Đến giữa trưa, Huyền Ngọc Chân Nhân vẫn đang cùng thương nghị đại sự với năm vị chưởng giáo bên trong Thiên Huyền Động. Trải qua thời gian lâu như vậy, lục viện cũng đã cơ bản thương nghị xong. Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn năm người rồi mở miệng cất lời: "Các vị chưởng giáo còn việc gì quan trọng nữa thì xin nói ra, nếu không thì theo ta cũng đến lúc kết thúc rồi. Mọi người thấy sao?". Ánh mắt ông lướt qua chúng nhân, dừng lại trên mình Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện tựa hồ chờ đợi điều gì đó.
Tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Ngọc Chân Nhân, Pháp Quả Đại Sư cũng lờ mờ đoán ra tâm ý của ông. Ông đưa mắt nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt hơi dừng lại nơi Lý Trường Xuân và Liễu Tinh Hồn, nhẹ giọng nói: "Bần tăng thấy đại hội lần này đã kết thúc viên mãn, việc sau này phải đối phó với yêu ma quỷ quái thế nào thì chúng ta đã thương nghị, cũng không có gì khác biệt nhau lắm. Bần tăng chỉ có một việc nhỏ cần thỉnh vấn các vị chưởng giáo. Đương nhiên vấn đề này có liên quan đến Thiên Kiếm Viện, hy vọng Lý chưởng giáo nghe xong chớ nổi giận". Nói đến đây liền dừng lại, mục quang nhìn thẳng vào Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân nghe qua, trong lòng có chút bất an song ngoài miệng vẫn bình tĩnh đáp: "Đại sư có điều gì xin cứ nói, ta sẽ tận lực hồi đáp. Bất kể là vấn đề gì, ta cũng không nề hà". Nói xong, ??a ánh mắt nhìn khắp các cao thủ ngũ viện, thấy trong nhãn thần của họ hình như có điều gì đó khác lạ.
Pháp Quả Đại Sư nhìn vào các chưởng giáo khác. Sau khi quan sát thần sắc từng người, Pháp Quả lên tiếng: "Sự tình là thế này, chúng tôi muốn hỏi về vị hắc y đệ tử của quý môn, đối với pháp quyết mà y tập luyện, không biết Lý chưởng giáo có cảm giác gì không? Kỳ thực yêu cầu của chúng tôi cũng chẳng to tát gì, chỉ là hi vọng Thiên Kiếm Viện sẽ lưu tâm đến y hơn, đừng để sau này xuất hiện chuyện gì. Lục viện chúng ta xưa nay quan hệ một mực tốt đẹp, tương lai thật sự xuất hiện việc gì đó không như ý thì sẽ không hay cho lắm.
Lý Trường Xuân sắc mặt thoáng biến đổi, đưa mắt liếc Liễu Tinh Hồn. Trong lòng hai người đồng thời thoáng chấn động, chúng nhân lại đề xuất một vấn đề như thế ??a mọi chuyện ?i theo chiều hướng này. Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn mọi người, trầm giọng: "Đại sư có chuyện gì thắc mắc xin cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo làm gì".
Pháp Quả Đại Sư nghe xong có vẻ trầm tư, ông đưa mắt nhìn quanh các chưởng giáo khác. Thất Huyền Chân Nhân thấy vậy đỡ lời: "Mọi người đều là bạn cũ lâu năm, ta xin nói thẳng vào vấn đề. Lúc tranh đoạt Ngũ Thể Tiên Lan, Quỷ tiên cùng Ma tiên từng vô tình lỡ lời để lộ ra tên pháp quyết kia, chính là pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang thất truyền đã lâu, việc này chắc Trường Xuân chưởng giáo không phải không liên quan gì. Đương nhiên đối với việc tu luyện pháp quyết này có hậu quả gì, chúng ta đều tương đối biết rõ. Hiện tại, chúng tôi cũng chẳng có ý định truy cứu chuyện này, Trường Xuân huynh chỉ cần cho chúng tôi một lời hứa. Nếu tương lai có chuyện gì bất lợi cho thiên hạ, hy vọng lúc đó Thiên Kiếm Viện không khoanh tay mà đứng nhìn". Dứt lời, ánh mắt liếc sang Huyền Ngọc Chân Nhân như muốn ám thị điều gì đó.
Sắc mặt Lý Trường Xuân khẽ biến đổi, ông ta đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, trầm tư một thoáng đoạn lên tiếng: "Việc này tại hạ đích xác không rõ lắm, hơn mười năm nay chúng tôi cứ vô tâm tu luyện tại hậu sơn. Trong thời gian này, y rất ít khi ra đến phía trước núi, ta và y gặp mặt không nhiều. Nhưng mà hôm nay đã có người đề cập đến chuyện này, ta tất nhiên sẽ triệt để điều tra.
Nếu mọi việc quả đúng như vậy, ta trước mặt các vị xin hứa rằng trong tương lai bất kể phát sinh sự cố gì đương nhiên sẽ do Thiên Kiếm Viện chúng tôi tận lực đảm trách. Ta sẽ nghiêm khắc quản giáo đệ tử, các vị bất tất lo lắng".
Huyền Ngọc Chân Nhân dịu giọng nói: "Đã có lời của Trường Xuân huynh, tin rằng mọi người cũng đã an tâm. Giờ chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên giải tán thôi. Xem ra các vị chắc cũng chẳng thắc mắt thêm điều gì". Ánh mắt ông đảo quanh một vòng nhưng không thấy ai mở lời, Huyền Ngọc Chân Nhân liền xoay người, chuyển thân đi ra phía ngoài động khẩu.
Bên dưới Thái Huyền Sơn, trên con đường hướng thẳng đến Thiên Kiếm Viện, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên ngự kiếm bay tới. Thiếu niên này ước chừng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo đường đường, hai mắt thoáng lộ một tia tinh quang, chứng tỏ tu vi không tệ chút nào. Nhưng lúc đó sắc mặt thiếu niên loáng thoáng vẻ lo lắng, thu kiếm lại rồi toàn lực thi triển khinh công nhằm hướng đỉnh Thái Huyền Sơn lướt tới. Đi được vài dặm, y đã lên đến lưng chừng núi, nhanh chóng có mặt tại một ngã ba đường.
Thiếu niên dừng lại quan sát cẩn thận đoạn chọn con đường chính giữa, cấp tốc tiến tới. Không lâu sau, thiếu niên này đã gặp thủ sơn đệ tử của Thiên Kiếm Viện. Nhác thấy, y đã mở lời thi lễ: "Các vị sư huynh mạnh giỏi, đệ là Tây Thục Dịch Viện môn hạ, Càn Viện đệ tử Trần Quang. Đệ có việc gấn cần gặp chưởng giáo Huyền Ngọc sư bá, mong các vị sư huynh chỉ điểm cho biết phải tìm ở đâu!".
Thiên Kiếm Viện đệ tử nghe xong, lạnh giọng đáp: "Dịch Viện môn hạ, hừ, định làm gì? Cứ đi thẳng theo đường này đến Thiên Hỏa Động là gặp". Nói xong quay người bước đi, không thèm lý gì đến Trần Quang. Trần Quang sửng sốt, không hiểu vì sao môn hạ đệ tử của Thiên Kiếm Viện lại đối đã với y như vậy, tâm lý có chút bất mãn nhưng y không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cảm tạ rồi thuận đường phi thân lướt đi.
Trên đường đi, Trần Quang hỏi han khá nhiều đệ tử Thiên Kiếm Viện, phát giác người nào cũng vậy, chỉ cần nghe thấy y bảo là đệ tử Dịch Viện liền thập phần coi thường, có kẻ thậm chí có vẻ phẫn hận. Nghi hoặc đầy mình nhưng không giải đáp được, rốt cuộc Trần Quang cũng đến Thiên Hỏa Động. Đang chuẩn bị đi vào trong động thì y gặp Tĩnh Nguyệt Sư Thái bước ra, liền lớn tiếng gọi: "Sư thúc, con là Trần Quang, các người ở tại chỗ xa xôi này làm con tìm kiếm vất vả quá".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nghe tiếng quay sang nhìn Trần Quang, hơi sửng sốt hỏi: "Con sao lại đến đây, có phải Dịch Viện xảy ra chuyện gì không? Nhanh theo ta vào động rồi nói sau". Nói rồi liền đưa y vào trong động. Vừa vào, Trần Quang phát hiện thấy ngoại trừ Huyền Ngọc Chân Nhân và Tử Dương Chân Nhân vắng mặt thì mọi người khác đều ở đó.
