàng cảm thấy đau xót vô vàn. Dựa lưng vào cây, ánh mắt Lục Vân nhìn lên bầu trời, tâm trí như đặt ở chốn xa xăm nào đó.
Bên cạnh Vô Vọng không nói gì như muốn cùng chàng chia sẻ nỗi buồn này.
Thời gian trôi qua lặng lẽ, cũng không biết đã bao lâu, Lục Vân bỗng thở dài: “Thì ra là lúc đó, là ý niệm cuối cùng sư phụ để lại trước khi chết.”
Vô Vọng khẽ vỗ vai chàng: “Còn nhớ ngày đó ở Hoa Sơn, Huyền Âm Sư Thúc đã từng nói, sư phụ của huynh Tử Dương Chân Nhân trước khi chết đã sử dụng Huyền Dương Giải Thể Đại Pháp để phát huy bẩy lần sức mạnh. Lúc đó, những người ở trên Hoa Sơn đều cảm nhận được.”
Khẽ giật mình, Lục Vân hỏi: “Huyền Dương Giải Thể Đại Pháp, thật không ngờ sư phụ đã dùng cái đó. Lúc đó ta cũng nghĩ có lẽ Dịch Viện xảy ra chuyện, có về cũng không thể kịp, thật đáng tiếc…”
Bầu không khí thương tiếc và hoài niệm bao trùm hai người, Vô Vọng nhìn Lục Vân cảm thấy không thể không thuật lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Hoa Sơn và kéo chàng về hiện thực.
Nghe Vô Vọng nói, Lục Vân vô cùng ngạc nhiên: “Huyền Phong môn chủ có thể là Vô Tâm nhưng đây là việc xảy ra ngoài ý muốn. Theo như phán đoán Thiên Kiếm Viện Trưởng giáo Lý Trường Hà chết dưới tay Huyền phong Môn chủ sự việc này có chút kỳ lạ.”
Vô Vọng ngạc nhiên, sự việc này chàng chưa từng nghĩ đến. Theo như phỏng đoán của Lục Vân có thể Lý Trường Hà chưa chết, chỉ có điều tại sao hắn lại làm vậy? Vô Vọng thắc mắc: “Việc này quả thức rất lạ, nguyên nhân họ làm vậy là gì? Mục đích của họ ra sao?”
Lục Vân suy đoán: “Việc này ta không dám khằng định, có điều theo ta nghĩ, sở dĩ Lý Trường Hà làm vậy có lẽ không nằm ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, hắn không phục Kiếm Vô Trần làm minh chủ, việc này khiến tất cả những gì hắn nỗ lực trước đây trở thành vô nghĩa. Thứ hai, giữa hắn và Vô Tâm có bí mật người ngoài không thể biết. Còn về mục đích, Huyền Phong Môn chắc muốn cùng Chính Đạo liên minh đọ tài cao thấp.”
Vô Vọng suy nghĩ và tán thành: “Có lý, những sự việc trước đây của liên minh đều do một đao của Lý Trường Hà gây nên, vì việc này mà hắn đã tốn không ít sức lực. Kết quả cuối cùng lại bị Vô Trần nẫng tay trên, hắn rất không phục."
/1109
|