Mọi người vừa thấy Trần Quang đều thập phần cao hứng, Lý Hoành Phi vẻ mặt lộ ra nét cười vui, Lâm Vân Phong vui vẻ nhảy đến bên cạnh y, nắm chặt tay y vừa cười vừa nói: "Huynh là Càn Viện sư huynh, thực là tốt quá, chúng tôi có tin vui muốn mách huynh đây. Nhanh ngồi xuống rồi từ từ nghe chúng tôi kể".
Trần Quang thấy sắc mặt mọi người đều tràn ngập vẻ cao hứng, không hiểu chuyện gì, hỏi: "Có chuyện gì vậy mà khiến mọi người cao hứng thế? Lúc ta lên núi tìm mọi người, thấy Thiên Kiếm Viện đệ tử, ai gặp tôi cũng cau mày trợn mắt, ngữ khí ác liệt. Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vân Phong nghe hỏi lập tức cao giọng: "Bọn chúng xưa nay vẫn dùng đôi mắt chó má như vậy để nhìn người khác, lần sau chúng tới Dịch Viện thử xem chúng ta thu thập chúng bằng cách nào. Nhưng thôi, giờ thì sư huynh không cần để ý chuyện đó, đệ cho huynh biết nhé, Dịch Viện chúng ta đã đoạt được ngôi vị dẫn đầu, trở thành lục viện chi thủ. Hiện tại chưởng giáo sư bá đang cùng với năm vị chưởng giáo thương nghị đại sự. Huynh xem sự việc như vậy không cao hứng sao được! Ha ha, bọn đệ cao hứng quá đi. Ha ha, cuối cùng cũng được thấy đám Thiên Kiếm Viện đó thất bại". Dứt lời không nén được bật cười lớn.
Trần Quang nghe xong, toàn thân chấn động, vẻ mặt đầy kinh ngạc rồi liền chuyển thành vui mừng t?t cùng, đưa tay ra nắm chặt tay Vân Phong, hỏi với vẻ kích động: "Thật chứ? Là sự thật ư? Đệ không lừa ta chứ? Thật tốt quá. Sư phụ và sư thúc mà biết được chắc phải mừng lắm. Ha ha, tốt quá, không lạ là đám Thiên Kiếm Viện đó gặp ta thì tỏ vẻ hậm hực, nguyên lai là chúng ta đã đánh bại bọn họ để đoạt được hạng nhất. Thật là tốt quá".
Liền đó, Trần Quang lại hỏi ai là người chiến thắng, nghe nói là Lục Vân thì kinh ngạc cực độ. Sau một hồi vui mừng, Trần Quang liền nhớ ra mục đích đến đây liền hấp tấp hỏi: "Sư thúc, chưởng giáo sư bá lúc nào thì quay lại? Con đến đây là có tin tức không hay, nhất định phải báo cáo với sư bá, sự tình đã thập phần trọng yếu rồi".
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ sửng sốt, duy chỉ có Lục Vân lóe lên một tia sáng trong mắt, thầm than tin tức sao mà tới nhanh đến vậy. Tĩnh Nguyệt Đại Sư thấy sắc mặt Trần Quang u ám, hỏi ngay: "Chuyện gì vậy? Con nói nhanh đi, chúng ta cùng thương lượng xem, nếu quả cần kíp chúng ta sẽ tìm chưởng giáo về ngay".
Trần Quang nhỏ giọng đáp: "Phong Đô Quỷ vực có chuyện rồi. Mười tám vị sư huynh đệ trấn thủ tại đó, trừ một người thoát được còn thì toàn bộ đều chiến tử, đạo Phong Hồn Phù trấn áp lối vào Quỷ vực đã bị cao thủ của Yêu vực chiếm mất, mang theo xuống Quỷ vực mất rồi. Hiện tại sư phụ con và Huyền Âm sư thúc đang toàn lực chặn tại lối vào Quỷ vực, dùng đủ mọi biện pháp nhưng chưa có cách nào phong trụ được lối vào. Vì vậy sư phụ bảo con phải tức tốc đi cầu cứu sư bá, mong người nhanh chóng trở về cùng đối phó chuyện này". Trong động, trừ Lục Vân ra, ai nghe qua cũng chấn động, ánh mắt lộ vẻ bất an. Tĩnh Nguyệt Đại Sư biến sắc, nói: "Chúng ta phải đến ngay Thiên Huyền Động, đem chuyện này nói với chưởng giáo cùng năm vị viện chủ xem họ xử lý thế nào. Mọi người cùng đi, nhanh lên". Nói xong tức tốc đi ngay.
Bên ngoài Thiên Huyền Động, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng Tử Dương Chân Nhân đi trước, đang bước ra ngoài động. Do hội nghị đã thương thảo xong nên các vị chưởng giáo đều rời khỏi động, khi sắp ra đến cửa động chợt nghe có tiếng người tranh luận bên ngoài, chính là một người của Dịch Viện đang định đi vào bên trong thì bị người của Thiên Kiếm Viện chặn lại, song phương đang tranh chấp dữ dội.#¡
Huyền Ngọc Chân Nhân ho khẽ một tiếng, cất lời: "Vân Phong, con đang làm cái gì vậy? Sao lại đến đây gây chuyện, còn chưa dừng lại mau". Vừa nhìn thấy Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ra có nhiều chuyện cần bàn. Liễu Tinh Hồn ở bên cạnh cũng đã kêu đệ tử Thiên Kiếm Viện nhường bước cho người của Dịch Viện.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư quét mắt nhìn các vị chưởng giáo, sắc mặt vô cùng trầm trọng nói: "Sư huynh, Quỷ vực xảy ra chuyện rồi, Trần Quang đến đây để cầu cứu, huynh xem phải làm thế nào?". Lời vừa buông ra, toàn thể đương trường đều kinh ngạc, mục quang dừng lại trên người Trần Quang.
Huyền Ngọc Chân Nhân thấy thần tình của Tĩnh Nguyệt Đại Sư đã hiểu là sự tình rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Dịch Viện vừa mới tiếp chưởng ngôi vị đứng đầu lục viện thì đã phát sinh dị biến, thật vô cùng bất lợi! Quay qua Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, con cứ việc nói ra trước mặt các vị chưởng giáo đây, chúng ta ắt sẽ có cách giải quyết".
Trần Quang liền đáp: "Hồi bẩm chưởng giáo sư bá, sự tình phát sinh vào ba ngày trước. Lúc đó tại lối vào Phong Đô Quỷ vực đột nhiên xuất hiện một Yêu vực cao thủ, yêu vật này tu vi cao thâm, đã hóa thành một hắc y nam tử chừng ba mươi tuổi, nhắm thẳng vào 18 vị sư huynh trấn thủ lối vào Quỷ vực đột ngột phát động tiến công. Do y tu vi tinh thâm, lại thêm 18 vị sư huynh không có lòng phòng bị tình huống này nên có 7 người bị sát tử đương trường. 11 vị sư huynh còn lại toàn lực phản công nhưng đối phương quá mạnh mẽ, cuối cùng yêu vật đã liên tiếp giết chết 10 người, dùng lực chiếm đoạt Phong Hồn Phù, tiến nhập vào Quỷ vực. Duy nhất có một vị sư huynh sống sót, mang theo thương thế về Dịch Viện hồi báo, sư phụ con và sư thúc vội vã dẫn theo môn hạ đến ngay nhưng thấy Quỷ vực chi môn đã mở, hao phí hết tâm lực nhưng không có cách nào phong bế được lối vào. Sư phụ sai con cấp tốc đi cầu cứu, hiện tại mong sư bá làm chủ".
Không khí một bầu tịch mịch, sắc mặt mọi người đều trầm trọng, Huyền Ngọc Chân Nhân thần sắc đại biến, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi. Lục viện chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một cái nhìn đầy ý nghĩa, ai nấy tâm tình nặng nề. Tử Dương Chân Nhân nãy giờ đứng một bên lên tiếng: "Sư huynh, tại sao cao thủ Yêu vực lại đột nhiên đánh lén chúng ta, lấy Phong Hồn Phù đề làm gì? Hơn nữa vì sao y phải tiến vào Quỷ vực?".
Huyền Ngọc Chân Nhân thở dài nói: "Y lấy Phong Hồn Phù cũng chẳng được tích sự gì, với chúng ta mà nói thì hữu dụng chứ với quỷ vật tại Quỷ vực thì không hề có ích lợi gì. Một khi Phong Hồn Phù rời khỏi lối vào Quỷ vực, chúng ta định bằng vào nhân lực mà phong trụ lối vào, cơ hồ là chẳng có chút hy vọng nào thành công. Trên đời này chỉ có một thứ có thể vĩnh viễn phong ấn lối vào này, chính là Phong Hồn Phù. Một khi không còn Phong Hồn Phù, có thể nói nhân gian và Quỷ vực hoàn toàn tương thông".
Thất Huyền Chân Nhân ở bên cạnh bổ sung: "Ngoài chuyện đó, đặc điểm chủ yếu nhất của Phong Hồn Phù là có thể trấn áp hồn phách, đối với quỷ vật tại Quỷ vực tuyệt đối có tác dụng khắc chế. Thế nhưng đối với yêu ma của Ma vực và Yêu vực thì Phong Hồn Phù lại không có chút tác dụng gì. Vì thế, có thể nói rằng duyên cớ mà tên cao thủ Yêu vực có thể đoạt được Phong Hồn Phù là do y không bị ảnh hưởng. Việc cấp bách không phải là nói chuyện Yêu vực cao thủ chiếm đoạt Phong Hồn Phù mà là bằng cách nào trong thời gian nhanh nhất đoạt lại Phong Hồn Phù, đó là chuyện quan trọng nhất lúc này. Ngộ nhỡ Phong Hồn Phù bị hủy, không có gì có thể trấn áp quỷ vật của Quỷ vực thì sau này nhân gian chắc chắn sẽ bị cuốn vào một trường mưa máu gió tanh, vô số sinh linh lại trở thành mồi ngon cho quỷ vật".
Tử Dương Chân Nhân lên tiếng: "Với chúng ta hiện nay, chuyện quan trọng nhất là phái người đi lấy lại Phong Hồn Phù. Một mặt chúng ta có thể phái người trấn giữ tại lối vào, mặt khác cho người tiến nhập Quỷ vực đi tìm kiếm Phong Hồn Phù, tìm được thì lập tức quay về. Các vị thấy sao?".
Các vị chưởng giáo đều nhè nhẹ gật đầu, biểu thị rằng ông nói đúng. Huyền Ngọc Chân Nhân lướt nhìn chúng môn hạ, nghe khẩu khí của mọi người không nén được thở dài nói: "Chúng ta không nên cao hứng quá sớm. Thời gian của chúng ta không có nhiều. Tuy rằng phải cử người đi thu hồi Phong Hồn Phù nhưng mọi việc cần hành động thật mau lẹ. Bởi vì Phong Hồn Phù tuy có khả năng trán áp quỷ vật của Quỷ vực nhưng nơi duy nhất có thể hủy diệt được Phong Hồn Phù cũng nằm chính tại trong Quỷ Vương Thành".
Mọi người nghe nói đều thất kinh, Tử Dương Chân Nhân hỏi: "Sư huynh, sao đệ lại không biết chuyện này? Phong Hồn Phù đương nhiên trấn áp được quỷ vật, có thể coi là một đạo thần khí trên đời không có đối thủ, tại sao quỷ vật của Quỷ vực lại có khả năng tiêu hủy được nó? Nếu nó đã không khắc chế được thì lúc quỷ vật tối lợi hại là Quỷ tiên tiếp cận chắc đã bị mở ra rồi, bọn chúng dùng cách gì để hủy diệt Phong Hồn Phù nhỉ?".
Huyền Ngọc Chân Nhân khẽ thở dài nói: "Chuyện này đệ không biết cũng là bình thường thôi mà. Bởi vì lịch đại tổ tiên Dịch Viện chúng ta ghi chép lại điều bí ẩn này trong bí lục. Căn cứ vào những điều ghi chép trong đó, Phong Hồn Phù chính là khắc tinh của tất cả các loại hồn phách, kể cả nguyên thần của người tu chân, chỉ cần đến gần nó là sẽ bị luyện hóa, vì vậy Quỷ tiên của Quỷ vực lợi hại là vậy cũng không dám xông qua lối vào Phong Đô, chỉ có một thứ có thể hủy diệt được nó, chính là Hóa Hồn Trì trong Quỷ vực Quỷ Vương Thành. Nếu đem Phong Hồn Phù để lên đó trong vòng mười lăm ngày thì sẽ bị Hóa Hồn Trì dung hóa, trở thành tiêu thất vô ảnh. Ta nói thời gian của chúng ta không còn nhiều vì mười lăm ngày ở Quỷ vực bằng khoảng ba mươi ngày của nhân gian. Nếu như người của chúng ta phái đi không thể trong vòng ba mươi ngày đến được Hóa Hồn Trì, đoạt lấy Phong Hồn Phù thì thế nào cũng phải quay về".
Chúng nhân nghe xong, đều hiểu được mức độ trầm trọng của sự tình. Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện nói: "Hiện tại sự tình như thế nào thì mọi người đã rõ, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được đối sách tương ứng, vượt qua trận tai kiếp này. Việc này quan hệ đến an nguy của thiên hạ chúng sinh, chúng ta thân là người tu chân chính đạo nhất định phải toàn lực ứng phó, bảo vệ sự bình an cho nhân gian. Chuyện nay quan hệ trọng đại, không phải là việc riêng của một phái nào, lục viện chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, tận lực ngăn chặn sự tình xấu đi. Hiện tại mọi người nên nhanh chóng thương lượng xem trước tiên cần phải làm gì để ứng phó với chuyện này?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm giọng: "Việc này xuất phát từ phạm vi của Dịch Viện chúng tôi, tự nhiên Dịch Viện phải toàn lực giải quyết, chỉ vì sự tình quá trọng đại nên mong rằng các vị xuất lực tương trợ. Hiện giờ thời gian khẩn cấp, chúng ta phải bàn ngay chuyện làm thế nào trấn áp được lối vào Quỷ vực, lại còn chuyện phái người tiến vào Quỷ vực tìm Phong Hồn Phù? Các vị có ý kiến gì hay xin cứ đưa ra để cùng thương nghị". Nói xong, mục quang quét qua mọi người, cẩn thận quan sát thần tình mỗi người.
Lục Vân đưa mắt nhìn mọi người đang trầm tư, lên tiếng: "Theo con, xuất hiện việc như thế này, trong đó có một điểm cần chúng ta xem xét. Đó là vì sao cao thủ Yêu vực lại chiếm đoạt Phong Hồn Phù, thường lệ thì Quỷ vực và Yêu vực không có liên hệ gì, bọn họ từ pháp môn tu luyện đến phương thức sinh hoạt đều bất đồng, vì sao cao thủ Yêu vực lại cùng đến cướp Phong Hồn Phù? Trong chuyện này liệu còn âm mưu gì khác mà chúng ta chưa rõ chăng?".
Quay qua nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Lục Vân, con có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói ra, chúng ta có thể cùng nhau phân tích. Sự việc quan hệ trọng đại, chúng ta cần phải gia tâm cẩn thận, đề phòng bất trắc".
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng đáp: "Con nhận thấy, tên cao thủ Yêu vực đến cướp Phong Hồn Phù chỉ có một mục đích là tiêu hủy nó tại Quỷ vực. Nói vậy, yêu vật của Yêu vực có thể lấy đó làm điều kiện yêu cầu Quỷ tiên của Quỷ vực tượng trợ, mang phong ấn của lối vào Yêu vực hủy đi.
Cũng như vậy, Ma vực có nhiều khả năng cùng tham gia hành động lần này. Bọn chúng vì muốn tiến nhập nhân gian, nhiều khả năng liên thủ trước hết phá bỏ phong ấn lối vào, rồi bằng vào thực lực mà phân chia nhân gian. Chúng ta dĩ nhiên phải coi chuyện tại Quỷ vực là trọng yếu nhưng chuyện phòng bị tại Ma vực và Yêu vực cũng phải tăng cường, tránh không để xảy ra hậu quả nghiêm trọng do Vực Chi Tam Giới đồng thời xuất hiện".
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy trong lòng chấn động, tựa hồ cảm nhận được nguy cơ. Phượng Hoàng Thư Viện chưởng giáo Ngọc Vô Song lên tiếng: "Lời Lục Vân nói cũng có vài phần khả năng. Có thể Phong Hồn Phù đối với cao thủ Yêu vực không có mảy may tác dụng, do đó nói không chừng thần khí phong ấn Yêu vực và Ma vực đối với hồn phách chi thể của Quỷ tiên cũng không có tác dụng gì. Nói thế chắc mọi người đã nhận thấy sự tình nghiêm trọng thế nào rồi!".
Lý Trường Xuân góp lời: "Lối vào Quỷ vực gần khu phụ cận Phong Đô tại Tây Thục xưa nay vẫn do Dịch Viện trấn thủ, lối vào Ma vực do Bồ Đệ Học Viện trấn thủ còn lối vào Yêu vực do Đạo Viện thủ hộ. Hiện tại Quỷ vực có chuyện, vì để phòng ngừa Ma vực và Yêu vực cũng xảy ra biến cố, ta cho rằng Bồ Đệ Học Viện và Đạo Viện bất tất phải tham dự vào chuyện tại Quỷ vực, sự tình cứ để bốn viện chúng tôi liên thủ giải quyết, các vị thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm tư một lúc đoạn gật đầu nói: "Lý chưởng giáo nói thật hữu lý. Tuy nhiên hiện tại Ma vực và Yêu vực vẫn chưa có động tĩnh gì, các vị chắc vẫn còn nhớ tên Dạ Hồn bên trong Hắc Liên từng nói rằng yêu ma quỷ quái của Vực Chi Tam Giới đã chuẩn bị tiến nhập nhân gian. Vì để hành sự được cẩn trọng, ta thấy nên theo lời của Lý chưởng giáo, không biết đại sư cùng chân nhân thấy sao? Mọi người còn có ý kiến gì không?". Ánh mắt lướt qua Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song thấy hai người cùng gật đầu, hiển nhiên đồng ý với biện pháp đó.
Thất Huyền Chân Nhân lên tiếng: "Sự việc có quan hệ trọng đại, ta không tiện nói nhiều. Vì để cẩn thận đề phòng, lưỡng viện chúng tôi không tham dự lần này nhưng ý nghĩa vẫn cực kỳ quan trọng. Hiện tại cần phải bàn xem tứ viện các vị định cử những ai đi đến Dịch Viện? Sau khi thương nghị xong, có thể sớm lên đường".
Ánh mắt Huyền Ngọc Chân Nhân dừng lại xem thần sắc Lý Trường Xuân, Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song ba người, định từ nhãn thần họ mà tìm ra ý tứ. Hạo Vân Cư Sỹ nói: "Việc này ta sẽ tự thân đi một chuyến, Tất Thiên và Đỗ Lực hai người cùng đi. Vì sự tình khẩn cấp không thể mang theo nhiều nhân thủ, nếu sau này tình huống có gì phát sinh sẽ phái thêm nhân thủ đến trợ lực". Nói xong đưa mắt nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, đang nhè nhẹ gật đầu đồng ý.
Ngọc Vô Song nhìn Lục Vân, trong nhãn thần ánh lên một tia cổ quái, đoạn quay đầu nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Sự tình lần này đúng là không tầm thường, tôi cũng định sẽ đi Dịch Viện một chuyến. Đến lúc thì Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết cũng sẽ lên đường, Huyền Ngọc chưởng giáo thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân gật đầu cảm tạ, nói: "Đa tạ Ngọc chưởng giáo toàn lực ủng hộ, ta đại biểu cho bản phái vô cùng hoan hỷ chờ đại giá". Dứt lời, mục quang đình lại nơi sắc mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song rồi rời đi, hướng sang Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân trầm tư một lúc, thấy hai người kia đã mở miệng rồi, đành nhẹ giọng nói: "Đối với việc cử người đi chuyến này, ta đã nghĩ kỹ. Vì lần luận võ đại hội này phát sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, ta không thể tự thân đi được, đành nhường cho sư đệ Liễu Tinh Hồn cùng Vô Trần và Lãnh Gia Hào lên đường cùng các vị. Huyền Ngọc chưởng giáo thấy có được không?".
Huyền Ngọc Chân Nhân nghe lời, nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ đã hết lòng tương trợ. Chính vì Thái Huyền Sơn còn nhiều chuyện cần xử lý ngay mà Lý chưởng giáo phái những tam vị cao thủ đi cùng chúng tôi đã là sự trợ lực mười phần to lớn. Huyền Ngọc tôi xin đa tạ trước. Hiện tại đã chọn xong người, chúng ta chuẩn bị xuất phát, các vị nghĩ sao?" Nói xong, ánh mắt nhìn khắp lượt người.
Không thấy còn lời bàn tán nào, Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Tốt, nửa khắc nữa mọi người gặp nhau tại đây, chúng ta cùng lúc xuất phát thẳng tới Phong Đô. Hiện thời chúng tôi phải quay về thu xếp một số chuyện, gặp nhau sau". Dứt lời dẫn theo môn hạ rời khỏi Thiên Huyền Động.
Nửa khắc sau, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng môn hạ chuẩn bị xong mọi thứ, đúng giờ có mặt tại cửa Thiên Huyền Động. Rất nhanh, đã thấy Ngọc Vô Song dẫn theo Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết, Hạo Vân Cư Sỹ dẫn theo Tất Thiên và Đỗ Lực, Liễu Tinh Hồn dẫn theo Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào đến trước động khẩu. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn tất cả mọi người rồi nói: "Hiện tại đã đến đông đủ, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi". Nói xong cùng với Ngọc Vô Song, Hạo Vân Cư Sỹ, Liễu Tinh Hồn cất mình, chuyển mình phi thẳng xuống dưới chân núi.
Ở bên cạnh, Lục Vân sớm đã nhìn ra thần sắc nhợt nhạt của Kiếm Vô Trần, nhãn thần lộ xuất một tia cảnh giác. Tuy chỉ trong chớp mắt, song ánh mắt của Kiếm Vô Trần đã lộ ra sự thù hận, khiến trong lòng Lục Vân thêm phần cảnh giác. Chuyến đi Phong Đô này cùng với anh ta, đến chốn Quỷ vực sẽ phát sinh ra việc gì đây? Phải chăng là số mệnh đã sắp đặt?
Ánh mắt Lục Vân rời đi thấy Ngạo Tuyết đang to nhỏ chuyện trò cùng Thương Nguyệt, không khỏi cảm thấy cổ quái. Không rõ đoạn đường sau này còn có sự tình ngoài ý liệu nào phát sinh? Ai mà biết được! Ngước mắt nhìn trời xanh như thầm hỏi, trong mắt Lục Vân lộ ra một tia tiếu ngạo mơ hồ, cùng mọi người cất bước lên đường nhắm thẳng dưới núi lướt đi.
Trong làn gió nhẹ, đoàn người đi về chốn xa xôi. Tiếng cười vui lanh lảnh, tiếng thở dài nhè nhẹ, tất cả như vô tình hòa vào nhau theo gió bay xa. Chuyến đi Thái Huyền Sơn này đã kết thúc như vậy, tiếp theo đây sẽ có những biến cố gì? Cuộc đời của Lục Vân sẽ lại ra sao? Đời người ngắn ngủi, kết cục rồi sẽ thế nào? Ai biết trước được chăng?
Tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Ngọc Chân Nhân, Pháp Quả Đại Sư cũng lờ mờ đoán ra tâm ý của ông. Ông đưa mắt nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt hơi dừng lại nơi Lý Trường Xuân và Liễu Tinh Hồn, nhẹ giọng nói: "Bần tăng thấy đại hội lần này đã kết thúc viên mãn, việc sau này phải đối phó với yêu ma quỷ quái thế nào thì chúng ta đã thương nghị, cũng không có gì khác biệt nhau lắm. Bần tăng chỉ có một việc nhỏ cần thỉnh vấn các vị chưởng giáo. Đương nhiên vấn đề này có liên quan đến Thiên Kiếm Viện, hy vọng Lý chưởng giáo nghe xong chớ nổi giận". Nói đến đây liền dừng lại, mục quang nhìn thẳng vào Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân nghe qua, trong lòng có chút bất an song ngoài miệng vẫn bình tĩnh đáp: "Đại sư có điều gì xin cứ nói, ta sẽ tận lực hồi đáp. Bất kể là vấn đề gì, ta cũng không nề hà". Nói xong, ??a ánh mắt nhìn khắp các cao thủ ngũ viện, thấy trong nhãn thần của họ hình như có điều gì đó khác lạ.
Pháp Quả Đại Sư nhìn vào các chưởng giáo khác. Sau khi quan sát thần sắc từng người, Pháp Quả lên tiếng: "Sự tình là thế này, chúng tôi muốn hỏi về vị hắc y đệ tử của quý môn, đối với pháp quyết mà y tập luyện, không biết Lý chưởng giáo có cảm giác gì không? Kỳ thực yêu cầu của chúng tôi cũng chẳng to tát gì, chỉ là hi vọng Thiên Kiếm Viện sẽ lưu tâm đến y hơn, đừng để sau này xuất hiện chuyện gì. Lục viện chúng ta xưa nay quan hệ một mực tốt đẹp, tương lai thật sự xuất hiện việc gì đó không như ý thì sẽ không hay cho lắm.
Lý Trường Xuân sắc mặt thoáng biến đổi, đưa mắt liếc Liễu Tinh Hồn. Trong lòng hai người đồng thời thoáng chấn động, chúng nhân lại đề xuất một vấn đề như thế ??a mọi chuyện ?i theo chiều hướng này. Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn mọi người, trầm giọng: "Đại sư có chuyện gì thắc mắc xin cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo làm gì".
Pháp Quả Đại Sư nghe xong có vẻ trầm tư, ông đưa mắt nhìn quanh các chưởng giáo khác. Thất Huyền Chân Nhân thấy vậy đỡ lời: "Mọi người đều là bạn cũ lâu năm, ta xin nói thẳng vào vấn đề. Lúc tranh đoạt Ngũ Thể Tiên Lan, Quỷ tiên cùng Ma tiên từng vô tình lỡ lời để lộ ra tên pháp quyết kia, chính là pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang thất truyền đã lâu, việc này chắc Trường Xuân chưởng giáo không phải không liên quan gì. Đương nhiên đối với việc tu luyện pháp quyết này có hậu quả gì, chúng ta đều tương đối biết rõ. Hiện tại, chúng tôi cũng chẳng có ý định truy cứu chuyện này, Trường Xuân huynh chỉ cần cho chúng tôi một lời hứa. Nếu tương lai có chuyện gì bất lợi cho thiên hạ, hy vọng lúc đó Thiên Kiếm Viện không khoanh tay mà đứng nhìn". Dứt lời, ánh mắt liếc sang Huyền Ngọc Chân Nhân như muốn ám thị điều gì đó.
Sắc mặt Lý Trường Xuân khẽ biến đổi, ông ta đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, trầm tư một thoáng đoạn lên tiếng: "Việc này tại hạ đích xác không rõ lắm, hơn mười năm nay chúng tôi cứ vô tâm tu luyện tại hậu sơn. Trong thời gian này, y rất ít khi ra đến phía trước núi, ta và y gặp mặt không nhiều. Nhưng mà hôm nay đã có người đề cập đến chuyện này, ta tất nhiên sẽ triệt để điều tra.
Nếu mọi việc quả đúng như vậy, ta trước mặt các vị xin hứa rằng trong tương lai bất kể phát sinh sự cố gì đương nhiên sẽ do Thiên Kiếm Viện chúng tôi tận lực đảm trách. Ta sẽ nghiêm khắc quản giáo đệ tử, các vị bất tất lo lắng".
Huyền Ngọc Chân Nhân dịu giọng nói: "Đã có lời của Trường Xuân huynh, tin rằng mọi người cũng đã an tâm. Giờ chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên giải tán thôi. Xem ra các vị chắc cũng chẳng thắc mắt thêm điều gì". Ánh mắt ông đảo quanh một vòng nhưng không thấy ai mở lời, Huyền Ngọc Chân Nhân liền xoay người, chuyển thân đi ra phía ngoài động khẩu.
Bên dưới Thái Huyền Sơn, trên con đường hướng thẳng đến Thiên Kiếm Viện, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên ngự kiếm bay tới. Thiếu niên này ước chừng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo đường đường, hai mắt thoáng lộ một tia tinh quang, chứng tỏ tu vi không tệ chút nào. Nhưng lúc đó sắc mặt thiếu niên loáng thoáng vẻ lo lắng, thu kiếm lại rồi toàn lực thi triển khinh công nhằm hướng đỉnh Thái Huyền Sơn lướt tới. Đi được vài dặm, y đã lên đến lưng chừng núi, nhanh chóng có mặt tại một ngã ba đường.
Thiếu niên dừng lại quan sát cẩn thận đoạn chọn con đường chính giữa, cấp tốc tiến tới. Không lâu sau, thiếu niên này đã gặp thủ sơn đệ tử của Thiên Kiếm Viện. Nhác thấy, y đã mở lời thi lễ: "Các vị sư huynh mạnh giỏi, đệ là Tây Thục Dịch Viện môn hạ, Càn Viện đệ tử Trần Quang. Đệ có việc gấn cần gặp chưởng giáo Huyền Ngọc sư bá, mong các vị sư huynh chỉ điểm cho biết phải tìm ở đâu!".
Thiên Kiếm Viện đệ tử nghe xong, lạnh giọng đáp: "Dịch Viện môn hạ, hừ, định làm gì? Cứ đi thẳng theo đường này đến Thiên Hỏa Động là gặp". Nói xong quay người bước đi, không thèm lý gì đến Trần Quang. Trần Quang sửng sốt, không hiểu vì sao môn hạ đệ tử của Thiên Kiếm Viện lại đối đã với y như vậy, tâm lý có chút bất mãn nhưng y không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cảm tạ rồi thuận đường phi thân lướt đi.
Trên đường đi, Trần Quang hỏi han khá nhiều đệ tử Thiên Kiếm Viện, phát giác người nào cũng vậy, chỉ cần nghe thấy y bảo là đệ tử Dịch Viện liền thập phần coi thường, có kẻ thậm chí có vẻ phẫn hận. Nghi hoặc đầy mình nhưng không giải đáp được, rốt cuộc Trần Quang cũng đến Thiên Hỏa Động. Đang chuẩn bị đi vào trong động thì y gặp Tĩnh Nguyệt Sư Thái bước ra, liền lớn tiếng gọi: "Sư thúc, con là Trần Quang, các người ở tại chỗ xa xôi này làm con tìm kiếm vất vả quá".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nghe tiếng quay sang nhìn Trần Quang, hơi sửng sốt hỏi: "Con sao lại đến đây, có phải Dịch Viện xảy ra chuyện gì không? Nhanh theo ta vào động rồi nói sau". Nói rồi liền đưa y vào trong động. Vừa vào, Trần Quang phát hiện thấy ngoại trừ Huyền Ngọc Chân Nhân và Tử Dương Chân Nhân vắng mặt thì mọi người khác đều ở đó.
Mọi người vừa thấy Trần Quang đều thập phần cao hứng, Lý Hoành Phi vẻ mặt lộ ra nét cười vui, Lâm Vân Phong vui vẻ nhảy đến bên cạnh y, nắm chặt tay y vừa cười vừa nói: "Huynh là Càn Viện sư huynh, thực là tốt quá, chúng tôi có tin vui muốn mách huynh đây. Nhanh ngồi xuống rồi từ từ nghe chúng tôi kể".
Trần Quang thấy sắc mặt mọi người đều tràn ngập vẻ cao hứng, không hiểu chuyện gì, hỏi: "Có chuyện gì vậy mà khiến mọi người cao hứng thế? Lúc ta lên núi tìm mọi người, thấy Thiên Kiếm Viện đệ tử, ai gặp tôi cũng cau mày trợn mắt, ngữ khí ác liệt. Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vân Phong nghe hỏi lập tức cao giọng: "Bọn chúng xưa nay vẫn dùng đôi mắt chó má như vậy để nhìn người khác, lần sau chúng tới Dịch Viện thử xem chúng ta thu thập chúng bằng cách nào. Nhưng thôi, giờ thì sư huynh không cần để ý chuyện đó, đệ cho huynh biết nhé, Dịch Viện chúng ta đã đoạt được ngôi vị dẫn đầu, trở thành lục viện chi thủ. Hiện tại chưởng giáo sư bá đang cùng với năm vị chưởng giáo thương nghị đại sự. Huynh xem sự việc như vậy không cao hứng sao được! Ha ha, bọn đệ cao hứng quá đi. Ha ha, cuối cùng cũng được thấy đám Thiên Kiếm Viện đó thất bại". Dứt lời không nén được bật cười lớn.
Trần Quang nghe xong, toàn thân chấn động, vẻ mặt đầy kinh ngạc rồi liền chuyển thành vui mừng t?t cùng, đưa tay ra nắm chặt tay Vân Phong, hỏi với vẻ kích động: "Thật chứ? Là sự thật ư? Đệ không lừa ta chứ? Thật tốt quá. Sư phụ và sư thúc mà biết được chắc phải mừng lắm. Ha ha, tốt quá, không lạ là đám Thiên Kiếm Viện đó gặp ta thì tỏ vẻ hậm hực, nguyên lai là chúng ta đã đánh bại bọn họ để đoạt được hạng nhất. Thật là tốt quá".
Liền đó, Trần Quang lại hỏi ai là người chiến thắng, nghe nói là Lục Vân thì kinh ngạc cực độ. Sau một hồi vui mừng, Trần Quang liền nhớ ra mục đích đến đây liền hấp tấp hỏi: "Sư thúc, chưởng giáo sư bá lúc nào thì quay lại? Con đến đây là có tin tức không hay, nhất định phải báo cáo với sư bá, sự tình đã thập phần trọng yếu rồi".
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ sửng sốt, duy chỉ có Lục Vân lóe lên một tia sáng trong mắt, thầm than tin tức sao mà tới nhanh đến vậy. Tĩnh Nguyệt Đại Sư thấy sắc mặt Trần Quang u ám, hỏi ngay: "Chuyện gì vậy? Con nói nhanh đi, chúng ta cùng thương lượng xem, nếu quả cần kíp chúng ta sẽ tìm chưởng giáo về ngay".
Trần Quang nhỏ giọng đáp: "Phong Đô Quỷ vực có chuyện rồi. Mười tám vị sư huynh đệ trấn thủ tại đó, trừ một người thoát được còn thì toàn bộ đều chiến tử, đạo Phong Hồn Phù trấn áp lối vào Quỷ vực đã bị cao thủ của Yêu vực chiếm mất, mang theo xuống Quỷ vực mất rồi. Hiện tại sư phụ con và Huyền Âm sư thúc đang toàn lực chặn tại lối vào Quỷ vực, dùng đủ mọi biện pháp nhưng chưa có cách nào phong trụ được lối vào. Vì vậy sư phụ bảo con phải tức tốc đi cầu cứu sư bá, mong người nhanh chóng trở về cùng đối phó chuyện này". Trong động, trừ Lục Vân ra, ai nghe qua cũng chấn động, ánh mắt lộ vẻ bất an. Tĩnh Nguyệt Đại Sư biến sắc, nói: "Chúng ta phải đến ngay Thiên Huyền Động, đem chuyện này nói với chưởng giáo cùng năm vị viện chủ xem họ xử lý thế nào. Mọi người cùng đi, nhanh lên". Nói xong tức tốc đi ngay.
Bên ngoài Thiên Huyền Động, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng Tử Dương Chân Nhân đi trước, đang bước ra ngoài động. Do hội nghị đã thương thảo xong nên các vị chưởng giáo đều rời khỏi động, khi sắp ra đến cửa động chợt nghe có tiếng người tranh luận bên ngoài, chính là một người của Dịch Viện đang định đi vào bên trong thì bị người của Thiên Kiếm Viện chặn lại, song phương đang tranh chấp dữ dội.#¡
Huyền Ngọc Chân Nhân ho khẽ một tiếng, cất lời: "Vân Phong, con đang làm cái gì vậy? Sao lại đến đây gây chuyện, còn chưa dừng lại mau". Vừa nhìn thấy Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ra có nhiều chuyện cần bàn. Liễu Tinh Hồn ở bên cạnh cũng đã kêu đệ tử Thiên Kiếm Viện nhường bước cho người của Dịch Viện.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư quét mắt nhìn các vị chưởng giáo, sắc mặt vô cùng trầm trọng nói: "Sư huynh, Quỷ vực xảy ra chuyện rồi, Trần Quang đến đây để cầu cứu, huynh xem phải làm thế nào?". Lời vừa buông ra, toàn thể đương trường đều kinh ngạc, mục quang dừng lại trên người Trần Quang.
Huyền Ngọc Chân Nhân thấy thần tình của Tĩnh Nguyệt Đại Sư đã hiểu là sự tình rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Dịch Viện vừa mới tiếp chưởng ngôi vị đứng đầu lục viện thì đã phát sinh dị biến, thật vô cùng bất lợi! Quay qua Trần Quang, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, con cứ việc nói ra trước mặt các vị chưởng giáo đây, chúng ta ắt sẽ có cách giải quyết".
Trần Quang liền đáp: "Hồi bẩm chưởng giáo sư bá, sự tình phát sinh vào ba ngày trước. Lúc đó tại lối vào Phong Đô Quỷ vực đột nhiên xuất hiện một Yêu vực cao thủ, yêu vật này tu vi cao thâm, đã hóa thành một hắc y nam tử chừng ba mươi tuổi, nhắm thẳng vào 18 vị sư huynh trấn thủ lối vào Quỷ vực đột ngột phát động tiến công. Do y tu vi tinh thâm, lại thêm 18 vị sư huynh không có lòng phòng bị tình huống này nên có 7 người bị sát tử đương trường. 11 vị sư huynh còn lại toàn lực phản công nhưng đối phương quá mạnh mẽ, cuối cùng yêu vật đã liên tiếp giết chết 10 người, dùng lực chiếm đoạt Phong Hồn Phù, tiến nhập vào Quỷ vực. Duy nhất có một vị sư huynh sống sót, mang theo thương thế về Dịch Viện hồi báo, sư phụ con và sư thúc vội vã dẫn theo môn hạ đến ngay nhưng thấy Quỷ vực chi môn đã mở, hao phí hết tâm lực nhưng không có cách nào phong bế được lối vào. Sư phụ sai con cấp tốc đi cầu cứu, hiện tại mong sư bá làm chủ".
Không khí một bầu tịch mịch, sắc mặt mọi người đều trầm trọng, Huyền Ngọc Chân Nhân thần sắc đại biến, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi. Lục viện chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một cái nhìn đầy ý nghĩa, ai nấy tâm tình nặng nề. Tử Dương Chân Nhân nãy giờ đứng một bên lên tiếng: "Sư huynh, tại sao cao thủ Yêu vực lại đột nhiên đánh lén chúng ta, lấy Phong Hồn Phù đề làm gì? Hơn nữa vì sao y phải tiến vào Quỷ vực?".
Huyền Ngọc Chân Nhân thở dài nói: "Y lấy Phong Hồn Phù cũng chẳng được tích sự gì, với chúng ta mà nói thì hữu dụng chứ với quỷ vật tại Quỷ vực thì không hề có ích lợi gì. Một khi Phong Hồn Phù rời khỏi lối vào Quỷ vực, chúng ta định bằng vào nhân lực mà phong trụ lối vào, cơ hồ là chẳng có chút hy vọng nào thành công. Trên đời này chỉ có một thứ có thể vĩnh viễn phong ấn lối vào này, chính là Phong Hồn Phù. Một khi không còn Phong Hồn Phù, có thể nói nhân gian và Quỷ vực hoàn toàn tương thông".
Thất Huyền Chân Nhân ở bên cạnh bổ sung: "Ngoài chuyện đó, đặc điểm chủ yếu nhất của Phong Hồn Phù là có thể trấn áp hồn phách, đối với quỷ vật tại Quỷ vực tuyệt đối có tác dụng khắc chế. Thế nhưng đối với yêu ma của Ma vực và Yêu vực thì Phong Hồn Phù lại không có chút tác dụng gì. Vì thế, có thể nói rằng duyên cớ mà tên cao thủ Yêu vực có thể đoạt được Phong Hồn Phù là do y không bị ảnh hưởng. Việc cấp bách không phải là nói chuyện Yêu vực cao thủ chiếm đoạt Phong Hồn Phù mà là bằng cách nào trong thời gian nhanh nhất đoạt lại Phong Hồn Phù, đó là chuyện quan trọng nhất lúc này. Ngộ nhỡ Phong Hồn Phù bị hủy, không có gì có thể trấn áp quỷ vật của Quỷ vực thì sau này nhân gian chắc chắn sẽ bị cuốn vào một trường mưa máu gió tanh, vô số sinh linh lại trở thành mồi ngon cho quỷ vật".
Tử Dương Chân Nhân lên tiếng: "Với chúng ta hiện nay, chuyện quan trọng nhất là phái người đi lấy lại Phong Hồn Phù. Một mặt chúng ta có thể phái người trấn giữ tại lối vào, mặt khác cho người tiến nhập Quỷ vực đi tìm kiếm Phong Hồn Phù, tìm được thì lập tức quay về. Các vị thấy sao?".
Các vị chưởng giáo đều nhè nhẹ gật đầu, biểu thị rằng ông nói đúng. Huyền Ngọc Chân Nhân lướt nhìn chúng môn hạ, nghe khẩu khí của mọi người không nén được thở dài nói: "Chúng ta không nên cao hứng quá sớm. Thời gian của chúng ta không có nhiều. Tuy rằng phải cử người đi thu hồi Phong Hồn Phù nhưng mọi việc cần hành động thật mau lẹ. Bởi vì Phong Hồn Phù tuy có khả năng trán áp quỷ vật của Quỷ vực nhưng nơi duy nhất có thể hủy diệt được Phong Hồn Phù cũng nằm chính tại trong Quỷ Vương Thành".
Mọi người nghe nói đều thất kinh, Tử Dương Chân Nhân hỏi: "Sư huynh, sao đệ lại không biết chuyện này? Phong Hồn Phù đương nhiên trấn áp được quỷ vật, có thể coi là một đạo thần khí trên đời không có đối thủ, tại sao quỷ vật của Quỷ vực lại có khả năng tiêu hủy được nó? Nếu nó đã không khắc chế được thì lúc quỷ vật tối lợi hại là Quỷ tiên tiếp cận chắc đã bị mở ra rồi, bọn chúng dùng cách gì để hủy diệt Phong Hồn Phù nhỉ?".
Huyền Ngọc Chân Nhân khẽ thở dài nói: "Chuyện này đệ không biết cũng là bình thường thôi mà. Bởi vì lịch đại tổ tiên Dịch Viện chúng ta ghi chép lại điều bí ẩn này trong bí lục. Căn cứ vào những điều ghi chép trong đó, Phong Hồn Phù chính là khắc tinh của tất cả các loại hồn phách, kể cả nguyên thần của người tu chân, chỉ cần đến gần nó là sẽ bị luyện hóa, vì vậy Quỷ tiên của Quỷ vực lợi hại là vậy cũng không dám xông qua lối vào Phong Đô, chỉ có một thứ có thể hủy diệt được nó, chính là Hóa Hồn Trì trong Quỷ vực Quỷ Vương Thành. Nếu đem Phong Hồn Phù để lên đó trong vòng mười lăm ngày thì sẽ bị Hóa Hồn Trì dung hóa, trở thành tiêu thất vô ảnh. Ta nói thời gian của chúng ta không còn nhiều vì mười lăm ngày ở Quỷ vực bằng khoảng ba mươi ngày của nhân gian. Nếu như người của chúng ta phái đi không thể trong vòng ba mươi ngày đến được Hóa Hồn Trì, đoạt lấy Phong Hồn Phù thì thế nào cũng phải quay về".
Chúng nhân nghe xong, đều hiểu được mức độ trầm trọng của sự tình. Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện nói: "Hiện tại sự tình như thế nào thì mọi người đã rõ, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được đối sách tương ứng, vượt qua trận tai kiếp này. Việc này quan hệ đến an nguy của thiên hạ chúng sinh, chúng ta thân là người tu chân chính đạo nhất định phải toàn lực ứng phó, bảo vệ sự bình an cho nhân gian. Chuyện nay quan hệ trọng đại, không phải là việc riêng của một phái nào, lục viện chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, tận lực ngăn chặn sự tình xấu đi. Hiện tại mọi người nên nhanh chóng thương lượng xem trước tiên cần phải làm gì để ứng phó với chuyện này?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm giọng: "Việc này xuất phát từ phạm vi của Dịch Viện chúng tôi, tự nhiên Dịch Viện phải toàn lực giải quyết, chỉ vì sự tình quá trọng đại nên mong rằng các vị xuất lực tương trợ. Hiện giờ thời gian khẩn cấp, chúng ta phải bàn ngay chuyện làm thế nào trấn áp được lối vào Quỷ vực, lại còn chuyện phái người tiến vào Quỷ vực tìm Phong Hồn Phù? Các vị có ý kiến gì hay xin cứ đưa ra để cùng thương nghị". Nói xong, mục quang quét qua mọi người, cẩn thận quan sát thần tình mỗi người.
Lục Vân đưa mắt nhìn mọi người đang trầm tư, lên tiếng: "Theo con, xuất hiện việc như thế này, trong đó có một điểm cần chúng ta xem xét. Đó là vì sao cao thủ Yêu vực lại chiếm đoạt Phong Hồn Phù, thường lệ thì Quỷ vực và Yêu vực không có liên hệ gì, bọn họ từ pháp môn tu luyện đến phương thức sinh hoạt đều bất đồng, vì sao cao thủ Yêu vực lại cùng đến cướp Phong Hồn Phù? Trong chuyện này liệu còn âm mưu gì khác mà chúng ta chưa rõ chăng?".
Quay qua nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Lục Vân, con có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói ra, chúng ta có thể cùng nhau phân tích. Sự việc quan hệ trọng đại, chúng ta cần phải gia tâm cẩn thận, đề phòng bất trắc".
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng đáp: "Con nhận thấy, tên cao thủ Yêu vực đến cướp Phong Hồn Phù chỉ có một mục đích là tiêu hủy nó tại Quỷ vực. Nói vậy, yêu vật của Yêu vực có thể lấy đó làm điều kiện yêu cầu Quỷ tiên của Quỷ vực tượng trợ, mang phong ấn của lối vào Yêu vực hủy đi.
Cũng như vậy, Ma vực có nhiều khả năng cùng tham gia hành động lần này. Bọn chúng vì muốn tiến nhập nhân gian, nhiều khả năng liên thủ trước hết phá bỏ phong ấn lối vào, rồi bằng vào thực lực mà phân chia nhân gian. Chúng ta dĩ nhiên phải coi chuyện tại Quỷ vực là trọng yếu nhưng chuyện phòng bị tại Ma vực và Yêu vực cũng phải tăng cường, tránh không để xảy ra hậu quả nghiêm trọng do Vực Chi Tam Giới đồng thời xuất hiện".
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy trong lòng chấn động, tựa hồ cảm nhận được nguy cơ. Phượng Hoàng Thư Viện chưởng giáo Ngọc Vô Song lên tiếng: "Lời Lục Vân nói cũng có vài phần khả năng. Có thể Phong Hồn Phù đối với cao thủ Yêu vực không có mảy may tác dụng, do đó nói không chừng thần khí phong ấn Yêu vực và Ma vực đối với hồn phách chi thể của Quỷ tiên cũng không có tác dụng gì. Nói thế chắc mọi người đã nhận thấy sự tình nghiêm trọng thế nào rồi!".
Lý Trường Xuân góp lời: "Lối vào Quỷ vực gần khu phụ cận Phong Đô tại Tây Thục xưa nay vẫn do Dịch Viện trấn thủ, lối vào Ma vực do Bồ Đệ Học Viện trấn thủ còn lối vào Yêu vực do Đạo Viện thủ hộ. Hiện tại Quỷ vực có chuyện, vì để phòng ngừa Ma vực và Yêu vực cũng xảy ra biến cố, ta cho rằng Bồ Đệ Học Viện và Đạo Viện bất tất phải tham dự vào chuyện tại Quỷ vực, sự tình cứ để bốn viện chúng tôi liên thủ giải quyết, các vị thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân trầm tư một lúc đoạn gật đầu nói: "Lý chưởng giáo nói thật hữu lý. Tuy nhiên hiện tại Ma vực và Yêu vực vẫn chưa có động tĩnh gì, các vị chắc vẫn còn nhớ tên Dạ Hồn bên trong Hắc Liên từng nói rằng yêu ma quỷ quái của Vực Chi Tam Giới đã chuẩn bị tiến nhập nhân gian. Vì để hành sự được cẩn trọng, ta thấy nên theo lời của Lý chưởng giáo, không biết đại sư cùng chân nhân thấy sao? Mọi người còn có ý kiến gì không?". Ánh mắt lướt qua Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song thấy hai người cùng gật đầu, hiển nhiên đồng ý với biện pháp đó.
Thất Huyền Chân Nhân lên tiếng: "Sự việc có quan hệ trọng đại, ta không tiện nói nhiều. Vì để cẩn thận đề phòng, lưỡng viện chúng tôi không tham dự lần này nhưng ý nghĩa vẫn cực kỳ quan trọng. Hiện tại cần phải bàn xem tứ viện các vị định cử những ai đi đến Dịch Viện? Sau khi thương nghị xong, có thể sớm lên đường".
Ánh mắt Huyền Ngọc Chân Nhân dừng lại xem thần sắc Lý Trường Xuân, Hạo Vân Cư Sỹ và Ngọc Vô Song ba người, định từ nhãn thần họ mà tìm ra ý tứ. Hạo Vân Cư Sỹ nói: "Việc này ta sẽ tự thân đi một chuyến, Tất Thiên và Đỗ Lực hai người cùng đi. Vì sự tình khẩn cấp không thể mang theo nhiều nhân thủ, nếu sau này tình huống có gì phát sinh sẽ phái thêm nhân thủ đến trợ lực". Nói xong đưa mắt nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, đang nhè nhẹ gật đầu đồng ý.
Ngọc Vô Song nhìn Lục Vân, trong nhãn thần ánh lên một tia cổ quái, đoạn quay đầu nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Sự tình lần này đúng là không tầm thường, tôi cũng định sẽ đi Dịch Viện một chuyến. Đến lúc thì Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết cũng sẽ lên đường, Huyền Ngọc chưởng giáo thấy thế nào?".
Huyền Ngọc Chân Nhân gật đầu cảm tạ, nói: "Đa tạ Ngọc chưởng giáo toàn lực ủng hộ, ta đại biểu cho bản phái vô cùng hoan hỷ chờ đại giá". Dứt lời, mục quang đình lại nơi sắc mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song rồi rời đi, hướng sang Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân trầm tư một lúc, thấy hai người kia đã mở miệng rồi, đành nhẹ giọng nói: "Đối với việc cử người đi chuyến này, ta đã nghĩ kỹ. Vì lần luận võ đại hội này phát sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, ta không thể tự thân đi được, đành nhường cho sư đệ Liễu Tinh Hồn cùng Vô Trần và Lãnh Gia Hào lên đường cùng các vị. Huyền Ngọc chưởng giáo thấy có được không?".
Huyền Ngọc Chân Nhân nghe lời, nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ đã hết lòng tương trợ. Chính vì Thái Huyền Sơn còn nhiều chuyện cần xử lý ngay mà Lý chưởng giáo phái những tam vị cao thủ đi cùng chúng tôi đã là sự trợ lực mười phần to lớn. Huyền Ngọc tôi xin đa tạ trước. Hiện tại đã chọn xong người, chúng ta chuẩn bị xuất phát, các vị nghĩ sao?" Nói xong, ánh mắt nhìn khắp lượt người.
Không thấy còn lời bàn tán nào, Huyền Ngọc Chân Nhân nói: "Tốt, nửa khắc nữa mọi người gặp nhau tại đây, chúng ta cùng lúc xuất phát thẳng tới Phong Đô. Hiện thời chúng tôi phải quay về thu xếp một số chuyện, gặp nhau sau". Dứt lời dẫn theo môn hạ rời khỏi Thiên Huyền Động.
Nửa khắc sau, Huyền Ngọc Chân Nhân cùng môn hạ chuẩn bị xong mọi thứ, đúng giờ có mặt tại cửa Thiên Huyền Động. Rất nhanh, đã thấy Ngọc Vô Song dẫn theo Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết, Hạo Vân Cư Sỹ dẫn theo Tất Thiên và Đỗ Lực, Liễu Tinh Hồn dẫn theo Kiếm Vô Trần và Lãnh Gia Hào đến trước động khẩu. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn tất cả mọi người rồi nói: "Hiện tại đã đến đông đủ, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi". Nói xong cùng với Ngọc Vô Song, Hạo Vân Cư Sỹ, Liễu Tinh Hồn cất mình, chuyển mình phi thẳng xuống dưới chân núi.
Ở bên cạnh, Lục Vân sớm đã nhìn ra thần sắc nhợt nhạt của Kiếm Vô Trần, nhãn thần lộ xuất một tia cảnh giác. Tuy chỉ trong chớp mắt, song ánh mắt của Kiếm Vô Trần đã lộ ra sự thù hận, khiến trong lòng Lục Vân thêm phần cảnh giác. Chuyến đi Phong Đô này cùng với anh ta, đến chốn Quỷ vực sẽ phát sinh ra việc gì đây? Phải chăng là số mệnh đã sắp đặt?
Ánh mắt Lục Vân rời đi thấy Ngạo Tuyết đang to nhỏ chuyện trò cùng Thương Nguyệt, không khỏi cảm thấy cổ quái. Không rõ đoạn đường sau này còn có sự tình ngoài ý liệu nào phát sinh? Ai mà biết được! Ngước mắt nhìn trời xanh như thầm hỏi, trong mắt Lục Vân lộ ra một tia tiếu ngạo mơ hồ, cùng mọi người cất bước lên đường nhắm thẳng dưới núi lướt đi.
Trong làn gió nhẹ, đoàn người đi về chốn xa xôi. Tiếng cười vui lanh lảnh, tiếng thở dài nhè nhẹ, tất cả như vô tình hòa vào nhau theo gió bay xa. Chuyến đi Thái Huyền Sơn này đã kết thúc như vậy, tiếp theo đây sẽ có những biến cố gì? Cuộc đời của Lục Vân sẽ lại ra sao? Đời người ngắn ngủi, kết cục rồi sẽ thế nào? Ai biết trước được chăng?
/1109
|